Hàn Đình Đình sắp gả vào Tần gia, là danh gia vọng tộc nổi tiếng nơi này. Bố chồng tương lai Tần Uẩn theo nghệp kinh doanh, là chưởng môn của thế hệ nhà họ Tần hiện tại, quản lý “Công ty Tần Thị” to lớn. Mẹ chồng tương lai Trương Phác Ngọc xuất thân từ một gia đình cách mạng thanh danh hiển hách hơn cả Tần gia. Hai người chỉ sinh một đứa con trai duy nhất là Tần Tống.
Trương Phác Ngọc học xong là lập gia đình ngay, cho tới bây giờ cuộc sống giàu có vô lo, cho nên giờ đây dù đã đến tuổi cưới con dâu, vẫn nhí nhảnh hệt một thiếu nữ như trước, thỉnh thoảng thường gây ra những tiết mục ngây thơ như hôm qua ăn nhiều kem quá đổ bệnh.
Cũng may thiếu nữ ngây thơ này rất nghĩa khí, cũng không khai Hàn Đình Đình ra, ngay cả bố chồng tương lai trước sau mặt nghiêm như một lúc nhìn thấy Tần Tống nắm tay Hàn Đình Đình bước vào cửa, cũng hiếm có nở nụ cười với Đình Đình.
Tần Tống vừa vào đến nhà cũng đã bắt đầu nhập vai, quàng tay ung dung kéo Hàn Đình Đình vào trong lòng.
Trên người anh có một thứ mùi tươi mát của đàn ông trẻ tuổi, nhàn nhạt mà ấm áp, thân thiết như vậy khiến trong nháy mắt Hàn Đình Đình vô cùng bối rối.
“Lại ngẩn người! Gọi em đấy!” Tàn Tống nhắc nhở cúi đầu nói nhỏ, tình ý miên man.
Hàn Đình Đình phục hồi lại tinh thần, vội vàng nở một nụ cười, “Chú ,dì, chúng con tới rồi ạ!”
Trương Phác Ngọc bệnh tới nhanh mà khỏe cũng mau, vui vẻ ngoắc ngoắc con dâu, “Đình Đình lại đây! Lại đây! Chúng ta cùng ăn tổ yến!”
“Dạ!” Hàn Đình Đình buông túi xuống, ngoan ngoãn đi qua.
Tần Tống đi theo, ngồi xuống bên cạnh cô, tự nhiên như không cầm lấy cái bát từ trong tay cô mà cô vừa mới nhấc lên, phút cuối còn lén trừng mắt nhìn cô một cái. Hàn Đình Đình ngẩn người, yên lặng với tay lại lấy một cái bát khác.
Bố chồng tương lai khụ nhẹ một tiếng, hỏi: “Chuyện hôn lễ, chuẩn bị thế nào rồi.”
Tần Tống cúi đầu chăm chú thưởng thức bát canh yến hảo hạng, dường như không nghe thấy câu hỏi của cha mình. Hàn Đình Đình buông bát trong tay, cung kính trả lời: “Vẫn đang hoàn thành lần lượt, tạm thời chưa có gì khó khăn đâu ạ.”
Thật là khó khăn… Mỗi lần nói chuyện với bố chồng tương lai, cô đều lo sợ bất an như phải báo cáo tổng kết công tác ở nhà trẻ.
“Cần cái gì cứ yêu cầu thoải mái, người một nhà không cần khách khí.” Tần Uẩn lại cười cười với Hàn Đình Đình. Trong lòng ông rất vừa lòng đứa con dâu tương lai này —— gia đình đàng hoàng, tướng tá đoan trang, cô giáo dạy trẻ tính cách cũng hiền lành, vô cùng phù hợp với thằng con ngây thơ kia của ông.
Trương Phác Ngọc cũng giống vậy, bà rất thích Hàn Đình Đình, “Đình Đình, rảnh thì đưa ba mẹ con tới chơi nhiều một chút!”
“Ừ,” Hiếm khi thấy tự nhiên bà xã lại hiểu chuyện như vậy, Tần Uẩn sung sướng gật đầu tán thành, “Đến khi con gả về đây rồi, chắc chắn ba mẹ con sẽ không thích ứng được việc bỗng nhiên trong nhà thiếu mất một người, cứ mời họ qua lại nhà chúng ta nhiều hơn đi.”
