Anh bất chợt cúi đầu, không phân trần cắn đôi môi hồng của cô. Hàn Đình Đình giật mình, chưa kịp giãy ra đã bị anh kéo mạnh vào trong lòng, miệng đột ngột bị lấp kín, cổ họng phát ra những âm thanh yếu ớt, ngay sau đó bị đầu lưỡi Tần Tống tiến vào khuấy đảo.
Nghe cô ưm một tiếng mềm mại trong lòng, toàn thân Tần Tống nóng lên. Ôm chặt cô, áp cả người cô vào cơ thể cứng ngắc của anh, giống như là… Cảm giác cả người bất chợt chìm vào mây, ngón tay sờ đến chỗ nào, chỗ đấy cũng đều mềm nhũn. Bờ môi bị cuốn lấy đang run rẩy, tiếp theo cả người cô cũng bắt đầu run lên trong lòng anh, vì thế Tần Tống càng ôm cô chặt hơn, chặt đến không thể thở nổi… Mọi người không cần thở nữa!
Hàn Đình Đình thiếu dưỡng khí gần như hôn mê, ý thức cũng dần dần mờ nhạt, khuỷu tay Tần Tống càng ngày càng hạ dần xuống, cuối cùng hơi nới lỏng ra, cô như được đại xá, há hốc miệng ngồi phịch trong lòng anh thở dốc, trán Tần Tống áp vào cô, cũng thở gấp không thôi. Thời gian nghỉ ngơi chỉ có năm giây, Hàn Đình Đình hơi tỉnh táo một chút, anh lại đè ngay xuống…
Cô nóng quá, Tần Tống hung hăng giày vò cắn nuốt cô đến mức thần hồn điên đảo. Hôn cô, anh nhịn không được thò tay vào bên trong quần áo cô, vuốt ve vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của cô, sau đó lần lần hướng lên trên. Làn da nhạy cảm của cô gai lên dưới từng động tác từ ngón tay của anh, anh đang chìm trong sự điên đảo cuồng nhiệt bỗng cảm nhận được điều ấy, sung sướng không thể kìm chế, không biết phải biểu hiện loại kích động này thế nào, anh điên cuồng giữ đầu lưỡi của cô trong miệng, không suy nghĩ cắn một cái thật mạnh — “Đau… a!” Hàn Đình Đình đau đến nỗi trên trán vã mồ hôi, trong nháy mắt cảm thấy đầu lưỡi chắc bị anh cắn đứt mất, lập tức đẩy mạnh anh ra, va vào cánh cửa một tiếng “huỵch”, cô tựa lưng vào cửa bụm miệng thở hổn hển. Tần Tống vẫn còn đắm chìm trong cảm giác, ánh mắt nóng bỏng đưa tay túm lấy cô, cô thông minh né thấp người, mở cửa bỏ chạy nhanh như chớp…
Trương Phác Ngọc nghe loáng thoáng có tiếng động, một lúc sau con dâu ngoan ngoãn của bà chạy vội ra, giống như có thú hoang đang ở đằng sau đuổi bắt, bà vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Hàn Đình Đình định trả lời, đầu lưỡi lại đau như bị rútt gân, chỉ có thể “ô ô oa oa”, Trương Phác Ngọc giương mắt nhìn kỹ một lượt, thấy mặt con dâu ngoan đỏ bừng, miệng cũng sưng lên, một người từng trải như bà nhất thời hiểu ra, cười cười cực kỳ ám muội…
Tần Tống không ngừng đi vòng vòng trong toilet, sau khi bình tĩnh lại, anh dùng một tay cài chặt thắt lưng, rồi lập tức vội vàng đuổi theo.
Hàn Đình Đình đang cầm một ly nước táo há to miệng uống, thấy anh đến, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.
Tần Tống nghênh ngang ngồi xuống cạnh cô trên sô pha, nghiêng đầu như cười như không nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng mà cô đã vất vả giảm nhiệt nay lại một lần nữa ửng hồng lên, anh đắc ý quay đầu kêu dì giúp việc: “Cho con một ly nước táo!”
