Khang Hữu Nghiệp chỉ vào biển rộng mênh mông nói: “Đây là biển lớn, có bao nhiêu nước như thế, đằng sau chúng ta lại là rừng rậm, sao có thể không có hơi ẩm chứ?”
Mười Một lạnh lùng bảo: “Cùng là hơi ẩm cả, nhưng hàm lượng muối trong hơi ẩm ở đây có vấn đề.”
Khang Hữu Nghiệp lại nói: “Hơi ẩm chẳng phải chỉ là hơi ẩm thôi sao? Cùng là nước bốc hơi cả, có gì khác nhau chứ?”
Mười Một chẳng thèm giải thích với hắn thêm nữa. Chuyện này cứ giống như là bạn nói với kẻ khác rằng: cơm dùng để ăn, nước dùng để uống. Nhưng hắn lại cãi lại rằng: bánh bao mới là để ăn, nước hoa quả và sữa bò mới là để uống. Tuy ý nghĩa thì cũng gần như nhau, nhưng sự khác biệt trong đó thật quá lớn.
Mười Một đổi sang chỗ khác xa hơn và tiếp tục “thưởng thức” cát, sau đó đột nhiên hỏi: “Không phải mỗi một đội đều có thiết bị liên lạc sao?”
Vừa nói đến đó, lửa giận của Âu Dương Lâm lại lập tức bốc cao ba trượng, tức giận mắng: “Còn không phải là chuyện tốt mà đám ngu ngốc này làm sao, chúng cảm thấy mình rất có bản lĩnh, đến cả thiết bị cầu cứu cũng không chịu đem theo! Nếu không ta cũng chẳng thèm nổi giận với bọn chúng như thế, sớm đã cướp lấy thiết bị rồi rồi bảo thuyền quay lại đón chúng ta đi rồi.”
“Ừ.” Mười Một đứng dậy, phủi phủi chỗ cát ẩm dính trên quần xuống rồi nói: “Vậy chúng ta chỉ có hai lựa chọn thôi, một là mau chóng tìm được nguồn nước, hai là tìm thấy một đội ngũ khác, hỏi mượn thiết bị liên lạc của bọn họ.”
Âu Dương Lâm gượng cười bảo: “Cả hai đều không dễ, chúng ta tổng cộng có chín đội, chia ra cập bờ tại chín phương hướng khác nhau đến đảo, chẳng ai biết ai ở đâu. Diện tích hòn đảo này rất lớn, cho nên cơ hội mọi người gặp được nhau là rất nhỏ.
Lúc này Âu Dương Lâm đã gửi gắm tất cả hy vọng lên người Mười Một, gã cẩn thận hỏi: “Ngươi ăn cát thế này thật sự có thể tìm thấy nguồn nước sao?”
“Không thể.” Mười Một đáp rất dứt khoát.
Không chỉ Âu Dương Lâm ngẩn ngơ, tất cả mọi người cũng đều sững sờ. Tên tiểu tử này có phải hâm rồi không? Không thể mà còn ăn cát lâu như thế, lại còn ăn rất thích thú, thậm chí còn nói đến cái định luật Hoàng kim tuyến khó hiểu gì đó nữa.
Mười Một đã đi ra khỏi bãi cát đến chỗ đất ẩm gần nhất, hắn ngồi dưới một gốc cây, vừa đào rễ cây vừa nói: “Định luật Hoàng kim tuyến là căn cứ vào những nhân tố xung quanh như độ ẩm của thổ nhưỡng, hướng gió, hướng không khí lưu động, rồi thì tình hình cây cối sinh trưởng để tính toán đại khái phương hướng của mạch nước ngầm. Hơn nữa cho dù có thể tính ra, cũng chỉ là điểm nước tụ dưới đất chứ không phải lộ ra ở bên trên. Chúng ta không có máy bơm và công cụ đào bới, không thể đào giếng lấy nước uống trong thời gian ngắn được.”
Âu Dương Lâm gượng cười nói: “Ngươi nói mà như không vậy.”
Mười Một đào một sợi rễ cây từ dưới đất lên, rút con dao ra cắt đứt một miếng rồi bỏ vào mồm nhai một chút rồi lại nhổ ra. Sau đó y đứng dậy chọn lấy một phương hướng, đi tới ngồi xuống dưới một gốc cây khác cách đó một quãng và tiếp tục đào rễ.
Tuy không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm gì, có điều Âu Dương Lâm biết Mười Một sẽ không làm những chuyện vô ích, nhưng cũng chỉ đành yên lặng chờ đợi mà thôi.
Thủy Nhu đi đến bên cạnh Mười Một rồi ngồi xổm xuống, dùng giọng mà chỉ hai người mới có thể nghe được nói: “Thật sự nghiêm trọng như thế sao?”
“Ừ.” Mười Một ỡm ờ đáp lại một tiếng.
“Nếu thật sự thiếu nước, chúng ta có thể lấy nước từ không khí ra. Độ ẩm ở nơi này cao như thế, năng lực của tôi thích hợp nhất để phát huy rồi.”
“Không cần.” Mười Một thấp giọng nói: “Cô không được sử dụng năng lực đó.”
“Biết rồi, ý của tôi là tôi không ở trước mặt bọn họ dùng dị năng về nước, chỉ cần cầm một bình nước đi rồi lén đổ đầy nước vào là được rồi.”
