Ngươi sống rồi?
Lão đầu này hỏi một câu thực quái lạ, nếu đổi lại là người khác thì căn bản sẽ giống như ‘Nhị Trượng hòa thượng sờ không thấy đầu mình’ (Một điển tích xưa, ý đại khái là một việc mù mờ, chẳng hiểu ra sao cả), nhưng Mười Một lại hiểu rõ ý tứ của câu này. Gen trong cơ thể hắn sớm đã bị cải tạo loạn cả lên, trong người có gen cải tạo của kế hoạch “Băng Khí” đời đầu, lại có gen phân liệt của cơ nhân chiến sĩ, còn có thành phần gen thể của virus trong con nhện khổng lồ, theo lời của tiến sĩ điên thì hắn sớm đã chẳng còn là người, chẳng thể dùng nhãn quang của nhân loại để đánh giá tên quái vật hắn nữa.
Với thân thể của Mười Một hiện giờ, chỉ cần não bộ không hoàn toàn tử vong, tức là không phải chân chính tử vong thì cho dù là thân thể có bị tổn thương nghiêm trọng đến thế nào, cùng lắm hắn cũng chỉ rơi vào trạng thái ngủ say hoặc là bán tử vong mà thôi. Chỉ cần có dược vật từ bên ngoài kích thích là sẽ giống như lần trước sau sự kiện vụ nổ ở Trần gia, chết rồi phục sinh trở lại, chỉ là nếu dựa vào sự kích thích của ngoại giới thì khả năng rất thấp, nếu không có người dùng dược vật kích thích, sợ rằng thân thể của hắn sẽ vĩnh viễn hãm nhập trong cơn ngủ say.
Ngươi sống rồi?
Chỉ một câu nói mà Mười Một đã hiểu được bản thân mình đã “chết” rồi. Thảo nào tiểu cô nương kia lại hoảng sợ đến như vậy, thử nghĩ xem, nếu có một người chết đột nhiên mở trừng mắt ra bên cạnh bạn, ai mà không bị dọa chết khiếp cơ chứ?
Chỉ là Mười Một không hiểu tại sao mình có thể tình lại, tựa như ý thức đã trở lại thế giới một cách quái lạ, nhìn thấy một “mình” khác luôn giữ nụ cười mỉm quái lại, sau đó lại tỉnh dậy một cách quái lạ. Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ là hắn ẩn ước cảm thấy được chuyện này có liên quan tới gen trong cơ thể.
Hình như…Trong ý thức thực sự có một “mình” khác?
Ngoài ra, hai câu nói “ngươi trưởng thành rồi”, “chúng ta đang đợi ngươi” mà “mình” nói với hắn là có ý gì? Chúng ta? Lẽ nào còn có rất nhiều người sao?
Nhưng hiện tại Mười Một chẳng thể nghĩ nhiều, bởi vì hắn không biết một già một trẻ trước mắt là người như thế nào, nếu không phải tình trạng thân thể hiện giờ không cho phép thì hắn đã nhảy tới chế phục hai người đó rồi. Hiện giờ hắn chỉ có thể dò hỏi, hoặc giả cố gắng hết sức kéo dài thời gian để hồi phục chút lực khí, may ra còn có chút khả năng để tự bảo vệ mình.
“Ông là ai?” Mười Một quay sang hỏi lão đầu.
Sau một hồi lão nhân này đã hồi thần, lấy lại sự bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mười Một, khẽ nói: “Ta tên là Lục Huyền!” Nói đoạn liền đi đến bên cạnh Mười Một, nhìn vào ngực Mười Một với vẻ khó mà tin nổi. Vết thương nhìn cực kì kinh tởm trên ngực Mười Một lúc này sớm đã hồi phục lại rồi, toàn bộ ra thịt bóng láng như mới, nhìn chẳng hề có chút dấu vết nào chứng tỏ đã từng bị thương. Điều này thực khiến cho lão đầu này lại một lần nữa chấn kinh không thôi, còn tiểu cô nương trốn sau lưng Lục Huyền kia lúc này đã chẳng dám tiến vào phòng nữa. Nàng chỉ dám nấp bên ngoài cửa, thò nửa đầu nào mà nhìn chăm chăm vào Mười Một với vẻ kinh hồn lạc phách. Nhìn bộ dạng của nàng thì tựa như rất sợ Mười Một, nhưng lại sợ Mười Một làm tổn thương tới Lục Huyền, do đó mới có cái bộ dạng trù trừ bất định.
“Nơi này là đâu?”
“Trúc Hải thôn.” Lục Huyền thở dài nói: “Nơi này là một tiểu sơn thông vắng vẻ trong thung lũng ở núi Đông Bắc, sẽ không có người tìm đến nơi đây đâu.”
Mười Một trong lòng hơi động một chút, đã hiểu được ý tứ trong câu nói này của Lục Huyền. Lục Huyền dường như biết được thân phận của hắn, cũng biết có người đang đuổi bắt hắn, cho nên mới thầm ám thị hắn có thể an tâm ở nơi này mà dưỡng thương.
“Sao ta lại ở nơi đây?” Mười Một lại hỏi.
