41,
Nhâm Lâm Chi bắt đầu sự nghiệp công tác, vì cô học ngành Hán ngữ, vậy nên việc tìm công việc khá khó khăn khiến Nhâm Lâm Chi rất buồn rầu, đành đi hỏi Giang Lệ.
Ngược lại Giang Lệ không ngờ còn sớm như vậy mà cô đã lo lắng chuyện tìm kiếm việc làm, không sao, chuẩn bị sớm vẫn tốt hơn. Hắn đã sớm cân nhắc đến việc để Nhâm Lâm Chi thi lấy chứng chỉ sư phạm, đến lúc đó ở trường làm giáo viên, không khí ở trường học cũng phù hợp với kiểu người như cô.
Giang Lệ nói ra suy nghĩ của mình, Nhâm ba Nhâm mẹ lập tức đồng ý, con gái làm giáo viên cũng tốt, cuối tuần có thể về nhà, còn nghỉ đông và nghỉ hè, thật tốt.
Sau đó, Giang Lệ mua cho Nhâm Lâm Chi một đống sách, vì thi đậu lấy bằng giáo viên, coi như cô rất liều mạng. Giang Lệ trực tiếp giám sát nên Nhâm Lâm Chi cũng rất ngoan ngoãn tự giác, cuối cùng thành công lấy được bằng sư phạm, ừm, là chứng nhận giáo viên tiểu học môn Ngữ văn.
Dù sao Nhâm Lâm Chi cũng đã học ngành giáo dục tiểu học Ngữ văn năm thứ hai rồi, sau khi kết thúc học kì năm thứ tư có thể vào trường tiểu học thực tập, hoặc có thể chính thức tốt nghiệp.
May mắn là Giang Lệ biết một trường học có thể nhận Nhâm Lâm Chi vào làm, không phải trường sư phạm chuyên nghiệp. Ở bên ngoài cô khá nhiệt tình, đám học sinh tiểu học đều yêu thích, có lẽ là do tài nghệ của cô, đàn dương cầm, violon đều biết.
Ngày đầu tiên đi dạy, đêm trước đó cô khẩn trương đến nỗi không ngủ được, Giang Lệ đưa cô vào trường, dặn dò lễ phép, cử chỉ phải nhẹ nhàng một chút, ngày đầu tiên không cần khẩn trương, rảnh thì gọi cho hắn, tan làm sẽ đến đón cô.
Nhâm Lâm Chi cảm thấy chỉ muốn chạy trốn, ở trước cổng chần chừ một lúc lâu, Giang Lệ vẫn chưa đi, nhìn thấy bộ dạng do dự của cô đành phải xuống xe tới an ủi, học trò đi ra đi vào đã rất nhiều rồi.
Nhâm Lâm Chi nắm góc áo của Giang Lệ, “Giang Lệ, em sợ!”
Dưới cửa ra vào, hai người cứ thân mật như vậy, ừm, có chút không hay, vài học sinh nói, “Lớn rồi còn sợ đến trường sao?”
Hiệu trưởng đang đứng trước cửa chào đón học sinh, nhìn thấy Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi liền đi tới, có chút khó chịu, “Hai vị đây là đưa con đến trường sao?” Lời nói của hiệu trưởng rất uyển chuyển, thực tế ý tứ chính là, không thấy ở đây có nhiều học sinh sao, muốn ân ân ái ái thì về nhà mà làm.
Giang Lệ quay đầu nhìn lại, là người quen, “Chào chú Lý.” Giang Lệ không nghĩ lại gặp được chú Lý nhà bên, hình như ông là hiệu trưởng của trường này, mặc dù từ lâu chú Lý đã là hiệu trưởng trường tiểu học, dạy bảo học trò, nhưng không nghĩ tới lại là ở trường tiểu học mà Nhâm Lâm Chi thực tập.
Hiệu trưởng nhận ra Giang Lệ, lập tức tươi cười, “Là Giang Lệ à, sao lại đến trường tiểu học thế này?”
Giang Lệ kéo Nhâm Lâm Chi tới, “Đây là chú Lý,” cô nhút nhát ngại ngùng chào hỏi, “Chú Lý, buổi sáng tốt lành!”
“Chú Lý, đây là bạn gái của cháu, tên Nhâm Lâm Chi, hôm nay đến trường thực tập, học ngành giáo dục Ngữ văn năm thứ hai rồi ạ, hy vọng chú Lý có thể chiếu cố nhiều hơn.”
