Đông Hải, đó là thành phố du lịch duyên hải trứ danh của Long Quốc, đặc biệt là với quần đảo Lưu Ly nổi tiếng.
Quần đảo Lưu Ly tổng cộng có một trăm tám mươi tám hòn đảo nhỏ hợp thành, nằm rải rác trong vùng biển Đông Hải. Phần lớn các hòn đảo trong số đó đã tự mở rộng thành các địa điểm du lịch. Một số ít các hòn đảo nhỏ đã bắt đầu xây dựng khu biệt thự ở trên đó. Khắp trên toàn quốc, những kẻ có nhiều tiền ùn ùn kéo đến đây để mua một vài căn biệt thự để những khi nhàn hạ sẽ đến đảo nghỉ ngơi vài ngày, thưởng thức chút quang cảnh hải đảo.
Ở khu vực ngoài cùng của hải phận vẫn còn đó rải rác hai, ba mươi hòn đảo hoang sơ chưa hề được khai phá. Do thành phố ngày càng bị công nghiệp hoá một cách trầm trọng, hiện nay môi trường sinh thái nguyên thuỷ càng lúc càng ít, vì thế mấy năm gần đây thường có người chạy đến những hoang đảo nguyên thuỷ này để trải nghiệm thiên nhiên, và các trò trơi sinh tồn dã ngoại cũng vì thế mà sinh sôi nảy nở.
Trong sân bay Đông Hải, Mười Một bồi hồi phóng mắt khắp nơi, ở trên người, ngoại trừ chiếc đồng hồ đặc chế của Long Hồn, thanh chuỷ thủ Trảm Nguyệt cùng một chiếc điện thoại di động và thẻ ngân hàng ra, hắn không đem theo món gì khác.
Đó là thói quen ra ngoài gần đây của Mười Một. Trước giờ hắn không hề thích đeo ba-lô, cho rằng đó là những thứ lỉnh kỉnh. Những nhu yếu phẩm khi cần có thể mua, quần áo cũ đến lúc cần thay có thể tiện tay vất đi, cho nên đến giờ ở trong tổ dị năng Long Hồn, tủ quần áo trong ký túc xá của Mười Một vẫn trống trơn, thậm chí không có lấy cả một bộ đồ để thay đi giặt. Tửu Quỷ từng trêu là căn phòng của Mười Một ngày nào cũng bị người ta tới cướp sạch, chẳng có ngày nào mà kiếm ra được bất cứ thứ gì. Nhưng mà bên trong tòa cao ốc Vân Thiên thì hắn vẫn còn có tới mấy bộ y phục. Ở chỗ đó, ngoài mấy bộ y phục chiến đấu ra, mấy bộ còn lại đều là của Nguyễn Thanh Ngữ mua cho, đáng tiếc là Mười Một chưa hề mặc qua, cho nên mấy bộ quần áo đó cho đến hôm nay vẫn được treo ở trong tủ quần áo, mỏi mòn chờ đợi chủ nhân của bọn chúng đến "ân sủng".
Đáng lẽ ra ở trên phi cơ không được mang theo dao kéo, nhưng cũng không biết là Vấn Thiên đã động thủ cước gì mà nhân viên tác nghiệp ở trong sân bay khi liếc qua tấm vé máy bay của hắn thì chỉ rà xoát qua loa một chút, ngay cả thanh chuỷ thủ Trảm Nguyệt hắn giấu ở trong giầy cũng chẳng bị kiểm tra, cứ thể để cho hắn thuận tiện qua cửa, nhưng vậy cũng tiết kiệm cho hắn thời gian xuất trình giấy tờ giải thích.
Ngoài ra, giấy chứng nhận công tác của Mười Một cũng được đổi từ viện quốc vụ thành cục an ninh quốc gia. Vì Vấn Thiên cho rằng hắn không thể tiếp tục mang chức vụ của việc quốc vụ được nữa cho nên ngay đêm hôm đó đã sắp đặt cho hắn thân phận mới trong cục an ninh quốc gia. Ngay đêm hôm đó đã có người mang giấy chứng nhận công tác của Cục an ninh quốc gia và vé máy bay đến khách sạn đưa cho hắn, có thể thấy hiệu suất làm việc của Long Hồn rất nhanh nhạy.
Vào lúc này, chuông điện thoại di động của Mười Một reo lên một trận. Hắn lôi điện thoại ra xem rồi bật lên nói: "Tôi đến rồi."
"Tôi cũng đã đến. Anh đang ở đâu?" Trong điện thoại vang lên giọng nói của một cô gái, âm thanh có chút thu hút, nhưng cũng có phần lạnh lẽo, cảm giác đầu tiên mang đến cho người ta chính là chủ nhân của giọng nói này chắc chắn là một người nghiêm cẩn trang trọng, không hay tùy tiện.
Mười Một ngẩng đầu nhìn ký hiệu ở trên tường rồi đáp: "Cửa nhà vệ sinh nam."
"Lầu mấy? Nhà vệ sinh nam ở chỗ nào?"
"Lầu ba, kế bên có một quán cà phê."
"Đã rõ. Anh cứ ở đó chờ tôi, tôi sẽ tới kiếm anh."
Mười Một cúp máy rồi đứng nguyên ở trước cửa nhà vệ sinh nam, không đi lung tung nữa. Chẳng bao lâu sau, nhìn xa xa thấy một người phụ nữ thân vận trang phục chuyên nghiệp, tuổi trạc ba mươi, trên khuôn mặt gắn một cặp kính gọng vàng đi thẳng đến chỗ hắn.
Người phụ nữ này đến trước mặt hắn thì dừng lại, nhìn thẳng vào hắn mà hỏi: "Sở Nguyên phải không?"
