- Ai..!
Trong tai nghe vang lên tiếng thở dài của Cuồng Triều.
- Tìm được rồi?
- Không tìm được. Cái đám gia hỏa của Ma Quỷ ẩn náu rất kỹ, không tìm được manh mối nào cả.
Mười Một hơi chau mày lại, hắn chỉ còn lại hai ngày thời gian, ai biết sau hai ngày đó sẽ thế nào? Có thể tiến sĩ điên sẽ nghiên cứu ra biện pháp, cũng có thể không nghiên cứu ra, nếu trường hợp thứ hai xảy ra thì cũng chẳng trên đời cũng không còn Mười Một nữa. Mười Một không sợ chết, nhưng hắn không hi vọng chết mà vẫn còn phải tiếc nuối. Hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho Trần gia, nếu không hắn sẽ cảm thấy xấu hổ với sự tín nhiệm của Sở Hải Lan.
Thời gian không còn nhiều nên không thể lãng phí. Vì vậy Mười Một quyết định phải giải quyết xong những kẻ mà mà Ma Quỷ cử đến, chặt đứt một cánh tay đắc lực của Trần gia. Nhưng Cuồng Triều lại không tìm ra chỗ ẩn náu của chúng. Giống như Mười Một vậy, nếu hắn có ẩn nấp thì Cuồng Triều tuyệt đối chẳng thể nào tìm ra được.
- Sở Nguyên!
Cuồng Triều nói:
- Bây giờ làm thế nào?
- Thay đổi kế hoạch. Dốc sức tìm bằng được trưởng lão và gia chủ của Trần gia.
- Cái gì?
Cuồng Triều thất thanh kêu lên:
- Trưởng lão và gia chủ Trần gia đều là những siêu cao thủ, không phải là kẻ mà ngươi có thể đối phó.
Mười Một hờ hững nói:
- Ta có cách. Tìm đi.
Cuồng Triều thở dài, nói:
- Thôi được. À phải rồi, phía Long gia đã liên lạc được. Cái ngươi cần đều đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tới cho ngươi.
- Biết rồi.
Sau khi Cuồng Triều dặn dò mấy câu thì tập trung vào dò tìm địa chỉ của gia chủ và trưởng lão của Trần gia, còn Mười Một đi bộ về thành phố. Từ khu biệt thự Lệ Sơn đi xe trở về cũng mất hai ba giờ, Mười Một đi bộ trở về mất gần bốn giờ mà chỉ mới hơn một nửa lộ trình.
Lúc này đã mười giờ đêm, tuy trên đường có rất nhiều taxi trống nhưng Mười Một vẫn không gọi xe. Trước khi còn chưa xác định rõ kế hoạch, Mười Một còn chưa muốn bị lộ quá sớm, khi xác định được kế hoạch rồi, khi đã xác định kế hoạch rõ ràng, hắn sẽ bằng cách nhanh nhất trở về thành phố.
Mười Một đi được một đoạn, bỗng máy điện thoại reo lên. Hắn hơi giật mình, sau đó chậm rãi lấy điện thoại ra, màn hìn hiện lên dòng chữ Âu Dương Nguyệt Nhi.
Không phải Trương Hân Hân, Mười Một lặng lẽ nhìn điện thoại di động, ngón tay cái khe khẽ miết trên điện thoại. Tiếng chuông vẫn cứ vang lên tiên tục. Sau vài giây Mười Một mới nghe điện thoại, giọng hắn lạnh nhạt:
- Chuyện gì thế?
Từ đầu bên kia điện thoại, giọng Âu Dương Nguyệt Nhi vang lên:
- Sở Nguyên?
- Ừm!
Âu Dương Nguyệt Nhi lặng đi một lúc hỏi tiếp:
- Vì sao anh đi mà không nói với em một tiếng?
- Không có thời gian.
- Đến thời gian để nói một câu cũng không có sao?
- Ừm!
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ thở dài nói:
- Hôm nay gọi điện thoại cho anh, lúc nào cũng tắt máy. Sau đó lại gọi cho anh ca ca, ca ca nói là đã đưa huynh về rồi.
- Ừm!
- Vậy…anh với cha tôi không có chuyện gì chứ?
- Không,
Ngừng lại một lúc Mười Một hỏi:
- Còn chuyện gì nữa không?