Lục Huyền trầm mặc một lát rồi nói: “Là sư tổ nhờ người đưa ngươi tới đây.”
“Sư tổ?” Ngón tay Mười Một hơi động một chút, nhưng lại chẳng làm gì được, trên thân thể hắn lúc này đã chẳng còn bao nhiêu lực khí. Hắn biết phàm là những bối phận như sư tổ, sư bá, sư phụ đều thuộc về người của các môn phái võ học, nói như vậy hiện nay mình đang ở trong một môn phái nào đó? Như vậy rất có khả năng sẽ có quan hệ với Long Hồn. Hơn nữa… Là sư tổ a, gặp quỷ rồi, có thể có bối phận cao như sư tổ thì đều là những lão quái vật tám chín chục tuổi đầu. Mười Một càng thêm khẳng định mình đã rơi vào trong tay Long Hồn rồi.
Lục Huyền tựa như không biết động tác bất lợi đối với mình của Mười Một vừa rồi, lão mỉm cười nói: “Đây là Kiếm Tông.”
Mười Một hơi nhíu mày một chút, thâm là đồ đệ của Lục Dương, hắn tự nhiên biết Kiếm Tông là môn phái thế nào. Hơn nữa Lục Dương từng nói qua, võ công của Kiếm Tông đi theo đường lối ôn nhu, không hợp cho hắn luyện nên mới truyền cho hắn công pháp Thiên Long quyết của Long gia...
Chỉ là, tại sao hắn lại ở đây? Sư tổ? Sư tổ trong lời Lục Huyền có phải là Lục Dương không? Mười Một nhớ lại lúc đó, khi đang bị Bá Đao đuổi theo thì có ai đó chặn lão lại nên hắn mới thoát đựơc. Người xuất thủ trong bóng tối lúc đó là ai? Là Lục Dương hay một người khác? Nhưng có một điểm có thể khẳng định, có thể khiến Bá Đao cố kị thì tuyệt không phải là người bình thường. Còn nữa…Mười Một còn nhớ trước khi mình chết, người cuối cùng hắn nhìn thấy là Tửu Quỷ. Vậy thì tại sao hiện giờ hắn lại ở Kiếm Tông? Lẽ nào giữa Tửu Quỷ và Lục Dương đã có giao dịch gì đó? Bọn họ sao lại đem hắn mang tới Thiên Phong sơn? Hay là…đây căn bản chính là một âm mưu?
Nhất thời, vô số luồng suy nghĩ lướt nhanh qua đầu hắn, đáng tiếc manh mối quá ít, hắn không dám khẳng định lời của Lục Huyền là thực hay giả, cũng không thể khẳng định có phải mình đã được Lục Dương cứu hay không.
Tựa như biết Mười Một đang cố kị, Lục Huyền liềnnói: “An tâm ở đây dưỡng thương đi, sư tổ nhờ người dặn ra, bảo ta chiếu cố ngươi cho tốt.”
Mười Một đột nhiên hỏi: “Ai đưa ta tới đây?”
“Không quen.” Lục Huyền lắc đầu nói: “Là một hán tử to lớn, có vẻ như đã tập qua chút võ. Đúng rồi, hắn nói hắn họ Long.”
Long? Long gia?
Ý niệm đầu tiên Mười Một nghĩ đến chính là Long Hải Du, với quan hệ giữa Lục Dương và Long Hải Du, với thế lực và chỗ dựa của Long gia, muốn lén lút đưa hắn tới đây không phải là chuyện khó. Chỉ là Long Hải Du tại sao phải làm như vậy? Lẽ nào hắn không biết chứa chấp tội phạm bị truy lùng như thế sẽ đem lại tại nạn thế nào cho gia tộc mình sao? Hay là, hắn có mục đích gì đó?
Suy nghĩ một hồi, Mười Một lại hỏi: “Hắn ta còn nói gì nữa không?”
Lục Huyền vỗ vỗ vào vai Mười Một rồi đứng dậy nói: “Sau này hãy nói đi, ngươi hãy an tâm dưỡng thương trước đã. Ồ, đúng rồi…” Lục Huyền hướng về phía tiểu cô nương đang nấp ngoài cửa hất hất hàm nói: “Nó là cháu gái ta, Lục Dao Dao, có cần gì thì cứ trực tiếp kêu nó giúp ngươi làm.”
Tiểu cô nương kia khi nghe thấy Lục Huyền giới thiệu tới mình, sắc mặt lập tức bị dọa tới trắng bệch. Xoạt một tiếng đã chạy mất hút khỏi cánh cửa rồi. Nhìn thân thủ của nàng, hiên nhiên là đã tập võ không ít rồi.
Lục Huyền cười khổ nói: “Nha đầu đó vừa rồi bị dọa cho sợ hãi thôi, hai ngày nữa là sẽ không việc gì.”
Mười Một lại hỏi: “Có phải ta đã chết rồi?”