“Đúng thế!” Trương Phác Ngọc có được đồng mình, nhiệt tình càng tăng vọt, “Quả thật tương ớt của mẹ Đình Đình làm ăn rất ngon!”
Khụ khụ khụ… Chưởng môn Tần thị uy nghiêm vững vàng, giống người nào đó tối hôm qua, bị sặc nước…
**
Rốt cuộc thì sức khỏe của Tần Uẩn vẫn chưa tốt, ngồi hơi lâu một chút là đã hoa hết cả mắt, cả người uể oải. Tuy Tần Tống không nói câu nào, thế nhưng chưa đến tám giờ, đã liên tục ám chỉ Hàn Đình Đình đứng dậy cáo từ.
Quả thực Hàn Đình Đình cũng đã sớm cân nhắc đến vị bố chồng tương lai vừa mới xuất viện, cần được nghỉ ngơi, bất đắc dĩ bị Trương Phác Ngọc kéo lại kể lể mấy chuyện xấu mới nhất của Tần Tang *, không thoát thân nổi.
Sau lại Tần Tống thong thả bước lại đây, ngồi xuống bên cạnh cô. Một tay anh khoác lên sô pha sau lưng cô, nhìn thái độ như kiên nhẫn nghiêm túc nghe hai người nói chuyện phiếm.
Chẳng qua là đôi lúc anh chỉ nhìn mặt cô, ánh mắt chăm chú mà yêu chiều. Bàn tay kia cũng luôn nghịch nghịch những sợi tóc xõa xuống trên vai Đình Đình, mức độ đậm sâu của tình yêu vô tình được thể hiện ra.
Đình Đình mặc áo không tay, lúc Tần Tống gảy gảy mái tóc của cô, trong lúc đó ngón tay thường xuyên vô tình đụng tới đầu vai cô, độ ấm kia đến từ một sinh vật giống đực xa lạ, khiến cô dù không có chút động lòng, cũng không nén được mà đỏ mặt cúi thấp đầu, dáng vẻ khe khẽ thẹn thùng.
Trương Phác Ngọc dần dần ngừng lại, sau đó lặng lặng lẽ lẽ chạy về hướng ông xã nhà mình, mang theo nỗi tủi thân vô hạn vì bị con trai còn chưa có chính thức cưới vợ đã lạnh nhạt bỏ quên, ngấn lệ trèo lên gác nghỉ ngơi…
Tần Tống lập tức rút tay về, đứng lên, “Đi thôi!”
Hàn Đình Đình không nhúc nhích.
Tần Tống ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô, nhìn cô kỹ sư tâm hồn đang khẽ đỏ mặt, anh hơi nhíu mày, trầm giọng cực thấp: “Hàn Đình Đình, cô đang nghĩ cái gì vậy?”
**
Đưa cô về đến tầng lầu dưới nhà, Tần Tống không đi ngay như bình thường. Anh tắt máy, bình tĩnh hỏi Hàn Đình Đình: “Điều kiện hợp tác tiên quyết giữa hai chúng ta, co còn nhớ rõ chứ?”
Hàn Đình Đình gật đầu, “Không thích lẫn nhau.”
Vẻ mặt và ngữ khí của cô chắc chắn giống như lúc trước, tim Tần Tống nhẹ đi một nửa.
“Cô là một cô gái tốt,” Giọng điệu Tần Tống hòa nhã hơn, “Cô gái tốt… Không nên yêu người đàn ông như tôi.”
Anh có thể nói một câu tỉnh táo biết rõ bản thân như vậy, đây quả thật là lần đầu tiên. Hàn Đình Đình sâu sắc giật mình.
“Tôi biết mà.” Cô chẳng nghĩ gì khác mà trả lời thành thật.
Hức… Sao anh ta có vẻ bỗng nhiên mất hứng vậy?
Tần Tống đã dính một gậy mà tự mình rước lấy, lồng ngực nghèn nghẹn khó chịu, thật sự muốn đạp kỹ sư tâm hồn rơi khỏi xe, rú ga phóng đi.