- Ah! Không, không có chuyện gì.
Mười Một lạnh lùng nói:
- Ta có việc, phải gác máy đây.
- Ừ! Nhớ cẩn thận đấy.
Mười Một vừa tắt điện thoại, bên Cuồng Triều liền vang lên tiếng nói:
- Việc gì phải lạnh nhạt với nàng ta thế!
Mười Một bỏ di động vào túi, thản nhiên nói:
- Ta là sát thủ!
- A! Việc đó với sát thủ có liên quan gì với nhau! Lẽ nào sát thủ phải lạnh lùng thì mới gọi là sát thủ?
- Đàn bà chỉ là y phục thôi!
Trầm mặc một chút, Cuồng Triều cười nói:
- Ngươi nói đúng. Loại người như bọn ta không nên có gánh nặng!
Mười Một vừa đi vừa hỏi:
- Tìm ra chưa?
- Ừ. Thân phận họ rất rõ ràng. Do đó rất dễ tìm thấy. Có điều, tạm thời ta tìm thấy hai người.
- Ai?
Hai trưởng lão, trong đó có một người tham gia chính trường. Người này còn trẻ, vì lập công lao to lớn nên mấy năm trước được đặc cách phá thăng cấp làm trưởng lão.
- Còn một người nữa?
- Là võ đệ tử của Trần gia. Danh vọng người này ở Trần gia khá lớn, nghe nói có hi vọng sẽ ngồi lên vị trí trưởng lão nhiệm kỳ sau.
Mười Một gật đầu nói:
- Tư liệu và địa chỉ của hai người phía trên?
- Trần Phú, nam, 58 tuổi, bắt đầu học võ từ khi lên ba. Vận khí rất tốt, thích mềm mỏng. Trong thập đại cao thủ xếp hàng thứ tư. Trần Dung, 51 tuổi, học võ từ năm lên ba. Năm 12 tuổi thấy khó có khả năng võ nghệ nên theo đường chính trị. Hiện Trần Dung không ở nhà, đang rủ mấy chính khách hát hò ở tổng hội Tinh Thiên Dạ. Trần Phú thì ở trong nhà của hắn, địa chỉ nhà hắn là…
Cuồng Triều cung cấp hai địa chỉ khác nhau, Mười Một nghe xong hỏi:
- Phía Long gia thì sao?
- Đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa đến.
- Nói với họ, nhận hàng ở đường Đông Đại.
- Được.
Mười Một đi bộ thêm một đoạn nữa, bắt một chiếc taxi, đi về đường Đông Đại. Đi xe tất nhiên nhanh hơn đi bộ, đoạn đường còn lại nếu đi bộ phải mất cả tiếng đồng hồ, nhưng ngồi xe chỉ mất có mười phút.
Mười Một đi xuống xe, đi lòng vòng một chút, phát hiện thấy ở đầu phố có một chiếc xe màu đen sang trọng, biển số xe đúng như thông tin Cuồng Triều cung cấp. Hắn không vội vã lao tới mà nấp vào một chỗ quan sát, khi xác định không có ai bí mật giám thị mới đi tới.
Mười Một vừa đi ngang qua xe. Cửa xe sau mở ra một nửa, xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, chính là Long Vũ.
Long Vũ hướng về phía Mười Một mà cười một, gật nhẹ đầu.
Mười Một đi đến chiếc xe phía sau và mở cửa xe ra chui vào trong. Bên cạnh chân Long Vũ có đặt một chiếc túi du lịch màu đen, sau khi Mười Một đi vào hắn liền nhấc cái túi lên, khẽ vỗ vào sau cái túi vài nhát rồi đưa qua. Mười Một nhận lấy cái túi rồi mở ra kiểm tra một chút, bên trong đều là những thứ vũ khí mà hắn cần, kéo khóa cái túi lại như cũ, Mười Một mở cửa xe ra và xách cái túi bước xuống.
Cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe bèn lập tức khởi động, chậm rãi chạy về phía trước. Còn Mười Một đi về hướng ngược lại với chiếc xe, hai bên từ đầu đến cuối chẳng nói với nhau câu nào.
Mười Một rẽ vào một cái ngõ nhỏ. Đầu tiên đứng trước cửa ngõ đó một lúc, sau khi xác nhận không có người nào theo dõi mới tiếp tục đi về phía trong. Khi hắn đi ra khỏi cái ngõ đó thì trên mặt đã có thêm chiếc mặt nạ rồi.
