“Bíp…… bíp……” làn sóng nhịp tim trên chiếc máy đo nhịp tim không ngừng di chuyển lên xuống,
Trên giường bệnh, Trương Hân Hân sắc mặt trắng bệch đang nằm ở đây, trên mặt nàng đeo một cái mặt nạ dưỡng khí, khắp người cắm đầy những ống dây truyền dịch quản cùng với những dây đo thông tin.
Nàng nằm đó, an tĩnh, lặng im, phảng phất như đang ngủ, phảng phất như những tranh đấu của thế gian không còn chút quan hệ với nàng.
Chỉ là, nàng thật sự nằm rất yên lặng, yên đến động lòng người.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Mười Một mặt không chút biểu tình ngồi trên hành lang, dựa đầu vào tường, hai mắt nhắm lại không biết đang suy nghĩ những gì.
Nguyễn Thanh Ngữ, Vịt Bầu, Lãnh Dạ va Hầu Tử đều đang ngồi cạnh hắn. Nhưng không ai lên tiếng cả. Ngay cả người chỉ một hồi không nói gì sẽ rất không thoải mái như Hầu Tử cũng không mở miệng nói chuyện.
Chỉ có hơi thở trầm trọng lan tỏa.
Đây là một bệnh viện, cách đường Nguyệt Quang 7 km, nhưng cũng là bệnh viện gần Nguyệt Quang nhất. Lộ trình 7km nói ngắn thì không ngắn, nhưng Vịt Bầu với thời gian chưa tới 5 phút đã đến nơi, có thể thấy được tốc độ của hắn nhanh như thế nào.
Lúc bọn họ đưa Trương Hân Hân vào phòng cấp cứu, đám thầy thuốc cùng với y tá đều ngạc nhiên nhìn nhóm người này. Bọn họ quần áo quá khác nhau, người thì quấn băng như xác ướp, người thì bận quần áo chiến đấu đẫm máu, có lẽ là mới vừa đánh nhau xong, thoát ra khỏi từ chiến trường đây?
Nhưng Bác sĩ và y tá không một lời chất vấn, có cho họ cũng không dám, nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của đám người này, ai dám đối đầu. Huống hồ Trương Hân Hân đang trong tình trạng rất nguy hiểm, đã bị hôn mê, chỉ có thể lập tức đưa vào phòng cấp cứu.
Mười tiếng, Mười Một bọn họ đã đợi bên ngoài phòng cấp cứu hết mười tiếng, từ lúc trời tối đen cho tới lúc hừng sáng, rồi đợi tới giữa trưa. Rốt cục cửa phòng phẩu thuật cũng mở ra, Trương Hân Hân được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt.
“Tạm thời thì không có việc gì.” Bác sĩ phẩu thuật chính nói: “Giai đoạn tử vong đã qua, không còn quá nguy hiểm. Nhưng các người cũng nên có tâm lý chuẩn bị.”
Bác sĩ này vừa nói xong liền quay lưng vội vã rời đi, ở cùng một chỗ với đám người này làm ông toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Đặc biệt nhất là người chính giữa vận quần áo chiến đấu màu đen, người thanh niên trẻ tuổi người đầy vết máu, cho ông một cảm giác tựa như một khối băng, như là một con rắn độc. Trực giác của một thầy thuốc cho biết, tuyệt đối không nên đến gần người này.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Mười Một vẫn ngồi yên lặng, tựa như một pho tượng, không hề nhúc nhích.
Lãnh Dạ vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Yên tâm đi, nàng sẽ không sao đâu.” Đồng thời hắn nhìn về phía ngực phải của Mười Một cau mày hỏi: “Sở Nguyên, tới bây giờ ngươi cũng chưa xử lý vết thương của ngươi sao?”
Lúc Trương Hân Hân còn đang được cấp cứu, thì mọi người từng nhắc nhở Mười Một xử lý vết thương của hắn trước, nhưng Mười Một một câu cũng không đáp lại, chỉ lạnh lùng đứng đó. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa xử lý qua vết thương bị bắn thủng bên ngực phải. Bất quá máu trên vết thương đã khô, huống hồ Mười Một cũng không quan tâm đến vết thương này, tuy nó dường như rất nghiêm trọng.
Mười Một mở mắt, không hề liếc nhìn Lãnh Dạ một cái, lại nhắm mắt lại.
Lãnh Dạ thở dài, đang muốn nói thêm gì đó thì lúc này ở cuối hành lang, năm người bận cảnh phục cảnh sát từ cầu thang đi lên, thấy đám người bọn họ lập tức đi thẳng tới.