Nghĩ lại tối nay lúc hai người chạm vào nhau, hình như cô có một chút gì đó mập mờ, vì để ngăn chặn hậu họa, cuối cùng anh vẫn quyết định cắn răng nhịn đau, hết sức thẳng thắn với cô: “Tôi cảm thấy có nhiều lúc thái độ của cô không thích hợp lắm, bây giờ cô có khả năng vẫn chưa tự ý thức được suy nghĩ ở sâu trong nội tâm mình, đôi khi, tình cảm là thứ không thể khống chế…”
“Tôi không hiểu suy nghĩ sâu bên trong nội tâm mình ——- chẳng lẽ là, anh lại còn hiểu nội tâm tôi hơn cả tôi?” Hàn Đình Đình chậm rãi nói, lại là một gậy nữa, lần này đánh thẳng vào đỉnh đầu Tần Tống, anh tuyệt vọng ngậm miệng.
“Tần Tống, sao anh lại nghĩ rằng tôi thích anh?” Hàn Đình Đình lần hỏi từ xuất phát điểm trong ý nghĩ của anh. Mỗi lần gặp phải cậu bạn nhỏ nào tính tình không tốt, cô đều từ từ dẫn lời như vậy.
Tần Tống nghĩ nghĩ, quyết định không vòng vo nữa, lý luận hùng hồn: “Vậy tại sao cô luôn đỏ mặt nhìn tôi?”
“Khi nào vậy?” Hàn Đình Đình giật mình.
“Hôm qua lúc ở gara cô nhìn tôi rồi ngẩn người, hôm nay vì đuổi mẹ đi tôi có huých cô hai cái, mặt cô đỏ chẳng khác nào quả táo!”
“Nếu có cô gái xa lạ nào sờ tới sờ lui trên người anh, chẳng lẽ anh không đỏ mặt à?” Hàn Đình Đình hỏi lại.
Tần Tống giật giật môi, anh sẽ không đỏ mặt, nhưng mà… Hẳn là sẽ có phản ứng khác… Nhỉ?
Được rồi, vấn đề này coi như cô đã vượt qua.
“Thôi bỏ, dù sao cô cũng phải nhớ kỹ giao ước, đừng thích tôi! Đi xuống đi!” Anh cáu kỉnh cào cào tóc, đuổi cô xuống.
Hàn Đình Đình trước giờ vẫn vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn tháo dây an toàn, lễ phép nói tạm biệt với anh, cuối cùng vì yên lòng anh, lại vô cùng thành khẩn nói: “Tôi thích đàn ông trưởng thành vững vàng, mà anh lại không phải loại người như thế, cho nên, anh đừng lo, tôi sẽ không vi phạm giao ước của chúng ta. Gặp lại sau! Ngủ ngon nhé!”
Ngủ ngon…
Tần Tống hóa đá trước vô lăng, không thể tin được, mình thế mà lại bị một cái Tiểu Thổ Màn Thầu ghét bỏ.
Cô dám công khai nói anh không trưởng thành không vững vàng?!
Lật bàn! Anh không trưởng thành không vững vàng chỗ nào!
Chỗ nào?!
**
Hàn Đình Đình bước dọc theo hành lang tối đen, đếm từng bậc từng bậc thang, cẩn thận lên tầng về nhà.
Cô không thích Tần Tống, cô cũng giống như Tần Tống, chẳng qua là còn một người thích hợp rồi kết hôn, làm yên lòng mọi người.
Ông nội Hàn Đình Đình là một quân nhân, từng làm vệ sĩ hơn mười năm choTrương tư lệnh – ông ngoại của Tần Tống. Khi cả nhà cô chuyển từ thành phố G đến thành phố C, ông nội Đình Đình giấu người cha chính trực ương bướng của cô, gọi một cú cho Trương tư lệnh.
Người nhà Trương tư lệnh đều vô cùng hiền lành tốt bụng, sau khi sắp xếp công tác ổn thỏa cho cha Đình Đình, còn thường xuyên mời bọn họ qua lại thăm hỏi, giống hệt như họ hàng thân thích. Khi đó sức khỏe Tần Uẩn đã không tốt, Tần gia và Trương gia đều xếp hôn sự của Tần Tống lên trên đầu, quan trọng hơn cả công việc, bạn cùng lớp Hàn Đình Đình gia đình trong sạch, xinh xắn ngoan ngoãn, liền bị chọn làm một trong số những mục tiêu, cuối cùng trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, trở thành trở thành mục tiêu chính.
