“Thiếu gia, còn một canh giờ nữa chúng ta sẽ đến được đế đô của Zenit đế quốc”.
Cách Vaicon chừng hai mươi dặm là một tiểu đội nhỏ bay thoăn thoắt qua những cành cây của khu rừng rậm rạp liên tục tiến về phía trước. Tiểu đội này không phải ai khác mà chính là Franz cùng với đội Tử thần. Lúc này đây đã cách ngày Franz trở về Bridge năm ngày. Vốn dĩ hắn định chạy vào Ma Thú sơn mạch để gặp Thú đế và tộc trưởng các tộc, thế nhưng ngày thứ hai đã có một người chạy đến giao cho hắn một vật làm hắn không thể chạy đến Zenit. Món đồ đó là một trong hai thanh chủy thủ Lạc Vân.
Vài năm trước khi Franz lạc đến Bridge, hắn đã tặng cho Elissa một lưỡi chủy thủ và một lời hứa hẹn. Nay lưỡi chủy thủ xuất hiện trước mặt Franz tức là Elissa đã gặp nguy hiểm. Thời hòa bình truyền tống trận có thể truyền tống mọi người trong một ngày có thể chạy đến Vaicon, thế nhưng lúc này toàn bộ Zenit đế quốc đều nằm trong tay Chiến thần điện, Franz phải truyền tống đến Etihad sau đó một mạch chạy bốn ngày đêm mới đến được nơi này.
Trong khi tiểu đội di chuyển anh em Gilliam và Natasha thay phiên nhau cảnh giới dẫn đường, Karla chạy bên cạnh Franz liên tục đưa ra tin tức từ Ám bộ đưa tới.
“Theo như tin tình báo thì hầu như toàn bộ Hoàng tộc Zenit đều bị giết sạch, chỉ còn lại Quận chúa Elissa bị nhốt trong hoàng cung. Theo như Ám bộ báo lại, bọn hắn đã cứu được Garen và thanh chủy thủ đó chính là do Garen trao lại cho Ám bộ thành viên chuyển đến tổng bộ. Thế nhưng hiện tại tình huống của Garen cũng không tốt lắm”.
Tuy chỉ gặp mặt vài lần nhưng Franz hiểu khá rõ tính cách của Garen, là một người cương trực, dũng cảm, trung thành… Hầu như những đức tính của kỵ sĩ luôn tồn tại trong Garen, bởi vì vậy khi Tứ vương gia lên nắm quyền Garen bị thanh trừng cũng là điều dễ hiểu.
“Chúng ta sẽ đến căn cứ Ám bộ trước, ta cần biết rõ tình hình nơi đó”.
Franz quyết định nói. Đoàn người tiếp tục chạy đi, quả nhiên gần một giờ sau pháo đài Vaicon đã hiện ra trước mắt. Không còn vẻ hào hoa, tráng lệ như ngày xưa, trên đầu pháo đài là một đám mây u ám, xung quanh pháo đài là từng đội binh sĩ cưỡi trên một con ma thú hình dáng cá ngựa đi liên tục tuần tiễu, cửa thành bị sơn thành màu đen kịt đóng chặt làm pháo đài Vaicon tựa như một con quái thú đang ngủ say.
“Ta đi vào trước”.
