Nhân Gian Băng Khí

Chương 512: Bí ẩn khắp nơi (thượng)

/967


Với một số thứ trong truyền thuyết như cương thi, đất dưỡng thi thì vẫn có rất nhiều điều không thể dùng khoa học hiện đại để giải thích được, chẳng hạn như thuật Giáng đầu, hay như một người đã chết rất lâu tại sao vẫn có thể hành động bình thường như người sống?

Bên đống lửa, bốn người Âu Dương Lâm, Thủy Nhu, Bạch Quản và Khang Hữu Nghiệp ngồi cùng nhau, có thể là vì vừa rồi sợ hãi quá độ, lúc này Khang Hữu Nghiệp vẫn run lẩy bẩy, hai tay co quắp trước ngực, bộ dạng như đang rất lạnh.

Phan Hiểu Kiều và Trương Hoàng vừa rồi sợ hãi đến hôn mê đi đã được họ kéo đến bên đống lửa, lúc này vẫn còn chưa tỉnh dậy. Những người sợ hãi mà ngất đi tốt nhất không nên gọi tỉnh dậy ngay, nếu không có thể vì khẩn trương cao độ mà dẫn đến hoảng loạn tinh thần. Cho nên Âu Dương Lâm đề nghị để bọn họ hôn mê thêm chút nữa, tốt nhất là họ có thể tự tỉnh lại.

Âu Dương Nguyệt Nhi cũng chưa tỉnh lại, nàng nằm trong lòng Âu Dương Lâm, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.

Thủy Nhu ngồi cách ba người bọn Âu Dương Lâm hơi xa một chút, cầm nửa cánh tay gãy kiểm tra cẩn thận. Lớp da bên trên đó trắng bệch, thậm chí so với một tờ giấy trắng còn trắng hơn, nhìn rất ghê người. Da thịt thì phù thũng, dùng tay bóp thử thấy mềm mềm như bóp vào thịt thối rữa vậy. Hơn nữa trên nửa cánh tay gãy ấy còn có rất nhiều chỗ thối rữa, đây là dấu hiệu của người đã chết ít nhất một tuần. Nhưng cánh tay này rõ ràng từng được ngâm trong một loại dịch thể nào đó, cho nên không thể nhìn ra thời gian tử vong.

Thủ Nhu lật cánh tay lên xem chỗ bị gãy, nơi ấy bị một tầng băng mỏng bao phủ, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Mười Một đã dùng dị năng băng tạo thành. Chính vì Mười Một đã dùng dị năng băng làm đông cứng chỗ đó cho nên mới có thể dễ dàng bẻ gãy cánh tay của nữ nhân áo trắng đó được. Thủy Nhu ghé sát mắt đến quan sát những hạt băng lóng lánh nơi cánh tay bị gãy, chỉ có thể nhìn thấy một thứ gì đó màu xanh biếc, ngoài ra chẳng còn gì khác.

Nàng rút chủy thủ ra cứa một nhát sâu trên cánh tay ấy, nơi miệng vết thương không ngờ lại không có máu chảy ra.

Nàng lại dùng thêm sức vạch sâu hơn vào chỗ đó, lúc này miệng vết thương mới có một thứ dịch thể sền sệt màu xanh biếc chảy ra.

Bạch Quản quay đầu đi không dám nhìn tiếp, Khang Hữu Nghiệp thì cứ ở đó ho khan liên tục. Còn Âu Dương Lâm nhìn chăm chăm vào nàng, nếu không phải còn cần ôm Nguyệt Nhi, hắn sớm đã không nén nổi tò mò chạy đến cùng nghiên cứu rồi.

“Đây là cái gì?” Thủy Nhu khẽ đưa tay miết một chút dịch thể màu xanh biếc ấy đưa lên mũi ngửi thử, sau đó nhíu chặt mày lại. Không biết đây là thứ dịch thể gì, mùi rất khó chịu, cứ như là mùi thối tỏa ra từ một miếng thịt sau khi bị bỏ trong nồi cả tháng vậy.

Âu Dương Lâm hướng về phía Thủy Nhu vẫy vẫy tay: “Tiểu Nhu, cho anh xem nào!”

