Nói đến tù binh, trong đội ngũ nhân số không nhiều này chỉ có bốn tù binh. Đương nhiên, tiến sỹ điên không được tính trong đó, nếu không thì đã là năm rồi. Hàn Nguyệt Dung tay mang còng, sắc mặt lạnh lùng đi theo sau. Từ vẻ mặt chẳng hề kinh sợ kia chẳng thể nhìn ra tâm trạng của nàng lúc này đang như thế nào, đi bên cạnh với Hàn Nguyệt Dung không ngờ lại là người con trai đã mất tích của Âu Dương Bác, Âu Dương Lâm.
Âu Dương Lâm dường như đã từng bị tra tấn, trên người vẫn còn mấy vết sẹo có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc này đang cúi đầu đeo còng lặng lẽ không nói gì đi cùng Hàn Nguyệt Dung. Sau lưng bọn họ còn có bốn binh sỹ khiêng hai cái cáng, trên mỗi cái cáng có một người đang nằm. Không ngờ lại là Hầu Tử và Vịt Bầu đã mất tích không còn tin tức gì từ nửa năm trước.
Hầu Tử và Phì Áp đều vàng vọt gầy gò, thân thể toàn da bọc xương, nhìn rất yếu ớt, chẳng biết với bộ dạng này thì còn có thể kiên trì được bao lâu nữa. Chẳng may mà chòng chành một chút là có khi thật sự sẽ ô hô ai hai mất.
“Các lão.” Một tay thân tín đi tới bên cạnh Các lão, khẽ nói: “Dọc đường lão già này ồn quá, có cần cho lão ngất đi không?”
Các lão quay đầu liếc nhìn tiến sỹ điên vẫn còn đang lớn tiếng la hét, hừ một tiếng nói: “Chẳng qua là lão thừa tinh lực thôi, không cần để ý, tiếp tục lên đường.”
“Nhưng tội sợ lão cứ tiếp tục hét thế này sẽ khiến người khác chú ý.”
Các lão chậm bước lại cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu bảo: “Được rồi, ra tay nhẹ một chút. Bộ xương già kia chắc không chịu nổi sự dày vò của các ngươi đâu.”
“Các lão cứ yên tâm.” Gã binh sỹ đó cười nói. Ngay sau đó bèn đi tới phía sau tiến sỹ điên, khẽ đưa chuôi dao lên đập vào sau gáy lão.
Tiến sỹ điên vốn còn đang hò hét: “Lão bất tử, ngươi sẽ không được chết tốt đẹp đâu! Ta sẽ diệt cả tổ tông ngươi… Ngươi đền lại nghiên cứu của ta đi… Đền lại…” Đột nhiên thân thể run lên một chút, sau đó ngoẹo đầu sang một bên hôn mê đi.
Những người còn lại đều thở phào một hơi, thế giới rốt cuộc đã yên tĩnh rồi, không còn đám ruồi nhặng bay vù vù trong tai nữa. Tốc độ của đội ngũ lập tức cũng được tăng lên rất nhiều.
Khi sắp tới cửa ra khẩn cấp, Các lão dường như phát hiện thấy cái gì đó, đột nhiên quay lại hét: “Ai? Ra đây!”
“Xoạt!” Tất cả binh sỹ đều lập tức đưa súng lên hướng về phía sau theo phản xạ, nhưng trên con đường đó lại trống không, chẳng có bóng người nào.
Các lão nheo mắt lại, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng cười nói: “Có gan bám theo àm không có gan hiện thân sao?”
Tất cả mọi người đều không cả dám thở mạnh, cũng không biết người đuổi theo là ai, trong đầu đều nghĩ lẽ nào hành tung của bọn mình đã bị căn cứ phát hiện rồi sao.
Cuối cùng, dưới sự mong chờ của tất cả, một bóng người khoan thai bước từ trong hang động tối om ra. Khi nhìn rõ người tới, kể cả Hàn Nguyệt Dung và Âu Dương Lâm, tất cả đều nhất tề biến sắc.
Trong mắt Hàn Nguyệt Dung là vẻ kinh ngạc, ngay sau đó liền biến thành sự trách móc. Nàng đang trách hắn, sao lại có thể một mình đi vào nơi nguy hiểm này cơ chứ? Trong mắt Âu Dương Lâm thì chủ yếu là kích động, và còn có cả cảm động. Còn trong mắt các binh sỹ thì lại chỉ có sự kinh hãi. Bọn chúng đều nhận ra người này, chính xác hơn là nhận ra khuôn mặt này. Chiến sỹ Sứa mang số hiệu mười một mà Các lão đã từng thí nghiệm, nhưng binh sỹ này đều đã từng tận mắt nhìn thấy. Kẻ trước mặt này có khuôn mặt hoàn toàn giống với chiến sỹ Sứa số hiệu mười một ấy, nhưng tuyệt đối không phải là chiến sỹ Sứa. Bởi lẽ bọn chúng đều biết giờ đây tay chiến sỹ Sứa ấy đã biến thành người nhớt. Vậy là tên đang đứng trước mắt này chắc là hàng thật rồi, hắn tiến vào như thế nào nhỉ? Lẽ nào căn cứ đã bị công phá rồi? Cảm giác sợ hãi cứ thế lan truyền trong lòng đám binh sỹ này.
