“Cuồng Triều, sao rồi?” Lãnh Dạ đứng ở bên cửa sổ vừa dùng kính viễn vọng giám thị trụ sở dược phẩm Xuyên Kì, vừa cầm điện thoại nói chuyện với Cuồng Triều.
“Không được!” Cuồng Triều đáp: ”Chỉ có thể xâm nhập, không có biện pháp khống chế. Nếu cưỡng chế quyền khống chế thì sẽ bị ‘Trùng Võng’ phát hiện.
Lãnh Dạ gãi gãi đầu hỏi: ”Vậy thì làm sao bây giờ?”
“Nhiều nhất ta chỉ có thể xâm nhập vào kho tài liệu sửa đổi một chút, giúp các ngươi làm giả thân phận, các ngươi cũng chỉ có thể đi vào ban ngày.”
Lãnh Dạ quay đầu nhìn Mười Một nằm ở trên giường không biết giả ngủ hay là thật nữa, ngoài trừ sắc mặt có chút trắng bệch ra, tinh thần hai người đều rất sung mãn, Hầu Tử nói: “Không có biện pháp nào khác sao?”
“Ngoại trừ cách đó ra thì ta không còn biện pháp nào nữa.”
“Nhưng ngươi có thể sửa đổi lại tài liệu? Tại sao lại không thể khống chế giám thị hệ thống?”
“Giám thị hệ thống cùng tài liệu khố được phân chia ra, hơn nữa bên trong có rất nhiều mật quán, ta không nắm chắc bọn họ có phát giác trước khi ta xâm nhập vào. Tài liệu khố tương đối dễ dàng hơn, hơn nữa cái đó cũng không có nhiều.”
“Quái lạ.” Lãnh Dạ buồn bực nói: ”Không bảo vệ tài liệu cho tốt lại bảo vệ máy quay hình nghiêm ngặt đến như vậy?”
“Đối với “Trùng Võng’ mà nói thì tài liệu tại trụ sở dược phẩm không phải trọng điểm, bí ẩn cùng sự an toàn của ‘Trùng Võng’ mới là trọng yếu nhất.
Lãnh Dạ bĩu môi lại hỏi:”Biết lối vào của ‘Trùng Võng’ ở đâu chưa?”
“Đã xác định rồi, là ở tại thang máy nội bộ chuyên dụng số ba, muốn khởi động cần thẻ từ, vân tay cùng mật mã khởi động, những cái này phải cần các ngươi tự mình chuẩn bị.
“Cái này phải lấy ở đâu?”
“Thẻ từ tại trên người tổng tài Đô Thái Lang, vân tay là của phó tổng tài Tiểu Hạnh.
Một mực giả ngủ,Mười Một đột nhiên hỏi:”Bây giờ bọn họ ở đâu?”
“Đô Thái Lang đang bồi khách ăn cơm tại Thể Yến Hoàng Cung. Tiểu Hạnh thì ở trong nhà của mình, công tác bảo vệ hai bên đều rất nghiêm mật chu đáo, các ngươi phải cẩn thận.”
Mười Một nhìn đồng hồ một chút:”Thể Yến Hoàng Cung cùng Tiểu Hạnh ở tại địa chỉ nào?”
Sau khi Cuồng Triều thông báo hai cái địa chỉ xong. Mười Một nói: ”Lãnh Dạ, người cùng Hầu Tử đi lấy thẻ từ.”
Lãnh Dạ gật đầu một cái, cùng Hầu Tử phiên dịch nội dung nói chuyện xong rồi dẫn theo Hầu Tử đang hưng phấn đi lấy vũ khí. Mười Một thì đơn giản sửa sang lại chút ít trang bị, rồi lập tức rời đi khách sạn.
Lúc tiến vào thang máy, Cuồng Triều hỏi: ”Sở Nguyên, các ngươi có kế hoạch gì chưa?”
“Không cần thiết.” Mười Một lạnh nhạt trả lời một câu, chờ cửa thang máy mở ra rồi trực tiếp ra khỏi tửu điếm gọi một chiếc taxi. Mới vừa lên xe ngồi xuống ghế, Cuồng Triều phiên dịch một đoạn ngôn ngữ rồi truyền tới đầu điện thoại bên kia, Mười Một không chần chờ chiếu theo lời Cuồng Triều nói một lần. Tài xế liền khởi động xe đi theo địa chỉ như lời hắn nói.
Tên tài xế này tựa hộ rất hay nói, dọc theo đường đi không ngừng nói chuyện với Mười Một, đáng tiếc là Mười Một một câu cũng không hiểu. Mỗi lần hắn ngồi xe taxi đều là do Cuồng Triều lợi dụng mạng inte phiên dịch rồi nói ra địa chỉ, sau đó dùng máy tính phát thanh, Mười Một chỉ có chiếu theo nguyên lời mà nói. Sự thật thì hắn cũng không biết mình nói có ý là gì nữa.
May mắn là tên tài xế này biết điều, thấy Mười Một không có mở miệng thì dần dần cũng không nói nữa, chuyên chú lái xe.
Dọc theo đường đi đều bình an vô sự, xe tới địa chỉ thì Mười Một tùy tiện rút ra mấy vài tờ tiền mệnh giá một ngàn đồng đưa cho tài xế (ở quốc gia này. Một ngàn đồng căn bản không đáng giá, mua một cái bánh bao đã mất hơn 300 đồng, một bình nước ngọt 320 đồng, ngồi xe công cộng nếu đi đường dài cũng mất 1500 đồng. Một kilomet đầu thì giá tiền xe taxi là 650, mỗi kilomet tiếp theo tăng lên khoảng 120 đồng). Tiếp đó xuống xe trong những lời cảm ơn ríu rít của tài xế.