Franz kết lấy một thủ ấn, thân hình liền tiêu thất. Chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất hiện bên trong một con ngõ nhỏ của Vaicon. Hắn chậm rãi bước ra ngoài đường lớn quan sát một chút, nhìn bề ngoài pháo đài Vaicon đã lạnh, bên trong pháo đài còn lạnh hơn. Những con phố bị tàn phá bởi cuộc đảo chính vẫn chưa được sửa chữa, trên tường vẫn còn đầy rẫy những vết máu vương vãi, dân chúng trong thành gương mặt phờ phạc, tràn đầy vẻ tuyệt vọng ngồi co ro trước cửa nhà, trên đường thỉnh thoảng lại có một đội vệ binh lướt ngang qua chẳng buồn nhìn họ một cái, thế nhưng Franz cảm ứng được một luồng khí tức hắc ám tồn tại trên người bọn họ, rõ ràng tâm trí bọn họ đã bị khống chế. Trước mặt hắn là một nơi rất quen thuộc – Thần Thánh giáo đình. Không còn hào quang thần thánh, tất cả chỉ còn lại một đống đổ nát đầy xác người đã bị hôi thối nhưng không được dọn dẹp, chỉ có trường bào màu trắng bị thấm đẫm máu trên người họ là chứng minh họ chính là những nhân viên từng ở trong tòa giáo đình này.
Franz lại lui vào ngõ nhỏ. Rõ ràng pháo đài Vaicon đã bị tàn phá và đang bị cai trị bởi một chính quyền độc tài, tàn bạo. Thế nhưng nghĩ đến những gì hắn biết về Zenky thì giáo lý của Chiến thần điện là tàn bạo, khát máu cũng chẳng có gì lạ.
“Triệu hồi chi thuật”.
Franz đặt thủ ấn xuống đất, một chú ấn vòng trò hiện ra nổ oanh một tiếng nhỏ, tiểu đội Tử Thần liền xuất hiện nằm lăn lóc dưới đất. Kasuo chỉnh lại hộ ngạch nói.
“Bây giờ ta đã hiểu cảm giác của Thông linh thú khi bị triệu hồi rồi. Thật là con mẹ nó buồn nôn. Ọe”.
Salah cũng gật đầu đồng tình.
“Không hiểu vì sao bọn Thông linh thú lại có thể chịu được”.
Franz gõ đầu hai tên náo loạn nói.
“Bớt nói nhảm, Karla, đưa chúng ta đến nơi ẩn náu của Garen”.
Trái ngược với lẽ thường nơi giấu người thường là nơi vắng vẻ ít người, cứ điểm của Ám bộ tại Vaicon lại nằm ở khu nhà giàu quyền quý phồn hoa nhất của Vaicon. Tuy đã không còn vẻ huy hoàng ngày trước nhưng đây vẫn là khu vực duy nhất còn sinh khí trong pháo đài này.
Mở cửa đón đoàn người Franz là một người trung niên bụng phệ, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười hòa ái, thật thà thế nhưng đôi mắt híp đó bên trong lại ánh lên những ánh sáng lanh lợi.
“Ám bộ số 69 ra mắt Bộ trưởng”.
Vừa nhìn thấy mặt nạ của Karla vị trung niên liền đổi lại sắc mặt nghiêm túc hành lễ, trông hắn cứ như có hai nhân cách khác nhau vậy, hoàn toàn không thể nhận ra ông chú hòa ái dễ gần vừa rồi. Karla gật đầu tránh sang một bên để lộ ra Franz nói.
“Đây là thiếu gia, chắc ngươi cũng đã biết”.
“Ám bộ số 69 ra mắt chủ nhân”.
Franz gật đầu nói.
“Được rồi, đưa ta đi gặp Garen”.
Ám bộ số 69 vâng một tiếng liền dẫn đường. Đi vào sâu trong vườn hoa có một cửa địa đạo đi xuống được giấu trong hòn non bộ, đi vào trong đó qua một đoạn đường hầm ngoằn ngoèo nữa mới đến một gian phòng đất trống trơn, chỉ có một cái giường băng, trên giường đó một thanh niên chỉ mặc áo mỏng, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch như xác chết, chỉ có lồng ngực thỉnh thoảng lại chuyển động chứng tỏ hắn còn sống. Franz nhận ra rõ ràng người thanh niên đó chính là vị tướng trẻ tuổi của Zenit – Garen.