Các lão nheo mắt lại đánh giá người tới, cười lạnh hai tiếng rồi nói: “Mười Một hả?”
Người tới chính là Mười Một, dựa vào kỹ thuật bám theo dấu vết của hắn, hơn nữa bọn Các lão vừa đi không lâu, lúc đi rất vội vàng, có quá nhiều manh mối được lưu lại, cho nên Mười Một rất nhanh đã đuổi tới. Thực sự thì Mười Một sớm đã đuổi kịp đám ngươi này, vốn hắn định lặng lẽ bám theo phía sau, đợi bọn chúng lơi lỏng thì dùng thủ đoạn ám sát ngầm giải quyết từng tên một, cuối cùng chỉ còn lại một mình Các lão. Nhưng tay Các lão này thực quá lợi hại, Mười Một vừa mới từ trong nước đi ra, toàn thân ướt đẫm, khi chạy khó tránh khỏi thể trọng tăng lên, hơn nữa ngâm nước hai ngày đột nhiên chạy ra, thân thể nhất thời chưa thể thích ứng, bước chân có chút không vững. Sơ sót này không ngờ đã bị Các lão phát giác ra.
Mười Một không nhìn tới những người khác, dường như tất cả họ chỉ là không khí. Đôi mắt hắn chỉ nhìn chăm chăm vào Các lão, nhìn vào khuôn mặt giống hệt Lục Dương kia.
“Ngươi là Lục Thanh?” Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại.
Sắc mặt Các lão hơi biến đổi một chút, ngay sau đó bèn lạnh lùng cười nói: “Sao? Muốn đến báo thù cho sư phụ ngươi hả?”
Mười Một lạnh lùng nói: “Thù của ông ấy, ông ấy sẽ tự báo. Lần này ta chỉ đến đem người đi thôi.”
“Đem người đi ư?” Các lão liếc nhìn qua mấy người bọn Hàn Nguyệt Dung và Âu Dương Lâm, khẽ cười bảo: “Mấy người bọn họ sao?”
Mười Một chỉ và tiến sỹ điên đang nằm trên lưng một gã binh sỹ sau khi bị đánh cho hôn mê đi, nói: “Còn có ông ta.”
“Ha ha… Ha ha ha ha…” Các lão cười rộ lên: “Chỉ dựa vào ngươi sao? Ngươi cso bản lĩnh để lấy người đi từ tay ta sao? Định chỉ dựa vào chút công phu mèo ba chân mà gã sư phụ ngu ngốc của ngươi dạy hả?”
Mười Một vẫn giữ nguyên thần sắc, nói: “Ta muốn đem người đi, không ai có thể ngăn cản, kể cả ngươi.”
“Thế sao? Ta thật muốn xem xem, ngươi sẽ đem thế nào?” Sắc mặt Các lão đột nhiên trầm xuống, hét lớn: “Giết hắn đi!”
Lão vừa nói xong, Hàn Nguyệt Dung đột nhiên yêu kiều hét lớn một tiếng, nhảy vọn lên cao, đôi chân không bị trói tung ra vài cước nhanh như chớp giật. Mấy tên binh sỹ đứng cạnh nàng lập tức bị đá bay đi, có thể thấy sức lực của nàng mạnh đến thế nào.
Phản ứng của Âu Dương Lâm cũng chỉ chậm hơn Hàn Nguyệt Dung một chút, nhưng cũng không kém chút nào. Hắn khẽ gầm lên một tiếng, đầu vai thúc vào một tên binh sỹ bên cạnh, đồng thời mau chóng tung cước đá gục một tên binh sỹ khác ở trước mặt. Chỉ trong nháy mắt, trong đội ngũ ấy đã có gần nửa nhân số bị hai người liên thủ đánh gục. Thế nhưng, bọn chúng vẫn còn lại hơn nửa.
Tiếng súng cuối cùng đã vang lên.
Và cùng lúc ấy, Mười Một sử dụng Nguyệt Vũ Bộ mau chóng nhảy qua bên cạnh, tránh được loạt đạn đầu tiên bắn tới.
Nhìn thấy thân pháp quen thuộc này, sắc mặt Các lão hơi biến đổi, lẩm bẩm một câu: “Tiêu Dao bộ…” Chính vào khoảnh khắc lão thất thần ấy, Hàn Nguyệt Dung đã lại liên tiếp tung mấy cước đánh gục những binh sỹ còn lại.
Các lão trầm mặt hừ một tiếng, bước lên trước một bước. Lão và Hàn Nguyệt Dung vốn cách nhau vài bước, nhưng chỉ sau một bước ấy, không ngờ lão đã tới ngay sát bên cạnh nàng ta, sau đó một quyền chợt nện thẳng xuống.
Chưởng lực mạnh mẽ mang theo tiếng gió vù vù nặng nề vỗ xuống, Hàn Nguyệt Dung căn bản không cả có cơ hội phản ứng, lập tức trúng chưởng bay vọt đi. Âu Dương Lâm gầm lên một tiếng, hơi khom người xuống, cúi đầu húc thẳng tới Các lão. Thế nhưng Các lão lại chẳng thèm nhìn đến hắn, trực tiếp vung chưởng lên, Âu Dương Lâm bị ngã bay đi, sau hồi lâu cũng không bò dậy nổi.
