“Em vẫn luôn cảm thấy rất buồn, nếu không vì chuyện này, ba mẹ em sẽ không đến mức lớn tuổi rồi còn phải chuyển nhà đến đây… Từ khi đến đây công việc ba em vẫn không được thuận lợi, còn bị ngã gãy chân, có đôi khi em cảm thấy em đã làm phiền ông…” Hàn Đình Đình ngả vào lòng anh, rất buông lỏng, dông dài tâm sự. Tần Tống bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, hỏi: “Chuyển tới đây không hay à? Không có chút gì tốt đẹp sao?”
Cô ngừng một chút, vất vả lắm mới xoay người lại được, một lúc lâu sau, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Cũng không hẳn là không tốt… Chuyển tới đây… Mới gặp được anh…”
Ừ, đúng vậy… Tần Tống muốn bù đắp cho cô, ôm cô càng chặt hơn, vùi mặt vào cổ cô dụi loạn một trận, vui đến nỗi cứ liến thoắng suốt…
——————
Đáng tiếc là Tần tiểu lục chỉ có thể nhiều chuyện với tiểu thổ màn thầu nhà anh mà thôi, đối mặt với đám lãnh đạo ăn thịt người của “Tần thị” kia, anh phải giấu kín tâm hồn vừa ngây thơ vừa yếu đuối kia thật kỹ, ra vẻ mạnh mẽ bình tĩnh.
“Tần thị” là công ty gia đình, lãnh đạo đều là các phe phái của Tần gia, trong đó quá nửa là bề trên của Tần Tống, nhẹ không được nặng không xong, rất khó hầu hạ.
Nhưng Trần Dịch Phong tất nhiên không giống như vậy, nhìn anh nói chuyện với người lớn tuổi rất vui vẻ, hoàn toàn tự nhiên, Tần Tống trong lòng thầm nghĩ: Con người này thật có sẵn tư chất làm cháu đích tôn…
“A Tống!” Chú ba gõ cái tẩu lên bàn, giọng điệu có vẻ bất mãn, to tiếng quát người chủ trì hội nghị là Tần Tống trước mặt các lãnh đạo: “Đang họp mà cũng mất tập trung! Bảo chúng ta làm sao có thể yên tâm giao chuyện lớn vào tay cháu!”
Tần Tống quét mắt một lượt, mỉm cười, “Vụ đầu tư này quả thật rất quan trọng, nhưng đối với ‘Tần thị’ chẳng qua chỉ là một dự án đặc biệt, mọi chuyện nên tuân theo trình tự. Chú ba, nếu chú khăng khăng muốn để Trần Dịch Phong làm bên thứ ba, vậy cho cháu kế hoạch chi tiết của phương án đầu tư, liệt kê các ưu khuyết điểm để cháu xem xét.” Nói xong anh không đợi trả lời, hướng về đám đông: “Vừa rồi mới chỉ là một trong năm chương trình mà tôi biết, tới ai tiếp theo? Bắt đầu luôn đi.”
Anh không cao ngạo cũng không vội vàng, người bên ngoài ngược lại không thể rõ nội tình. Hội nghị lập tức tiếp tục, Tần Tống một mặt hết sức chăm chú ứng phó, trong lòng lại nhanh chóng tính toán làm thế nào để đối phó với vấn đề Trần Dịch Phong gai góc kia.
Lúc trước Kỷ Nam có báo tin Trần Dịch Phong được mời đi, Trần Ngộ Bạch cũng nói có chút gì đó không ổn: “Bằng mối quan hệ nhiều năm của chúng ta với Trần Dịch Phong, anh ta sẽ không có khả năng giúp đỡ những người đó đối phó với Tiểu Lục. Thế nhưng anh ta lại không hề từ chối, hoàn toàn không thông báo với chúng ta, còn đặc biệt đến đây một chuyến, rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì?”
Lúc ấy Tần Tống cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, dựa vào các giao dịch kinh doanh quan trọng của Trần Dịch Phong và “Lương thị”, anh cũng không cho rằng Trần Dịch Phong muốn mạo hiểm đối địch với anh.
Đáng tiếc anh trăm ngàn tính toán lại không tính đến gã Trần Dịch Phong này âm mưu đem tiểu thổ màn thầu nhà anh về làm mẹ kế cho con anh ta!
Từ trong phòng họp bước ra, đi ngang qua Trần Dịch Phong đang được đám người già vây quanh kia, Tần tiểu lục nhìn thẳng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đã hận đến ngứa ngáy lắm rồi.
Việc công hay tư, anh đều phải đối đầu với gã khốn Trần Dịch Phong kia!
