Khi Mười Một và Hỏa Điểu vừa bước vào thang máy, từ xa đã vang đến tiếng còi xe cảnh sát. Tiếng còi liên tục vang lên, từ xa đến gần, nghe thanh âm là biết đã xảy ra chuyện lớn, bởi vì nơi đó tuyệt đối không chỉ có một hai chiếc xe. Ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát chiếu rọi làm kiến trúc xung quanh biến thành hai màu xanh và đỏ, rất nhiều người bị tiếng còi xe cảnh sát đánh thức nhịn không được ló đầu từ cửa sổ, ngây ngốc nhìn hơn mười chiếc xe cảnh sát gào rú chạy thẳng tới khách sạn Hoàng Thất.
Trong thang máy, Mười Một thầm lắc đầu. Long Uy dù sao không phải người của bọn họ, cũng không phối hợp ăn ý được như Cuồng Triều. Nếu đổi lại là Cuồng Triều, không cần phân phó đã sớm giám thị nhất cử nhất động của cảnh sát, bọn họ cũng sẽ không lâm vào bị động như vậy. Đáng tiếc Long Uy luôn chỉ phối hợp với Mệnh Vận, có thể Mệnh Vận thật sự đã cường đại đến trình độ không thèm để ý đến cảnh sát bản địa, Long Uy cũng không có thói quen chú ý tất cả các tình huống có thể. Nếu là Cuồng Triều, khẳng định là khi cảnh sát vừa hành động đã thông báo cho bọn họ.
"Đúng là độc kế mượn đao giết người!" Hỏa Điểu căm hận đấm một quyền vào máy thông tin nội bộ trong thang máy. Còn đang ở lầu mười tám, đã nghe được tiếng còi xe cảnh sát từ xa, không cần Mười Một giải thích, Hỏa Điểu đã biết bọn họ thật sự trúng kế.
Văn Ngôn đã sớm an bài đường rút, nếu sát thủ ẩn nấp ở bến tàu và trong biệt thự hoa viên đều không thể tiêu diệt bọn họ, vậy Mười Một khẳng định sẽ tra được đến đây. Chỉ cần bọn họ vừa xuất hiện, Văn Ngôn liền phát động cảnh sát ra mặt vây bắt, vừa dễ dàng vừa tiết kiệm sức lực, một kế mượn đao giết người thật hay. Từ điểm này có thể nhìn ra Văn Ngôn tâm kế sâu như thế nào, muốn cho bọn Mười Một rơi vào lưới, an bài thời gian vừa đúng, không sớm không muộn. Nếu làm khi bọn Mười Một còn chưa tới, không chỉ đả thảo kinh xà, hơn nữa còn khiến mình lâm vào bị động, nếu chậm, bọn Mười Một bỏ chạy, cảnh sát đến đây cũng vô dụng. Cho nên Mười Một rất kỳ quái, Văn Ngôn sao lại nắm chắc rõ ràng thời gian bọn họ đến như thế? Sau khi rời biệt thự hoa viên, bọn họ không lập tức đến thẳng nơi này, mà còn đi lấy vũ khí và đạn dược. Nếu vì chuyện gì đó mà hắn lưu lại một chút, hoặc làkhông đến kho vũ khí mà là đi thẳng đến khách sạn Hoàng Thất, thời gian sẽ sai lệch mới đúng chứ?
Giải thích duy nhất chính là trong bọn họ có người bị Văn Ngôn mua chuộc. Nhưng người này sẽ là ai? Diệp Kiếm? Tiểu Đao? Hay tài xế vẫn đi theo bọn họ? Nhưng trong quá trình này, ba người bọn họ từ trước đến nay vẫn ở cùng một chỗ, không ai có cơ hội có thể vụng trộm thông báo cho Văn Ngôn. Cho dù lúc bọn Mười Một đi theo Tiểu Đao tìm vũ khí, nhưng bên trong xe còn có ba người Diệp Kiếm, tài xế và Tuyết Linh Nhi. Rốt cuộc ai mới là nội gian?
Thang máy từ từ đi xuống, bởi vì thang máy ngăn trở, hai người tạm thời không nghe được tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài khách sạn.
Thời gian cảnh sát đến cũng làm Mười Một rất đau đầu. Biệt thự của Trương Khải Thái vừa mới phát nổ, nếu cảnh sát tìm ra thi thể gia đình Trương Khải Thái, không cần phải nói, bọn Mười Một chắc chắn bị gán cho tội danh mưu sát.
