Chương 24: Cầu hôn
“Vậy bây giờ ngươi hãy truyền lệnh của ta sắc phong Vũ Huy tử tước làm thành chủ thành Bridge, đảm nhiệm toàn bộ công việc từ hành chính đến quân sự nơi đó. Tháng sau thành hôn lập tức khỏi hành”
Nikolai V hơi suy nghĩ rồi nói. Mọi người trong cung điện đều không khỏi giật mình. Thành Bridge là một tòa thành bậc trung của đế quốc, cách biên cảnh không xa lắm, bên cạnh thành trì là một khu đầm lầy được gọi là đầm lầy u linh, có rất nhiều khoáng sản và ma thú, phía đông thành lại tiếp giáp với một hải vực, vì thế thành Bridge tập trung một lượng lớn lính đánh thuê làm cho trị an nơi đây hơi bất ổn. Nhưng quan trọng nhất là thành Bridge chính là bức tường chắn cuối cùng của đế quốc ngăn không cho kẻ địch tiến vào vùng đồng bằng của đế quốc.
“Thưa đại đế, nhi thần nghĩ chúng ta không thể giao thành Bridge cho Vũ Huy Tử tước được, đó là trọng thành của đế quốc, Vũ Huy Tử tước lại còn quá trẻ, thần sợ hắn không đủ năng lực để đảm đương nhiệm vụ này.”
Đại hoàng tử Luscar đứng ra nói. Nhị hoàng tử Pecival cũng nói.
“Đúng vậy đại đế, hơn nữa thế cục của thành Bridge rất loạn, Bonaparte Tử tước lại chỉ có hai trăm tư binh, chỉ sợ hắn không thể áp chế được thế lực trong thành Bridge.”
Nikolai V đại đế cười hỏi Phillip.
“Lão công tước, theo ý ngươi thì như thế nào?”
Phillip công tước nghĩ một chút rồi chầm chậm nói.
“Ý của đại đế rất không tồi, nhưng hai vị hoàng tử nói cũng không phải không có lý. Hiện tại trong thành Bridge có hơn năm vạn lính đánh thuê nhưng thành vệ binh chỉ hơn một ngàn, theo thần nghĩ bệ hạ nên cử thêm một ngàn quân từ Hổ Gầm quân đoàn tiếp viện cho thành Bridge, còn những việc khác thần tin Bonaparte Tử tước sẽ giải quyết tốt.”
Nikolai V đại đế gật đầu.
“Vậy cứ theo ý Công tước mà làm đi. Được rồi, các ngươi có thể lui.”
“Vâng, đại đế.”
Ra ngoài Pecival vội chạy theo Phillip Công tước.
“Sao thầy lại đồng ý với đại đế vậy, như thế không phải làm hại đến Franz sao?”
Pecival nói. Phillip từng là thầy của Pecival, hai người giao tình cũng không tệ, hai năm trước Phillip đưa Pecival đến Bonaparte gia tộc cũng chính là để tạo đồng minh cho hắn. Phillip thở dài nói.
“Hoàng tử không nhận ra ý của đại đế sao?”
“Ý của đại đế?”
Pecival nghi hoặc hỏi. Phillip gật đầu nói tiếp.
“Đây không chỉ đơn thuần là nhắm vào Franz và đại đế muốn mượn lực của gia tộc Bonaparte để cứu vãn tình thế ở thành Bridge. Ngài biết thế cục ở Bridge giờ như thế nào không?”
Pecival mờ mịt lắc đầu. Hắn chỉ nghe nói nơi đó rất loạn, còn tình hình thì không nắm được cụ thể. Phillip công tước đưa đôi mắt già nua nhìn về phía xa nói.
“Ở thành Bridge hiện tại vốn đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của đế quốc. Phải nói là đế quốc không có đủ sức để quan tâm đến tòa thành hạng trung đó. Cả đế quốc có 7 quân đoàn, trong đó Cấm quân phải đồn trú tại kinh thành, ma pháp sư quân đoàn cũng không thể điều động. Hổ Gầm và Hùng Ưng thì đang để phong Zenit đế quốc nên cũng không thể lui quân, Thiên Lang quân đoàn cũng như vậy. Thiết Huyết quân đoàn cách quá xa Bridge nên cũng không tiện điều động. Nên chỉ còn lại Thiên Long quân đoàn. Nhưng bất lực chính là chỉ huy Thiên Long quân đoàn lại không thống nhất, có hơn một nửa là hải quân nên cũng không tiện giải quyết vấn đề của thành Bridge. Hơn nữa thành Bridge hằng năm đều bị quái thú tấn công nên lượng vật chất đổ vào thành này là quá lớn. Đế quốc không thể chấp nhận được, chính vì thế mà thành Bridge phải dựa vào lính đánh thuê để tồn tại, từ đó phát sinh nên hai gia tộc kiểm soát thành Bridge xuất thân từ lính đánh thuê.Đại đế hi vọng lần này mượn nhân lực và tài lực của gia tộc Bonaparte để thu hồi thành Bridge, đồng thời cũng là muốn tiêu hao gia tộc này.”
Pecival hơi trầm ngâm một chút, đột nhiên hai chân mày nở ra cười nói.
“Ta nghĩ kế hoạch của đại đế lần này sẽ không hoàng mỹ như vậy đâu.”
Phillip ngạc nhiên hỏi.
“Ý hoàng tử là sao?”
Pecival nhìn về phía xa như nhớ lại điều gì vu vơ nói.
“Franz là một tên khống kiếp mà không bao giờ chịu thiệt.”
