“Chờ chút.” Trong tiềm thức, Nhạc Cận Ninh giơ tay ra, muốn ngăn Niệm Ninh đóng cửa.
Nhưng không ngờ tới tay của anh vừa để bên mép cửa, Niệm Ninh trực tiếp chuẩn bị đóng cửa lại, chờ đến khi nhìn thấy tay của anh thò qua khe cửa, cho dù muốn dừng lại cũng dừng không được.
“Phập.” Tay của Nhạc Cận Ninh bị kẹt ở cửa, ngay lập tức thở ra một hơi đau đớn.
“Anh thế nào rồi?” Niệm Ninh không ngờ cô chỉ muốn đóng cửa, Nhạc Cận Ninh lại thực sự giơ tay cho vào, vẫn may lực của cô không quá mạnh, nếu không tay của Nhạc Cận Ninh có thể sẽ bị kẹp gãy.
Cô vội vã mở cửa ra, kéo lấy tay của Nhạc Cận Ninh, phát hiện mu bàn tay của anh bị kẹp một vết tím đỏ, còn bị lõm xuống, nhưng vấn may không bị thương đến xương cốt.
Nhạc Cận Ninh không trả lời câu hỏi của Niệm Ninh, mà trực tiếp rút †ay mình ra khỏi tay cô, hai tay ôm chặt cô trong lòng, quay người ôm cô cùng vào bên trong phòng khách sạn, tay trái đóng cửa lại.
Tất cả động tác của anh đều tự nhiên lưu loát, không một chút dây dưa.
Chờ đến khi Niệm Ninh phản ứng lại, cô đã bị Nhạc Cận Ninh thành công ép cô vào giữa bức tường và cơ thể anh.
“Anh mau buông ra!” Khi Niệm Ninh nhận thức được đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên mạnh mẽ đấm vào cơ thể Nhạc Cận Ninh.
Nhưng Nhạc Cận Ninh hoàn toàn không động đậy, ngược lại dáng vẻ vô cùng kiên nhãn nói với cô: ‘Giữa anh và Tô Mạt không đơn giản như em nhìn thấy, em thật sự không muốn nghe câu chuyện từ đầu tới cuối sao? Chỉ dựa vào những gì em nhìn thấy liền phán cho anh tội tử hình, em cảm thấy như vậy có công bằng với anh không?”
Công bằng?
Anh lại còn không biết ngượng nói công bằng với cô?
Niệm Ninh tức giận nói: ‘Nhạc Cận Ninh, vậy anh có từng nghĩ tới những hành động của anh trong thời gian dài như thế, có công bằng với em sao?”
Nhạc Cận Ninh vùi đầu vào vai của Niệm Ninh, không nói chuyện, Tô Mạt ba năm trước từng cứu anh, mạng của anh là của Tô Mạt, anh từng nói cả đời sẽ chăm sóc cho Tô Mạt, bây giờ Tô Mạt tỉnh lại, anh không thể không quan tâm cô ấy.
Thực ra lý trí nói với anh, Niệm Ninh muốn rời đi, anh không nên ngăn lại, chỉ cần cho cô một khoản tiền bồi thường lớn là được.
Nhưng vừa nghĩ tới Niệm Ninh sẽ rời đi, trong lòng anh dường như bị ai móc mất, bất kể như thế nào anh đều không muốn để cô đi như vậy.
Niệm Ninh cảm nhận khí ấm nóng ở vai của mình, đột nhiên trong khoảnh khắc đó, có chút mềm lòng, nhưng chỉ là khoảnh khắc mà thôi. Hễ nghĩ tới Nhạc Cận Ninh trước kia đối tốt với cô như vậy, chỉ là đem cô coi thành vật thế thân, sắc mặt cô càng lạnh hơn: “Như vậy đi, anh không phải muốn giải thích với em tất cả mọi chuyện giữa anh và Tô Mạt sao? Được, em nghe anh giải thích, nhưng anh bỏ em ra trước đã.”
Dù sao điều cần biết điều không cần biết cô đều đã biết hết rồi, cũng không có gì mà hiện tại cô không thể nghe nữa, dứt khoát xem anh rốt cuộc muốn nói gì.
Cô có thể nhìn ra, nếu như không nói rõ ràng, Nhạc Cận Ninh sẽ không tha cho cô.
Nhạc Cận Ninh xác nhận nói: ‘Em thực sự bằng lòng nghe anh giải thích sao?”
“Lời giải thích của anh em có thể nghe, nhưng sau khi anh nói xong, bắt buộc phải rời khỏi nơi này.” Niệm Ninh lạnh lùng nói.
Bất kể như thế nào, Niệm Ninh ít nhất cũng nguyện ý nghe anh giải thích, không cần biết cô có rời đi hay không, việc quan trọng bây giờ là phải khiến cô bình tĩnh lại. Được.” Nhạc Cận Ninh vui vẻ đáp lại, cuối cùng cũng buông Niệm Ninh ra, nắm tay cô ngồi xuống ghế sô pha.
