Rốt cục là vui vẻ vì chính Niệm Ninh, hay là bởi vì khuôn mặt kia của cô.
Bây giờ ngay cả bản thân anh cũng bị lạc mất phương hướng.
“Rốt cục người phụ nữ kia là ai, có quan hệ gì với anh?” Niệm Ninh cắn môi, chật vật hỏi.
Thật ra những điều này Tân Tuyết Tùng đều đã nói với cô, chẳng qua là trong lòng cô vấn còn ôm một chút ảo tưởng cuối cùng.
Cô hi vọng quan hệ giữa Nhạc Cận Ninh và Tô Mạt không phải như những gì Tần Tuyết Tùng đã nói cho cô biết.
Chỉ cần anh nói không phải thì cô sẽ tin.
Nhạc Cận Ninh cũng không muốn giấu giếm Niệm Ninh nữa, đôi mắt đen bóng của anh khẽ nhắm lại, hít sâu một hơi.
Sau đó anh nhìn Niệm Ninh và mở miệng nói: “Cô ấy tên là Tô Mạt, là…mối tình đầu của anh.”
Mọi thứ hoàn toàn giống như lời Tần Tuyết Tùng đã nói.
Niệm Ninh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, giọng nói nghẹn ngào tiếp tục hỏi: “Vậy em hỏi anh, khi ấy ngay cả bản thân em anh cũng chưa gặp đã nói với nhà họ Niệm là muốn cưới em, mà lại còn hào phóng cho em mượn hai trăm bốn mươi tỷ, có phải là vì dáng dấp của em và Tô Mạt rất giống nhau hay không, cho nên mục đích ban đầu của anh chính là cưới một kẻ thay thế Tô Mạt đúng không?”
Người nhà họ Niệm coi cô như vật trao đổi lợi ích, cô vốn tưởng rằng có thể rời khỏi cái bể khổ nhà họ Niệm này để đi tới một hòn đảo có thể mang hạnh phúc đến cho cô, nhưng dường như cô đã nhầm.
Căn bản Nhạc Cận Ninh không phải là hòn đảo có thể cho cô hạnh phúc, mà là một vực thẳm khác tràn ngập sương mù.
“Niệm Ninh, em phải tin tưởng anh, thật ra… Nhạc Cận Ninh cố gắng dùng giọng điệu chậm dần, anh muốn trao đổi thật tốt với Niệm Ninh.
Thế nhưng hình như Niệm Ninh không muốn như vậy.
Niệm Ninh cười lạnh nói: “Em không muốn nghe cái gọi là lời giải thích của anh, anh chỉ cân nói cho em biết phải hay là không phải?”
Nhạc Cận Ninh nhìn dáng vẻ của Niệm Ninh thì biết mình không thể chối cãi được.
Vốn dĩ anh muốn phủ nhận nhưng mà ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của Niệm Ninh thì chợt nhớ tới những lời trước đó Niệm Ninh đã từng nói.
Cô rất ghét người khác lừa cô, bất kỳ chuyện gì cũng không được.
Cho nên sau khi Nhạc Cận Ninh suy nghĩ thì cuối cùng vấn khẽ gật đầu.
Đáp án này của Nhạc Cận Ninh nằm trong dự đoán của Niệm Ninh, nhưng nó cũng năm ngoài dự đoán cô.
“Cho dù lúc đầu anh đồng ý cưới em đúng là vì ngoại hình của em và Tô Mạt giống nhau, nhưng đó là lúc trước chứ không phải là hiện tại.” Nhạc Cận Ninh muốn giải thích điều gì đó.
“Hiện tại?” Niệm Ninh giống như nghe thấy một câu chuyện cười hài hước nào đó: “Lúc trước anh cưới em là bởi vì dáng dấp của em và Tô Mạt rất giống nhau, hiện tại bởi vì Tô Mạt đã tỉnh lại cho nên ngay trong hôn lễ, trước mắt bao nhiêu người anh vứt bỏ em mà đi, anh còn có thể làm em tin là trong lòng anh có em sao?”
Nói xong bỗng nhiên cô cười ra tiếng: “Nhạc Cận Ninh, em không phải đồ ngut”
Cảm giác bị người ta đùa bốn trong lòng bàn tay thật sự rất khó chịu, trước đó bởi vì liên quan đến người nhà họ Niệm cho nên cô bất lực trong việc tìm kiếm chỗ dựa.
