Nhân Gian Băng Khí

Chương 385: Kiếm tông, tạo ra siêu cấp sát thủ (Hạ)

/967


Thời gian, giống như một dòng nước nhỏ dài, nhìn thì như tĩnh lặng không tiến về phía trước, nhưng lại nhân lúc người ta lơ đãng mà trôi qua.

Sinh mạng, giống như một chiếc thuyền lá bập bềnh trong nước. Phiêu bạt bất định, theo sóng nước trôi đi.

Vận mệnh, tựa như những dòng sông đan xen vào nhau, mang những con thuyền lá này đến sông dài hồ rộng, có lúc vĩnh viễn dừng lại trong tiểu hồ bình lặng, có lúc lại bị nước cuốn đến biển lớn, không ngừng trải qua phong ba dữ dội.

Tưởng chừng như chỉ sau mấy lần nháy mắt, Mười Một đã ở lại Trúc Hải thôn đã hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này, hắn cũng dần dần quen với cuộc sống nơi đây.

Cuộc sống tại Trúc Hải thôn rất yên bình. Mỗi ngày khi sắc trời còn chưa sáng thì thôn dân đã sớm rời khỏi giường, thôn dân nam nữ bắt đầu sinh hoạt của một ngày. Thôn này cơ bản đều là tự cung tự cấp, nhưng Mười Một hắn phát hiện cứ cách một hai tuần sẽ có một nhóm người đem đồ dùng sinh hoạt từ bên ngoài vào, phân phối miễn phí cho từng nhà trong thôn. Về phần vật dụng phẩm này là ai mang tới, Mười Một không có hứng thú tìm hiểu.

Người trong thôn phần lớn là không có tiết mục giải trí gì, loại tiêu khiển duy nhất của họ chính là luyện võ. Ngay cả khi còn nhỏ thì trò chơi phần lớn cũng là đánh nhau với nhau, có điều chỉ là tới điểm rồi dừng, những trận đánh nhỏ của chúng không hề làm ai bị thương nặng. Phần lớn mọi người đều sẽ không ngăn cản.

Đến buổi tối, mọi người đều sẽ về nhà, sau đó đi ngủ sớm. Điều đáng nhắc tới chính là thôn này mặc dù từ thành trấn gần đó dẫn điện vào, không ít hộ cũng đã có TV, nhưng lại ít thấy họ coi TV. Đại bộ phận người trong thôn đều từ tám, chín giờ mỗi ngày đã nằm xuống giường ngủ rồi. Có lẽ TV đối với người trong thôn này mà nói chỉ là đồ trang sức, không có nhiều sức hấp dẫn, sợ rằng người thích xem TV trong thôn cũng chỉ có mấy tiểu hài tử mà thôi.

Mười Một đang ở trong hoàn cảnh này, yên bình vượt qua hai mươi ngày.

Mấy ngày nay, hắn luôn đi sớm về trễ. Ngay từ sáng sớm hắn đã dậy mà đứng yên một bên nhìn Lục Huyền dạy Lục Dao Dao luyện kiếm, sau đó cả ngày chôn mình trong phòng của Lục Quán. Một người là lão đầu bỉ ổi hèn mọn, một người đầu gỗ lạnh như băng, khiến cho người ta rất tò mò bọn họ làm cái gì trong đó.

Cuộc sống của Mười Một vẫn cứ yên bình như thế, nhưng đối với hắn mà nói, thu hoạch trong thời gian này quả thật không nhỏ. Nhất là từ nơi Lục Huyền “thâu sư”** được kiếm kỹ, khiến cho hắn đối với vũ kỹ hiểu ra được không ít.

**: học trộm, học lén

Mỗi ngày vào lúc sáng sớm, Lục Huyền đều ở ngoài phòng dạy cháu gái hắn, Lục Dao Dao, luyện kiếm, thỉnh thoảng không thấy Lục Dao Dao thì Lục Huyền cũng tự mình luyện kiếm. Mà mỗi lần bọn họ luyện kiếm thì thanh âm đều khiến Mười Một tỉnh giấc, sau đó hắn đi ra xem bọn họ luyện kiếm, bất quá chỉ là nhìn mà thôi.

