Xe chạy trên đường cao tốc chạy hơn ba giờ, rốt cuộc cũng tới con tàu mà Văn Cường chuẩn bị cho. Sau khi xác nhận thân phận, ba người Mười Một được mang đến một phòng để hàng. Uy Hải tập đoàn của Văn Cường là tập đoàn đa quốc gia, có rất nhiều việc làm ăn với các quốc gia khác, trong đó có cả Nhật. Con thuyền chở hàng này là đang chuyển hàng đến nước Nhật, cũng là chỗ thích hợp nhất để che dấu ba người.
Ba người tự phân ra mỗi người một gian phòng, bất quá Hầu Tử bỏ phòng của mình để không và đến ở cùng với Lãnh Dạ. Vì vậy trong thời gian mấy ngày ở trên thuyền hàng, phòng của Lãnh Dạ luôn là âm thanh liên miên không dứt, có khi còn vọng đến trận trận tiếng cười dâm đãng. Bất quá đừng hiểu lầm, cọn họ không phải là làm ra cái gì quan hệ nam – nam, mà là đang nói đến vấn đề mỹ nữ và triết lý nhân sinh.
Tàu hàng lênh đênh trên biển mấy ngày rốt cuộc cũng tới gần Nhật. Mười Một, Lãnh Dạ và Hầu Tử từ đáy thuyền lặn vào trong nước, lại tìm kiếm chỗ bờ biển không có người. Một đoạn thời gian gần đây, nước Nhất đối với mọi con đường đi xuất nhập khẩu thị rất là nghiêm mật, bất kể là sân bay hay là cảng biển, đều có một lượng lớn cảng sát kiểm tra. Một khi phát hiện có người khả nghi, không nói gì trước hết cứ bắt lại đã. Cũng may Mỹ quốc lấy ra kỹ thuật cơ nhân bán cho nước Nhật là một vở kịch công khai, tất cả mọi người đều nghĩ là nước Nhất sợ có người đến ăn trộm kỹ thuật cơ nhân, mới đề phòng khẩn mật như vậy. không ai có thể nghĩ ra rằng, nước Nhật là vì bắt cóc rất nhiều tiến sĩ đầu ngành sinh vật của Trung Quốc, sợ Trung Quốc sẽ đến trả thù, mới phòng thủ nghiêm mật như vậy.
Cũng quả nhiên, tàu hàng vừa mới cập bờ thì đã có một đội cảnh sát đi lên lục soát, lí do là gần đây có nhiều buôn lậu, cần phải tăng cường bố phòng, bất qúa lí do thực sự thì mọi người đều biết trong lòng.
Mà lúc này, ba người Mười Một đã từ một bãi cát không người đi lên, bãi cát cách đướng cái rất gần, mà ở đây sắc trời đã tối, hơn nữa bọn hojlaij mặc một bộ áo lặn màu đen, trong thời gian ngắn rất khó phát hiện ra trên cát có ba điểm nhỏ màu đen.
Ba người trốn sau một tảng đá thay quần áo lặn ra, sau đó mang quần áo lặn đó chôn phía dưới tảng đá.
Hầu Tử nói:
- Nếu bị người ta phát hiện thì làm thế nào bây giờ?
Lãnh Dạ cười cười nói:
- Cái bãi cát này quá nhỏ, bình thường rất ít có người tới. nếu bị phát hiện cũng không có vấn đề gì, bọn họ chỉ biết là có người tiến vào, cũng không biết là ai. Muốn tìm ra người tiến vào, trừ khi là triển khai lục soát, bất quá bọn họ cũng không có nhân lực vật lực lớn đến mức đó. Nhiều lắm thì chỉ phái thêm nhiều nhân thủ đến khu căn cứ số 2 thôi.
- Thế không phải là nhiệm vụ của chúng ta khó khăn sẽ tăng lên sao?
- Không sao cả.
Mười Một nhàn nhạt nói một câu rồi liền hỏi:
- Người tiếp ứng ở đâu?
Lãnh Dạ nhìn đồng hồ một chút rồi nói:
- Ước chừng là ở tại Tùng Cương.