Mười Một đã nhân cơ hội hiếm có này lao đến gần, khi tới ngay sát Các lão, đột nhiên nhảy vọt lên tung đến mấy cước. Các lão lại chỉ ung dung thấy chiêu triết chiêu, sau đó đột nhiên năm ngón tay chụp hờ lấy cái chân trần của Mười Một, sau đó kéo mạnh lên ném Mười Một bay sang một bên.
Một tay Mười Một ấn lên mặt đất, xoay tròn một vòng rồi nhún xuống và nhảy vọt lên rồi đứng vững trên mặt đất. Nhưng chính vào lúc này, sắc mặt Các lão đột nhiên biến đổi, vội vã nhảy sang bên cạnh.
“Chíu!” Một tiếng động rất nhỏ khẽ vang lên, một viên đạn bắn trượt khiến vách tường đối diện tóe lên tia lửa. Mười Một bắn trượt một nhát xong cũng không vội truy sát Các lão, “chíu chíu chíu” mấy tiếng súng liên tiếp vang lên nhằm vào những tên binh sỹ đang nằm trên mặt đất chưa kịp bò dậy. Hắn bắn cực chuẩn, mỗi nhát súng tuyệt đối sẽ tạo ra một lỗ máu đỏ lòm.
“Mười Một!” Các lão tứng giận gầm lên một tiếng, tên tiểu tử này thực sự là quá đê tiện, không dám giao phong chính diện mà lại đi dùng súng giở trò. Các lão vô cùng tức giận xông về phía Mười Một, nhưng lại bị hắn bắn liên tiếp hai nhát đẩy lui.
Mười Một tính toán cực kỳ chuẩn xác, hai nhát súng giảm thanh ấy bắn ra, vừa ngăn cản Các lão lại đồng thời xử lý thêm được mấy tên binh sỹ nữa. Khi viên đạn cuối cùng bắn ra, tên binh sỹ cuối cùng đã vĩnh viễn nhắm mắt.
Các lão hét lớn một tiếng rồi lại lao về phía Mười Một thêm lần nữa. Mười Một ném hai khẩu súng đã hết đạn về phía lão, đồng thời thân thể cũng theo sát đến. Các lão không hề né tránh mà vung tay ra, gạt hai khẩu súng đã hết đạn ấy ra xa, sau đó cùng mau chóng lao thẳng tới.
Khi hai người va vào nhau, Mười Một đột nhiên rung mình một chút, bóng dáng thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt Các lão. Các lão hừ mạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chân lênquets tới khoảng trống bên cạnh.
“Bụp!” Một tiếng nặng nề vang lên, ngay sau đó Mười Một rú lên một tiếng ngã bay về phía sau. Các lão lập tức đuổi sát theo sau, trước khi Mười Một chạm đất thì đã đuổi kịp. Lại một chưởng nặng nề đập xuống ngực hắn. Chỉ nghe một tiếng “bộp” vang lên. Miệng Mười Một phun ra một làn sương máu, chiều bay của thân thể cũng lập tức thay đổi, ngã sang bên cạnh. Các lão đang chuẩn bị dùng lại chiêu cũ, đuổi theo Mười Một rồi cho hắn một đòn chí mạng thì đôi chân của Hàn Nguyệt Dung đã đá tới. Các lão chẳng thèm nhìn tới lời, đưa tay chụp lấy cẳng chân nàng dụng sức quang sang bên cạnh. Ngay sau đó lão lại tiếp tục đuổi theo Mười Một.
Nhưng chỉ trì hoãn một chút thế thôi, Mười Một đã có được thời gian lấy sức, lập tức ổn định tình hình đưa thân thể vào tư thế chiến đấu chờ Các lão lao tới.
Các lão hoàn toàn không để gã tiểu tử hậu bối này vào trong mắt, hắn chẳng qua chỉ là một tên đồ đệ của Lục Dương, mà Lục Dương thì tính là gì chứ? Chẳng phải đã từng thua dưới tay lão, bị lão hại cho mất hết công lực, sống không bằng chết đó sao. Thứ mà một kẻ bỏ đi dạy dỗ ra, cũng chỉ có thể là đồ bỏ đi mà thôi.
Các lão hét lớn một tiếng, một chưởng toàn lực mang theo tiếng gió vù vù đánh tới ngực Mười Một. Nếu bị chưởng này đánh trúng, cho dù không thổ huyết tại chỗ mà chết thì ngũ tạng cũng bị đánh nát, cũng gần giống như là người chết rồi.
Nhưng Mười Một lại đứng nguyên đó không hề né tránh. Trong mắt Các lão thoáng qua vẻ khinh miệt, chưởng kình lại tăng thêm vài phần. Đột nhiên, Mười Một giơ tay lên như vẻ chậm rãi mà thực ra cực nhanh, năm ngón tay nhẹ nhàng vỗ vào cổ tay Các lão. Tuy động tác của hắn rất nhẹ, rất chậm, và cũng rất mềm mại. Nhưng Các lão lại phát hiện năm ngón tay của Mười Một có lực dính cực mạnh. Lúc này, phần hông của Mười Một đột nhiên quay ngoắt lại theo một góc độ khó ai tin nổi, tạo ra một khoảng không bên cạnh, sau đó kéo chưởng lực của Các lão đánh tới khoảng không ấy.
