Bước vào Nhạc gia, Niệm Ninh nhận thấy Nhạc gia có bầu khí uy quyền và sang trọng hơn Niệm gia rất nhiều lần. Nó bộc lộ sự thanh lịch ở khắp mọi nơi và thể hiện con người của chủ nhân.
“Cô đợi ở đây một lúc, tôi sẽ đi lên lầu và thay quần áo.” Nhạc Cận Ninh nói.
Bổng nhiên Niệm Ninh kéo anh và nói: “Ah này…”
Nhạc Cận Ninh lạnh lùng nói: ‘Có chuyện gì vậy?”
“Tôi … tôi chỉ muốn hỏi, khi nào cha anh sẽ xuống?”
“Tự nhiên ông ấy sẽ xuống khi ông ấy muốn “
Sau đó, Niệm Ninh bị bỏ lại một mình trong phòng khách. Niệm Ninh nhìn người vệ sĩ canh giữ cửa, muốn khóc mà không khóc được. Hôm qua cô thực sự không nên bốc đồng!
Bây giờ cô thậm chí không thể nhớ được sự xuất hiện của người đàn ông đêm qua, đó là một mất mát lớn! Sau.
khi Nhạc Cận Ninh đi tắm, anh đến thư phòng nghiên cứu để giải quyết công việc. Sau khi để Niệm Ninh chờ đợi hơn ba giờ, anh đi xuống cầu thang Khi Niệm Ninh nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, cô lo lắng nói: “Chính xác thì cha anh muốn đối xử với tôi như thế nào?”
Nhạc Cận Ninh đứng trên cầu thang và nhìn cô từ trên xuống, nhướng mày ngạc nhiên: “Tại sao cô vẫn ở đây?”
Niệm Ninh như muốn tắt thở trong người: “Anh không nói thì làm sao tôi biết phải đi đâu?”
Nhạc Cận Ninh lúc này mới bào chữa: ‘Đột nhiên có một người lạ đến ở trong nhà. Điều này khiến tôi chưa quen lắm, nên vô tình quên.”
Sau đó, anh nói với người giúp việc gần nhất: ‘Đưa cô Niệm Ninh trở về phòng và sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy”
Niệm Ninh không nói nên lời chỉ đi theo người giúp việc. Khi cô nín thở và vượt qua Nhạc Cận Ninh. Thì anh ta nói: ” Hôm nay, hãy để cô Niệm vào bếp để chuẩn bị bữa tối.”
“Chuẩn bị bữa tối?”
“Có gì đó không đúng?”
Niệm Ninh không biết nấu ăn, thậm chí cô còn không muốn vào bếp!
Vì cô là một đại tiểu thư trong một gia đình cũng thuộc hàng khá giả. Hằng ngày đều có người bưng kẻ hầu. Mọi thứ đều luôn được chu cấp.
“Tôi không thể nấu ăn.” Niệm Ninh đáp trả lời đề nghị của anh ta.
“Cô không thể học được sao”
Nhạc Cận Ninh nhắc nhở và châm biếm cô: ‘Cô đừng quên những điều “tốt đẹp” cô đã làm. Việc chuẩn bị một bữa tối phong phú sẽ giúp cô bù đắp phần nào.”
“Ý anh là, cha anh sẽ không truy vấn việc này sau khi tôi chuẩn bị bữa tối?”
“Tôi không nói điều đó, nhưng tôi chỉ đưa ra một gợi ý cho cô mà thôi.” Nhạc Cận Ninh đã sửa lại suy nghĩ của Niệm Ninh.
“Tôi sẽ gọi cô là: Cô Niệm.”
Nhạc Cận Ninh không muốn gọi Niệm Ninh, vị hôn thê của mình, là “mẹ kế” Niệm Ninh nghiến răng và nói, .
“Không phải chỉ là bữa tối thôi sao? Để tôi làm!”
“Cô đợi ở đây một lúc, tôi sẽ đi lên lầu và thay quần áo.” Nhạc Cận Ninh nói.
Bổng nhiên Niệm Ninh kéo anh và nói: “Ah này…”
Nhạc Cận Ninh lạnh lùng nói: ‘Có chuyện gì vậy?”
“Tôi … tôi chỉ muốn hỏi, khi nào cha anh sẽ xuống?”
“Tự nhiên ông ấy sẽ xuống khi ông ấy muốn “
Sau đó, Niệm Ninh bị bỏ lại một mình trong phòng khách. Niệm Ninh nhìn người vệ sĩ canh giữ cửa, muốn khóc mà không khóc được. Hôm qua cô thực sự không nên bốc đồng!
Bây giờ cô thậm chí không thể nhớ được sự xuất hiện của người đàn ông đêm qua, đó là một mất mát lớn! Sau.
khi Nhạc Cận Ninh đi tắm, anh đến thư phòng nghiên cứu để giải quyết công việc. Sau khi để Niệm Ninh chờ đợi hơn ba giờ, anh đi xuống cầu thang Khi Niệm Ninh nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, cô lo lắng nói: “Chính xác thì cha anh muốn đối xử với tôi như thế nào?”
Nhạc Cận Ninh đứng trên cầu thang và nhìn cô từ trên xuống, nhướng mày ngạc nhiên: “Tại sao cô vẫn ở đây?”
Niệm Ninh như muốn tắt thở trong người: “Anh không nói thì làm sao tôi biết phải đi đâu?”
Nhạc Cận Ninh lúc này mới bào chữa: ‘Đột nhiên có một người lạ đến ở trong nhà. Điều này khiến tôi chưa quen lắm, nên vô tình quên.”
Sau đó, anh nói với người giúp việc gần nhất: ‘Đưa cô Niệm Ninh trở về phòng và sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy”
Niệm Ninh không nói nên lời chỉ đi theo người giúp việc. Khi cô nín thở và vượt qua Nhạc Cận Ninh. Thì anh ta nói: ” Hôm nay, hãy để cô Niệm vào bếp để chuẩn bị bữa tối.”
“Chuẩn bị bữa tối?”
“Có gì đó không đúng?”
Niệm Ninh không biết nấu ăn, thậm chí cô còn không muốn vào bếp!
Vì cô là một đại tiểu thư trong một gia đình cũng thuộc hàng khá giả. Hằng ngày đều có người bưng kẻ hầu. Mọi thứ đều luôn được chu cấp.
“Tôi không thể nấu ăn.” Niệm Ninh đáp trả lời đề nghị của anh ta.
“Cô không thể học được sao”
Nhạc Cận Ninh nhắc nhở và châm biếm cô: ‘Cô đừng quên những điều “tốt đẹp” cô đã làm. Việc chuẩn bị một bữa tối phong phú sẽ giúp cô bù đắp phần nào.”
“Ý anh là, cha anh sẽ không truy vấn việc này sau khi tôi chuẩn bị bữa tối?”
“Tôi không nói điều đó, nhưng tôi chỉ đưa ra một gợi ý cho cô mà thôi.” Nhạc Cận Ninh đã sửa lại suy nghĩ của Niệm Ninh.
“Tôi sẽ gọi cô là: Cô Niệm.”
Nhạc Cận Ninh không muốn gọi Niệm Ninh, vị hôn thê của mình, là “mẹ kế” Niệm Ninh nghiến răng và nói, .
“Không phải chỉ là bữa tối thôi sao? Để tôi làm!”
/446
|