---------------------------------Phân cách----------------------------
“Ắc xì”
“Khốn nạn, tên nào vừa nói xấu ta.”
Franz vừa ắc xì vừa mắng. Trong sân trạch viện Franz đang huấn luyện cho đám cận vệ Tia Chớp. Trận chiến vừa qua thực lực của đám cận vệ này chính xác là chưa giúp được gì nhiều. Tuy trang bị hoàn mỹ nhưng thực lực lại quá thấp. Khi đối đầu với đâu Vương, đấu Hoàng đám cận vệ này cơ bản chính là kiến hôi. Một điều nữa Franz nhận ra khuyết điểm của cận vệ Tia Chớp đó là không biết mã chiến. Lúc giải cứu Elena bọn hắn căn bản chính là cưỡi ngựa đến, leo xuống ngựa rồi giáp lá cà. Nhưng việc đó Franz đành để tính sau, trước mắt phải tăng thực lực cho bọn hắn. Franz tìm trong hệ thống một loại thuốc kích phát tiềm năng của con người cho Tử thần và cả cận vệ sử dụng. Nhanh chóng đề cao thực lực của bọn hắn, ước chừng chỉ cần nửa tháng tất cả cận vệ sẽ đạt đến đẳng cấp Đại đấu sư, còn Tử thần thì tu vi sẽ tiến thêm một bước.
“Thiếu gia, những thứ ngài cần đã chuẩn bị xong rồi.”
Chợt Natasha xuất hiện sau lưng hắn nói. (Công nhận đám này thích xuất hiện sau lưng, có ngày hù chết người). Franz gật đầu nói.
“Để ta đi xem thử.”
Bước ra sân trước đã thấy chồng lên một tòa núi nhỏ hoa hồng, bên dưới là một đống đèn nến lớn nhỏ khác nhau. Leona ngạc nhiên hỏi.
“Em trai, ngươi mua nhiều hoa và nên vậy để làm gì?”
“Ha ha, bí mật, thần viết không thể nói, không thể nói.” (Nguyên văn: Phật viết: Không thể nói.)
Franz vừa kiểm tra số lượng hoa vừa cười nói. Chợt hắn thấy lạng sống lưng. Quay đầu nhìn lại đã thấy Leona mặt trầm xuống khẽ xoắn tay áo. Franz hoảng sợ nói.
“Ta nói, ta nói…”
Franz khẽ thì thầm vào tai Leona, chỉ thấy cô kinh ngạc nói.
“Có vậy nữa sao, có vẻ thú vị, ta sẽ giúp ngươi lần này.”
…
Chiều tối, Hoàng gia học viện có một khu vực rộng lớn làm nơi ở cho các học viên của học viện, tuy nhiên, đa số các quý tộc đều muốn ra ngoài thành ở để có không khí tự do hơn, nên khu ký túc xá có vẻ ít người. Phía trước ký túc xá là một vườn hoa lớn, còn phía sau là một quả đồi nhỏ, đồng cỏ xanh mướt, chiều tối xuống, sườn mờ khẽ bay làm cho quả đồi càng thêm huyền ảo.
“Elena, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Trong phòng, Elena đang nhìn về phía quả đồi dần tối lại kia, bên cạnh cô là ba thiếu nữ xinh đẹp không kém gì cô, đó là những người bạn chung phòng của Elena. Công chúa Adina, cháu gái của Phillip công tước Amy và con gái của một quý tộc khác là Emma. Họ đều là những hoa khôi của Hoàng gia học viện. Công chúa Adina là con gái út của của Nikolai V đại đế, cô có mái tóc vàng óng ả, gương mặt trái xoan, đôi mắt xanh biếc như muốn hút hồn người khác, trên người cô mặc một chiếc váy màu đỏ, cả người tỏa ra một khí tức cao quý mà không ai có thể chạm tới. Amy thì có vẻ hơi giống với Phillip công tước, tóc cô màu đen, ngũ quan thanh tú, trên người mặc một chiếc áo bào ma pháp sư thanh lịch, cô tạo cho người ta một cảm giác điềm đạm khó tả, Amy còn mang một cặp kính nhỏ làm cô có vẻ giống như một trí sĩ. Người còn lại là Emma, cũng chính là người vừa hỏi Elena, cô nhìn khá trẻ con, một mái tóc đỏ được xõa đằng sau lưng, trên người mặc một bộ váy màu trắng, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ, thân hình nhỏ nhắn, cô chính là đại diện của một loli tinh nghịch. Elena lại tỏa ra một khí tức dịu dàng, êm đềm, đó cũng chính là điều Franz thích ở cô. Ngoài ra bây giờ cô còn có thêm một tia thành thục khó thấy. Nét thành thục khi cô đã trở thành phụ nữ. Bốn người bốn vẻ làm căn phòng bừng bừng xuân sắc đầy sức sống.
“Elena, mấy ngày nay ngươi cứ tương tư như vậy hoài, có phải là mơ mộng đến vị kỵ sĩ nào không?”
Adina khẽ cười trêu chọc Elena. Emma vội chen vào.
“Đúng vậy, nhất định là thế rồi. Đêm qua ngủ còn nói mơ nữa cơ.”
Elena ngượng đỏ gương mặt lên.
“Không có, ta đâu có nhớ ai đâu chứ.”
Amy cũng khẽ gấp cuốn sách đang đọc lại, gỡ đôi kính xuống nhẹ nhàng nói.
“Elena, mọi người đều là chị em với nhau cả, có việc gì thì cứ nói, bọn ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.”