Mười Một không cả ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Bọn họ hỏi đến thì cô trả lời ra sao?”
“Cứ nói là tôi đã tìm thấy nguồn nước.”
“Nếu bọn họ bảo cô dẫn họ đi tìm nguồn nước thì sao? Với năng lực của cô, thật sự có thể biến ra được một nguồn nước ư?”
“Chuyện này…” Thủy Nhu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy suy nghĩ của mình không thực tế lắm, chỉ đành bỏ qua.
Mười Một khẽ nói: “Chuyện này cô đừng lo, tôi sẽ tìm được nguồn nước.”
Thủy Nhu thở dài một hơi, chỉ đành trở về bên cạnh mọi người rồi tìm lấy một chỗ sạch sẽ và ngồi xuống.
Lúc đầu mọi người còn cảm thấy tò mò và mới mẻ khi nhìn Mười Một không ngừng đào đất và ăn rễ cây, nhưng thời gian lâu rồi cũng cảm thấy vô vị. Lúc này nước biển đã bắt đầu rút đi, Âu Dương Ninh hoan hô một tiếng, muốn xuống nghịch nước. Nếu không phải Âu Dương Lâm kéo nàng lại, sợ rằng nha đầu điên này thật sự sẽ không nhịn nổi mà nhảy xuống đó thử cảm giác được sóng biển cuốn đi là như thế nào.
Sau chừng hai giờ nước biển đã rút hẳn đi, trong quãng thời gian này Mười Một đã đào vô số cái hố trên mặt đất, đưa mắt nhìn đi thấy mặt đất như có đầy các vết thương.
Âu Dương Lâm sau khi cảm thấy không có gì nguy hiểm nữa mới dám bỏ Âu Dương Ninh ra, nha đầu này vừa mới có được tự do liền vội vã chạy đến bãi cát nhặt vỏ sò do sóng biển đánh dạt vào. Khang Hữu Nghiệp cũng dẫn Bạch Quản và Trương Hoàng nhân thời gian này đi nhặt một vài động vật như tôm cá và ba ba nhỏ, đến bây giờ hắn vẫn không tin vào lời của Mười Một và Âu Dương Lâm.
Thủy Nhu thì được Âu Dương Ninh kéo đi nhặt vỏ ốc cùng, Âu Dương Nguyệt Nhi thì vẫn một mực ngồi nhìn Mười Một làm việc. Phan Hiểu Kiều lúc thì nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, lúc lại quay sang nhìn Mười Một, dường như đã phát hiện ra chuyện lạ gì đó rất thú vị, thỉnh thoảng lại nở ra một nụ cười giảo hoạt.
Âu Dương Lâm thì chạy vào trong rừng thử vận may xem có thể tìm thấy nguồn nước hay không, kết quả là chẳng được ích gì. Hắn vừa mới trở về đã nhìn thấy Khang Hữu Nghiệp đang bắc giá đun nước, bèn vội vàng chạy đến quát ngăn lại: “Tiểu Khang mày điên rồi à? Không phải tao đã nói với mày là phải tiết kiệm nước sao.”
Khang Hữu Nghiệp hừ lạnh một tiếng, lấy bình nước bên hông xuống rồi đổ nước vào trong chiếc mũ sắt. Âu Dương Lâm vội vàng lao đến muốn đoạt lấy bình nước của hắn. Khang Hữu Nghiệp bèn vung tay gạt tay y ra, tức giận nói: “Tao dùng nước của tao, liên quan éo gì đến mày?”
“Được! Được!” Âu Dương Lâm nói liền hai tiếng được, nghiến răng bảo: “Mày dùng của mày, không liên quan đến tao. Lúc mày khát chết cũng đừng hòng xin tao chia nước cho đấy!” Nói xong Âu Dương Lâm bèn hầm hầm tức giận đi mất.
Khang Hữu Nghiệp đổ hết bình nước của mình vào, chiếc mũ sắt mới đầy được phần đáy, hắn đưa tay về phía Trương Hoàng nói: “Đưa tao một bình nước.”
Trương Hoàng giữ bình nước lui lại một bước, nói: “Đừng đùa nữa, lúc này chúng ta thật sự không đủ nước, mày đừng lãng phí như thế.”
Khang Hữu Nghiệp trừng mắt nhìn hắn, bực mình nói: “Mày thật sự tin lời hai thằng điên kia sao? Trương Hoàng, từ lúc quen tao đến giờ mày đã thấy tao lừa mày bao giờ chưa? Mày không tin tao mà lại đi tin bọn nó sao?”
“Không phải tao không tin mày, song tao cũng cảm thấy lần này chúng ta thật sự có chút thiếu suy nghĩ đó…”
“Trương Hoàng!” Khang Hữu Nghiệp vứt mạnh bình nước rỗng xuống đất, quát lên: “Uổng cho tao vẫn luôn coi mày là bạn, giờ không ngờ đến cả mày cũng không tin tao ư?”
Bạch Quản đi đến dàn hòa: “Được rồi, làm gì mà tức giận ghê thế?”
Khang Hữu Nghiệp hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến Trương Hoàng nữa.