“Ừm?” Lục Huyền sững sờ một chút, tiếp đó cười khổ nói: “Chắc là vậy, khi ngươi được đưa tới nơi này thì chỉ còn nửa hơi thở thôi. Người họ Long kia nói, sư tổ đã phân phó qua, có thể cứu ngươi thì cứ hết sức cứu, không thể cứu thì… hậu tang đi. Ài, vốn ngươi còn dựa vào đám bình thuốc kia và mớ ống truyền dịch mới có thể miễn cưỡng duy trì mạng sống, nhưng tại vùng quê nghèo khó này của ta chẳng có ai hiểu mấy thứ đó. Bọn lão Cửu thì càng khinh thường mấy thứ đồ chơi của người tây, còn nói phải châm cứu cho ngươi mới được, kết quả là vừa châm được mấy nhát thì ngươi đã đoạn khí rồi. Ài, chúng ta đều cảm thấy xấu hổ với sự phân phó của sư tổ a. Có điều còn may, còn may…”
Dừng một chút, Lục Huyền lại tiếp: “Kì thực cũng không thể trách bọn Lão Cửu, thương thế của ngươi quả thực là quá nặng. Người bình thường mà tâm tạng bị thương như ngươi thì khẳng định là đã chết chắc rồi, nào còn có thể giống như ngươi mà kiên trì được mười mấy ngày, lại còn cả quãng đường đưa ngươi tới đây nữa. Nếu đưa ngươi tới sớm vài ngày, có khi bọn Lão Cữu thực sự đã có thể giữ cho ngươi một mạng tồi.” Khi nói tới câu cuối cùng, nhãn thần Lục Huyền có chút quái dị nhìn vào ngực Mười Một, cái lỗ màu sâu hoắm trên ngực Mười Một sớm đã biết mất rồi, hơn nữa Mười Một vốn đã chết đi bây giờ lại tựa như chẳng có chuyện gì. Chỉ là nhìn bộ dạng có vẻ hơi hư thoát (hư thoát: hạ đường huyết do mất máu) mà thôi. Loại chuyện chết rồi sống lại như thế này quả thực là chưa từng nghe đến, may mà Lục Huyền vẫn luôn là người thích xen vào chuyện của người khác, tuy kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lúc này Mười Một lại hỏi: “Ta được đưa tới đây lúc nào thế?”
“Khoảng chừng hôm kia, ngày thứ hai ngươi đã… Vốn đã định hôm nay chôn cất ngươi rồi nên mới bảo nha đầu kia tới giúp ngươi tắm rửa thân thể để lên đường cho sạch sẽ. Kết quả…”
Sắc mặt Mười Một vẫn thản nhiên, nhưng Lục Huyền vẫn không yên tâm mà giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, tập tục ở chỗ ta chính là như vậy. Nếu trong nhà có trưởng bối qua đời, đều phải do nữ quyến trong nhà tắm rửa thân thể cho trưởng bối. Già chúng ta cũng chỉ có nha đầu Dao Dao này, huống chi ngươi đã chết… Ách, cũng chẳng có gì là xấu hổ cả, cho nên ta bảo nó tới tắm rửa sạch sẽ cho ngươi.”
Kì thực cho dù Lục Huyền không giải thích thì Mười Một cũng không bận tâm gì chuyện đó, trong mắt hắn chuyện đó cũng chẳng có gì là ghê gớm cả. Trên thực tế thì khi Lục Huyền quyết định chuyện này thì cũng rất là khó xử, Dao Dao dù sao cũng là một khuê nữ còn chưa xuất gia, bảo nàng đi tắm rửa cho một nam nhân xa lạ dù sao cũng có chút không tốt lắm. Tuy trong thôn đích xác là có tập tục này, có điều đám nữ quyến trong nhà kia đều là những phụ nữ đã gả chồng rồi! Con trai con gái Lục Huyền đều không ở bên cạnh, nữ quyến duy nhất cũng chỉ có đứa cháu gái còn chưa thành niên này thôi. Bốn Mười Một không phải là người trong thôn này, cũng không cần làm theo quy củ trong thông mà chôn cất, hoăcj giả chỉ cần mời nữ quyến hoặc nam đệ tử nhà khác tới tắm rửa cho Mười Một là được. Nhưng dù sao thì sư tổ Lục Dương cũng đã giao Mười Một cho Lục Huyền và phân phó lão chiếu cố cho hắn, hơn nữa người họ Long kia cũng mập mờ nhắc tới nam thanh niên nửa sống nửa chết này có quan hệ rất lớn với vị sư tổ đã rời khỏi quê hương mấy chục năm trước, còn về là quan hệ thế nào thì họ Long đó không nói, nhưng Lục Huyền đại khái cũng đoán ra được một hai. Nếu thực sư như lão đoán, vậy nếu thực sự luận về bối phận thì người trẻ tuổi này sợ rằng còn là sư thúc của lão nữa, suy nghĩ trước sau một hồi, cuối cùng Lục Huyền cũng đành bất đắc dĩ đưa ra cái quyết định xấu hổ này.