Lục Huyền dạy học thì đối với Mười Một đứng một bên nhìn cũng không tránh đi, nhất chiêu nhất thức đều đối với Lục Dao Dao chỉ điểm rất tận tình. Thậm chí rất nhiều kiếm chiêu Lục Dao Dao đã học thuộc hắn vẫn không kỵ phiền hà một lần nữa lớn tiếng chỉ điểm lại những chỗ yếu lĩnh trong đó. Mười Một cùng Lục Dao Dao đều biết, Lục Huyền bề ngoài là đang dạy cho nàng, kì thật là đang giảng giải cho Mười Một nghe, chỉ là chưa người nào nói ra thôi. Lục Dao Dao cũng rất kì quái, bởi vì cho tới bây giờ Mười Một vẫn chưa hề đề cập tới chuyện này, chẳng lẽ hắn tại phương diện võ học chưa từng gặp phải bình cảnh? Hơn nữa cũng chưa thấy qua hắn luyện kiếm, chỉ là sáng sớm mỗi ngày, ở một thời điểm nhất định thì xuất hiện tại cửa, lẳng lặng nhìn gia tôn hai người, một người dạy một người luyện. Đợi đến sau bữa sáng, tên thanh niên kì quái này chạy đến nhà Lục Quán rồi mất tích trong đó cả ngày, thẳng đến khuya mới quay trở về, hơn nữa mỗi ngày đều như thế.

Tiếp xúc càng lâu, Lục Dao Dao đối với Mười Một càng có nhiều tò mò. Bọn họ đã ở gần nhau một tháng thời gian, nhưng lại rất hiếm thấy Mười Một nói chuyện gì nhiều, hoặc cười qua. Ánh mắt hắn cho tới bây giờ đều lạnh như băng, tràn ngập màu xám. Nhất là hai mươi ngày này, Mười Một càng không nói với nàng một câu,mỗi ngày đều là yên lặng nhìn bọn họ luyện kiếm, sau đó yên lặng cơm nước xong, không nói một tiếng nào đã đi ra, đến tối về cũng không một lời nào đi vào phòng. Hình như hắn trời sinh giống như một người câm, cho dù với Lục Huyền cũng chẳng nói nhiều hơn một câu.

Mặc dù tò mò, Lục Dao Dao cũng không dám tìm Mười Một nói chuyện. Ấn tượng về tình cảnh kinh khủng khi hắn sống lại vẫn khắc sâu trong lòng, cho nên mỗi lần thấy Mười Một, nàng đều rất là sợ hãi. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Mười Một cũng không tìm nàng nói chuyện, nếu không nàng không biết thế nào đề cùng quái vật sống lại từ cái chết này nói chuyện.

Hôm nay Mười Một vẫn mở mắt ra một cách đúng giờ.

Hắn tỉnh lại, phải nói là bị âm thanh Lục Huyền mở cửa đi ra ngoài đánh thức. Như nhiều năm qua, hắn vẫn duy trì thói quen cảnh giác, đây là tập quán đã được tập từ nhỏ.

Khi ở tại huấn luyện doanh, có thể người đồng bạn ngủ cùng giường ngươi sẽ dậy hành động lúc nửa đêm, đột nhiên tặng cho ngươi một đao. Loại sự việc này tại huấn luyện doanh rất thường thấy, nếu không muốn cho chính mình phải chết hồ đồ trong giấc mộng, phương pháp duy nhất chính là phải duy trì cảnh giác trong bất cứ thời khắc nào, ngay cả ngủ cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Sống tại hoàn cảnh sinh tồn như Mười Một, tinh thần cảnh giác của hắn cao phi thường, cho dù là một con chuột nhỏ chạy qua trong phòng, hắn cũng sẽ lập tức tỉnh lại. Mà thanh âm Lục Huyền mở cửa lớn hơn rất nhiều so với âm thanh yếu ớt của con chuột lưu lại. Hắn không lý do gì mà không nghe thấy.

Sau khi Lục Huyền rời khỏi đây, hắn cũng lập tức rời khỏi giường, tắm rửa qua loa một phen sau đó cũng đi ra ngoài phòng.