Hiệu trưởng Lý cười ha ha, “Thì ra là bạn gái, hôm nay là khai giảng, dạy học hình như là hơi nhanh.”
Nhâm Lâm Chi cảm thấy có chút mất mặt, trước mặt hiệu trưởng đã như vậy, sau này ở trong trường sẽ còn thế nào nữa đây!
Đợi Giang Lệ và hiệu trưởng nói chuyện xong, Nhâm Lâm Chi nhìn Giang Lệ nói, “Ngày đầu tiên đi làm em đã mất thể diện trước mặt hiệu trưởng, anh đi nhanh đi, em phải nhanh chóng đi đưa tin, muộn sẽ không hay, em mạnh mẽ mà, yên tâm.”
Giang Lệ nhanh chóng nắm chặt tay cô, cổ vũ, “Được rồi, cố lên, tan tầm anh đến đón em.”
Nhâm Lâm Chi cảm giác bản thân giống dũng sĩ, không quay đầu đi một mạch vào trường.
Đưa tin, sau đó đến lớp học của mình, dạy học, ngày đầu tiên chỉ có hai tiết, ban đầu Nhâm Lâm Chi khá căng thẳng, về sau mới chậm rãi thả lỏng.
Không khí trong văn phòng cũng rất tốt, các thầy cô thậm chí có phần rất thân thiết, học sinh trong lớp cũng rất nghe lời làm lớp thêm sôi nổi, sau khi tan học có vài học sinh chạy đến hỏi cô, “Cô giáo, lúc sáng em thấy cô ở cổng, người đó có phải là bạn trai của cô không ạ? Hai người ôm nhau chặt thật đấy.”
Nhâm Lâm Chi 囧, cảm thấy mới ngày đầu tiên đã để cho hiệu trưởng và học sinh có ấn tượng xấu rồi.
Buổi chiều Giang Lệ đến đón Nhâm Lâm Chi dưới lớp, cô khổ tâm hét lên, “Hình tượng của em!”
Giang Lệ chỉ cười, “Từ từ sẽ thích ứng thôi.”
42,
Từ khi sau khi Nhâm Lâm Chi đi thực tập ở trường tiểu học, thì thường hay kể cho Giang Lệ nghe về các sự việc ở trường, rồi những chuyện buồn cười của học sinh, hoặc nói về những buổi đi liên hoan của các giáo viên, vân vân... Trong đó, đáng để cho Giang Lệ cảnh giác nhất là giáo viên Lâm, Nhâm Lâm Chi không nói là nam hay nữ, nhưng bằng trực giác Giang Lệ khẳng định giáo viên Lâm đó là nam.
Cái gì mà giáo viên Lâm giúp em chuyển tài liệu giảng dạy, giáo viên Lâm có khiếu hài hước, giáo viên Lâm nói cạnh trường có một nhà hàng rất ngon, Nhâm Lâm Chi thường xuyên nhắc đến người này, giáo viên Lâmvà Nhâm Lâm Chi giống nhau vì đều là người mới đến, là giáo viên dạy thể dục, cũng dễ nhìn, rất tốt bụng, nhiều thầy cô khác, thậm chí cả học sinh đều rất thích anh ta.
Truyện
Của Tui chấm Net “Kể cả em?”
Nhâm Lâm Chi cảm giác nghe được mùi vị không bình thường, “Ồ, Giang Lệ anh ghen sao, người em thích nhất vẫn là anh, yên tâm.”
Sau đó Giang Lệ xuất hiện ở cổng trường, đón Nhâm Lâm Chi tan làm. Hắn đưa cho cô một chiếc nhẫn mới mua, là một chiếc nhẫn đơn giản trang nhã, muốn cô phải đeo ở ngón giữa của tay phải, chứng minh rằng Nhâm Lâm Chi đã là hoa có chủ.
Nhâm Lâm Chi rất vui vẻ, Giang Lệ thực sự xem trọng cô, nhưng mặt khác lại tự hỏi vì sao hắn không đeo nhẫn? Cả ngày anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không tốt, sau đó cũng mua cho hắn một chiếc nhẫn, tuyên bố chủ quyền.
Mỗi ngày Giang Lệ đều kiên trì đưa đón Nhâm Lâm Chi tan làm, trừ khi phải đi công tác thì mới để cô tự lái xe đi, sau đó toàn bộ giáo viên trong trường, thậm chí học sinh cũng biết cô giáo Nhâm có một người bạn trai soái ca, làm cô có chút ngượng ngùng.