Bác sĩ cùng với y tá lúc xem xét vết thương của Trương Hân Hân thì chỉ biết đó là vết thương do đạn bắn, nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp, hơn nữa là lúc rạng sáng, bệnh viện không đủ người, cho nên đến lúc làm xong phẩu thuật mới báo cảnh sát. Bệnh viện cứu một người bị đạn bắn. Bọn họ không lẽ không báo cảnh sát sao? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, bệnh viện không cách nào gánh chịu hậu quả, đây cũng là điều luật của bệnh viện, cho nên bình thường người hắc bang có bị thương cũng không dám đến bệnh viện, mà là đến những phòng mạch ngầm để chữa trị.
Thấy cảnh sát đi lại, Lãnh Dạ lập tức đi tới đón đầu, giữ mấy người cảnh sát ở bên ngoài, thầm thì to nhỏ gì đó. Mấy người cảnh sát nghi hoặc nhìn Mười Một cùng với Hầu Tử người quấn đầy băng trắng. Sau khi nói mấy câu, Lãnh Dạ rút điện thoại di động ra gọi.
Không biết Lãnh Dạ gọi cho ai, hắn hướng vào điện thoại nhỏ giọng nói mấy câu rồi đưa qua mấy người cảnh sát, sau khi nghe điện thoại, đám cảnh sát xoay người rời đi.
Lãnh Dạ quay trở lại nhẹ giọng nói: “Đám cảnh sát bên kia tạm thời giải quyết rồi.”
Mười Một vẫn không nói gì, dựa đầu vào tường, nhắm mắt lại.
Lãnh Dạ đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống nói: “Yên tâm đi, ông trời không tàn nhẫn….”
Mười Một rốt cuộc cũng mở miệng, lạnh lùng ngắt lời: “Ta không tin vào trời.”
Lãnh Dạ cười khổ: “Vậy Thượng Đế”
Mười Một chậm rãi mở mắt ra, mắt hắn không lạnh, cũng không nóng, hình như ánh mắt hắn chỉ có màu xám, dường như thế giới này không có gì làm cho hắn để ở trong lòng. Hắn nhẹ giọng nói: “Thần không tồn tại.”
Lãnh Dạ vừa định khuyên giải thêm thì thanh âm của Cuồng Triều đột nhiên vang lên trong tai của Mười Một, Lãnh Dạ và Hầu Tử ba người: “Đã xảy ra chuyện.”
Lãnh Dạ vội hỏi: “Chuyện gì?”
“Sáng sớm hôm nay, ba người đệ tử chính giới của Long Gia bị ám sát.”
Lãnh Dạ khẽ nhíu mày hỏi: “Ma Quỷ? Người Trần gia nhất định không biết dùng thủ đoạn ám sát này, những người tập võ đều có chút tự đại, cho rằng cùng đối thủ chiến đấu là quang minh chính đại, từ trước tới nay chưa từng sử dụng thủ đoạn âm thầm ám toán này. Cho nên khi Cuồng Triều nhắc tới ám sát, bản năng Lãnh Dạ đã nghĩ tới sát thủ, mà danh từ sát thủ này lập tức làm cho hắn nghĩ tới “Ma Quỷ.”
“Đúng.” Cuồng Triều trả lời: “Là người của Ma Quỷ. Bọn họ đã cùng Trần gia liên thủ, tiến hành phản công.”
“Ma Quỷ không phải lúc này vẫn còn đang trên đường sao?”
Cuồng Triều đáp: “Ta không biết, ta không tra được thông tin nhập cảnh của chúng.”
Lãnh Dạ lại hỏi: “Bệnh viện này an toàn không?” Trương Hân Hân thật vất vả mới được kéo ra khỏi vòng tay tử thần, mặc dù còn chưa vượt qua thời kỳ an toàn, nhưng cũng đủ làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần còn sống là vẫn còn hy vọng. Bất quá tình huống của nàng bây giờ không thích hợp để dời đi, nếu đám người Ma Quỷ cùng Trần gia tấn công bệnh viện, bọn họ chỉ còn cách liều chết chống cự.
“Bệnh viện này tạm thời coi như an toàn, Long gia phái một lượng lớn cao thủ bảo vệ lớp lớp xung quanh bệnh viện. Bất quá các ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, thủ đoạn của Ma Quỷ rất cao minh.”
Lãnh Dạ mặt không chút thay đổi liếc Mười Một một cái rồi hỏi: “Long gia bên kia có phản ứng như thế nào?”
“Như thế này, song phương đã đánh thật sự rồi, không còn e sợ tình huống bên nào nữa. Ngoài ra, cấp trên bên kia vừa mở một cuộc hội nghị.”
Lãnh Dạ mắt hiện lên một tia lãnh mang hỏi: “Kết quả như thế nào?”