Chuyện này cũng là nguyên nhân Văn Ngôn muốn giết Trương Khải Thái, gia đình Trương Khải Thái xảy ra chuyện, cảnh sát chắc chắc sẽ điều tra. Nếu rơi vào tay cảnh sát, tra vấn khó tránh sẽ lộ ra dấu vết, cũng chỉ có người chết mới có thể làm cho người ta yên tâm. Mà bọn Mười Một lại vừa khéo xuất hiện ngay lúc này, Văn Ngôn chỉ cần điện thoại thông báo cảnh sát là có thể đem tội danh giết người đẩy cho bọn Mười Một, dùng kế mượn đao giết người làm bọn Mười Một cùng cảnh sát bắn nhau một hồi.
Kỳ thật hắn không sợ liên quan đến cảnh sát, hắn lo lắng chính là Long Hồn. Vạn nhất hắn lộ mặt tại Ôn Thành, hơn nữa tin tức hắn cùng cảnh sát bản địa bắn nhau truyền đến Long Hồn, sau đó khẳng định là nửa bước cũng khó mà đi.
Cho nên hiện tại trước mặt Mười Một chỉ có hai con đường. Một là buông vũ khí ngoan ngoãn đầu hàng. Điểm ấy bọn họ khẳng định là không thể. Hai là lao ra tìm được Âu Dương Nguyệt Nhi trước khi Long Hồn tổ chức nhân thủ truy lùng hắn, sau đó lại trốn tránh. Chỉ là Âu Dương Nguyệt Nhi hiện tại đang ở nơi nào, hắn không có một chút manh mối, chuyện có cứu được người trước khi Long Hồn tìm ra hắn hay không? Nói thật,Mười Một cũng không nắm chắc.
"Đinh!" Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Mười Một và Hỏa Điểu mới vừa ra khỏi thang máy, Lãnh Dạ, Tuyết Linh Nhi và Walter đang đợi ở hành lang đã đi đến. Ngoại trừ Walter, những người này đều đã gặp qua cảnh tượng lớn thế này, cũng đều là từ tình huống cửu tử nhất sinh, sao có thể hoảng hốt khi bị cảnh sát bao vây cơ chứ?
"Chúng ta đã bị cảnh sát bao vây." Lãnh Dạ nhìn Hỏa Điểu và Mười Một, tỉnh táo nói.
"À."Mười Một gật đầu.
"Giờ làm sao đây?" Mười Một nhìn ba thiếu nữ bị trói dưới đất, cùng với hai gã phục vụ bị đánh ngất, nói: “Mang bọn họ theo làm con tin."
Lãnh Dạ rất bất đắc dĩ nhìn về phía ba cô gái đang run rẩy, mặc dù hắn rất không muốn dùng phụ nữ làm lá chắn, nhưng dưới tình huống này , cách làm của Mười Một chắc chắn là chính xác nhất, bằng không bọn họ ngay cả cửa khách sạn cũng không thể xông ra.
"Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị cảnh sát vây quanh. Lập tức thả con tin, buông vũ khí ra đầu hàng……" Cảnh sát Bên ngoài theo lệ thường cầm loa gọi hàng, nếu không có kết quả sẽ có chuyên gia đàm phán tiến hành đàm phán, nhưng nếu không đáp ứng sẽ đến phiên bộ đội đặc cảnh buộc phải đột phá.
Ba người Lãnh Dạ, Hỏa Điểu và Walter mang theo ba cô gái và hai gã phục vụ vừa được đánh thức còn đang ngơ ngác, nhìn Mười Một gật đầu tỏ vẻ đã chuẩn bị tốt.
Mười Một tiếp nhận khẩu AK từ trong tay Walter, loại súng hỏa lực rất mạnh này Walter còn không thể khống chế tốt, Walter dùng khẩu M4A1 sẽ thích hợp hơn một chút.
Sau khi kiểm tra súng một chút, cầm lấy vài băng đạn,Mười Một lạnh lùng nói: “Sau khi rời khỏi đây cướp lấy một chiếc xe, lập tức đến nhà Văn Ngôn."
"Đến nhà Văn Ngôn?" Hỏa Điểu ngẩn người, bên ngoài quá nhiều cảnh sát khẳng định sẽ không để bọn họ dễ dàng bỏ chạy, chẳng lẽ mang theo một đoàn cảnh sát còn chạy đi giết người? Hơn nữa xảy ra chuyện lớn như vậy, Văn Ngôn còn có thể ngoan ngoãn ngồi yên ở nhà hay sao?
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Hỏa Điểu, Lãnh Dạ đã biết hắn đang lo lắng cái gì, liền giải thích: “Khách sạn của Văn Ngôn xuất hiện đấu súng, cảnh sát khẳng định đầu tiên sẽ đi tìm hắn. Ngươi cảm thấy thế nào mới có thể làm cảnh sát sẽ không hoài nghi đến mình, hoặc là cho dù hoài nghi cũng không có chứng cớ?"