Hôm nay Lục Dao Dao vắng mặt, không biết đi nơi nào rồi, bởi vì mỗi ngày nàng đều là người đầu tiên ra khỏi giường, cho nên không có khả năng là lười biếng, phỏng chừng là có sự việc phải xuất môn. Ngoài phòng chỉ có Lục Huyền đang múa kiếm một mình, tay hắn nắm chuôi trường kiếm vừa nhỏ vừa hẹp. Đây chính là trường kiếm mà Lục Huyền tự mình rèn ra.

Trong lúc Mười Một đứng quan sát gia tôn bọn họ luyện kiếm, Lục Huyền cũng từng đề cập về việc đệ tử kiếm tông phải tự mình chú kiếm. mặc dù Mười Một đã là lần thứ ba nghe về quy định này, nhưng Lục Huyền nói càng sâu sắc hơn một tầng.

Nguyên lai năm đó Lục Trường Minh dạy đồ đệ luyện Thiên Lang Thập Tam kiếm thì chú ý tới đại bộ phận đệ tử cho dù sử dụng Thiên Lang kiếm đều không thể phát huy hết uy lực vốn có của Thiên Lang Thập Tam kiếm. Lục Trường Minh rất nhanh đã hiểu được, điều này không phải tại đệ tử học nghệ không tinh, mà là khả năng lĩnh ngộ của bản thân bọn họ và sự phù hợp của kiếm chiêu với bản thân không giống nhau. Giống như chương trình máy tính, có một trăm người đồng thời làm ra một chương trình, rất có thể sẽ làm ra một trăm trình tự hoàn toàn bất đồng, có người chỉ dùng vài đoạn mã lớn là có thể thực hiện một trình tự phức tạp, cũng có người lại dùng vô số đoạn mã lớn. Mặc dù kết quả cho ra là giống nhau, nhưng lộ số lại hoàn toàn bất đồng.

Lục Trường Minh cũng đã chú ý tới điểm đó, nhưng ông không vì vậy mà chán nản, ngược lại có chút vui mừng. Bởi vì Thiên Lang Thập Tam kiếm nổi danh nhờ biến chiêu. Nó cầu linh hoạt vận dụng, đệ tử phải tự mình đem ý nghĩ dung nhập vào trong kiếm chiêu, làm cho Lục Trường Minh rất cao hứng. đồng thời ông cũng ra một quyết định khiến kẻ khác ngạc nhiên, chính là phàm là kiếm tông đệ tử đều phải tự tay làm ra một thanh kiếm thuộc về mình. Vì vậy, kiếm tông bắt đầu hưng thịnh, sau mấy trăm năm mất nhuệ khí, kiếm tông lần đầu tiên đã được võ lâm các phái chú ý tới. Binh khí của các đệ tử kiếm tông thiên kì bách quái, từ kiếm đến không phải kiếm, có dài có ngắn, có thể luôn luôn phối hợp với lý giải kiếm chiêu của bản thân để phát huy uy lực lớn nhất. mặc dù cùng với Thiên Lang Thập Tam kiếm có chút lệch lạc. Nhưng Lục Trường Minh cũng không ngại, ngược lại cấp cho Thiên Lang Thập Tam kiếm mà chúng đệ tử tự mình lý giải ra một cái tên, gọi là Thiên Lang biến.

Có thể nói, đệ tử kiếm tông bây giờ sử dụng Thiên Lang Thập Tam kiếm đều lấy cơ sở là thập tam kiếm rồi tự mình nghĩ ra Thiên Lang Biến. Mỗi đời kiếm tông khi truyền dạy đệ tử thì đều dạy Thiên Lang Thập Tam kiếm chính thông nhất, lại do bọn họ đối với việc tự lý giải kiếm chiêu mà lựa chọn cho mình kiếm hciêu thích hợp nhất để chuyên chú tu luyện, sau cùng ngộ ra Thiên Lang biến hợp với bản thân mình, cái này chính là một trong tam đại kiếm chiêu, Thiên Lang Thập Tam kiếm.