Cái địa chỉ nhà của Tiểu Hạnh Chuyên Tử mà Cuồng Triều đưa cho Mười Một cách chỗ dừng xe không quá xa, Mười Một đi theo lộ tuyến mà Cuồng Triều nói, chỉ đi chừng gần mười phút là đã nhìn thấy mấy căn biệt thự tuy không quá lớn, nhưng khi nhìn vào lại thấy rất khí phái.
“Thấy ngôi biệt thự đó không?” Cuồng Triều từ trong điện thoại hỏi.
“Thấy rồi”
“Ngôi nhà thứ hai bên trái chính là của Tiểu Hạnh Chuyên Tử, theo tư liệu ở đây thì bà ta ở một mình. Có điều trong nhà có rất nhiều thiết bị chống trộm cướp, chạm vào bất kì cái nào thì tiếng chuông báo cảnh cũng đều sẽ vang lên.”
Mười Một quan sát từ xa một hồi rồi hỏi: “Có cách nào khống chế không?”
“Đang thử, đợi một chút, phía bên Lãnh Dạ cũng yêu cầu ta giúp đỡ.” Sau một hồi, thanh âm của Cuồng Triều lại một lần nữa vang lên trong tai Mười Một: “Ta chỉ có thể đóng một vài thiết bị báo cảnh, bên trong còn có rất nhiều những hệ thống tự động khác, ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi thôi.”
“Gần đây có máy giám sát nào không?”
“Có, nhưng đã bị ta che vào rồi.”
“Biết rồi.” Mười Một bỏ lại một câu nói, sau đó liền đi vào trong nhà của Tiểu Hạnh Chuyên Tử.
Mười Một không hề tránh né mà đi thẳng tới cửa nhà Tiểu Hạnh Chuyên Tử, đầu tiên ở bên ngoài lượn quanh một vùng, sau khi xác nhận không có người nào chú ý đến bên này hắn với trở lại trước cửa và ghé sát tai vào trong lắng nghe một chút, sau đó móc chùm chìa khóa vạn năng ra, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa và lao vào trong.
Căn biệt thự này cũng là loại có hai tầng, sau cánh cửa lớn bên ngoài là gian đại sảnh, cả gian đại sảnh được lấy màu trắng làm chủ, những bức tường trắng xóa, so fa màu trắng, bàn trà bằng pha lê màu trắng, còn cả sàn nhà màu trắng, cột chống màu trắng, thậm chí đến cả chiếc ti vi treo tường cũng màu trắng nốt, trừ màu trắng ra, chẳng thấy được bất kì màu sắc gì khác, điều này khiến người ta cảm giác được chủ nhân của nơi này là người đặc biệt yêu thích màu trắng.
Mười Một không hề vội vã mà lập tức lên lầu, đầu tiên hắn đi quanh đại sảnh một vòng, bằng vào những kĩ xảo của đặc không tìm ra mấy thiết bị báo cảnh rồi phá hoại, tiếp đó mới vô cùng cẩn thận mà đi lên lầu hai.
Lầu hai được trang trí toàn với phong cách của Tiểu Trùng quốc, hai bên cửa phòng để bằng, có thể đẩy ra, giá cửa cũng là màu trắng, bên trên là một mảng kính mờ màu trắng.
Tầng hai tổng cộng có bốn gian phòng, khi Mười Một còn ở trên cầu thang thì đã nghe thấy tiếng rên của một nữ nhân từ trong truyền ra. Hắn thuận theo thanh âm đó mà tiến tới ngoài cửa phòng, có thể là do chủ nhân đối với hệ thống chống trộm ở nơi này quá tự tin nên gian phòng hoàn toàn không đóng, âm thanh có thể nghe được một cách rất rõ ràng. Mười Một đẩy nhẹ cửa, để hé ra một khe nhỏ, hắn ghé mắt nhìn vào bên trong.
Bên trong là một gian phòng ngủ, cũng được lấy màu trắng làm chủ. Lúc này trên chiếc giường nước có một nữ nhân trung niên, tuổi chừng hơn ba mươi, thân thể xích lõa khá tiêu chuẩn. Nàng ta đang nằng trên chiếc giường nước mà tự xoa bóp thân thể mình, bộ dạng như đang rất hưởng thụ. Điều kì quái là, cho dù là khi tự an ủi mình nàng ta cũng mang theo một chiếc bao tay. Trên đường đi, Cuồng Triều đã từng nói với hắn, Tiểu Hạnh Chuyên Tử không cần biết là làm gì cũng đều đeo một chiếc bao tay, trừ phi là dùng đến chiếc thang máy số ba, nếu không, lúc bình thời nàng tuyệt đối không bao giờ lấy xuống.
Mười Một lặng lẽ đứng ngoài cửa mà nhìn một hồi, sau đó liền lùi ra hành lang, đầu tiên lục lọi ba căn phòng còn lại một chút. Phá hủy hết các thiết bị báo cảnh trong ba gian phòng đó, sau khi phá hủy xong hết thì trở lại gian phòng bên ngoài.