Bạch Quản ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Tiểu Khang, hôm nay mày làm sao thế? Không khống chế nổi tình cảm của bản thân, thật chẳng giống ngày thường chút nào. Có phải là vì Nguyệt Nhi và cái kẻ tên là Sở Nguyên kia…”
Khang Hữu Nghiệp quát lên: “Đừng có nhắc đến thằng gà mờ đó trước mặt tao, mày chẳng hiểu gì hết cả, còn dám ở trước mặt ta làm ra vẻ già đời nữa. Sớm muộn lão tử cũng phải lột da hắn, để hắn biết lão tử là ai.”
Bạch Quản lắc lắc đầu nói: “Kẻ đó không đơn giản đâu.”
“Không đơn giản ư?”
Khang Hữu Nghiệp cười lạnh nói: “Một tên làm thuê nghèo hèn rất không đơn giản sao, ít nhất ta cũng chưa từng làm thuê.”
“Mày cảm thấy hắn chỉ đơn giản là một kẻ làm thuê thôi sao?”
Khang Hữu Nghiệp nhìn về phía hắn và hỏi: “Mày có ý gì?”
“Một tên làm thuê mà gặp chuyện nằm ngoài nghiệp vụ thì có thể hiểu được bao nhiêu chứ? Cái gì mà định luật Hoàng kim tuyến, chúng ta đều chưa từng nghe qua, sao hắn lại biết được?”
Khang Hữu Nghiệp cười lạnh nói: “Hắn lừa gạt chúng mày thôi, cũng chỉ có lũ ngốc như chúng mày mới để bị hắn lừa.”
Bạch Quản yên lặng một hồi, sau đó đột nhiên hỏi: “Tiểu Khang, mày có khát không?”
Khang Hữu Nghiệp ngẩn ra hỏi: “Sao?”
“Mày khát không?”
“Thường thôi.”
Bạch Quản nhặt bình nước trên mặt đất đưa cho hắn, nói: “Bây giờ thì thường, nhưng đợi đến lúc mày khát thì sẽ biết cái cảm giác ấy đáng sợ thế nào. Thu nước lại đi, đợi đến lúc thực sự tìm được nguồn nước rồi nấu nướng cũng không muộn.”
Khang Hữu Nghiệp đẩy bình nước lại và nói: “Nước tao đã đổ ra chưa từng thu hồi lại, chúng mày không ăn ư? Được thôi, một mình tao ăn.”
Khang Hữu Nghiệp giận dữ bỏ đám tôm cá vừa nhặt được vào trong chiếc mũ sắt, sau đó đặt nó lên cái giá đã được bắc sẵn, cuối cùng châm lửa đun từ từ.
Bạch Quản lắc lắc đầu, thở dài một hơi, cũng không nói gì thêm nữa, đặt bình nước rỗng đó bên cạnh Khang Hữu Nghiệp rồi đứng dậy rời đi.
Phía xa, Âu Dương Ninh đã cởi giày, đi chân trần chạy chơi trên làn sóng biển. Trong cả đội ngũ lúc này, e rằng cũng chỉ có nàng mới vô tư lự không lo lắng gì như thế.
Âu Dương Ninh đang chạy như bay trên những làn sóng, nhìn thấy Âu Dương Lâm ở phía xa đang nhíu mày nói gì đó với Âu Dương Nguyệt Nhi, tuy cô nàng biết anh mình đang lo lắng về chuyện nguồn nước, nhưng Âu Dương Ninh thì chẳng cảm thấy có chút vấn đề nào. Có anh chị mình ở đây, cho dù trời có sụp xuống cũng có bọn họ đỡ cho nàng. Còn cả tay đầu gỗ kia nữa… Âu Dương Lâm và Nguyệt Nhi đã không chỉ một lần kể lại chuyện Mười Một đã cứu bọn họ trước mặt cô nàng. Tuy mỗi lần nghe thấy Âu Dương Ninh đều cảm thấy rất chán ghét, nhưng sau đó bình tĩnh suy nghĩ lại thì liền cảm thấy Mười Một thật sự rất lợi hại. Chị gái bị người ta bắt cóc, hắn có thể lập tức tìm thấy tung tích và cứu chị về. Anh trai bị bắt đi, hắn cũng là người đầu tiên chạy đến căn cứ quân sự của người ta làm loạn một trận, còn cứu anh trai ra. Đó là căn cứ quân sự cơ đó, thử nghĩ đến bộ tư lệnh của cha mà xem, ba bước một trạm gác năm bước một đồn canh, nếu thật sự có một ngày phải bịt mặt vác khẩu súng đi vào, Âu Dương Ninh tin rằng mình chưa bước được bước thứ hai thì đã bị bắn thành tổ ong rồi. Người có bản lĩnh như Mười Một, nếu không phải là bản thân thật sự rất ghét hắn, có lẽ đã có thể làm bạn rồi.
Chỉ là, bản thân sao lại ghét hắn như thế? Ghét hắn vì cái gì đây?
“Phì, phì.” Âu Dương Ninh nhổ ra hai bãi nước bọt rồi tự nói một mình: “Nghĩ đến hắn làm gì chứ? Đầu gỗ chỉ là đầu gỗ, nhìn thấy là khiến người ta tức giận rồi.”
Thủy Nhu đi đến hỏi: “Tiểu Ninh, bạn làm sao thế? Sau lại ở đây lẩm bẩm một mình?”
“A, không có gì.” Âu Dương Ninh có tật giật mình, mặt mũi đỏ bừng nói: “Nước biển bắn vào miệng mình, mặn chết đi mất.”