Hàng ngày Giang Lệ đều lên giọng tuyên bố chủ quyền, cô không nghĩ hắn lại đưa mình đến tận lớp, cuối cùng cũng đạt được hiệu quả, hỏi nguyên nhân thì hắn trả lời, “Anh sợ người khác nghĩ em bị bỏ rơi.”
Kỳ thực Giang Lệ nói không sai, lần trước Giang Lệ đi công tác không đưa đón cô lên lớp, cô đành phải tự mình lái xe đi làm, thế là có rất nhiều người hỏi bạn trai đâu, lúc đó Nhâm Lâm Chi chỉ ước mang luôn trên người cái bảng ghi “Bạn trai đi công tác”. Đều tại Giang Lệ cả, giọng điệu cao như vậy, phiền chết đi được.Thực ra Giang Lệ không đành lòng để Nhâm Lâm Chi chen chúc trên xe buýt, vậy nên chi bằng tự mình đưa đón, dù sao cũng tiện đường đến công ty, tuy cô cũng có xe nhưng tự mình đưa đón vẫn tốt hơn.
43,
Ngày Nhâm Lâm Chi tốt nghiệp cũng là ngày Giang Lệ và cô làm giấy chứng nhận kết hôn, ngày 30 tháng 6, Nhâm Lâm Chi với tư cách là sinh viên năm cuối tay trái cầm giấy tốt nghiệp, tay phải cầm giấy chứng nhận kết hôn. Đương nhiên làm giấy chứng nhận kết hôn đều đã được sự đồng ý của hai bên cha mẹ, cùng ngày hai nhà đều ăn một bữa cơm chúc mừng, nhưng tiệc rượu xác định được tổ chức vào tháng 8, vừa đúng lúc nghỉ hè, Nhâm Lâm Chi cũng có thời gian dài để chuẩn bị.
Ngày 1 tháng 9 khai giảng, Giang Lệ bắt Nhâm Lâm Chi phải đeo nhẫn ở ngón áp út, lại còn chuẩn bị rất nhiều kẹo mừng, để cô phân phát cho các giáo viên, đặc biệt là các thầy giáo chưa lập gia đình, phần kẹo của lớp Nhâm Lâm Chi cũng được chuẩn bị.
Cuối cùng tất cả mọi người đều biết cô Nhâm và bạn trai đã kết hôn rồi, bánh kẹo đều là đồ cao cấp, quả thực là khiến người ngoài phải ghen tị. Hơn nữa bạn trai của cô Nhâm, không, chồng chứ, mỗi ngày đều kiên trì đưa đón cô đi làm, mỗi ngày vẫn ân ân ái ái, mỗi ngày vẫn hạnh phúc ấm áp.
Không lâu sau đó, Nhâm Lâm Chi mang thai, đúng vậy, là mang thai.
Vì cô liên tục nôn mửa, cảm thấy không đúng liền xin nghỉ làm nửa ngày, một mình đi khám, cũng không báo cho Giang Lệ biết.
Sau khi có được giấy kiểm tra, bác sĩ nói: “Thai được năm tuần rồi, trước ba tháng vẫn chưa ổn định, phải chú ý nghỉ ngơi, cân bằng việc ăn uống, ngủ đủ giấc, duy trì tâm trạng tốt,...”
Sau đó cô không còn nghe được bác sĩ nói gì nữa, chỉ biết là “Thai được năm tuần rồi!”, “Em bé, năm tuần rồi!” “Em bé!” “Năm tuần rồi!” Nhâm Lâm Chi cầm giấy kiểm tra, ngồi trên ghế ở bệnh viện ngẩn người, vô thức gọi cho Giang Lệ, “Bác sĩ nói thai năm tuần rồi, Giang Lệ.” Sau đó dập máy.
Giang Lệ nhận được cuộc điện thoại của Nhâm Lâm Chi, không hiểu, “Thai năm tuần rồi?”
Cảm thấy không đúng liền gọi điện lại cho cô, Nhâm Lâm Chi bị tiếng chuông làm cho giật mình mới hồi phục tinh thần, sờ sờ bụng mình rồi nghe điện thoại của Giang Lệ, “Giang Lệ, anh hù chết em rồi.” Ngữ khí cực kì dịu dàng.