Mười Một gật đầu, để ý quan sát người phụ nữ ở trước mặt. Đó là một người phụ nữ dáng người hấp dẫn, trông cũng có vài phần xinh đẹp. Tuy thua kém với những mỹ nữ cấp độ Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi và Dương Tư Vũ, nhưng lại có cái vị của phụ nữ thành thục, thuộc về loại thành thục mà dễ khiến cho đàn ông động tâm. Nhìn cái cách đi đứng của cô ta có thể thấy cô ta không biết võ công, cũng chưa trải qua huấn luyện quân sự, hoàn toàn là một người bình thường.
Người phụ nữ đưa tay ra nói: "Xin chào, tôi là Phó Kiều Kiều."
Mười Một cũng đưa tay ra bắt tượng trưng với cô ta.
Phó Kiều Kiều nhìn cạnh chân của Mười Một rồi hỏi: "Hành lý của anh?"
"Không đem theo."
"Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi. Khách sạn anh ở đã giúp sửa lại phòng cho anh, để tôi đưa anh tới khách sạn trước. Xe của tôi đậu ở ngoài bên sân bay." Phó Kiều Kiều nói xong, đoạn lịch sự đưa tay làm động tác "mời" Mười Một.
Mười Một đi cùng với cô ta ra khỏi sân bay, sau đó hai người leo lên một chiếc limousine màu cánh cam, đó là chiếc limousine cá nhân của Phó Kiều Kiều.
Đóng cửa xe lại xong, Phó Kiều Kiều rút ở trong chiếc cặp công văn một xấp tư liệu đưa cho hắn rồi nói: "Đây là tài liệu về thân phận của anh. Thân phận của anh là làm cho một công ty sản xuất may mặc ở Chiết Nam, lần này thay mặt công ty các anh đến để hội đàm với chúng tôi về nghiệp vụ xuất khẩu mậu dịch nước ngoài. Lý lịch học tập của anh là đã tốt nghiệp Đại học Công Thương Chiết Nam, hệ quản lý, sau khi tốt nghiệp đại học thì gia nhập công ty này, giúp bọn họ xuất hàng đi nước ngoài. Những tư liệu này hoàn toàn là thật, cho dù có người đến Chiết Nam điều tra cũng sẽ không thể tra ra, anh có thể yên tâm mà sử dụng thân phận này. Ngoài ra, ở trong này còn có một quy trình công tác và mô hình kinh doanh về sản xuất may mặc, tốt nhất là anh hãy thuộc lòng nó, vạn nhất có người hỏi anh những vấn đề có liên quan đến phương diện này mà anh, một người làm về quần áo lại không hiểu gì về quần áo thì sẽ khó tránh bị kẻ khác nghi ngờ."
Mười Một giở tập tài liệu ra liếc sơ qua, sau đó xếp lại rồi hỏi: "Thế còn đồng sự của tôi?"
"Cô ấy đã đến từ hôm trước rồi, ở cùng khách sạn với anh, ở căn phòng sát vách với anh. Thân phận của cô ấy không giống như anh, cô ấy đi theo ‘chú họ’ của mình tới Đông Hải làm ăn, bây giờ bởi vì ‘chú họ’ của cô ấy tạm thời có việc không thể đến, cho nên cô ấy giận dỗi mà chạy đến Đông Hải du lịch một mình."
"Thân phận như vậy không sợ người ta sẽ nghi ngờ sao?"
"Sẽ không đâu." Phó Kiều Kiều vừa nổ máy xe vừa lắc đầu nói: "Tâm lý đối nghịch của con cái trong gia đình phú gia rất thiên lệch, những chuyện vì giận gia đình mà tự ra ngoài du lịch trong đám người giàu có chẳng có gì là lạ, đó là hành vi hết sức bình thường, cho nên sẽ không có ai nghi ngờ đâu."
Mười Một không nói tiếp nữa, bắt đầu chăm chú xem những tài liệu về quy trình sản xuất may mặc và mô hình kinh doanh của công ty đó.
Chiếc xe chạy một mạch đến khách sạn Đông Cảnh. Sau khi Phó Kiều Kiều giúp Mười Một đăng ký và lấy thẻ phòng xong, cô ta đưa hắn lên tầng mười bảy. Căn phòng của hắn là phòng số 7122 tầng mười bảy. Thuỷ Nhu ở ngay sát vách hắn, phòng số 7124.
Chẳng biết có phải là Thuỷ Nhu đã ra ngoài cho khuây khoả hay không mà lúc này nàng không có ở trong phòng mình. Sau khi Phó Kiều Kiều đưa Mười Một vào phòng, căn dặn thêm mấy câu thì cáo từ, lúc ra khỏi cửa, nàng ta nhắc nhở: "'Bạn' của anh sẽ đến vào lúc sáng mai, bọn họ đi bằng chuyên cơ quân đội nên tôi cũng không cách nào tra ra được thời gian đến cụ thể. Trò chơi sinh tồn dã ngoại sẽ bắt đầu vào tuần tới. Hôm nay là thứ bảy, anh chỉ còn cơ hội đến trưa mai để 'bất ngờ' gặp mặt 'bạn' của anh, sau đó yêu cầu y giới thiệu anh với Hàn Tiểu Nhu để báo danh tham gia trò chơi này. Nếu để lỡ mất ngày mai, anh sẽ chỉ có thể chờ thêm một tháng nữa."
Hàn Tiểu Nhu là tên thật của Thuỷ Nhu, tên khai sinh của nàng là họ Hàn, tên Tiểu Nhu, là cháu ruột của Liệt Hoả. Lúc nhỏ, trong một lần nàng nghịch nước, Liệt Hoả vô tình cảm ứng được tần số sóng dao động lờ mờ trên thân thể của Thuỷ Nhu, mấy ngày sau liền đưa nàng đi trắc nghiệm dị năng, kết quả cho thấy Thuỷ Nhu đích thực sở hữu năng lượng dị năng loại yếu. Liệt Hoả lập tức dẫn nàng vào tổ dị năng để tiến hành bồi dưỡng, và Thuỷ Nhu chính là biệt hiệu của Hàn Tiểu Nhu trong tổ dị năng.
