Nhà kho rất lớn, khoảng chừng hơn ngàn mét vuông, Bên trong chứa rất nhiều đồ đạc lung tung, còn có mấy cái container cỡ lớn. Cái nhà kho lớn như vậy mà chỉ có vài cái đèn chiếu sáng, hiển nhiên là rất u ám.
Lãnh Dạ hỏi: “Ngươi đi bên trái hay bên phải?”
“Trái.”
Lãnh Dạ gật đầu nói: “Vậy ta đi bên phải.”
“Tốt lắm!” Dứt lời Mười Một liền đi về phía bên trái, Lãnh Dạ nhìn theo bóng lưng Mười Một, trong lòng thầm thở dài một hơi, sau đó đi về bên phải.
Ngọn đèn trong nhà kho mặc dù u ám, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến thị tuyến, Mười Một chưa đi được bao xa thì đã phát hiện một đống các thứ linh tinh. Hắn cười lạnh một cái, nhẹ nhàng đẩy những thứ lung tung ra hai bên, bên trong lộ ra khẩu súng tiểu liên B4.
Mười Một lấy khẩu B4 tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện ra một khẩu bán tự động T2 trong thùng rác.
Ngay lúc này, ở đầu kia của nhà kho đột nhiên vang lên vài tiếng súng, mỗi tiếng súng vang lên là lại có một chiếc đèn phía trên bị bắn vỡ, loáng một cái cả nhà kho đã chìm vào trong bóng tối.
Mười Một hít một hơi lạnh, hắn nghe ra tiếng súng kia là của loại bắn tỉa B36. Mà thân là một tay bắn tỉa, quan trọng nhất chính là tầm mắt, Lãnh Dạ dám bắn vỡ ngọn đèn, chứng tỏ hắn đã tìm được loại mắt kính nhìn ban đêm gì đó.
Bóng tối đối với một tay súng bắn tỉa không nghi ngờ gì chính là một chuyện đáng sợ nhất.
Mười Một cắn răng, hắn đã không còn lựa chọn, chỉ có tiếp tục chậm rãi hướng về phía trước, tận lực không phát ra âm thanh. Bây giờ Lãnh Dạ đã có kính hồng ngoại, đối với hắn mà nói là một loại uy hiếp lớn nhất. Nhưng Mười Một còn một thứ mà Lãnh Dạ còn không biết, đó là hắn có thể từ tiếng hô hấp mà đoán ra vị trí đối phương. Chỉ cần Lãnh Dạ phát ra một hơi thở nhẹ, Mười Một liền có thể tìm được vị trí của hắn trước.
Chậm rãi đi trong bóng tối, Mười Một giống như một người mù mò mẫm đi tới. Bỗng dưng, tay hắn chạm tới một vật gì lạnh như băng trong đống tạp vụn, Mười Một cầm lên sờ nắn một hồi, sắc mặc lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Không ngờ vận khí lại tốt như vậy, mò đại cũng vớ được bom mù. Mười Một cất bom mù vào trong người, tiếp tục đi tới phía trước tìm.
Ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một tia nguy hiểm, lập tức lắc mình tránh sang một bên.
Cùng lúc đó, “đùng”, một viên đạn xoẹt qua vị trí mà Mười Một vứa đứng.
“Tằng tằng……” Mười Một không chút do dự nâng khẩu B4 bắn về phía Lãnh Dạ. Rất nhanh, Mười Một dừng lại, bởi vì tất cả đạn mà hắn bắn ra đều trúng vào container, Lãnh Dạ đã rời khỏi đó.
Lúc này, thanh âm của Lãnh Dạ truyền đến: “Phản ứng của ngươi rất nhanh!”
Mười Một trốn sau một đống đồ linh tinh nói: “Ngươi cũng không tệ!”
Một sát thủ thường am hiểu nhất là ẩn núp. Nhưng vô luận sát thủ có lợi hại đến cở nào, trong nháy mắt tập trung nổ súng vào mục tiêu thì đều phát tán ra sát khí. Nếu đối phương là loại cao thủ như Mười Một, bò ra từ trong đống người chết, có khả năng phát giác ra sát khí vô cùng nhạy bén mà hành động trước một bước. Đây là kinh nghiệm được đúc kết ra từ bao nhiêu lần đứng bên bờ sinh tử.