“Không cần.” Thủy Nhu lau dịch thể màu xanh biếc đó vào ống tay áo của cánh tay gãy vừa được xé ra rồi nói: “Thứ này có khả năng có độc.”

Thực ra Thủy Nhu cũng không xác định được cánh tay này có độc hay không, sở dĩ nàng không đưa cho Âu Dương Lâm là bởi vì trên cánh tay này vẫn còn tinh thể băng do Mười Một lưu lại. Nếu để Âu Dương Lâm nhìn thấy, nàng chẳng biết nên giải thích thế nào mới phải nữa. Vừa rồi Thủy Nhu đã thử xem có thể hòa tan băng trên đó hay không. Nhưng chẳng biết vì công lực của nàng không đủ hay là dị năng của Mười Một cao hơn nàng quá nhiều, không ngờ nàng lại không thể làm đám băng đó tan ra được.

“Có độc ư?” Âu Dương Lâm cả kinh nói lớn: “Vậy sao em còn dám cầm? Mau vứt nó đi!”

Thủy Nhu lắc lắc đầu nói: “Em không sao.”

Âu Dương Lâm lo lắng nói: “Cái gì mà không sao chứ? Những thứ này sao có thể động vào được, mau đưa anh xem xem.”

Thấy Thủy Nhu không có ý đưa lại, Âu Dương Lâm liền muốn bỏ Âu Dương Nguyệt Nhi xuống rồi qua xem nàng có bị trúng độc hay không. Chính vào lúc này, Thủy Nhu đột ngột đứng dậy, đưa tay vào trong ngực lấy ra một khẩu súng xoáy nòng mà Âu Dương Lâm chưa từng nhìn qua, họng súng đưa lên hướng về phía rừng rậm tối đen.

Khang Hữu Nghiệp và Bạch Quản liền quay đầu nhìn theo phản xạ, thấy nơi đó có một bóng trắng mơ hồ đang đứng, chậm rãi tiến về phía bọn họ.

Đồng tử Khang Hữu Nghiệp co rút lại, hai tay ôm đầu, cổ họng phát ra một tiếng “a” thảm thiết.

“Bùm!” Tiếng súng vang lên trong rừng rậm đen ngòm.

Lúc này Mười Một và nữ nhân áo trắng đã đuổi nhau được bốn năm cây số, nữ nhân áo trắng đó túm lấy Âu Dương Ninh vòng đi vòng lại, cũng chẳng biết lúc này đang chạy về hướng nào nữa.

Mười Một ở phía sau đuổi riết không buông, thực lòng mà nói hắn không hề quan tâm đến sự sống chết của Âu Dương Ninh, nếu nàng không phải con gái của Âu Dương Bác, cho dù có chết trước mặt Mười Một một trăm lần, hắn cũng chẳng nhíu mày đến một cái. Đáng tiếc sự đời lại cứ không được như ý, giờ đây Mười Một cần mượn thế Âu Dương Bác, muốn người khác nợ bạn tình cảm, nhất định phải cho người ta thứ ân huệ càng lớn hơn, cho nên Mười Một không thể không cứu Âu Dương Ninh. Ngoài Âu Dương Ninh ra, Âu Dương Lâm và Âu Dương Nguyệt Nhi cũng là người hắn nhất định phải bảo vệ tốt, chỉ cần có thể để ba huynh muội họ an toàn quay về, tình nghĩa này Âu Dương Bác sẽ không thể không trả.

Đúng như Đán Đao nói, lúc này Mười Một đang phải bốn bề thọ địch, tuy Long Hồn đã tạm thời cho hắn lời hứa hẹn, nhưng vẫn còn có hai thế lực là Ma Quỷ và Tam Giác Vàng rình mò phía bên. Muốn bảo vệ tốt bản thân cần phải có Long Hồn giúp trong tối, Âu Dương Bác giúp ngoài sáng, Đại Quyển ở bên ngoài, có được ba thế lực này hình thành thế chiếc lá chắn tam giác bảo vệ, ít nhất trước khi quyết liệt với Long Hồn Mười Một vẫn rất an toàn. Mà việc hắn phải làm bây giờ là trong quãng thời gian được bảo vệ này phải ra sức tạo dựng thế lực cho mình, đến lúc hắn cảm thấy mình đã có thực lực, chính là thời khắc Hắc Ám Thập Tự quyết chiến với Ma Quỷ.