Dừng một chút, nàng lại hỏi: “Tiểu Nhu, cô cho rằng đầu gỗ thật sự sẽ tìm được nước chứ?”
Ở cùng nhau cũng được một thời gian, Thủy Nhu đã biết mấy biết hiệu “người xấu” “tên xấu xa” “đầu gỗ” mà Âu Dương Ninh nói đều là chỉ Mười Một, nàng bèn cười bảo: “Mình cũng không rõ, có điều mình tin anh ấy sẽ tìm được, nhất định sẽ tìm được.”
“Tại sao cô lại tin hắn như thế chứ?”
“Giữa bạn bè với nhau vốn nên có sự tín nhiệm mà.”
“Tôi và hắn chẳng phải bạn bè gì cả, cho nên không cần tin hắn.” Âu Dương Ninh giơ cẳng chân nõn nà lên đá cho nước bắn tóe cao.
Sau khi nghịch nước một lúc, Âu Dương Ninh lại hỏi: “Tiểu Nhu, cô đã từng ở trong rừng chưa?”
“Rồi.” Thủy Nhu gật gật đầu nói: “Rất lâu trước đây khi huấn luyện mình đã từng ở trong rừng một quãng thời gian.”
“Huấn luyện ư? Huấn luyện gì?”
Thủy Nhu lè lưỡi, lập tức nói chữa: “Là tập quân sự.”
“Vậy sao? Trước đây cô học trường nào thế? Tập quân sự thật đặc biệt đó, không như bọn tôi tập ở trong trường, từ sáng đến tối chỉ tập luyện ở sân vận động thôi.”
“Vậy à.”
Âu Dương Ninh không chú ý thấy nụ cười của Thủy Nhu có chút gượng gạo, tiếp tục hỏi: “Vậy cô có biết những lời đầu gỗ nói có phải là thật không?”
Thủy Nhu sững sốt hỏi: “Lời nào cơ?”
“Hắn nói ở trong rừng lâu thì cơ thể con người sẽ sao đó như thiếu nước gì gì ấy.”
Thủy Nhu gật đầu đáp: “Chuyện này là thật đó, bạn ở bên ngoài khu rừng cảm thấy không khí rất tươi mới, nhưng thật sự đi vào trong rừng rậm sẽ cảm thấy khác ngay. Bên trong ấy khắp nơi đều là mùi hôi thối do cây cối mục nát, còn thường có thi thể động vật bốc mùi nữa. Hơn nữa nơi nào rừng càng rậm rạp thì không khí sẽ càng khó lưu thông, mùi sẽ càng nồng. Loại mùi đó bạn mà ngửi phải một hai hơi là sẽ choáng váng ngay, ngửi lâu sẽ còn sinh cảm giác buồn nôn nữa.”
“Ôi…” Âu Dương Ninh lè lưỡi, làm ra bộ dạng sợ hãi nói: “Cô đừng nói nữa, chỉ nghe thôi đã thấy ghê rồi.”
Thủy Nhu cười bảo: “Còn nữa cơ, bạn vừa tiến vào trong rừng có lẽ sẽ cảm thấy rất mới mẻ, nhưng ở lâu trong đó sẽ bắt đầu cảm thấy bức bối. Mỗi ngày đều phải đối mặt với toàn cây là cây, mở mắt ra hay nhắm mắt lại cũng toàn thấy cây, sau khi ở đó mấy ngày còn người sẽ phát hoảng, thậm chí là cái gì cũng sợ hãi. Cho nên Sở Nguyên nói con người ở lâu trong rừng rậm sẽ mất nước nhanh hơn, mình rất tin tưởng.”
Âu Dương Ninh cười bảo: “Nói đều như thật vậy, trước đây cô đã từng thật sự ở trong rừng như thế sao?”
“À, nhà mình ở Kinh Châu mà. Kinh Châu lắm núi nhiều rừng, lúc nhỏ mình thường nghịch ngợm chạy lên núi chơi suốt, như nên chuyện thế này mình ít nhiều cũng biết một chút.”
Lúc này Âu Dương Ninh nhìn thấy Khang Hữu Nghiệp đã nấu xong một nồi canh hải sản, hắn bê chiếc mũ sắt lên, vui vẻ chạy đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi. Tuy cách khá xa không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu là liền biết, nhất định là nàng đã cự tuyệt uống món “canh tình yêu” của Khang Hữu Nghiệp.
Âu Dương Ninh đá nước bắn lên rồi nói: “Tôi không thích tiểu Khang.”
Thủy Nhu không hiểu tại sao cô nàng lại đột nhiên nói ra một câu như thế, bèn hỏi: “Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả, chỉ là không thích thôi, cứ nhìn thấy là ghét. So với tiểu Khang, tôi vẫn thích Hoa Si tiểu Bảo hơn một chút. Có điều Hoa Si tiểu Bảo cũng không xứng với chị tôi, hắn cùng lắm chỉ có thể làm bạn với chị ấy mà thôi, không thể làm anh rể tôi được.” Dừng một lát, Âu Dương Ninh lại nói: “Tiểu Nhu, tôi kể với cô nhé, cô đừng nhìn cái bộ dạng ngoan ngoãn của tiểu Bảo khi ở trước mặt tôi và chị tôi, thực ra hắn rất độc ác đó. Có một lần, hắn vì ăn phải một con ruồi chết trong một quán ăn, tiểu Bảo liền lập tức trở về mang người đến đập tan quán ăn đó. Vì chuyện này, cha tôi còn mắng hắn một trận nữa đó.”