Nhưng không ngờ tới tay của anh vừa để bên mép cửa, Niệm Ninh trực tiếp chuẩn bị đóng cửa lại, chờ đến khi nhìn thấy tay của anh thò qua khe cửa, cho dù muốn dừng lại cũng dừng không được.
“Phập.” Tay của Nhạc Cận Ninh bị kẹt ở cửa, ngay lập tức thở ra một hơi đau đớn.
“Anh thế nào rồi?” Niệm Ninh không ngờ cô chỉ muốn đóng cửa, Nhạc Cận Ninh lại thực sự giơ tay cho vào, vẫn may lực của cô không quá mạnh, nếu không tay của Nhạc Cận Ninh có thể sẽ bị kẹp gãy.
Cô vội vã mở cửa ra, kéo lấy tay của Nhạc Cận Ninh, phát hiện mu bàn tay của anh bị kẹp một vết tím đỏ, còn bị lõm xuống, nhưng vấn may không bị thương đến xương cốt.
Nhạc Cận Ninh không trả lời câu hỏi của Niệm Ninh, mà trực tiếp rút †ay mình ra khỏi tay cô, hai tay ôm chặt cô trong lòng, quay người ôm cô cùng vào bên trong phòng khách sạn, tay trái đóng cửa lại.
Tất cả động tác của anh đều tự nhiên lưu loát, không một chút dây dưa.
Chờ đến khi Niệm Ninh phản ứng lại, cô đã bị Nhạc Cận Ninh thành công ép cô vào giữa bức tường và cơ thể anh.
“Anh mau buông ra!” Khi Niệm Ninh nhận thức được đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên mạnh mẽ đấm vào cơ thể Nhạc Cận Ninh.
Nhưng Nhạc Cận Ninh hoàn toàn không động đậy, ngược lại dáng vẻ vô cùng kiên nhãn nói với cô: ‘Giữa anh và Tô Mạt không đơn giản như em nhìn thấy, em thật sự không muốn nghe câu chuyện từ đầu tới cuối sao? Chỉ dựa vào những gì em nhìn thấy liền phán cho anh tội tử hình, em cảm thấy như vậy có công bằng với anh không?”
Công bằng?
Anh lại còn không biết ngượng nói công bằng với cô?
Niệm Ninh tức giận nói: ‘Nhạc Cận Ninh, vậy anh có từng nghĩ tới những hành động của anh trong thời gian dài như thế, có công bằng với em sao?”
Nhạc Cận Ninh vùi đầu vào vai của Niệm Ninh, không nói chuyện, Tô Mạt ba năm trước từng cứu anh, mạng của anh là của Tô Mạt, anh từng nói cả đời sẽ chăm sóc cho Tô Mạt, bây giờ Tô Mạt tỉnh lại, anh không thể không quan tâm cô ấy.
Thực ra lý trí nói với anh, Niệm Ninh muốn rời đi, anh không nên ngăn lại, chỉ cần cho cô một khoản tiền bồi thường lớn là được.
Nhưng vừa nghĩ tới Niệm Ninh sẽ rời đi, trong lòng anh dường như bị ai móc mất, bất kể như thế nào anh đều không muốn để cô đi như vậy.
Niệm Ninh cảm nhận khí ấm nóng ở vai của mình, đột nhiên trong khoảnh khắc đó, có chút mềm lòng, nhưng chỉ là khoảnh khắc mà thôi. Hễ nghĩ tới Nhạc Cận Ninh trước kia đối tốt với cô như vậy, chỉ là đem cô coi thành vật thế thân, sắc mặt cô càng lạnh hơn: “Như vậy đi, anh không phải muốn giải thích với em tất cả mọi chuyện giữa anh và Tô Mạt sao? Được, em nghe anh giải thích, nhưng anh bỏ em ra trước đã.”
Dù sao điều cần biết điều không cần biết cô đều đã biết hết rồi, cũng không có gì mà hiện tại cô không thể nghe nữa, dứt khoát xem anh rốt cuộc muốn nói gì.
Cô có thể nhìn ra, nếu như không nói rõ ràng, Nhạc Cận Ninh sẽ không tha cho cô.
Nhạc Cận Ninh xác nhận nói: ‘Em thực sự bằng lòng nghe anh giải thích sao?”
“Lời giải thích của anh em có thể nghe, nhưng sau khi anh nói xong, bắt buộc phải rời khỏi nơi này.” Niệm Ninh lạnh lùng nói.
Bất kể như thế nào, Niệm Ninh ít nhất cũng nguyện ý nghe anh giải thích, không cần biết cô có rời đi hay không, việc quan trọng bây giờ là phải khiến cô bình tĩnh lại. Được.” Nhạc Cận Ninh vui vẻ đáp lại, cuối cùng cũng buông Niệm Ninh ra, nắm tay cô ngồi xuống ghế sô pha.
/446
|