Lục Trường Minh sở dĩ làm như vậy là bởi vì kiếm tông ra ngoài đều học những lộ số võ công của các phái riêng biệt, hắn hy vọng hậu nhân kiếm tông có khả năng dũng tư tiến thủ, lại sáng tạo ra một công phu thuộc về Kiếm tông. Ông trời không phụ lòng người, đến khi Lục Trường Minh lúc về già lại sáng tạo ra Ngự Kiếm quyết, không bao lâu sau Kiếm tông lại xuất hiện một đời kì tài, đó là sư phụ của Mười Một, Lục Dương.

Lục Dương mê võ điên cuồng, vì võ, cuộc đời ông đã để lại rất nhiều điều tiếc nuối. Nhưng không ai phủ nhận công tích của hắn, bởi vì Lục Dương chính là người thứ hai kế Lục Trường Minh sáng tạo ra tuyệt học của kiếm tông. Đó cũng là một trong tam đại tuyệt học của kiếm tông, Phá Kiếm quyết.

Ấn tượng của Mười Một đối với Lục Dương vẫn là niềm thương cảm với lão đầu vô lực, lúc đầu nhìn thấy hắn thì hắn bị Mardy giam tại mật thất, cũng khi đó Mười Một lần đầu tiên biết tới võ học chánh thức của Long quốc. Lục Dương tay không đánh ra một chưởng như vậy làm cho Mười Một đến nay vẫn khắc sâu không thể nào quên. Bất quá theo cao Thủ Long Hồn tiếp xúc ngày càng nhiều, hắn từ từ phát hiện cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng, có lẽ điều này cùng với một thân công lực bị phế của Lục Dương có liên quan. Cũng có lẽ hắn từng đánh ra một chưởng rồi sau đó không hề động thủ trước mặt Mười Một có liên quan. Dù sao trong tiềm thức Mười Một cũng hiểu được trong Long Hồn có rất nhiều người công phu so với Lục Dương thì lợi hại hơn rất nhiều.

Nhưng một người nhìn bình phàm như người thường, lại có một quá khứ huy hoàng như thế. Mười Một phát hiện mình đối với Lục Dương càng nhiều lại càng nhìn không rõ con người này.

Lục Dương, rốt cuộc từng có thành tựu cùng cố sự như thế nào?

Trong lúc Mười Một đang suy tư, giữa sân trường kiếm mềm mại đang vũ động như gió nhẹ mưa phùn thì Lục Huyền bỗng dưng hét lớn một tiếng, kiếm chiêu cũng theo đó mà biến đổi. Một cỗ sát khí lăng lệ ào ào phát ra.

Hai mắt Mười Một nhất thời sáng lên, hắn nhìn thấy kiếm thế lúc trước của Lục Huyền mềm mại như mưa phùn, giờ phút này kiếm chiêu lại như cuồng phong bạo vũ liên miên bất tuyệt. Hắn thầm nghĩ nếu đặt mình tại vị trí đối thủ của Lục Huyền, nhưng lại kinh ngạc phát giác mình cũng không đỡ được công kích cuồng bạo của Lục Huyền trong giờ phút này.

Giữa sân, chỉ thấy Lục Huyền kiếm sau lại nhanh hơn kiếm trước, mỗi kiếm đều là theo những chỗ không dễ dàng phòng thủ mà đâm ra, kết hợp với chuôi tế trường kiếm này thì thật không dễ dàng mà phát hiện ra, quả thật rất khó phòng thủ trước công kích như vậy. Mười Một mơ hồ hiểu được, dạng kiếm chiêu như thế, hẳn là một trong tam đại tuyệt học của kiếm tông.

Quả nhiên, Lục Huyền vừa múa kiếm vừa quát: “Thiên Lang Thập Tam kiếm, chủ công mười ba chiêu, ẩn trong đó là thiên biến vạn hóa,mỗi chiêu mỗi thức ẩn chứa vô vàn biến hóa, có thể nói là kiếm chiêu biến ảo vô cùng.”