Đến lúc đó, cho dù kết quả cuối cùng là thua hay thắng, tin rằng đó cũng là cuộc chiến đấu cuối cùng của hắn. Thua, hắn sẽ phải vùi thân nơi sào huyệt của Ma Quỷ. Thắng, hắn cũng sẽ bị Ma Quỷ và các nước lớn trên thế giới liên thủ truy sát cả đời, trong đó thậm chí rất có thể còn bao gồm cả Long Hồn. Nhưng Mười Một không hề để ý, hắn vốn không coi trọng sự sống chết của bản thân mình, chỉ cần có thể báo thù cho Sở Hải Lan, tất cả đều đáng giá. Báo thù, đó là niềm tin duy nhất để hắn sống tiếp, ngoài báo thù ra, hắn thật sự chẳng còn lý do nào để sống cả.

Mắt thấy khoảng cách giữa Mười Một và nữ nhân áo trắng đã chỉ còn không tới năm mét, nhưng khoảng cách ấy lại khó mà co lại thêm được. Mười Một rút chiếc đèn pin có chức năng kích điện ra, vừa chạy vừa gỡ phần chiếu sáng phía trên, để lộ ra hai cái mũi như cột chống sét bên trong. Vừa ấn nút mở, giữa hai cái mũi ấy liền lóe lên những tia lửa màu xanh, hơn nữa khi chúng va vào nhau còn phát ra những tiếng “xẹt xẹt”.

Mười Một dùng sức quăng mạnh cái đèn pin trong tay tới sau lưng nữ nhân áo trắng đằng trước, nó không ngờ lại cắm chặt vào sau lưng ả mà không rơi xuống. Dòng điện mạnh mẽ sau nháy mắt đã truyền khắp toàn thân nữ nhân áo trắng khiến ả run rẩy kịch liệt, bước chân lập tức chậm lại. Mười Một nhân cơ hội ấy lao nhanh lên, vung chân đá mạnh vào cổ ả ta. Chỉ nghe rắc một tiếng, xương cổ nữ nhân áo trắng liền gãy rời, cần cổ ngoẹo hẳn sang, thân thể ngã rầm xuống đất.

Mười Một không vội vã xem Âu Dương Ninh thế nào, hắn đứng trước thân thể nữ nhân áo trắng kia một lát, sau khi xác định ả không thể bò dậy được nữa mới bế Âu Dương Ninh ra khỏi tay ả.

Nút tắt mở của chiếc đèn pin sử dụng phương thức tiếp xúc, nói cách khác khi chạm vào mục tiêu nó sẽ tự động ngắt nguồn điện không sinh ra điện áp nữa, cho nên khi Mười Một bế Âu Dương Ninh lên thì đã không còn điện nữa rồi.

Mười Một kiểm tra hơi thở của Âu Dương Ninh một chút, thấy nàng thở rất yếu, nhịp tim và kinh mạch cũng như có như không. Đại khái là do vừa rồi dòng điện truyền qua người nữ nhân áo trắng đến thân thể Âu Dương Ninh. Nàng vốn đang trong trạng thái hôn mê, nhịp tim và hô hấp đều khá yếu, hơn nữa dòng điện công suất lớn lại truyền vào cơ thể trong nháy mắt, do đó mới xuất hiện tình huống thế này. Nếu vừa rồi dòng điện không đi qua thân thể nữ nhân áo trắng và bị triệt tiêu quá nửa, e rằng lúc này Âu Dương Ninh đã bị shock điện rồi.

Trong lúc Mười Một kiểm tra Âu Dương Ninh, nữ nhân vốn phải chết đi kia lại đột nhiên vung chân đá về phía hắn. May mà Mười Một vẫn luôn cảnh giác cao độ, vừa cảm thấy không ổn liền lập tức ôm Âu Dương Ninh lăn qua bên cạnh.

