May mắn, người vẫn lành lặn ngồi ở trên giường, ôm chân khoác chăn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Tống bước nhanh lại, cô nghe tiếng chân, quay đầu nhìn thấy anh, đôi mắt lại lập tức rớm rớm, nhảy bổ vào anh. Tần Tống cũng giang tay, kéo cô vào lòng, hai người ôm chặt lấy nhau.
Tần Tống ôm lấy cô rất chặt, càng ôm càng chặt, cho đến khi cảm nhận cô đích thực là đang ở trong lòng mình, lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra, rời cô ra để kiểm tra từ trên xuống dưới, “Bị thương ở đâu?”
Hàn Đình Đình hết sức ấm ức chỉ chỉ má bên trái: “Anh xem…”
Trên mặt cô có ba bốn vết thương, dài có ngắn có, đều do mảnh thủy tinh văng vào cắt trúng, cũng may chai bia coi như là dày, mảnh thủy tinh không sắc như lưỡi dao, vì làn da của cô mỏng nên chảy nhiều máu, thật ra miệng vết thương không sâu, bôi thuốc xong đã ngừng chảy máu. Chỉ là nửa khuôn mặt toàn vệt đỏ vệt vàng, hơn nữa cô lại khóc sưng cả mắt, thật là… Tần Tống nhịn không được cười phá lên…
Hàn Đình Đình thấy anh cười nhạo, mặt mày càng suy sụp: “Xấu lắm phải không…”
Tần Tống ậm ừ một lúc lâu, mập mờ “Ừ” một tiếng, “May quá… Không đến mức quá kinh dị.”
“Anh…” Nước mắt cô lại chảy dài, nhẹ lách khỏi người anh, buồn bực trở lại giường ngồi.
Tần Tống ngồi xuống cạnh cô, cô nhích ra anh lại áp tới, cho đến tận khi cô ôm chăn dí sát vào vách tường. Cô co ro ngồi ở đó trông rất thê thảm, giống như một con vật nhỏ đáng thương bị vứt bỏ, ánh mắt Tần Tống nhìn tới mông lung, giờ phút này một loại cảm xúc trước nay chưa bao giờ biết đến nảy sinh trong lòng, êm dịu và mềm mại.
Anh đưa tay kéo cô lại, đặt lên đùi trêu chọc.
Hàn Đình Đình cúi đầu lau nước mắt, bị anh giữ chặt lại, “Cẩn thận đụng vào vết thương.” Anh lấy khăn tay cẩn thận lau cho cô.
“Anh chỉ đùa thôi, không xấu đâu, tuyệt đối không xấu tí nào!” Tần Tống khe khẽ dỗ dành, “Chỉ là vài vết thương nhỏ thôi, vài ngày nữa đã lành, vết thương không sâu, sẽ không để lại sẹo… Do da em mỏng mới thế, chứ nếu là anh, lưỡi dao sượt qua cũng chỉ xước một vệt thôi…”
Phì… Hàn Đình Đình vừa khóc vừa phì cười.
Tần Tống nhân cơ hội hơi đẩy cô ra, cẩn thận lau nước mắt cho cô, lại khéo léo tránh nước ngấm vào thuốc trên miệng vết thương, “Được rồi, cười đi nào đừng khóc nữa!”
Hàn Đình Đình ngoan ngoãn gật đầu. Dáng vẻ cúi đầu ngoan hiền của cô khiến người ta khắc sâu tận đáy lòng, Tần Tống cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, giọng nói không tự chủ được mà ngọt như mật: “Thật sự không xấu đâu… Em nhìn đi, Đình bảo bối của chúng ta đẹp nhất, anh thích nhất…”
Mặt cô đỏ phừng, nép sát vào lòng anh, không dám nhìn anh, vòng tay trên eo anh như siết chặt thêm vài phần.
Tần Tống chưa bao giờ có khoảnh khắc như vậy, trái tim ngọt như mật.
“A Tống…” Cô ở trong lòng anh nhẹ nhàng gọi, “A Tống, lỡ nhan sắc của em bị hủy hoại thật thì làm sao bây giờ?”
“Đi thẩm mỹ chứ sao,” Tần Tống trả lời rất nhanh, “Anh cam đoan sửa em còn đẹp hơn trước!”
“… Nếu thẩm mỹ cũng không được… À, là em nói nếu thôi, em thật sự biến dạng, anh còn thích em không?”
“Ừm… Cái này còn phải xem biến đến mức độ nào? Thật ra nếu ngày nào mở mắt cũng nhìn thấy em, anh bị dọa đến nỗi hận không thể vĩnh viễn không tỉnh dậy, em không ép anh phải thích em chứ?”