Trần Dung, hắn chính là mục tiêu thứ nhất của Mười Một đêm nay.
Hộp đêm Tinh Thiên là một hộp đêm cao cấp. Mỗi ngày khách đến không ngừng, mà đại bộ phận những người tiến vào đều là những nhân vật có vai vế. Đám người này ở đây ném ra ngàn vàng mà mặt không đổi sắc, chỉ cần có thể vui vẻ, bao nhiêu tiền họ cũng đều nguyện ý bỏ ra. Đương nhiên, đến đây cũng có rất nhiều người dân bình thường, so với những đại nhân vật kia, số tiền bọn họ bỏ ra ít ỏi hơn nhiều, tuy vậy những những người bỏ ra mấy ngàn đồng một đêm thì cũng có.
Một chiếc xe rách nát dừng trước bãi đỗ xe của hộp đêm Tinh Thiên, nhân viên bảo vệ chỉ liếc qua một lần đã chẳng thèm để ý đến nữa rồi. Sau khi cửa chiếc xe mở ra, một thanh niên mặt mũi thanh tú từ trong bước xuống, người này chính là Mười Một. Sau khi hắn chia tay với Long Vũ thì liền đi đến khu gần đó trộm lấy một chiếc xe, lái một mạch tới đây. Lúc này cái túi du lịch mà hắn mang theo đang đặt trong xe, bên cạnh chỉ mang theo hai khẩu súng giảm thanh và mấy băng đạn.
Bãi đậu xe của hộp đêm Tinh Thiên là miễn phí, cho nên sau khi Mười Một xuống xe liền trực tiếp đi đến trước thang máy, ấn nút đi xuống.
Theo sự điều tra của Cuồng Triều, hộp đêm Tinh Thiên này cũng là sản nghiệp của Trần gia, người phụ trách nơi đây là một đệ tử vừa vào đời của Trần gia, tên là Trần Viễn, năm nay hai mươi hai tuổi. Tinh Thiên tuy là một nơi cao cấp, nhưng đối với tài lực của Trần gia thì chẳng là cái gì, những sản nghiệp giống như Tinh Thiên này bọn họ có rất nhiều, về cơ bản thì chỉ là dùng cho những đệ tử Trần gia vừa xuất đạo làm thử cho có thêm lịch duyệt thôi.
Thang máy cuối cùng cũng xuống tới, Mười Một bước vào trong và ấn xuống vào tầng ba.
“Đinh!” Thang máy đã đến tầng ba, cửa thang máy mở ra, Mười Một sắc mặt lạnh lùng từ trong đi ra. Lúc này hắn không đeo theo mặt nạ, vạn nhất bị người ta chú ý đến thì chẳng ra sao. Ai cũng biết Băng sát thủ biết cách dịch dung, cho nên Mười Một cứ thế mà đem luôn bộ mặt thật sự của mình đi giết Trần Dung, dù sao thiết bị camera ở nơi này cũng đã bị bọn Cuồng Triều và Nhược Từ khống chế rồi, chỉ cần cố gắng không bị người khác phát hiện thì sẽ chẳng có vấn đề gì.
”Ba hai bốn.” Cuồng Triều khẽ nói.
Mười Một dừng lại nhìn xem những tấm biến bên cạnh, sau đó đi dọc theo hành lang bước vào.
Bên ngoài gian phòng bao số ba hai bốn chẳng có một vệ sĩ nào, Mười Một đi đến bên cạnh rồi ghé sát tai vào nghe, bên trong rất ồn, có tiếng cười của cả nữ nhân và nam nhân, còn có những tiếng sột xoạt do quần áo cọ sát nữa.
Mười Một lắng nghe một hồi rồi chậm rãi đẩy cửa đi vào, cũng đúng vào lúc cửa bị mở ra, lập tức có hai đạo mục quang hướng tới bên này. Bởi vì ánh đèn trong phòng khá tối, mà Mười Một lại đang cúi đầu, nhất thời bọn họ còn chưa thể nhìn rõ người tiến vào là ai.
Đột nhiên, cánh tay phải của Mười Một giơ lên, trong tay đã có thêm một khấu súng giảm thanh.