“Xoẹt!” Bên kia truyền đến tiếng lên đạn, Lãnh Dạ vừa lên đạn vừa nói: “Mười Một, ngươi là người Trung Quốc sao?”
“Không biết!”
Lãnh Dạ trầm mặt một chút rồi nói tiếp: “Ngươi là đối thủ duy nhất từ lúc ta xuất đạo tới giờ, thế nào, rời khỏi tổ chức của ngươi đi, cùng đi với ta được không?”
Mười Một cười nhạt, đây là lần đầu tiên hắn bật cười, nói: “Ngươi biết ta thuộc về tổ chức nào không?”
“Ma Quỷ!”
“Nếu biết là ‘Ma Quỷ’ mà còn dám thọc gậy bánh xe, xem ra tổ chức sau lưng ngươi cũng có thực lực không kém.”
Lãnh Dạ cười nói: “Ta chẳng có thực lực gì, chỉ là một lính đánh thuê độc hành, bất quá có nhiều bạn bè một chút mà thôi.”
“Ồ!” Mười Một sửng sốt một chút, đối với lính đánh thuê độc hành hắn cũng biết một chút, tất cả đều có cuộc sống như một người bình thường, khi nhận được nhiệm vụ thì lập tức lao vào chiến đấu. Lính đánh thuê độc hành không có tổ chức, là loại người chỉ thuộc về mình, có thể làm việc cho bất kì kẻ nào, kể cả cảnh sát lẫn quốc gia. Khi tiếp nhận nhiệm vụ thì căn cứ vào độ khó của nhiệm vụ mà có thể một mình đi làm, cũng có thể đi chung với một tổ đội khác, cái này còn phải xem ý của chủ thuê và nhiệm vụ khó khăn cỡ nào. Lính đánh thuê độc hành không phải ai cũng có thể làm được, bởi vì thường xuyên phải một mình hành động, không có ai phối hợp, cho nên tính nguy hiểm cao hơn nhiều.
Giới sát thủ gọi loại lính đánh thuê này là thợ săn.
Mặc dù Mười Một biết Lãnh Dạ là một lính đánh thuê, nhưng không nghĩ tới hắn làlính đánh thuê độc hành, không thuộc về một tổ chức nào hết. Thảm nào cả công kích từ xa và cận chiến đều lợi hại như vậy. Kinh hãi một hồi, Mười Một nói: “Lần này ngươi tới nước Anh có nhiệm vụ là gì?”
Lãnh Dạ trả lời: ”Cái này không thể nói…”
Ngay lúc này, đột nhiên một loạt đạn bắntới chỗ Lãnh Dạ. Lãnh Dạ né tránh cũng rất nhanh, ngoài miệng tức giận mắng: “Hỗn đãn! Ngươi dám bắn lén?”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Đây là cuộc chiến sinh tử mà!”
Lãnh Dạ ngây người một hồi, ngay sau đó lập tức bật cười nói: “Nói chuyện với ngươi thật thú vị, thiếu chút nữa ta đã quên chúng ta còn đang liều mạng với nhau nữa.”
Mười Một vừa nhẹ nhàng di chuyển vừa nói: “Bình thường ngươi hay nhận nhiệm vụ gì?”
Lãnh Dạ nghe ra phương hướng phát ra âm thanh của Mười Một có thay đổi, vì vậy cũng liền thay đổi vị trí, ngoài miệng nói: “Nhiệm vụ gì cũng nhận, có đôi khi làm vệ sĩ, đôi khi cũng đi giết người.
“Chưa từng làm lính đánh thuê sao?”
“Các cuộc chiến đấu có quy mô lớn đều do một đoàn lính đánh thuê làm, loại một mình hành động giống như chúng ta, bình thường không ai mời làm lính đánh thuê cả.”
“Đặc công thì sao?”
Lãnh Dạ cười nói: “Ta chưa được huấn luyện để làm nhiệm vụ này.”
Thanh âm của Mười Một từ bên kia truyền đến: “Ngươi cũng rất thành thật.”
Lãnh Dạ dở khóc dở cười nói: “Bí mật này ta chỉ có thể nói cho một mình ngươi mà thôi.”
“Tại sao? Bởi vì ta sắp chết hay sao?”
Lãnh Dạ lặng lẽ từ trong ngực lấy ra một khẩu súng giảm thanh, ngoài miệng nói: “Hươu chết về tay ai còn chưa biết, bất quá cùng ngươi nói chuyện rất vui vẻ.”