“Tạm thời không biết, bọn họ vẫn chưa có hành động gì, bất quá đã điều tập quân đội, có thể sẽ có đại sự.”
“Bọn họ điều tập quân đội?” Lãnh Dạ nhíu mày hỏi “Để đối phó với ai? Trần gia? Long gia? Ma Quỷ? Hay là mấy người chúng ta?”
Cuồng Triều trả lời: “Không biết. À, Sở Nguyên, bệnh viện đã báo cho cha mẹ của Trương Hân Hân, họ đang chạy lại đây.”
Cuồng Triều vừa mới dứt lời, Mười Một một lần nữa mở mắt, trước tiên nhìn thoáng qua cửa phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó chậm rãi đứng lên.
Lãnh Dạ vội hỏi: “Sở Nguyên, ngươi đi à?”
Mười Một không trả lời hắn mà nói: “Ngươi, Hầu Tử và Vịt Bầu ở lại đây, bảo vệ tốt Hân Hân và Thanh Ngữ.” Nói xong hắn cũng không quay đầu lại, nhắm hướng cầu thang đi tới.
Nguyễn Thanh Ngữ thấy Mười Một rời đi, vừa muốn đứng dậy đuổi theo, thì bị Vịt Bầu nắm kéo lại.
Vịt Bầu hướng về nàng lắc đầu nói: “Nghe lời lão Đại đi.”
Nguyễn Thanh Ngữ nhìn bóng lưng cô độc của Mười Một, rồi nhìn lại phòng chăm sóc đặc biệt, một lần nữa yên lặng ngồi xuống.
Cuồng Triều thở dài nói: “Để cho hắn yên lặng một chút đi, bây giờ hắn không muốn thấy Sở Phàm.” Cuồng Triều lúc nói những lời này thì tạm thời ngắt đường nghe bên phía Mười Một, cho nên chỉ có Lãnh Dạ cùng với Hầu Tử hai người nghe được, chỉ là Hầu Tử nghe cũng như không, bởi vì hắn căn bản không hiểu tiếng Long Quốc.
Mười Một cũng không có lập tức rời khỏi bệnh viện, mà là trước tiên đi vào phòng vệ sinh ở tầng dưới, dùng nước tẩy đi những vệt máu trên mặt của hắn, sau đó rút trong người ra thanh chủy thủ Thiên Trảm, thủ thế núp ở sau cửa yên lặng chờ đợi.
Người vào phòng vệ sinh cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, trong vòng vài phút cũng có ít nhất một, hai người tiến vào. Chỉ là những người này đều mặc bộ đồ rộng thùng thình của bệnh nhân. Mười Một đợi tại phòng bên cạnh, chỉ cần bên ngoài có âm thanh, hắn liền nhìn ra một chút.
Khoảng chừng hơn mười phút, cuối cùng Mười Một cũng thấy một người bận trang phục thường ngày của đàn ông bước vào, đi đến bên cạnh bồn đi tiểu. Mười Một nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước ra, không một tiếng động tiến đến phía sau người đàn ông. Đột nhiên cán dao rất nhanh đánh vào gáy của người nọ. Người đàn ông này ngay cả một tiếng hự cũng không phát ra được, ngã người về phía trước, Mười Một nhanh chóng kéo hắn vào trong một phòng xí.
Mười Một kéo người đàn ông vào trong, khóa cửa lại, cởi áo quần của người đó ra, rồi tự cởi bộ quần áo chiến đấu của mình ra, thay đổi y phục.
Khi cởi áo ra, ngực phải của Mười Một lộ ra một vết thương rất sâu, xung quanh vết thương đã thâm đen. Bởi vì gen của cơ nhân chỉ nằm bên phía cánh tay trái, cho nên nửa người bên phải căn bản không có khả năng khôi phục biến thái như bên trái. Bất quá cơ thể hắn cũng bị khả năng của cơ nhân ảnh hưởng, bên phải thân thể mặc dù không thể lập tức khôi phục, nhưng máu cũng rất nhanh đông lại. Cũng may viên đạn không bắn trúng chổ hiểm, bằng không hắn cũng không được dễ dàng như vậy. Mặc dù vết thương này không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng viên đạn xuyên từ sau ra trước ngực, loại cảm giác này tuyệt không có tốt chút nào. Nhưng đối với Mười Một nó không là gì cả, trên mặt không có một chút đau đớn, thậm chí từ lúc trúng đạn tới bây giờ hắn vẫn không chút nhíu mày, phảng phất như thân thể này không thuộc về hắn.
Đổi y phục xong, Mười Một lấy ra một cái mặt nạ, mang vào trên mặt. Bây giờ hắn có đi ngang qua trước mặt bọn Lãnh Dạ, bọn họ cũng không cách nào nhận ra người này chính là Mười Một.