Sau một hồi lâu như vậy mà Tiểu Hạnh Chuyên Tử vẫn còn chưa giải quyết xong, Mười Một lại phải đợi thêm một hồi nữa nàng ta mới phát ra mấy tiếng rên rỉ thỏa mãn, sau đó cả thân hình mềm nhũn nằm yên trên giường, chẳng hề động đậy. Chỉ là không ngừng thở dốc mà thôi.
Tuy nói trong lúc người ta ở vào trạng thái hưng phấn thì khả năng quan sát là thấp nhất, nhưng Mười Một chẳng hề nhân cơ hội này mà lao vào, ngược lại hắn còn vô cùng cẩn thận đóng cửa lại như cũ, sau đó lại lùi đến nấp trong phòng tắm. Bỏi vì hắn không biết trong gian phòng đó có thiết bị báo cảnh hay không, cho nên chỉ đành tiếp tục đợi, đợi Tiểu Hạnh Chuyên Tử đi tắm.
Chừng mấy phút sau Tiểu Hạnh Chuyên Tử mới từ trên giường bò xuống, toàn thân ướt đẫm, cũng không mặc quần áo vào mà cứ để thân thể xích lõa như vậy mở cửa phòng đi ra luôn. Nàng ta vừa sờ sờ vào sau gáy mình vừa bước tới phòng tắm, có thể là vì nàng quá tự tin vào hệ thống bảo vệ của mình, sau khi tiến tới phòng tắm cũng chỉ nhìn qua bên trong, sau đó liền trực tiếp bước vào luôn mà chẳng cả đóng cửa lại. Nhưng nàng ta không hề phát hiện ra có một thân ảnh vẫn luôn nấp ở phía sau. Lúc này, Mười Một đột nhiên từ phía sau nàng ta lao ra, dùng một ngón tay đâm thẳng vào một huyệt đạo trên cổ nàng ta, cả thân thể Tiểu Hạnh Chuyên Tử lập tức run rẩy kịch liệt một trận, sau đó thì hôn mê mà ngã lăn trên mặt đất.
Mười Một lạnh nhạt nhìn khắp toàn thân thể xích lõa đã hôn mê đi của Tiểu Hạnh Chuyên Tử, ghé sát vào bộ đạm nói: “Cuồng Triều, tay trái hay tay phải?”
“Là tay phải.”
Mười Một ngồi xuống cởi chiếc bao tay trên tay phải Tiểu Hạnh Chuyên Tử xuống, lấy mực đóng dấu đã chuẩn bị sẵn từ trước ấn cả bàn tay của nàng ta xuống, sau đó mới đeo chiếc bao tay của nàng ta vào lại như cũ.
Sauk hi xử lí xong tất cả dấu vết, lại vô cùng cẩn thận khởi động lại các hiết bị báo cảnh rồi mau chóng rời khỏi căn biệt thự.
Sauk hi ra ngoài biệt thự, Mười Một nói: “Phía bên ta kết thúc rồi. Tất cả các thiết bị báo cảnh đều đã khởi động lại như cũ.”
“Ồ, đúng rồi, ngươi giết Tiểu Hạnh Chuyên Tử chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao? Ngươi không sợ sau khi nàng ta tỉnh dậy sẽ biết đã bị chúng ta lấy trộm dấu vân tay rồi sao?”
Mười Một thản nhiên nói: “Nếu cô ta chết rồi thì sẽ rất nhanh có người biết, chúng ta không có thời gian để mạo hiểm. Lại nói ta chỉ dùng một chút thủ đoạn, nàng ta chỉ cảm thấy mình đột nhiên hôn mê đi, không tìm được manh mối gì thì cũng sẽ chẳng hoài nghi đâu.”
“Tùy ngươi thôi, ngươi nói không sao thì chắc là sẽ không sao. Đúng rồi, phía bên Lãnh Dạ và Hầu Tử đã gặp phải chút phiền phức, ngươi có qua đó giúp đỡ chút không?”
“Không cần, bọn họ có thể tự giải quyết được.”
Cùng lúc này, phía bên Thể Yến Hoàng Cung đang phát sinh một cuộc đấu súng kịch liệt.
Nguyên nhân là vì Lãnh Dạ và Hầu Tử hai người vừa mới đến đây, Hầu Tử vì tên bảo an ở cửa nhìn hắn với ánh mắt rất khó chịu nên đã oánh tên bảo an một trận luôn. Sau đó thì một đám bảo an từ phía sau ào đến, Lãnh Dạ ban đầu còn cố làm người tốt, sau một hồi giải thích với đám bảo an rằng bạn hằn vừa mới từ Ưng quốc đến, không hiểu quy củ ở đây. Một lạt sau thì lại nói người bạn này là bộ đội đặc chủng ở Ưng quốcm ngàn vạn lần đừng làm lớn chuyện. Đáng tiếc là hắn nói cũng chỉ là hắn nói, đám bảo an này chẳng hề để ý đến hắn, lượng người lao ra càng ngày càng nhiều, bên ngoài cũng có một đống người thích xem nhiệt náo vây quanh lại xem.
Hầu Tử tựa hồ như đánh rất giỏi, tuy thân thủ hắn chẳng ra sao, thường xuyên bị đám bảo an đánh trúng, nhưng da thịt hắn rất dày, lục khí lại lớn hơn người thường, dùng vết thương nhỏ đổi lấy vết thương lớn, đánh dập mũi xanh mặt cả chục tên bảo an lao tới. Đây là hắn còn cố ý ẩn tàng thực lực của mình, nếu không, bằng vào kĩ xảo sát nhân chuyên nghiệp của Hầu tử, sớm đã giết sạch hết cả đám bảo an tầm thường này rồi.