- Đi thôi, đi Tùng Cương.
Dưới sự yểm trợ của bóng đêm, ba bóng người cẩn thận dọc theo ven đường cái mà đi, mỗi lần gặp phải trạm kiểm soát, đều tránh ra xa. Đi hơn nửa giờ ba người rốt cuộc mới tới Tùng Cương.
Xa xa, thấy có một chiếc xo Toyota đang sáng đèn, dường như là chiếc xe đang hỏng, chủ xe đang kiểm tra.
Lãnh Dạ đi tới, dùng tiếng Nhật hỏi:
- Bằng hữu, xe bị hỏng sao?
Chủ xe là một người tầm bốn mươi tuổi, nam nhân phương đông, nghe vậy gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, đột nhiên bôc khói.
Lãnh Dạ làm ra vẻ đi vòng quanh xe một vòng, nói:
- Cái xe rách này của ngươi sớm đã nên đổi đi.
Chủ xe nói:
- Đúng thế, nhưng mà bởi lý do kinh tế, không mua nổi xe mới.
- Ồ, vậy xe ngươi bây giờ có thể chạy được không?
Chủ xe đóng nắp xe lại, nói:
- Chỉ cần không quá xa thì có thể đi được.
- Có thể cho đi nhờ một đoạn được không?
- Không thành vấn đề, lên xe đi.
Lãnh Dạ lặng lẽ hướng về phía Mười Một và Hầu Tử ngoắc ngoắc đầu. ba người chui vào trong xe. Chủ xe cũng ngồi vào ghế điều khiển, khởi động xe rooid chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi xác nhận phụ cận không có ai chú ý chỗ này, Lãnh Dạ mới nói:
- Lãnh Dạ.
Chủ xe gật đầu:
- Ta là đặc phái viên, Trương Thiện. ta ở Nhật lấy tên là Hải Đảo Hạ Mộc.
Mười Một hỏi:
- Bây giờ đi đâu?
Trương Thiện nói:
- Trước tiên cứ đi gặp tổ trưởng của chúng ta trước đi, hắn vẫn rất mong chờ nhiệm vụ lần này. Mẹ kiếp, nước Nhật cho dù tự mình không có bản lĩnh lại dám đi bắt khoa họa gia của nước ta. Lần này nhất định phải để cho bọn chúng thấy, Trung Quốc chúng ta có phải là dễ trêu vào không.
Mười Một nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tâm lý của hắn thì không có khái niệm quốc gia, chỉ có nhiệm vụ và mục tiêu.
Lãnh Dạ và Trương Thiện nói chuyện cũng với nhau. Hầu Tử không hiểu tiếng Trung Quốc, mà Trương Thiện cũng không biết tiếng Anh. Lãnh Dạ chỉ có thể trở thành phiên dịch, nói ý tứ của đối phương cho Hầu Tử nghe, trong lúc nhất thời hai bên coi như là náo nhiệt.
Sau khi đi một hồi lâu, Trương Thiện đột nhiên chỉ ngón tay về phía trước nói:
- Xem kìa, đó chính là cầu nối qua biển, qua cầu sang bên kia chính là thành phố Đồng Tinh.
Mọi người nhìn về phía trước, cũng quả nhiên một cây cầu to lớn hiện đại xuất hiện trước mắt mọi người. Vô số đèn đường chiếu sáng.
Chiếc xe rất nhanh đi qua cây cầu qua biển, rất nhanh thấy từng tòa từng tòa nhà cao tầng từ từ mọc lên. Mặc dù đêm đã khuya, nhưng không thể không thừa nhận, Đồng Tinh ban đêm đích xác là rất đẹp, khắp nơi là đén neon đủ màu nháy sáng. Chiếc xe tiến vào thành phố, hai bên dường nào nhiệt hắn lên.
Từ gian từng gian cửa hàng sáng sủa, xe cố lại càng là đi lại không ngừng. Ở Nhật khắp nơi đều có thể nhìn thấy ở ven đường các cô gái ăn mặc hở hang, hoặc đừng ở bên đường, hoặc là tựa vào cửa, thỉnh thoảng hướng đến người đi đường mời chào, liếc mắt hoặc là lớn tiếng gọi lên cũng có.