Trương Phác Ngọc cảm thấy lạ lùng: “Này — A Tống, con thích uống nước táo từ khi nào thế?”
Tần Tống nhìn tiểu thổ màn thầu đang đỏ bừng mặt cúi đầu uống nước táo, cười xấu xa, liếm liếm khóe môi cảm nhận một chút dư vị còn sót lại, lấp lửng nói: “Mới đây ạ…”
———————————
Từ khi bị ngã gãy tay Tần Tống không thể tự mình lái xe, đi làm đều do tài xế đưa đón, Hàn Đình Đình ngại làm phiền người khác phải đưa cô đi, nên kiên trì mỗi ngày tự mình đi bộ 20 phút đến nhà trẻ làm việc. Tần Tống nhìn thấy vậy, một ngày nào đó lúc tan tầm bỗng nhiên mang về nhà một cái xe đạp điện nho nhỏ màu hồng, đậu trong nhà để xe, càng nhìn càng thấy rất đáng yêu. Hàn Đình Đình thích thú vô cùng cưỡi ngay trong phòng khách vài bận, Tần Tống rót nước từ trong bếp đi ra, không chú ý bị cô đâm phải.
Hàn Đình Đình vội vàng nhảy xuống xe đạp điện, chạy đến trước mặt anh vừa xin lỗi vừa lau nước, Tần Tống nhíu mày, “Kỹ thuật của em kém thật! Như vậy làm sao anh yên tâm cho em ra đường chứ? Không được, trả xe!”
Hàn Đình Đình vừa nịnh nọt vừa cười, ra sức lau, “Em sẽ thật cẩn thận!” Tần Tống nghi ngờ, cô vội vàng giơ tay trái lên: “Em cam đoan mà!”
Thấy cô chân thật thề thốt, Tần Tống bỗng nhiên cười rộ lên, lấy tay nhéo nhéo mặt cô. Vừa rồi dáng điệu của cô gần như đang làm nũng với anh, trong nháy mắt anh thấy tâm tình đột nhiên tốt hẳn.
Đáng tiếc sự thật lại chứng minh, Hàn Đình Đình cho dù có cam đoan cũng không đáng tin lắm.
Đó là một ngày thứ Sáu Tần Tống hiếm hoi được tan ca sớm, anh xuống xe trước cửa nhà trẻ tiểu khu, chờ cô cùng về nhà. Xe điện quá nhỏ lại thấp, Tần Tống ngồi ở ghế sau, hai chân dài không có chỗ đặt, lại gác lên phía trước chỗ đặt chân của Hàn Đình Đình, cô nhúc nhích chân phản đối, anh đơn giản duỗi tay phải khoác vòng qua eo cô, thoải mái dựa sát vào lưng cô, cả người ôm lấy cô.
“Tần Tống!” Hàn Đình Đình vẻ mặt đỏ bừng rõ như ban ngày.
Tần Tống lười biếng: “Ơi?”
“Bỏ tay ra…”
Mặt Tần Tống dụi dụi trên lưng cô, cười tủm tỉm tỏ vẻ thỏa mãn: “Anh không bỏ.”
“Anh ngã đó!”
“Em thử xem ~ “
Két — cái xe đạp điện màu hồng phanh gấp, theo quán tính hai người trong nháy mắt đều bị đẩy về phía trước, cánh tay đang ôm cô của Tần Tống vội siết chặt lại, nhanh chóng ôm cô đứng lên, xe ngã nện vào chân, anh đau quá tru lên: “Hàn Đình Đình! Em làm thật à!”
Hàn Đình Đình không hó hé lấy một tiếng.