Khi ấy Tần Tống đứng ngoài rìa đã gần như hết kiên nhẫn, lôi Hàn Đình Đình ra ngoài nói chuyện một lần, phát hiện ra mục đích của hai người không ngờ lại không mưu mà hợp, đập tay quyết định chọn cô tại trận!
Một năm. Một năm sau cô đi đường cô tôi đi đường tôi. Cuối cùng Tần Tống còn tăng thêm một điều khoản đặc biệt: Trong một năm này, Hàn Đình Đình không thể yêu anh.
“Tôi cảm thấy, đổi thành : A và B hai bên không thể yêu nhau, có vẻ hợp hơn.”
Khi đó Hàn Đình Đình còn chưa được thưởng thức khả năng ngôn ngữ, sắc bén cay nghiệt của Tần Tống, đơn giản chỉ là căn cứ vào nguyên tắc hợp tác hai bên bình đẳng mà lên tiếng đề nghị.
Mà Tần Tống dùng ánh mắt không thể tin nhìn cô từ đầu đến chân một lượt. Đó là lần đầu tiên anh đánh giá cô thật cẩn thật, cũng là lúc mà bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên không thân thiện.
“Sở thích của tôi, xin cô yên tâm.” Anh lạnh nhạt nói.
Khi đó trong lòng Hàn Đình Đình âm thầm mắng: Thằng nhóc thối tha! Không biết lễ phép!
A… Thật ra gần đây từ từ tiếp xúc với Tần Tống nhiều hơn, cô đã dần dần không còn cảm giác xa cách như trước, thậm chí có nhiều lúc Hàn Đình Đình còn cảm thấy anh có chút ngây thơ.
Đại khái trong lòng mỗi người đàn ông đều có một thằng nhóc bướng bỉnh đi? Đôi lúc tính trẻ con trỗi dậy, làm những chuyện mà chính bản thân họ cũng cảm thấy bất ngờ.
Trong bóng đêm mịt mù không chút ánh sáng, không còn bị ai nhận ra cảm xúc của mình, có người chẳng hề ngần ngại để lộ vẻ phiền muộn.
Trương Phác Ngọc học xong là lập gia đình ngay, cho tới bây giờ cuộc sống giàu có vô lo, cho nên giờ đây dù đã đến tuổi cưới con dâu, vẫn nhí nhảnh hệt một thiếu nữ như trước, thỉnh thoảng thường gây ra những tiết mục ngây thơ như hôm qua ăn nhiều kem quá đổ bệnh.
Cũng may thiếu nữ ngây thơ này rất nghĩa khí, cũng không khai Hàn Đình Đình ra, ngay cả bố chồng tương lai trước sau mặt nghiêm như một lúc nhìn thấy Tần Tống nắm tay Hàn Đình Đình bước vào cửa, cũng hiếm có nở nụ cười với Đình Đình.
Tần Tống vừa vào đến nhà cũng đã bắt đầu nhập vai, quàng tay ung dung kéo Hàn Đình Đình vào trong lòng.
Trên người anh có một thứ mùi tươi mát của đàn ông trẻ tuổi, nhàn nhạt mà ấm áp, thân thiết như vậy khiến trong nháy mắt Hàn Đình Đình vô cùng bối rối.
“Lại ngẩn người! Gọi em đấy!” Tàn Tống nhắc nhở cúi đầu nói nhỏ, tình ý miên man.
Hàn Đình Đình phục hồi lại tinh thần, vội vàng nở một nụ cười, “Chú ,dì, chúng con tới rồi ạ!”
Trương Phác Ngọc bệnh tới nhanh mà khỏe cũng mau, vui vẻ ngoắc ngoắc con dâu, “Đình Đình lại đây! Lại đây! Chúng ta cùng ăn tổ yến!”
“Dạ!” Hàn Đình Đình buông túi xuống, ngoan ngoãn đi qua.