“…” Hàn Đình Đình lại muốn khóc, “Tần, Tống! Em biết anh chỉ thích vẻ bên ngoài mà thôi! Lúc thì gạt em xinh đẹp nhất, lúc thì bảo mang em đi thẩm mỹ cho đẹp hơn, lời nói của anh trước sau chẳng giống nhau tí nào. Anh là đồ lừa đảo!”
Tần Tống nhíu mày: “Làm ơn đi, nếu anh chỉ thích vẻ bề ngoài, anh có thể thích em được à?”
“Anh!” Hàn Đình Đình rốt cục tức quá, kéo gối ở một bên đánh anh. Tần Tống cũng “oái oái” vài tiếng phối hợp, đợi lúc cô sơ hở, lại một lần nữa kéo cô vào lòng.
“Này,” hơi thở anh có chút hổn hển, khóe mắt đuôi mày đều có ý cười, “Sao mà em chẳng chịu nói lý lẽ gì cả? Anh nói muốn đem em đi thẩm mỹ cho đẹp hơn, là đứng về phía khách quan đảm bảo cho em. Về phần em xinh đẹp nhất… Đương nhiên trong mắt anh vợ anh là xinh đẹp nhất rồi.”
Trên thế giới này, chắc chắn có người đẹp hơn em gấp vạn lần; nhưng trong tim anh, em luôn là người đẹp nhất.
Hàn Đình Đình ngẩn ngơ, thả gối xuống, xấu hổ ôm cánh tay của anh, hơn nửa ngày gom góp dũng khí mới nói: “… Em cũng vậy.”
“Đó là vì anh vốn rất đẹp trai mà!” Tần Tống cười cúi đầu nhìn cô, hai người lần đầu tiên không chút thẹn thùng, ánh mắt nhìn nhau đong đầy tình ý.
******
Bên trong căn phòng nhỏ nhỏ này ấm áp như mùa xuân, các loại bong bóng màu hồng trôi nổi trong không khí ấm áp. Phòng bên ngoài sấm nổ chớp giật mưa sa gió quật, tiếng mẹ Đình nức nở ngày càng to, cuối cùng còn nghe cả tiếng đập ầm ầm vọng vào.
Tần Tống ấn Hàn Đình Đình đang muốn nhảy dựng lên xuống giường, “Anh ra ngoài.”
Anh ra khỏi phòng liền đóng cửa lại. Tiếng động phát ra từ căn phòng nhỏ sát vách phòng Đình Đình, Tần Tống chần chừ một chút, đi qua gõ cửa: “Ba? Mẹ?”
Bên trong đột ngột yên lặng.
Một lát sau mẹ Đình ra mở cửa, lau nước mắt, miễn cưỡng cười khẽ: “A Tống… Con đã đến rồi à.”
“Dạ. Mẹ, có chuyện gì vậy?” Anh dứt khoát hỏi.
Mẹ Đình thình lình lại bật khóc, nức nở không thành tiếng: “Con mau đưa Đình Đình đi! Sau này không cần về đây! Cách xa nhà chúng ta ra…”
Cha Đình lúc này cũng đi từ trong phòng ra, kéo mẹ Đình sang một bên, thần sắc của ông có vẻ yếu đuối hiếm thấy: “Bà đừng khóc… Trước mặt bọn nhỏ còn ra thể thống gì?”
“Con tôi bị ông hại chết mất!” Mẹ Đình đã qua cơn giận, nhưng vẫn đẩy mạnh cha Đình ra.
Tần Tống có phần nghẹn họng nhìn trân trối, bố mẹ vợ này của anh luôn hòa thuận vui vẻ, một người nghiêm nghị ít nói, một người dịu dàng hiền lành, anh chưa bao giờ thấy mẹ Đình cao giọng hung hăng với cha Đình như vậy.
“Đình Đình không sao rồi, chỉ hơi sợ chút thôi. Từ giờ con sẽ chú ý đến cô ấy, mẹ đừng lo quá.” Tần Tống an ủi mẹ vợ.
Mẹ Đình vừa khóc vừa lắc đầu, “Làm sao để ý được? Một tháng nay có lần nào mẹ ra ngoài mà không có chuyện bất ngờ xảy ra đâu? Những kẻ đó đều là lưu manh, chuyên tìm chuyện để gây rối, làm sao nhà mình coi chừng được thủ đoạn của bọn họ…”
Ba Đình rầu rĩ lên tiếng: “Tôi sẽ xử lý ổn thỏa, cho tôi chút thời gian, tôi nhất định có thể xử lý được.”