“Không có, ta thật không có chuyện gì mà.”
Elena vội chối. Trong đầu lại hiện lên gương mặt của Franz. Chết tiệt, tại sao lại nhớ đến tên khốn ấy chứ. Amy mỉm cười lơ đãng nhìn ra cửa sổ nói.
“Ta nghĩ mọi chuyện sắp rõ ràng thôi.”
“Chị Amy, chị nói vậy là sao?”
Emma tò mò hỏi. Amy khẽ cười.
“Nãy giờ bên phía đồi kia có người chạy đi chạy lại, tuy rất nhẹ nhàng nhưng ta vẫn phát hiện được. Trong ba chúng ta chỉ có Elena bất thường nhất ta nghĩ kẻ đó chính là vì Elena mà đến.”
Cả ba người kinh ngạc vội nhìn ra cửa sổ, nhưng tất cả chỉ là một màn đêm tối đen như mực, không thể thấy gì. Adina nghi hoặc nói.
“Chị Amy, có phải chị nhầm không, sao ta không thấy gì cả?”
Amy cười nhẹ.
“Ta không nhìn bằng mắt, ta nhìn bằng thần thức của Ma pháp sư. Đừng quên ta đã là Ma đạo sĩ.”
Ma đạo sĩ, chính là ma đạo sĩ. Amy không hổ là cháu gái của Phillip công tước. Mới mười chín tuổi đã trở thành ma đạo sĩ. Đây tuyệt đối chính là một thiên tài. Chỉ cần hơn mười năm cô tuyệt đối có cơ hội tấn công vào cảnh giới pháp Thánh. Nhưng bình thường Amy luôn điềm đạm như vậy, rất ít khi xuất hiện và cũng rất lạnh lùng. Chỉ lúc ở trong phòng bốn người thế này mới thấy được nụ cười khẽ trên môi cô. Amy đánh mắt về phía xa nói. Kìa bắt đầu rồi.
Chỉ nghe rít một tiếng, một mũi tên lửa phá không bay lên bầu trời làm mọi người ngước nhìn về phía quả đồi. Bên sườn đồi bắt đầu rực sáng lên, một ngọn lửa, hai ngọn lửa,… liên tiếp những ngọn lửa được thắp lên chiếu sáng rực cả một vùng trời. Khi cả cả ngọn đồi được thắp sáng, chỉ thấy một người thanh niên mặc một bộ quần áo kì lạ màu đen (chính là bộ Veston ngày nay) trên tay cầm một đóa hoa hồng lớn đứng đó.
“Elena”
Thanh niên đó hét lên, tiếng hét không to nhưng lại truyền thẳng vào tai mỗi người. Chỉ thấy trong phòng Elena đang dùng tay che miệng mình lại, hai hàng lệ chảy dài trên gò má. Đó chính là Franz. Thực sự là hắn. Chợt ngọn lửa biến đổi, những ngọn lửa còn sáng được sắp thành ba chữ “Anh yêu em” (Thực chất là I Love You). Franz lại hét lên.
“Elena, anh yêu em, lấy anh nhé.”
Những đốm lửa lại biến đổi thành dòng chữ “em đồng ý làm vợ anh chứ?” bên dưới còn có hai ô trống, ô thứ nhất viết “đồng ý”, ô kia viết “ngàn lần đồng ý”. Franz lại nói.
“Em chỉ cần vẫy tay thôi, anh sẽ biết em chọn điều gì”
Emma che miệng nói.
“A, vậy chẳng phải là không cho Elena lựa chọn sao?”
Elena thì ngượng ngùng, gương mặt đỏ lên nhưng đầy ngọt ngào và hạnh phúc, cô thầm nói.
“Đồ mặt dày không biết xấu hổ mà.”
Amy thì khẽ cười nói.
“Dù có hai sự lựa chọn thì kết quả cũng chỉ là một thôi.”
Emma khó hiểu hỏi.
“Như vậy là sao ạ?”
Adina gõ lên đầu cô cười nói.
“Nhìn Elena ngươi còn không biết kết quả sao?”
Emma a lên một tiếng, còn Elena thì càng ngượng ngùng hơn. Bên dưới ký túc xá đã tập trung hàng trăm học viên của học viện nhìn khung cảnh lãng mạn đó. Tất cả mọi người đều tiến về quả đồi nhỏ để nhìn rõ hơn. Trong đôi mắt của từng thiếu nữ bừng lên sự khao khát. Một nữ học viên nói.
“Ôi, thật lãng mạn mà, nếu có ai làm như thế với ta ta sẽ đồng ý ngay.”
Lập tức một Nam sinh liền dõng dạc nói.
“Vì ngươi, ta sẽ làm thế.”
“Cút đi, ai mà cần nhà ngươi.’
Nữ sinh liền trở mặt tung cho nam sinh một cước ngã chõng vó.
Ở phía xa lại có hai bóng người già nua chứng kiến tất cả. Một bóng người khẽ thở dài.
“Tuổi trẻ bây giờ thật là…”
Bóng hình kia lại nói.
“Ta muốn bái hắn làm sư phụ, làm thế này chắc chắn Ava sẽ đồng ý cưới ta.”
Người đầu tiên khinh bỉ nhìn hắn.
“Lão già, giữ một chút phong độ của viện trưởng đi, ngươi theo đuổi bà ấy mấy chục năm rồi chưa đủ hay sao?”
Người kia hắng hơi một tiếng nói.
“Ta nói này, ngươi có biết là tình yêu không ngăn cách bằng tuổi tác không hả.”