“Em đang ở đâu? Câu nói vừa nãy là có ý gì?” Giang Lệ rất sốt ruột, đã ở dưới bãi đỗ xe chuẩn bị tìm cô rồi.
“Bệnh viện.”
“Bệnh viện nào?”
“Em nhớ đã, à, bệnh viện nhân dân cạnh trường học.”
“Ở đâu trong bệnh viện? Anh lập tức đến ngay.”
Nhâm Lâm Chi đã nghe được tiếng khởi động xe, “Em đang ở vườn hoa, anh tới đi, em chờ.”
“Không được đi đâu hết, anh tới ngay.”
Giang Lệ đi vào bệnh viện, nhìn thấy cô một mình ngồi trên ghế dài ngẩn người, trên tay cầm giấy kiểm tra, vẻ mặt ngây ngốc, hắn nhẹ nhàng đi tới, bình tĩnh đứng trước mặt cô.
Nhâm Lâm Chi thấy có bóng người, ngẩng đầu nhìn, “Giang Lệ anh đến nhanh thật đấy.”
Giang Lệ đến cạnh chỗ cô, ngồi xuống, “Nói đi, thai năm tuần là ý gì?”
Nhâm Lâm Chi tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói, “Giang Lệ, bác sĩ nói thai được năm tuần rồi, em xem giấy kiểm tra nhưng không hiểu, không biết phải làm sao, Giang Lệ, làm sao bây giờ? Thai đã năm tuần rồi, hôm qua em còn ăn hết kem, hôm trước còn ăn món cay Tứ Xuyên, em cũng không để ý, làm sao bây giờ?”
Giang Lệ ôm lấy cô, chậm rãi nói, “Bảo bối, trong bụng em bây giờ có tiểu bảo bối rồi, em làm mẹ rồi, anh cũng đã là cha, cha đưa mẹ đi kiểm tra toàn diện, phải đi hỏi bác sĩ nên chú ý việc gì, tiểu bảo bối của chúng ta nhất định sẽ rất khỏe mạnh, em yên tâm.”
Mắt Nhâm Lâm Chi ngấn nước, “Giang Lệ, em sợ không chăm sóc tốt cho con, làm sao bây giờ, em dễ xúc động, làm cái gì cũng qua loa, Giang Lệ, em sợ.”
“Có anh ở đây, không cần sợ, anh sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con, yên tâm.”
Giang Lệ kiên nhẫn trấn an cô, chuyện này đối với cô có chút đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, là chứng bệnh tiền sản.
Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi đi kiểm tra toàn diện lại một lần nữa, bác sĩ nói thai nhi rất khỏe mạnh, phải chú ý sắp xếp công việc một chút, phải đưa cô đi kiểm tra thai định kỳ.
Lúc này cô mới an tâm, hắn cũng thở dài, “Bác sĩ nói phải giữ tâm trạng thoải mái, bé cưng mới xinh đẹp được.”
Nhâm Lâm Chi cười cười, “Gọi điện báo cho cha mẹ biết đã, chắc hẳn họ sẽ rất vui.”
Sau đó cô thông báo cho ba mẹ hai bên biết, tất cả đều rất vui vì được lên làm ông bà.
Giang Lệ đưa cô về nhà, thuận đường ghé siêu thị mua thức ăn, hắn nói muốn làm bữa tiệc nghênh đón tiểu bảo bối, chào đón nó vào nhà của chúng ta!
Nhâm Lâm Chi bị hắn chọc cười, “Anh thật tốt!”
Tối đó cha mẹ Giang và cha mẹ Nhâm đều đã đến, vừa khen ngợi vừa cho cô vài lời khuyên, họ bảo cô muốn ăn gì thì cứ nói, nếu rảnh có thể tới nấu ngay.
Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi cảm thấy rất ngạc nhiên trước thái độ của cha mẹ, hắn nói: “Con sẽ chăm sóc tốt cô ấy, bây giờ bụng vẫn chưa to, tạm thời vẫn thoải mái, đợi bụng lớn một chút rồi nói sau.”
Thật vất vả cho tâm tình kích động của cha mẹ hai bên, nhìn đống đồ ăn dinh dưỡng, hắn và cô nhìn nhau, Nhâm Lâm Chi nói, “Nhiều thế này cũng phải ăn mất vài năm.”
“Ăn quá nhiều đồ ăn dinh dưỡng cũng không tốt, chúng ta chú ý cân đối dinh dưỡng là được rồi.”