——————————-
Thành phố C, đầu mùa đông, đợt không khí lạnh đầu tiên.
Tần Tống về nhà, trong nhà còn lạnh hơn cả nhà để xe, anh vừa đổi giày vừa trầm giọng gọi người: “Vợ ơi! Vợ à!!!”
Hàn Đình Đình ló đầu từ trong bếp ra: “Dạ?”
“Sao không bật máy sưởi!” Anh phàn nàn. Làm việc một ngày về nhà vừa lạnh vừa đói, tâm tình cực kỳ không vui.
“Thời tiết còn chưa đến lúc lạnh nhất mà, nhà to thế này mà mở máy sưởi, tốn điện lắm!”
Tần Tống quăng giầy “Phịch” xuống đất, “Vậy em muốn đông chết anh à!”
Lại cáu rồi… Hàn Đình Đình vội vàng đi bật máy sưởi, cất giầy của anh vào tủ, cô đứng ở trước mặt hỏi anh: “Anh thật sự cho rằng em muốn đông chết anh đấy hả?”
Tần Tống quay mặt đi, hừ một tiếng. Lại bị cô kéo xoay lại, “Nói đi, mới vừa hung hăng lắm cơ mà?”
“Vợ làm anh không vui — Nhà ai mùa đông mà không bật máy sưởi! Nói với em mấy lần rồi, về nhà vẫn lạnh như băng…”
Tần Tống không ngờ lại mềm xuống, chỉ dám thấp giọng phàn nàn.
“Biết rồi, sau này trước khi anh về em nhất định nhớ kỹ bật lên cho anh.” Hàn Đình Đình nhẹ nhàng nói, “Chỗ nhà bọn em ở hồi trước mùa đông còn lạnh hơn ở đây, mà cũng chưa từng lắp máy sưởi… Một năm bốn mùa vốn là mùa xuân ấm áp, mùa đông lạnh, anh cứ để nhiệt độ mỗi ngày đều giống nhau, cả một năm bất kể ngày nào cũng mặc cùng một kiểu quần áo dày mỏng như nhau, vậy không kỳ quái sao?”
“Em đừng xem anh như con nít tiểu học mà dạy dỗ được không?” Tần Tống lẩm bẩm.
Hàn Đình Đình nhịn không được giơ tay nhéo nhéo mặt anh, “Anh có cao mà không có lớn, trẻ con!”
Lòng bàn tay cô ấm áp, giọng nói càng ấm áp hơn, cục tức của Tần Tống nhất thời xẹp hết, chỉ là còn ngại xấu hổ chưa muốn xuống nước, cầm lấy tay cô thật chặt, chầm chậm xoa nhẹ, ý đồ chờ gan to hơn thì kéo luôn cô vào lòng sưởi ấm…
“Đừng lộn xộn…” Hàn Đình Đình vẫn cảm thấy không được tự nhiên, thẹn thùng né tránh tay anh, “Em muốn nấu cơm, tối nay nướng cánh gà cho anh ăn… Anh đi lên thay quần áo được không? Em mua một chiếc áo lông, treo trong tủ quần áo của anh đó.”
“Em mua quần áo cho anh?” Ai đó lúc nãy mặt còn cáu kỉnh khó chịu, thình lình trở nên sáng láng, phấn chấn hỏi han.
Hàn Đình Đình ngượng ngùng gật gật đầu, “Em dọn tủ quần áo thấy anh không có áo lông nên mua… Anh đi thử xem, nếu anh không thích cũng không sao, em mang về cho ba em mặc. “
“Anh thích!” Tần Tống phấn khởi, mạo hiểm nhè bên má hồng hồng mịn màng đẹp đẽ, “chụt” một tiếng rồi lủi lên lầu thử quần áo.
—————————–
Ngày hôm sau, tại “Lương thị”.
Đại BOSS kéo kéo áo khoác, ấn điện thoại nội bộ: “Máy sưởi hỏng à?”
Thư ký văn phòng rét run: “Không phải ạ… Là Lục thiếu bắt tắt đi…”
“Lý do?” Đại BOSS đầu đầy vạch đen, Tần tiểu lục này từ sau khi kết hôn, sao càng ngày càng ngây thơ thế!
“… Chúng tôi cũng đã hỏi qua… Lục thiếu nói là tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường…”
“… Ừ.”
Chịu đựng được đến trước giờ họp, năm người quần áo chỉnh tề chóp mũi đỏ chót đã muốn đông thành đá, mặt mũi rầu rĩ, nghiến răng nghiến lợi.
Lý Vi Nhiên nghiêm mặt với Dung Nham: “Dung nhị, cho cậu chọn xe của tôi, xe nào cũng được, đừng bày cho Tiểu lục chiêu nào gây tổn hại nữa được không?”