“Hàn Quân, những lời này của ông tôi nghe cả đời rồi! Ông vẫn cứ thế, mãi mãi chỉ làm những công việc vất vả nhất khó khăn nhất, cực khổ rút cục chỉ được có tí ti thành tích, hay lắm — Công lao ông đều để người ta lĩnh hộ hết! Quay đầu một cái đã xung quân ông đến toàn những chỗ đã cực khổ còn nguy hiểm!” Những lời này của mẹ Đình đã nghẹn trong họng vài chục năm nay, bây giờ hoàn toàn bùng nổ, “Tôi đi theo ông cả đời, năm đó mấy người vợ của đồng nghiệp ông, lúc trẻ tôi cũng chẳng thua kém bọn họ, bây giờ bọn họ ai cũng thanh lịch đẹp đẽ quý phái, nhìn qua còn trẻ hơn tôi cả mười tuổi! Hàn Quân, tự tôi chọn ông, đời này tôi không hối hận. Ông nếm khổ tôi thấy hết, tôi khuyên ông, ông cứng đầu không nghe, tôi không ép ông! Ông thích công việc này, ông không muốn thông đồng làm bậy với đám người đó, ông đại trượng phu, tôi bội phục ông! Nhưng vì là tôi, cả đời tôi sẽ cam chịu số phận! Tôi không sao! Tôi tự lựa chọn! Nhưng ông không thể bắt con gái tôi cũng phải vậy! Đình bảo bối của tôi ngoan ngoãn như thế, ông nhẫn tâm để nó bị kéo vào hay sao! Ông nhìn hôm nay nó sợ chết khiếp kia kìa!”
“Đừng nói nữa!” Cha Đình bỗng gầm lên, vang rền như sấm nổ, làm Tần Tống cũng hoảng, mẹ Đình lại ôm mặt òa khóc.
Cha Đình tức giận đến trán nổi gân xanh, đi đi lại lại mấy vòng, vẫn giận đến mức mắt đỏ vằn, cầm áo khoác xoay người bước ra ngoài.
Tần Tống vội vàng hỏi mẹ Đình: “Ba đi đâu? Có cần con đuổi theo ông ấy không?”
“Đừng!” Mẹ Đình ngăn cản, “Ông ấy không chạy đi đâu, ra quầy tạp hóa mua thuốc lá thôi.”
Tần Tống vã mồ hôi…
Cha Đình đi rồi, cơn tức của mẹ Đình cũng tan dần, Tần Tống an ủi bà, một hồi sau bà cũng dần bình tĩnh, kể toàn bộ sự việc lại cho Tần Tống.
Cha Đình xuất thân từ gia đình quân nhân, cả đời ngay thẳng quật cường, bởi vì tính tình không chịu thay đổi nên phải chịu rất nhiều khổ cực. Làm việc rất nhiều, nhưng tăng lương lên chức không đến lượt ông.
Lần này khi bị đưa đến thành phố C, nhờ mối ân của ông nội Đình Đình với ông ngoại của Tần Tống, cho nên cha Đình được chuyển từ dự bị lên vị trí chính thức. Có thể do tâm lý coi thường những chiêu trò móc nối quan hệ, sống chết cũng không muốn nhận công việc đó, cuối cùng xôi hỏng bỏng không. Vị trí chính thức này được chuyển cho một dự bị viên khác, kẻ đã bị ông chèn ép tới mức hận ông muốn chết, kẻ bỉ ổi đó từ lúc lên chức cũng đã thăm dò tính cha Đình, thế là xuống tay với ông.
Tháng này cha Đình bị phân công đến khu vực có tình hình trị an kém nhất, không nói đến chuyện hao công tổn sức, các khoản tiền thường cũng đều bị khấu trừ. Nhưng với nhiệm vụ, cha Đình luôn không ngại khó dễ, cho dù là ai, vẫn liều mạng đi chấn chỉnh trị an khu vực, kết quả là khiến đám trùm côn đồ ghi thù ông, cứ ba ngày hai bữa lại có kẻ đến ngồi đầu đường canh giờ ông tan tầm, bọn chúng không dám động đao động thương, nhưng những thủ đoạn thiếu đạo đức không thể tưởng tượng thì không thiếu. Cha Đình chỉ biết nuốt xuống, mẹ Đình cũng chỉ có thể lặng lẽ đề phòng trong sợ hãi, cũng may khoảng thời gian này Hàn Đình Đình bị việc nhà họ Tần quấn lấy cho nên số lần về nhà mẹ đẻ không nhiều, bởi vậy cô không hề biết gì. Cho đến tận hôm nay bị đám lưu manh kia chặn lại.