Nhâm Lâm Chi bắt đầu sự nghiệp công tác, vì cô học ngành Hán ngữ, vậy nên việc tìm công việc khá khó khăn khiến Nhâm Lâm Chi rất buồn rầu, đành đi hỏi Giang Lệ.
Ngược lại Giang Lệ không ngờ còn sớm như vậy mà cô đã lo lắng chuyện tìm kiếm việc làm, không sao, chuẩn bị sớm vẫn tốt hơn. Hắn đã sớm cân nhắc đến việc để Nhâm Lâm Chi thi lấy chứng chỉ sư phạm, đến lúc đó ở trường làm giáo viên, không khí ở trường học cũng phù hợp với kiểu người như cô.
Giang Lệ nói ra suy nghĩ của mình, Nhâm ba Nhâm mẹ lập tức đồng ý, con gái làm giáo viên cũng tốt, cuối tuần có thể về nhà, còn nghỉ đông và nghỉ hè, thật tốt.
Sau đó, Giang Lệ mua cho Nhâm Lâm Chi một đống sách, vì thi đậu lấy bằng giáo viên, coi như cô rất liều mạng. Giang Lệ trực tiếp giám sát nên Nhâm Lâm Chi cũng rất ngoan ngoãn tự giác, cuối cùng thành công lấy được bằng sư phạm, ừm, là chứng nhận giáo viên tiểu học môn Ngữ văn.
Dù sao Nhâm Lâm Chi cũng đã học ngành giáo dục tiểu học Ngữ văn năm thứ hai rồi, sau khi kết thúc học kì năm thứ tư có thể vào trường tiểu học thực tập, hoặc có thể chính thức tốt nghiệp.
May mắn là Giang Lệ biết một trường học có thể nhận Nhâm Lâm Chi vào làm, không phải trường sư phạm chuyên nghiệp. Ở bên ngoài cô khá nhiệt tình, đám học sinh tiểu học đều yêu thích, có lẽ là do tài nghệ của cô, đàn dương cầm, violon đều biết.
Ngày đầu tiên đi dạy, đêm trước đó cô khẩn trương đến nỗi không ngủ được, Giang Lệ đưa cô vào trường, dặn dò lễ phép, cử chỉ phải nhẹ nhàng một chút, ngày đầu tiên không cần khẩn trương, rảnh thì gọi cho hắn, tan làm sẽ đến đón cô.
Nhâm Lâm Chi cảm thấy chỉ muốn chạy trốn, ở trước cổng chần chừ một lúc lâu, Giang Lệ vẫn chưa đi, nhìn thấy bộ dạng do dự của cô đành phải xuống xe tới an ủi, học trò đi ra đi vào đã rất nhiều rồi.
Nhâm Lâm Chi nắm góc áo của Giang Lệ, “Giang Lệ, em sợ!”
Dưới cửa ra vào, hai người cứ thân mật như vậy, ừm, có chút không hay, vài học sinh nói, “Lớn rồi còn sợ đến trường sao?”
Hiệu trưởng đang đứng trước cửa chào đón học sinh, nhìn thấy Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi liền đi tới, có chút khó chịu, “Hai vị đây là đưa con đến trường sao?” Lời nói của hiệu trưởng rất uyển chuyển, thực tế ý tứ chính là, không thấy ở đây có nhiều học sinh sao, muốn ân ân ái ái thì về nhà mà làm.
Giang Lệ quay đầu nhìn lại, là người quen, “Chào chú Lý.” Giang Lệ không nghĩ lại gặp được chú Lý nhà bên, hình như ông là hiệu trưởng của trường này, mặc dù từ lâu chú Lý đã là hiệu trưởng trường tiểu học, dạy bảo học trò, nhưng không nghĩ tới lại là ở trường tiểu học mà Nhâm Lâm Chi thực tập.
Hiệu trưởng nhận ra Giang Lệ, lập tức tươi cười, “Là Giang Lệ à, sao lại đến trường tiểu học thế này?”
Giang Lệ kéo Nhâm Lâm Chi tới, “Đây là chú Lý,” cô nhút nhát ngại ngùng chào hỏi, “Chú Lý, buổi sáng tốt lành!”
“Chú Lý, đây là bạn gái của cháu, tên Nhâm Lâm Chi, hôm nay đến trường thực tập, học ngành giáo dục Ngữ văn năm thứ hai rồi ạ, hy vọng chú Lý có thể chiếu cố nhiều hơn.”