Đôi mắt đào hoa lạnh cóng của Dung Nham rũ xuống: “Lần này quả thật không phải tôi…”
Đại BOSS trầm ngâm một hồi, gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, “Lão Tam, cậu có cao kiến gì không.”
Trần Ngộ Bạch từ đầu tới đuôi không tham gia thảo luận, vẫn hết sức cúi đầu chăm chú làm báo cáo.
Kỷ Nam sụt sịt mũi, nghiêng đầu nhìn sang: “Cái gì mà gấp vậy?”
“Bản kế hoạch đầu tư.” Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu lên từ đám hồ sơ, tay đẩy đẩy gọng kính, “Làm xong sớm một chút, nhân lúc trời chưa quá lạnh đuổi cậu ta về ‘Tần thị’.”
Bốn ngón cái đông lạnh dựng thẳng lên trời…
Tần Tống chậm rãi đến. Anh mặc một cái áo khoác dài màu đen, không kéo khóa, bên trong là một cái áo sơ mi màu hồng và áo vét lông đen, thần thái bay bổng, bóng bẩy xuất hiện.
Ống tay áo lông và quần áo ma sát vào nhau phát ra âm thanh khe khẽ, nghe thấy vậy da đầu của năm người kia chợt run rẩy.
“Cái này là kiểu mới nhất…” Dung Nham vuốt cằm, cảm khái nói.
Tần Tống đẹp trai vung áo ngồi xuống, chiếc áo lông xòe ra như một cái dù đen lớn, rồi chầm chậm hạ xuống, khép lại theo dáng ngồi xuống của anh, Kỷ Nam cay đắng nhắm mắt — vị mỹ thiếu niên năm đó giành được danh hiệu tuấn tú số một “Lương thị”, thật sự chính là người trước mắt đây ư…
Cũng may mùa đông giá rét của “Lương thị” năm ấy cuối cùng cũng vượt qua trong yên ổn và ấm áp. Tần Tang tự mình gọi điện cho Hàn Đình Đình, trong khi nói chuyện phiếm bâng quơ nhắc đến Lý Vi Nhiên bị cảm lạnh, đại BOSS và Dung Nhị không có áo lông nên cũng oanh liệt ngã xuống.
Cuối cùng Hàn Đình Đình cũng ý thức được cái gọi là hiệu ứng bươm bướm…
Tối đó Tần Tống về nhà, máy sưởi trong nhà ấm chưa từng thấy.
Hai cái áo lông cuối cùng về tay của ba Đình Đình.
Cô ngừng một chút, vất vả lắm mới xoay người lại được, một lúc lâu sau, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Cũng không hẳn là không tốt… Chuyển tới đây… Mới gặp được anh…”
Ừ, đúng vậy… Tần Tống muốn bù đắp cho cô, ôm cô càng chặt hơn, vùi mặt vào cổ cô dụi loạn một trận, vui đến nỗi cứ liến thoắng suốt…
——————
Đáng tiếc là Tần tiểu lục chỉ có thể nhiều chuyện với tiểu thổ màn thầu nhà anh mà thôi, đối mặt với đám lãnh đạo ăn thịt người của “Tần thị” kia, anh phải giấu kín tâm hồn vừa ngây thơ vừa yếu đuối kia thật kỹ, ra vẻ mạnh mẽ bình tĩnh.
“Tần thị” là công ty gia đình, lãnh đạo đều là các phe phái của Tần gia, trong đó quá nửa là bề trên của Tần Tống, nhẹ không được nặng không xong, rất khó hầu hạ.
Nhưng Trần Dịch Phong tất nhiên không giống như vậy, nhìn anh nói chuyện với người lớn tuổi rất vui vẻ, hoàn toàn tự nhiên, Tần Tống trong lòng thầm nghĩ: Con người này thật có sẵn tư chất làm cháu đích tôn…
“A Tống!” Chú ba gõ cái tẩu lên bàn, giọng điệu có vẻ bất mãn, to tiếng quát người chủ trì hội nghị là Tần Tống trước mặt các lãnh đạo: “Đang họp mà cũng mất tập trung! Bảo chúng ta làm sao có thể yên tâm giao chuyện lớn vào tay cháu!”