Bây giờ ngay cả bản thân anh cũng bị lạc mất phương hướng.
“Rốt cục người phụ nữ kia là ai, có quan hệ gì với anh?” Niệm Ninh cắn môi, chật vật hỏi.
Thật ra những điều này Tân Tuyết Tùng đều đã nói với cô, chẳng qua là trong lòng cô vấn còn ôm một chút ảo tưởng cuối cùng.
Cô hi vọng quan hệ giữa Nhạc Cận Ninh và Tô Mạt không phải như những gì Tần Tuyết Tùng đã nói cho cô biết.
Chỉ cần anh nói không phải thì cô sẽ tin.
Nhạc Cận Ninh cũng không muốn giấu giếm Niệm Ninh nữa, đôi mắt đen bóng của anh khẽ nhắm lại, hít sâu một hơi.
Sau đó anh nhìn Niệm Ninh và mở miệng nói: “Cô ấy tên là Tô Mạt, là…mối tình đầu của anh.”
Mọi thứ hoàn toàn giống như lời Tần Tuyết Tùng đã nói.
Niệm Ninh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, giọng nói nghẹn ngào tiếp tục hỏi: “Vậy em hỏi anh, khi ấy ngay cả bản thân em anh cũng chưa gặp đã nói với nhà họ Niệm là muốn cưới em, mà lại còn hào phóng cho em mượn hai trăm bốn mươi tỷ, có phải là vì dáng dấp của em và Tô Mạt rất giống nhau hay không, cho nên mục đích ban đầu của anh chính là cưới một kẻ thay thế Tô Mạt đúng không?”
Người nhà họ Niệm coi cô như vật trao đổi lợi ích, cô vốn tưởng rằng có thể rời khỏi cái bể khổ nhà họ Niệm này để đi tới một hòn đảo có thể mang hạnh phúc đến cho cô, nhưng dường như cô đã nhầm.
Căn bản Nhạc Cận Ninh không phải là hòn đảo có thể cho cô hạnh phúc, mà là một vực thẳm khác tràn ngập sương mù.
“Niệm Ninh, em phải tin tưởng anh, thật ra… Nhạc Cận Ninh cố gắng dùng giọng điệu chậm dần, anh muốn trao đổi thật tốt với Niệm Ninh.
Thế nhưng hình như Niệm Ninh không muốn như vậy.
Niệm Ninh cười lạnh nói: “Em không muốn nghe cái gọi là lời giải thích của anh, anh chỉ cân nói cho em biết phải hay là không phải?”
Nhạc Cận Ninh nhìn dáng vẻ của Niệm Ninh thì biết mình không thể chối cãi được.
Vốn dĩ anh muốn phủ nhận nhưng mà ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của Niệm Ninh thì chợt nhớ tới những lời trước đó Niệm Ninh đã từng nói.
Cô rất ghét người khác lừa cô, bất kỳ chuyện gì cũng không được.
Cho nên sau khi Nhạc Cận Ninh suy nghĩ thì cuối cùng vấn khẽ gật đầu.
Đáp án này của Nhạc Cận Ninh nằm trong dự đoán của Niệm Ninh, nhưng nó cũng năm ngoài dự đoán cô.
“Cho dù lúc đầu anh đồng ý cưới em đúng là vì ngoại hình của em và Tô Mạt giống nhau, nhưng đó là lúc trước chứ không phải là hiện tại.” Nhạc Cận Ninh muốn giải thích điều gì đó.
“Hiện tại?” Niệm Ninh giống như nghe thấy một câu chuyện cười hài hước nào đó: “Lúc trước anh cưới em là bởi vì dáng dấp của em và Tô Mạt rất giống nhau, hiện tại bởi vì Tô Mạt đã tỉnh lại cho nên ngay trong hôn lễ, trước mắt bao nhiêu người anh vứt bỏ em mà đi, anh còn có thể làm em tin là trong lòng anh có em sao?”
Nói xong bỗng nhiên cô cười ra tiếng: “Nhạc Cận Ninh, em không phải đồ ngut”
Cảm giác bị người ta đùa bốn trong lòng bàn tay thật sự rất khó chịu, trước đó bởi vì liên quan đến người nhà họ Niệm cho nên cô bất lực trong việc tìm kiếm chỗ dựa.
/446
|