Tần Tống đi theo, ngồi xuống bên cạnh cô, tự nhiên như không cầm lấy cái bát từ trong tay cô mà cô vừa mới nhấc lên, phút cuối còn lén trừng mắt nhìn cô một cái. Hàn Đình Đình ngẩn người, yên lặng với tay lại lấy một cái bát khác.
Bố chồng tương lai khụ nhẹ một tiếng, hỏi: “Chuyện hôn lễ, chuẩn bị thế nào rồi.”
Tần Tống cúi đầu chăm chú thưởng thức bát canh yến hảo hạng, dường như không nghe thấy câu hỏi của cha mình. Hàn Đình Đình buông bát trong tay, cung kính trả lời: “Vẫn đang hoàn thành lần lượt, tạm thời chưa có gì khó khăn đâu ạ.”
Thật là khó khăn… Mỗi lần nói chuyện với bố chồng tương lai, cô đều lo sợ bất an như phải báo cáo tổng kết công tác ở nhà trẻ.
“Cần cái gì cứ yêu cầu thoải mái, người một nhà không cần khách khí.” Tần Uẩn lại cười cười với Hàn Đình Đình. Trong lòng ông rất vừa lòng đứa con dâu tương lai này —— gia đình đàng hoàng, tướng tá đoan trang, cô giáo dạy trẻ tính cách cũng hiền lành, vô cùng phù hợp với thằng con ngây thơ kia của ông.
Trương Phác Ngọc cũng giống vậy, bà rất thích Hàn Đình Đình, “Đình Đình, rảnh thì đưa ba mẹ con tới chơi nhiều một chút!”
“Ừ,” Hiếm khi thấy tự nhiên bà xã lại hiểu chuyện như vậy, Tần Uẩn sung sướng gật đầu tán thành, “Đến khi con gả về đây rồi, chắc chắn ba mẹ con sẽ không thích ứng được việc bỗng nhiên trong nhà thiếu mất một người, cứ mời họ qua lại nhà chúng ta nhiều hơn đi.”
“Đúng thế!” Trương Phác Ngọc có được đồng mình, nhiệt tình càng tăng vọt, “Quả thật tương ớt của mẹ Đình Đình làm ăn rất ngon!”
Khụ khụ khụ… Chưởng môn Tần thị uy nghiêm vững vàng, giống người nào đó tối hôm qua, bị sặc nước…
**
Rốt cuộc thì sức khỏe của Tần Uẩn vẫn chưa tốt, ngồi hơi lâu một chút là đã hoa hết cả mắt, cả người uể oải. Tuy Tần Tống không nói câu nào, thế nhưng chưa đến tám giờ, đã liên tục ám chỉ Hàn Đình Đình đứng dậy cáo từ.
Quả thực Hàn Đình Đình cũng đã sớm cân nhắc đến vị bố chồng tương lai vừa mới xuất viện, cần được nghỉ ngơi, bất đắc dĩ bị Trương Phác Ngọc kéo lại kể lể mấy chuyện xấu mới nhất của Tần Tang *, không thoát thân nổi.
Sau lại Tần Tống thong thả bước lại đây, ngồi xuống bên cạnh cô. Một tay anh khoác lên sô pha sau lưng cô, nhìn thái độ như kiên nhẫn nghiêm túc nghe hai người nói chuyện phiếm.
Chẳng qua là đôi lúc anh chỉ nhìn mặt cô, ánh mắt chăm chú mà yêu chiều. Bàn tay kia cũng luôn nghịch nghịch những sợi tóc xõa xuống trên vai Đình Đình, mức độ đậm sâu của tình yêu vô tình được thể hiện ra.
Đình Đình mặc áo không tay, lúc Tần Tống gảy gảy mái tóc của cô, trong lúc đó ngón tay thường xuyên vô tình đụng tới đầu vai cô, độ ấm kia đến từ một sinh vật giống đực xa lạ, khiến cô dù không có chút động lòng, cũng không nén được mà đỏ mặt cúi thấp đầu, dáng vẻ khe khẽ thẹn thùng.