Thái Cực!
Trong đầu Các lão lập tức hiện lên một công phu võ học này. Thái Cực lão chẳng hề xa lạ, Kiếm tông vốn đi theo con đường của Thái Cực, mấy đại kiếm chiêu của Kiếm tông cũng đều là từ Thái Cực kiếm rồi biến đổi thành. Chỉ là lão không ngờ rằng Mười Một lại có thể luyện Thái Cực tới mức xuất thần nhập hóa như thế.
Muốn thu chưởng lại thì đã không kịp, một chưởng của Các lão đánh hút khiến huyết khí lập tức ào lên, nơi ngực cảm thấy cực kỳ bức bối. Lão vừa rồi áp sát từng bước, nhưng lúc này đã lại rơi vào thế kém. Mười Một cũng không cho lão cơ hội để thở lấy sức, dùng đầu vai thúc mạnh vào ngực lão. Các lão rú lên một tiếng loạng choạng lui về phía sau, luồng khí bị tắc nơi ngực lúc này càng khó mà tan đi. Lão cảm thấy hơi thử chạy ngược chiều, toàn thân trên dưới lạnh ngắt. Các lão cả kinh, biết rằng khí huyết của mình đã chạy loạn, không ngờ nhất thời sơ ý lại bị tên tiểu tử kia lợi dụng làm cho rơi xuống hạ phong thế này.
Lúc này, Mười Một căn bản không cho Các lão chút thời gian nghỉ ngơi nào, người ta chân còn chưa đứng vững thì hắn đã tấn công tới tiếp rồi, mỗi một quyền một cước đều dùng lối đánh liều mạng. Lần này Các lão đúng là có khổ mà chẳng thể nói ra, nếu đổi lại là bình thường lão căn bản không để Mười Một vào trong mắt, nhưng hôm nay vì quá sơ ý nên đã bị trúng đòn của Mười Một. Thực ra thì cũng không có gì kỳ lạ cả, theo tư liệu của Huyết Mân côi thu thập được, thứ Mười Một luyện là công phu của Long gia, ai ngờ rằng hắn còn biết cả Thái Cực cơ chứ? Hơn nữa trình độ còn hoàn toàn đạt tới mức tông sư.
Các lão cũng giống như những người khác, đều mắc vào mốt tư tưởng cố định, đó là: người đã từng luyện khí công thuộc tính dương cương thì tuyệt đối không thể lại luyện khí công theo đường âm nhu được nữa. Nội công của Long gia đi theo đường lối thuần dương, Thái Cực thì lại đi theo đường âm nhu, vốn là chẳng thể dính dáng gì đến nhau được, hai loại mà ở cùng thì sẽ giống như lừa chơi với nước vậy. Nhưng không ngờ nó lại có thể đồng thời xuất hiện trên một người, điều này thật khiến người ta chẳng thể tưởng tượng nổi. Cho nên Các lão đã phải chịu thiệt do tình báo sai lầm, bị Mười Một đột nhiên thi triển Thái Cực chuyển bại thành thắng. Hơn nữa Mười Một còn là kẻ đã thắng là không buông tha, lập tức thi triển ra những công phu giữ nhà của hắn, hoàn toàn là trường phải liều mạng. Lại còn có Hàn Nguyệt Dung ở bên uy hiếp, thỉnh thoải lại tung cước vào, trận đánh này khiến Các lão thực quá uất ức.
Mà vốn như thế thì cũng đánh chấp nhận, nhưng không ngờ cái tên tiểu tử họ Âu Dương kia đang ở bên cạnh xem cũng nổi máu chạy vào góp vui. Hai người một nam một nữ tay đeo còng này vào quấy rối thì tạm chấp nhận vậy, nhưng vấn đề là chúng quá bỉ ổi, mỗi lần đá không vào chỗ dưới hông thì cũng tới mặt, đều là nơi không thể không cứu.
Luồng khí ứ đọng nơi ngực Các lão vẫn còn rất khó chịu, mà Mười Một lại dùng lối đánh một mạng đổi một mạng khiến cho lão không có cơ hội hồi sức. Bên cạnh còn có hai kẻ thỉnh thoảng tung đòn quấy rối, trận này lão làm sao mà đánh tiếp được cơ chứ? Các lão càng đánh càng cảm thấy bực bội, càng đánh càng cảm thấy uất ức, cuối cùng hét lớn một tiếng, tụ tập toàn bộ khí lực lại chịu đòn tấn công đồng thời của cả ba.
Tuy đã thành công đẩy bắn cả ba người ra, nhưng việc miễn cưỡng vận khí nghịch mạch cũng khiến thân thể của lão phải chịu tổn thương không nhẹ. Các lão biết trận đánh hôm nay mình thua rồi, hơn nữa còn là thua đau thua đớn.
Sau khi hừ mạnh một tiếng, Các lão không đợi ba người bọn Mười Một phối hợp tấn công tiếp, mau chóng nhảy tới chỗ tiến sỹ điên, đưa tay ra túm lấy sau lưng lão.