Tần Tống quét mắt một lượt, mỉm cười, “Vụ đầu tư này quả thật rất quan trọng, nhưng đối với ‘Tần thị’ chẳng qua chỉ là một dự án đặc biệt, mọi chuyện nên tuân theo trình tự. Chú ba, nếu chú khăng khăng muốn để Trần Dịch Phong làm bên thứ ba, vậy cho cháu kế hoạch chi tiết của phương án đầu tư, liệt kê các ưu khuyết điểm để cháu xem xét.” Nói xong anh không đợi trả lời, hướng về đám đông: “Vừa rồi mới chỉ là một trong năm chương trình mà tôi biết, tới ai tiếp theo? Bắt đầu luôn đi.”
Anh không cao ngạo cũng không vội vàng, người bên ngoài ngược lại không thể rõ nội tình. Hội nghị lập tức tiếp tục, Tần Tống một mặt hết sức chăm chú ứng phó, trong lòng lại nhanh chóng tính toán làm thế nào để đối phó với vấn đề Trần Dịch Phong gai góc kia.
Lúc trước Kỷ Nam có báo tin Trần Dịch Phong được mời đi, Trần Ngộ Bạch cũng nói có chút gì đó không ổn: “Bằng mối quan hệ nhiều năm của chúng ta với Trần Dịch Phong, anh ta sẽ không có khả năng giúp đỡ những người đó đối phó với Tiểu Lục. Thế nhưng anh ta lại không hề từ chối, hoàn toàn không thông báo với chúng ta, còn đặc biệt đến đây một chuyến, rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì?”
Lúc ấy Tần Tống cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, dựa vào các giao dịch kinh doanh quan trọng của Trần Dịch Phong và “Lương thị”, anh cũng không cho rằng Trần Dịch Phong muốn mạo hiểm đối địch với anh.
Đáng tiếc anh trăm ngàn tính toán lại không tính đến gã Trần Dịch Phong này âm mưu đem tiểu thổ màn thầu nhà anh về làm mẹ kế cho con anh ta!
Từ trong phòng họp bước ra, đi ngang qua Trần Dịch Phong đang được đám người già vây quanh kia, Tần tiểu lục nhìn thẳng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đã hận đến ngứa ngáy lắm rồi.
Việc công hay tư, anh đều phải đối đầu với gã khốn Trần Dịch Phong kia!
——————————-
Thành phố C, đầu mùa đông, đợt không khí lạnh đầu tiên.
Tần Tống về nhà, trong nhà còn lạnh hơn cả nhà để xe, anh vừa đổi giày vừa trầm giọng gọi người: “Vợ ơi! Vợ à!!!”
Hàn Đình Đình ló đầu từ trong bếp ra: “Dạ?”
“Sao không bật máy sưởi!” Anh phàn nàn. Làm việc một ngày về nhà vừa lạnh vừa đói, tâm tình cực kỳ không vui.
“Thời tiết còn chưa đến lúc lạnh nhất mà, nhà to thế này mà mở máy sưởi, tốn điện lắm!”
Tần Tống quăng giầy “Phịch” xuống đất, “Vậy em muốn đông chết anh à!”
Lại cáu rồi… Hàn Đình Đình vội vàng đi bật máy sưởi, cất giầy của anh vào tủ, cô đứng ở trước mặt hỏi anh: “Anh thật sự cho rằng em muốn đông chết anh đấy hả?”
Tần Tống quay mặt đi, hừ một tiếng. Lại bị cô kéo xoay lại, “Nói đi, mới vừa hung hăng lắm cơ mà?”
“Vợ làm anh không vui — Nhà ai mùa đông mà không bật máy sưởi! Nói với em mấy lần rồi, về nhà vẫn lạnh như băng…”
Tần Tống không ngờ lại mềm xuống, chỉ dám thấp giọng phàn nàn.
“Biết rồi, sau này trước khi anh về em nhất định nhớ kỹ bật lên cho anh.” Hàn Đình Đình nhẹ nhàng nói, “Chỗ nhà bọn em ở hồi trước mùa đông còn lạnh hơn ở đây, mà cũng chưa từng lắp máy sưởi… Một năm bốn mùa vốn là mùa xuân ấm áp, mùa đông lạnh, anh cứ để nhiệt độ mỗi ngày đều giống nhau, cả một năm bất kể ngày nào cũng mặc cùng một kiểu quần áo dày mỏng như nhau, vậy không kỳ quái sao?”
“Em đừng xem anh như con nít tiểu học mà dạy dỗ được không?” Tần Tống lẩm bẩm.
Hàn Đình Đình nhịn không được giơ tay nhéo nhéo mặt anh, “Anh có cao mà không có lớn, trẻ con!”