Mười Một trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Lãnh Dạ….”
Lãnh Dạ trong lòng cả kinh, bởi vì từ trong kính hồng ngoại hắn nhìn thấy Mười Một đang nói chuyện thì đột nhiên nhảy lên một container, trong tay cầm khẩu B4 bắn tới.”
Một chuỗi tiếng súng dày đặc vang lên, Lãnh Dạ linh hoạt như một con chạch, khó khăn lắm mới né được làn đạn xung quanh. Mười Một hơi nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện hơi thở của Lãnh Dạ đã lại biến mất. Không phải Lãnh Dạ đã chết mà ngươc lại loạt đạn vừa rồi căn bản không bắn trúng hắn. Ý niệm này chỉ mới lướt qua trong đầu, Mười Một liền chẳng do dự gì mà quét một loạt đạn rồi nhảy xuống container. Ngay khi hắn nhảy xuống, từ trong bóng tối của một góc tường, vài âm thanh rất nhỏ vang lên.
Là súng giảm thanh. Thân hình còn đang ở trên không trung, Mười Một đã lấy ra khẩu T2, nhắm về phía phát ra tiếng súng mà quét một loạt đạn.
Hai tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên, tiếng đầu tiên là của Mười Một, tiếng thứ hai là do Lãnh Dạ phát ra.
Mười Một đang ở giữa không trung nên không có cách nào né tránh, phần bụng dưới bị trúng một viên đạn, cũng may khoảng cách của hai người khá xa, xạ trình của súng lục lại có hạn, cho nên viên đạn không găm sâu vào trong người. Còn Lãnh Dạ không ngờ phản ứng của Mười Một lại nhanh như thế, cơ hồ lúc hắn nổ súng thì viên đạn của Mười Một cũng đã bay ra. Hơn nữa Mười Một chỉ quét vào một phương vị mà không phải tập trung vào hắn, cho nên không có lộ ra sát khí, vì vậy nhất thời Lãnh Dạ không quan sát kỹ mà trúng đạn.
Hai chân vừa chạm đất, Mười Một nhanh chóng nhảy ra phía sau một đống phế thải nói: “Xem như hòa, được không?”
Thanh âm của Lãnh Dạ có chút khẩn trương nói: “Cứ xem như vậy đi.”
Lãnh Dạ hỏi: “Ngươi đi bên trái hay bên phải?”
“Trái.”
Lãnh Dạ gật đầu nói: “Vậy ta đi bên phải.”
“Tốt lắm!” Dứt lời Mười Một liền đi về phía bên trái, Lãnh Dạ nhìn theo bóng lưng Mười Một, trong lòng thầm thở dài một hơi, sau đó đi về bên phải.
Ngọn đèn trong nhà kho mặc dù u ám, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến thị tuyến, Mười Một chưa đi được bao xa thì đã phát hiện một đống các thứ linh tinh. Hắn cười lạnh một cái, nhẹ nhàng đẩy những thứ lung tung ra hai bên, bên trong lộ ra khẩu súng tiểu liên B4.
Mười Một lấy khẩu B4 tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện ra một khẩu bán tự động T2 trong thùng rác.
Ngay lúc này, ở đầu kia của nhà kho đột nhiên vang lên vài tiếng súng, mỗi tiếng súng vang lên là lại có một chiếc đèn phía trên bị bắn vỡ, loáng một cái cả nhà kho đã chìm vào trong bóng tối.
Mười Một hít một hơi lạnh, hắn nghe ra tiếng súng kia là của loại bắn tỉa B36. Mà thân là một tay bắn tỉa, quan trọng nhất chính là tầm mắt, Lãnh Dạ dám bắn vỡ ngọn đèn, chứng tỏ hắn đã tìm được loại mắt kính nhìn ban đêm gì đó.
Bóng tối đối với một tay súng bắn tỉa không nghi ngờ gì chính là một chuyện đáng sợ nhất.
Mười Một cắn răng, hắn đã không còn lựa chọn, chỉ có tiếp tục chậm rãi hướng về phía trước, tận lực không phát ra âm thanh. Bây giờ Lãnh Dạ đã có kính hồng ngoại, đối với hắn mà nói là một loại uy hiếp lớn nhất. Nhưng Mười Một còn một thứ mà Lãnh Dạ còn không biết, đó là hắn có thể từ tiếng hô hấp mà đoán ra vị trí đối phương. Chỉ cần Lãnh Dạ phát ra một hơi thở nhẹ, Mười Một liền có thể tìm được vị trí của hắn trước.