“Băng sát thủ!” Hai tên vệ sĩ vốn được Trần gia phái tới để bảo vệ cho Trần Dung cuối cùng đã nhìn rõ người này là ai, bức ảnh của Mười Một sớm đã được lưu truyền trong khắp Trần gia, phàm là người của Trần gia thì chẳng một ai không biết hắn.
Bỗng dưng nghe thấy tên Băng sát thủ, một trong hai vệ sĩ niên kỉ khá lớn sắc mặt hơi biến một chút.
Đáng tiếc là bọn hắn đã nhìn thấy quá muộn, đúng vào lúc lời vừa nói ra, đột nhiên một tiếng “bụp” rất nhẹ vang lên, một trong hai tên vệ sĩ rên lên một tiếng và ngã xuống ghế sofa, tên còn lại lao tới theo phản xạ, nhưng Mười Một đã nhanh hơn, lại một tiếng “bụp” vang lên, cổ tên vệ sĩ kia máu tươi bắn ra tung tóe, hai tay hắn ôm chặt lấy cổ, từ từ gục ngã.
“A!” Mấy nữ nhân trong phòng lúc này mới phát ra những tiếng kêu chói tai và mau chóng tụ lại một chỗ. Trong phòng bao trừ mấy nữ nhân đó ra còn có Trần Dung, Trần Viễn và mấy nhân viên chính yếu được Trần Dung mới đến.
Nếu đổi lại là sát thủ khác, có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ chẳng muốn lãng phí đạn với những người không liên quan này, đáng tiếc là Mười Một lại không như vậy.
Trong phòng tiếp tục vang lên mấy tiếng “bụp bụp”, nhưng ở hoàn cảnh hỗn loạn này, những tiếng súng đó tựa hồ như đã nhỏ đi rất nhiều.
Cảnh cửa phòng số ba hai tư mở ra, Mười Một sắc mặt bình thản đi tới phòng vệ sinh rửa tay, dùng khăn bông mà người phục vụ đưa tới lau chùi cho sạch sẽ, sau đó bước vào trong thang máy và rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mấy thi thể lạnh lẽo nằm đó mà thôi.
Trong tai nghe vang lên tiếng thở dài của Cuồng Triều.
- Tìm được rồi?
- Không tìm được. Cái đám gia hỏa của Ma Quỷ ẩn náu rất kỹ, không tìm được manh mối nào cả.
Mười Một hơi chau mày lại, hắn chỉ còn lại hai ngày thời gian, ai biết sau hai ngày đó sẽ thế nào? Có thể tiến sĩ điên sẽ nghiên cứu ra biện pháp, cũng có thể không nghiên cứu ra, nếu trường hợp thứ hai xảy ra thì cũng chẳng trên đời cũng không còn Mười Một nữa. Mười Một không sợ chết, nhưng hắn không hi vọng chết mà vẫn còn phải tiếc nuối. Hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho Trần gia, nếu không hắn sẽ cảm thấy xấu hổ với sự tín nhiệm của Sở Hải Lan.
Thời gian không còn nhiều nên không thể lãng phí. Vì vậy Mười Một quyết định phải giải quyết xong những kẻ mà mà Ma Quỷ cử đến, chặt đứt một cánh tay đắc lực của Trần gia. Nhưng Cuồng Triều lại không tìm ra chỗ ẩn náu của chúng. Giống như Mười Một vậy, nếu hắn có ẩn nấp thì Cuồng Triều tuyệt đối chẳng thể nào tìm ra được.
- Sở Nguyên!
Cuồng Triều nói:
- Bây giờ làm thế nào?
- Thay đổi kế hoạch. Dốc sức tìm bằng được trưởng lão và gia chủ của Trần gia.
- Cái gì?
Cuồng Triều thất thanh kêu lên:
- Trưởng lão và gia chủ Trần gia đều là những siêu cao thủ, không phải là kẻ mà ngươi có thể đối phó.
Mười Một hờ hững nói:
- Ta có cách. Tìm đi.
Cuồng Triều thở dài, nói:
- Thôi được. À phải rồi, phía Long gia đã liên lạc được. Cái ngươi cần đều đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tới cho ngươi.
- Biết rồi.