Tần Tống nghe xong những lời này, trong lòng phục sát đất ông bố vợ siêu cấp cứng đầu kia. Chậc… Lỡ sau này con mình sinh ra tính tình giống ông ngoại nó thì làm sao bây giờ?
Thật là sầu nha…
“A Tống, con đưa Đình Đình về đi.” Mẹ Đình náo loạn cả một ngày, lại nói quá nhiều, bọng mắt sưng đỏ nhìn cũng thấy đã mệt lắm rồi, “Hôm nay làm nó sợ, mấy ngày này con lại phải để tâm rồi, nó lại nhát gan, đêm chắc lại vừa ngủ mơ vừa khóc.”
“Không sao ạ, con sẽ chăm sóc cô ấy, mẹ yên tâm.” Tần Tống tỉnh lại từ vấn đề tính tình đứa con tương lai rối rắm, “Chuyện của ba giao cho con, mẹ đừng mắng cha nữa, trong lòng ông cũng rất khổ sở, Đình Đình lại chưa làm sao. Thật ra nên trách con không tốt, gần đây con bận quá, không quan tâm nhiều đến mọi người.”
“Con đừng việc gì cũng đeo vào mình, chuyện gì con cũng quan tâm như vậy, làm hết thế nào được?” Mẹ Đình rất thích cậu con rể yêu quý này. Hơn nữa bà cũng biết tình hình của cha Tần Tống rất gay go, Tần Tống còn phải lo liệu rất nhiều thứ, bà không muốn làm phiền đến anh.
******
Tần Tống trở lại phòng, vừa đẩy cửa đã đụng phải người đang áp tai nghe lén.
“Á…” Cô ôm cái mặt bị đau giật lùi liên tục, Tần Tống vội vàng kéo cô lại, khẽ phì cười, bị cô bất mãn trừng mắt liếc một cái.
“Sao rồi?” Hàn Đình Đình sốt ruột hỏi.
Tần Tống nhìn trời, “Anh cảm thấy cha mẹ đều… Quá ngây thơ.” Loại chuyện thế này chỉ cần nói với anh một tiếng là xong rồi còn gì? Chẳng cần nhờ cậy đến “Lương thị” hay Kỷ tiểu tứ, chỉ dựa vào tình cảm huynh đệ hơn mười năm với lão đại xã hội đen thành phố C Chu Yến Hồi, đánh tiếng một cái, hà tất phải náo loạn đến mức cả nhà từ trong ra ngoài gà chó không yên thế này?
“Chuyện nhỏ, để anh xử lý đi, em không cần quan tâm.”
Hàn Đình Đình lắc đầu, “Anh đừng như vậy! Lúc trước ông nội của em cũng vì chuyện điều động công tác của ba mà gọi một cú điện thoại cho ông ngoại anh, ba em bây giờ vẫn còn bất hòa với ông nội không chịu nói chuyện đấy! Năm mới cũng không chịu về! Anh trăm ngàn lần đừng ôm chuyện này, ông sẽ giận lắm!”
“Vậy được rồi, anh mặc kệ, để mấy người đó tiếp tục quấy rối ba mẹ em cũng được.” Tần Tống buông tay.
“Anh…” Hàn Đình Đình nghẹn lời, nước mắt lại bắt đầu ầng ậc. Cô cảm thấy đau xót cho cha mẹ mình hơn bất kỳ ai.
Lúc cô rưng rưng mí mắt đỏ hồng, nghiêng đầu ngước lên nhìn anh, tim Tần Tống nhất thời mềm như nước, lại không đành lòng mà dỗ cô: “Anh đùa thôi, sao em không có tí tế bào hài hước nào vậy!” Anh khẩy khẩy mũi cô, ung dung cười, “Vợ yên tâm, anh nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, không để cha phải vất vả nữa, giải quyết sạch sẽ, như vậy được chưa?”
Hàn Đình Đình nửa tin nửa ngờ, cũng chỉ có thể tin tưởng anh mà thôi: “Vậy được rồi…”
“Nếu anh làm tốt, vợ cảm ơn anh thế nào đây?” Tần Tống trêu chọc cô, “Để anh hôn vợ! Hay vợ hôn anh một cái nhé?”
Hàn Đình Đình thế mà tưởng thật, còn thật sự cân nhắc một hồi lâu, cô chần chờ nói: “… Chờ anh làm xong… Em sẽ nói cho anh biết.”
Tần Tống mừng rỡ, “Anh sẽ nhớ kỹ! Đến lúc đó em không được chơi xấu đấy!”