Kiếm chiêu của Lục Huyền đột nhiên biến đổi, mũi kiếm phách về phương xa, một cỗ sát khí mạnh mẽ không thể đỡ phát ra. Kiếm phong làm tóc Mười Một tung bay như nghênh phong phiêu vũ.

Lục Huyền lại tiếp tục nói: “Kiếm công kích bằng cách đâm, cắt là chính. Thân kiếm được thiết kế không to bản để đỡ gạt như đao. Nhưng kiếm lại có ưu thế của kiếm, phòng ngự của kiếm chính là mượn sức!”

Trong lúc nói chuyện, trường kiếm của Lục Huyền đâm về phía trước, bộ dạng như có người dùng lực bổ một đao về phía hắn, mà hắn lại nhờ ưu thế về thân kiếm linh xảo mà làm tan mất lực đạo của đối thủ, đồng thời trong lúc phòng thủ vẫn bảo trì thế tiến công.

Mười Một nhìn thấy thế cũng có chút động dung, hắn quan sát Lục Huyền và Lục Dao Dao luyện kiếm thì cho tới bây giờ vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, không có một chút rung động, nhưng trong thời khắc này, hắn đã động chân tâm rồi.

Không vì cái gì khác, nếu làm cho kiếm chiêu này thành cận thân công kích thì quả thật rất khó phòng bị, nếu vận dụng tốt điều đó, khẳng định có thể tạo thành hiệu quả một kích tất sát. Nếu… nếu đổi thành công kích bằng chủy thủ, hiệu quả sẽ như thế nào? Kiếm tuy tốt nhưng lại dài quá, đừng nói không thích hợp mang đi, khi hành động ngược lại còn trở thành gánh nặng. Trong các loại binh khí lạnh, Mười Một thích nhất chính là chủy thủ, bởi vì chưa nói chủy thủ dễ dàng giấu diếm, thường có khả năng tại lúc bất ngờ nhất đột nhiên xuất thủ, một kích có khả năng đem lại cho đối thủ uy hiếp cực lớn, cho nên hắn tự hỏi mình thì cũng lấy chủy thủ làm chính. Mặt khác Lục Huyền trừ tay phải cầm kiếm không ngừng đánh ra ngoài, tay trái đều là không làm gì cả, nếu hắn đổi lại cả hai tay cầm chủy thủ thì sao?

Trong khi Mười Một một bên ghi nhớ mỗi động tác của Lục Huyền, một bên suy nghĩ xem cải biến kiếm chiêu như thế nảo để thích hợp cho mình sử dụng chủy thủ thì Lục Huyền đột nhiên trở tay, mũi kiếm đột nhiên hướng về Mười Một.

Mười Một cả kinh, ngay lúc một kiếm của Lục Huyền chỉ tới, hắn nhận thấy một cổ sát khí khôn cùng hướng về mình, làm cho hắn sinh ra cảm giác không thể né tránh, đây còn không phải là sát chiêu của Thiên Lang Thập Tam kiếm hay sao? Nếu vừa rồi Lục Huyền thật sự dùng một kiếm này đánh về phía mình, hắn có thể tránh được hay sao?

Lần đầu tiên, Mười Một lần đầu tiên phát hiện nguyên lai võ học chân chánh của Long quốc tịnh không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

Sau khi thu trường kiếm lại, Lục Huyền nói: “Võ công của Kiếm tông giảng lấy nhanh đánh mạnh, dùng xảo phá lực. Nhất là Thiên Lang Thập Tam kiếm, càng là chiêu chiêu ám tàng sát khí. Đáng tiếc, nội lực ngươi lấy cương mãnh làm chủ, lại không thích hợp với kiếm chiêu lấy nhanh và nhu làm chủ. Cho nên Ngự Kiếm quyết và Phá Kiếm quết đều không thích hợp với ngươi, chỉ còn có Thiên Lang Thập Tam kiếm, phải coi ngươi có thể tự mình ngộ ra bao nhiêu để tiếp thu thôi.”

Sau khi Lục Huyền về phòng, Mười Một ngoài mặt trầm tư. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩn đầu lên, nhìn thoáng qua về hướng cửa phòng một cái, sau đó chuyển thân đi về hướng lò đúc kiếm.


/967

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status