…
“Elena, đừng để trái tim anh hao mòn trong chờ đợi nữa.”
Franz lại nói. Mọi học viên cũng ngước nhìn về khung cửa sổ phòng Elena chờ đợi, đám người Amy cũng thúc dục.
“Mọi người đang chờ em kìa Elena.”
Elena ngượng ngùng đưa tay lên vẫy một cái hình chữ “V” lập tức ở ô “ngàn lần đồng ý” hiện lên một dấu tick.
“Bùng”
Một tiếng nổ lớn, cả ô “ngàn lần đồng ý” bừng lên một ngọn lửa sáng ngời chiếu sáng cả bầu trời. Phía bên sườn đồi Kasuo cũng ngả xuống thở dốc.
“Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Mệt chết ta mà, chưa từng thấy ai dùng hỏa độn để làm trò này như thiếu gia.”
Natasha đưa khăn cho hắn nói.
“Ta thấy như vậy rất đẹp mà, ta cũng thích được như vậy.”
Mắt Kasuo bỗng sáng lên thì thầm: “Thật sao?”
Mọi người ngỡ ngàng trước khung cảnh tráng lệ đó. Khi bình tĩnh lại thì đã không còn thấy Franz trên đồi nữa, mà hắn đã đứng bên cửa sổ phòng Elena từ bao giờ.
Mọi người đều giật mình, chỉ có Amy là nghi hoặc nhíu mày lại. Hắn di chuyển đến đây bằng cách nào. Hai bóng hình phía xa cũng kinh ngạc.
“Viện trưởng, đó là không gian ma pháp đã bị thất truyền sao?”
Người viện trưởng lắc đầu nói.
“Không phải, ta không cảm nhận được chút ma pháp dao động nào từ hắn ta cả, thanh niên này thật thần bí.”
Franz đưa tay ra nói.
“Elena, nắm lấy tay anh.”
Elena ngượng ngùng đặt bàn tay nhỏ bé, xinh xắn vào tay hắn. Franz lại nói.
“Giờ nhắm mắt lại đi.”
Elena ngoan ngoãn nhắm mắt. Franz thì thầm.
“Phi lôi thần thuật” (Hiraisin là phi lôi thần)
Tựa như thuấn di, hai người chợt xuất hiện lại trên quả đồi trước sợ kinh ngạc của mọi người. Elena mở mắt ra, cô kinh ngạc mình đã ở trên đồi từ bao giờ. Xung quanh được tháp sáng bởi hàng trăm ngàn ngọn nến lớn nhỏ. Franz gãi đầu.
“Ngại quá, chắc trong thành đêm nay có vài nhà không có đèn để thắp bởi vì ta đã mua hết nến trong thành rồi.”
Elena mỉm cười hạnh phúc. Đây chính là người đàn ông của cô. Tuy có hơi trẻ con, bốc đồng nhưng ở bên cạnh hắn cô cảm thấy rất an toàn. Mỗi khi cô gặp nguy hiểm, hắn đều đến đúng lúc, hắn chính là người mà thần đã sắp đặt cho cô.
Franz đột nhiên quỳ một chân xuống thàm cỏ đưa tay, trên tay hắn là một chiếc nhẫn màu trắng, bên trên có đính một mảnh hồng ngọc hình trái tim màu đỏ. Franz khẽ nói.
“Làm vợ anh nhé Elena.”
Elena ngọt ngào nói.
“Em đồng ý”
Woa.
Mọi người phía dưới ồ lên vỗ tay chúc mừng, lúc này từ trên trời bỗng nhiên nhẹ nhàng rơi xuống hàng ngàn, hàng vạn mảnh hoa hồng như là một cơn mưa hoa hồng của thần tình yêu ban tặng cho cặp đôi này vậy. Hoa hồng rơi đỏ cả mặt cỏ, ánh nến lung linh chiếu sáng cả một vùng trời huyền ảo.
Trên trời đêm không ai thấy vài bóng người đang cưỡi trên những con chim kỳ lạ liên tục rải hoa hồng xuống. Không ai khác chính là nhóm Tử thần. Hai người nhận được tin thiếu gia triệu tập Tử thần mọi người đều ngựa không dừng vó chạy đến đây. Chỉ thiếu mỗi Gilliam là ở thành Aden nên không thể đến. Nào ngờ Franz lại giao cho bọn hắn đi rải hoa hồng. Salah càu nhàu nói.
“Không ngờ thiếu gia lại bảo chúng ta làm việc này.”
Karla cười khổ nói.
“Nếu để mọi người biết Tử thần lại đi rải hoa hồng tình yêu không phải là bị bọn cường đạo cười đến rụng răng hay sao?”
“Hôn đi, hôn đi”
Phía dưới mọi người hoan hô cổ vũ cho Franz và Elena. Franz khẽ cười.
“Mọi người yêu cầu kìa Elena”
Elena ưm một tiếng ngượng ngùng rồi nhắm mắt lại. Franz khẽ ôm lấy cô, hai bờ môi từ từ tiến lại gần nhau trước sự chờ mong của mọi người. Gần hơn, gần hơn.
“Vũ Huy tử tước tiếp chỉ.”
Đột nhiên một tiếng hô vang phá tan bầu không gian lãng mạn. Tất cả mọi người hung hăng nhìn về phía sau xem thử kẻ nào to gan lại dám phá đám việc tốt này. Phía sau cùng Pecival ngạc nhiên nhìn ánh mắt của mọi người lo sợ nói.
“Ta vừa làm gì sai sao?”