Khi Đô Lang và mấy người khách hàng của hắn được một đám vệ sĩ bảo vệ, Lãnh Dạ và Hầu Tử đã chú ý đến hắn rồi. Hầu Tử rời dần chiến trường về phía Thái Lang, trên đường còn cố ý để bị đánh mấy cái, còn chen lấn cả vào đám người xem vô tội.
Khi Hầu Tử đi đến bên này, đám vệ sĩ bên cạnh Đô Thái Lang đã tiến lên ngăn trở, kết quả là cuồng tính của Hầu Tử đại phát, kéo bung hết cả đám vệ sĩ ra. Lại thêm bên trong còn có mấy khách hàng vừa uống rượu xong, tửu tính đại phát, nhìn thấy bên cạnh có cô bé gái xinh đẹp thì liền đi tới chòng ghẹo, dẫn đến một trận đánh loạn nữa xảy ra. Cũng có lẽ là do những người này bình thười tâm tình buồn phiền kìm nén, hôm nay mới mượng rượu để phát tiết ra, tất cả nhấc bình rượu lên mà lao vào chiến trường, kết quả là cục diện đã loạn lại càng thêm loạn, một mạng hỗn loạn chẳng thể quản nổi phát sinh. Một giọng nữ chói tai vang lên, chẳng biết là do người nào cảm thấy bực mình đầu tiên, lại thêm một đám người lao đến đánh loạn một trận, cuối cùng biến thành cảnh mấy chục người lao vào đánh nhau, chẳng biết là ai đánh ai, tại sao lại đánh nữa. Dù sao cứ nhìn thấy người bên cạnh, chẳng cần để ý đến nguyên nhân, cũng chẳng cần biết là ai, họ cứ thể mà tẩn luôn chẳng cần suy nghĩ.
Đô Thái Lang và mấy khách hàng của hắn tựa như rất thích cảnh tượng này, năm sáu người vừa chỉ trỏ về bên đó vừa lớn tiếng nói chuyện.
Lãnh Dạ và Hầu Tử bị quấn vào trong chỗ đó, hai người giường như đã đánh đến đỏ lừ cả hai mắt lên, chẳng quản an hem hay là bạn bè gì cả, hai người có lúc còn người mình đánh người mình. Hầu Tử một cước đạp vào hông Lãnh Dạ, sức mạnh kinh nhân khi bạo phát của hắn đạp bay lãnh dạ đi, bay thẳng tới bên cạnh bọn Đô Thái Lang và mấy khách hàng của hắn, ba khách hàng tụ lại nhìn, bên cạnh còn có mấy người cười lớn, hơn nữa còn có mấy tên vệ sĩ không tham chiến gần đó vội vã chạy đến kéo Lãnh Dạ đi.
Lãnh Dạ vừa nói xin lỗi vừa để mặc mấy tên vệ sĩ kéo đi, nhưng chẳng ai biết rằng, chỉ trong một lát đó, chiếc thẻ từ trên người Đô Thái Lang đã bị sao chép rồi.
Thì ra khi Lãnh Dạ va vào thân thể Đô Thái Lang, hắn đã mau chóng sờ khắp thân thể y một lượt, đầu tiên là cái ví da, mau chóng lục lọi bên trong một chút, ngoài một ít tiền mặt và mấy tấm thẻ ngân hàng ra thì chẳng có thứ gì bọn hắn cần, sau đó hắn lại đặt chiếc ví da trở lại chỗ cũ và lôi từ trong một cái túi khác ra một mớ những danh thiếp hay gì gì đó, tấm thẻ từ mà bọn hắn cần cũng ở trong đống thẻ giống như danh thiếp đó. Lãnh Dạ tìm được tấm thẻ từ trong mớ hỗn loạn, lợi dụng động tác xoay người, mau chóng nhét thẻ từ vào trong chiếc điện thoại di động để sao chép.
Khi mấy tên vệ sĩ lao tới kéo hắn ra thì phía bên Cuồng Triều đã chẳng còn tin tức gì nữa, Lãnh Dạ thiếu chú nữa thì đã xuất thủ với mấy tên vệ sĩ này.
Đúng vào lúc đó, Cuồng Triều đột nhiên nói: “OK rồi.”
Lãnh Dạ mau chóng để tấm thẻ từ vào trong đám danh thiếp, khi bị mấy tên vệ sĩ kéo đi hắn đã kịp nhét chúng vào chỗ cũ mà không để lại dấu tích gì.
Đô Thái Lang sau khi được bọn vệ sĩ đỡ dậy, việc đầu tiên hắn làm là sờ sờ vào cái túi để danh thiếp, sau đó mặt mũi đỏ bừng mà chửi mắng bọn vệ sĩ.
Cuộc hỗn chiến bên ngoài Thể Yến Hoàng Cung còn đang tiếp tục, hơn nữa số người bị kéo vào càng ngày càng nhiều thêm, tại Tiểu Trùng quốc, khắp nơi đều có người uống rượu đến say mèm, nhìn thấy cảnh náo nhiệt này, cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì mà lao vào tham gia luôn.
Cho đến khi có một lượng lớn cảnh sát đến giải quyết, những người hoặc là say rượu hoặc là đánh nhau đến điên cuồng này mới bị cường hành ép phải giải tán đi, nhưng lúc này những người thật sự có liên quan đã chẳng thể tìm thấy đâu rồi.