Chậm rãi đi trong bóng tối, Mười Một giống như một người mù mò mẫm đi tới. Bỗng dưng, tay hắn chạm tới một vật gì lạnh như băng trong đống tạp vụn, Mười Một cầm lên sờ nắn một hồi, sắc mặc lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Không ngờ vận khí lại tốt như vậy, mò đại cũng vớ được bom mù. Mười Một cất bom mù vào trong người, tiếp tục đi tới phía trước tìm.
Ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một tia nguy hiểm, lập tức lắc mình tránh sang một bên.
Cùng lúc đó, “đùng”, một viên đạn xoẹt qua vị trí mà Mười Một vứa đứng.
“Tằng tằng……” Mười Một không chút do dự nâng khẩu B4 bắn về phía Lãnh Dạ. Rất nhanh, Mười Một dừng lại, bởi vì tất cả đạn mà hắn bắn ra đều trúng vào container, Lãnh Dạ đã rời khỏi đó.
Lúc này, thanh âm của Lãnh Dạ truyền đến: “Phản ứng của ngươi rất nhanh!”
Mười Một trốn sau một đống đồ linh tinh nói: “Ngươi cũng không tệ!”
Một sát thủ thường am hiểu nhất là ẩn núp. Nhưng vô luận sát thủ có lợi hại đến cở nào, trong nháy mắt tập trung nổ súng vào mục tiêu thì đều phát tán ra sát khí. Nếu đối phương là loại cao thủ như Mười Một, bò ra từ trong đống người chết, có khả năng phát giác ra sát khí vô cùng nhạy bén mà hành động trước một bước. Đây là kinh nghiệm được đúc kết ra từ bao nhiêu lần đứng bên bờ sinh tử.
“Xoẹt!” Bên kia truyền đến tiếng lên đạn, Lãnh Dạ vừa lên đạn vừa nói: “Mười Một, ngươi là người Trung Quốc sao?”
“Không biết!”
Lãnh Dạ trầm mặt một chút rồi nói tiếp: “Ngươi là đối thủ duy nhất từ lúc ta xuất đạo tới giờ, thế nào, rời khỏi tổ chức của ngươi đi, cùng đi với ta được không?”
Mười Một cười nhạt, đây là lần đầu tiên hắn bật cười, nói: “Ngươi biết ta thuộc về tổ chức nào không?”
“Ma Quỷ!”
“Nếu biết là ‘Ma Quỷ’ mà còn dám thọc gậy bánh xe, xem ra tổ chức sau lưng ngươi cũng có thực lực không kém.”
Lãnh Dạ cười nói: “Ta chẳng có thực lực gì, chỉ là một lính đánh thuê độc hành, bất quá có nhiều bạn bè một chút mà thôi.”
“Ồ!” Mười Một sửng sốt một chút, đối với lính đánh thuê độc hành hắn cũng biết một chút, tất cả đều có cuộc sống như một người bình thường, khi nhận được nhiệm vụ thì lập tức lao vào chiến đấu. Lính đánh thuê độc hành không có tổ chức, là loại người chỉ thuộc về mình, có thể làm việc cho bất kì kẻ nào, kể cả cảnh sát lẫn quốc gia. Khi tiếp nhận nhiệm vụ thì căn cứ vào độ khó của nhiệm vụ mà có thể một mình đi làm, cũng có thể đi chung với một tổ đội khác, cái này còn phải xem ý của chủ thuê và nhiệm vụ khó khăn cỡ nào. Lính đánh thuê độc hành không phải ai cũng có thể làm được, bởi vì thường xuyên phải một mình hành động, không có ai phối hợp, cho nên tính nguy hiểm cao hơn nhiều.
Giới sát thủ gọi loại lính đánh thuê này là thợ săn.
Mặc dù Mười Một biết Lãnh Dạ là một lính đánh thuê, nhưng không nghĩ tới hắn làlính đánh thuê độc hành, không thuộc về một tổ chức nào hết. Thảm nào cả công kích từ xa và cận chiến đều lợi hại như vậy. Kinh hãi một hồi, Mười Một nói: “Lần này ngươi tới nước Anh có nhiệm vụ là gì?”