“Vậy bây giờ ngươi hãy truyền lệnh của ta sắc phong Vũ Huy tử tước làm thành chủ thành Bridge, đảm nhiệm toàn bộ công việc từ hành chính đến quân sự nơi đó. Tháng sau thành hôn lập tức khỏi hành”
Nikolai V hơi suy nghĩ rồi nói. Mọi người trong cung điện đều không khỏi giật mình. Thành Bridge là một tòa thành bậc trung của đế quốc, cách biên cảnh không xa lắm, bên cạnh thành trì là một khu đầm lầy được gọi là đầm lầy u linh, có rất nhiều khoáng sản và ma thú, phía đông thành lại tiếp giáp với một hải vực, vì thế thành Bridge tập trung một lượng lớn lính đánh thuê làm cho trị an nơi đây hơi bất ổn. Nhưng quan trọng nhất là thành Bridge chính là bức tường chắn cuối cùng của đế quốc ngăn không cho kẻ địch tiến vào vùng đồng bằng của đế quốc.
“Thưa đại đế, nhi thần nghĩ chúng ta không thể giao thành Bridge cho Vũ Huy Tử tước được, đó là trọng thành của đế quốc, Vũ Huy Tử tước lại còn quá trẻ, thần sợ hắn không đủ năng lực để đảm đương nhiệm vụ này.”
Đại hoàng tử Luscar đứng ra nói. Nhị hoàng tử Pecival cũng nói.
“Đúng vậy đại đế, hơn nữa thế cục của thành Bridge rất loạn, Bonaparte Tử tước lại chỉ có hai trăm tư binh, chỉ sợ hắn không thể áp chế được thế lực trong thành Bridge.”
Nikolai V đại đế cười hỏi Phillip.
“Lão công tước, theo ý ngươi thì như thế nào?”
Phillip công tước nghĩ một chút rồi chầm chậm nói.
“Ý của đại đế rất không tồi, nhưng hai vị hoàng tử nói cũng không phải không có lý. Hiện tại trong thành Bridge có hơn năm vạn lính đánh thuê nhưng thành vệ binh chỉ hơn một ngàn, theo thần nghĩ bệ hạ nên cử thêm một ngàn quân từ Hổ Gầm quân đoàn tiếp viện cho thành Bridge, còn những việc khác thần tin Bonaparte Tử tước sẽ giải quyết tốt.”
Nikolai V đại đế gật đầu.
“Vậy cứ theo ý Công tước mà làm đi. Được rồi, các ngươi có thể lui.”
“Vâng, đại đế.”
Ra ngoài Pecival vội chạy theo Phillip Công tước.
“Sao thầy lại đồng ý với đại đế vậy, như thế không phải làm hại đến Franz sao?”
Pecival nói. Phillip từng là thầy của Pecival, hai người giao tình cũng không tệ, hai năm trước Phillip đưa Pecival đến Bonaparte gia tộc cũng chính là để tạo đồng minh cho hắn. Phillip thở dài nói.
“Hoàng tử không nhận ra ý của đại đế sao?”
“Ý của đại đế?”
Pecival nghi hoặc hỏi. Phillip gật đầu nói tiếp.
“Đây không chỉ đơn thuần là nhắm vào Franz và đại đế muốn mượn lực của gia tộc Bonaparte để cứu vãn tình thế ở thành Bridge. Ngài biết thế cục ở Bridge giờ như thế nào không?”
Pecival mờ mịt lắc đầu. Hắn chỉ nghe nói nơi đó rất loạn, còn tình hình thì không nắm được cụ thể. Phillip công tước đưa đôi mắt già nua nhìn về phía xa nói.
“Ở thành Bridge hiện tại vốn đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của đế quốc. Phải nói là đế quốc không có đủ sức để quan tâm đến tòa thành hạng trung đó. Cả đế quốc có 7 quân đoàn, trong đó Cấm quân phải đồn trú tại kinh thành, ma pháp sư quân đoàn cũng không thể điều động. Hổ Gầm và Hùng Ưng thì đang để phong Zenit đế quốc nên cũng không thể lui quân, Thiên Lang quân đoàn cũng như vậy. Thiết Huyết quân đoàn cách quá xa Bridge nên cũng không tiện điều động. Nên chỉ còn lại Thiên Long quân đoàn. Nhưng bất lực chính là chỉ huy Thiên Long quân đoàn lại không thống nhất, có hơn một nửa là hải quân nên cũng không tiện giải quyết vấn đề của thành Bridge. Hơn nữa thành Bridge hằng năm đều bị quái thú tấn công nên lượng vật chất đổ vào thành này là quá lớn. Đế quốc không thể chấp nhận được, chính vì thế mà thành Bridge phải dựa vào lính đánh thuê để tồn tại, từ đó phát sinh nên hai gia tộc kiểm soát thành Bridge xuất thân từ lính đánh thuê.Đại đế hi vọng lần này mượn nhân lực và tài lực của gia tộc Bonaparte để thu hồi thành Bridge, đồng thời cũng là muốn tiêu hao gia tộc này.”
Pecival hơi trầm ngâm một chút, đột nhiên hai chân mày nở ra cười nói.
“Ta nghĩ kế hoạch của đại đế lần này sẽ không hoàng mỹ như vậy đâu.”
Phillip ngạc nhiên hỏi.
“Ý hoàng tử là sao?”
Pecival nhìn về phía xa như nhớ lại điều gì vu vơ nói.
“Franz là một tên khống kiếp mà không bao giờ chịu thiệt.”