Mười Một gật đầu tỏ ý đã hiểu, Phó Kiều Kiều thấy không còn gì để nói nữa, vì thế cáo từ rời đi.
Sau khi Phó Kiều Kiều rời khỏi, Mười Một bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách và vị trí ẩn náu ở trong phòng, sau khi không tìm thấy bất cứ lổ hổng, máy quay lén và thiết bị nghe trộm nào thì mới buông lỏng người ngồi xuống ghế, lấy mớ tư liệu sản xuất may mặc đó ra bắt đầu chăm chú đọc. Đối với những mô hình kinh doanh của công ty này, hắn chỉ đọc lướt qua rồi vất qua một bên, cái phương thức kinh doanh về sản xuất may mặc của công ty này không có chỗ nào là mới lạ, chỉ là đi theo con đường kinh doanh thương mại truyền thống, danh tiếng cũng hoàn toàn là dựa vào thế mạnh của đồng tiền mà có. Bỏ ra mấy trăm triệu suốt từ sáng đến tối tung quảng cáo trên truyền hình. Báo chí, tạp chí mỗi ngày đều đăng tên công ty của bọn họ cùng với mấy tấm hình trang phục mới, thuần tuý là nướng hết một số tiền khổng lồ mới miễng cưỡng kiếm được danh tiếng cho bản thân. Cũng chính vì như vậy, công ty sản xuất may mặc này mới mắc vô số nợ, cho đến giờ vẫn phải khất ngân hàng một khoảng nợ kếch sù lên đến ba trăm triệu.
Nhưng ở phương diện kinh doanh, công ty sản xuất y phục này lại vận dụng mô hình kinh doanh truyền thống để chế xuất thành phẩm, vận dụng đến tất cả các cửa hàng buôn bán sản phẩm đặc biệt để tiêu thụ và xuất khẩu ra nước ngoài. Tuy là có lãi, nhưng dòng vốn bỏ ra quá lớn, rất khó thu hồi. Nếu như dòng vốn bị gián đoạn thì cả một cơ nghiệp trong nước sẽ bị sụp đổ trong một đêm. Mười Một hết sức coi thường mô hình kinh doanh như vầy. Khi ở Ma Quỷ hắn đã học qua toàn bộ những mô hình kinh doanh thương mại trình độ cao nhất trên thế giới. Bây giờ trong đầu hắn, mô hình cải cách kinh doanh cho cái công ty sản xuất may mặc này không có một trăm thì cũng có tới tám mươi, tuỳ tiện đưa ra vài cái cũng đều có thể dễ dàng làm cho kim ngạch của doanh nghiệp sản xuất may mặc này trong vòng một năm ít nhất sẽ tăng gấp đôi, hơn nữa sẽ còn không cần đến số vốn quá lớn, và nhất thời cũng khó mà gặp phải nguy hiểm. Nhưng bây giờ hắn chẳng qua là mượn cái thân phận của công ty này, không thân cũng chẳng quen với người ta, cho nên dĩ nhiên sẽ không giúp đỡ bọn họ để tự rước phiền phức về, cho nên chỉ xem rồi thôi.
Ngược lại, Mười Một không biết gì về quy trình chế tạo quần áo, chế tạo quần áo từ chất liệu vải cho đến tạo thành sản phẩm cần phải trải qua nhiều gia đoạn. Chẳng hạn như chọn lựa chất liệu vải, cắt may, tẩy trắng, nhuộm màu vân vân, tất cả đều là những thứ mà Ma Quỷ chưa hề dạy qua, cho nên hắn đặc biệt đọc kỹ những tài liệu về phương diện này.
Xấp tài liệu không hề dày, Mười Một chỉ tốn khoảng nửa giờ đồng hồ thì đã ghi nhớ tất cả từ đầu đến đuôi. Bằng vào năng lực ghi nhớ mạnh mẽ của hắn thì chỉ cần lướt qua một lần đã có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung một cách hoàn chỉnh, chỉ thiếu về mặt lý giải.
Đặt xấp tài liệu xuống rồi nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giữa trưa, Mười Một đi xuống nhà hàng của khách sạn ở lầu ba gọi đại vài ba món ăn, sau đó lại trở về phòng ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu luyện công. Dù sao thì bây giờ hắn cũng không có việc gì làm, lại chẳng muốn ra ngoài đi loanh quanh, cho nên tĩnh toạ luyện công là sự lựa chọn tốt nhất để giết thời gian.
Hắn ngồi như vậy cho tới lúc trời đã nhá nhem, mãi đến khi tiếng bước chân đi đến dừng ở trước cửa thì mới khiến cho hắn chú ý. Mười Một chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, ngón tay đã đặt hờ lên trên thanh Trảm Nguyệt ở bên hông.
Chờ rất lâu mà vẫn không thấy có người bấm chuông hoặc gõ cửa, người đến vẫn đứng yên ở trước cửa phòng, trong lòng Mười Một nảy sinh nghi hoặc. Hắn cầm lấy thanh Trảm Nguyệt lặng lẽ đi đến đằng sau cánh cửa, liếc mắt nhìn qua lỗ nhòm. Qua lỗ nhòm, hắn nhìn thấy Thuỷ Nhu đang có chút do dự đứng ở bên ngoài, đầu khẽ cúi, cũng không biết là đang nghĩ ngợi gì.
Thấy đó là Thuỷ Nhu, lúc này Mười Một mới yên tâm, hắn cất thanh Trảm Nguyệt rồi đưa tay ra mở cửa phòng. Tiếng "két" khi cánh cửa được mở ra làm cho tâm trí đang du ngoạn của Thuỷ Nhu bừng tỉnh, nàng vội vã ngẩng đầu. Thấy Mười Một đang đứng ở ngay cửa, nhất thời nàng có chút xấu hổ, khẽ cúi đầu xuống rồi kêu: "Băng."