“Lúc bọn thuộc hạ cứu được hắn thì hắn bị trọng thương rất nặng, tinh thần bị tổn hao rất lớn. Hắn chỉ kịp đưa thanh chủy thủ nhờ bọn thuộc hạ chuyển về cho tổng bộ liền ngất đi. Tuy thương thế hắn đã được chữa trị tốt thế nhưng tinh thần lại một mực phong bế khiến không thể tỉnh lại được”.
Nghe Ám bộ số 69 nói Franz cũng hiểu được phần nào. Là một cận vệ thân tín của Elissa có lẽ Garen đã cố gắng cứu lấy cô gái nhưng không thành công, Elissa chỉ kịp giao thanh chủy thủ nhờ Garen chuyển đến hắn nhờ sự trợ giúp. Franz quay sang Rose gật đầu một cái, cô liền bước lên kết lấy thủ ấn.
“Thông linh chi thuật”.
Chú ấn hiện ra Mộng Yểm được triệu hồi. So với trước kia, Mộng Yểm thể hình càng lớn hơn một vòng, cái đầu ngựa khẽ cọ cọ vào người Rose thân thiết. Cô vỗ vỗ nhẹ vào cổ nó nói.
“Được rồi tiểu Mộng, đến lúc làm việc rồi”.
Nói rồi Rose ngón trỏ và ngón cái hai tay hợp thành một vòng hướng đến đầu của Garen.
“Chuyển tâm thuật”.
Hác. Phanh.
Vừa dịch chuyển tâm linh Rose liền cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đẩy cô ra khỏi tâm trí của Garen. Rose quay lại nói với Franz.
“Trong đại não hắn có một phong ấn, chính phong ấn này đã làm cho hắn một mực không tỉnh lại”.
Trong Tử thần chỉ có Rose có thiên phúc học về tinh thần, những người khác dù là Franz có học cũng không thể phát ra được uy lực tối đa của nó. Hắn nhíu mày nói.
“Liệu có thể phá bỏ phong ấn hay không?”
Rose gật đầu quả quyết.
“Có thể, phong ấn tuy mạnh nhưng không thể mạnh bằng sức mạnh tinh thần của thuộc hạ và Mộng Yểm cộng lại”.
Nói rồi lại quay sang Mộng Yểm nói.
“Tiểu Mộng, ta cần sự giúp sức của ngươi”.
Mộng Yểm hí vang một tiếng, đôi mắt hỏa hồng rực sáng lên, một cỗ năng lượng vô hình tràn ngập khắp căn phòng đất. Rose nói.
“Sau khi ta tiến vào ngươi dùng tinh thần lực của mình tấn công vào phong ấn, biết chưa”.
Mộng Yểm gật gật đầu nhân tính hóa tỏ vẻ đã hiểu. Rose đi đến sát giường, lần này cô không kết ấn mà chỉ khẽ đặt tay lên tráng của Garen.
“Vào”.
Oanh, oanh, oanh.
Trong thế giới tinh thần là một cỗ oanh minh, Mộng Yểm liên tục va chạm vào bình chướng vô hình chắn trước đại não của Garen. Rose lơ lửng giữa thế giới tinh thần nhìn chằm chằm vào đại não qua lớp bình chướng, trên đại não có một tấm ma pháp văn dán trên đó, đại nào bị sáu sợi xiền xích khóa chặt lại phong ấn.
“Cố lên tiểu Mộng, chỉ cần vượt qua tấm bình chướng này chúng ta sẽ thành công”.
Mộng Yểm hí lên một tiếng càng tăng thêm lực va chạm, Rose đưa hai tay về phía trước, bàn tay nổi lên lam sắc cũng bắt đầu tấn công vào bình chướng. Bên ngoài mọi người chỉ thấy một người một thú đứng yên bất động, thỉnh thoảng người Rose lại rung lên nhẹ nhẹ nhưng không ai dám làm phiền. Tinh thần là một thứ rất phức tạp, chỉ cần một sơ xuất nhỏ lập tức sẽ mất đi ý thức thậm chí là tử vong.