Đối với quyết định của Lục Huyền, Lục Dao Dao cũng không phản đối, tuy rất xấu hổ, nhưng cái tập tục nữ quyến trong nhà giúp trưởng bối cọ rửa thân thể lần cuối cùng đã là một sự thực không thể thay đổi. Huống chi đối phương đã là người chết rồi, còn có gì mà phải suy nghĩ chứ? Nhưng chuyện không ngờ là, Lục Dao Dao vừa mới lau rửa phần nửa thân trên cho Mười Một, vùng ngực Mười Một đột nhiên nhô lên một khối lớn, dưới da thịt tựa như có vật gì đó đang ngọ nguậy, hơn nữa Lục Dao Dao còn chưa từng thấy qua chuyện đời, làm gì mà chẳng bị dọa tới kinh hoàng thất thố. Ngay sau đó, cái người đã chết này lại đột nhiên mở mắt ra và nói chuyện với nàng, thế này không dọa cho tiểu cô nương đó bay mấy cả hồn phách thì cũng đã là may mắn lắm rồi, nàng vội vã lao ra ngoài và chạy đi tìm gia gia.
“Ừm.” Mười Một tùy tiện cất tiếng, tiếp đó hỏi: “Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?”
“Ngày bao nhiêu?” Lục Huyền sững sờ một chút rồi đột nhiên hô lên: “Nha đầu, hôm nay ngày mấy?”
Bên ngoài truyền đến thanh âm sợ hãi của Dao Dao: “Ngày…ngày mười chín lịch âm."
“Ừm, ừm!” Lục Dương gật gật đầu, cười nói: “Sắp đến tết rồi.” Mười Một nhíu mày lại, hắn biết Long quốc có phân âm lịch và dương lịch, chỉ là đối với phương diện này hắn không có hứng thú nghiên cứu sâu, cho nên cũng không biết ngày nông nịch đổi sang ngày dương lịch là bao nhiêu.
Có điều Mười Một cũng không hỏi nhiều, không lâu trước đây Lãnh Dạ đã từng nói qua, tết năm nay là vào cuối tháng một, giờ còn cách hơn mười ngày nữa, như vậy giờ đại khái chắc là trung tuần tháng một rồi.
“Được rồi.” Lục Huyền xoa xoa tay nói: “Ngươi vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi nhiều một chút! Có chuyện gì thì cứ phân phó chon ha đầu, ta cũng không quấy rầy nữa.”
Dứt lời Lục Huyền liền vội vã đi ra, Mười Một ẩn ước nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của Lục Huyền: “Nha đầu, con hãy lưu lại chiếu cố tốt cho hắn. Ta phải lập tức đi tìm bọn cửu gia của con để nói chuyện, có chuyện thì cứ đến nhà cửu gia gọi ta. Ài, sư tổ gia đưa tới người gì thế này, đã chết rồi không ngờ lại có thể sống dậy, chuyện hiếm có thực…”
Không nói tới Lục Huyền đầy bụng tâm sự rời đi nữa, tiểu cô nương tên Lục Dao Dao đó cũng không dám bước vào, trong phòng chỉ còn lại một mình Mười Một mà thôi. Thế này cũng chính hợp với ý của hắn, mắt thấy không còn người nào tới làm phiền nữa, Mười Một gắng sức ngồi dậy, sau đó vận hành tâm pháp của Long gia.
Tuy trong lời của Lục Huyền chẳng tìm được sơ hở nào, nhưng Mười Một vẫn không tin lão. Cho nên hiện giờ phải cố gắng hết sức khôi phục lại chút lực khí, nếu Lục Huyền thực sự có âm mưu gì đó, một lát nữa khi trở mặt cũng còn một chút cơ hội giữ mạng.
Nhưng Mười Một rất nhanh đã phát hiện một chuyện bất đắc dĩ, toàn thân hắn bây giờ trừ cơ nhục đau đớn vô lực ra, trong cơ thể không ngờ đến một chút nội công hay dị năng cũng đều không tìm thấy. Điều này không có nghĩa là nội công hay dị năng của hắn đã bị phế rồi, chỉ là thân thể trọng thương, tất cả năng lượng đều đã dùng tới mức cạn kiệt rồi. Cho đến khi hắn đột nhiên tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say, một chút dị năng và nội công còn lại trong cơ thể đã không chịu sự khống chế mà tự đem tất cả chỗ năng lượng còn lại tập trung đến sửa chữa những chỗ cơ nhục bị tổn thương, kết quả tạo thành đương nhiên là giống như hiện nay, đến một chút dị năng hay nội công cũng đều không còn. Tại một số phương diện nào đó thì nội công và dị năng cực kì giống nhau, đều cần phải tích lũy nhiều năm mới được, một khi tiêu thoát quá độ thì không thể lập tức hồi phục lại, cần phải có một quãng thời gian dần dần tích lũy mới được. Có điều người luyện võ đều biết rằng, trừ phi là liều mạng, nếu không thì không được tiêu thoát toàn bộ nội công, bởi vì một khi nội lực khô kiệt sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho thực lực của thân thể. Mười Một hiện giờ chính là ở tình huống như vậy, nếu không phải là tố chất thân thể của hắn vượt xa người thường, sợ rằng lúc này đến cả sức để động đậy đầu ngón tay cũng chẳng có, hơn nữa sau này tu vi nội công khẳng định cũng sẽ bị tổn hại.
Đúng vào lúc Mười Một còn đang đau đầu vì tình trạng thân thể của mình thì bên ngoài vang lên một loạt những tiếng bước chân vội vã.