"Vào đi." Mười Một thấy chung quanh hành lang không có người, bèn tránh mình để nhường đường.
Thuỷ Nhu khẽ "ừ" một tiếng, vẫn cúi đầu mà bước vào trong phòng.
Mười Một khoá cửa rồi xoay người lại nói: "Tôi tên là Sở Nguyên."
Thuỷ Nhu gật đầu, lí nhí đáp lại: "Ừ."
Mười Một nhìn ra cửa sổ, thấy bên ngoài sắc trời đã bước vào hoàng hôn. Hắn kéo rèm cửa lại rồi hỏi: "Cả ngày hôm nay cô đều không ở trong phòng ư?"
Thuỷ Nhu khẽ đáp: "Sáng sớm tổ trưởng gọi điện thoại thông báo cho tôi biết là 'hàng' của chúng ta đã đến, cho nên tôi mới đi ra ngoài lấy 'hàng'. Xin lỗi đã không đi đón anh."
Mười Một biết 'hàng' mà Thuỷ Nhu nói đến chính là trang thiết bị đặc thù mà Long Hồn chuẩn bị cho bọn họ, do công việc lần này được tiến hành bí mật, lại không thể ra mặt đòi chính phủ trang bị chi viện, cho nên trang thiết bị của bọn họ đều là thứ được bí mật vận chuyển đến bằng con đường khác khi cần đến. Hơn nữa trong đó còn có không ít vũ khí và trang bị đặc biệt được tổ khoa kỹ của Long Quốc bí mật nghiên cứu gửi đến, những trang thiết bị này ngay cả chính phủ bản xứ chưa từng thấy qua, thậm chí rất có thể là chưa từng được nghe nói đến.
"Không sao." Mười Một lấy đồ uống trong tủ lạnh ra đưa cho Thuỷ Nhu, Thuỷ Nhu cảm ơn rồi cầm ở trong tay mà không mở ra. Mười Một lấy cho mình một chai nước suối, vặn nắp hớp vài ngụm rồi hỏi: "Đã ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa." Thuỷ Nhu lắc đầu nói: "Anh thì sao?"
"Cùng đi ăn chung nhé?"
"Được." Thuỷ Nhu tiện tay đặt chai nước lên bàn, đứng dậy đi cùng với Mười Một ra ngoài.
Hai người bước vào trong thang máy, Thuỷ Nhu hỏi: "Anh muốn ăn gì? Tôi đãi."
"Tuỳ." Mười Một ngước đầu nhìn lên chiếc máy camera đặt ở trên góc thang máy, cân nhắc có nên liên hệ với Cuồng Triều để ngầm giúp hắn giám thị những kẻ khả nghi hay không.
Thuỷ Nhu không hề biết những suy nghĩ lúc này của Mười Một, Mười Một trong ấn tượng của nàng vẫn luôn không thích trò chuyện, bây giờ có thể nói nhiều với hắn như vậy đã rất khó khăn rồi, vì thế quay sang giới thiệu với hắn: "Nếu không thì đi quán ăn Hải Cảnh đi? Hôm qua tôi có qua đó một lần, cảnh trí ở đó rất được, còn có thể xem phong cảnh biển."
"Tuỳ." Mười Một chẳng có yêu cầu gì về ăn uống. Với hắn mà nói, cho dù là sơn hào hải vị hay là lương khô khó nuốt chẳng qua cũng chỉ là lương thực để lắp đầy bao tử, bồi đắp sức lực để tiếp tục chiến đấu mà thôi.
Hai người bước ra khách sạn, người phục vụ giúp bọn họ gọi đến một chiếc ta-xi rồi chạy thẳng đến quán ăn Hải Cảnh mà Thuỷ Nhu đã giới thiệu. Suốt dọc đường hai người không ai nói chuyện với ai. Đến quán, Mười Một cũng lại một câu "tuỳ" rồi trao nhiệm vụ gọi món cho Thuỷ Nhu.
Thuỷ Nhu dè dặt chọn vài món ngon tinh xảo, rồi gọi thêm một chai rượu đỏ Bá Tước lâu năm.
Rất mau đồ ăn đã được dọn lên, phục vụ bước tới xin phép được giúp bọn họ khui rượu. Mười Một không chút khách khí nói: "Tôi không uống rượu."
Phục vụ hết sức ngạc nhiên nhìn sang Thuỷ Nhu, Thuỷ Nhu thoáng cười gượng, rồi nhẹ giọng nói: "Không cần khui, cảm ơn."
Phục vụ hết sức lịch sự khom người bước ra, như nhớ lại chuyện cũ, Thuỷ Nhu có phần sa sút tinh thần nói: "Trước khi xảy ra biến cố, mỗi lần ra ngoài ăn tôi cũng sẽ đều gọi một chai rượu đỏ, cũng có chút thành thói quen rồi."
Mười Một không đáp lại, cầm lấy dao nĩa sắc một miếng thịt bò lớn tọng thẳng vào miệng, nhai nhóp nhép mấy cái thì nuốt xuống bao tử. Thuỷ Nhu tròn mắt nhìn cái tư thế ăn uống thô bạo của Mười Một, như thể "gió quét lá khô", chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã tiêu diệt sạch sẽ một khay thịt bò, xong lại lập tức tiếp tục chĩa súng sang những món ngon khác mà khai hoả. Cái cách ăn của Mười Một thật sự khiến cho người khác không dám tán dương, cứ giống như một người đã bị bỏ đói quá lâu, sung chát cũng ăn, chẳng quan tâm là thứ gì, vừa bỏ vào miệng là lập tức trôi tuột xuống bao tử, thậm chí ngay cả phục vụ và tất cả các thực khách ở gần đó cũng ngoái đầu lại nhìn bằng ánh mắt kinh dị. Nhưng Mười Một nào có đếm xỉa gì.