Lãnh Dạ trả lời: ”Cái này không thể nói…”
Ngay lúc này, đột nhiên một loạt đạn bắntới chỗ Lãnh Dạ. Lãnh Dạ né tránh cũng rất nhanh, ngoài miệng tức giận mắng: “Hỗn đãn! Ngươi dám bắn lén?”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Đây là cuộc chiến sinh tử mà!”
Lãnh Dạ ngây người một hồi, ngay sau đó lập tức bật cười nói: “Nói chuyện với ngươi thật thú vị, thiếu chút nữa ta đã quên chúng ta còn đang liều mạng với nhau nữa.”
Mười Một vừa nhẹ nhàng di chuyển vừa nói: “Bình thường ngươi hay nhận nhiệm vụ gì?”
Lãnh Dạ nghe ra phương hướng phát ra âm thanh của Mười Một có thay đổi, vì vậy cũng liền thay đổi vị trí, ngoài miệng nói: “Nhiệm vụ gì cũng nhận, có đôi khi làm vệ sĩ, đôi khi cũng đi giết người.
“Chưa từng làm lính đánh thuê sao?”
“Các cuộc chiến đấu có quy mô lớn đều do một đoàn lính đánh thuê làm, loại một mình hành động giống như chúng ta, bình thường không ai mời làm lính đánh thuê cả.”
“Đặc công thì sao?”
Lãnh Dạ cười nói: “Ta chưa được huấn luyện để làm nhiệm vụ này.”
Thanh âm của Mười Một từ bên kia truyền đến: “Ngươi cũng rất thành thật.”
Lãnh Dạ dở khóc dở cười nói: “Bí mật này ta chỉ có thể nói cho một mình ngươi mà thôi.”
“Tại sao? Bởi vì ta sắp chết hay sao?”
Lãnh Dạ lặng lẽ từ trong ngực lấy ra một khẩu súng giảm thanh, ngoài miệng nói: “Hươu chết về tay ai còn chưa biết, bất quá cùng ngươi nói chuyện rất vui vẻ.”
Mười Một trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Lãnh Dạ….”
Lãnh Dạ trong lòng cả kinh, bởi vì từ trong kính hồng ngoại hắn nhìn thấy Mười Một đang nói chuyện thì đột nhiên nhảy lên một container, trong tay cầm khẩu B4 bắn tới.”
Một chuỗi tiếng súng dày đặc vang lên, Lãnh Dạ linh hoạt như một con chạch, khó khăn lắm mới né được làn đạn xung quanh. Mười Một hơi nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện hơi thở của Lãnh Dạ đã lại biến mất. Không phải Lãnh Dạ đã chết mà ngươc lại loạt đạn vừa rồi căn bản không bắn trúng hắn. Ý niệm này chỉ mới lướt qua trong đầu, Mười Một liền chẳng do dự gì mà quét một loạt đạn rồi nhảy xuống container. Ngay khi hắn nhảy xuống, từ trong bóng tối của một góc tường, vài âm thanh rất nhỏ vang lên.
Là súng giảm thanh. Thân hình còn đang ở trên không trung, Mười Một đã lấy ra khẩu T2, nhắm về phía phát ra tiếng súng mà quét một loạt đạn.
Hai tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên, tiếng đầu tiên là của Mười Một, tiếng thứ hai là do Lãnh Dạ phát ra.
Mười Một đang ở giữa không trung nên không có cách nào né tránh, phần bụng dưới bị trúng một viên đạn, cũng may khoảng cách của hai người khá xa, xạ trình của súng lục lại có hạn, cho nên viên đạn không găm sâu vào trong người. Còn Lãnh Dạ không ngờ phản ứng của Mười Một lại nhanh như thế, cơ hồ lúc hắn nổ súng thì viên đạn của Mười Một cũng đã bay ra. Hơn nữa Mười Một chỉ quét vào một phương vị mà không phải tập trung vào hắn, cho nên không có lộ ra sát khí, vì vậy nhất thời Lãnh Dạ không quan sát kỹ mà trúng đạn.
Hai chân vừa chạm đất, Mười Một nhanh chóng nhảy ra phía sau một đống phế thải nói: “Xem như hòa, được không?”
Thanh âm của Lãnh Dạ có chút khẩn trương nói: “Cứ xem như vậy đi.”
/967
|