Trương Phác Ngọc dần dần ngừng lại, sau đó lặng lặng lẽ lẽ chạy về hướng ông xã nhà mình, mang theo nỗi tủi thân vô hạn vì bị con trai còn chưa có chính thức cưới vợ đã lạnh nhạt bỏ quên, ngấn lệ trèo lên gác nghỉ ngơi…
Tần Tống lập tức rút tay về, đứng lên, “Đi thôi!”
Hàn Đình Đình không nhúc nhích.
Tần Tống ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô, nhìn cô kỹ sư tâm hồn đang khẽ đỏ mặt, anh hơi nhíu mày, trầm giọng cực thấp: “Hàn Đình Đình, cô đang nghĩ cái gì vậy?”
**
Đưa cô về đến tầng lầu dưới nhà, Tần Tống không đi ngay như bình thường. Anh tắt máy, bình tĩnh hỏi Hàn Đình Đình: “Điều kiện hợp tác tiên quyết giữa hai chúng ta, co còn nhớ rõ chứ?”
Hàn Đình Đình gật đầu, “Không thích lẫn nhau.”
Vẻ mặt và ngữ khí của cô chắc chắn giống như lúc trước, tim Tần Tống nhẹ đi một nửa.
“Cô là một cô gái tốt,” Giọng điệu Tần Tống hòa nhã hơn, “Cô gái tốt… Không nên yêu người đàn ông như tôi.”
Anh có thể nói một câu tỉnh táo biết rõ bản thân như vậy, đây quả thật là lần đầu tiên. Hàn Đình Đình sâu sắc giật mình.
“Tôi biết mà.” Cô chẳng nghĩ gì khác mà trả lời thành thật.
Hức… Sao anh ta có vẻ bỗng nhiên mất hứng vậy?
Tần Tống đã dính một gậy mà tự mình rước lấy, lồng ngực nghèn nghẹn khó chịu, thật sự muốn đạp kỹ sư tâm hồn rơi khỏi xe, rú ga phóng đi.
Nghĩ lại tối nay lúc hai người chạm vào nhau, hình như cô có một chút gì đó mập mờ, vì để ngăn chặn hậu họa, cuối cùng anh vẫn quyết định cắn răng nhịn đau, hết sức thẳng thắn với cô: “Tôi cảm thấy có nhiều lúc thái độ của cô không thích hợp lắm, bây giờ cô có khả năng vẫn chưa tự ý thức được suy nghĩ ở sâu trong nội tâm mình, đôi khi, tình cảm là thứ không thể khống chế…”
“Tôi không hiểu suy nghĩ sâu bên trong nội tâm mình ——- chẳng lẽ là, anh lại còn hiểu nội tâm tôi hơn cả tôi?” Hàn Đình Đình chậm rãi nói, lại là một gậy nữa, lần này đánh thẳng vào đỉnh đầu Tần Tống, anh tuyệt vọng ngậm miệng.
“Tần Tống, sao anh lại nghĩ rằng tôi thích anh?” Hàn Đình Đình lần hỏi từ xuất phát điểm trong ý nghĩ của anh. Mỗi lần gặp phải cậu bạn nhỏ nào tính tình không tốt, cô đều từ từ dẫn lời như vậy.
Tần Tống nghĩ nghĩ, quyết định không vòng vo nữa, lý luận hùng hồn: “Vậy tại sao cô luôn đỏ mặt nhìn tôi?”
“Khi nào vậy?” Hàn Đình Đình giật mình.
“Hôm qua lúc ở gara cô nhìn tôi rồi ngẩn người, hôm nay vì đuổi mẹ đi tôi có huých cô hai cái, mặt cô đỏ chẳng khác nào quả táo!”
“Nếu có cô gái xa lạ nào sờ tới sờ lui trên người anh, chẳng lẽ anh không đỏ mặt à?” Hàn Đình Đình hỏi lại.
Tần Tống giật giật môi, anh sẽ không đỏ mặt, nhưng mà… Hẳn là sẽ có phản ứng khác… Nhỉ?
Được rồi, vấn đề này coi như cô đã vượt qua.
“Thôi bỏ, dù sao cô cũng phải nhớ kỹ giao ước, đừng thích tôi! Đi xuống đi!” Anh cáu kỉnh cào cào tóc, đuổi cô xuống.