Hiệu trưởng Lý cười ha ha, “Thì ra là bạn gái, hôm nay là khai giảng, dạy học hình như là hơi nhanh.”
Nhâm Lâm Chi cảm thấy có chút mất mặt, trước mặt hiệu trưởng đã như vậy, sau này ở trong trường sẽ còn thế nào nữa đây!
Đợi Giang Lệ và hiệu trưởng nói chuyện xong, Nhâm Lâm Chi nhìn Giang Lệ nói, “Ngày đầu tiên đi làm em đã mất thể diện trước mặt hiệu trưởng, anh đi nhanh đi, em phải nhanh chóng đi đưa tin, muộn sẽ không hay, em mạnh mẽ mà, yên tâm.”
Giang Lệ nhanh chóng nắm chặt tay cô, cổ vũ, “Được rồi, cố lên, tan tầm anh đến đón em.”
Nhâm Lâm Chi cảm giác bản thân giống dũng sĩ, không quay đầu đi một mạch vào trường.
Đưa tin, sau đó đến lớp học của mình, dạy học, ngày đầu tiên chỉ có hai tiết, ban đầu Nhâm Lâm Chi khá căng thẳng, về sau mới chậm rãi thả lỏng.
Không khí trong văn phòng cũng rất tốt, các thầy cô thậm chí có phần rất thân thiết, học sinh trong lớp cũng rất nghe lời làm lớp thêm sôi nổi, sau khi tan học có vài học sinh chạy đến hỏi cô, “Cô giáo, lúc sáng em thấy cô ở cổng, người đó có phải là bạn trai của cô không ạ? Hai người ôm nhau chặt thật đấy.”
Nhâm Lâm Chi 囧, cảm thấy mới ngày đầu tiên đã để cho hiệu trưởng và học sinh có ấn tượng xấu rồi.
Buổi chiều Giang Lệ đến đón Nhâm Lâm Chi dưới lớp, cô khổ tâm hét lên, “Hình tượng của em!”
Giang Lệ chỉ cười, “Từ từ sẽ thích ứng thôi.”
42,
Từ khi sau khi Nhâm Lâm Chi đi thực tập ở trường tiểu học, thì thường hay kể cho Giang Lệ nghe về các sự việc ở trường, rồi những chuyện buồn cười của học sinh, hoặc nói về những buổi đi liên hoan của các giáo viên, vân vân... Trong đó, đáng để cho Giang Lệ cảnh giác nhất là giáo viên Lâm, Nhâm Lâm Chi không nói là nam hay nữ, nhưng bằng trực giác Giang Lệ khẳng định giáo viên Lâm đó là nam.
Cái gì mà giáo viên Lâm giúp em chuyển tài liệu giảng dạy, giáo viên Lâm có khiếu hài hước, giáo viên Lâm nói cạnh trường có một nhà hàng rất ngon, Nhâm Lâm Chi thường xuyên nhắc đến người này, giáo viên Lâmvà Nhâm Lâm Chi giống nhau vì đều là người mới đến, là giáo viên dạy thể dục, cũng dễ nhìn, rất tốt bụng, nhiều thầy cô khác, thậm chí cả học sinh đều rất thích anh ta.
Truyện
Của Tui chấm Net “Kể cả em?”
Nhâm Lâm Chi cảm giác nghe được mùi vị không bình thường, “Ồ, Giang Lệ anh ghen sao, người em thích nhất vẫn là anh, yên tâm.”
Sau đó Giang Lệ xuất hiện ở cổng trường, đón Nhâm Lâm Chi tan làm. Hắn đưa cho cô một chiếc nhẫn mới mua, là một chiếc nhẫn đơn giản trang nhã, muốn cô phải đeo ở ngón giữa của tay phải, chứng minh rằng Nhâm Lâm Chi đã là hoa có chủ.
Nhâm Lâm Chi rất vui vẻ, Giang Lệ thực sự xem trọng cô, nhưng mặt khác lại tự hỏi vì sao hắn không đeo nhẫn? Cả ngày anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không tốt, sau đó cũng mua cho hắn một chiếc nhẫn, tuyên bố chủ quyền.
Mỗi ngày Giang Lệ đều kiên trì đưa đón Nhâm Lâm Chi tan làm, trừ khi phải đi công tác thì mới để cô tự lái xe đi, sau đó toàn bộ giáo viên trong trường, thậm chí học sinh cũng biết cô giáo Nhâm có một người bạn trai soái ca, làm cô có chút ngượng ngùng.