Mười Một lạnh lùng bảo: “Cùng là hơi ẩm cả, nhưng hàm lượng muối trong hơi ẩm ở đây có vấn đề.”
Khang Hữu Nghiệp lại nói: “Hơi ẩm chẳng phải chỉ là hơi ẩm thôi sao? Cùng là nước bốc hơi cả, có gì khác nhau chứ?”
Mười Một chẳng thèm giải thích với hắn thêm nữa. Chuyện này cứ giống như là bạn nói với kẻ khác rằng: cơm dùng để ăn, nước dùng để uống. Nhưng hắn lại cãi lại rằng: bánh bao mới là để ăn, nước hoa quả và sữa bò mới là để uống. Tuy ý nghĩa thì cũng gần như nhau, nhưng sự khác biệt trong đó thật quá lớn.
Mười Một đổi sang chỗ khác xa hơn và tiếp tục “thưởng thức” cát, sau đó đột nhiên hỏi: “Không phải mỗi một đội đều có thiết bị liên lạc sao?”
Vừa nói đến đó, lửa giận của Âu Dương Lâm lại lập tức bốc cao ba trượng, tức giận mắng: “Còn không phải là chuyện tốt mà đám ngu ngốc này làm sao, chúng cảm thấy mình rất có bản lĩnh, đến cả thiết bị cầu cứu cũng không chịu đem theo! Nếu không ta cũng chẳng thèm nổi giận với bọn chúng như thế, sớm đã cướp lấy thiết bị rồi rồi bảo thuyền quay lại đón chúng ta đi rồi.”
“Ừ.” Mười Một đứng dậy, phủi phủi chỗ cát ẩm dính trên quần xuống rồi nói: “Vậy chúng ta chỉ có hai lựa chọn thôi, một là mau chóng tìm được nguồn nước, hai là tìm thấy một đội ngũ khác, hỏi mượn thiết bị liên lạc của bọn họ.”
Âu Dương Lâm gượng cười bảo: “Cả hai đều không dễ, chúng ta tổng cộng có chín đội, chia ra cập bờ tại chín phương hướng khác nhau đến đảo, chẳng ai biết ai ở đâu. Diện tích hòn đảo này rất lớn, cho nên cơ hội mọi người gặp được nhau là rất nhỏ.
Lúc này Âu Dương Lâm đã gửi gắm tất cả hy vọng lên người Mười Một, gã cẩn thận hỏi: “Ngươi ăn cát thế này thật sự có thể tìm thấy nguồn nước sao?”
“Không thể.” Mười Một đáp rất dứt khoát.
Không chỉ Âu Dương Lâm ngẩn ngơ, tất cả mọi người cũng đều sững sờ. Tên tiểu tử này có phải hâm rồi không? Không thể mà còn ăn cát lâu như thế, lại còn ăn rất thích thú, thậm chí còn nói đến cái định luật Hoàng kim tuyến khó hiểu gì đó nữa.
Mười Một đã đi ra khỏi bãi cát đến chỗ đất ẩm gần nhất, hắn ngồi dưới một gốc cây, vừa đào rễ cây vừa nói: “Định luật Hoàng kim tuyến là căn cứ vào những nhân tố xung quanh như độ ẩm của thổ nhưỡng, hướng gió, hướng không khí lưu động, rồi thì tình hình cây cối sinh trưởng để tính toán đại khái phương hướng của mạch nước ngầm. Hơn nữa cho dù có thể tính ra, cũng chỉ là điểm nước tụ dưới đất chứ không phải lộ ra ở bên trên. Chúng ta không có máy bơm và công cụ đào bới, không thể đào giếng lấy nước uống trong thời gian ngắn được.”
Âu Dương Lâm gượng cười nói: “Ngươi nói mà như không vậy.”
Mười Một đào một sợi rễ cây từ dưới đất lên, rút con dao ra cắt đứt một miếng rồi bỏ vào mồm nhai một chút rồi lại nhổ ra. Sau đó y đứng dậy chọn lấy một phương hướng, đi tới ngồi xuống dưới một gốc cây khác cách đó một quãng và tiếp tục đào rễ.
Tuy không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm gì, có điều Âu Dương Lâm biết Mười Một sẽ không làm những chuyện vô ích, nhưng cũng chỉ đành yên lặng chờ đợi mà thôi.
Thủy Nhu đi đến bên cạnh Mười Một rồi ngồi xổm xuống, dùng giọng mà chỉ hai người mới có thể nghe được nói: “Thật sự nghiêm trọng như thế sao?”
“Ừ.” Mười Một ỡm ờ đáp lại một tiếng.
“Nếu thật sự thiếu nước, chúng ta có thể lấy nước từ không khí ra. Độ ẩm ở nơi này cao như thế, năng lực của tôi thích hợp nhất để phát huy rồi.”
“Không cần.” Mười Một thấp giọng nói: “Cô không được sử dụng năng lực đó.”
“Biết rồi, ý của tôi là tôi không ở trước mặt bọn họ dùng dị năng về nước, chỉ cần cầm một bình nước đi rồi lén đổ đầy nước vào là được rồi.”
Mười Một không cả ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Bọn họ hỏi đến thì cô trả lời ra sao?”
“Cứ nói là tôi đã tìm thấy nguồn nước.”