"Ở nhà ngủ." Hỏa Điểu lập tức hiểu ra, khó trách Mười Một muốn lập tức đến nhà Văn Ngôn, cũng chỉ có ở nhà ngủ mới có thể thoát khỏi quan hệ. Mà Mười Một chính là muốn đến nhà chặn Văn Ngôn trước khi bị cảnh sát hỏi đến. Qua hôm nay, bọn họ sẽ bị cộng đồng hắc bạch của Ôn Thành truy sát, ngay cả trốn tránh cũng không kịp làm gì còn có thời gian đi tìm người ta báo thù.
"Xông ra!" trong mắt Mười Một bỗng dưng lóe lên sát cơ nồng đậm.
"Đùng đùng……" Hỏa Điểu cầm theo một khẩu AK điên cuồng quay về ngoài cửa mà quét, tấm kính lớn, dày ngăn cách đại sảnh và bên ngoài ngay tức khắc vỡ nát.
Ba thiếu nữ và hai gã phục vụ đứng trước bọn Mười Một đều sợ hãi thét lên, cả đám ngồi trên mặt đất hai tay đưa lên đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.
"Ầm!" khẩu súng súng bắn tỉa trong tay Lãnh Dạ vang lên, một chiếc xe cảnh sát bên ngoài nhất thời nổ tung. Sau tiếng nổ là một biển lửa. Áp lực của vụ nổ hất vài cảnh sát đang nấp sau xe văng ra ngoài, cũng không biết là sống hay chết.
Dưới tình huống này. Lãnh Dạ cũng không nhìn lại. Bị bắt là chết, không bị bắt cũng chết, không bằng cứ liều mạng. Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi càng không hề cố kỵ điên cuồng vãi đạn, đối với lính đánh thuê lăn lộn ở chiến trường mà nói, mềm lòng chỉ là trò chơi của kẻ yếu, một khi tiến vào chiến tranh không thể nói nhân từ, mềm lòng đối với địch nhân chính là ác độc với mình.
Mười Một càng không cần phải nói. Mặc dù hắn có thể buông tha người thường không có uy hiếp đối với mình, nhưng hiện bên ngoài đều là những cảnh sát cầm súng ống trong tay, đủ để tạo thành uy hiếp đối với sinh mệnh bọn họ. Kẻ uy hiếp đến mình phải chết! Đây là giới hạn lớn nhất của Mười Một.
Giết đồng bào?Mười Một không có khái niệm này. Trong lòng hắn cho tới bây giờ không coi mình là người Long Quốc, thậm chí rốt cuộc mình là người nước nào, đến bây giờ Mười Một còn không rõ, chỉ là mơ hồ hướng về Long Quốc mà thôi. Nếu thật sự có một ngày, quan hệ hai bên đến mức đối địch, hắn không để ý đến tội danh phản quốc. Hắn không phải vĩ nhân, không phải anh hùng, lại càng không phẫn nộ vì mấy cái chuyện khỉ gió đó. Trong lòng Mười Một cho tới bây giờ không có từ ái quốc này.
Quốc gia. Danh từ này thuộc về người có gốc rễ, nhưng gốc rễ Mười Một ở nơi nào? Đất nước của hắn ở đâu? Nhà của hắn ở đâu?
Ngay từ đầu. Đám cảnh sát vây quanh cửa đều bàng hoàng. Bọn họ không ngờ đến đám người Mười Một ngay cả nói một câu đã bắn giết không nể mặt như vậy, vốn tên cướp nào nhìn thấy cảnh sát mà không kinh sợ, lớn tiếng gào lên các câu bậy bạ nhằm lên tinh thần như " trong tay lão tử có con tin, mang cho lão tử một chiếc xe hoặc trực thăng, bằng không lão tử cứ mỗi tiếng đồng hồ sẽ giết một con tin". Nhưng bọn Mười Một lại khác, chuyện gì cũng không làm, không cần xe cũng không cần trực thăng, ngay cả cơ hội đàm phán cũng không cần mà trực tiếp đánh ngay.
Những kẻ lỳ lợm cảnh sát đã thấy nhiều, nhưng bọn chúng đều sợ chết, chỉ cần có một chút cơ hội sống sót bọn chúng sẽ cầm chắc cọng rơm cứu mạng. Nhưng gặp phải đám lính đánh thuê ngay cả một chút cơ hội cũng không cần, cảnh sát cũng phải đau đầu.
Tiếng súng không ngừng vang lên, những người trốn trong nhà xung quanh không khỏi phát run, chỉ sợ vài viên đạn không có mắt lạc vào nhà mình. Cũng chỉ có một vài kẻ lớn gan, hiếu kỳ, cả đời chỉ thấy đấu súng trong phim ảnh, mới cẩn thận tránh ở phía sau cửa sổ, ló ra nửa đầu ngạc nhiên và hưng phấn nhìn cảnh chiến đấu bên ngoài.