Mười Một lấy chủy thủ và khẩu súng lục từ trong bộ chiến phục ra, cuối cùng lấy ra cái điện thoại di động, tất cả bỏ vào trong túi quần mới, rồi mới quăng bộ quần áo chiến đấu đầy máu sang một bên. Hắn không thèm để ý đến người đàn ông còn đang bất tỉnh nằm bên cạnh, xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.
Mười Một từ phòng vệ sinh đi ra liền tiếng tới chổ thang lầu, đi đến gần bên phòng chăm sóc đặc biệt. Xa xa có thể nghe được tiếng khóc thảm thiết của Sở Phàm. Hắn chưa đi ra ngoài vội, mà quẹo vào một góc tường, yên lặng lắng nghe tiếng khóc thương tâm của Sở Phàm.
Thật là nực cười, hắn muốn bảo vệ người, ngược lại người vì hắn lại bị thương tổn, vậy rốt cuộc là hắn đang bảo vệ hay là đang thương tổn bọn họ?
Kết quả này cũng không phải là cái mà Mười Một mong muốn, hắn đã liều mạng cứu Trương Hân Hân, chỉ là chậm một bước.
Lúc nhìn vào đóa kiều hoa thanh xuân nằm trong ngực hắn, tim của Mười Một thật sự rất khó chịu. Tựa như lúc Sở Hải Lan chết bên cạnh hắn cho hắn cái cảm giác rất mất mác, rất bất lực. Phảng phất như thế giới này không còn một màu sắc nào nữa, tất cả đều biến thành màu xám.
Trần gia!
Mười Một hai tay nắm chặt thành quyền, trong cặp mắt lạnh nhạt hiện lên một tia sát khí.
Tiếng khóc của Sở Phàm vẫn như trước, đứt quảng truyền tới, làm cho hắn thấy rất phiền nảo, không thoải mái.
Mười Một chậm rãi quay người, lui xuống dưới lầu, sau đó đi ra ngoài bệnh viện.
“Cuồng Triều.” Vừa mới rời khỏi bệnh viện, Mười Một lạnh giọng nói: “Người Trần gia gần đây nhất là ai?”
“Chờ một chút” có tiếng Cuồng Triều bấm bàn phím, một hồi sau trả lời: “Trần Lỗi Sơn, tổng sự trưởng tập đoàn Hồng Sơn, bây giờ đang ở trong cơ sở chính của tập đoàn Hồng Sơn. Ngươi đi về phía bên trái, băng qua hai cái ngã tư một chút là có thể thấy, chổ của hắn chỉ cách vị trí hiện tại của ngươi một km.”
“Vậy à.” Mười Một lên tiếng, rồi ngắm hướng bên phải đi tới.
Người ở trước cửa bệnh viện rất nhiều, nhưng khi Mười Một từ bên trong đi ra, hắn đi qua một nhóm bốn người cao thủ. Hắn biết đây đều là người Long gia an bài để bảo vệ người ở đây, hắn cũng không có lo lắng người của Trần gia và Ma Quỷ lợi dụng thời gian này để đánh lén. Trước tiên không nói đến phòng tuyến bảo vệ của Long gia, mà canh giữ ở trước phòng bệnh của Trương Hân Hân là Lãnh Dạ và Hầu Tử, không dễ dàng để vượt qua.
Trên đường, làn sóng người đã bắt đầu chuyển động, Mười Một cứ dựa theo dòng người đi đến mục tiêu.
Cuồng Triều nói: “Sở Nguyên, có chuyện….”
Mười Một không đáp lời, cũng không hỏi gì.
Cuồng Triều than thở: “Vừa rồi bác sĩ nói chuyện với ba mẹ của Trương Hân Hân, ta thông qua bộ đàm của Lãnh Dạ và Hầu Tử nghe được chuyện họ nói.”
Mười Một nhàn nhạt hỏi: “Nói gì?”
“Bác sĩ nói, nếu Trương Hân Hân có thể qua khỏi đêm nay, sẽ không có việc gì nữa, nhưng bất quá….. còn có, ông ta nói cho dù Trương Hân Hân có qua khỏi, nhưng cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại được.
Đồng tử trên mắt Mười Một chợt co rút lại, lạnh lẽo hỏi: “Sống thực vật?”
“Ừ, bác sĩ nói mặc dù không nói rõ ra, nhưng chính là có ý đó. Ông ta nói với vết thương của Trương Hân Hân, sống sót đươc là đã may mắn lắm rồi.”
Mười Một nghe xong liền nhanh bước tiến về phía tập đoàn Hồng Sơn, hắn thật sự đã động sát khí.