“Nếu bọn họ bảo cô dẫn họ đi tìm nguồn nước thì sao? Với năng lực của cô, thật sự có thể biến ra được một nguồn nước ư?”
“Chuyện này…” Thủy Nhu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy suy nghĩ của mình không thực tế lắm, chỉ đành bỏ qua.
Mười Một khẽ nói: “Chuyện này cô đừng lo, tôi sẽ tìm được nguồn nước.”
Thủy Nhu thở dài một hơi, chỉ đành trở về bên cạnh mọi người rồi tìm lấy một chỗ sạch sẽ và ngồi xuống.
Lúc đầu mọi người còn cảm thấy tò mò và mới mẻ khi nhìn Mười Một không ngừng đào đất và ăn rễ cây, nhưng thời gian lâu rồi cũng cảm thấy vô vị. Lúc này nước biển đã bắt đầu rút đi, Âu Dương Ninh hoan hô một tiếng, muốn xuống nghịch nước. Nếu không phải Âu Dương Lâm kéo nàng lại, sợ rằng nha đầu điên này thật sự sẽ không nhịn nổi mà nhảy xuống đó thử cảm giác được sóng biển cuốn đi là như thế nào.
Sau chừng hai giờ nước biển đã rút hẳn đi, trong quãng thời gian này Mười Một đã đào vô số cái hố trên mặt đất, đưa mắt nhìn đi thấy mặt đất như có đầy các vết thương.
Âu Dương Lâm sau khi cảm thấy không có gì nguy hiểm nữa mới dám bỏ Âu Dương Ninh ra, nha đầu này vừa mới có được tự do liền vội vã chạy đến bãi cát nhặt vỏ sò do sóng biển đánh dạt vào. Khang Hữu Nghiệp cũng dẫn Bạch Quản và Trương Hoàng nhân thời gian này đi nhặt một vài động vật như tôm cá và ba ba nhỏ, đến bây giờ hắn vẫn không tin vào lời của Mười Một và Âu Dương Lâm.
Thủy Nhu thì được Âu Dương Ninh kéo đi nhặt vỏ ốc cùng, Âu Dương Nguyệt Nhi thì vẫn một mực ngồi nhìn Mười Một làm việc. Phan Hiểu Kiều lúc thì nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, lúc lại quay sang nhìn Mười Một, dường như đã phát hiện ra chuyện lạ gì đó rất thú vị, thỉnh thoảng lại nở ra một nụ cười giảo hoạt.
Âu Dương Lâm thì chạy vào trong rừng thử vận may xem có thể tìm thấy nguồn nước hay không, kết quả là chẳng được ích gì. Hắn vừa mới trở về đã nhìn thấy Khang Hữu Nghiệp đang bắc giá đun nước, bèn vội vàng chạy đến quát ngăn lại: “Tiểu Khang mày điên rồi à? Không phải tao đã nói với mày là phải tiết kiệm nước sao.”
Khang Hữu Nghiệp hừ lạnh một tiếng, lấy bình nước bên hông xuống rồi đổ nước vào trong chiếc mũ sắt. Âu Dương Lâm vội vàng lao đến muốn đoạt lấy bình nước của hắn. Khang Hữu Nghiệp bèn vung tay gạt tay y ra, tức giận nói: “Tao dùng nước của tao, liên quan éo gì đến mày?”
“Được! Được!” Âu Dương Lâm nói liền hai tiếng được, nghiến răng bảo: “Mày dùng của mày, không liên quan đến tao. Lúc mày khát chết cũng đừng hòng xin tao chia nước cho đấy!” Nói xong Âu Dương Lâm bèn hầm hầm tức giận đi mất.
Khang Hữu Nghiệp đổ hết bình nước của mình vào, chiếc mũ sắt mới đầy được phần đáy, hắn đưa tay về phía Trương Hoàng nói: “Đưa tao một bình nước.”
Trương Hoàng giữ bình nước lui lại một bước, nói: “Đừng đùa nữa, lúc này chúng ta thật sự không đủ nước, mày đừng lãng phí như thế.”
Khang Hữu Nghiệp trừng mắt nhìn hắn, bực mình nói: “Mày thật sự tin lời hai thằng điên kia sao? Trương Hoàng, từ lúc quen tao đến giờ mày đã thấy tao lừa mày bao giờ chưa? Mày không tin tao mà lại đi tin bọn nó sao?”
“Không phải tao không tin mày, song tao cũng cảm thấy lần này chúng ta thật sự có chút thiếu suy nghĩ đó…”
“Trương Hoàng!” Khang Hữu Nghiệp vứt mạnh bình nước rỗng xuống đất, quát lên: “Uổng cho tao vẫn luôn coi mày là bạn, giờ không ngờ đến cả mày cũng không tin tao ư?”
Bạch Quản đi đến dàn hòa: “Được rồi, làm gì mà tức giận ghê thế?”
Khang Hữu Nghiệp hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến Trương Hoàng nữa.
Bạch Quản ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Tiểu Khang, hôm nay mày làm sao thế? Không khống chế nổi tình cảm của bản thân, thật chẳng giống ngày thường chút nào. Có phải là vì Nguyệt Nhi và cái kẻ tên là Sở Nguyên kia…”
Khang Hữu Nghiệp quát lên: “Đừng có nhắc đến thằng gà mờ đó trước mặt tao, mày chẳng hiểu gì hết cả, còn dám ở trước mặt ta làm ra vẻ già đời nữa. Sớm muộn lão tử cũng phải lột da hắn, để hắn biết lão tử là ai.”