Ầm, loảng xoảng.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn, cuối cùng bình chướng cũng đã bị sụp đổ, Mộng Yểm phì phì hai tiếng chạy đến bên Rose nịnh nọt đòi khen thưởng. Rose cười cười vuốt ve lấy bờm của nó một chút liền đi đến trước đại não to lớn đưa tay bóc ra ma pháp phù văn.
Ầm. Từng sợi xích nổ tung đứt ra dần rơi xuống hư vô, đại não đang ảm đạm từ từ phát sáng lên từng nếp nhăn trên não.
Bên ngoài Rose cũng thức tỉnh giải Thông linh thuật đưa Mộng Yểm trở về liền nói với Franz.
“Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh”.
Franz định khen thưởng Rose vài câu thì trên giường Garen đã mở mắt, trong đôi mắt đầy vẻ mờ mịt khẽ nói.
“Ta đang ở đâu vậy?”
“Ngươi đang ở cứ điểm Ám bộ tại Vaicon”.
Garen khẽ quay mặt sang thì thấy một thanh niên mặc áo bào tím, trên trán đội một hộ ngạch in hình tia chớp vàng, mái tóc phủ xuống che đi mắt trái chỉ để lại một con mắt đen sâu bên phải. Người này Garen không thể nhầm được, chính là người thanh niên đó.
“Knight, không, Bridge thành chủ, cầu ngươi cứu lấy quận chúa”.
Garen vốn quen gọi Franz bằng biệt hiệu là Knight thế nhưng chợt nhớ đến thân phận của Franz liền đổi cách xưng hô. Franz thở dài nói.
“Bình tĩnh đi Garen, chúng ta đều là bằng hữu, ta nhất định sẽ cứu Elissa, nhưng trước hết ta có một việc muốn thương lượng với ngươi”.
Garen khó hiểu hỏi.
“Là chuyện gì?”
Franz nhìn sâu vào mắt Garen, lát sau mới chầm chậm nói.
“Đó là việc lập Elissa thành Quốc vương của Zenit”.
Cách Vaicon chừng hai mươi dặm là một tiểu đội nhỏ bay thoăn thoắt qua những cành cây của khu rừng rậm rạp liên tục tiến về phía trước. Tiểu đội này không phải ai khác mà chính là Franz cùng với đội Tử thần. Lúc này đây đã cách ngày Franz trở về Bridge năm ngày. Vốn dĩ hắn định chạy vào Ma Thú sơn mạch để gặp Thú đế và tộc trưởng các tộc, thế nhưng ngày thứ hai đã có một người chạy đến giao cho hắn một vật làm hắn không thể chạy đến Zenit. Món đồ đó là một trong hai thanh chủy thủ Lạc Vân.
Vài năm trước khi Franz lạc đến Bridge, hắn đã tặng cho Elissa một lưỡi chủy thủ và một lời hứa hẹn. Nay lưỡi chủy thủ xuất hiện trước mặt Franz tức là Elissa đã gặp nguy hiểm. Thời hòa bình truyền tống trận có thể truyền tống mọi người trong một ngày có thể chạy đến Vaicon, thế nhưng lúc này toàn bộ Zenit đế quốc đều nằm trong tay Chiến thần điện, Franz phải truyền tống đến Etihad sau đó một mạch chạy bốn ngày đêm mới đến được nơi này.
Trong khi tiểu đội di chuyển anh em Gilliam và Natasha thay phiên nhau cảnh giới dẫn đường, Karla chạy bên cạnh Franz liên tục đưa ra tin tức từ Ám bộ đưa tới.
“Theo như tin tình báo thì hầu như toàn bộ Hoàng tộc Zenit đều bị giết sạch, chỉ còn lại Quận chúa Elissa bị nhốt trong hoàng cung. Theo như Ám bộ báo lại, bọn hắn đã cứu được Garen và thanh chủy thủ đó chính là do Garen trao lại cho Ám bộ thành viên chuyển đến tổng bộ. Thế nhưng hiện tại tình huống của Garen cũng không tốt lắm”.