Trên giường bệnh, Trương Hân Hân sắc mặt trắng bệch đang nằm ở đây, trên mặt nàng đeo một cái mặt nạ dưỡng khí, khắp người cắm đầy những ống dây truyền dịch quản cùng với những dây đo thông tin.
Nàng nằm đó, an tĩnh, lặng im, phảng phất như đang ngủ, phảng phất như những tranh đấu của thế gian không còn chút quan hệ với nàng.
Chỉ là, nàng thật sự nằm rất yên lặng, yên đến động lòng người.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Mười Một mặt không chút biểu tình ngồi trên hành lang, dựa đầu vào tường, hai mắt nhắm lại không biết đang suy nghĩ những gì.
Nguyễn Thanh Ngữ, Vịt Bầu, Lãnh Dạ va Hầu Tử đều đang ngồi cạnh hắn. Nhưng không ai lên tiếng cả. Ngay cả người chỉ một hồi không nói gì sẽ rất không thoải mái như Hầu Tử cũng không mở miệng nói chuyện.
Chỉ có hơi thở trầm trọng lan tỏa.
Đây là một bệnh viện, cách đường Nguyệt Quang 7 km, nhưng cũng là bệnh viện gần Nguyệt Quang nhất. Lộ trình 7km nói ngắn thì không ngắn, nhưng Vịt Bầu với thời gian chưa tới 5 phút đã đến nơi, có thể thấy được tốc độ của hắn nhanh như thế nào.
Lúc bọn họ đưa Trương Hân Hân vào phòng cấp cứu, đám thầy thuốc cùng với y tá đều ngạc nhiên nhìn nhóm người này. Bọn họ quần áo quá khác nhau, người thì quấn băng như xác ướp, người thì bận quần áo chiến đấu đẫm máu, có lẽ là mới vừa đánh nhau xong, thoát ra khỏi từ chiến trường đây?
Nhưng Bác sĩ và y tá không một lời chất vấn, có cho họ cũng không dám, nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của đám người này, ai dám đối đầu. Huống hồ Trương Hân Hân đang trong tình trạng rất nguy hiểm, đã bị hôn mê, chỉ có thể lập tức đưa vào phòng cấp cứu.
Mười tiếng, Mười Một bọn họ đã đợi bên ngoài phòng cấp cứu hết mười tiếng, từ lúc trời tối đen cho tới lúc hừng sáng, rồi đợi tới giữa trưa. Rốt cục cửa phòng phẩu thuật cũng mở ra, Trương Hân Hân được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt.
“Tạm thời thì không có việc gì.” Bác sĩ phẩu thuật chính nói: “Giai đoạn tử vong đã qua, không còn quá nguy hiểm. Nhưng các người cũng nên có tâm lý chuẩn bị.”
Bác sĩ này vừa nói xong liền quay lưng vội vã rời đi, ở cùng một chỗ với đám người này làm ông toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Đặc biệt nhất là người chính giữa vận quần áo chiến đấu màu đen, người thanh niên trẻ tuổi người đầy vết máu, cho ông một cảm giác tựa như một khối băng, như là một con rắn độc. Trực giác của một thầy thuốc cho biết, tuyệt đối không nên đến gần người này.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Mười Một vẫn ngồi yên lặng, tựa như một pho tượng, không hề nhúc nhích.
Lãnh Dạ vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Yên tâm đi, nàng sẽ không sao đâu.” Đồng thời hắn nhìn về phía ngực phải của Mười Một cau mày hỏi: “Sở Nguyên, tới bây giờ ngươi cũng chưa xử lý vết thương của ngươi sao?”
Lúc Trương Hân Hân còn đang được cấp cứu, thì mọi người từng nhắc nhở Mười Một xử lý vết thương của hắn trước, nhưng Mười Một một câu cũng không đáp lại, chỉ lạnh lùng đứng đó. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa xử lý qua vết thương bị bắn thủng bên ngực phải. Bất quá máu trên vết thương đã khô, huống hồ Mười Một cũng không quan tâm đến vết thương này, tuy nó dường như rất nghiêm trọng.
Mười Một mở mắt, không hề liếc nhìn Lãnh Dạ một cái, lại nhắm mắt lại.
Lãnh Dạ thở dài, đang muốn nói thêm gì đó thì lúc này ở cuối hành lang, năm người bận cảnh phục cảnh sát từ cầu thang đi lên, thấy đám người bọn họ lập tức đi thẳng tới.