Tình thế của cuộc chiến nghiêng về một phía, một bên liều mạng công kích, một bên chỉ né tránh không dám trả đũa. Không phải cảnh sát không dám bắn bọn Mười Một, mà là đám người này thật sự đê tiện, tránh ở phía sau con tin ba nữ hai nam tận tình công kích, mà cảnh sát nếu muốn công kích bọn họ sẽ có thể làm bị thương con tin.
"Đùng!" Phát đạn bắn tỉa chuẩn xác thứ ba của Lãnh Dạ trúng bình xăng chiếc xe thứ ba, một tiếng ầm vang lên, chiếc xe này cũng chìm trong một biển lửa, phía cảnh sát cũng có vài nhân viên tử thương. Lãnh Dạ áp dụng phương thức công kích mài cắt, không chỉ bắn thủng bình xăng, hơn nữa viên đạn va tóa bắn tia lửa vào xăng. Công kích như vậy ngay cả Mười Một cũng không khỏi ca ngợi, năng lực bắn tỉa của Lãnh Dạ sớm vượt trình độ chỉ bắn chuẩn.
Sau khi phát đạn của Lãnh Dạ làm nổ tung chiếc xe cảnh sát, hắn ý thức được điều gì, lập tức quăng khẩu AWP chưa kịp lên đạn trong tay, đồng thời mủi chân móc lên khẩu MG16. Tay hắn nắm lấy khẩu MG16 mà không thèm nhìn, trực tiếp nâng súng bắn một phát về phía cửa sổ nào đó của tòa cao ốc đối diện khách sạn.
"Rắc!" Một cửa sổ bị phát súng của Lãnh Dạ bắn nát, kính vỡ kèm theo máu rơi xuống. Trong đó còn có một khẩu súng bắn tỉa của cảnh sát cũng rơi xuống.
Năm người Mười Một đều kèm sát một con tin, vừa di động vừa không ngừng bắn ra ngoài. Vừa qua khỏi cửa, Hỏa Điểu đột nhiên xoay người, điền cuồng quét một tràng về phía sau đại sảnh . Những đặc cảnh xông vào từ cửa sau bị thương vài người, liền lui lại ẩn nấp.
Một con tin đứng chắn trước mặt Hỏa Điểu không bị hắn nắm giữ nữa, lập tức thét lên chạy tới phía cảnh sát. Nhưng nàng còn chưa kịp chạy đến vòng bảo hộ của cảnh sát, chợt nghe đến phía sau một tiếng súng vang lên, đầu nàng lập tức tỏa ra một chùm huyết hoa.
Mười Một đã mặc kệ các con tin này có phải là người vô tội, nếu để thiếu nữ còn sống chạy đến bên trong vòng bảo hộ của cảnh sát, bốn người kia khẳng định sẽ bắt chước. Mất đi bảo hộ của con tin, năm người bọn họ chỉ có thể chờ đợi vào số mệnh, hoặc là bị bắn thủng thành tổ ong, hoặc là bị vây khốn chết tại khách sạn này.
Quả nhiên, bốn con tin vốn đã rục rịch, sau khi thấy đồng bạn bị đám khủng bố phía sau bắn chết không hề do dự, một chút hi vọng vừa mới le lói lên lập tức bị tiêu diệt. Bọn họ chỉ biết không ngừng thét lên, hai chân run đến đi không nổi, không dám bỏ chạy nữa.
"Đi!" Mười Một quát lớn một tiếng.
Năm người làm thành một vòng đâu lưng về nhau, bốn con tin vây bên ngoài. Vừa bắn vừa lui về phía sau. Cảnh sát cố kỵ an toàn của con tin không dám tùy tiện nổ súng bắn trả, lại bị bọn Mười Một áp chế, trong lúc nhất thời không dám ló đầu. Duy nhất chỉ có những tay bắn tỉa có thể uy hiếp đến bọn họ, bởi vì có Lãnh Dạ, bọn họ vừa ló đầu liền bị bắn trúng. Lãnh Dạ đã không còn hiệp trợ công kích, được bốn người Mười Một yểm trợ, chỉ cần nơi nào có cảnh sát bắn tỉa xuất hiện, hắn sẽ có thời gian ngắm trúng.
Năm người thành công chạy ra khỏi khách sạn, chạy đến ven đường. Mười Một đập vỡ kính một chiếc xe ven đường, phá tấm bảng điều khiển kéo ra mấy sợi dây điện, nhanh chóng nổ máy.
Bốn người Lãnh Dạ, Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi và Walter kéo một gã phục vụ cũng nhanh chóng tiến vào bên trong xe, còn lại hai nữ một nam con tin bởi vì trong xe không đủ chỗ, chỉ có thể thả họ. Nhưng vô luận như thế nào bọn họ đều phải mang theo một con tin, nếu không cảnh sát sẽ không hề cố kỵ sử dụng hỏa lực nặng, làm xe nổ tung.