Mọi người đều biết rằng, nước Nhật phát đạt nhất chính là…
Xe chậm rãi tiến vào khu vực phồn hoa, tuy là đêm khuya, nhưng mà xe cố lại càng ngày càng nhiều. hai bên đường, các của hàng, tòa nhà cơ hồ đều sáng đèn, hơn nữa bên trong lại càng nào nhiệt.
Đột nhiên hai bên đường xuất hiện vài chiếc xe cảnh sát, còn có hơn mười cảnh sát tựa hồ đi kiểm tra cái gì đó, thỉnh thoảng có chiếc xe đang đi bị chặn lại kiểm tra, kiếm tra xong mới tiếp tục cho đi.
Mười Một và Lãnh Dạ không có hành động gì, mà Hầu Tử trong mắt lại lộ ra vẻ si mê, tay phải lặng lẽ cho vào túi du lịch bên cạnh người.
- Không cần lo lắng, giao cho ta.
Trương Thiện nói xong, xe đã đến gần chỗ cảnh sát, lập tức có vài tên cảnh sát bảo dừng xe lại.
Mười Một nghiêng người qua nhìn Hầu Tử, nhẹ nhàng lắc đầu, Hầu Tử lúc này mới thu tay trở về.
Trương Thiện dừng xe lại, mở cửa sổ xe. Dùng tiếng Nhật rất lưu loát hỏi:
- Có việc gì sao?
- Tạm thời kiểm tra.
Một gã cảnh sát lấy ra máy kiểm tra cầm tay đảo qua trên từng người, hỏi:
- Trong xe là ai?
- Bằng hữu của ta.
Trương Thiện cố ý mang áo giật ra một chút, lộ ra hình xăm một con quái thú dữ tợn ở trước ngực. Tên cảnh sát đứng ở bên cạnh cửa sổ cạnh hắn trông thấy hình xăm trước ngực lập tức biến sắc, lập tức trở nên khách khí nói:
- Ồ, gần đây trị an không được tốt, các vị phải cẩn thận.
- Cảm ơn.
Trương Thiện gật đầu, nhanh chóng nổ máy xe đi khỏi trạm kiểm soát.
Lãnh Dạ hỏi:
- Bọn họ dường như rất sợ hình xăm của ngươi?
Trương Thiện cười nói:
- Cái này các ngươi cũng không biết. Nước Nhật tổ chức khổng lồ nhất chính là băng nhóm, mà những băng nhóm này và chính phủ đều có quan hệ. Giống như băng đảng lớn nhất nước Nhật, bọn họ với Hoàng gia của Nhật có quan hệ rất mật thiết. Ở Nhật, không phải là thành viên cao cấp của băng nhóm thì không cho phép xăm mình. Cho nên tên cảnh sát vừa rồi vừa trông thấy hình xăm của ta thì tự động thả đi, bọn họ cũng không dám tùy tiện đắc tội với người có hình xăm này, nếu không có chết cũng không biết mình chết như thế nào đâu.
Lãnh Dạ nghe đến trợn mắt há mồm:
- Ngươi ở Nhật thân phận là xã hội đen à?
Trương Thiện xấu hổ cười cười, nói:
- Xem như vậy đi. Chúng ta toàn thể nhân viên ở bên này đều gia nhập một băng nhóm lớn, tổ trưởng lại càng là ngồi ở vị trí lãnh đạo cao tầng, cho nên chúng ta đi theo cũng được thơm lây một chút. A, kỳ thật xã hội đen cũng không có gì, chính là giết người phóng hỏa, buôn lậu thuốc phiện thôi. Dù sao thì chúng ta giết là người Nhật, thiêu chính là nhà của người Nhật, ngay cả thuốc phiện cũng là bán cho nước Nhật. mẹ nó cũng không có cái gì là gánh nặng tâm lý, ha ha …
Trương Thiện vừa nói, vừa hơi quay xe, đánh xe đi đến chỗ để xe rồi ngừng lại.