Chương 512 (P2): Bí ẩn khắp nơi (thượng)

Dịch: vo vong

Nữ nhân áo trắng vừa đá trượt liền lập tức không do dự nhảy bật lên, chạy trốn với cái cổ ngoẹo hẳn sang một bên. Mười Một vung tay ném con dao quân dụng cuối cùng vào vị trí tâm tạng nữ nhân áo trắng, con dao cắm sâu vào thân thể ả, thế nhưng ả cũng chỉ loạng choạng vài bước rồi lại chạy như bay và mất hút trong rừng tối.

Mười Một bế Âu Dương Ninh lên chậm rãi đứng dậy, nhìn theo hướng nữ nhân áo trắng đó biến mất, nhíu chặt mày lẩm bẩm: “Chiến sỹ cải tạo gien ư?”

Cúi đầu xuống nhìn Âu Dương Ninh đang hôn mê, sắc mặt trắng bệch, lại nhìn theo hướng nữ nhân áo trắng vừa chạy thoát, cuối cùng chỉ đành lựa chọn cứu Âu Dương Ninh. Huống chi hắn cũng lo lắng bọn Thủy Nhu xảy ra chuyện, tuy trước đó đã dặn trước Thủy Nhu, khi có chuyện lập tức dẫn ba huynh muội họ Âu Dương đi, nhưng Thủy Nhu vẫn còn quá tốt bụng, theo tính cách của nàng chắc chắn sẽ không nhẫn tâm để những người còn lại tự sinh tự diệt. Đáng tiếc Thủy Nhu dù sao cũng không phải lão Tửu Quỷ, dị năng nước của nàng còn chưa đến nơi đến chốn, dựa vào bản lĩnh của nàng thì tự bảo vệ bản thân thì được, thêm một hai người nữa đã là rất khó khăn rồi, nếu đồng thời phải lo cho bao nhiêu người như thế, e rằng đến bản thân cũng gặp nguy hiểm.

Cho nên Mười Một không đuổi theo nữ nhân áo trắng, chỉ cần ả còn ở trên đảo là chắc chắn có thể tìm được. Nhiệm vụ quan trọng trước mắt là phải đem Âu Dương Ninh về và tập hợp lại với Thủy Nhu cùng những người khác.

Mười Một vỗ vỗ má Âu Dương Ninh, thấy nàng không có phản ứng gì, hắn bèn đặt nàng xuống đất, kéo cổ áo xuống đến dưới cổ, hít sâu một hơi rồi truyền vào miệng nàng. Tuy Mười Một không thích Âu Dương Ninh lắm, nhưng dù sao nàng cũng là con gái Âu Dương Bác, nếu cứ ôm về như thế, có thể trên đường tim nàng sẽ ngừng đập mất.

Không ngừng hô hấp nhân tạo một mạch cho tới khi Âu Dương Ninh khẽ ho hai tiếng Mười Một mới dừng lại.

Mí mắt Âu Dương Ninh khẽ chớp mấy cái, chậm rãi hé đôi mắt nặng nề ra, trong bóng đêm nàng không nhìn rõ người bên cạnh mình là ai, sau khi há miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ ràng, lại tiếp tục nhắm mắt lại và hôn mê đi.

Mười Một kiểm tra một chút, thấy đã không còn gì đáng ngại nữa bèn đặt nàng qua một bên, lấy chiếc đồng hồ điện tử đeo trên cổ tay ra, ấn mấy nút nhỏ ở rìa. Trên màn hình chiếc đồng hồ hiện ra mấy con số rồi biến mất, thay vào đó là một chiếc kim chỉ nam điện tử. Mười Một dựa theo phương hướng trên đó rồi ôm Âu Dương Ninh đi về hướng bọn Thủy Nhu.