---------------------------------Phân cách----------------------------
“Ắc xì”
“Khốn nạn, tên nào vừa nói xấu ta.”
Franz vừa ắc xì vừa mắng. Trong sân trạch viện Franz đang huấn luyện cho đám cận vệ Tia Chớp. Trận chiến vừa qua thực lực của đám cận vệ này chính xác là chưa giúp được gì nhiều. Tuy trang bị hoàn mỹ nhưng thực lực lại quá thấp. Khi đối đầu với đâu Vương, đấu Hoàng đám cận vệ này cơ bản chính là kiến hôi. Một điều nữa Franz nhận ra khuyết điểm của cận vệ Tia Chớp đó là không biết mã chiến. Lúc giải cứu Elena bọn hắn căn bản chính là cưỡi ngựa đến, leo xuống ngựa rồi giáp lá cà. Nhưng việc đó Franz đành để tính sau, trước mắt phải tăng thực lực cho bọn hắn. Franz tìm trong hệ thống một loại thuốc kích phát tiềm năng của con người cho Tử thần và cả cận vệ sử dụng. Nhanh chóng đề cao thực lực của bọn hắn, ước chừng chỉ cần nửa tháng tất cả cận vệ sẽ đạt đến đẳng cấp Đại đấu sư, còn Tử thần thì tu vi sẽ tiến thêm một bước.
“Thiếu gia, những thứ ngài cần đã chuẩn bị xong rồi.”
Chợt Natasha xuất hiện sau lưng hắn nói. (Công nhận đám này thích xuất hiện sau lưng, có ngày hù chết người). Franz gật đầu nói.
“Để ta đi xem thử.”
Bước ra sân trước đã thấy chồng lên một tòa núi nhỏ hoa hồng, bên dưới là một đống đèn nến lớn nhỏ khác nhau. Leona ngạc nhiên hỏi.
“Em trai, ngươi mua nhiều hoa và nên vậy để làm gì?”
“Ha ha, bí mật, thần viết không thể nói, không thể nói.” (Nguyên văn: Phật viết: Không thể nói.)
Franz vừa kiểm tra số lượng hoa vừa cười nói. Chợt hắn thấy lạng sống lưng. Quay đầu nhìn lại đã thấy Leona mặt trầm xuống khẽ xoắn tay áo. Franz hoảng sợ nói.
“Ta nói, ta nói…”
Franz khẽ thì thầm vào tai Leona, chỉ thấy cô kinh ngạc nói.
“Có vậy nữa sao, có vẻ thú vị, ta sẽ giúp ngươi lần này.”
…
Chiều tối, Hoàng gia học viện có một khu vực rộng lớn làm nơi ở cho các học viên của học viện, tuy nhiên, đa số các quý tộc đều muốn ra ngoài thành ở để có không khí tự do hơn, nên khu ký túc xá có vẻ ít người. Phía trước ký túc xá là một vườn hoa lớn, còn phía sau là một quả đồi nhỏ, đồng cỏ xanh mướt, chiều tối xuống, sườn mờ khẽ bay làm cho quả đồi càng thêm huyền ảo.
“Elena, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Trong phòng, Elena đang nhìn về phía quả đồi dần tối lại kia, bên cạnh cô là ba thiếu nữ xinh đẹp không kém gì cô, đó là những người bạn chung phòng của Elena. Công chúa Adina, cháu gái của Phillip công tước Amy và con gái của một quý tộc khác là Emma. Họ đều là những hoa khôi của Hoàng gia học viện. Công chúa Adina là con gái út của của Nikolai V đại đế, cô có mái tóc vàng óng ả, gương mặt trái xoan, đôi mắt xanh biếc như muốn hút hồn người khác, trên người cô mặc một chiếc váy màu đỏ, cả người tỏa ra một khí tức cao quý mà không ai có thể chạm tới. Amy thì có vẻ hơi giống với Phillip công tước, tóc cô màu đen, ngũ quan thanh tú, trên người mặc một chiếc áo bào ma pháp sư thanh lịch, cô tạo cho người ta một cảm giác điềm đạm khó tả, Amy còn mang một cặp kính nhỏ làm cô có vẻ giống như một trí sĩ. Người còn lại là Emma, cũng chính là người vừa hỏi Elena, cô nhìn khá trẻ con, một mái tóc đỏ được xõa đằng sau lưng, trên người mặc một bộ váy màu trắng, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ, thân hình nhỏ nhắn, cô chính là đại diện của một loli tinh nghịch. Elena lại tỏa ra một khí tức dịu dàng, êm đềm, đó cũng chính là điều Franz thích ở cô. Ngoài ra bây giờ cô còn có thêm một tia thành thục khó thấy. Nét thành thục khi cô đã trở thành phụ nữ. Bốn người bốn vẻ làm căn phòng bừng bừng xuân sắc đầy sức sống.
“Elena, mấy ngày nay ngươi cứ tương tư như vậy hoài, có phải là mơ mộng đến vị kỵ sĩ nào không?”
Adina khẽ cười trêu chọc Elena. Emma vội chen vào.
“Đúng vậy, nhất định là thế rồi. Đêm qua ngủ còn nói mơ nữa cơ.”
Elena ngượng đỏ gương mặt lên.
“Không có, ta đâu có nhớ ai đâu chứ.”
Amy cũng khẽ gấp cuốn sách đang đọc lại, gỡ đôi kính xuống nhẹ nhàng nói.
“Elena, mọi người đều là chị em với nhau cả, có việc gì thì cứ nói, bọn ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.”