- Xuống xe thôi, ở phía trước rồi.
Trương thiện nhảy xuống xe đầu tiên.
Ba người Mười Một lần lượt đi xuống, đi theo trương Thiện ra khỏi chỗ để xe, rồi đi về phía Bắc.
Vừa đến đường, lập tức có mấy cô gái Nhật tuổi xem ra còn rất trẻ mặc đồng phục học sinh đi đến.
- Tiên sinh, muốn không? Người ta vừa mới đi làm không bao lâu, giá cũng rất hợp lý…
Mấy cô gái Nhật hướng tới mấy người liếc mắt.
Trương Thiên hai mắt không động, tiếp tục đi trước dẫn đường. Hầu Tử quay phải quay trái, thỉnh thoảng lau lau nước dãi bên mép, cho nên các cô gái quấn lấy hắn nhiều nhất. cũng may Hầu Tử cũng là tự mình hiểu, chỉ là nhìn cho đã mắt, không dám tùy tiện động thủ. Huống hồ trong tay hắn còn cầm một cái túi du lịch nằng nặng, muốn động thủ cũng không được. Lãnh Dạ biểu hiện ra có chút tò mò, nhưng ánh mắt cũng rất trong sáng, không có vẻ bốc hỏa điên cuống như Hầu Tử. Mười Một hoàn toàn giống như một bức tượng băng, lạnh lùng, tiếp tục đi về phía trước, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.
Mấy cô gái còn dây dưa không thôi, Trương Thiện có chút không nhịn được quát:
- Hốn trướng! Cút ngay đi cho ta.
- Hừ! Không muốn thì thôi, hung hăng cái gì chứ.
Mấy cô gái trẻ lộ ra vẻ hờn giận, nhỏ giọng nói rồi tản ra.
Trương Thiện quay về mấy người cười cười, nói:
- Không có ý tứ, khiến các vị chê cười rồi. Xin mời theo ta.
Hầu Tử còn đang mải nhìn mấy cô gái Nhật đứng ở đằng xa, nuốt nước bọt ừng ực.
Mười Một vỗ mạnh vào lưng hắn một cái, Hầu Tử liếc nhìn Mười Một rồi tiếc nuối thu hồi ánh mắt, đi theo mấy người.
Ba người tự phân ra mỗi người một gian phòng, bất quá Hầu Tử bỏ phòng của mình để không và đến ở cùng với Lãnh Dạ. Vì vậy trong thời gian mấy ngày ở trên thuyền hàng, phòng của Lãnh Dạ luôn là âm thanh liên miên không dứt, có khi còn vọng đến trận trận tiếng cười dâm đãng. Bất quá đừng hiểu lầm, cọn họ không phải là làm ra cái gì quan hệ nam – nam, mà là đang nói đến vấn đề mỹ nữ và triết lý nhân sinh.
Tàu hàng lênh đênh trên biển mấy ngày rốt cuộc cũng tới gần Nhật. Mười Một, Lãnh Dạ và Hầu Tử từ đáy thuyền lặn vào trong nước, lại tìm kiếm chỗ bờ biển không có người. Một đoạn thời gian gần đây, nước Nhất đối với mọi con đường đi xuất nhập khẩu thị rất là nghiêm mật, bất kể là sân bay hay là cảng biển, đều có một lượng lớn cảng sát kiểm tra. Một khi phát hiện có người khả nghi, không nói gì trước hết cứ bắt lại đã. Cũng may Mỹ quốc lấy ra kỹ thuật cơ nhân bán cho nước Nhật là một vở kịch công khai, tất cả mọi người đều nghĩ là nước Nhất sợ có người đến ăn trộm kỹ thuật cơ nhân, mới đề phòng khẩn mật như vậy. không ai có thể nghĩ ra rằng, nước Nhật là vì bắt cóc rất nhiều tiến sĩ đầu ngành sinh vật của Trung Quốc, sợ Trung Quốc sẽ đến trả thù, mới phòng thủ nghiêm mật như vậy.