Bạch Quản lắc lắc đầu nói: “Kẻ đó không đơn giản đâu.”
“Không đơn giản ư?”
Khang Hữu Nghiệp cười lạnh nói: “Một tên làm thuê nghèo hèn rất không đơn giản sao, ít nhất ta cũng chưa từng làm thuê.”
“Mày cảm thấy hắn chỉ đơn giản là một kẻ làm thuê thôi sao?”
Khang Hữu Nghiệp nhìn về phía hắn và hỏi: “Mày có ý gì?”
“Một tên làm thuê mà gặp chuyện nằm ngoài nghiệp vụ thì có thể hiểu được bao nhiêu chứ? Cái gì mà định luật Hoàng kim tuyến, chúng ta đều chưa từng nghe qua, sao hắn lại biết được?”
Khang Hữu Nghiệp cười lạnh nói: “Hắn lừa gạt chúng mày thôi, cũng chỉ có lũ ngốc như chúng mày mới để bị hắn lừa.”
Bạch Quản yên lặng một hồi, sau đó đột nhiên hỏi: “Tiểu Khang, mày có khát không?”
Khang Hữu Nghiệp ngẩn ra hỏi: “Sao?”
“Mày khát không?”
“Thường thôi.”
Bạch Quản nhặt bình nước trên mặt đất đưa cho hắn, nói: “Bây giờ thì thường, nhưng đợi đến lúc mày khát thì sẽ biết cái cảm giác ấy đáng sợ thế nào. Thu nước lại đi, đợi đến lúc thực sự tìm được nguồn nước rồi nấu nướng cũng không muộn.”
Khang Hữu Nghiệp đẩy bình nước lại và nói: “Nước tao đã đổ ra chưa từng thu hồi lại, chúng mày không ăn ư? Được thôi, một mình tao ăn.”
Khang Hữu Nghiệp giận dữ bỏ đám tôm cá vừa nhặt được vào trong chiếc mũ sắt, sau đó đặt nó lên cái giá đã được bắc sẵn, cuối cùng châm lửa đun từ từ.
Bạch Quản lắc lắc đầu, thở dài một hơi, cũng không nói gì thêm nữa, đặt bình nước rỗng đó bên cạnh Khang Hữu Nghiệp rồi đứng dậy rời đi.
Phía xa, Âu Dương Ninh đã cởi giày, đi chân trần chạy chơi trên làn sóng biển. Trong cả đội ngũ lúc này, e rằng cũng chỉ có nàng mới vô tư lự không lo lắng gì như thế.
Âu Dương Ninh đang chạy như bay trên những làn sóng, nhìn thấy Âu Dương Lâm ở phía xa đang nhíu mày nói gì đó với Âu Dương Nguyệt Nhi, tuy cô nàng biết anh mình đang lo lắng về chuyện nguồn nước, nhưng Âu Dương Ninh thì chẳng cảm thấy có chút vấn đề nào. Có anh chị mình ở đây, cho dù trời có sụp xuống cũng có bọn họ đỡ cho nàng. Còn cả tay đầu gỗ kia nữa… Âu Dương Lâm và Nguyệt Nhi đã không chỉ một lần kể lại chuyện Mười Một đã cứu bọn họ trước mặt cô nàng. Tuy mỗi lần nghe thấy Âu Dương Ninh đều cảm thấy rất chán ghét, nhưng sau đó bình tĩnh suy nghĩ lại thì liền cảm thấy Mười Một thật sự rất lợi hại. Chị gái bị người ta bắt cóc, hắn có thể lập tức tìm thấy tung tích và cứu chị về. Anh trai bị bắt đi, hắn cũng là người đầu tiên chạy đến căn cứ quân sự của người ta làm loạn một trận, còn cứu anh trai ra. Đó là căn cứ quân sự cơ đó, thử nghĩ đến bộ tư lệnh của cha mà xem, ba bước một trạm gác năm bước một đồn canh, nếu thật sự có một ngày phải bịt mặt vác khẩu súng đi vào, Âu Dương Ninh tin rằng mình chưa bước được bước thứ hai thì đã bị bắn thành tổ ong rồi. Người có bản lĩnh như Mười Một, nếu không phải là bản thân thật sự rất ghét hắn, có lẽ đã có thể làm bạn rồi.
Chỉ là, bản thân sao lại ghét hắn như thế? Ghét hắn vì cái gì đây?
“Phì, phì.” Âu Dương Ninh nhổ ra hai bãi nước bọt rồi tự nói một mình: “Nghĩ đến hắn làm gì chứ? Đầu gỗ chỉ là đầu gỗ, nhìn thấy là khiến người ta tức giận rồi.”
Thủy Nhu đi đến hỏi: “Tiểu Ninh, bạn làm sao thế? Sau lại ở đây lẩm bẩm một mình?”
“A, không có gì.” Âu Dương Ninh có tật giật mình, mặt mũi đỏ bừng nói: “Nước biển bắn vào miệng mình, mặn chết đi mất.”
Dừng một chút, nàng lại hỏi: “Tiểu Nhu, cô cho rằng đầu gỗ thật sự sẽ tìm được nước chứ?”