“Không có, ta thật không có chuyện gì mà.”
Elena vội chối. Trong đầu lại hiện lên gương mặt của Franz. Chết tiệt, tại sao lại nhớ đến tên khốn ấy chứ. Amy mỉm cười lơ đãng nhìn ra cửa sổ nói.
“Ta nghĩ mọi chuyện sắp rõ ràng thôi.”
“Chị Amy, chị nói vậy là sao?”
Emma tò mò hỏi. Amy khẽ cười.
“Nãy giờ bên phía đồi kia có người chạy đi chạy lại, tuy rất nhẹ nhàng nhưng ta vẫn phát hiện được. Trong ba chúng ta chỉ có Elena bất thường nhất ta nghĩ kẻ đó chính là vì Elena mà đến.”
Cả ba người kinh ngạc vội nhìn ra cửa sổ, nhưng tất cả chỉ là một màn đêm tối đen như mực, không thể thấy gì. Adina nghi hoặc nói.
“Chị Amy, có phải chị nhầm không, sao ta không thấy gì cả?”
Amy cười nhẹ.
“Ta không nhìn bằng mắt, ta nhìn bằng thần thức của Ma pháp sư. Đừng quên ta đã là Ma đạo sĩ.”
Ma đạo sĩ, chính là ma đạo sĩ. Amy không hổ là cháu gái của Phillip công tước. Mới mười chín tuổi đã trở thành ma đạo sĩ. Đây tuyệt đối chính là một thiên tài. Chỉ cần hơn mười năm cô tuyệt đối có cơ hội tấn công vào cảnh giới pháp Thánh. Nhưng bình thường Amy luôn điềm đạm như vậy, rất ít khi xuất hiện và cũng rất lạnh lùng. Chỉ lúc ở trong phòng bốn người thế này mới thấy được nụ cười khẽ trên môi cô. Amy đánh mắt về phía xa nói. Kìa bắt đầu rồi.
Chỉ nghe rít một tiếng, một mũi tên lửa phá không bay lên bầu trời làm mọi người ngước nhìn về phía quả đồi. Bên sườn đồi bắt đầu rực sáng lên, một ngọn lửa, hai ngọn lửa,… liên tiếp những ngọn lửa được thắp lên chiếu sáng rực cả một vùng trời. Khi cả cả ngọn đồi được thắp sáng, chỉ thấy một người thanh niên mặc một bộ quần áo kì lạ màu đen (chính là bộ Veston ngày nay) trên tay cầm một đóa hoa hồng lớn đứng đó.
“Elena”
Thanh niên đó hét lên, tiếng hét không to nhưng lại truyền thẳng vào tai mỗi người. Chỉ thấy trong phòng Elena đang dùng tay che miệng mình lại, hai hàng lệ chảy dài trên gò má. Đó chính là Franz. Thực sự là hắn. Chợt ngọn lửa biến đổi, những ngọn lửa còn sáng được sắp thành ba chữ “Anh yêu em” (Thực chất là I Love You). Franz lại hét lên.
“Elena, anh yêu em, lấy anh nhé.”
Những đốm lửa lại biến đổi thành dòng chữ “em đồng ý làm vợ anh chứ?” bên dưới còn có hai ô trống, ô thứ nhất viết “đồng ý”, ô kia viết “ngàn lần đồng ý”. Franz lại nói.
“Em chỉ cần vẫy tay thôi, anh sẽ biết em chọn điều gì”
Emma che miệng nói.
“A, vậy chẳng phải là không cho Elena lựa chọn sao?”
Elena thì ngượng ngùng, gương mặt đỏ lên nhưng đầy ngọt ngào và hạnh phúc, cô thầm nói.
“Đồ mặt dày không biết xấu hổ mà.”
Amy thì khẽ cười nói.
“Dù có hai sự lựa chọn thì kết quả cũng chỉ là một thôi.”
Emma khó hiểu hỏi.
“Như vậy là sao ạ?”
Adina gõ lên đầu cô cười nói.
“Nhìn Elena ngươi còn không biết kết quả sao?”
Emma a lên một tiếng, còn Elena thì càng ngượng ngùng hơn. Bên dưới ký túc xá đã tập trung hàng trăm học viên của học viện nhìn khung cảnh lãng mạn đó. Tất cả mọi người đều tiến về quả đồi nhỏ để nhìn rõ hơn. Trong đôi mắt của từng thiếu nữ bừng lên sự khao khát. Một nữ học viên nói.
“Ôi, thật lãng mạn mà, nếu có ai làm như thế với ta ta sẽ đồng ý ngay.”
Lập tức một Nam sinh liền dõng dạc nói.
“Vì ngươi, ta sẽ làm thế.”
“Cút đi, ai mà cần nhà ngươi.’
Nữ sinh liền trở mặt tung cho nam sinh một cước ngã chõng vó.
Ở phía xa lại có hai bóng người già nua chứng kiến tất cả. Một bóng người khẽ thở dài.
“Tuổi trẻ bây giờ thật là…”
Bóng hình kia lại nói.
“Ta muốn bái hắn làm sư phụ, làm thế này chắc chắn Ava sẽ đồng ý cưới ta.”
Người đầu tiên khinh bỉ nhìn hắn.
“Lão già, giữ một chút phong độ của viện trưởng đi, ngươi theo đuổi bà ấy mấy chục năm rồi chưa đủ hay sao?”
Người kia hắng hơi một tiếng nói.
“Ta nói này, ngươi có biết là tình yêu không ngăn cách bằng tuổi tác không hả.”