“Vù vù vù vù…” Một thanh chủy thủ lưỡi cong có tạo hình kỳ lạ không biết từ đâu chui ra, tấn công tới cánh tay đang định chụp vào sau lưng tiến sỹ điên với một góc độ khó mà tin nổi.
Yến Luân Hồi!
Không ngờ lại là một trong những sát chiêu khó luyện nhất trong Ngự Kiếm quyết, Yến Luân Hồi!
Âu Dương Lâm dường như đã từng bị tra tấn, trên người vẫn còn mấy vết sẹo có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc này đang cúi đầu đeo còng lặng lẽ không nói gì đi cùng Hàn Nguyệt Dung. Sau lưng bọn họ còn có bốn binh sỹ khiêng hai cái cáng, trên mỗi cái cáng có một người đang nằm. Không ngờ lại là Hầu Tử và Vịt Bầu đã mất tích không còn tin tức gì từ nửa năm trước.
Hầu Tử và Phì Áp đều vàng vọt gầy gò, thân thể toàn da bọc xương, nhìn rất yếu ớt, chẳng biết với bộ dạng này thì còn có thể kiên trì được bao lâu nữa. Chẳng may mà chòng chành một chút là có khi thật sự sẽ ô hô ai hai mất.
“Các lão.” Một tay thân tín đi tới bên cạnh Các lão, khẽ nói: “Dọc đường lão già này ồn quá, có cần cho lão ngất đi không?”
Các lão quay đầu liếc nhìn tiến sỹ điên vẫn còn đang lớn tiếng la hét, hừ một tiếng nói: “Chẳng qua là lão thừa tinh lực thôi, không cần để ý, tiếp tục lên đường.”
“Nhưng tội sợ lão cứ tiếp tục hét thế này sẽ khiến người khác chú ý.”
Các lão chậm bước lại cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu bảo: “Được rồi, ra tay nhẹ một chút. Bộ xương già kia chắc không chịu nổi sự dày vò của các ngươi đâu.”
“Các lão cứ yên tâm.” Gã binh sỹ đó cười nói. Ngay sau đó bèn đi tới phía sau tiến sỹ điên, khẽ đưa chuôi dao lên đập vào sau gáy lão.
Tiến sỹ điên vốn còn đang hò hét: “Lão bất tử, ngươi sẽ không được chết tốt đẹp đâu! Ta sẽ diệt cả tổ tông ngươi… Ngươi đền lại nghiên cứu của ta đi… Đền lại…” Đột nhiên thân thể run lên một chút, sau đó ngoẹo đầu sang một bên hôn mê đi.
Những người còn lại đều thở phào một hơi, thế giới rốt cuộc đã yên tĩnh rồi, không còn đám ruồi nhặng bay vù vù trong tai nữa. Tốc độ của đội ngũ lập tức cũng được tăng lên rất nhiều.
Khi sắp tới cửa ra khẩn cấp, Các lão dường như phát hiện thấy cái gì đó, đột nhiên quay lại hét: “Ai? Ra đây!”
“Xoạt!” Tất cả binh sỹ đều lập tức đưa súng lên hướng về phía sau theo phản xạ, nhưng trên con đường đó lại trống không, chẳng có bóng người nào.
Các lão nheo mắt lại, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng cười nói: “Có gan bám theo àm không có gan hiện thân sao?”
Tất cả mọi người đều không cả dám thở mạnh, cũng không biết người đuổi theo là ai, trong đầu đều nghĩ lẽ nào hành tung của bọn mình đã bị căn cứ phát hiện rồi sao.
Cuối cùng, dưới sự mong chờ của tất cả, một bóng người khoan thai bước từ trong hang động tối om ra. Khi nhìn rõ người tới, kể cả Hàn Nguyệt Dung và Âu Dương Lâm, tất cả đều nhất tề biến sắc.
Trong mắt Hàn Nguyệt Dung là vẻ kinh ngạc, ngay sau đó liền biến thành sự trách móc. Nàng đang trách hắn, sao lại có thể một mình đi vào nơi nguy hiểm này cơ chứ? Trong mắt Âu Dương Lâm thì chủ yếu là kích động, và còn có cả cảm động. Còn trong mắt các binh sỹ thì lại chỉ có sự kinh hãi. Bọn chúng đều nhận ra người này, chính xác hơn là nhận ra khuôn mặt này. Chiến sỹ Sứa mang số hiệu mười một mà Các lão đã từng thí nghiệm, nhưng binh sỹ này đều đã từng tận mắt nhìn thấy. Kẻ trước mặt này có khuôn mặt hoàn toàn giống với chiến sỹ Sứa số hiệu mười một ấy, nhưng tuyệt đối không phải là chiến sỹ Sứa. Bởi lẽ bọn chúng đều biết giờ đây tay chiến sỹ Sứa ấy đã biến thành người nhớt. Vậy là tên đang đứng trước mắt này chắc là hàng thật rồi, hắn tiến vào như thế nào nhỉ? Lẽ nào căn cứ đã bị công phá rồi? Cảm giác sợ hãi cứ thế lan truyền trong lòng đám binh sỹ này.
Các lão nheo mắt lại đánh giá người tới, cười lạnh hai tiếng rồi nói: “Mười Một hả?”