Bác sĩ cùng với y tá lúc xem xét vết thương của Trương Hân Hân thì chỉ biết đó là vết thương do đạn bắn, nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp, hơn nữa là lúc rạng sáng, bệnh viện không đủ người, cho nên đến lúc làm xong phẩu thuật mới báo cảnh sát. Bệnh viện cứu một người bị đạn bắn. Bọn họ không lẽ không báo cảnh sát sao? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, bệnh viện không cách nào gánh chịu hậu quả, đây cũng là điều luật của bệnh viện, cho nên bình thường người hắc bang có bị thương cũng không dám đến bệnh viện, mà là đến những phòng mạch ngầm để chữa trị.
Thấy cảnh sát đi lại, Lãnh Dạ lập tức đi tới đón đầu, giữ mấy người cảnh sát ở bên ngoài, thầm thì to nhỏ gì đó. Mấy người cảnh sát nghi hoặc nhìn Mười Một cùng với Hầu Tử người quấn đầy băng trắng. Sau khi nói mấy câu, Lãnh Dạ rút điện thoại di động ra gọi.
Không biết Lãnh Dạ gọi cho ai, hắn hướng vào điện thoại nhỏ giọng nói mấy câu rồi đưa qua mấy người cảnh sát, sau khi nghe điện thoại, đám cảnh sát xoay người rời đi.
Lãnh Dạ quay trở lại nhẹ giọng nói: “Đám cảnh sát bên kia tạm thời giải quyết rồi.”
Mười Một vẫn không nói gì, dựa đầu vào tường, nhắm mắt lại.
Lãnh Dạ đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống nói: “Yên tâm đi, ông trời không tàn nhẫn….”
Mười Một rốt cuộc cũng mở miệng, lạnh lùng ngắt lời: “Ta không tin vào trời.”
Lãnh Dạ cười khổ: “Vậy Thượng Đế”
Mười Một chậm rãi mở mắt ra, mắt hắn không lạnh, cũng không nóng, hình như ánh mắt hắn chỉ có màu xám, dường như thế giới này không có gì làm cho hắn để ở trong lòng. Hắn nhẹ giọng nói: “Thần không tồn tại.”
Lãnh Dạ vừa định khuyên giải thêm thì thanh âm của Cuồng Triều đột nhiên vang lên trong tai của Mười Một, Lãnh Dạ và Hầu Tử ba người: “Đã xảy ra chuyện.”
Lãnh Dạ vội hỏi: “Chuyện gì?”
“Sáng sớm hôm nay, ba người đệ tử chính giới của Long Gia bị ám sát.”
Lãnh Dạ khẽ nhíu mày hỏi: “Ma Quỷ? Người Trần gia nhất định không biết dùng thủ đoạn ám sát này, những người tập võ đều có chút tự đại, cho rằng cùng đối thủ chiến đấu là quang minh chính đại, từ trước tới nay chưa từng sử dụng thủ đoạn âm thầm ám toán này. Cho nên khi Cuồng Triều nhắc tới ám sát, bản năng Lãnh Dạ đã nghĩ tới sát thủ, mà danh từ sát thủ này lập tức làm cho hắn nghĩ tới “Ma Quỷ.”
“Đúng.” Cuồng Triều trả lời: “Là người của Ma Quỷ. Bọn họ đã cùng Trần gia liên thủ, tiến hành phản công.”
“Ma Quỷ không phải lúc này vẫn còn đang trên đường sao?”
Cuồng Triều đáp: “Ta không biết, ta không tra được thông tin nhập cảnh của chúng.”
Lãnh Dạ lại hỏi: “Bệnh viện này an toàn không?” Trương Hân Hân thật vất vả mới được kéo ra khỏi vòng tay tử thần, mặc dù còn chưa vượt qua thời kỳ an toàn, nhưng cũng đủ làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần còn sống là vẫn còn hy vọng. Bất quá tình huống của nàng bây giờ không thích hợp để dời đi, nếu đám người Ma Quỷ cùng Trần gia tấn công bệnh viện, bọn họ chỉ còn cách liều chết chống cự.
“Bệnh viện này tạm thời coi như an toàn, Long gia phái một lượng lớn cao thủ bảo vệ lớp lớp xung quanh bệnh viện. Bất quá các ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, thủ đoạn của Ma Quỷ rất cao minh.”
Lãnh Dạ mặt không chút thay đổi liếc Mười Một một cái rồi hỏi: “Long gia bên kia có phản ứng như thế nào?”
“Như thế này, song phương đã đánh thật sự rồi, không còn e sợ tình huống bên nào nữa. Ngoài ra, cấp trên bên kia vừa mở một cuộc hội nghị.”
Lãnh Dạ mắt hiện lên một tia lãnh mang hỏi: “Kết quả như thế nào?”