Tần Tống rất ngạc nhiên quay lại nhìn cô, trên mặt cô là một vẻ mơ hồ khó diễn tả, đang nhìn chằm chằm về phía trước, mắt không buồn chớp — trước cửa nhà bọn họ đang đậu một chiếc Mercedes-Benz 350, đứng gần chiếc xe là một người đàn ông cao lớn, mặc một chiếc áo khoác quân đội màu xám có hai hàng cúc trước ngực, cúi đầu châm thuốc lá, bao tay da màu đen, cái bật lửa tung lên rồi nhanh chóng bắt lại, ánh lửa vừa lóe lên đã mồi xong, khói thuốc bốc lên, lượn lờ một bên khuôn mặt góc cạnh của anh, muốn bao nhiêu nam tính có bấy nhiêu. Anh lúc này cũng nhìn thấy Tần Tống và Hàn Đình Đình, mỉm cười tắt thuốc, sải bước lại gần, áo khoác dài bị gió đêm thổi, làm cho Tần Tống trong giây lát nhớ tới hình ảnh “Gió lạnh thổi đến, tay áo phất phơ” mà Hành Đình Đình đã miêu tả cho anh.
Ánh mắt Tần Tống chợt lạnh đi.
Trần Dịch Phong đến gần, toàn thân Hàn Đình Đình dường như bị khóa cứng ngắc, ngay cả hít thở cũng ngừng lại. Anh không nhìn về phía cô, mà lại cười với người phía sau cô, vỗ mạnh một cái: “Tần tiểu lục, đã lâu không gặp!”
Tần Tống có chút khó khăn khi tiếp nhận cú vỗ mạnh mẽ này, thiếu chút nữa là hộc máu, cười nhạt: “Đã lâu không gặp, chủ tịch Trần.”
Trần Dịch Phong cười rạng rỡ, tiếp Tần Tống mấy chiêu, anh tự nhiên nhìn xuống, xoa xoa đầu người trong vòng tay của Tần Tống, cúi đầu gọi cô: “Đình bảo.”
Hàn Đình Đình cúi đầu không nhìn anh, nhẹ giọng “Dạ” một tiếng, trong giọng nói có chút run rẩy mà Tần Tống cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy.
Trần Dịch Phong nhéo nhéo cái mũi của cô, “Anh từ xa đến, con bé nhà em sao không chào đón anh như vậy?”
“Em không!” Hàn Đình Đình vội vàng ngẩng đầu, nụ cười đã lâu mới gặp của anh rơi vào mắt cô, hốc mắt nóng lên, chỉ thiếu chút nữa là òa khóc thành tiếng.
Đã lâu không gặp, rõ ràng là anh đang ở ngay trước mặt cô.
Nghe cô ưm một tiếng mềm mại trong lòng, toàn thân Tần Tống nóng lên. Ôm chặt cô, áp cả người cô vào cơ thể cứng ngắc của anh, giống như là… Cảm giác cả người bất chợt chìm vào mây, ngón tay sờ đến chỗ nào, chỗ đấy cũng đều mềm nhũn. Bờ môi bị cuốn lấy đang run rẩy, tiếp theo cả người cô cũng bắt đầu run lên trong lòng anh, vì thế Tần Tống càng ôm cô chặt hơn, chặt đến không thể thở nổi… Mọi người không cần thở nữa!