Lão đầu này hỏi một câu thực quái lạ, nếu đổi lại là người khác thì căn bản sẽ giống như ‘Nhị Trượng hòa thượng sờ không thấy đầu mình’ (Một điển tích xưa, ý đại khái là một việc mù mờ, chẳng hiểu ra sao cả), nhưng Mười Một lại hiểu rõ ý tứ của câu này. Gen trong cơ thể hắn sớm đã bị cải tạo loạn cả lên, trong người có gen cải tạo của kế hoạch “Băng Khí” đời đầu, lại có gen phân liệt của cơ nhân chiến sĩ, còn có thành phần gen thể của virus trong con nhện khổng lồ, theo lời của tiến sĩ điên thì hắn sớm đã chẳng còn là người, chẳng thể dùng nhãn quang của nhân loại để đánh giá tên quái vật hắn nữa.
Với thân thể của Mười Một hiện giờ, chỉ cần não bộ không hoàn toàn tử vong, tức là không phải chân chính tử vong thì cho dù là thân thể có bị tổn thương nghiêm trọng đến thế nào, cùng lắm hắn cũng chỉ rơi vào trạng thái ngủ say hoặc là bán tử vong mà thôi. Chỉ cần có dược vật từ bên ngoài kích thích là sẽ giống như lần trước sau sự kiện vụ nổ ở Trần gia, chết rồi phục sinh trở lại, chỉ là nếu dựa vào sự kích thích của ngoại giới thì khả năng rất thấp, nếu không có người dùng dược vật kích thích, sợ rằng thân thể của hắn sẽ vĩnh viễn hãm nhập trong cơn ngủ say.
Ngươi sống rồi?
Chỉ một câu nói mà Mười Một đã hiểu được bản thân mình đã “chết” rồi. Thảo nào tiểu cô nương kia lại hoảng sợ đến như vậy, thử nghĩ xem, nếu có một người chết đột nhiên mở trừng mắt ra bên cạnh bạn, ai mà không bị dọa chết khiếp cơ chứ?
Chỉ là Mười Một không hiểu tại sao mình có thể tình lại, tựa như ý thức đã trở lại thế giới một cách quái lạ, nhìn thấy một “mình” khác luôn giữ nụ cười mỉm quái lại, sau đó lại tỉnh dậy một cách quái lạ. Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ là hắn ẩn ước cảm thấy được chuyện này có liên quan tới gen trong cơ thể.
Hình như…Trong ý thức thực sự có một “mình” khác?
Ngoài ra, hai câu nói “ngươi trưởng thành rồi”, “chúng ta đang đợi ngươi” mà “mình” nói với hắn là có ý gì? Chúng ta? Lẽ nào còn có rất nhiều người sao?
Nhưng hiện tại Mười Một chẳng thể nghĩ nhiều, bởi vì hắn không biết một già một trẻ trước mắt là người như thế nào, nếu không phải tình trạng thân thể hiện giờ không cho phép thì hắn đã nhảy tới chế phục hai người đó rồi. Hiện giờ hắn chỉ có thể dò hỏi, hoặc giả cố gắng hết sức kéo dài thời gian để hồi phục chút lực khí, may ra còn có chút khả năng để tự bảo vệ mình.
“Ông là ai?” Mười Một quay sang hỏi lão đầu.
Sau một hồi lão nhân này đã hồi thần, lấy lại sự bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mười Một, khẽ nói: “Ta tên là Lục Huyền!” Nói đoạn liền đi đến bên cạnh Mười Một, nhìn vào ngực Mười Một với vẻ khó mà tin nổi. Vết thương nhìn cực kì kinh tởm trên ngực Mười Một lúc này sớm đã hồi phục lại rồi, toàn bộ ra thịt bóng láng như mới, nhìn chẳng hề có chút dấu vết nào chứng tỏ đã từng bị thương. Điều này thực khiến cho lão đầu này lại một lần nữa chấn kinh không thôi, còn tiểu cô nương trốn sau lưng Lục Huyền kia lúc này đã chẳng dám tiến vào phòng nữa. Nàng chỉ dám nấp bên ngoài cửa, thò nửa đầu nào mà nhìn chăm chăm vào Mười Một với vẻ kinh hồn lạc phách. Nhìn bộ dạng của nàng thì tựa như rất sợ Mười Một, nhưng lại sợ Mười Một làm tổn thương tới Lục Huyền, do đó mới có cái bộ dạng trù trừ bất định.
“Nơi này là đâu?”
“Trúc Hải thôn.” Lục Huyền thở dài nói: “Nơi này là một tiểu sơn thông vắng vẻ trong thung lũng ở núi Đông Bắc, sẽ không có người tìm đến nơi đây đâu.”
Mười Một trong lòng hơi động một chút, đã hiểu được ý tứ trong câu nói này của Lục Huyền. Lục Huyền dường như biết được thân phận của hắn, cũng biết có người đang đuổi bắt hắn, cho nên mới thầm ám thị hắn có thể an tâm ở nơi này mà dưỡng thương.
“Sao ta lại ở nơi đây?” Mười Một lại hỏi.