Mất đi trói buộc, ba con tin bỏ chạy vừa thét lên, vừa dùng hết khí lực chạy về phía cảnh sát. Mà Mười Một cũng thừa dịp này nhấn mạnh ga, chiếc xe như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, tông mạnh vào xe phía trước, chạy như điên biến vào bóng đêm.
Trong thang máy, Mười Một thầm lắc đầu. Long Uy dù sao không phải người của bọn họ, cũng không phối hợp ăn ý được như Cuồng Triều. Nếu đổi lại là Cuồng Triều, không cần phân phó đã sớm giám thị nhất cử nhất động của cảnh sát, bọn họ cũng sẽ không lâm vào bị động như vậy. Đáng tiếc Long Uy luôn chỉ phối hợp với Mệnh Vận, có thể Mệnh Vận thật sự đã cường đại đến trình độ không thèm để ý đến cảnh sát bản địa, Long Uy cũng không có thói quen chú ý tất cả các tình huống có thể. Nếu là Cuồng Triều, khẳng định là khi cảnh sát vừa hành động đã thông báo cho bọn họ.
"Đúng là độc kế mượn đao giết người!" Hỏa Điểu căm hận đấm một quyền vào máy thông tin nội bộ trong thang máy. Còn đang ở lầu mười tám, đã nghe được tiếng còi xe cảnh sát từ xa, không cần Mười Một giải thích, Hỏa Điểu đã biết bọn họ thật sự trúng kế.
Văn Ngôn đã sớm an bài đường rút, nếu sát thủ ẩn nấp ở bến tàu và trong biệt thự hoa viên đều không thể tiêu diệt bọn họ, vậy Mười Một khẳng định sẽ tra được đến đây. Chỉ cần bọn họ vừa xuất hiện, Văn Ngôn liền phát động cảnh sát ra mặt vây bắt, vừa dễ dàng vừa tiết kiệm sức lực, một kế mượn đao giết người thật hay. Từ điểm này có thể nhìn ra Văn Ngôn tâm kế sâu như thế nào, muốn cho bọn Mười Một rơi vào lưới, an bài thời gian vừa đúng, không sớm không muộn. Nếu làm khi bọn Mười Một còn chưa tới, không chỉ đả thảo kinh xà, hơn nữa còn khiến mình lâm vào bị động, nếu chậm, bọn Mười Một bỏ chạy, cảnh sát đến đây cũng vô dụng. Cho nên Mười Một rất kỳ quái, Văn Ngôn sao lại nắm chắc rõ ràng thời gian bọn họ đến như thế? Sau khi rời biệt thự hoa viên, bọn họ không lập tức đến thẳng nơi này, mà còn đi lấy vũ khí và đạn dược. Nếu vì chuyện gì đó mà hắn lưu lại một chút, hoặc làkhông đến kho vũ khí mà là đi thẳng đến khách sạn Hoàng Thất, thời gian sẽ sai lệch mới đúng chứ?
Giải thích duy nhất chính là trong bọn họ có người bị Văn Ngôn mua chuộc. Nhưng người này sẽ là ai? Diệp Kiếm? Tiểu Đao? Hay tài xế vẫn đi theo bọn họ? Nhưng trong quá trình này, ba người bọn họ từ trước đến nay vẫn ở cùng một chỗ, không ai có cơ hội có thể vụng trộm thông báo cho Văn Ngôn. Cho dù lúc bọn Mười Một đi theo Tiểu Đao tìm vũ khí, nhưng bên trong xe còn có ba người Diệp Kiếm, tài xế và Tuyết Linh Nhi. Rốt cuộc ai mới là nội gian?
Thang máy từ từ đi xuống, bởi vì thang máy ngăn trở, hai người tạm thời không nghe được tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài khách sạn.
Thời gian cảnh sát đến cũng làm Mười Một rất đau đầu. Biệt thự của Trương Khải Thái vừa mới phát nổ, nếu cảnh sát tìm ra thi thể gia đình Trương Khải Thái, không cần phải nói, bọn Mười Một chắc chắn bị gán cho tội danh mưu sát.
Chuyện này cũng là nguyên nhân Văn Ngôn muốn giết Trương Khải Thái, gia đình Trương Khải Thái xảy ra chuyện, cảnh sát chắc chắc sẽ điều tra. Nếu rơi vào tay cảnh sát, tra vấn khó tránh sẽ lộ ra dấu vết, cũng chỉ có người chết mới có thể làm cho người ta yên tâm. Mà bọn Mười Một lại vừa khéo xuất hiện ngay lúc này, Văn Ngôn chỉ cần điện thoại thông báo cảnh sát là có thể đem tội danh giết người đẩy cho bọn Mười Một, dùng kế mượn đao giết người làm bọn Mười Một cùng cảnh sát bắn nhau một hồi.