“Không được!” Cuồng Triều đáp: ”Chỉ có thể xâm nhập, không có biện pháp khống chế. Nếu cưỡng chế quyền khống chế thì sẽ bị ‘Trùng Võng’ phát hiện.
Lãnh Dạ gãi gãi đầu hỏi: ”Vậy thì làm sao bây giờ?”
“Nhiều nhất ta chỉ có thể xâm nhập vào kho tài liệu sửa đổi một chút, giúp các ngươi làm giả thân phận, các ngươi cũng chỉ có thể đi vào ban ngày.”
Lãnh Dạ quay đầu nhìn Mười Một nằm ở trên giường không biết giả ngủ hay là thật nữa, ngoài trừ sắc mặt có chút trắng bệch ra, tinh thần hai người đều rất sung mãn, Hầu Tử nói: “Không có biện pháp nào khác sao?”
“Ngoại trừ cách đó ra thì ta không còn biện pháp nào nữa.”
“Nhưng ngươi có thể sửa đổi lại tài liệu? Tại sao lại không thể khống chế giám thị hệ thống?”
“Giám thị hệ thống cùng tài liệu khố được phân chia ra, hơn nữa bên trong có rất nhiều mật quán, ta không nắm chắc bọn họ có phát giác trước khi ta xâm nhập vào. Tài liệu khố tương đối dễ dàng hơn, hơn nữa cái đó cũng không có nhiều.”
“Quái lạ.” Lãnh Dạ buồn bực nói: ”Không bảo vệ tài liệu cho tốt lại bảo vệ máy quay hình nghiêm ngặt đến như vậy?”
“Đối với “Trùng Võng’ mà nói thì tài liệu tại trụ sở dược phẩm không phải trọng điểm, bí ẩn cùng sự an toàn của ‘Trùng Võng’ mới là trọng yếu nhất.
Lãnh Dạ bĩu môi lại hỏi:”Biết lối vào của ‘Trùng Võng’ ở đâu chưa?”
“Đã xác định rồi, là ở tại thang máy nội bộ chuyên dụng số ba, muốn khởi động cần thẻ từ, vân tay cùng mật mã khởi động, những cái này phải cần các ngươi tự mình chuẩn bị.
“Cái này phải lấy ở đâu?”
“Thẻ từ tại trên người tổng tài Đô Thái Lang, vân tay là của phó tổng tài Tiểu Hạnh.
Một mực giả ngủ,Mười Một đột nhiên hỏi:”Bây giờ bọn họ ở đâu?”
“Đô Thái Lang đang bồi khách ăn cơm tại Thể Yến Hoàng Cung. Tiểu Hạnh thì ở trong nhà của mình, công tác bảo vệ hai bên đều rất nghiêm mật chu đáo, các ngươi phải cẩn thận.”
Mười Một nhìn đồng hồ một chút:”Thể Yến Hoàng Cung cùng Tiểu Hạnh ở tại địa chỉ nào?”
Sau khi Cuồng Triều thông báo hai cái địa chỉ xong. Mười Một nói: ”Lãnh Dạ, người cùng Hầu Tử đi lấy thẻ từ.”
Lãnh Dạ gật đầu một cái, cùng Hầu Tử phiên dịch nội dung nói chuyện xong rồi dẫn theo Hầu Tử đang hưng phấn đi lấy vũ khí. Mười Một thì đơn giản sửa sang lại chút ít trang bị, rồi lập tức rời đi khách sạn.
Lúc tiến vào thang máy, Cuồng Triều hỏi: ”Sở Nguyên, các ngươi có kế hoạch gì chưa?”
“Không cần thiết.” Mười Một lạnh nhạt trả lời một câu, chờ cửa thang máy mở ra rồi trực tiếp ra khỏi tửu điếm gọi một chiếc taxi. Mới vừa lên xe ngồi xuống ghế, Cuồng Triều phiên dịch một đoạn ngôn ngữ rồi truyền tới đầu điện thoại bên kia, Mười Một không chần chờ chiếu theo lời Cuồng Triều nói một lần. Tài xế liền khởi động xe đi theo địa chỉ như lời hắn nói.
Tên tài xế này tựa hộ rất hay nói, dọc theo đường đi không ngừng nói chuyện với Mười Một, đáng tiếc là Mười Một một câu cũng không hiểu. Mỗi lần hắn ngồi xe taxi đều là do Cuồng Triều lợi dụng mạng inte phiên dịch rồi nói ra địa chỉ, sau đó dùng máy tính phát thanh, Mười Một chỉ có chiếu theo nguyên lời mà nói. Sự thật thì hắn cũng không biết mình nói có ý là gì nữa.
May mắn là tên tài xế này biết điều, thấy Mười Một không có mở miệng thì dần dần cũng không nói nữa, chuyên chú lái xe.
Dọc theo đường đi đều bình an vô sự, xe tới địa chỉ thì Mười Một tùy tiện rút ra mấy vài tờ tiền mệnh giá một ngàn đồng đưa cho tài xế (ở quốc gia này. Một ngàn đồng căn bản không đáng giá, mua một cái bánh bao đã mất hơn 300 đồng, một bình nước ngọt 320 đồng, ngồi xe công cộng nếu đi đường dài cũng mất 1500 đồng. Một kilomet đầu thì giá tiền xe taxi là 650, mỗi kilomet tiếp theo tăng lên khoảng 120 đồng). Tiếp đó xuống xe trong những lời cảm ơn ríu rít của tài xế.