Người tới chính là Mười Một, dựa vào kỹ thuật bám theo dấu vết của hắn, hơn nữa bọn Các lão vừa đi không lâu, lúc đi rất vội vàng, có quá nhiều manh mối được lưu lại, cho nên Mười Một rất nhanh đã đuổi tới. Thực sự thì Mười Một sớm đã đuổi kịp đám ngươi này, vốn hắn định lặng lẽ bám theo phía sau, đợi bọn chúng lơi lỏng thì dùng thủ đoạn ám sát ngầm giải quyết từng tên một, cuối cùng chỉ còn lại một mình Các lão. Nhưng tay Các lão này thực quá lợi hại, Mười Một vừa mới từ trong nước đi ra, toàn thân ướt đẫm, khi chạy khó tránh khỏi thể trọng tăng lên, hơn nữa ngâm nước hai ngày đột nhiên chạy ra, thân thể nhất thời chưa thể thích ứng, bước chân có chút không vững. Sơ sót này không ngờ đã bị Các lão phát giác ra.
Mười Một không nhìn tới những người khác, dường như tất cả họ chỉ là không khí. Đôi mắt hắn chỉ nhìn chăm chăm vào Các lão, nhìn vào khuôn mặt giống hệt Lục Dương kia.
“Ngươi là Lục Thanh?” Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại.
Sắc mặt Các lão hơi biến đổi một chút, ngay sau đó bèn lạnh lùng cười nói: “Sao? Muốn đến báo thù cho sư phụ ngươi hả?”
Mười Một lạnh lùng nói: “Thù của ông ấy, ông ấy sẽ tự báo. Lần này ta chỉ đến đem người đi thôi.”
“Đem người đi ư?” Các lão liếc nhìn qua mấy người bọn Hàn Nguyệt Dung và Âu Dương Lâm, khẽ cười bảo: “Mấy người bọn họ sao?”
Mười Một chỉ và tiến sỹ điên đang nằm trên lưng một gã binh sỹ sau khi bị đánh cho hôn mê đi, nói: “Còn có ông ta.”
“Ha ha… Ha ha ha ha…” Các lão cười rộ lên: “Chỉ dựa vào ngươi sao? Ngươi cso bản lĩnh để lấy người đi từ tay ta sao? Định chỉ dựa vào chút công phu mèo ba chân mà gã sư phụ ngu ngốc của ngươi dạy hả?”
Mười Một vẫn giữ nguyên thần sắc, nói: “Ta muốn đem người đi, không ai có thể ngăn cản, kể cả ngươi.”
“Thế sao? Ta thật muốn xem xem, ngươi sẽ đem thế nào?” Sắc mặt Các lão đột nhiên trầm xuống, hét lớn: “Giết hắn đi!”
Lão vừa nói xong, Hàn Nguyệt Dung đột nhiên yêu kiều hét lớn một tiếng, nhảy vọn lên cao, đôi chân không bị trói tung ra vài cước nhanh như chớp giật. Mấy tên binh sỹ đứng cạnh nàng lập tức bị đá bay đi, có thể thấy sức lực của nàng mạnh đến thế nào.
Phản ứng của Âu Dương Lâm cũng chỉ chậm hơn Hàn Nguyệt Dung một chút, nhưng cũng không kém chút nào. Hắn khẽ gầm lên một tiếng, đầu vai thúc vào một tên binh sỹ bên cạnh, đồng thời mau chóng tung cước đá gục một tên binh sỹ khác ở trước mặt. Chỉ trong nháy mắt, trong đội ngũ ấy đã có gần nửa nhân số bị hai người liên thủ đánh gục. Thế nhưng, bọn chúng vẫn còn lại hơn nửa.
Tiếng súng cuối cùng đã vang lên.
Và cùng lúc ấy, Mười Một sử dụng Nguyệt Vũ Bộ mau chóng nhảy qua bên cạnh, tránh được loạt đạn đầu tiên bắn tới.
Nhìn thấy thân pháp quen thuộc này, sắc mặt Các lão hơi biến đổi, lẩm bẩm một câu: “Tiêu Dao bộ…” Chính vào khoảnh khắc lão thất thần ấy, Hàn Nguyệt Dung đã lại liên tiếp tung mấy cước đánh gục những binh sỹ còn lại.
Các lão trầm mặt hừ một tiếng, bước lên trước một bước. Lão và Hàn Nguyệt Dung vốn cách nhau vài bước, nhưng chỉ sau một bước ấy, không ngờ lão đã tới ngay sát bên cạnh nàng ta, sau đó một quyền chợt nện thẳng xuống.
Chưởng lực mạnh mẽ mang theo tiếng gió vù vù nặng nề vỗ xuống, Hàn Nguyệt Dung căn bản không cả có cơ hội phản ứng, lập tức trúng chưởng bay vọt đi. Âu Dương Lâm gầm lên một tiếng, hơi khom người xuống, cúi đầu húc thẳng tới Các lão. Thế nhưng Các lão lại chẳng thèm nhìn đến hắn, trực tiếp vung chưởng lên, Âu Dương Lâm bị ngã bay đi, sau hồi lâu cũng không bò dậy nổi.
Mười Một đã nhân cơ hội hiếm có này lao đến gần, khi tới ngay sát Các lão, đột nhiên nhảy vọt lên tung đến mấy cước. Các lão lại chỉ ung dung thấy chiêu triết chiêu, sau đó đột nhiên năm ngón tay chụp hờ lấy cái chân trần của Mười Một, sau đó kéo mạnh lên ném Mười Một bay sang một bên.