Quần đảo Lưu Ly tổng cộng có một trăm tám mươi tám hòn đảo nhỏ hợp thành, nằm rải rác trong vùng biển Đông Hải. Phần lớn các hòn đảo trong số đó đã tự mở rộng thành các địa điểm du lịch. Một số ít các hòn đảo nhỏ đã bắt đầu xây dựng khu biệt thự ở trên đó. Khắp trên toàn quốc, những kẻ có nhiều tiền ùn ùn kéo đến đây để mua một vài căn biệt thự để những khi nhàn hạ sẽ đến đảo nghỉ ngơi vài ngày, thưởng thức chút quang cảnh hải đảo.
Ở khu vực ngoài cùng của hải phận vẫn còn đó rải rác hai, ba mươi hòn đảo hoang sơ chưa hề được khai phá. Do thành phố ngày càng bị công nghiệp hoá một cách trầm trọng, hiện nay môi trường sinh thái nguyên thuỷ càng lúc càng ít, vì thế mấy năm gần đây thường có người chạy đến những hoang đảo nguyên thuỷ này để trải nghiệm thiên nhiên, và các trò trơi sinh tồn dã ngoại cũng vì thế mà sinh sôi nảy nở.
Trong sân bay Đông Hải, Mười Một bồi hồi phóng mắt khắp nơi, ở trên người, ngoại trừ chiếc đồng hồ đặc chế của Long Hồn, thanh chuỷ thủ Trảm Nguyệt cùng một chiếc điện thoại di động và thẻ ngân hàng ra, hắn không đem theo món gì khác.
Đó là thói quen ra ngoài gần đây của Mười Một. Trước giờ hắn không hề thích đeo ba-lô, cho rằng đó là những thứ lỉnh kỉnh. Những nhu yếu phẩm khi cần có thể mua, quần áo cũ đến lúc cần thay có thể tiện tay vất đi, cho nên đến giờ ở trong tổ dị năng Long Hồn, tủ quần áo trong ký túc xá của Mười Một vẫn trống trơn, thậm chí không có lấy cả một bộ đồ để thay đi giặt. Tửu Quỷ từng trêu là căn phòng của Mười Một ngày nào cũng bị người ta tới cướp sạch, chẳng có ngày nào mà kiếm ra được bất cứ thứ gì. Nhưng mà bên trong tòa cao ốc Vân Thiên thì hắn vẫn còn có tới mấy bộ y phục. Ở chỗ đó, ngoài mấy bộ y phục chiến đấu ra, mấy bộ còn lại đều là của Nguyễn Thanh Ngữ mua cho, đáng tiếc là Mười Một chưa hề mặc qua, cho nên mấy bộ quần áo đó cho đến hôm nay vẫn được treo ở trong tủ quần áo, mỏi mòn chờ đợi chủ nhân của bọn chúng đến "ân sủng".
Đáng lẽ ra ở trên phi cơ không được mang theo dao kéo, nhưng cũng không biết là Vấn Thiên đã động thủ cước gì mà nhân viên tác nghiệp ở trong sân bay khi liếc qua tấm vé máy bay của hắn thì chỉ rà xoát qua loa một chút, ngay cả thanh chuỷ thủ Trảm Nguyệt hắn giấu ở trong giầy cũng chẳng bị kiểm tra, cứ thể để cho hắn thuận tiện qua cửa, nhưng vậy cũng tiết kiệm cho hắn thời gian xuất trình giấy tờ giải thích.
Ngoài ra, giấy chứng nhận công tác của Mười Một cũng được đổi từ viện quốc vụ thành cục an ninh quốc gia. Vì Vấn Thiên cho rằng hắn không thể tiếp tục mang chức vụ của việc quốc vụ được nữa cho nên ngay đêm hôm đó đã sắp đặt cho hắn thân phận mới trong cục an ninh quốc gia. Ngay đêm hôm đó đã có người mang giấy chứng nhận công tác của Cục an ninh quốc gia và vé máy bay đến khách sạn đưa cho hắn, có thể thấy hiệu suất làm việc của Long Hồn rất nhanh nhạy.
Vào lúc này, chuông điện thoại di động của Mười Một reo lên một trận. Hắn lôi điện thoại ra xem rồi bật lên nói: "Tôi đến rồi."
"Tôi cũng đã đến. Anh đang ở đâu?" Trong điện thoại vang lên giọng nói của một cô gái, âm thanh có chút thu hút, nhưng cũng có phần lạnh lẽo, cảm giác đầu tiên mang đến cho người ta chính là chủ nhân của giọng nói này chắc chắn là một người nghiêm cẩn trang trọng, không hay tùy tiện.
Mười Một ngẩng đầu nhìn ký hiệu ở trên tường rồi đáp: "Cửa nhà vệ sinh nam."
"Lầu mấy? Nhà vệ sinh nam ở chỗ nào?"
"Lầu ba, kế bên có một quán cà phê."
"Đã rõ. Anh cứ ở đó chờ tôi, tôi sẽ tới kiếm anh."
Mười Một cúp máy rồi đứng nguyên ở trước cửa nhà vệ sinh nam, không đi lung tung nữa. Chẳng bao lâu sau, nhìn xa xa thấy một người phụ nữ thân vận trang phục chuyên nghiệp, tuổi trạc ba mươi, trên khuôn mặt gắn một cặp kính gọng vàng đi thẳng đến chỗ hắn.
Người phụ nữ này đến trước mặt hắn thì dừng lại, nhìn thẳng vào hắn mà hỏi: "Sở Nguyên phải không?"