Cái địa chỉ nhà của Tiểu Hạnh Chuyên Tử mà Cuồng Triều đưa cho Mười Một cách chỗ dừng xe không quá xa, Mười Một đi theo lộ tuyến mà Cuồng Triều nói, chỉ đi chừng gần mười phút là đã nhìn thấy mấy căn biệt thự tuy không quá lớn, nhưng khi nhìn vào lại thấy rất khí phái.
“Thấy ngôi biệt thự đó không?” Cuồng Triều từ trong điện thoại hỏi.
“Thấy rồi”
“Ngôi nhà thứ hai bên trái chính là của Tiểu Hạnh Chuyên Tử, theo tư liệu ở đây thì bà ta ở một mình. Có điều trong nhà có rất nhiều thiết bị chống trộm cướp, chạm vào bất kì cái nào thì tiếng chuông báo cảnh cũng đều sẽ vang lên.”
Mười Một quan sát từ xa một hồi rồi hỏi: “Có cách nào khống chế không?”
“Đang thử, đợi một chút, phía bên Lãnh Dạ cũng yêu cầu ta giúp đỡ.” Sau một hồi, thanh âm của Cuồng Triều lại một lần nữa vang lên trong tai Mười Một: “Ta chỉ có thể đóng một vài thiết bị báo cảnh, bên trong còn có rất nhiều những hệ thống tự động khác, ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi thôi.”
“Gần đây có máy giám sát nào không?”
“Có, nhưng đã bị ta che vào rồi.”
“Biết rồi.” Mười Một bỏ lại một câu nói, sau đó liền đi vào trong nhà của Tiểu Hạnh Chuyên Tử.
Mười Một không hề tránh né mà đi thẳng tới cửa nhà Tiểu Hạnh Chuyên Tử, đầu tiên ở bên ngoài lượn quanh một vùng, sau khi xác nhận không có người nào chú ý đến bên này hắn với trở lại trước cửa và ghé sát tai vào trong lắng nghe một chút, sau đó móc chùm chìa khóa vạn năng ra, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa và lao vào trong.
Căn biệt thự này cũng là loại có hai tầng, sau cánh cửa lớn bên ngoài là gian đại sảnh, cả gian đại sảnh được lấy màu trắng làm chủ, những bức tường trắng xóa, so fa màu trắng, bàn trà bằng pha lê màu trắng, còn cả sàn nhà màu trắng, cột chống màu trắng, thậm chí đến cả chiếc ti vi treo tường cũng màu trắng nốt, trừ màu trắng ra, chẳng thấy được bất kì màu sắc gì khác, điều này khiến người ta cảm giác được chủ nhân của nơi này là người đặc biệt yêu thích màu trắng.
Mười Một không hề vội vã mà lập tức lên lầu, đầu tiên hắn đi quanh đại sảnh một vòng, bằng vào những kĩ xảo của đặc không tìm ra mấy thiết bị báo cảnh rồi phá hoại, tiếp đó mới vô cùng cẩn thận mà đi lên lầu hai.
Lầu hai được trang trí toàn với phong cách của Tiểu Trùng quốc, hai bên cửa phòng để bằng, có thể đẩy ra, giá cửa cũng là màu trắng, bên trên là một mảng kính mờ màu trắng.
Tầng hai tổng cộng có bốn gian phòng, khi Mười Một còn ở trên cầu thang thì đã nghe thấy tiếng rên của một nữ nhân từ trong truyền ra. Hắn thuận theo thanh âm đó mà tiến tới ngoài cửa phòng, có thể là do chủ nhân đối với hệ thống chống trộm ở nơi này quá tự tin nên gian phòng hoàn toàn không đóng, âm thanh có thể nghe được một cách rất rõ ràng. Mười Một đẩy nhẹ cửa, để hé ra một khe nhỏ, hắn ghé mắt nhìn vào bên trong.
Bên trong là một gian phòng ngủ, cũng được lấy màu trắng làm chủ. Lúc này trên chiếc giường nước có một nữ nhân trung niên, tuổi chừng hơn ba mươi, thân thể xích lõa khá tiêu chuẩn. Nàng ta đang nằng trên chiếc giường nước mà tự xoa bóp thân thể mình, bộ dạng như đang rất hưởng thụ. Điều kì quái là, cho dù là khi tự an ủi mình nàng ta cũng mang theo một chiếc bao tay. Trên đường đi, Cuồng Triều đã từng nói với hắn, Tiểu Hạnh Chuyên Tử không cần biết là làm gì cũng đều đeo một chiếc bao tay, trừ phi là dùng đến chiếc thang máy số ba, nếu không, lúc bình thời nàng tuyệt đối không bao giờ lấy xuống.
Mười Một lặng lẽ đứng ngoài cửa mà nhìn một hồi, sau đó liền lùi ra hành lang, đầu tiên lục lọi ba căn phòng còn lại một chút. Phá hủy hết các thiết bị báo cảnh trong ba gian phòng đó, sau khi phá hủy xong hết thì trở lại gian phòng bên ngoài.
Sau một hồi lâu như vậy mà Tiểu Hạnh Chuyên Tử vẫn còn chưa giải quyết xong, Mười Một lại phải đợi thêm một hồi nữa nàng ta mới phát ra mấy tiếng rên rỉ thỏa mãn, sau đó cả thân hình mềm nhũn nằm yên trên giường, chẳng hề động đậy. Chỉ là không ngừng thở dốc mà thôi.