Lục Huyền trầm mặc một lát rồi nói: “Là sư tổ nhờ người đưa ngươi tới đây.”
“Sư tổ?” Ngón tay Mười Một hơi động một chút, nhưng lại chẳng làm gì được, trên thân thể hắn lúc này đã chẳng còn bao nhiêu lực khí. Hắn biết phàm là những bối phận như sư tổ, sư bá, sư phụ đều thuộc về người của các môn phái võ học, nói như vậy hiện nay mình đang ở trong một môn phái nào đó? Như vậy rất có khả năng sẽ có quan hệ với Long Hồn. Hơn nữa… Là sư tổ a, gặp quỷ rồi, có thể có bối phận cao như sư tổ thì đều là những lão quái vật tám chín chục tuổi đầu. Mười Một càng thêm khẳng định mình đã rơi vào trong tay Long Hồn rồi.
Lục Huyền tựa như không biết động tác bất lợi đối với mình của Mười Một vừa rồi, lão mỉm cười nói: “Đây là Kiếm Tông.”
Mười Một hơi nhíu mày một chút, thâm là đồ đệ của Lục Dương, hắn tự nhiên biết Kiếm Tông là môn phái thế nào. Hơn nữa Lục Dương từng nói qua, võ công của Kiếm Tông đi theo đường lối ôn nhu, không hợp cho hắn luyện nên mới truyền cho hắn công pháp Thiên Long quyết của Long gia...
Chỉ là, tại sao hắn lại ở đây? Sư tổ? Sư tổ trong lời Lục Huyền có phải là Lục Dương không? Mười Một nhớ lại lúc đó, khi đang bị Bá Đao đuổi theo thì có ai đó chặn lão lại nên hắn mới thoát đựơc. Người xuất thủ trong bóng tối lúc đó là ai? Là Lục Dương hay một người khác? Nhưng có một điểm có thể khẳng định, có thể khiến Bá Đao cố kị thì tuyệt không phải là người bình thường. Còn nữa…Mười Một còn nhớ trước khi mình chết, người cuối cùng hắn nhìn thấy là Tửu Quỷ. Vậy thì tại sao hiện giờ hắn lại ở Kiếm Tông? Lẽ nào giữa Tửu Quỷ và Lục Dương đã có giao dịch gì đó? Bọn họ sao lại đem hắn mang tới Thiên Phong sơn? Hay là…đây căn bản chính là một âm mưu?
Nhất thời, vô số luồng suy nghĩ lướt nhanh qua đầu hắn, đáng tiếc manh mối quá ít, hắn không dám khẳng định lời của Lục Huyền là thực hay giả, cũng không thể khẳng định có phải mình đã được Lục Dương cứu hay không.
Tựa như biết Mười Một đang cố kị, Lục Huyền liềnnói: “An tâm ở đây dưỡng thương đi, sư tổ nhờ người dặn ra, bảo ta chiếu cố ngươi cho tốt.”
Mười Một đột nhiên hỏi: “Ai đưa ta tới đây?”
“Không quen.” Lục Huyền lắc đầu nói: “Là một hán tử to lớn, có vẻ như đã tập qua chút võ. Đúng rồi, hắn nói hắn họ Long.”
Long? Long gia?
Ý niệm đầu tiên Mười Một nghĩ đến chính là Long Hải Du, với quan hệ giữa Lục Dương và Long Hải Du, với thế lực và chỗ dựa của Long gia, muốn lén lút đưa hắn tới đây không phải là chuyện khó. Chỉ là Long Hải Du tại sao phải làm như vậy? Lẽ nào hắn không biết chứa chấp tội phạm bị truy lùng như thế sẽ đem lại tại nạn thế nào cho gia tộc mình sao? Hay là, hắn có mục đích gì đó?
Suy nghĩ một hồi, Mười Một lại hỏi: “Hắn ta còn nói gì nữa không?”
Lục Huyền vỗ vỗ vào vai Mười Một rồi đứng dậy nói: “Sau này hãy nói đi, ngươi hãy an tâm dưỡng thương trước đã. Ồ, đúng rồi…” Lục Huyền hướng về phía tiểu cô nương đang nấp ngoài cửa hất hất hàm nói: “Nó là cháu gái ta, Lục Dao Dao, có cần gì thì cứ trực tiếp kêu nó giúp ngươi làm.”
Tiểu cô nương kia khi nghe thấy Lục Huyền giới thiệu tới mình, sắc mặt lập tức bị dọa tới trắng bệch. Xoạt một tiếng đã chạy mất hút khỏi cánh cửa rồi. Nhìn thân thủ của nàng, hiên nhiên là đã tập võ không ít rồi.
Lục Huyền cười khổ nói: “Nha đầu đó vừa rồi bị dọa cho sợ hãi thôi, hai ngày nữa là sẽ không việc gì.”
Mười Một lại hỏi: “Có phải ta đã chết rồi?”