“Tạm thời không biết, bọn họ vẫn chưa có hành động gì, bất quá đã điều tập quân đội, có thể sẽ có đại sự.”
“Bọn họ điều tập quân đội?” Lãnh Dạ nhíu mày hỏi “Để đối phó với ai? Trần gia? Long gia? Ma Quỷ? Hay là mấy người chúng ta?”
Cuồng Triều trả lời: “Không biết. À, Sở Nguyên, bệnh viện đã báo cho cha mẹ của Trương Hân Hân, họ đang chạy lại đây.”
Cuồng Triều vừa mới dứt lời, Mười Một một lần nữa mở mắt, trước tiên nhìn thoáng qua cửa phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó chậm rãi đứng lên.
Lãnh Dạ vội hỏi: “Sở Nguyên, ngươi đi à?”
Mười Một không trả lời hắn mà nói: “Ngươi, Hầu Tử và Vịt Bầu ở lại đây, bảo vệ tốt Hân Hân và Thanh Ngữ.” Nói xong hắn cũng không quay đầu lại, nhắm hướng cầu thang đi tới.
Nguyễn Thanh Ngữ thấy Mười Một rời đi, vừa muốn đứng dậy đuổi theo, thì bị Vịt Bầu nắm kéo lại.
Vịt Bầu hướng về nàng lắc đầu nói: “Nghe lời lão Đại đi.”
Nguyễn Thanh Ngữ nhìn bóng lưng cô độc của Mười Một, rồi nhìn lại phòng chăm sóc đặc biệt, một lần nữa yên lặng ngồi xuống.
Cuồng Triều thở dài nói: “Để cho hắn yên lặng một chút đi, bây giờ hắn không muốn thấy Sở Phàm.” Cuồng Triều lúc nói những lời này thì tạm thời ngắt đường nghe bên phía Mười Một, cho nên chỉ có Lãnh Dạ cùng với Hầu Tử hai người nghe được, chỉ là Hầu Tử nghe cũng như không, bởi vì hắn căn bản không hiểu tiếng Long Quốc.
Mười Một cũng không có lập tức rời khỏi bệnh viện, mà là trước tiên đi vào phòng vệ sinh ở tầng dưới, dùng nước tẩy đi những vệt máu trên mặt của hắn, sau đó rút trong người ra thanh chủy thủ Thiên Trảm, thủ thế núp ở sau cửa yên lặng chờ đợi.
Người vào phòng vệ sinh cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, trong vòng vài phút cũng có ít nhất một, hai người tiến vào. Chỉ là những người này đều mặc bộ đồ rộng thùng thình của bệnh nhân. Mười Một đợi tại phòng bên cạnh, chỉ cần bên ngoài có âm thanh, hắn liền nhìn ra một chút.
Khoảng chừng hơn mười phút, cuối cùng Mười Một cũng thấy một người bận trang phục thường ngày của đàn ông bước vào, đi đến bên cạnh bồn đi tiểu. Mười Một nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước ra, không một tiếng động tiến đến phía sau người đàn ông. Đột nhiên cán dao rất nhanh đánh vào gáy của người nọ. Người đàn ông này ngay cả một tiếng hự cũng không phát ra được, ngã người về phía trước, Mười Một nhanh chóng kéo hắn vào trong một phòng xí.
Mười Một kéo người đàn ông vào trong, khóa cửa lại, cởi áo quần của người đó ra, rồi tự cởi bộ quần áo chiến đấu của mình ra, thay đổi y phục.
Khi cởi áo ra, ngực phải của Mười Một lộ ra một vết thương rất sâu, xung quanh vết thương đã thâm đen. Bởi vì gen của cơ nhân chỉ nằm bên phía cánh tay trái, cho nên nửa người bên phải căn bản không có khả năng khôi phục biến thái như bên trái. Bất quá cơ thể hắn cũng bị khả năng của cơ nhân ảnh hưởng, bên phải thân thể mặc dù không thể lập tức khôi phục, nhưng máu cũng rất nhanh đông lại. Cũng may viên đạn không bắn trúng chổ hiểm, bằng không hắn cũng không được dễ dàng như vậy. Mặc dù vết thương này không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng viên đạn xuyên từ sau ra trước ngực, loại cảm giác này tuyệt không có tốt chút nào. Nhưng đối với Mười Một nó không là gì cả, trên mặt không có một chút đau đớn, thậm chí từ lúc trúng đạn tới bây giờ hắn vẫn không chút nhíu mày, phảng phất như thân thể này không thuộc về hắn.
Đổi y phục xong, Mười Một lấy ra một cái mặt nạ, mang vào trên mặt. Bây giờ hắn có đi ngang qua trước mặt bọn Lãnh Dạ, bọn họ cũng không cách nào nhận ra người này chính là Mười Một.