Tuy nói trong lúc người ta ở vào trạng thái hưng phấn thì khả năng quan sát là thấp nhất, nhưng Mười Một chẳng hề nhân cơ hội này mà lao vào, ngược lại hắn còn vô cùng cẩn thận đóng cửa lại như cũ, sau đó lại lùi đến nấp trong phòng tắm. Bỏi vì hắn không biết trong gian phòng đó có thiết bị báo cảnh hay không, cho nên chỉ đành tiếp tục đợi, đợi Tiểu Hạnh Chuyên Tử đi tắm.
Chừng mấy phút sau Tiểu Hạnh Chuyên Tử mới từ trên giường bò xuống, toàn thân ướt đẫm, cũng không mặc quần áo vào mà cứ để thân thể xích lõa như vậy mở cửa phòng đi ra luôn. Nàng ta vừa sờ sờ vào sau gáy mình vừa bước tới phòng tắm, có thể là vì nàng quá tự tin vào hệ thống bảo vệ của mình, sau khi tiến tới phòng tắm cũng chỉ nhìn qua bên trong, sau đó liền trực tiếp bước vào luôn mà chẳng cả đóng cửa lại. Nhưng nàng ta không hề phát hiện ra có một thân ảnh vẫn luôn nấp ở phía sau. Lúc này, Mười Một đột nhiên từ phía sau nàng ta lao ra, dùng một ngón tay đâm thẳng vào một huyệt đạo trên cổ nàng ta, cả thân thể Tiểu Hạnh Chuyên Tử lập tức run rẩy kịch liệt một trận, sau đó thì hôn mê mà ngã lăn trên mặt đất.
Mười Một lạnh nhạt nhìn khắp toàn thân thể xích lõa đã hôn mê đi của Tiểu Hạnh Chuyên Tử, ghé sát vào bộ đạm nói: “Cuồng Triều, tay trái hay tay phải?”
“Là tay phải.”
Mười Một ngồi xuống cởi chiếc bao tay trên tay phải Tiểu Hạnh Chuyên Tử xuống, lấy mực đóng dấu đã chuẩn bị sẵn từ trước ấn cả bàn tay của nàng ta xuống, sau đó mới đeo chiếc bao tay của nàng ta vào lại như cũ.
Sauk hi xử lí xong tất cả dấu vết, lại vô cùng cẩn thận khởi động lại các hiết bị báo cảnh rồi mau chóng rời khỏi căn biệt thự.
Sauk hi ra ngoài biệt thự, Mười Một nói: “Phía bên ta kết thúc rồi. Tất cả các thiết bị báo cảnh đều đã khởi động lại như cũ.”
“Ồ, đúng rồi, ngươi giết Tiểu Hạnh Chuyên Tử chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao? Ngươi không sợ sau khi nàng ta tỉnh dậy sẽ biết đã bị chúng ta lấy trộm dấu vân tay rồi sao?”
Mười Một thản nhiên nói: “Nếu cô ta chết rồi thì sẽ rất nhanh có người biết, chúng ta không có thời gian để mạo hiểm. Lại nói ta chỉ dùng một chút thủ đoạn, nàng ta chỉ cảm thấy mình đột nhiên hôn mê đi, không tìm được manh mối gì thì cũng sẽ chẳng hoài nghi đâu.”
“Tùy ngươi thôi, ngươi nói không sao thì chắc là sẽ không sao. Đúng rồi, phía bên Lãnh Dạ và Hầu Tử đã gặp phải chút phiền phức, ngươi có qua đó giúp đỡ chút không?”
“Không cần, bọn họ có thể tự giải quyết được.”
Cùng lúc này, phía bên Thể Yến Hoàng Cung đang phát sinh một cuộc đấu súng kịch liệt.
Nguyên nhân là vì Lãnh Dạ và Hầu Tử hai người vừa mới đến đây, Hầu Tử vì tên bảo an ở cửa nhìn hắn với ánh mắt rất khó chịu nên đã oánh tên bảo an một trận luôn. Sau đó thì một đám bảo an từ phía sau ào đến, Lãnh Dạ ban đầu còn cố làm người tốt, sau một hồi giải thích với đám bảo an rằng bạn hằn vừa mới từ Ưng quốc đến, không hiểu quy củ ở đây. Một lạt sau thì lại nói người bạn này là bộ đội đặc chủng ở Ưng quốcm ngàn vạn lần đừng làm lớn chuyện. Đáng tiếc là hắn nói cũng chỉ là hắn nói, đám bảo an này chẳng hề để ý đến hắn, lượng người lao ra càng ngày càng nhiều, bên ngoài cũng có một đống người thích xem nhiệt náo vây quanh lại xem.
Hầu Tử tựa hồ như đánh rất giỏi, tuy thân thủ hắn chẳng ra sao, thường xuyên bị đám bảo an đánh trúng, nhưng da thịt hắn rất dày, lục khí lại lớn hơn người thường, dùng vết thương nhỏ đổi lấy vết thương lớn, đánh dập mũi xanh mặt cả chục tên bảo an lao tới. Đây là hắn còn cố ý ẩn tàng thực lực của mình, nếu không, bằng vào kĩ xảo sát nhân chuyên nghiệp của Hầu tử, sớm đã giết sạch hết cả đám bảo an tầm thường này rồi.
