Cô nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng chợt dâng lên một đợt cảm giác tội lỗi.
Bà đã lớn tuổi, còn đặc biệt đến dự đám cưới của cô, nhưng cuối cùng chú rể chỉ nhận một cuộc điện thoại rồi bỏ đi không nói một lời, đám cưới trở thành trò hề trong mắt mọi người.
Chắc bà đang lo lắng cho cô lắm nhỉ?
Nghĩ đến đây, Niệm Ninh đột nhiên cảm thấy áy náy một hồi, khóe mắt chợt hiện lên một chút nước mắt.
“Bà ơi, sao bà lại tới đây?” Niệm Ninh lập tức vực dậy tinh thần, cô biết tại sao bà nội lại tới đây, nhưng cô vẫn chưa biết nên giải thích với bà như thế nào.
“Niệm Ninh, vì sao vừa rồi Cận Ninh lại chạy đi thế? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Bà nội lo lắng hỏi.
Trong mắt bà, Nhạc Cận Ninh luôn là một chàng trai tốt, có trách nhiệm và rất cẩn thận quan tâm với Niệm Ninh, chắc hản chuyện ngày hôm nãy đã có hiểu lầm gì đó.
“Bà nội…”Niệm Ninh vừa định nói, đúng lúc này…
“Còn có thể có chuyện gì chứ, chú rể đã bỏ rơi cô dâu trong đám cưới rồi bỏ chạy, điều đó chứng tỏ anh ta đã hối hận về cuộc hôn nhân mà thôi, chứ còn có thể thế nào.” Niệm Tâm Như không biết đã đứng ở cửa phòng chờ từ khi nào, không đợi Niệm Ninh an ủi bà nội, đã trực tiếp mở miệng nói thay.
“Niệm Tâm Như, cô tốt nhất nên câm cái miệng của mình lại, đừng có ăn nói linh tinh!” Niệm Ninh hung tợn lườm Niệm Tâm Như một cái.
Có điều, có bà nội ở đây, cô không tiện nói thêm điều gì.
“Tôi nói linh tinh chỗ nào? Hôn lễ hôm nay quan trọng như vậy, tất cả những nhân vật quan trọng, nổi tiếng, có địa vị trong thành phố đến tới tham dự, nhưng Nhạc Cận Ninh lại bỏ rơi cô một mình ở hôn lễ rồi chạy đi trước mặt bao nhiêu người, Niệm Ninh, cô thật sự khiến nhà họ Niệm mất mặt.” Niệm Tâm Như vừa nói vừa cười chế giều.
Niệm Ninh hôm nay thật sự rất mất mặt, đúng là không thể ngờ Niệm Ninh cô ta cũng có ngày hôm nay.
Cũng không đúng!
Cô sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy!
Điều khiến Niệm Tâm Như không ngờ là ngày này lại đến sớm như vậy!
“Niệm Ninh, những gì con bé có thật không?” Sắc mặt bà nội đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Nhà dột từ nóc cũng chỉ đến như vậy thôi!
Niệm Ninh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách: “Niệm Tâm Như, cô lập tức ra ngoài cho tôi, nếu như cô còn nói thêm một câu, tôi đảm bảo sẽ khiến cô hối hận!”
Niệm Tâm Như không có đi mà còn cười lạnh, tiếp tục nói những lời chế nhạo: “Niệm Ninh, cô còn tưởng rằng cô chính là bảo bối mà Nhạc Cận Ninh nâng níu trong lòng bàn tay sao? Cô thấy có tên đàn ông nào yêu cô thật lòng mà lại ngay trong đám cưới không thèm nói một câu rồi dứt khoát bỏ cô mà đi không? Bây giờ vấn còn chưa rõ rốt cuộc ai mới là người nên hối hận đâu”
Sau khi nói xong, nhìn thấy dáng vẻ hung hăng khó chịu của Niệm Ninh, trong lòng chỉ cảm thấy hết sức sảng khoái.
Cơ hội bỏ đá xuống giếng vẫn còn rất nhiều, tạm thời không gấp, nghĩ vậy cô ta mỉm cười rồi rời đi.
Cô ta thật sự lâu lắm rồi mới vui vẻ như vậy, bây giờ muốn tìm một nơi nào đó để chúc mừng một chút.
Sắc mặt Niệm Ninh rất khó coi, muốn dạy dỗ Niệm Tâm Như một bài học nhớ đời, nhưng mà lúc này…
Bà nội đứng bên cạnh cô đột nhiên cả người đều mềm nhữn, trong phút chốc ngã xuống bất tỉnh.
“Bà nội…” Niệm Ninh thấy bà nội ngất xỉu, hoảng loạn kêu lên.