Sau khi Cuồng Triều dặn dò mấy câu thì tập trung vào dò tìm địa chỉ của gia chủ và trưởng lão của Trần gia, còn Mười Một đi bộ về thành phố. Từ khu biệt thự Lệ Sơn đi xe trở về cũng mất hai ba giờ, Mười Một đi bộ trở về mất gần bốn giờ mà chỉ mới hơn một nửa lộ trình.
Lúc này đã mười giờ đêm, tuy trên đường có rất nhiều taxi trống nhưng Mười Một vẫn không gọi xe. Trước khi còn chưa xác định rõ kế hoạch, Mười Một còn chưa muốn bị lộ quá sớm, khi xác định được kế hoạch rồi, khi đã xác định kế hoạch rõ ràng, hắn sẽ bằng cách nhanh nhất trở về thành phố.
Mười Một đi được một đoạn, bỗng máy điện thoại reo lên. Hắn hơi giật mình, sau đó chậm rãi lấy điện thoại ra, màn hìn hiện lên dòng chữ Âu Dương Nguyệt Nhi.
Không phải Trương Hân Hân, Mười Một lặng lẽ nhìn điện thoại di động, ngón tay cái khe khẽ miết trên điện thoại. Tiếng chuông vẫn cứ vang lên tiên tục. Sau vài giây Mười Một mới nghe điện thoại, giọng hắn lạnh nhạt:
- Chuyện gì thế?
Từ đầu bên kia điện thoại, giọng Âu Dương Nguyệt Nhi vang lên:
- Sở Nguyên?
- Ừm!
Âu Dương Nguyệt Nhi lặng đi một lúc hỏi tiếp:
- Vì sao anh đi mà không nói với em một tiếng?
- Không có thời gian.
- Đến thời gian để nói một câu cũng không có sao?
- Ừm!
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ thở dài nói:
- Hôm nay gọi điện thoại cho anh, lúc nào cũng tắt máy. Sau đó lại gọi cho anh ca ca, ca ca nói là đã đưa huynh về rồi.
- Ừm!
- Vậy…anh với cha tôi không có chuyện gì chứ?
- Không,
Ngừng lại một lúc Mười Một hỏi:
- Còn chuyện gì nữa không?
- Ah! Không, không có chuyện gì.
Mười Một lạnh lùng nói:
- Ta có việc, phải gác máy đây.
- Ừ! Nhớ cẩn thận đấy.
Mười Một vừa tắt điện thoại, bên Cuồng Triều liền vang lên tiếng nói:
- Việc gì phải lạnh nhạt với nàng ta thế!
Mười Một bỏ di động vào túi, thản nhiên nói:
- Ta là sát thủ!
- A! Việc đó với sát thủ có liên quan gì với nhau! Lẽ nào sát thủ phải lạnh lùng thì mới gọi là sát thủ?
- Đàn bà chỉ là y phục thôi!
Trầm mặc một chút, Cuồng Triều cười nói:
- Ngươi nói đúng. Loại người như bọn ta không nên có gánh nặng!
Mười Một vừa đi vừa hỏi:
- Tìm ra chưa?
- Ừ. Thân phận họ rất rõ ràng. Do đó rất dễ tìm thấy. Có điều, tạm thời ta tìm thấy hai người.
- Ai?
Hai trưởng lão, trong đó có một người tham gia chính trường. Người này còn trẻ, vì lập công lao to lớn nên mấy năm trước được đặc cách phá thăng cấp làm trưởng lão.
- Còn một người nữa?
- Là võ đệ tử của Trần gia. Danh vọng người này ở Trần gia khá lớn, nghe nói có hi vọng sẽ ngồi lên vị trí trưởng lão nhiệm kỳ sau.
Mười Một gật đầu nói:
- Tư liệu và địa chỉ của hai người phía trên?
- Trần Phú, nam, 58 tuổi, bắt đầu học võ từ khi lên ba. Vận khí rất tốt, thích mềm mỏng. Trong thập đại cao thủ xếp hàng thứ tư. Trần Dung, 51 tuổi, học võ từ năm lên ba. Năm 12 tuổi thấy khó có khả năng võ nghệ nên theo đường chính trị. Hiện Trần Dung không ở nhà, đang rủ mấy chính khách hát hò ở tổng hội Tinh Thiên Dạ. Trần Phú thì ở trong nhà của hắn, địa chỉ nhà hắn là…
Cuồng Triều cung cấp hai địa chỉ khác nhau, Mười Một nghe xong hỏi:
- Phía Long gia thì sao?
- Đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa đến.
- Nói với họ, nhận hàng ở đường Đông Đại.
- Được.
Mười Một đi bộ thêm một đoạn nữa, bắt một chiếc taxi, đi về đường Đông Đại. Đi xe tất nhiên nhanh hơn đi bộ, đoạn đường còn lại nếu đi bộ phải mất cả tiếng đồng hồ, nhưng ngồi xe chỉ mất có mười phút.
Mười Một đi xuống xe, đi lòng vòng một chút, phát hiện thấy ở đầu phố có một chiếc xe màu đen sang trọng, biển số xe đúng như thông tin Cuồng Triều cung cấp. Hắn không vội vã lao tới mà nấp vào một chỗ quan sát, khi xác định không có ai bí mật giám thị mới đi tới.
Mười Một vừa đi ngang qua xe. Cửa xe sau mở ra một nửa, xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, chính là Long Vũ.
Long Vũ hướng về phía Mười Một mà cười một, gật nhẹ đầu.
Mười Một đi đến chiếc xe phía sau và mở cửa xe ra chui vào trong. Bên cạnh chân Long Vũ có đặt một chiếc túi du lịch màu đen, sau khi Mười Một đi vào hắn liền nhấc cái túi lên, khẽ vỗ vào sau cái túi vài nhát rồi đưa qua. Mười Một nhận lấy cái túi rồi mở ra kiểm tra một chút, bên trong đều là những thứ vũ khí mà hắn cần, kéo khóa cái túi lại như cũ, Mười Một mở cửa xe ra và xách cái túi bước xuống.
Cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe bèn lập tức khởi động, chậm rãi chạy về phía trước. Còn Mười Một đi về hướng ngược lại với chiếc xe, hai bên từ đầu đến cuối chẳng nói với nhau câu nào.
Mười Một rẽ vào một cái ngõ nhỏ. Đầu tiên đứng trước cửa ngõ đó một lúc, sau khi xác nhận không có người nào theo dõi mới tiếp tục đi về phía trong. Khi hắn đi ra khỏi cái ngõ đó thì trên mặt đã có thêm chiếc mặt nạ rồi.
Trần Dung, hắn chính là mục tiêu thứ nhất của Mười Một đêm nay.
Hộp đêm Tinh Thiên là một hộp đêm cao cấp. Mỗi ngày khách đến không ngừng, mà đại bộ phận những người tiến vào đều là những nhân vật có vai vế. Đám người này ở đây ném ra ngàn vàng mà mặt không đổi sắc, chỉ cần có thể vui vẻ, bao nhiêu tiền họ cũng đều nguyện ý bỏ ra. Đương nhiên, đến đây cũng có rất nhiều người dân bình thường, so với những đại nhân vật kia, số tiền bọn họ bỏ ra ít ỏi hơn nhiều, tuy vậy những những người bỏ ra mấy ngàn đồng một đêm thì cũng có.
Một chiếc xe rách nát dừng trước bãi đỗ xe của hộp đêm Tinh Thiên, nhân viên bảo vệ chỉ liếc qua một lần đã chẳng thèm để ý đến nữa rồi. Sau khi cửa chiếc xe mở ra, một thanh niên mặt mũi thanh tú từ trong bước xuống, người này chính là Mười Một. Sau khi hắn chia tay với Long Vũ thì liền đi đến khu gần đó trộm lấy một chiếc xe, lái một mạch tới đây. Lúc này cái túi du lịch mà hắn mang theo đang đặt trong xe, bên cạnh chỉ mang theo hai khẩu súng giảm thanh và mấy băng đạn.
Bãi đậu xe của hộp đêm Tinh Thiên là miễn phí, cho nên sau khi Mười Một xuống xe liền trực tiếp đi đến trước thang máy, ấn nút đi xuống.
Theo sự điều tra của Cuồng Triều, hộp đêm Tinh Thiên này cũng là sản nghiệp của Trần gia, người phụ trách nơi đây là một đệ tử vừa vào đời của Trần gia, tên là Trần Viễn, năm nay hai mươi hai tuổi. Tinh Thiên tuy là một nơi cao cấp, nhưng đối với tài lực của Trần gia thì chẳng là cái gì, những sản nghiệp giống như Tinh Thiên này bọn họ có rất nhiều, về cơ bản thì chỉ là dùng cho những đệ tử Trần gia vừa xuất đạo làm thử cho có thêm lịch duyệt thôi.