Hàn Đình Đình thiếu dưỡng khí gần như hôn mê, ý thức cũng dần dần mờ nhạt, khuỷu tay Tần Tống càng ngày càng hạ dần xuống, cuối cùng hơi nới lỏng ra, cô như được đại xá, há hốc miệng ngồi phịch trong lòng anh thở dốc, trán Tần Tống áp vào cô, cũng thở gấp không thôi. Thời gian nghỉ ngơi chỉ có năm giây, Hàn Đình Đình hơi tỉnh táo một chút, anh lại đè ngay xuống…
Cô nóng quá, Tần Tống hung hăng giày vò cắn nuốt cô đến mức thần hồn điên đảo. Hôn cô, anh nhịn không được thò tay vào bên trong quần áo cô, vuốt ve vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của cô, sau đó lần lần hướng lên trên. Làn da nhạy cảm của cô gai lên dưới từng động tác từ ngón tay của anh, anh đang chìm trong sự điên đảo cuồng nhiệt bỗng cảm nhận được điều ấy, sung sướng không thể kìm chế, không biết phải biểu hiện loại kích động này thế nào, anh điên cuồng giữ đầu lưỡi của cô trong miệng, không suy nghĩ cắn một cái thật mạnh — “Đau… a!” Hàn Đình Đình đau đến nỗi trên trán vã mồ hôi, trong nháy mắt cảm thấy đầu lưỡi chắc bị anh cắn đứt mất, lập tức đẩy mạnh anh ra, va vào cánh cửa một tiếng “huỵch”, cô tựa lưng vào cửa bụm miệng thở hổn hển. Tần Tống vẫn còn đắm chìm trong cảm giác, ánh mắt nóng bỏng đưa tay túm lấy cô, cô thông minh né thấp người, mở cửa bỏ chạy nhanh như chớp…
Trương Phác Ngọc nghe loáng thoáng có tiếng động, một lúc sau con dâu ngoan ngoãn của bà chạy vội ra, giống như có thú hoang đang ở đằng sau đuổi bắt, bà vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Hàn Đình Đình định trả lời, đầu lưỡi lại đau như bị rútt gân, chỉ có thể “ô ô oa oa”, Trương Phác Ngọc giương mắt nhìn kỹ một lượt, thấy mặt con dâu ngoan đỏ bừng, miệng cũng sưng lên, một người từng trải như bà nhất thời hiểu ra, cười cười cực kỳ ám muội…
Tần Tống không ngừng đi vòng vòng trong toilet, sau khi bình tĩnh lại, anh dùng một tay cài chặt thắt lưng, rồi lập tức vội vàng đuổi theo.
Hàn Đình Đình đang cầm một ly nước táo há to miệng uống, thấy anh đến, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.
Tần Tống nghênh ngang ngồi xuống cạnh cô trên sô pha, nghiêng đầu như cười như không nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng mà cô đã vất vả giảm nhiệt nay lại một lần nữa ửng hồng lên, anh đắc ý quay đầu kêu dì giúp việc: “Cho con một ly nước táo!”
Trương Phác Ngọc cảm thấy lạ lùng: “Này — A Tống, con thích uống nước táo từ khi nào thế?”
Tần Tống nhìn tiểu thổ màn thầu đang đỏ bừng mặt cúi đầu uống nước táo, cười xấu xa, liếm liếm khóe môi cảm nhận một chút dư vị còn sót lại, lấp lửng nói: “Mới đây ạ…”
———————————
Từ khi bị ngã gãy tay Tần Tống không thể tự mình lái xe, đi làm đều do tài xế đưa đón, Hàn Đình Đình ngại làm phiền người khác phải đưa cô đi, nên kiên trì mỗi ngày tự mình đi bộ 20 phút đến nhà trẻ làm việc. Tần Tống nhìn thấy vậy, một ngày nào đó lúc tan tầm bỗng nhiên mang về nhà một cái xe đạp điện nho nhỏ màu hồng, đậu trong nhà để xe, càng nhìn càng thấy rất đáng yêu. Hàn Đình Đình thích thú vô cùng cưỡi ngay trong phòng khách vài bận, Tần Tống rót nước từ trong bếp đi ra, không chú ý bị cô đâm phải.
Hàn Đình Đình vội vàng nhảy xuống xe đạp điện, chạy đến trước mặt anh vừa xin lỗi vừa lau nước, Tần Tống nhíu mày, “Kỹ thuật của em kém thật! Như vậy làm sao anh yên tâm cho em ra đường chứ? Không được, trả xe!”
Hàn Đình Đình vừa nịnh nọt vừa cười, ra sức lau, “Em sẽ thật cẩn thận!” Tần Tống nghi ngờ, cô vội vàng giơ tay trái lên: “Em cam đoan mà!”
Thấy cô chân thật thề thốt, Tần Tống bỗng nhiên cười rộ lên, lấy tay nhéo nhéo mặt cô. Vừa rồi dáng điệu của cô gần như đang làm nũng với anh, trong nháy mắt anh thấy tâm tình đột nhiên tốt hẳn.
Đáng tiếc sự thật lại chứng minh, Hàn Đình Đình cho dù có cam đoan cũng không đáng tin lắm.