…
“Elena, đừng để trái tim anh hao mòn trong chờ đợi nữa.”
Franz lại nói. Mọi học viên cũng ngước nhìn về khung cửa sổ phòng Elena chờ đợi, đám người Amy cũng thúc dục.
“Mọi người đang chờ em kìa Elena.”
Elena ngượng ngùng đưa tay lên vẫy một cái hình chữ “V” lập tức ở ô “ngàn lần đồng ý” hiện lên một dấu tick.
“Bùng”
Một tiếng nổ lớn, cả ô “ngàn lần đồng ý” bừng lên một ngọn lửa sáng ngời chiếu sáng cả bầu trời. Phía bên sườn đồi Kasuo cũng ngả xuống thở dốc.
“Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Mệt chết ta mà, chưa từng thấy ai dùng hỏa độn để làm trò này như thiếu gia.”
Natasha đưa khăn cho hắn nói.
“Ta thấy như vậy rất đẹp mà, ta cũng thích được như vậy.”
Mắt Kasuo bỗng sáng lên thì thầm: “Thật sao?”
Mọi người ngỡ ngàng trước khung cảnh tráng lệ đó. Khi bình tĩnh lại thì đã không còn thấy Franz trên đồi nữa, mà hắn đã đứng bên cửa sổ phòng Elena từ bao giờ.
Mọi người đều giật mình, chỉ có Amy là nghi hoặc nhíu mày lại. Hắn di chuyển đến đây bằng cách nào. Hai bóng hình phía xa cũng kinh ngạc.
“Viện trưởng, đó là không gian ma pháp đã bị thất truyền sao?”
Người viện trưởng lắc đầu nói.
“Không phải, ta không cảm nhận được chút ma pháp dao động nào từ hắn ta cả, thanh niên này thật thần bí.”
Franz đưa tay ra nói.
“Elena, nắm lấy tay anh.”
Elena ngượng ngùng đặt bàn tay nhỏ bé, xinh xắn vào tay hắn. Franz lại nói.
“Giờ nhắm mắt lại đi.”
Elena ngoan ngoãn nhắm mắt. Franz thì thầm.
“Phi lôi thần thuật” (Hiraisin là phi lôi thần)
Tựa như thuấn di, hai người chợt xuất hiện lại trên quả đồi trước sợ kinh ngạc của mọi người. Elena mở mắt ra, cô kinh ngạc mình đã ở trên đồi từ bao giờ. Xung quanh được tháp sáng bởi hàng trăm ngàn ngọn nến lớn nhỏ. Franz gãi đầu.
“Ngại quá, chắc trong thành đêm nay có vài nhà không có đèn để thắp bởi vì ta đã mua hết nến trong thành rồi.”
Elena mỉm cười hạnh phúc. Đây chính là người đàn ông của cô. Tuy có hơi trẻ con, bốc đồng nhưng ở bên cạnh hắn cô cảm thấy rất an toàn. Mỗi khi cô gặp nguy hiểm, hắn đều đến đúng lúc, hắn chính là người mà thần đã sắp đặt cho cô.
Franz đột nhiên quỳ một chân xuống thàm cỏ đưa tay, trên tay hắn là một chiếc nhẫn màu trắng, bên trên có đính một mảnh hồng ngọc hình trái tim màu đỏ. Franz khẽ nói.
“Làm vợ anh nhé Elena.”
Elena ngọt ngào nói.
“Em đồng ý”
Woa.
Mọi người phía dưới ồ lên vỗ tay chúc mừng, lúc này từ trên trời bỗng nhiên nhẹ nhàng rơi xuống hàng ngàn, hàng vạn mảnh hoa hồng như là một cơn mưa hoa hồng của thần tình yêu ban tặng cho cặp đôi này vậy. Hoa hồng rơi đỏ cả mặt cỏ, ánh nến lung linh chiếu sáng cả một vùng trời huyền ảo.
Trên trời đêm không ai thấy vài bóng người đang cưỡi trên những con chim kỳ lạ liên tục rải hoa hồng xuống. Không ai khác chính là nhóm Tử thần. Hai người nhận được tin thiếu gia triệu tập Tử thần mọi người đều ngựa không dừng vó chạy đến đây. Chỉ thiếu mỗi Gilliam là ở thành Aden nên không thể đến. Nào ngờ Franz lại giao cho bọn hắn đi rải hoa hồng. Salah càu nhàu nói.
“Không ngờ thiếu gia lại bảo chúng ta làm việc này.”
Karla cười khổ nói.
“Nếu để mọi người biết Tử thần lại đi rải hoa hồng tình yêu không phải là bị bọn cường đạo cười đến rụng răng hay sao?”
“Hôn đi, hôn đi”
Phía dưới mọi người hoan hô cổ vũ cho Franz và Elena. Franz khẽ cười.
“Mọi người yêu cầu kìa Elena”
Elena ưm một tiếng ngượng ngùng rồi nhắm mắt lại. Franz khẽ ôm lấy cô, hai bờ môi từ từ tiến lại gần nhau trước sự chờ mong của mọi người. Gần hơn, gần hơn.
“Vũ Huy tử tước tiếp chỉ.”
Đột nhiên một tiếng hô vang phá tan bầu không gian lãng mạn. Tất cả mọi người hung hăng nhìn về phía sau xem thử kẻ nào to gan lại dám phá đám việc tốt này. Phía sau cùng Pecival ngạc nhiên nhìn ánh mắt của mọi người lo sợ nói.
“Ta vừa làm gì sai sao?”
/114
|