Kỳ thật hắn không sợ liên quan đến cảnh sát, hắn lo lắng chính là Long Hồn. Vạn nhất hắn lộ mặt tại Ôn Thành, hơn nữa tin tức hắn cùng cảnh sát bản địa bắn nhau truyền đến Long Hồn, sau đó khẳng định là nửa bước cũng khó mà đi.
Cho nên hiện tại trước mặt Mười Một chỉ có hai con đường. Một là buông vũ khí ngoan ngoãn đầu hàng. Điểm ấy bọn họ khẳng định là không thể. Hai là lao ra tìm được Âu Dương Nguyệt Nhi trước khi Long Hồn tổ chức nhân thủ truy lùng hắn, sau đó lại trốn tránh. Chỉ là Âu Dương Nguyệt Nhi hiện tại đang ở nơi nào, hắn không có một chút manh mối, chuyện có cứu được người trước khi Long Hồn tìm ra hắn hay không? Nói thật,Mười Một cũng không nắm chắc.
"Đinh!" Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Mười Một và Hỏa Điểu mới vừa ra khỏi thang máy, Lãnh Dạ, Tuyết Linh Nhi và Walter đang đợi ở hành lang đã đi đến. Ngoại trừ Walter, những người này đều đã gặp qua cảnh tượng lớn thế này, cũng đều là từ tình huống cửu tử nhất sinh, sao có thể hoảng hốt khi bị cảnh sát bao vây cơ chứ?
"Chúng ta đã bị cảnh sát bao vây." Lãnh Dạ nhìn Hỏa Điểu và Mười Một, tỉnh táo nói.
"À."Mười Một gật đầu.
"Giờ làm sao đây?" Mười Một nhìn ba thiếu nữ bị trói dưới đất, cùng với hai gã phục vụ bị đánh ngất, nói: “Mang bọn họ theo làm con tin."
Lãnh Dạ rất bất đắc dĩ nhìn về phía ba cô gái đang run rẩy, mặc dù hắn rất không muốn dùng phụ nữ làm lá chắn, nhưng dưới tình huống này , cách làm của Mười Một chắc chắn là chính xác nhất, bằng không bọn họ ngay cả cửa khách sạn cũng không thể xông ra.
"Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị cảnh sát vây quanh. Lập tức thả con tin, buông vũ khí ra đầu hàng……" Cảnh sát Bên ngoài theo lệ thường cầm loa gọi hàng, nếu không có kết quả sẽ có chuyên gia đàm phán tiến hành đàm phán, nhưng nếu không đáp ứng sẽ đến phiên bộ đội đặc cảnh buộc phải đột phá.
Ba người Lãnh Dạ, Hỏa Điểu và Walter mang theo ba cô gái và hai gã phục vụ vừa được đánh thức còn đang ngơ ngác, nhìn Mười Một gật đầu tỏ vẻ đã chuẩn bị tốt.
Mười Một tiếp nhận khẩu AK từ trong tay Walter, loại súng hỏa lực rất mạnh này Walter còn không thể khống chế tốt, Walter dùng khẩu M4A1 sẽ thích hợp hơn một chút.
Sau khi kiểm tra súng một chút, cầm lấy vài băng đạn,Mười Một lạnh lùng nói: “Sau khi rời khỏi đây cướp lấy một chiếc xe, lập tức đến nhà Văn Ngôn."
"Đến nhà Văn Ngôn?" Hỏa Điểu ngẩn người, bên ngoài quá nhiều cảnh sát khẳng định sẽ không để bọn họ dễ dàng bỏ chạy, chẳng lẽ mang theo một đoàn cảnh sát còn chạy đi giết người? Hơn nữa xảy ra chuyện lớn như vậy, Văn Ngôn còn có thể ngoan ngoãn ngồi yên ở nhà hay sao?
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Hỏa Điểu, Lãnh Dạ đã biết hắn đang lo lắng cái gì, liền giải thích: “Khách sạn của Văn Ngôn xuất hiện đấu súng, cảnh sát khẳng định đầu tiên sẽ đi tìm hắn. Ngươi cảm thấy thế nào mới có thể làm cảnh sát sẽ không hoài nghi đến mình, hoặc là cho dù hoài nghi cũng không có chứng cớ?"
"Ở nhà ngủ." Hỏa Điểu lập tức hiểu ra, khó trách Mười Một muốn lập tức đến nhà Văn Ngôn, cũng chỉ có ở nhà ngủ mới có thể thoát khỏi quan hệ. Mà Mười Một chính là muốn đến nhà chặn Văn Ngôn trước khi bị cảnh sát hỏi đến. Qua hôm nay, bọn họ sẽ bị cộng đồng hắc bạch của Ôn Thành truy sát, ngay cả trốn tránh cũng không kịp làm gì còn có thời gian đi tìm người ta báo thù.