Mười Một gật đầu, để ý quan sát người phụ nữ ở trước mặt. Đó là một người phụ nữ dáng người hấp dẫn, trông cũng có vài phần xinh đẹp. Tuy thua kém với những mỹ nữ cấp độ Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi và Dương Tư Vũ, nhưng lại có cái vị của phụ nữ thành thục, thuộc về loại thành thục mà dễ khiến cho đàn ông động tâm. Nhìn cái cách đi đứng của cô ta có thể thấy cô ta không biết võ công, cũng chưa trải qua huấn luyện quân sự, hoàn toàn là một người bình thường.
Người phụ nữ đưa tay ra nói: "Xin chào, tôi là Phó Kiều Kiều."
Mười Một cũng đưa tay ra bắt tượng trưng với cô ta.
Phó Kiều Kiều nhìn cạnh chân của Mười Một rồi hỏi: "Hành lý của anh?"
"Không đem theo."
"Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi. Khách sạn anh ở đã giúp sửa lại phòng cho anh, để tôi đưa anh tới khách sạn trước. Xe của tôi đậu ở ngoài bên sân bay." Phó Kiều Kiều nói xong, đoạn lịch sự đưa tay làm động tác "mời" Mười Một.
Mười Một đi cùng với cô ta ra khỏi sân bay, sau đó hai người leo lên một chiếc limousine màu cánh cam, đó là chiếc limousine cá nhân của Phó Kiều Kiều.
Đóng cửa xe lại xong, Phó Kiều Kiều rút ở trong chiếc cặp công văn một xấp tư liệu đưa cho hắn rồi nói: "Đây là tài liệu về thân phận của anh. Thân phận của anh là làm cho một công ty sản xuất may mặc ở Chiết Nam, lần này thay mặt công ty các anh đến để hội đàm với chúng tôi về nghiệp vụ xuất khẩu mậu dịch nước ngoài. Lý lịch học tập của anh là đã tốt nghiệp Đại học Công Thương Chiết Nam, hệ quản lý, sau khi tốt nghiệp đại học thì gia nhập công ty này, giúp bọn họ xuất hàng đi nước ngoài. Những tư liệu này hoàn toàn là thật, cho dù có người đến Chiết Nam điều tra cũng sẽ không thể tra ra, anh có thể yên tâm mà sử dụng thân phận này. Ngoài ra, ở trong này còn có một quy trình công tác và mô hình kinh doanh về sản xuất may mặc, tốt nhất là anh hãy thuộc lòng nó, vạn nhất có người hỏi anh những vấn đề có liên quan đến phương diện này mà anh, một người làm về quần áo lại không hiểu gì về quần áo thì sẽ khó tránh bị kẻ khác nghi ngờ."
Mười Một giở tập tài liệu ra liếc sơ qua, sau đó xếp lại rồi hỏi: "Thế còn đồng sự của tôi?"
"Cô ấy đã đến từ hôm trước rồi, ở cùng khách sạn với anh, ở căn phòng sát vách với anh. Thân phận của cô ấy không giống như anh, cô ấy đi theo ‘chú họ’ của mình tới Đông Hải làm ăn, bây giờ bởi vì ‘chú họ’ của cô ấy tạm thời có việc không thể đến, cho nên cô ấy giận dỗi mà chạy đến Đông Hải du lịch một mình."
"Thân phận như vậy không sợ người ta sẽ nghi ngờ sao?"
"Sẽ không đâu." Phó Kiều Kiều vừa nổ máy xe vừa lắc đầu nói: "Tâm lý đối nghịch của con cái trong gia đình phú gia rất thiên lệch, những chuyện vì giận gia đình mà tự ra ngoài du lịch trong đám người giàu có chẳng có gì là lạ, đó là hành vi hết sức bình thường, cho nên sẽ không có ai nghi ngờ đâu."
Mười Một không nói tiếp nữa, bắt đầu chăm chú xem những tài liệu về quy trình sản xuất may mặc và mô hình kinh doanh của công ty đó.
Chiếc xe chạy một mạch đến khách sạn Đông Cảnh. Sau khi Phó Kiều Kiều giúp Mười Một đăng ký và lấy thẻ phòng xong, cô ta đưa hắn lên tầng mười bảy. Căn phòng của hắn là phòng số 7122 tầng mười bảy. Thuỷ Nhu ở ngay sát vách hắn, phòng số 7124.
Chẳng biết có phải là Thuỷ Nhu đã ra ngoài cho khuây khoả hay không mà lúc này nàng không có ở trong phòng mình. Sau khi Phó Kiều Kiều đưa Mười Một vào phòng, căn dặn thêm mấy câu thì cáo từ, lúc ra khỏi cửa, nàng ta nhắc nhở: "'Bạn' của anh sẽ đến vào lúc sáng mai, bọn họ đi bằng chuyên cơ quân đội nên tôi cũng không cách nào tra ra được thời gian đến cụ thể. Trò chơi sinh tồn dã ngoại sẽ bắt đầu vào tuần tới. Hôm nay là thứ bảy, anh chỉ còn cơ hội đến trưa mai để 'bất ngờ' gặp mặt 'bạn' của anh, sau đó yêu cầu y giới thiệu anh với Hàn Tiểu Nhu để báo danh tham gia trò chơi này. Nếu để lỡ mất ngày mai, anh sẽ chỉ có thể chờ thêm một tháng nữa."
Hàn Tiểu Nhu là tên thật của Thuỷ Nhu, tên khai sinh của nàng là họ Hàn, tên Tiểu Nhu, là cháu ruột của Liệt Hoả. Lúc nhỏ, trong một lần nàng nghịch nước, Liệt Hoả vô tình cảm ứng được tần số sóng dao động lờ mờ trên thân thể của Thuỷ Nhu, mấy ngày sau liền đưa nàng đi trắc nghiệm dị năng, kết quả cho thấy Thuỷ Nhu đích thực sở hữu năng lượng dị năng loại yếu. Liệt Hoả lập tức dẫn nàng vào tổ dị năng để tiến hành bồi dưỡng, và Thuỷ Nhu chính là biệt hiệu của Hàn Tiểu Nhu trong tổ dị năng.