“Ừm?” Lục Huyền sững sờ một chút, tiếp đó cười khổ nói: “Chắc là vậy, khi ngươi được đưa tới nơi này thì chỉ còn nửa hơi thở thôi. Người họ Long kia nói, sư tổ đã phân phó qua, có thể cứu ngươi thì cứ hết sức cứu, không thể cứu thì… hậu tang đi. Ài, vốn ngươi còn dựa vào đám bình thuốc kia và mớ ống truyền dịch mới có thể miễn cưỡng duy trì mạng sống, nhưng tại vùng quê nghèo khó này của ta chẳng có ai hiểu mấy thứ đó. Bọn lão Cửu thì càng khinh thường mấy thứ đồ chơi của người tây, còn nói phải châm cứu cho ngươi mới được, kết quả là vừa châm được mấy nhát thì ngươi đã đoạn khí rồi. Ài, chúng ta đều cảm thấy xấu hổ với sự phân phó của sư tổ a. Có điều còn may, còn may…”
Dừng một chút, Lục Huyền lại tiếp: “Kì thực cũng không thể trách bọn Lão Cửu, thương thế của ngươi quả thực là quá nặng. Người bình thường mà tâm tạng bị thương như ngươi thì khẳng định là đã chết chắc rồi, nào còn có thể giống như ngươi mà kiên trì được mười mấy ngày, lại còn cả quãng đường đưa ngươi tới đây nữa. Nếu đưa ngươi tới sớm vài ngày, có khi bọn Lão Cữu thực sự đã có thể giữ cho ngươi một mạng tồi.” Khi nói tới câu cuối cùng, nhãn thần Lục Huyền có chút quái dị nhìn vào ngực Mười Một, cái lỗ màu sâu hoắm trên ngực Mười Một sớm đã biết mất rồi, hơn nữa Mười Một vốn đã chết đi bây giờ lại tựa như chẳng có chuyện gì. Chỉ là nhìn bộ dạng có vẻ hơi hư thoát (hư thoát: hạ đường huyết do mất máu) mà thôi. Loại chuyện chết rồi sống lại như thế này quả thực là chưa từng nghe đến, may mà Lục Huyền vẫn luôn là người thích xen vào chuyện của người khác, tuy kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lúc này Mười Một lại hỏi: “Ta được đưa tới đây lúc nào thế?”
“Khoảng chừng hôm kia, ngày thứ hai ngươi đã… Vốn đã định hôm nay chôn cất ngươi rồi nên mới bảo nha đầu kia tới giúp ngươi tắm rửa thân thể để lên đường cho sạch sẽ. Kết quả…”
Sắc mặt Mười Một vẫn thản nhiên, nhưng Lục Huyền vẫn không yên tâm mà giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, tập tục ở chỗ ta chính là như vậy. Nếu trong nhà có trưởng bối qua đời, đều phải do nữ quyến trong nhà tắm rửa thân thể cho trưởng bối. Già chúng ta cũng chỉ có nha đầu Dao Dao này, huống chi ngươi đã chết… Ách, cũng chẳng có gì là xấu hổ cả, cho nên ta bảo nó tới tắm rửa sạch sẽ cho ngươi.”
Kì thực cho dù Lục Huyền không giải thích thì Mười Một cũng không bận tâm gì chuyện đó, trong mắt hắn chuyện đó cũng chẳng có gì là ghê gớm cả. Trên thực tế thì khi Lục Huyền quyết định chuyện này thì cũng rất là khó xử, Dao Dao dù sao cũng là một khuê nữ còn chưa xuất gia, bảo nàng đi tắm rửa cho một nam nhân xa lạ dù sao cũng có chút không tốt lắm. Tuy trong thôn đích xác là có tập tục này, có điều đám nữ quyến trong nhà kia đều là những phụ nữ đã gả chồng rồi! Con trai con gái Lục Huyền đều không ở bên cạnh, nữ quyến duy nhất cũng chỉ có đứa cháu gái còn chưa thành niên này thôi. Bốn Mười Một không phải là người trong thôn này, cũng không cần làm theo quy củ trong thông mà chôn cất, hoăcj giả chỉ cần mời nữ quyến hoặc nam đệ tử nhà khác tới tắm rửa cho Mười Một là được. Nhưng dù sao thì sư tổ Lục Dương cũng đã giao Mười Một cho Lục Huyền và phân phó lão chiếu cố cho hắn, hơn nữa người họ Long kia cũng mập mờ nhắc tới nam thanh niên nửa sống nửa chết này có quan hệ rất lớn với vị sư tổ đã rời khỏi quê hương mấy chục năm trước, còn về là quan hệ thế nào thì họ Long đó không nói, nhưng Lục Huyền đại khái cũng đoán ra được một hai. Nếu thực sư như lão đoán, vậy nếu thực sự luận về bối phận thì người trẻ tuổi này sợ rằng còn là sư thúc của lão nữa, suy nghĩ trước sau một hồi, cuối cùng Lục Huyền cũng đành bất đắc dĩ đưa ra cái quyết định xấu hổ này.