Thang máy cuối cùng cũng xuống tới, Mười Một bước vào trong và ấn xuống vào tầng ba.
“Đinh!” Thang máy đã đến tầng ba, cửa thang máy mở ra, Mười Một sắc mặt lạnh lùng từ trong đi ra. Lúc này hắn không đeo theo mặt nạ, vạn nhất bị người ta chú ý đến thì chẳng ra sao. Ai cũng biết Băng sát thủ biết cách dịch dung, cho nên Mười Một cứ thế mà đem luôn bộ mặt thật sự của mình đi giết Trần Dung, dù sao thiết bị camera ở nơi này cũng đã bị bọn Cuồng Triều và Nhược Từ khống chế rồi, chỉ cần cố gắng không bị người khác phát hiện thì sẽ chẳng có vấn đề gì.
”Ba hai bốn.” Cuồng Triều khẽ nói.
Mười Một dừng lại nhìn xem những tấm biến bên cạnh, sau đó đi dọc theo hành lang bước vào.
Bên ngoài gian phòng bao số ba hai bốn chẳng có một vệ sĩ nào, Mười Một đi đến bên cạnh rồi ghé sát tai vào nghe, bên trong rất ồn, có tiếng cười của cả nữ nhân và nam nhân, còn có những tiếng sột xoạt do quần áo cọ sát nữa.
Mười Một lắng nghe một hồi rồi chậm rãi đẩy cửa đi vào, cũng đúng vào lúc cửa bị mở ra, lập tức có hai đạo mục quang hướng tới bên này. Bởi vì ánh đèn trong phòng khá tối, mà Mười Một lại đang cúi đầu, nhất thời bọn họ còn chưa thể nhìn rõ người tiến vào là ai.
Đột nhiên, cánh tay phải của Mười Một giơ lên, trong tay đã có thêm một khấu súng giảm thanh.
“Băng sát thủ!” Hai tên vệ sĩ vốn được Trần gia phái tới để bảo vệ cho Trần Dung cuối cùng đã nhìn rõ người này là ai, bức ảnh của Mười Một sớm đã được lưu truyền trong khắp Trần gia, phàm là người của Trần gia thì chẳng một ai không biết hắn.
Bỗng dưng nghe thấy tên Băng sát thủ, một trong hai vệ sĩ niên kỉ khá lớn sắc mặt hơi biến một chút.
Đáng tiếc là bọn hắn đã nhìn thấy quá muộn, đúng vào lúc lời vừa nói ra, đột nhiên một tiếng “bụp” rất nhẹ vang lên, một trong hai tên vệ sĩ rên lên một tiếng và ngã xuống ghế sofa, tên còn lại lao tới theo phản xạ, nhưng Mười Một đã nhanh hơn, lại một tiếng “bụp” vang lên, cổ tên vệ sĩ kia máu tươi bắn ra tung tóe, hai tay hắn ôm chặt lấy cổ, từ từ gục ngã.
“A!” Mấy nữ nhân trong phòng lúc này mới phát ra những tiếng kêu chói tai và mau chóng tụ lại một chỗ. Trong phòng bao trừ mấy nữ nhân đó ra còn có Trần Dung, Trần Viễn và mấy nhân viên chính yếu được Trần Dung mới đến.
Nếu đổi lại là sát thủ khác, có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ chẳng muốn lãng phí đạn với những người không liên quan này, đáng tiếc là Mười Một lại không như vậy.
Trong phòng tiếp tục vang lên mấy tiếng “bụp bụp”, nhưng ở hoàn cảnh hỗn loạn này, những tiếng súng đó tựa hồ như đã nhỏ đi rất nhiều.
Cảnh cửa phòng số ba hai tư mở ra, Mười Một sắc mặt bình thản đi tới phòng vệ sinh rửa tay, dùng khăn bông mà người phục vụ đưa tới lau chùi cho sạch sẽ, sau đó bước vào trong thang máy và rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mấy thi thể lạnh lẽo nằm đó mà thôi.
/967
|