Mười Một gật đầu tỏ ý đã hiểu, Phó Kiều Kiều thấy không còn gì để nói nữa, vì thế cáo từ rời đi.
Sau khi Phó Kiều Kiều rời khỏi, Mười Một bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách và vị trí ẩn náu ở trong phòng, sau khi không tìm thấy bất cứ lổ hổng, máy quay lén và thiết bị nghe trộm nào thì mới buông lỏng người ngồi xuống ghế, lấy mớ tư liệu sản xuất may mặc đó ra bắt đầu chăm chú đọc. Đối với những mô hình kinh doanh của công ty này, hắn chỉ đọc lướt qua rồi vất qua một bên, cái phương thức kinh doanh về sản xuất may mặc của công ty này không có chỗ nào là mới lạ, chỉ là đi theo con đường kinh doanh thương mại truyền thống, danh tiếng cũng hoàn toàn là dựa vào thế mạnh của đồng tiền mà có. Bỏ ra mấy trăm triệu suốt từ sáng đến tối tung quảng cáo trên truyền hình. Báo chí, tạp chí mỗi ngày đều đăng tên công ty của bọn họ cùng với mấy tấm hình trang phục mới, thuần tuý là nướng hết một số tiền khổng lồ mới miễng cưỡng kiếm được danh tiếng cho bản thân. Cũng chính vì như vậy, công ty sản xuất may mặc này mới mắc vô số nợ, cho đến giờ vẫn phải khất ngân hàng một khoảng nợ kếch sù lên đến ba trăm triệu.
Nhưng ở phương diện kinh doanh, công ty sản xuất y phục này lại vận dụng mô hình kinh doanh truyền thống để chế xuất thành phẩm, vận dụng đến tất cả các cửa hàng buôn bán sản phẩm đặc biệt để tiêu thụ và xuất khẩu ra nước ngoài. Tuy là có lãi, nhưng dòng vốn bỏ ra quá lớn, rất khó thu hồi. Nếu như dòng vốn bị gián đoạn thì cả một cơ nghiệp trong nước sẽ bị sụp đổ trong một đêm. Mười Một hết sức coi thường mô hình kinh doanh như vầy. Khi ở Ma Quỷ hắn đã học qua toàn bộ những mô hình kinh doanh thương mại trình độ cao nhất trên thế giới. Bây giờ trong đầu hắn, mô hình cải cách kinh doanh cho cái công ty sản xuất may mặc này không có một trăm thì cũng có tới tám mươi, tuỳ tiện đưa ra vài cái cũng đều có thể dễ dàng làm cho kim ngạch của doanh nghiệp sản xuất may mặc này trong vòng một năm ít nhất sẽ tăng gấp đôi, hơn nữa sẽ còn không cần đến số vốn quá lớn, và nhất thời cũng khó mà gặp phải nguy hiểm. Nhưng bây giờ hắn chẳng qua là mượn cái thân phận của công ty này, không thân cũng chẳng quen với người ta, cho nên dĩ nhiên sẽ không giúp đỡ bọn họ để tự rước phiền phức về, cho nên chỉ xem rồi thôi.
Ngược lại, Mười Một không biết gì về quy trình chế tạo quần áo, chế tạo quần áo từ chất liệu vải cho đến tạo thành sản phẩm cần phải trải qua nhiều gia đoạn. Chẳng hạn như chọn lựa chất liệu vải, cắt may, tẩy trắng, nhuộm màu vân vân, tất cả đều là những thứ mà Ma Quỷ chưa hề dạy qua, cho nên hắn đặc biệt đọc kỹ những tài liệu về phương diện này.
Xấp tài liệu không hề dày, Mười Một chỉ tốn khoảng nửa giờ đồng hồ thì đã ghi nhớ tất cả từ đầu đến đuôi. Bằng vào năng lực ghi nhớ mạnh mẽ của hắn thì chỉ cần lướt qua một lần đã có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung một cách hoàn chỉnh, chỉ thiếu về mặt lý giải.
Đặt xấp tài liệu xuống rồi nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giữa trưa, Mười Một đi xuống nhà hàng của khách sạn ở lầu ba gọi đại vài ba món ăn, sau đó lại trở về phòng ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu luyện công. Dù sao thì bây giờ hắn cũng không có việc gì làm, lại chẳng muốn ra ngoài đi loanh quanh, cho nên tĩnh toạ luyện công là sự lựa chọn tốt nhất để giết thời gian.
Hắn ngồi như vậy cho tới lúc trời đã nhá nhem, mãi đến khi tiếng bước chân đi đến dừng ở trước cửa thì mới khiến cho hắn chú ý. Mười Một chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, ngón tay đã đặt hờ lên trên thanh Trảm Nguyệt ở bên hông.
Chờ rất lâu mà vẫn không thấy có người bấm chuông hoặc gõ cửa, người đến vẫn đứng yên ở trước cửa phòng, trong lòng Mười Một nảy sinh nghi hoặc. Hắn cầm lấy thanh Trảm Nguyệt lặng lẽ đi đến đằng sau cánh cửa, liếc mắt nhìn qua lỗ nhòm. Qua lỗ nhòm, hắn nhìn thấy Thuỷ Nhu đang có chút do dự đứng ở bên ngoài, đầu khẽ cúi, cũng không biết là đang nghĩ ngợi gì.
Thấy đó là Thuỷ Nhu, lúc này Mười Một mới yên tâm, hắn cất thanh Trảm Nguyệt rồi đưa tay ra mở cửa phòng. Tiếng "két" khi cánh cửa được mở ra làm cho tâm trí đang du ngoạn của Thuỷ Nhu bừng tỉnh, nàng vội vã ngẩng đầu. Thấy Mười Một đang đứng ở ngay cửa, nhất thời nàng có chút xấu hổ, khẽ cúi đầu xuống rồi kêu: "Băng."