Bà đã lớn tuổi, còn đặc biệt đến dự đám cưới của cô, nhưng cuối cùng chú rể chỉ nhận một cuộc điện thoại rồi bỏ đi không nói một lời, đám cưới trở thành trò hề trong mắt mọi người.
Chắc bà đang lo lắng cho cô lắm nhỉ?
Nghĩ đến đây, Niệm Ninh đột nhiên cảm thấy áy náy một hồi, khóe mắt chợt hiện lên một chút nước mắt.
“Bà ơi, sao bà lại tới đây?” Niệm Ninh lập tức vực dậy tinh thần, cô biết tại sao bà nội lại tới đây, nhưng cô vẫn chưa biết nên giải thích với bà như thế nào.
“Niệm Ninh, vì sao vừa rồi Cận Ninh lại chạy đi thế? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Bà nội lo lắng hỏi.
Trong mắt bà, Nhạc Cận Ninh luôn là một chàng trai tốt, có trách nhiệm và rất cẩn thận quan tâm với Niệm Ninh, chắc hản chuyện ngày hôm nãy đã có hiểu lầm gì đó.
“Bà nội…”Niệm Ninh vừa định nói, đúng lúc này…
“Còn có thể có chuyện gì chứ, chú rể đã bỏ rơi cô dâu trong đám cưới rồi bỏ chạy, điều đó chứng tỏ anh ta đã hối hận về cuộc hôn nhân mà thôi, chứ còn có thể thế nào.” Niệm Tâm Như không biết đã đứng ở cửa phòng chờ từ khi nào, không đợi Niệm Ninh an ủi bà nội, đã trực tiếp mở miệng nói thay.
“Niệm Tâm Như, cô tốt nhất nên câm cái miệng của mình lại, đừng có ăn nói linh tinh!” Niệm Ninh hung tợn lườm Niệm Tâm Như một cái.
Có điều, có bà nội ở đây, cô không tiện nói thêm điều gì.
“Tôi nói linh tinh chỗ nào? Hôn lễ hôm nay quan trọng như vậy, tất cả những nhân vật quan trọng, nổi tiếng, có địa vị trong thành phố đến tới tham dự, nhưng Nhạc Cận Ninh lại bỏ rơi cô một mình ở hôn lễ rồi chạy đi trước mặt bao nhiêu người, Niệm Ninh, cô thật sự khiến nhà họ Niệm mất mặt.” Niệm Tâm Như vừa nói vừa cười chế giều.
Niệm Ninh hôm nay thật sự rất mất mặt, đúng là không thể ngờ Niệm Ninh cô ta cũng có ngày hôm nay.
Cũng không đúng!
Cô sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy!
Điều khiến Niệm Tâm Như không ngờ là ngày này lại đến sớm như vậy!
“Niệm Ninh, những gì con bé có thật không?” Sắc mặt bà nội đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Nhà dột từ nóc cũng chỉ đến như vậy thôi!
Niệm Ninh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách: “Niệm Tâm Như, cô lập tức ra ngoài cho tôi, nếu như cô còn nói thêm một câu, tôi đảm bảo sẽ khiến cô hối hận!”
Niệm Tâm Như không có đi mà còn cười lạnh, tiếp tục nói những lời chế nhạo: “Niệm Ninh, cô còn tưởng rằng cô chính là bảo bối mà Nhạc Cận Ninh nâng níu trong lòng bàn tay sao? Cô thấy có tên đàn ông nào yêu cô thật lòng mà lại ngay trong đám cưới không thèm nói một câu rồi dứt khoát bỏ cô mà đi không? Bây giờ vấn còn chưa rõ rốt cuộc ai mới là người nên hối hận đâu”
Sau khi nói xong, nhìn thấy dáng vẻ hung hăng khó chịu của Niệm Ninh, trong lòng chỉ cảm thấy hết sức sảng khoái.
Cơ hội bỏ đá xuống giếng vẫn còn rất nhiều, tạm thời không gấp, nghĩ vậy cô ta mỉm cười rồi rời đi.
Cô ta thật sự lâu lắm rồi mới vui vẻ như vậy, bây giờ muốn tìm một nơi nào đó để chúc mừng một chút.
Sắc mặt Niệm Ninh rất khó coi, muốn dạy dỗ Niệm Tâm Như một bài học nhớ đời, nhưng mà lúc này…
Bà nội đứng bên cạnh cô đột nhiên cả người đều mềm nhữn, trong phút chốc ngã xuống bất tỉnh.
“Bà nội…” Niệm Ninh thấy bà nội ngất xỉu, hoảng loạn kêu lên.
/446
|