Hàn Đình Đình trước giờ vẫn vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn tháo dây an toàn, lễ phép nói tạm biệt với anh, cuối cùng vì yên lòng anh, lại vô cùng thành khẩn nói: “Tôi thích đàn ông trưởng thành vững vàng, mà anh lại không phải loại người như thế, cho nên, anh đừng lo, tôi sẽ không vi phạm giao ước của chúng ta. Gặp lại sau! Ngủ ngon nhé!”
Ngủ ngon…
Tần Tống hóa đá trước vô lăng, không thể tin được, mình thế mà lại bị một cái Tiểu Thổ Màn Thầu ghét bỏ.
Cô dám công khai nói anh không trưởng thành không vững vàng?!
Lật bàn! Anh không trưởng thành không vững vàng chỗ nào!
Chỗ nào?!
**
Hàn Đình Đình bước dọc theo hành lang tối đen, đếm từng bậc từng bậc thang, cẩn thận lên tầng về nhà.
Cô không thích Tần Tống, cô cũng giống như Tần Tống, chẳng qua là còn một người thích hợp rồi kết hôn, làm yên lòng mọi người.
Ông nội Hàn Đình Đình là một quân nhân, từng làm vệ sĩ hơn mười năm choTrương tư lệnh – ông ngoại của Tần Tống. Khi cả nhà cô chuyển từ thành phố G đến thành phố C, ông nội Đình Đình giấu người cha chính trực ương bướng của cô, gọi một cú cho Trương tư lệnh.
Người nhà Trương tư lệnh đều vô cùng hiền lành tốt bụng, sau khi sắp xếp công tác ổn thỏa cho cha Đình Đình, còn thường xuyên mời bọn họ qua lại thăm hỏi, giống hệt như họ hàng thân thích. Khi đó sức khỏe Tần Uẩn đã không tốt, Tần gia và Trương gia đều xếp hôn sự của Tần Tống lên trên đầu, quan trọng hơn cả công việc, bạn cùng lớp Hàn Đình Đình gia đình trong sạch, xinh xắn ngoan ngoãn, liền bị chọn làm một trong số những mục tiêu, cuối cùng trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, trở thành trở thành mục tiêu chính.
Khi ấy Tần Tống đứng ngoài rìa đã gần như hết kiên nhẫn, lôi Hàn Đình Đình ra ngoài nói chuyện một lần, phát hiện ra mục đích của hai người không ngờ lại không mưu mà hợp, đập tay quyết định chọn cô tại trận!
Một năm. Một năm sau cô đi đường cô tôi đi đường tôi. Cuối cùng Tần Tống còn tăng thêm một điều khoản đặc biệt: Trong một năm này, Hàn Đình Đình không thể yêu anh.
“Tôi cảm thấy, đổi thành : A và B hai bên không thể yêu nhau, có vẻ hợp hơn.”
Khi đó Hàn Đình Đình còn chưa được thưởng thức khả năng ngôn ngữ, sắc bén cay nghiệt của Tần Tống, đơn giản chỉ là căn cứ vào nguyên tắc hợp tác hai bên bình đẳng mà lên tiếng đề nghị.
Mà Tần Tống dùng ánh mắt không thể tin nhìn cô từ đầu đến chân một lượt. Đó là lần đầu tiên anh đánh giá cô thật cẩn thật, cũng là lúc mà bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên không thân thiện.
“Sở thích của tôi, xin cô yên tâm.” Anh lạnh nhạt nói.
Khi đó trong lòng Hàn Đình Đình âm thầm mắng: Thằng nhóc thối tha! Không biết lễ phép!
A… Thật ra gần đây từ từ tiếp xúc với Tần Tống nhiều hơn, cô đã dần dần không còn cảm giác xa cách như trước, thậm chí có nhiều lúc Hàn Đình Đình còn cảm thấy anh có chút ngây thơ.
Đại khái trong lòng mỗi người đàn ông đều có một thằng nhóc bướng bỉnh đi? Đôi lúc tính trẻ con trỗi dậy, làm những chuyện mà chính bản thân họ cũng cảm thấy bất ngờ.
Trong bóng đêm mịt mù không chút ánh sáng, không còn bị ai nhận ra cảm xúc của mình, có người chẳng hề ngần ngại để lộ vẻ phiền muộn.
/49
|