Tuy chỉ gặp mặt vài lần nhưng Franz hiểu khá rõ tính cách của Garen, là một người cương trực, dũng cảm, trung thành… Hầu như những đức tính của kỵ sĩ luôn tồn tại trong Garen, bởi vì vậy khi Tứ vương gia lên nắm quyền Garen bị thanh trừng cũng là điều dễ hiểu.
“Chúng ta sẽ đến căn cứ Ám bộ trước, ta cần biết rõ tình hình nơi đó”.
Franz quyết định nói. Đoàn người tiếp tục chạy đi, quả nhiên gần một giờ sau pháo đài Vaicon đã hiện ra trước mắt. Không còn vẻ hào hoa, tráng lệ như ngày xưa, trên đầu pháo đài là một đám mây u ám, xung quanh pháo đài là từng đội binh sĩ cưỡi trên một con ma thú hình dáng cá ngựa đi liên tục tuần tiễu, cửa thành bị sơn thành màu đen kịt đóng chặt làm pháo đài Vaicon tựa như một con quái thú đang ngủ say.
“Ta đi vào trước”.
Franz kết lấy một thủ ấn, thân hình liền tiêu thất. Chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất hiện bên trong một con ngõ nhỏ của Vaicon. Hắn chậm rãi bước ra ngoài đường lớn quan sát một chút, nhìn bề ngoài pháo đài Vaicon đã lạnh, bên trong pháo đài còn lạnh hơn. Những con phố bị tàn phá bởi cuộc đảo chính vẫn chưa được sửa chữa, trên tường vẫn còn đầy rẫy những vết máu vương vãi, dân chúng trong thành gương mặt phờ phạc, tràn đầy vẻ tuyệt vọng ngồi co ro trước cửa nhà, trên đường thỉnh thoảng lại có một đội vệ binh lướt ngang qua chẳng buồn nhìn họ một cái, thế nhưng Franz cảm ứng được một luồng khí tức hắc ám tồn tại trên người bọn họ, rõ ràng tâm trí bọn họ đã bị khống chế. Trước mặt hắn là một nơi rất quen thuộc – Thần Thánh giáo đình. Không còn hào quang thần thánh, tất cả chỉ còn lại một đống đổ nát đầy xác người đã bị hôi thối nhưng không được dọn dẹp, chỉ có trường bào màu trắng bị thấm đẫm máu trên người họ là chứng minh họ chính là những nhân viên từng ở trong tòa giáo đình này.
Franz lại lui vào ngõ nhỏ. Rõ ràng pháo đài Vaicon đã bị tàn phá và đang bị cai trị bởi một chính quyền độc tài, tàn bạo. Thế nhưng nghĩ đến những gì hắn biết về Zenky thì giáo lý của Chiến thần điện là tàn bạo, khát máu cũng chẳng có gì lạ.
“Triệu hồi chi thuật”.
Franz đặt thủ ấn xuống đất, một chú ấn vòng trò hiện ra nổ oanh một tiếng nhỏ, tiểu đội Tử Thần liền xuất hiện nằm lăn lóc dưới đất. Kasuo chỉnh lại hộ ngạch nói.
“Bây giờ ta đã hiểu cảm giác của Thông linh thú khi bị triệu hồi rồi. Thật là con mẹ nó buồn nôn. Ọe”.
Salah cũng gật đầu đồng tình.
“Không hiểu vì sao bọn Thông linh thú lại có thể chịu được”.
Franz gõ đầu hai tên náo loạn nói.
“Bớt nói nhảm, Karla, đưa chúng ta đến nơi ẩn náu của Garen”.