Mười Một lấy chủy thủ và khẩu súng lục từ trong bộ chiến phục ra, cuối cùng lấy ra cái điện thoại di động, tất cả bỏ vào trong túi quần mới, rồi mới quăng bộ quần áo chiến đấu đầy máu sang một bên. Hắn không thèm để ý đến người đàn ông còn đang bất tỉnh nằm bên cạnh, xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.
Mười Một từ phòng vệ sinh đi ra liền tiếng tới chổ thang lầu, đi đến gần bên phòng chăm sóc đặc biệt. Xa xa có thể nghe được tiếng khóc thảm thiết của Sở Phàm. Hắn chưa đi ra ngoài vội, mà quẹo vào một góc tường, yên lặng lắng nghe tiếng khóc thương tâm của Sở Phàm.
Thật là nực cười, hắn muốn bảo vệ người, ngược lại người vì hắn lại bị thương tổn, vậy rốt cuộc là hắn đang bảo vệ hay là đang thương tổn bọn họ?
Kết quả này cũng không phải là cái mà Mười Một mong muốn, hắn đã liều mạng cứu Trương Hân Hân, chỉ là chậm một bước.
Lúc nhìn vào đóa kiều hoa thanh xuân nằm trong ngực hắn, tim của Mười Một thật sự rất khó chịu. Tựa như lúc Sở Hải Lan chết bên cạnh hắn cho hắn cái cảm giác rất mất mác, rất bất lực. Phảng phất như thế giới này không còn một màu sắc nào nữa, tất cả đều biến thành màu xám.
Trần gia!
Mười Một hai tay nắm chặt thành quyền, trong cặp mắt lạnh nhạt hiện lên một tia sát khí.
Tiếng khóc của Sở Phàm vẫn như trước, đứt quảng truyền tới, làm cho hắn thấy rất phiền nảo, không thoải mái.
Mười Một chậm rãi quay người, lui xuống dưới lầu, sau đó đi ra ngoài bệnh viện.
“Cuồng Triều.” Vừa mới rời khỏi bệnh viện, Mười Một lạnh giọng nói: “Người Trần gia gần đây nhất là ai?”
“Chờ một chút” có tiếng Cuồng Triều bấm bàn phím, một hồi sau trả lời: “Trần Lỗi Sơn, tổng sự trưởng tập đoàn Hồng Sơn, bây giờ đang ở trong cơ sở chính của tập đoàn Hồng Sơn. Ngươi đi về phía bên trái, băng qua hai cái ngã tư một chút là có thể thấy, chổ của hắn chỉ cách vị trí hiện tại của ngươi một km.”
“Vậy à.” Mười Một lên tiếng, rồi ngắm hướng bên phải đi tới.
Người ở trước cửa bệnh viện rất nhiều, nhưng khi Mười Một từ bên trong đi ra, hắn đi qua một nhóm bốn người cao thủ. Hắn biết đây đều là người Long gia an bài để bảo vệ người ở đây, hắn cũng không có lo lắng người của Trần gia và Ma Quỷ lợi dụng thời gian này để đánh lén. Trước tiên không nói đến phòng tuyến bảo vệ của Long gia, mà canh giữ ở trước phòng bệnh của Trương Hân Hân là Lãnh Dạ và Hầu Tử, không dễ dàng để vượt qua.
Trên đường, làn sóng người đã bắt đầu chuyển động, Mười Một cứ dựa theo dòng người đi đến mục tiêu.
Cuồng Triều nói: “Sở Nguyên, có chuyện….”
Mười Một không đáp lời, cũng không hỏi gì.
Cuồng Triều than thở: “Vừa rồi bác sĩ nói chuyện với ba mẹ của Trương Hân Hân, ta thông qua bộ đàm của Lãnh Dạ và Hầu Tử nghe được chuyện họ nói.”
Mười Một nhàn nhạt hỏi: “Nói gì?”
“Bác sĩ nói, nếu Trương Hân Hân có thể qua khỏi đêm nay, sẽ không có việc gì nữa, nhưng bất quá….. còn có, ông ta nói cho dù Trương Hân Hân có qua khỏi, nhưng cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại được.
Đồng tử trên mắt Mười Một chợt co rút lại, lạnh lẽo hỏi: “Sống thực vật?”
“Ừ, bác sĩ nói mặc dù không nói rõ ra, nhưng chính là có ý đó. Ông ta nói với vết thương của Trương Hân Hân, sống sót đươc là đã may mắn lắm rồi.”
Mười Một nghe xong liền nhanh bước tiến về phía tập đoàn Hồng Sơn, hắn thật sự đã động sát khí.
/967
|