Gió trong rừng rậm rất mạnh, thổi lá cây cọ sát vào nhau làm vang lên những tiếng xào xạc, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng kêu của động vật không biết vang lên từ đâu. Đi một mình ở chỗ này sẽ luôn cảm thấy đằng sau có người đang ngầm bám theo, nhưng khi quay đầu lại thì chẳng nhìn thấy gì. Nếu cứ đi mãi trong rừng rậm thế này một mình, chắc chắn sẽ bị hoàn cảnh đáng sợ nơi đây làm cho phát điên.

Mười Một ôm Âu Dương Ninh toàn lực chạy đi, lúc đuổi theo nữ nhân áo trắng hắn đã chạy ít nhất là bốn năm cây số, nếu không mau trở về, chẳng may bọn Thủy Nhu gặp nguy hiểm gì thì hỏng bét. Vốn Thủy Nhu nếu chỉ bảo vệ bản thân cùng Âu Dương Lâm và Nguyệt Nhi, chắc sẽ có thể cầm cự đến lúc hắn trở về. Tiếc rằng lúc Mười Một chạy ra ngoài để đuổi theo nữ nhân áo trắng quá vội vã nên không kịp giết bọn Khang Hữu Nghiệp, với tính cách của Thủy Nhu chắc chắn sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ lại, cho nên nếu thật sự gặp chuyện thì e rằng tất cả sẽ đều rất nguy hiểm.

“Ư.” Âu Dương Ninh đang nằm trong lòng Mười Một bị những đợt gió phía trước không ngừng quạt vào mặt làm tỉnh lại, nàng khẽ rên rỉ một tiếng rồi nhìn quanh bốn phía. Dường như đột nhiên nghĩ đến vấn đề gì đó, nàng bèn giãy dụa muốn bò dậy, đồng thời hét lên một tiếng chói tai.

“Câm miệng!” Mười Một khẽ quát.

Âu Dương Ninh sững ra không giãy dụa nữa, sau thoáng chốc khi đã tỉnh táo lại liền khẽ nói: “Đầu gỗ ư?”

Mười Một không trả lời nàng, tiếp tục chạy về phía trước.

Âu Dương Ninh vội vã nhìn quanh bốn phía tìm bóng dáng bọn Âu Dương Lâm, nhưng trong bóng đêm tối đen thế này nàng chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy gió lớn đang tạt vào mặt khiến bên má sinh ra cảm giác đau đớn. Nàng đưa tay vỗ mạnh vào ngực Mười Một kêu lên: “Anh ta đâu? Chị ta đâu? Anh! Đầu gỗ, ngươi muốn làm gì? Anh ta đâu? Buông ta ra! Ngươi muốn làm ra? Buông ra!”

Mười Một vẫn không trả lời, cũng không đặt nàng xuống.

“Buông ta ra!” Âu Dương Ninh hét to hết cỡ, nhưng Mười Một dường như vẫn không nghe thấy gì.

Âu Dương Ninh tức giận cắn mạnh vào cánh tay Mười Một, Mười Một đột ngột dừng lại ném nàng xuống đất.

Âu Dương Ninh đau đớn kêu thảm một tiếng, ôm lấy cái mông đau mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Đầu gỗ, ngươi nhớ lấy cho ta! Thù này ta nhất định sẽ báo!”

“Ta đợi!” Mười Một lạnh lùng đáp lại một tiếng, đưa tay túm lấy cổ áo Âu Dương Ninh.

“Ngươi muốn làm gì? Buông ta ra! Ngươi mà đụng vào ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi!” Âu Dương Ninh như phát điên vừa đấm vừa cào vào tay Mười Một, thấy hắn chẳng có động tĩnh gì, nàng lại muốn quay đầu cắn vào tay hắn.

“Bốp!” Một tiếng bạt tai giòn tan vang lên, Âu Dương Ninh bị Mười Một đánh ngã lăn ra đất, ôm lấy một bên má bị đau, căm phẫn quay đầu lại nhìn trừng trừng vào Mười Một. Lúc này tuy nước mắt đã lưng tròng nhưng nàng vẫn cố nhịn không cho nó rơi xuống, lạnh lùng nói từng chữ từng chữ qua kẽ răng: “Ngươi dám đánh ta ư? Ta nhất định bắt ngươi phải chết!”


/967

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status