Trái ngược với lẽ thường nơi giấu người thường là nơi vắng vẻ ít người, cứ điểm của Ám bộ tại Vaicon lại nằm ở khu nhà giàu quyền quý phồn hoa nhất của Vaicon. Tuy đã không còn vẻ huy hoàng ngày trước nhưng đây vẫn là khu vực duy nhất còn sinh khí trong pháo đài này.
Mở cửa đón đoàn người Franz là một người trung niên bụng phệ, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười hòa ái, thật thà thế nhưng đôi mắt híp đó bên trong lại ánh lên những ánh sáng lanh lợi.
“Ám bộ số 69 ra mắt Bộ trưởng”.
Vừa nhìn thấy mặt nạ của Karla vị trung niên liền đổi lại sắc mặt nghiêm túc hành lễ, trông hắn cứ như có hai nhân cách khác nhau vậy, hoàn toàn không thể nhận ra ông chú hòa ái dễ gần vừa rồi. Karla gật đầu tránh sang một bên để lộ ra Franz nói.
“Đây là thiếu gia, chắc ngươi cũng đã biết”.
“Ám bộ số 69 ra mắt chủ nhân”.
Franz gật đầu nói.
“Được rồi, đưa ta đi gặp Garen”.
Ám bộ số 69 vâng một tiếng liền dẫn đường. Đi vào sâu trong vườn hoa có một cửa địa đạo đi xuống được giấu trong hòn non bộ, đi vào trong đó qua một đoạn đường hầm ngoằn ngoèo nữa mới đến một gian phòng đất trống trơn, chỉ có một cái giường băng, trên giường đó một thanh niên chỉ mặc áo mỏng, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch như xác chết, chỉ có lồng ngực thỉnh thoảng lại chuyển động chứng tỏ hắn còn sống. Franz nhận ra rõ ràng người thanh niên đó chính là vị tướng trẻ tuổi của Zenit – Garen.
“Lúc bọn thuộc hạ cứu được hắn thì hắn bị trọng thương rất nặng, tinh thần bị tổn hao rất lớn. Hắn chỉ kịp đưa thanh chủy thủ nhờ bọn thuộc hạ chuyển về cho tổng bộ liền ngất đi. Tuy thương thế hắn đã được chữa trị tốt thế nhưng tinh thần lại một mực phong bế khiến không thể tỉnh lại được”.
Nghe Ám bộ số 69 nói Franz cũng hiểu được phần nào. Là một cận vệ thân tín của Elissa có lẽ Garen đã cố gắng cứu lấy cô gái nhưng không thành công, Elissa chỉ kịp giao thanh chủy thủ nhờ Garen chuyển đến hắn nhờ sự trợ giúp. Franz quay sang Rose gật đầu một cái, cô liền bước lên kết lấy thủ ấn.
“Thông linh chi thuật”.
Chú ấn hiện ra Mộng Yểm được triệu hồi. So với trước kia, Mộng Yểm thể hình càng lớn hơn một vòng, cái đầu ngựa khẽ cọ cọ vào người Rose thân thiết. Cô vỗ vỗ nhẹ vào cổ nó nói.
“Được rồi tiểu Mộng, đến lúc làm việc rồi”.
Nói rồi Rose ngón trỏ và ngón cái hai tay hợp thành một vòng hướng đến đầu của Garen.
“Chuyển tâm thuật”.
Hác. Phanh.
Vừa dịch chuyển tâm linh Rose liền cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đẩy cô ra khỏi tâm trí của Garen. Rose quay lại nói với Franz.
“Trong đại não hắn có một phong ấn, chính phong ấn này đã làm cho hắn một mực không tỉnh lại”.
Trong Tử thần chỉ có Rose có thiên phúc học về tinh thần, những người khác dù là Franz có học cũng không thể phát ra được uy lực tối đa của nó. Hắn nhíu mày nói.
“Liệu có thể phá bỏ phong ấn hay không?”
Rose gật đầu quả quyết.
“Có thể, phong ấn tuy mạnh nhưng không thể mạnh bằng sức mạnh tinh thần của thuộc hạ và Mộng Yểm cộng lại”.