Cũng quả nhiên, tàu hàng vừa mới cập bờ thì đã có một đội cảnh sát đi lên lục soát, lí do là gần đây có nhiều buôn lậu, cần phải tăng cường bố phòng, bất qúa lí do thực sự thì mọi người đều biết trong lòng.
Mà lúc này, ba người Mười Một đã từ một bãi cát không người đi lên, bãi cát cách đướng cái rất gần, mà ở đây sắc trời đã tối, hơn nữa bọn hojlaij mặc một bộ áo lặn màu đen, trong thời gian ngắn rất khó phát hiện ra trên cát có ba điểm nhỏ màu đen.
Ba người trốn sau một tảng đá thay quần áo lặn ra, sau đó mang quần áo lặn đó chôn phía dưới tảng đá.
Hầu Tử nói:
- Nếu bị người ta phát hiện thì làm thế nào bây giờ?
Lãnh Dạ cười cười nói:
- Cái bãi cát này quá nhỏ, bình thường rất ít có người tới. nếu bị phát hiện cũng không có vấn đề gì, bọn họ chỉ biết là có người tiến vào, cũng không biết là ai. Muốn tìm ra người tiến vào, trừ khi là triển khai lục soát, bất quá bọn họ cũng không có nhân lực vật lực lớn đến mức đó. Nhiều lắm thì chỉ phái thêm nhiều nhân thủ đến khu căn cứ số 2 thôi.
- Thế không phải là nhiệm vụ của chúng ta khó khăn sẽ tăng lên sao?
- Không sao cả.
Mười Một nhàn nhạt nói một câu rồi liền hỏi:
- Người tiếp ứng ở đâu?
Lãnh Dạ nhìn đồng hồ một chút rồi nói:
- Ước chừng là ở tại Tùng Cương.
- Đi thôi, đi Tùng Cương.
Dưới sự yểm trợ của bóng đêm, ba bóng người cẩn thận dọc theo ven đường cái mà đi, mỗi lần gặp phải trạm kiểm soát, đều tránh ra xa. Đi hơn nửa giờ ba người rốt cuộc mới tới Tùng Cương.
Xa xa, thấy có một chiếc xo Toyota đang sáng đèn, dường như là chiếc xe đang hỏng, chủ xe đang kiểm tra.
Lãnh Dạ đi tới, dùng tiếng Nhật hỏi:
- Bằng hữu, xe bị hỏng sao?
Chủ xe là một người tầm bốn mươi tuổi, nam nhân phương đông, nghe vậy gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, đột nhiên bôc khói.
Lãnh Dạ làm ra vẻ đi vòng quanh xe một vòng, nói:
- Cái xe rách này của ngươi sớm đã nên đổi đi.
Chủ xe nói:
- Đúng thế, nhưng mà bởi lý do kinh tế, không mua nổi xe mới.
- Ồ, vậy xe ngươi bây giờ có thể chạy được không?
Chủ xe đóng nắp xe lại, nói:
- Chỉ cần không quá xa thì có thể đi được.
- Có thể cho đi nhờ một đoạn được không?
- Không thành vấn đề, lên xe đi.
Lãnh Dạ lặng lẽ hướng về phía Mười Một và Hầu Tử ngoắc ngoắc đầu. ba người chui vào trong xe. Chủ xe cũng ngồi vào ghế điều khiển, khởi động xe rooid chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi xác nhận phụ cận không có ai chú ý chỗ này, Lãnh Dạ mới nói:
- Lãnh Dạ.
Chủ xe gật đầu:
- Ta là đặc phái viên, Trương Thiện. ta ở Nhật lấy tên là Hải Đảo Hạ Mộc.
Mười Một hỏi:
- Bây giờ đi đâu?
Trương Thiện nói:
- Trước tiên cứ đi gặp tổ trưởng của chúng ta trước đi, hắn vẫn rất mong chờ nhiệm vụ lần này. Mẹ kiếp, nước Nhật cho dù tự mình không có bản lĩnh lại dám đi bắt khoa họa gia của nước ta. Lần này nhất định phải để cho bọn chúng thấy, Trung Quốc chúng ta có phải là dễ trêu vào không.