Đối với quyết định của Lục Huyền, Lục Dao Dao cũng không phản đối, tuy rất xấu hổ, nhưng cái tập tục nữ quyến trong nhà giúp trưởng bối cọ rửa thân thể lần cuối cùng đã là một sự thực không thể thay đổi. Huống chi đối phương đã là người chết rồi, còn có gì mà phải suy nghĩ chứ? Nhưng chuyện không ngờ là, Lục Dao Dao vừa mới lau rửa phần nửa thân trên cho Mười Một, vùng ngực Mười Một đột nhiên nhô lên một khối lớn, dưới da thịt tựa như có vật gì đó đang ngọ nguậy, hơn nữa Lục Dao Dao còn chưa từng thấy qua chuyện đời, làm gì mà chẳng bị dọa tới kinh hoàng thất thố. Ngay sau đó, cái người đã chết này lại đột nhiên mở mắt ra và nói chuyện với nàng, thế này không dọa cho tiểu cô nương đó bay mấy cả hồn phách thì cũng đã là may mắn lắm rồi, nàng vội vã lao ra ngoài và chạy đi tìm gia gia.
“Ừm.” Mười Một tùy tiện cất tiếng, tiếp đó hỏi: “Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?”
“Ngày bao nhiêu?” Lục Huyền sững sờ một chút rồi đột nhiên hô lên: “Nha đầu, hôm nay ngày mấy?”
Bên ngoài truyền đến thanh âm sợ hãi của Dao Dao: “Ngày…ngày mười chín lịch âm."
“Ừm, ừm!” Lục Dương gật gật đầu, cười nói: “Sắp đến tết rồi.” Mười Một nhíu mày lại, hắn biết Long quốc có phân âm lịch và dương lịch, chỉ là đối với phương diện này hắn không có hứng thú nghiên cứu sâu, cho nên cũng không biết ngày nông nịch đổi sang ngày dương lịch là bao nhiêu.
Có điều Mười Một cũng không hỏi nhiều, không lâu trước đây Lãnh Dạ đã từng nói qua, tết năm nay là vào cuối tháng một, giờ còn cách hơn mười ngày nữa, như vậy giờ đại khái chắc là trung tuần tháng một rồi.
“Được rồi.” Lục Huyền xoa xoa tay nói: “Ngươi vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi nhiều một chút! Có chuyện gì thì cứ phân phó chon ha đầu, ta cũng không quấy rầy nữa.”
Dứt lời Lục Huyền liền vội vã đi ra, Mười Một ẩn ước nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của Lục Huyền: “Nha đầu, con hãy lưu lại chiếu cố tốt cho hắn. Ta phải lập tức đi tìm bọn cửu gia của con để nói chuyện, có chuyện thì cứ đến nhà cửu gia gọi ta. Ài, sư tổ gia đưa tới người gì thế này, đã chết rồi không ngờ lại có thể sống dậy, chuyện hiếm có thực…”
Không nói tới Lục Huyền đầy bụng tâm sự rời đi nữa, tiểu cô nương tên Lục Dao Dao đó cũng không dám bước vào, trong phòng chỉ còn lại một mình Mười Một mà thôi. Thế này cũng chính hợp với ý của hắn, mắt thấy không còn người nào tới làm phiền nữa, Mười Một gắng sức ngồi dậy, sau đó vận hành tâm pháp của Long gia.
Tuy trong lời của Lục Huyền chẳng tìm được sơ hở nào, nhưng Mười Một vẫn không tin lão. Cho nên hiện giờ phải cố gắng hết sức khôi phục lại chút lực khí, nếu Lục Huyền thực sự có âm mưu gì đó, một lát nữa khi trở mặt cũng còn một chút cơ hội giữ mạng.
Nhưng Mười Một rất nhanh đã phát hiện một chuyện bất đắc dĩ, toàn thân hắn bây giờ trừ cơ nhục đau đớn vô lực ra, trong cơ thể không ngờ đến một chút nội công hay dị năng cũng đều không tìm thấy. Điều này không có nghĩa là nội công hay dị năng của hắn đã bị phế rồi, chỉ là thân thể trọng thương, tất cả năng lượng đều đã dùng tới mức cạn kiệt rồi. Cho đến khi hắn đột nhiên tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say, một chút dị năng và nội công còn lại trong cơ thể đã không chịu sự khống chế mà tự đem tất cả chỗ năng lượng còn lại tập trung đến sửa chữa những chỗ cơ nhục bị tổn thương, kết quả tạo thành đương nhiên là giống như hiện nay, đến một chút dị năng hay nội công cũng đều không còn. Tại một số phương diện nào đó thì nội công và dị năng cực kì giống nhau, đều cần phải tích lũy nhiều năm mới được, một khi tiêu thoát quá độ thì không thể lập tức hồi phục lại, cần phải có một quãng thời gian dần dần tích lũy mới được. Có điều người luyện võ đều biết rằng, trừ phi là liều mạng, nếu không thì không được tiêu thoát toàn bộ nội công, bởi vì một khi nội lực khô kiệt sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho thực lực của thân thể. Mười Một hiện giờ chính là ở tình huống như vậy, nếu không phải là tố chất thân thể của hắn vượt xa người thường, sợ rằng lúc này đến cả sức để động đậy đầu ngón tay cũng chẳng có, hơn nữa sau này tu vi nội công khẳng định cũng sẽ bị tổn hại.
Đúng vào lúc Mười Một còn đang đau đầu vì tình trạng thân thể của mình thì bên ngoài vang lên một loạt những tiếng bước chân vội vã.
/967
|