"Xông ra!" trong mắt Mười Một bỗng dưng lóe lên sát cơ nồng đậm.
"Đùng đùng……" Hỏa Điểu cầm theo một khẩu AK điên cuồng quay về ngoài cửa mà quét, tấm kính lớn, dày ngăn cách đại sảnh và bên ngoài ngay tức khắc vỡ nát.
Ba thiếu nữ và hai gã phục vụ đứng trước bọn Mười Một đều sợ hãi thét lên, cả đám ngồi trên mặt đất hai tay đưa lên đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.
"Ầm!" khẩu súng súng bắn tỉa trong tay Lãnh Dạ vang lên, một chiếc xe cảnh sát bên ngoài nhất thời nổ tung. Sau tiếng nổ là một biển lửa. Áp lực của vụ nổ hất vài cảnh sát đang nấp sau xe văng ra ngoài, cũng không biết là sống hay chết.
Dưới tình huống này. Lãnh Dạ cũng không nhìn lại. Bị bắt là chết, không bị bắt cũng chết, không bằng cứ liều mạng. Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi càng không hề cố kỵ điên cuồng vãi đạn, đối với lính đánh thuê lăn lộn ở chiến trường mà nói, mềm lòng chỉ là trò chơi của kẻ yếu, một khi tiến vào chiến tranh không thể nói nhân từ, mềm lòng đối với địch nhân chính là ác độc với mình.
Mười Một càng không cần phải nói. Mặc dù hắn có thể buông tha người thường không có uy hiếp đối với mình, nhưng hiện bên ngoài đều là những cảnh sát cầm súng ống trong tay, đủ để tạo thành uy hiếp đối với sinh mệnh bọn họ. Kẻ uy hiếp đến mình phải chết! Đây là giới hạn lớn nhất của Mười Một.
Giết đồng bào?Mười Một không có khái niệm này. Trong lòng hắn cho tới bây giờ không coi mình là người Long Quốc, thậm chí rốt cuộc mình là người nước nào, đến bây giờ Mười Một còn không rõ, chỉ là mơ hồ hướng về Long Quốc mà thôi. Nếu thật sự có một ngày, quan hệ hai bên đến mức đối địch, hắn không để ý đến tội danh phản quốc. Hắn không phải vĩ nhân, không phải anh hùng, lại càng không phẫn nộ vì mấy cái chuyện khỉ gió đó. Trong lòng Mười Một cho tới bây giờ không có từ ái quốc này.
Quốc gia. Danh từ này thuộc về người có gốc rễ, nhưng gốc rễ Mười Một ở nơi nào? Đất nước của hắn ở đâu? Nhà của hắn ở đâu?
Ngay từ đầu. Đám cảnh sát vây quanh cửa đều bàng hoàng. Bọn họ không ngờ đến đám người Mười Một ngay cả nói một câu đã bắn giết không nể mặt như vậy, vốn tên cướp nào nhìn thấy cảnh sát mà không kinh sợ, lớn tiếng gào lên các câu bậy bạ nhằm lên tinh thần như " trong tay lão tử có con tin, mang cho lão tử một chiếc xe hoặc trực thăng, bằng không lão tử cứ mỗi tiếng đồng hồ sẽ giết một con tin". Nhưng bọn Mười Một lại khác, chuyện gì cũng không làm, không cần xe cũng không cần trực thăng, ngay cả cơ hội đàm phán cũng không cần mà trực tiếp đánh ngay.
Những kẻ lỳ lợm cảnh sát đã thấy nhiều, nhưng bọn chúng đều sợ chết, chỉ cần có một chút cơ hội sống sót bọn chúng sẽ cầm chắc cọng rơm cứu mạng. Nhưng gặp phải đám lính đánh thuê ngay cả một chút cơ hội cũng không cần, cảnh sát cũng phải đau đầu.
Tiếng súng không ngừng vang lên, những người trốn trong nhà xung quanh không khỏi phát run, chỉ sợ vài viên đạn không có mắt lạc vào nhà mình. Cũng chỉ có một vài kẻ lớn gan, hiếu kỳ, cả đời chỉ thấy đấu súng trong phim ảnh, mới cẩn thận tránh ở phía sau cửa sổ, ló ra nửa đầu ngạc nhiên và hưng phấn nhìn cảnh chiến đấu bên ngoài.
Tình thế của cuộc chiến nghiêng về một phía, một bên liều mạng công kích, một bên chỉ né tránh không dám trả đũa. Không phải cảnh sát không dám bắn bọn Mười Một, mà là đám người này thật sự đê tiện, tránh ở phía sau con tin ba nữ hai nam tận tình công kích, mà cảnh sát nếu muốn công kích bọn họ sẽ có thể làm bị thương con tin.