Ở cùng nhau cũng được một thời gian, Thủy Nhu đã biết mấy biết hiệu “người xấu” “tên xấu xa” “đầu gỗ” mà Âu Dương Ninh nói đều là chỉ Mười Một, nàng bèn cười bảo: “Mình cũng không rõ, có điều mình tin anh ấy sẽ tìm được, nhất định sẽ tìm được.”
“Tại sao cô lại tin hắn như thế chứ?”
“Giữa bạn bè với nhau vốn nên có sự tín nhiệm mà.”
“Tôi và hắn chẳng phải bạn bè gì cả, cho nên không cần tin hắn.” Âu Dương Ninh giơ cẳng chân nõn nà lên đá cho nước bắn tóe cao.
Sau khi nghịch nước một lúc, Âu Dương Ninh lại hỏi: “Tiểu Nhu, cô đã từng ở trong rừng chưa?”
“Rồi.” Thủy Nhu gật gật đầu nói: “Rất lâu trước đây khi huấn luyện mình đã từng ở trong rừng một quãng thời gian.”
“Huấn luyện ư? Huấn luyện gì?”
Thủy Nhu lè lưỡi, lập tức nói chữa: “Là tập quân sự.”
“Vậy sao? Trước đây cô học trường nào thế? Tập quân sự thật đặc biệt đó, không như bọn tôi tập ở trong trường, từ sáng đến tối chỉ tập luyện ở sân vận động thôi.”
“Vậy à.”
Âu Dương Ninh không chú ý thấy nụ cười của Thủy Nhu có chút gượng gạo, tiếp tục hỏi: “Vậy cô có biết những lời đầu gỗ nói có phải là thật không?”
Thủy Nhu sững sốt hỏi: “Lời nào cơ?”
“Hắn nói ở trong rừng lâu thì cơ thể con người sẽ sao đó như thiếu nước gì gì ấy.”
Thủy Nhu gật đầu đáp: “Chuyện này là thật đó, bạn ở bên ngoài khu rừng cảm thấy không khí rất tươi mới, nhưng thật sự đi vào trong rừng rậm sẽ cảm thấy khác ngay. Bên trong ấy khắp nơi đều là mùi hôi thối do cây cối mục nát, còn thường có thi thể động vật bốc mùi nữa. Hơn nữa nơi nào rừng càng rậm rạp thì không khí sẽ càng khó lưu thông, mùi sẽ càng nồng. Loại mùi đó bạn mà ngửi phải một hai hơi là sẽ choáng váng ngay, ngửi lâu sẽ còn sinh cảm giác buồn nôn nữa.”
“Ôi…” Âu Dương Ninh lè lưỡi, làm ra bộ dạng sợ hãi nói: “Cô đừng nói nữa, chỉ nghe thôi đã thấy ghê rồi.”
Thủy Nhu cười bảo: “Còn nữa cơ, bạn vừa tiến vào trong rừng có lẽ sẽ cảm thấy rất mới mẻ, nhưng ở lâu trong đó sẽ bắt đầu cảm thấy bức bối. Mỗi ngày đều phải đối mặt với toàn cây là cây, mở mắt ra hay nhắm mắt lại cũng toàn thấy cây, sau khi ở đó mấy ngày còn người sẽ phát hoảng, thậm chí là cái gì cũng sợ hãi. Cho nên Sở Nguyên nói con người ở lâu trong rừng rậm sẽ mất nước nhanh hơn, mình rất tin tưởng.”
Âu Dương Ninh cười bảo: “Nói đều như thật vậy, trước đây cô đã từng thật sự ở trong rừng như thế sao?”
“À, nhà mình ở Kinh Châu mà. Kinh Châu lắm núi nhiều rừng, lúc nhỏ mình thường nghịch ngợm chạy lên núi chơi suốt, như nên chuyện thế này mình ít nhiều cũng biết một chút.”
Lúc này Âu Dương Ninh nhìn thấy Khang Hữu Nghiệp đã nấu xong một nồi canh hải sản, hắn bê chiếc mũ sắt lên, vui vẻ chạy đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi. Tuy cách khá xa không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu là liền biết, nhất định là nàng đã cự tuyệt uống món “canh tình yêu” của Khang Hữu Nghiệp.
Âu Dương Ninh đá nước bắn lên rồi nói: “Tôi không thích tiểu Khang.”
Thủy Nhu không hiểu tại sao cô nàng lại đột nhiên nói ra một câu như thế, bèn hỏi: “Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả, chỉ là không thích thôi, cứ nhìn thấy là ghét. So với tiểu Khang, tôi vẫn thích Hoa Si tiểu Bảo hơn một chút. Có điều Hoa Si tiểu Bảo cũng không xứng với chị tôi, hắn cùng lắm chỉ có thể làm bạn với chị ấy mà thôi, không thể làm anh rể tôi được.” Dừng một lát, Âu Dương Ninh lại nói: “Tiểu Nhu, tôi kể với cô nhé, cô đừng nhìn cái bộ dạng ngoan ngoãn của tiểu Bảo khi ở trước mặt tôi và chị tôi, thực ra hắn rất độc ác đó. Có một lần, hắn vì ăn phải một con ruồi chết trong một quán ăn, tiểu Bảo liền lập tức trở về mang người đến đập tan quán ăn đó. Vì chuyện này, cha tôi còn mắng hắn một trận nữa đó.”
/967
|