Một tay Mười Một ấn lên mặt đất, xoay tròn một vòng rồi nhún xuống và nhảy vọt lên rồi đứng vững trên mặt đất. Nhưng chính vào lúc này, sắc mặt Các lão đột nhiên biến đổi, vội vã nhảy sang bên cạnh.
“Chíu!” Một tiếng động rất nhỏ khẽ vang lên, một viên đạn bắn trượt khiến vách tường đối diện tóe lên tia lửa. Mười Một bắn trượt một nhát xong cũng không vội truy sát Các lão, “chíu chíu chíu” mấy tiếng súng liên tiếp vang lên nhằm vào những tên binh sỹ đang nằm trên mặt đất chưa kịp bò dậy. Hắn bắn cực chuẩn, mỗi nhát súng tuyệt đối sẽ tạo ra một lỗ máu đỏ lòm.
“Mười Một!” Các lão tứng giận gầm lên một tiếng, tên tiểu tử này thực sự là quá đê tiện, không dám giao phong chính diện mà lại đi dùng súng giở trò. Các lão vô cùng tức giận xông về phía Mười Một, nhưng lại bị hắn bắn liên tiếp hai nhát đẩy lui.
Mười Một tính toán cực kỳ chuẩn xác, hai nhát súng giảm thanh ấy bắn ra, vừa ngăn cản Các lão lại đồng thời xử lý thêm được mấy tên binh sỹ nữa. Khi viên đạn cuối cùng bắn ra, tên binh sỹ cuối cùng đã vĩnh viễn nhắm mắt.
Các lão hét lớn một tiếng rồi lại lao về phía Mười Một thêm lần nữa. Mười Một ném hai khẩu súng đã hết đạn về phía lão, đồng thời thân thể cũng theo sát đến. Các lão không hề né tránh mà vung tay ra, gạt hai khẩu súng đã hết đạn ấy ra xa, sau đó cùng mau chóng lao thẳng tới.
Khi hai người va vào nhau, Mười Một đột nhiên rung mình một chút, bóng dáng thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt Các lão. Các lão hừ mạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chân lênquets tới khoảng trống bên cạnh.
“Bụp!” Một tiếng nặng nề vang lên, ngay sau đó Mười Một rú lên một tiếng ngã bay về phía sau. Các lão lập tức đuổi sát theo sau, trước khi Mười Một chạm đất thì đã đuổi kịp. Lại một chưởng nặng nề đập xuống ngực hắn. Chỉ nghe một tiếng “bộp” vang lên. Miệng Mười Một phun ra một làn sương máu, chiều bay của thân thể cũng lập tức thay đổi, ngã sang bên cạnh. Các lão đang chuẩn bị dùng lại chiêu cũ, đuổi theo Mười Một rồi cho hắn một đòn chí mạng thì đôi chân của Hàn Nguyệt Dung đã đá tới. Các lão chẳng thèm nhìn tới lời, đưa tay chụp lấy cẳng chân nàng dụng sức quang sang bên cạnh. Ngay sau đó lão lại tiếp tục đuổi theo Mười Một.
Nhưng chỉ trì hoãn một chút thế thôi, Mười Một đã có được thời gian lấy sức, lập tức ổn định tình hình đưa thân thể vào tư thế chiến đấu chờ Các lão lao tới.
Các lão hoàn toàn không để gã tiểu tử hậu bối này vào trong mắt, hắn chẳng qua chỉ là một tên đồ đệ của Lục Dương, mà Lục Dương thì tính là gì chứ? Chẳng phải đã từng thua dưới tay lão, bị lão hại cho mất hết công lực, sống không bằng chết đó sao. Thứ mà một kẻ bỏ đi dạy dỗ ra, cũng chỉ có thể là đồ bỏ đi mà thôi.
Các lão hét lớn một tiếng, một chưởng toàn lực mang theo tiếng gió vù vù đánh tới ngực Mười Một. Nếu bị chưởng này đánh trúng, cho dù không thổ huyết tại chỗ mà chết thì ngũ tạng cũng bị đánh nát, cũng gần giống như là người chết rồi.
Nhưng Mười Một lại đứng nguyên đó không hề né tránh. Trong mắt Các lão thoáng qua vẻ khinh miệt, chưởng kình lại tăng thêm vài phần. Đột nhiên, Mười Một giơ tay lên như vẻ chậm rãi mà thực ra cực nhanh, năm ngón tay nhẹ nhàng vỗ vào cổ tay Các lão. Tuy động tác của hắn rất nhẹ, rất chậm, và cũng rất mềm mại. Nhưng Các lão lại phát hiện năm ngón tay của Mười Một có lực dính cực mạnh. Lúc này, phần hông của Mười Một đột nhiên quay ngoắt lại theo một góc độ khó ai tin nổi, tạo ra một khoảng không bên cạnh, sau đó kéo chưởng lực của Các lão đánh tới khoảng không ấy.
Thái Cực!