Mười Một nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tâm lý của hắn thì không có khái niệm quốc gia, chỉ có nhiệm vụ và mục tiêu.
Lãnh Dạ và Trương Thiện nói chuyện cũng với nhau. Hầu Tử không hiểu tiếng Trung Quốc, mà Trương Thiện cũng không biết tiếng Anh. Lãnh Dạ chỉ có thể trở thành phiên dịch, nói ý tứ của đối phương cho Hầu Tử nghe, trong lúc nhất thời hai bên coi như là náo nhiệt.
Sau khi đi một hồi lâu, Trương Thiện đột nhiên chỉ ngón tay về phía trước nói:
- Xem kìa, đó chính là cầu nối qua biển, qua cầu sang bên kia chính là thành phố Đồng Tinh.
Mọi người nhìn về phía trước, cũng quả nhiên một cây cầu to lớn hiện đại xuất hiện trước mắt mọi người. Vô số đèn đường chiếu sáng.
Chiếc xe rất nhanh đi qua cây cầu qua biển, rất nhanh thấy từng tòa từng tòa nhà cao tầng từ từ mọc lên. Mặc dù đêm đã khuya, nhưng không thể không thừa nhận, Đồng Tinh ban đêm đích xác là rất đẹp, khắp nơi là đén neon đủ màu nháy sáng. Chiếc xe tiến vào thành phố, hai bên dường nào nhiệt hắn lên.
Từ gian từng gian cửa hàng sáng sủa, xe cố lại càng là đi lại không ngừng. Ở Nhật khắp nơi đều có thể nhìn thấy ở ven đường các cô gái ăn mặc hở hang, hoặc đừng ở bên đường, hoặc là tựa vào cửa, thỉnh thoảng hướng đến người đi đường mời chào, liếc mắt hoặc là lớn tiếng gọi lên cũng có.
Mọi người đều biết rằng, nước Nhật phát đạt nhất chính là…
Xe chậm rãi tiến vào khu vực phồn hoa, tuy là đêm khuya, nhưng mà xe cố lại càng ngày càng nhiều. hai bên đường, các của hàng, tòa nhà cơ hồ đều sáng đèn, hơn nữa bên trong lại càng nào nhiệt.
Đột nhiên hai bên đường xuất hiện vài chiếc xe cảnh sát, còn có hơn mười cảnh sát tựa hồ đi kiểm tra cái gì đó, thỉnh thoảng có chiếc xe đang đi bị chặn lại kiểm tra, kiếm tra xong mới tiếp tục cho đi.
Mười Một và Lãnh Dạ không có hành động gì, mà Hầu Tử trong mắt lại lộ ra vẻ si mê, tay phải lặng lẽ cho vào túi du lịch bên cạnh người.
- Không cần lo lắng, giao cho ta.
Trương Thiện nói xong, xe đã đến gần chỗ cảnh sát, lập tức có vài tên cảnh sát bảo dừng xe lại.
Mười Một nghiêng người qua nhìn Hầu Tử, nhẹ nhàng lắc đầu, Hầu Tử lúc này mới thu tay trở về.
Trương Thiện dừng xe lại, mở cửa sổ xe. Dùng tiếng Nhật rất lưu loát hỏi:
- Có việc gì sao?
- Tạm thời kiểm tra.
Một gã cảnh sát lấy ra máy kiểm tra cầm tay đảo qua trên từng người, hỏi:
- Trong xe là ai?
- Bằng hữu của ta.
Trương Thiện cố ý mang áo giật ra một chút, lộ ra hình xăm một con quái thú dữ tợn ở trước ngực. Tên cảnh sát đứng ở bên cạnh cửa sổ cạnh hắn trông thấy hình xăm trước ngực lập tức biến sắc, lập tức trở nên khách khí nói:
- Ồ, gần đây trị an không được tốt, các vị phải cẩn thận.
- Cảm ơn.
Trương Thiện gật đầu, nhanh chóng nổ máy xe đi khỏi trạm kiểm soát.