Khi Đô Lang và mấy người khách hàng của hắn được một đám vệ sĩ bảo vệ, Lãnh Dạ và Hầu Tử đã chú ý đến hắn rồi. Hầu Tử rời dần chiến trường về phía Thái Lang, trên đường còn cố ý để bị đánh mấy cái, còn chen lấn cả vào đám người xem vô tội.
Khi Hầu Tử đi đến bên này, đám vệ sĩ bên cạnh Đô Thái Lang đã tiến lên ngăn trở, kết quả là cuồng tính của Hầu Tử đại phát, kéo bung hết cả đám vệ sĩ ra. Lại thêm bên trong còn có mấy khách hàng vừa uống rượu xong, tửu tính đại phát, nhìn thấy bên cạnh có cô bé gái xinh đẹp thì liền đi tới chòng ghẹo, dẫn đến một trận đánh loạn nữa xảy ra. Cũng có lẽ là do những người này bình thười tâm tình buồn phiền kìm nén, hôm nay mới mượng rượu để phát tiết ra, tất cả nhấc bình rượu lên mà lao vào chiến trường, kết quả là cục diện đã loạn lại càng thêm loạn, một mạng hỗn loạn chẳng thể quản nổi phát sinh. Một giọng nữ chói tai vang lên, chẳng biết là do người nào cảm thấy bực mình đầu tiên, lại thêm một đám người lao đến đánh loạn một trận, cuối cùng biến thành cảnh mấy chục người lao vào đánh nhau, chẳng biết là ai đánh ai, tại sao lại đánh nữa. Dù sao cứ nhìn thấy người bên cạnh, chẳng cần để ý đến nguyên nhân, cũng chẳng cần biết là ai, họ cứ thể mà tẩn luôn chẳng cần suy nghĩ.
Đô Thái Lang và mấy khách hàng của hắn tựa như rất thích cảnh tượng này, năm sáu người vừa chỉ trỏ về bên đó vừa lớn tiếng nói chuyện.
Lãnh Dạ và Hầu Tử bị quấn vào trong chỗ đó, hai người giường như đã đánh đến đỏ lừ cả hai mắt lên, chẳng quản an hem hay là bạn bè gì cả, hai người có lúc còn người mình đánh người mình. Hầu Tử một cước đạp vào hông Lãnh Dạ, sức mạnh kinh nhân khi bạo phát của hắn đạp bay lãnh dạ đi, bay thẳng tới bên cạnh bọn Đô Thái Lang và mấy khách hàng của hắn, ba khách hàng tụ lại nhìn, bên cạnh còn có mấy người cười lớn, hơn nữa còn có mấy tên vệ sĩ không tham chiến gần đó vội vã chạy đến kéo Lãnh Dạ đi.
Lãnh Dạ vừa nói xin lỗi vừa để mặc mấy tên vệ sĩ kéo đi, nhưng chẳng ai biết rằng, chỉ trong một lát đó, chiếc thẻ từ trên người Đô Thái Lang đã bị sao chép rồi.
Thì ra khi Lãnh Dạ va vào thân thể Đô Thái Lang, hắn đã mau chóng sờ khắp thân thể y một lượt, đầu tiên là cái ví da, mau chóng lục lọi bên trong một chút, ngoài một ít tiền mặt và mấy tấm thẻ ngân hàng ra thì chẳng có thứ gì bọn hắn cần, sau đó hắn lại đặt chiếc ví da trở lại chỗ cũ và lôi từ trong một cái túi khác ra một mớ những danh thiếp hay gì gì đó, tấm thẻ từ mà bọn hắn cần cũng ở trong đống thẻ giống như danh thiếp đó. Lãnh Dạ tìm được tấm thẻ từ trong mớ hỗn loạn, lợi dụng động tác xoay người, mau chóng nhét thẻ từ vào trong chiếc điện thoại di động để sao chép.
Khi mấy tên vệ sĩ lao tới kéo hắn ra thì phía bên Cuồng Triều đã chẳng còn tin tức gì nữa, Lãnh Dạ thiếu chú nữa thì đã xuất thủ với mấy tên vệ sĩ này.
Đúng vào lúc đó, Cuồng Triều đột nhiên nói: “OK rồi.”
Lãnh Dạ mau chóng để tấm thẻ từ vào trong đám danh thiếp, khi bị mấy tên vệ sĩ kéo đi hắn đã kịp nhét chúng vào chỗ cũ mà không để lại dấu tích gì.
Đô Thái Lang sau khi được bọn vệ sĩ đỡ dậy, việc đầu tiên hắn làm là sờ sờ vào cái túi để danh thiếp, sau đó mặt mũi đỏ bừng mà chửi mắng bọn vệ sĩ.
Cuộc hỗn chiến bên ngoài Thể Yến Hoàng Cung còn đang tiếp tục, hơn nữa số người bị kéo vào càng ngày càng nhiều thêm, tại Tiểu Trùng quốc, khắp nơi đều có người uống rượu đến say mèm, nhìn thấy cảnh náo nhiệt này, cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì mà lao vào tham gia luôn.
Cho đến khi có một lượng lớn cảnh sát đến giải quyết, những người hoặc là say rượu hoặc là đánh nhau đến điên cuồng này mới bị cường hành ép phải giải tán đi, nhưng lúc này những người thật sự có liên quan đã chẳng thể tìm thấy đâu rồi.
/967
|