Hàn Đình Đình suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu.
Tần Tống bước nhanh lại, cô nghe tiếng chân, quay đầu nhìn thấy anh, đôi mắt lại lập tức rớm rớm, nhảy bổ vào anh. Tần Tống cũng giang tay, kéo cô vào lòng, hai người ôm chặt lấy nhau.
Tần Tống ôm lấy cô rất chặt, càng ôm càng chặt, cho đến khi cảm nhận cô đích thực là đang ở trong lòng mình, lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra, rời cô ra để kiểm tra từ trên xuống dưới, “Bị thương ở đâu?”
Hàn Đình Đình hết sức ấm ức chỉ chỉ má bên trái: “Anh xem…”
Trên mặt cô có ba bốn vết thương, dài có ngắn có, đều do mảnh thủy tinh văng vào cắt trúng, cũng may chai bia coi như là dày, mảnh thủy tinh không sắc như lưỡi dao, vì làn da của cô mỏng nên chảy nhiều máu, thật ra miệng vết thương không sâu, bôi thuốc xong đã ngừng chảy máu. Chỉ là nửa khuôn mặt toàn vệt đỏ vệt vàng, hơn nữa cô lại khóc sưng cả mắt, thật là… Tần Tống nhịn không được cười phá lên…
Hàn Đình Đình thấy anh cười nhạo, mặt mày càng suy sụp: “Xấu lắm phải không…”
Tần Tống ậm ừ một lúc lâu, mập mờ “Ừ” một tiếng, “May quá… Không đến mức quá kinh dị.”
“Anh…” Nước mắt cô lại chảy dài, nhẹ lách khỏi người anh, buồn bực trở lại giường ngồi.
Tần Tống ngồi xuống cạnh cô, cô nhích ra anh lại áp tới, cho đến tận khi cô ôm chăn dí sát vào vách tường. Cô co ro ngồi ở đó trông rất thê thảm, giống như một con vật nhỏ đáng thương bị vứt bỏ, ánh mắt Tần Tống nhìn tới mông lung, giờ phút này một loại cảm xúc trước nay chưa bao giờ biết đến nảy sinh trong lòng, êm dịu và mềm mại.
Anh đưa tay kéo cô lại, đặt lên đùi trêu chọc.
Hàn Đình Đình cúi đầu lau nước mắt, bị anh giữ chặt lại, “Cẩn thận đụng vào vết thương.” Anh lấy khăn tay cẩn thận lau cho cô.
“Anh chỉ đùa thôi, không xấu đâu, tuyệt đối không xấu tí nào!” Tần Tống khe khẽ dỗ dành, “Chỉ là vài vết thương nhỏ thôi, vài ngày nữa đã lành, vết thương không sâu, sẽ không để lại sẹo… Do da em mỏng mới thế, chứ nếu là anh, lưỡi dao sượt qua cũng chỉ xước một vệt thôi…”
Phì… Hàn Đình Đình vừa khóc vừa phì cười.
Tần Tống nhân cơ hội hơi đẩy cô ra, cẩn thận lau nước mắt cho cô, lại khéo léo tránh nước ngấm vào thuốc trên miệng vết thương, “Được rồi, cười đi nào đừng khóc nữa!”
Hàn Đình Đình ngoan ngoãn gật đầu. Dáng vẻ cúi đầu ngoan hiền của cô khiến người ta khắc sâu tận đáy lòng, Tần Tống cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, giọng nói không tự chủ được mà ngọt như mật: “Thật sự không xấu đâu… Em nhìn đi, Đình bảo bối của chúng ta đẹp nhất, anh thích nhất…”
Mặt cô đỏ phừng, nép sát vào lòng anh, không dám nhìn anh, vòng tay trên eo anh như siết chặt thêm vài phần.
Tần Tống chưa bao giờ có khoảnh khắc như vậy, trái tim ngọt như mật.
“A Tống…” Cô ở trong lòng anh nhẹ nhàng gọi, “A Tống, lỡ nhan sắc của em bị hủy hoại thật thì làm sao bây giờ?”
“Đi thẩm mỹ chứ sao,” Tần Tống trả lời rất nhanh, “Anh cam đoan sửa em còn đẹp hơn trước!”
“… Nếu thẩm mỹ cũng không được… À, là em nói nếu thôi, em thật sự biến dạng, anh còn thích em không?”
“Ừm… Cái này còn phải xem biến đến mức độ nào? Thật ra nếu ngày nào mở mắt cũng nhìn thấy em, anh bị dọa đến nỗi hận không thể vĩnh viễn không tỉnh dậy, em không ép anh phải thích em chứ?”