Lãnh Dạ hỏi:
- Bọn họ dường như rất sợ hình xăm của ngươi?
Trương Thiện cười nói:
- Cái này các ngươi cũng không biết. Nước Nhật tổ chức khổng lồ nhất chính là băng nhóm, mà những băng nhóm này và chính phủ đều có quan hệ. Giống như băng đảng lớn nhất nước Nhật, bọn họ với Hoàng gia của Nhật có quan hệ rất mật thiết. Ở Nhật, không phải là thành viên cao cấp của băng nhóm thì không cho phép xăm mình. Cho nên tên cảnh sát vừa rồi vừa trông thấy hình xăm của ta thì tự động thả đi, bọn họ cũng không dám tùy tiện đắc tội với người có hình xăm này, nếu không có chết cũng không biết mình chết như thế nào đâu.
Lãnh Dạ nghe đến trợn mắt há mồm:
- Ngươi ở Nhật thân phận là xã hội đen à?
Trương Thiện xấu hổ cười cười, nói:
- Xem như vậy đi. Chúng ta toàn thể nhân viên ở bên này đều gia nhập một băng nhóm lớn, tổ trưởng lại càng là ngồi ở vị trí lãnh đạo cao tầng, cho nên chúng ta đi theo cũng được thơm lây một chút. A, kỳ thật xã hội đen cũng không có gì, chính là giết người phóng hỏa, buôn lậu thuốc phiện thôi. Dù sao thì chúng ta giết là người Nhật, thiêu chính là nhà của người Nhật, ngay cả thuốc phiện cũng là bán cho nước Nhật. mẹ nó cũng không có cái gì là gánh nặng tâm lý, ha ha …
Trương Thiện vừa nói, vừa hơi quay xe, đánh xe đi đến chỗ để xe rồi ngừng lại.
- Xuống xe thôi, ở phía trước rồi.
Trương thiện nhảy xuống xe đầu tiên.
Ba người Mười Một lần lượt đi xuống, đi theo trương Thiện ra khỏi chỗ để xe, rồi đi về phía Bắc.
Vừa đến đường, lập tức có mấy cô gái Nhật tuổi xem ra còn rất trẻ mặc đồng phục học sinh đi đến.
- Tiên sinh, muốn không? Người ta vừa mới đi làm không bao lâu, giá cũng rất hợp lý…
Mấy cô gái Nhật hướng tới mấy người liếc mắt.
Trương Thiên hai mắt không động, tiếp tục đi trước dẫn đường. Hầu Tử quay phải quay trái, thỉnh thoảng lau lau nước dãi bên mép, cho nên các cô gái quấn lấy hắn nhiều nhất. cũng may Hầu Tử cũng là tự mình hiểu, chỉ là nhìn cho đã mắt, không dám tùy tiện động thủ. Huống hồ trong tay hắn còn cầm một cái túi du lịch nằng nặng, muốn động thủ cũng không được. Lãnh Dạ biểu hiện ra có chút tò mò, nhưng ánh mắt cũng rất trong sáng, không có vẻ bốc hỏa điên cuống như Hầu Tử. Mười Một hoàn toàn giống như một bức tượng băng, lạnh lùng, tiếp tục đi về phía trước, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.
Mấy cô gái còn dây dưa không thôi, Trương Thiện có chút không nhịn được quát:
- Hốn trướng! Cút ngay đi cho ta.
- Hừ! Không muốn thì thôi, hung hăng cái gì chứ.
Mấy cô gái trẻ lộ ra vẻ hờn giận, nhỏ giọng nói rồi tản ra.
Trương Thiện quay về mấy người cười cười, nói:
- Không có ý tứ, khiến các vị chê cười rồi. Xin mời theo ta.
Hầu Tử còn đang mải nhìn mấy cô gái Nhật đứng ở đằng xa, nuốt nước bọt ừng ực.
Mười Một vỗ mạnh vào lưng hắn một cái, Hầu Tử liếc nhìn Mười Một rồi tiếc nuối thu hồi ánh mắt, đi theo mấy người.
/967
|