Đó là một ngày thứ Sáu Tần Tống hiếm hoi được tan ca sớm, anh xuống xe trước cửa nhà trẻ tiểu khu, chờ cô cùng về nhà. Xe điện quá nhỏ lại thấp, Tần Tống ngồi ở ghế sau, hai chân dài không có chỗ đặt, lại gác lên phía trước chỗ đặt chân của Hàn Đình Đình, cô nhúc nhích chân phản đối, anh đơn giản duỗi tay phải khoác vòng qua eo cô, thoải mái dựa sát vào lưng cô, cả người ôm lấy cô.
“Tần Tống!” Hàn Đình Đình vẻ mặt đỏ bừng rõ như ban ngày.
Tần Tống lười biếng: “Ơi?”
“Bỏ tay ra…”
Mặt Tần Tống dụi dụi trên lưng cô, cười tủm tỉm tỏ vẻ thỏa mãn: “Anh không bỏ.”
“Anh ngã đó!”
“Em thử xem ~ “
Két — cái xe đạp điện màu hồng phanh gấp, theo quán tính hai người trong nháy mắt đều bị đẩy về phía trước, cánh tay đang ôm cô của Tần Tống vội siết chặt lại, nhanh chóng ôm cô đứng lên, xe ngã nện vào chân, anh đau quá tru lên: “Hàn Đình Đình! Em làm thật à!”
Hàn Đình Đình không hó hé lấy một tiếng.
Tần Tống rất ngạc nhiên quay lại nhìn cô, trên mặt cô là một vẻ mơ hồ khó diễn tả, đang nhìn chằm chằm về phía trước, mắt không buồn chớp — trước cửa nhà bọn họ đang đậu một chiếc Mercedes-Benz 350, đứng gần chiếc xe là một người đàn ông cao lớn, mặc một chiếc áo khoác quân đội màu xám có hai hàng cúc trước ngực, cúi đầu châm thuốc lá, bao tay da màu đen, cái bật lửa tung lên rồi nhanh chóng bắt lại, ánh lửa vừa lóe lên đã mồi xong, khói thuốc bốc lên, lượn lờ một bên khuôn mặt góc cạnh của anh, muốn bao nhiêu nam tính có bấy nhiêu. Anh lúc này cũng nhìn thấy Tần Tống và Hàn Đình Đình, mỉm cười tắt thuốc, sải bước lại gần, áo khoác dài bị gió đêm thổi, làm cho Tần Tống trong giây lát nhớ tới hình ảnh “Gió lạnh thổi đến, tay áo phất phơ” mà Hành Đình Đình đã miêu tả cho anh.
Ánh mắt Tần Tống chợt lạnh đi.
Trần Dịch Phong đến gần, toàn thân Hàn Đình Đình dường như bị khóa cứng ngắc, ngay cả hít thở cũng ngừng lại. Anh không nhìn về phía cô, mà lại cười với người phía sau cô, vỗ mạnh một cái: “Tần tiểu lục, đã lâu không gặp!”
Tần Tống có chút khó khăn khi tiếp nhận cú vỗ mạnh mẽ này, thiếu chút nữa là hộc máu, cười nhạt: “Đã lâu không gặp, chủ tịch Trần.”
Trần Dịch Phong cười rạng rỡ, tiếp Tần Tống mấy chiêu, anh tự nhiên nhìn xuống, xoa xoa đầu người trong vòng tay của Tần Tống, cúi đầu gọi cô: “Đình bảo.”
Hàn Đình Đình cúi đầu không nhìn anh, nhẹ giọng “Dạ” một tiếng, trong giọng nói có chút run rẩy mà Tần Tống cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy.
Trần Dịch Phong nhéo nhéo cái mũi của cô, “Anh từ xa đến, con bé nhà em sao không chào đón anh như vậy?”
“Em không!” Hàn Đình Đình vội vàng ngẩng đầu, nụ cười đã lâu mới gặp của anh rơi vào mắt cô, hốc mắt nóng lên, chỉ thiếu chút nữa là òa khóc thành tiếng.
Đã lâu không gặp, rõ ràng là anh đang ở ngay trước mặt cô.
/49
|