Nói rồi lại quay sang Mộng Yểm nói.
“Tiểu Mộng, ta cần sự giúp sức của ngươi”.
Mộng Yểm hí vang một tiếng, đôi mắt hỏa hồng rực sáng lên, một cỗ năng lượng vô hình tràn ngập khắp căn phòng đất. Rose nói.
“Sau khi ta tiến vào ngươi dùng tinh thần lực của mình tấn công vào phong ấn, biết chưa”.
Mộng Yểm gật gật đầu nhân tính hóa tỏ vẻ đã hiểu. Rose đi đến sát giường, lần này cô không kết ấn mà chỉ khẽ đặt tay lên tráng của Garen.
“Vào”.
Oanh, oanh, oanh.
Trong thế giới tinh thần là một cỗ oanh minh, Mộng Yểm liên tục va chạm vào bình chướng vô hình chắn trước đại não của Garen. Rose lơ lửng giữa thế giới tinh thần nhìn chằm chằm vào đại não qua lớp bình chướng, trên đại não có một tấm ma pháp văn dán trên đó, đại nào bị sáu sợi xiền xích khóa chặt lại phong ấn.
“Cố lên tiểu Mộng, chỉ cần vượt qua tấm bình chướng này chúng ta sẽ thành công”.
Mộng Yểm hí lên một tiếng càng tăng thêm lực va chạm, Rose đưa hai tay về phía trước, bàn tay nổi lên lam sắc cũng bắt đầu tấn công vào bình chướng. Bên ngoài mọi người chỉ thấy một người một thú đứng yên bất động, thỉnh thoảng người Rose lại rung lên nhẹ nhẹ nhưng không ai dám làm phiền. Tinh thần là một thứ rất phức tạp, chỉ cần một sơ xuất nhỏ lập tức sẽ mất đi ý thức thậm chí là tử vong.
Ầm, loảng xoảng.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn, cuối cùng bình chướng cũng đã bị sụp đổ, Mộng Yểm phì phì hai tiếng chạy đến bên Rose nịnh nọt đòi khen thưởng. Rose cười cười vuốt ve lấy bờm của nó một chút liền đi đến trước đại não to lớn đưa tay bóc ra ma pháp phù văn.
Ầm. Từng sợi xích nổ tung đứt ra dần rơi xuống hư vô, đại não đang ảm đạm từ từ phát sáng lên từng nếp nhăn trên não.
Bên ngoài Rose cũng thức tỉnh giải Thông linh thuật đưa Mộng Yểm trở về liền nói với Franz.
“Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh”.
Franz định khen thưởng Rose vài câu thì trên giường Garen đã mở mắt, trong đôi mắt đầy vẻ mờ mịt khẽ nói.
“Ta đang ở đâu vậy?”
“Ngươi đang ở cứ điểm Ám bộ tại Vaicon”.
Garen khẽ quay mặt sang thì thấy một thanh niên mặc áo bào tím, trên trán đội một hộ ngạch in hình tia chớp vàng, mái tóc phủ xuống che đi mắt trái chỉ để lại một con mắt đen sâu bên phải. Người này Garen không thể nhầm được, chính là người thanh niên đó.
“Knight, không, Bridge thành chủ, cầu ngươi cứu lấy quận chúa”.
Garen vốn quen gọi Franz bằng biệt hiệu là Knight thế nhưng chợt nhớ đến thân phận của Franz liền đổi cách xưng hô. Franz thở dài nói.
“Bình tĩnh đi Garen, chúng ta đều là bằng hữu, ta nhất định sẽ cứu Elissa, nhưng trước hết ta có một việc muốn thương lượng với ngươi”.
Garen khó hiểu hỏi.
“Là chuyện gì?”
Franz nhìn sâu vào mắt Garen, lát sau mới chầm chậm nói.
“Đó là việc lập Elissa thành Quốc vương của Zenit”.
/114
|