Hàng ngày Giang Lệ đều lên giọng tuyên bố chủ quyền, cô không nghĩ hắn lại đưa mình đến tận lớp, cuối cùng cũng đạt được hiệu quả, hỏi nguyên nhân thì hắn trả lời, “Anh sợ người khác nghĩ em bị bỏ rơi.”
Kỳ thực Giang Lệ nói không sai, lần trước Giang Lệ đi công tác không đưa đón cô lên lớp, cô đành phải tự mình lái xe đi làm, thế là có rất nhiều người hỏi bạn trai đâu, lúc đó Nhâm Lâm Chi chỉ ước mang luôn trên người cái bảng ghi “Bạn trai đi công tác”. Đều tại Giang Lệ cả, giọng điệu cao như vậy, phiền chết đi được.Thực ra Giang Lệ không đành lòng để Nhâm Lâm Chi chen chúc trên xe buýt, vậy nên chi bằng tự mình đưa đón, dù sao cũng tiện đường đến công ty, tuy cô cũng có xe nhưng tự mình đưa đón vẫn tốt hơn.
43,
Ngày Nhâm Lâm Chi tốt nghiệp cũng là ngày Giang Lệ và cô làm giấy chứng nhận kết hôn, ngày 30 tháng 6, Nhâm Lâm Chi với tư cách là sinh viên năm cuối tay trái cầm giấy tốt nghiệp, tay phải cầm giấy chứng nhận kết hôn. Đương nhiên làm giấy chứng nhận kết hôn đều đã được sự đồng ý của hai bên cha mẹ, cùng ngày hai nhà đều ăn một bữa cơm chúc mừng, nhưng tiệc rượu xác định được tổ chức vào tháng 8, vừa đúng lúc nghỉ hè, Nhâm Lâm Chi cũng có thời gian dài để chuẩn bị.
Ngày 1 tháng 9 khai giảng, Giang Lệ bắt Nhâm Lâm Chi phải đeo nhẫn ở ngón áp út, lại còn chuẩn bị rất nhiều kẹo mừng, để cô phân phát cho các giáo viên, đặc biệt là các thầy giáo chưa lập gia đình, phần kẹo của lớp Nhâm Lâm Chi cũng được chuẩn bị.
Cuối cùng tất cả mọi người đều biết cô Nhâm và bạn trai đã kết hôn rồi, bánh kẹo đều là đồ cao cấp, quả thực là khiến người ngoài phải ghen tị. Hơn nữa bạn trai của cô Nhâm, không, chồng chứ, mỗi ngày đều kiên trì đưa đón cô đi làm, mỗi ngày vẫn ân ân ái ái, mỗi ngày vẫn hạnh phúc ấm áp.
Không lâu sau đó, Nhâm Lâm Chi mang thai, đúng vậy, là mang thai.
Vì cô liên tục nôn mửa, cảm thấy không đúng liền xin nghỉ làm nửa ngày, một mình đi khám, cũng không báo cho Giang Lệ biết.
Sau khi có được giấy kiểm tra, bác sĩ nói: “Thai được năm tuần rồi, trước ba tháng vẫn chưa ổn định, phải chú ý nghỉ ngơi, cân bằng việc ăn uống, ngủ đủ giấc, duy trì tâm trạng tốt,...”
Sau đó cô không còn nghe được bác sĩ nói gì nữa, chỉ biết là “Thai được năm tuần rồi!”, “Em bé, năm tuần rồi!” “Em bé!” “Năm tuần rồi!” Nhâm Lâm Chi cầm giấy kiểm tra, ngồi trên ghế ở bệnh viện ngẩn người, vô thức gọi cho Giang Lệ, “Bác sĩ nói thai năm tuần rồi, Giang Lệ.” Sau đó dập máy.
Giang Lệ nhận được cuộc điện thoại của Nhâm Lâm Chi, không hiểu, “Thai năm tuần rồi?”
Cảm thấy không đúng liền gọi điện lại cho cô, Nhâm Lâm Chi bị tiếng chuông làm cho giật mình mới hồi phục tinh thần, sờ sờ bụng mình rồi nghe điện thoại của Giang Lệ, “Giang Lệ, anh hù chết em rồi.” Ngữ khí cực kì dịu dàng.