“…” Hàn Đình Đình lại muốn khóc, “Tần, Tống! Em biết anh chỉ thích vẻ bên ngoài mà thôi! Lúc thì gạt em xinh đẹp nhất, lúc thì bảo mang em đi thẩm mỹ cho đẹp hơn, lời nói của anh trước sau chẳng giống nhau tí nào. Anh là đồ lừa đảo!”
Tần Tống nhíu mày: “Làm ơn đi, nếu anh chỉ thích vẻ bề ngoài, anh có thể thích em được à?”
“Anh!” Hàn Đình Đình rốt cục tức quá, kéo gối ở một bên đánh anh. Tần Tống cũng “oái oái” vài tiếng phối hợp, đợi lúc cô sơ hở, lại một lần nữa kéo cô vào lòng.
“Này,” hơi thở anh có chút hổn hển, khóe mắt đuôi mày đều có ý cười, “Sao mà em chẳng chịu nói lý lẽ gì cả? Anh nói muốn đem em đi thẩm mỹ cho đẹp hơn, là đứng về phía khách quan đảm bảo cho em. Về phần em xinh đẹp nhất… Đương nhiên trong mắt anh vợ anh là xinh đẹp nhất rồi.”
Trên thế giới này, chắc chắn có người đẹp hơn em gấp vạn lần; nhưng trong tim anh, em luôn là người đẹp nhất.
Hàn Đình Đình ngẩn ngơ, thả gối xuống, xấu hổ ôm cánh tay của anh, hơn nửa ngày gom góp dũng khí mới nói: “… Em cũng vậy.”
“Đó là vì anh vốn rất đẹp trai mà!” Tần Tống cười cúi đầu nhìn cô, hai người lần đầu tiên không chút thẹn thùng, ánh mắt nhìn nhau đong đầy tình ý.
******
Bên trong căn phòng nhỏ nhỏ này ấm áp như mùa xuân, các loại bong bóng màu hồng trôi nổi trong không khí ấm áp. Phòng bên ngoài sấm nổ chớp giật mưa sa gió quật, tiếng mẹ Đình nức nở ngày càng to, cuối cùng còn nghe cả tiếng đập ầm ầm vọng vào.
Tần Tống ấn Hàn Đình Đình đang muốn nhảy dựng lên xuống giường, “Anh ra ngoài.”
Anh ra khỏi phòng liền đóng cửa lại. Tiếng động phát ra từ căn phòng nhỏ sát vách phòng Đình Đình, Tần Tống chần chừ một chút, đi qua gõ cửa: “Ba? Mẹ?”
Bên trong đột ngột yên lặng.
Một lát sau mẹ Đình ra mở cửa, lau nước mắt, miễn cưỡng cười khẽ: “A Tống… Con đã đến rồi à.”
“Dạ. Mẹ, có chuyện gì vậy?” Anh dứt khoát hỏi.
Mẹ Đình thình lình lại bật khóc, nức nở không thành tiếng: “Con mau đưa Đình Đình đi! Sau này không cần về đây! Cách xa nhà chúng ta ra…”
Cha Đình lúc này cũng đi từ trong phòng ra, kéo mẹ Đình sang một bên, thần sắc của ông có vẻ yếu đuối hiếm thấy: “Bà đừng khóc… Trước mặt bọn nhỏ còn ra thể thống gì?”
“Con tôi bị ông hại chết mất!” Mẹ Đình đã qua cơn giận, nhưng vẫn đẩy mạnh cha Đình ra.
Tần Tống có phần nghẹn họng nhìn trân trối, bố mẹ vợ này của anh luôn hòa thuận vui vẻ, một người nghiêm nghị ít nói, một người dịu dàng hiền lành, anh chưa bao giờ thấy mẹ Đình cao giọng hung hăng với cha Đình như vậy.
“Đình Đình không sao rồi, chỉ hơi sợ chút thôi. Từ giờ con sẽ chú ý đến cô ấy, mẹ đừng lo quá.” Tần Tống an ủi mẹ vợ.
Mẹ Đình vừa khóc vừa lắc đầu, “Làm sao để ý được? Một tháng nay có lần nào mẹ ra ngoài mà không có chuyện bất ngờ xảy ra đâu? Những kẻ đó đều là lưu manh, chuyên tìm chuyện để gây rối, làm sao nhà mình coi chừng được thủ đoạn của bọn họ…”
Ba Đình rầu rĩ lên tiếng: “Tôi sẽ xử lý ổn thỏa, cho tôi chút thời gian, tôi nhất định có thể xử lý được.”