Lòng bàn tay cô ấm áp, giọng nói càng ấm áp hơn, cục tức của Tần Tống nhất thời xẹp hết, chỉ là còn ngại xấu hổ chưa muốn xuống nước, cầm lấy tay cô thật chặt, chầm chậm xoa nhẹ, ý đồ chờ gan to hơn thì kéo luôn cô vào lòng sưởi ấm…
“Đừng lộn xộn…” Hàn Đình Đình vẫn cảm thấy không được tự nhiên, thẹn thùng né tránh tay anh, “Em muốn nấu cơm, tối nay nướng cánh gà cho anh ăn… Anh đi lên thay quần áo được không? Em mua một chiếc áo lông, treo trong tủ quần áo của anh đó.”
“Em mua quần áo cho anh?” Ai đó lúc nãy mặt còn cáu kỉnh khó chịu, thình lình trở nên sáng láng, phấn chấn hỏi han.
Hàn Đình Đình ngượng ngùng gật gật đầu, “Em dọn tủ quần áo thấy anh không có áo lông nên mua… Anh đi thử xem, nếu anh không thích cũng không sao, em mang về cho ba em mặc. “
“Anh thích!” Tần Tống phấn khởi, mạo hiểm nhè bên má hồng hồng mịn màng đẹp đẽ, “chụt” một tiếng rồi lủi lên lầu thử quần áo.
—————————–
Ngày hôm sau, tại “Lương thị”.
Đại BOSS kéo kéo áo khoác, ấn điện thoại nội bộ: “Máy sưởi hỏng à?”
Thư ký văn phòng rét run: “Không phải ạ… Là Lục thiếu bắt tắt đi…”
“Lý do?” Đại BOSS đầu đầy vạch đen, Tần tiểu lục này từ sau khi kết hôn, sao càng ngày càng ngây thơ thế!
“… Chúng tôi cũng đã hỏi qua… Lục thiếu nói là tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường…”
“… Ừ.”
Chịu đựng được đến trước giờ họp, năm người quần áo chỉnh tề chóp mũi đỏ chót đã muốn đông thành đá, mặt mũi rầu rĩ, nghiến răng nghiến lợi.
Lý Vi Nhiên nghiêm mặt với Dung Nham: “Dung nhị, cho cậu chọn xe của tôi, xe nào cũng được, đừng bày cho Tiểu lục chiêu nào gây tổn hại nữa được không?”
Đôi mắt đào hoa lạnh cóng của Dung Nham rũ xuống: “Lần này quả thật không phải tôi…”
Đại BOSS trầm ngâm một hồi, gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, “Lão Tam, cậu có cao kiến gì không.”
Trần Ngộ Bạch từ đầu tới đuôi không tham gia thảo luận, vẫn hết sức cúi đầu chăm chú làm báo cáo.
Kỷ Nam sụt sịt mũi, nghiêng đầu nhìn sang: “Cái gì mà gấp vậy?”
“Bản kế hoạch đầu tư.” Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu lên từ đám hồ sơ, tay đẩy đẩy gọng kính, “Làm xong sớm một chút, nhân lúc trời chưa quá lạnh đuổi cậu ta về ‘Tần thị’.”
Bốn ngón cái đông lạnh dựng thẳng lên trời…
Tần Tống chậm rãi đến. Anh mặc một cái áo khoác dài màu đen, không kéo khóa, bên trong là một cái áo sơ mi màu hồng và áo vét lông đen, thần thái bay bổng, bóng bẩy xuất hiện.
Ống tay áo lông và quần áo ma sát vào nhau phát ra âm thanh khe khẽ, nghe thấy vậy da đầu của năm người kia chợt run rẩy.
“Cái này là kiểu mới nhất…” Dung Nham vuốt cằm, cảm khái nói.
Tần Tống đẹp trai vung áo ngồi xuống, chiếc áo lông xòe ra như một cái dù đen lớn, rồi chầm chậm hạ xuống, khép lại theo dáng ngồi xuống của anh, Kỷ Nam cay đắng nhắm mắt — vị mỹ thiếu niên năm đó giành được danh hiệu tuấn tú số một “Lương thị”, thật sự chính là người trước mắt đây ư…
Cũng may mùa đông giá rét của “Lương thị” năm ấy cuối cùng cũng vượt qua trong yên ổn và ấm áp. Tần Tang tự mình gọi điện cho Hàn Đình Đình, trong khi nói chuyện phiếm bâng quơ nhắc đến Lý Vi Nhiên bị cảm lạnh, đại BOSS và Dung Nhị không có áo lông nên cũng oanh liệt ngã xuống.
Cuối cùng Hàn Đình Đình cũng ý thức được cái gọi là hiệu ứng bươm bướm…
Tối đó Tần Tống về nhà, máy sưởi trong nhà ấm chưa từng thấy.
Hai cái áo lông cuối cùng về tay của ba Đình Đình.
/49
|