"Vào đi." Mười Một thấy chung quanh hành lang không có người, bèn tránh mình để nhường đường.
Thuỷ Nhu khẽ "ừ" một tiếng, vẫn cúi đầu mà bước vào trong phòng.
Mười Một khoá cửa rồi xoay người lại nói: "Tôi tên là Sở Nguyên."
Thuỷ Nhu gật đầu, lí nhí đáp lại: "Ừ."
Mười Một nhìn ra cửa sổ, thấy bên ngoài sắc trời đã bước vào hoàng hôn. Hắn kéo rèm cửa lại rồi hỏi: "Cả ngày hôm nay cô đều không ở trong phòng ư?"
Thuỷ Nhu khẽ đáp: "Sáng sớm tổ trưởng gọi điện thoại thông báo cho tôi biết là 'hàng' của chúng ta đã đến, cho nên tôi mới đi ra ngoài lấy 'hàng'. Xin lỗi đã không đi đón anh."
Mười Một biết 'hàng' mà Thuỷ Nhu nói đến chính là trang thiết bị đặc thù mà Long Hồn chuẩn bị cho bọn họ, do công việc lần này được tiến hành bí mật, lại không thể ra mặt đòi chính phủ trang bị chi viện, cho nên trang thiết bị của bọn họ đều là thứ được bí mật vận chuyển đến bằng con đường khác khi cần đến. Hơn nữa trong đó còn có không ít vũ khí và trang bị đặc biệt được tổ khoa kỹ của Long Quốc bí mật nghiên cứu gửi đến, những trang thiết bị này ngay cả chính phủ bản xứ chưa từng thấy qua, thậm chí rất có thể là chưa từng được nghe nói đến.
"Không sao." Mười Một lấy đồ uống trong tủ lạnh ra đưa cho Thuỷ Nhu, Thuỷ Nhu cảm ơn rồi cầm ở trong tay mà không mở ra. Mười Một lấy cho mình một chai nước suối, vặn nắp hớp vài ngụm rồi hỏi: "Đã ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa." Thuỷ Nhu lắc đầu nói: "Anh thì sao?"
"Cùng đi ăn chung nhé?"
"Được." Thuỷ Nhu tiện tay đặt chai nước lên bàn, đứng dậy đi cùng với Mười Một ra ngoài.
Hai người bước vào trong thang máy, Thuỷ Nhu hỏi: "Anh muốn ăn gì? Tôi đãi."
"Tuỳ." Mười Một ngước đầu nhìn lên chiếc máy camera đặt ở trên góc thang máy, cân nhắc có nên liên hệ với Cuồng Triều để ngầm giúp hắn giám thị những kẻ khả nghi hay không.
Thuỷ Nhu không hề biết những suy nghĩ lúc này của Mười Một, Mười Một trong ấn tượng của nàng vẫn luôn không thích trò chuyện, bây giờ có thể nói nhiều với hắn như vậy đã rất khó khăn rồi, vì thế quay sang giới thiệu với hắn: "Nếu không thì đi quán ăn Hải Cảnh đi? Hôm qua tôi có qua đó một lần, cảnh trí ở đó rất được, còn có thể xem phong cảnh biển."
"Tuỳ." Mười Một chẳng có yêu cầu gì về ăn uống. Với hắn mà nói, cho dù là sơn hào hải vị hay là lương khô khó nuốt chẳng qua cũng chỉ là lương thực để lắp đầy bao tử, bồi đắp sức lực để tiếp tục chiến đấu mà thôi.
Hai người bước ra khách sạn, người phục vụ giúp bọn họ gọi đến một chiếc ta-xi rồi chạy thẳng đến quán ăn Hải Cảnh mà Thuỷ Nhu đã giới thiệu. Suốt dọc đường hai người không ai nói chuyện với ai. Đến quán, Mười Một cũng lại một câu "tuỳ" rồi trao nhiệm vụ gọi món cho Thuỷ Nhu.
Thuỷ Nhu dè dặt chọn vài món ngon tinh xảo, rồi gọi thêm một chai rượu đỏ Bá Tước lâu năm.
Rất mau đồ ăn đã được dọn lên, phục vụ bước tới xin phép được giúp bọn họ khui rượu. Mười Một không chút khách khí nói: "Tôi không uống rượu."
Phục vụ hết sức ngạc nhiên nhìn sang Thuỷ Nhu, Thuỷ Nhu thoáng cười gượng, rồi nhẹ giọng nói: "Không cần khui, cảm ơn."
Phục vụ hết sức lịch sự khom người bước ra, như nhớ lại chuyện cũ, Thuỷ Nhu có phần sa sút tinh thần nói: "Trước khi xảy ra biến cố, mỗi lần ra ngoài ăn tôi cũng sẽ đều gọi một chai rượu đỏ, cũng có chút thành thói quen rồi."
Mười Một không đáp lại, cầm lấy dao nĩa sắc một miếng thịt bò lớn tọng thẳng vào miệng, nhai nhóp nhép mấy cái thì nuốt xuống bao tử. Thuỷ Nhu tròn mắt nhìn cái tư thế ăn uống thô bạo của Mười Một, như thể "gió quét lá khô", chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã tiêu diệt sạch sẽ một khay thịt bò, xong lại lập tức tiếp tục chĩa súng sang những món ngon khác mà khai hoả. Cái cách ăn của Mười Một thật sự khiến cho người khác không dám tán dương, cứ giống như một người đã bị bỏ đói quá lâu, sung chát cũng ăn, chẳng quan tâm là thứ gì, vừa bỏ vào miệng là lập tức trôi tuột xuống bao tử, thậm chí ngay cả phục vụ và tất cả các thực khách ở gần đó cũng ngoái đầu lại nhìn bằng ánh mắt kinh dị. Nhưng Mười Một nào có đếm xỉa gì.
/967
|