“Hàn Quân, những lời này của ông tôi nghe cả đời rồi! Ông vẫn cứ thế, mãi mãi chỉ làm những công việc vất vả nhất khó khăn nhất, cực khổ rút cục chỉ được có tí ti thành tích, hay lắm — Công lao ông đều để người ta lĩnh hộ hết! Quay đầu một cái đã xung quân ông đến toàn những chỗ đã cực khổ còn nguy hiểm!” Những lời này của mẹ Đình đã nghẹn trong họng vài chục năm nay, bây giờ hoàn toàn bùng nổ, “Tôi đi theo ông cả đời, năm đó mấy người vợ của đồng nghiệp ông, lúc trẻ tôi cũng chẳng thua kém bọn họ, bây giờ bọn họ ai cũng thanh lịch đẹp đẽ quý phái, nhìn qua còn trẻ hơn tôi cả mười tuổi! Hàn Quân, tự tôi chọn ông, đời này tôi không hối hận. Ông nếm khổ tôi thấy hết, tôi khuyên ông, ông cứng đầu không nghe, tôi không ép ông! Ông thích công việc này, ông không muốn thông đồng làm bậy với đám người đó, ông đại trượng phu, tôi bội phục ông! Nhưng vì là tôi, cả đời tôi sẽ cam chịu số phận! Tôi không sao! Tôi tự lựa chọn! Nhưng ông không thể bắt con gái tôi cũng phải vậy! Đình bảo bối của tôi ngoan ngoãn như thế, ông nhẫn tâm để nó bị kéo vào hay sao! Ông nhìn hôm nay nó sợ chết khiếp kia kìa!”
“Đừng nói nữa!” Cha Đình bỗng gầm lên, vang rền như sấm nổ, làm Tần Tống cũng hoảng, mẹ Đình lại ôm mặt òa khóc.
Cha Đình tức giận đến trán nổi gân xanh, đi đi lại lại mấy vòng, vẫn giận đến mức mắt đỏ vằn, cầm áo khoác xoay người bước ra ngoài.
Tần Tống vội vàng hỏi mẹ Đình: “Ba đi đâu? Có cần con đuổi theo ông ấy không?”
“Đừng!” Mẹ Đình ngăn cản, “Ông ấy không chạy đi đâu, ra quầy tạp hóa mua thuốc lá thôi.”
Tần Tống vã mồ hôi…
Cha Đình đi rồi, cơn tức của mẹ Đình cũng tan dần, Tần Tống an ủi bà, một hồi sau bà cũng dần bình tĩnh, kể toàn bộ sự việc lại cho Tần Tống.
Cha Đình xuất thân từ gia đình quân nhân, cả đời ngay thẳng quật cường, bởi vì tính tình không chịu thay đổi nên phải chịu rất nhiều khổ cực. Làm việc rất nhiều, nhưng tăng lương lên chức không đến lượt ông.
Lần này khi bị đưa đến thành phố C, nhờ mối ân của ông nội Đình Đình với ông ngoại của Tần Tống, cho nên cha Đình được chuyển từ dự bị lên vị trí chính thức. Có thể do tâm lý coi thường những chiêu trò móc nối quan hệ, sống chết cũng không muốn nhận công việc đó, cuối cùng xôi hỏng bỏng không. Vị trí chính thức này được chuyển cho một dự bị viên khác, kẻ đã bị ông chèn ép tới mức hận ông muốn chết, kẻ bỉ ổi đó từ lúc lên chức cũng đã thăm dò tính cha Đình, thế là xuống tay với ông.
Tháng này cha Đình bị phân công đến khu vực có tình hình trị an kém nhất, không nói đến chuyện hao công tổn sức, các khoản tiền thường cũng đều bị khấu trừ. Nhưng với nhiệm vụ, cha Đình luôn không ngại khó dễ, cho dù là ai, vẫn liều mạng đi chấn chỉnh trị an khu vực, kết quả là khiến đám trùm côn đồ ghi thù ông, cứ ba ngày hai bữa lại có kẻ đến ngồi đầu đường canh giờ ông tan tầm, bọn chúng không dám động đao động thương, nhưng những thủ đoạn thiếu đạo đức không thể tưởng tượng thì không thiếu. Cha Đình chỉ biết nuốt xuống, mẹ Đình cũng chỉ có thể lặng lẽ đề phòng trong sợ hãi, cũng may khoảng thời gian này Hàn Đình Đình bị việc nhà họ Tần quấn lấy cho nên số lần về nhà mẹ đẻ không nhiều, bởi vậy cô không hề biết gì. Cho đến tận hôm nay bị đám lưu manh kia chặn lại.