Trong đầu Các lão lập tức hiện lên một công phu võ học này. Thái Cực lão chẳng hề xa lạ, Kiếm tông vốn đi theo con đường của Thái Cực, mấy đại kiếm chiêu của Kiếm tông cũng đều là từ Thái Cực kiếm rồi biến đổi thành. Chỉ là lão không ngờ rằng Mười Một lại có thể luyện Thái Cực tới mức xuất thần nhập hóa như thế.
Muốn thu chưởng lại thì đã không kịp, một chưởng của Các lão đánh hút khiến huyết khí lập tức ào lên, nơi ngực cảm thấy cực kỳ bức bối. Lão vừa rồi áp sát từng bước, nhưng lúc này đã lại rơi vào thế kém. Mười Một cũng không cho lão cơ hội để thở lấy sức, dùng đầu vai thúc mạnh vào ngực lão. Các lão rú lên một tiếng loạng choạng lui về phía sau, luồng khí bị tắc nơi ngực lúc này càng khó mà tan đi. Lão cảm thấy hơi thử chạy ngược chiều, toàn thân trên dưới lạnh ngắt. Các lão cả kinh, biết rằng khí huyết của mình đã chạy loạn, không ngờ nhất thời sơ ý lại bị tên tiểu tử kia lợi dụng làm cho rơi xuống hạ phong thế này.
Lúc này, Mười Một căn bản không cho Các lão chút thời gian nghỉ ngơi nào, người ta chân còn chưa đứng vững thì hắn đã tấn công tới tiếp rồi, mỗi một quyền một cước đều dùng lối đánh liều mạng. Lần này Các lão đúng là có khổ mà chẳng thể nói ra, nếu đổi lại là bình thường lão căn bản không để Mười Một vào trong mắt, nhưng hôm nay vì quá sơ ý nên đã bị trúng đòn của Mười Một. Thực ra thì cũng không có gì kỳ lạ cả, theo tư liệu của Huyết Mân côi thu thập được, thứ Mười Một luyện là công phu của Long gia, ai ngờ rằng hắn còn biết cả Thái Cực cơ chứ? Hơn nữa trình độ còn hoàn toàn đạt tới mức tông sư.
Các lão cũng giống như những người khác, đều mắc vào mốt tư tưởng cố định, đó là: người đã từng luyện khí công thuộc tính dương cương thì tuyệt đối không thể lại luyện khí công theo đường âm nhu được nữa. Nội công của Long gia đi theo đường lối thuần dương, Thái Cực thì lại đi theo đường âm nhu, vốn là chẳng thể dính dáng gì đến nhau được, hai loại mà ở cùng thì sẽ giống như lừa chơi với nước vậy. Nhưng không ngờ nó lại có thể đồng thời xuất hiện trên một người, điều này thật khiến người ta chẳng thể tưởng tượng nổi. Cho nên Các lão đã phải chịu thiệt do tình báo sai lầm, bị Mười Một đột nhiên thi triển Thái Cực chuyển bại thành thắng. Hơn nữa Mười Một còn là kẻ đã thắng là không buông tha, lập tức thi triển ra những công phu giữ nhà của hắn, hoàn toàn là trường phải liều mạng. Lại còn có Hàn Nguyệt Dung ở bên uy hiếp, thỉnh thoải lại tung cước vào, trận đánh này khiến Các lão thực quá uất ức.
Mà vốn như thế thì cũng đánh chấp nhận, nhưng không ngờ cái tên tiểu tử họ Âu Dương kia đang ở bên cạnh xem cũng nổi máu chạy vào góp vui. Hai người một nam một nữ tay đeo còng này vào quấy rối thì tạm chấp nhận vậy, nhưng vấn đề là chúng quá bỉ ổi, mỗi lần đá không vào chỗ dưới hông thì cũng tới mặt, đều là nơi không thể không cứu.
Luồng khí ứ đọng nơi ngực Các lão vẫn còn rất khó chịu, mà Mười Một lại dùng lối đánh một mạng đổi một mạng khiến cho lão không có cơ hội hồi sức. Bên cạnh còn có hai kẻ thỉnh thoảng tung đòn quấy rối, trận này lão làm sao mà đánh tiếp được cơ chứ? Các lão càng đánh càng cảm thấy bực bội, càng đánh càng cảm thấy uất ức, cuối cùng hét lớn một tiếng, tụ tập toàn bộ khí lực lại chịu đòn tấn công đồng thời của cả ba.
Tuy đã thành công đẩy bắn cả ba người ra, nhưng việc miễn cưỡng vận khí nghịch mạch cũng khiến thân thể của lão phải chịu tổn thương không nhẹ. Các lão biết trận đánh hôm nay mình thua rồi, hơn nữa còn là thua đau thua đớn.
Sau khi hừ mạnh một tiếng, Các lão không đợi ba người bọn Mười Một phối hợp tấn công tiếp, mau chóng nhảy tới chỗ tiến sỹ điên, đưa tay ra túm lấy sau lưng lão.
“Vù vù vù vù…” Một thanh chủy thủ lưỡi cong có tạo hình kỳ lạ không biết từ đâu chui ra, tấn công tới cánh tay đang định chụp vào sau lưng tiến sỹ điên với một góc độ khó mà tin nổi.
Yến Luân Hồi!
Không ngờ lại là một trong những sát chiêu khó luyện nhất trong Ngự Kiếm quyết, Yến Luân Hồi!
/967
|