“Em đang ở đâu? Câu nói vừa nãy là có ý gì?” Giang Lệ rất sốt ruột, đã ở dưới bãi đỗ xe chuẩn bị tìm cô rồi.
“Bệnh viện.”
“Bệnh viện nào?”
“Em nhớ đã, à, bệnh viện nhân dân cạnh trường học.”
“Ở đâu trong bệnh viện? Anh lập tức đến ngay.”
Nhâm Lâm Chi đã nghe được tiếng khởi động xe, “Em đang ở vườn hoa, anh tới đi, em chờ.”
“Không được đi đâu hết, anh tới ngay.”
Giang Lệ đi vào bệnh viện, nhìn thấy cô một mình ngồi trên ghế dài ngẩn người, trên tay cầm giấy kiểm tra, vẻ mặt ngây ngốc, hắn nhẹ nhàng đi tới, bình tĩnh đứng trước mặt cô.
Nhâm Lâm Chi thấy có bóng người, ngẩng đầu nhìn, “Giang Lệ anh đến nhanh thật đấy.”
Giang Lệ đến cạnh chỗ cô, ngồi xuống, “Nói đi, thai năm tuần là ý gì?”
Nhâm Lâm Chi tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói, “Giang Lệ, bác sĩ nói thai được năm tuần rồi, em xem giấy kiểm tra nhưng không hiểu, không biết phải làm sao, Giang Lệ, làm sao bây giờ? Thai đã năm tuần rồi, hôm qua em còn ăn hết kem, hôm trước còn ăn món cay Tứ Xuyên, em cũng không để ý, làm sao bây giờ?”
Giang Lệ ôm lấy cô, chậm rãi nói, “Bảo bối, trong bụng em bây giờ có tiểu bảo bối rồi, em làm mẹ rồi, anh cũng đã là cha, cha đưa mẹ đi kiểm tra toàn diện, phải đi hỏi bác sĩ nên chú ý việc gì, tiểu bảo bối của chúng ta nhất định sẽ rất khỏe mạnh, em yên tâm.”
Mắt Nhâm Lâm Chi ngấn nước, “Giang Lệ, em sợ không chăm sóc tốt cho con, làm sao bây giờ, em dễ xúc động, làm cái gì cũng qua loa, Giang Lệ, em sợ.”
“Có anh ở đây, không cần sợ, anh sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con, yên tâm.”
Giang Lệ kiên nhẫn trấn an cô, chuyện này đối với cô có chút đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, là chứng bệnh tiền sản.
Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi đi kiểm tra toàn diện lại một lần nữa, bác sĩ nói thai nhi rất khỏe mạnh, phải chú ý sắp xếp công việc một chút, phải đưa cô đi kiểm tra thai định kỳ.
Lúc này cô mới an tâm, hắn cũng thở dài, “Bác sĩ nói phải giữ tâm trạng thoải mái, bé cưng mới xinh đẹp được.”
Nhâm Lâm Chi cười cười, “Gọi điện báo cho cha mẹ biết đã, chắc hẳn họ sẽ rất vui.”
Sau đó cô thông báo cho ba mẹ hai bên biết, tất cả đều rất vui vì được lên làm ông bà.
Giang Lệ đưa cô về nhà, thuận đường ghé siêu thị mua thức ăn, hắn nói muốn làm bữa tiệc nghênh đón tiểu bảo bối, chào đón nó vào nhà của chúng ta!
Nhâm Lâm Chi bị hắn chọc cười, “Anh thật tốt!”
Tối đó cha mẹ Giang và cha mẹ Nhâm đều đã đến, vừa khen ngợi vừa cho cô vài lời khuyên, họ bảo cô muốn ăn gì thì cứ nói, nếu rảnh có thể tới nấu ngay.
Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi cảm thấy rất ngạc nhiên trước thái độ của cha mẹ, hắn nói: “Con sẽ chăm sóc tốt cô ấy, bây giờ bụng vẫn chưa to, tạm thời vẫn thoải mái, đợi bụng lớn một chút rồi nói sau.”
Thật vất vả cho tâm tình kích động của cha mẹ hai bên, nhìn đống đồ ăn dinh dưỡng, hắn và cô nhìn nhau, Nhâm Lâm Chi nói, “Nhiều thế này cũng phải ăn mất vài năm.”
“Ăn quá nhiều đồ ăn dinh dưỡng cũng không tốt, chúng ta chú ý cân đối dinh dưỡng là được rồi.”
/12
|