Tần Tống nghe xong những lời này, trong lòng phục sát đất ông bố vợ siêu cấp cứng đầu kia. Chậc… Lỡ sau này con mình sinh ra tính tình giống ông ngoại nó thì làm sao bây giờ?
Thật là sầu nha…
“A Tống, con đưa Đình Đình về đi.” Mẹ Đình náo loạn cả một ngày, lại nói quá nhiều, bọng mắt sưng đỏ nhìn cũng thấy đã mệt lắm rồi, “Hôm nay làm nó sợ, mấy ngày này con lại phải để tâm rồi, nó lại nhát gan, đêm chắc lại vừa ngủ mơ vừa khóc.”
“Không sao ạ, con sẽ chăm sóc cô ấy, mẹ yên tâm.” Tần Tống tỉnh lại từ vấn đề tính tình đứa con tương lai rối rắm, “Chuyện của ba giao cho con, mẹ đừng mắng cha nữa, trong lòng ông cũng rất khổ sở, Đình Đình lại chưa làm sao. Thật ra nên trách con không tốt, gần đây con bận quá, không quan tâm nhiều đến mọi người.”
“Con đừng việc gì cũng đeo vào mình, chuyện gì con cũng quan tâm như vậy, làm hết thế nào được?” Mẹ Đình rất thích cậu con rể yêu quý này. Hơn nữa bà cũng biết tình hình của cha Tần Tống rất gay go, Tần Tống còn phải lo liệu rất nhiều thứ, bà không muốn làm phiền đến anh.
******
Tần Tống trở lại phòng, vừa đẩy cửa đã đụng phải người đang áp tai nghe lén.
“Á…” Cô ôm cái mặt bị đau giật lùi liên tục, Tần Tống vội vàng kéo cô lại, khẽ phì cười, bị cô bất mãn trừng mắt liếc một cái.
“Sao rồi?” Hàn Đình Đình sốt ruột hỏi.
Tần Tống nhìn trời, “Anh cảm thấy cha mẹ đều… Quá ngây thơ.” Loại chuyện thế này chỉ cần nói với anh một tiếng là xong rồi còn gì? Chẳng cần nhờ cậy đến “Lương thị” hay Kỷ tiểu tứ, chỉ dựa vào tình cảm huynh đệ hơn mười năm với lão đại xã hội đen thành phố C Chu Yến Hồi, đánh tiếng một cái, hà tất phải náo loạn đến mức cả nhà từ trong ra ngoài gà chó không yên thế này?
“Chuyện nhỏ, để anh xử lý đi, em không cần quan tâm.”
Hàn Đình Đình lắc đầu, “Anh đừng như vậy! Lúc trước ông nội của em cũng vì chuyện điều động công tác của ba mà gọi một cú điện thoại cho ông ngoại anh, ba em bây giờ vẫn còn bất hòa với ông nội không chịu nói chuyện đấy! Năm mới cũng không chịu về! Anh trăm ngàn lần đừng ôm chuyện này, ông sẽ giận lắm!”
“Vậy được rồi, anh mặc kệ, để mấy người đó tiếp tục quấy rối ba mẹ em cũng được.” Tần Tống buông tay.
“Anh…” Hàn Đình Đình nghẹn lời, nước mắt lại bắt đầu ầng ậc. Cô cảm thấy đau xót cho cha mẹ mình hơn bất kỳ ai.
Lúc cô rưng rưng mí mắt đỏ hồng, nghiêng đầu ngước lên nhìn anh, tim Tần Tống nhất thời mềm như nước, lại không đành lòng mà dỗ cô: “Anh đùa thôi, sao em không có tí tế bào hài hước nào vậy!” Anh khẩy khẩy mũi cô, ung dung cười, “Vợ yên tâm, anh nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, không để cha phải vất vả nữa, giải quyết sạch sẽ, như vậy được chưa?”
Hàn Đình Đình nửa tin nửa ngờ, cũng chỉ có thể tin tưởng anh mà thôi: “Vậy được rồi…”
“Nếu anh làm tốt, vợ cảm ơn anh thế nào đây?” Tần Tống trêu chọc cô, “Để anh hôn vợ! Hay vợ hôn anh một cái nhé?”
Hàn Đình Đình thế mà tưởng thật, còn thật sự cân nhắc một hồi lâu, cô chần chờ nói: “… Chờ anh làm xong… Em sẽ nói cho anh biết.”
Tần Tống mừng rỡ, “Anh sẽ nhớ kỹ! Đến lúc đó em không được chơi xấu đấy!”
Hàn Đình Đình suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu.
/49
|