"Đùng!" Phát đạn bắn tỉa chuẩn xác thứ ba của Lãnh Dạ trúng bình xăng chiếc xe thứ ba, một tiếng ầm vang lên, chiếc xe này cũng chìm trong một biển lửa, phía cảnh sát cũng có vài nhân viên tử thương. Lãnh Dạ áp dụng phương thức công kích mài cắt, không chỉ bắn thủng bình xăng, hơn nữa viên đạn va tóa bắn tia lửa vào xăng. Công kích như vậy ngay cả Mười Một cũng không khỏi ca ngợi, năng lực bắn tỉa của Lãnh Dạ sớm vượt trình độ chỉ bắn chuẩn.
Sau khi phát đạn của Lãnh Dạ làm nổ tung chiếc xe cảnh sát, hắn ý thức được điều gì, lập tức quăng khẩu AWP chưa kịp lên đạn trong tay, đồng thời mủi chân móc lên khẩu MG16. Tay hắn nắm lấy khẩu MG16 mà không thèm nhìn, trực tiếp nâng súng bắn một phát về phía cửa sổ nào đó của tòa cao ốc đối diện khách sạn.
"Rắc!" Một cửa sổ bị phát súng của Lãnh Dạ bắn nát, kính vỡ kèm theo máu rơi xuống. Trong đó còn có một khẩu súng bắn tỉa của cảnh sát cũng rơi xuống.
Năm người Mười Một đều kèm sát một con tin, vừa di động vừa không ngừng bắn ra ngoài. Vừa qua khỏi cửa, Hỏa Điểu đột nhiên xoay người, điền cuồng quét một tràng về phía sau đại sảnh . Những đặc cảnh xông vào từ cửa sau bị thương vài người, liền lui lại ẩn nấp.
Một con tin đứng chắn trước mặt Hỏa Điểu không bị hắn nắm giữ nữa, lập tức thét lên chạy tới phía cảnh sát. Nhưng nàng còn chưa kịp chạy đến vòng bảo hộ của cảnh sát, chợt nghe đến phía sau một tiếng súng vang lên, đầu nàng lập tức tỏa ra một chùm huyết hoa.
Mười Một đã mặc kệ các con tin này có phải là người vô tội, nếu để thiếu nữ còn sống chạy đến bên trong vòng bảo hộ của cảnh sát, bốn người kia khẳng định sẽ bắt chước. Mất đi bảo hộ của con tin, năm người bọn họ chỉ có thể chờ đợi vào số mệnh, hoặc là bị bắn thủng thành tổ ong, hoặc là bị vây khốn chết tại khách sạn này.
Quả nhiên, bốn con tin vốn đã rục rịch, sau khi thấy đồng bạn bị đám khủng bố phía sau bắn chết không hề do dự, một chút hi vọng vừa mới le lói lên lập tức bị tiêu diệt. Bọn họ chỉ biết không ngừng thét lên, hai chân run đến đi không nổi, không dám bỏ chạy nữa.
"Đi!" Mười Một quát lớn một tiếng.
Năm người làm thành một vòng đâu lưng về nhau, bốn con tin vây bên ngoài. Vừa bắn vừa lui về phía sau. Cảnh sát cố kỵ an toàn của con tin không dám tùy tiện nổ súng bắn trả, lại bị bọn Mười Một áp chế, trong lúc nhất thời không dám ló đầu. Duy nhất chỉ có những tay bắn tỉa có thể uy hiếp đến bọn họ, bởi vì có Lãnh Dạ, bọn họ vừa ló đầu liền bị bắn trúng. Lãnh Dạ đã không còn hiệp trợ công kích, được bốn người Mười Một yểm trợ, chỉ cần nơi nào có cảnh sát bắn tỉa xuất hiện, hắn sẽ có thời gian ngắm trúng.
Năm người thành công chạy ra khỏi khách sạn, chạy đến ven đường. Mười Một đập vỡ kính một chiếc xe ven đường, phá tấm bảng điều khiển kéo ra mấy sợi dây điện, nhanh chóng nổ máy.
Bốn người Lãnh Dạ, Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi và Walter kéo một gã phục vụ cũng nhanh chóng tiến vào bên trong xe, còn lại hai nữ một nam con tin bởi vì trong xe không đủ chỗ, chỉ có thể thả họ. Nhưng vô luận như thế nào bọn họ đều phải mang theo một con tin, nếu không cảnh sát sẽ không hề cố kỵ sử dụng hỏa lực nặng, làm xe nổ tung.
Mất đi trói buộc, ba con tin bỏ chạy vừa thét lên, vừa dùng hết khí lực chạy về phía cảnh sát. Mà Mười Một cũng thừa dịp này nhấn mạnh ga, chiếc xe như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, tông mạnh vào xe phía trước, chạy như điên biến vào bóng đêm.
/967
|