Đêm qua, vì Nhạc Cận Ninh mà ăn không đầy đủ, nên sang nay thực sự rất đói.
“Vâng thưa cô, xin đợi một chút.”
Sau khi hỏi xong, người giúp việc vội vã vào bếp.
Ngay sau đó, bữa sáng đã được chuẩn bị và mang ra ngoài.
Khi Niệm Ninh vừa mới bắt đầu ăn thì Nhạc Cận Ninh đã ngồi ngay bên cạnh cô. Chuyển động trong tay cô khựng lại một chút, và cô di chuyển sang một bên không một tiếng động, sợ rằng Nhạc Cận Ninh sẽ phải làm điều gì đó không đứng đắn với cô sau đó.
Nhạc Cận Ninh thấy hành động buồn cười của Niệm Ninh cộng với khuôn mặt ngây thơ ham ăn ham uống của cô thì sự tức giận của anh cuối cùng cũng lắng xuống phần nào.
Quên đi, người phụ nữ này chưa biết ai là người đàn ông của cô ta.
Anh vân không quan tâm đến người phụ nữ ngu ngốc này!
Niệm Ninh bí mật quan sát Nhạc Cận Ninh, thấy rằng anh ta không có ý gây rắc rối cho cô nên cô thở phào nhẹ nhõm.
Ông Nhạc không có ý định cho cô về ngôi nhà cũ. Cô và Nhạc Cận Ninh vân phải sống chung dưới một mái nhà.
Nếu có thể cùng sống một cách hòa bình, tất nhiên đó là điều tốt nhất.
“Tôi phải đi làm, cô ở trong biệt thự, nếu ai đó bắt nạt cô một lần nữa, hãy nói với chú Hoàng. Đừng chạm vào nước, cô rõ không?”
Nhạc Cận Ninh quả quyết khuyên cô.
Người phụ nữ này thật ngu ngốc.
Đã được vài ngày, và những gợi ý ‘ anh ấy đưa ra rõ ràng đến mức ngay cả một đứa học sinh tiểu học cũng hiểu ra.
Vậy mà cô ta đến giờ vẫn không biết mình kết hôn với ai. Giống như IQ của cô ta bị hóa thạch vậy.
Thật là một cô gái ngốc và vô dụng II Niệm Ninh vẫn đang uống cháo từ từ, gật đầu trong tiềm thức: “Được rồi…”
Nhạc Cận Ninh thấy rằng cô cư xử rất tốt, và nỗi bưồn trong lòng anh ta cuối cùng cũng tan biến. Anh xoa đầu cô: “Cô biết là tốt!”
Một đường màu đen xuất hiện trên trán của Niệm Ninh. Làm thế nào ?
Anh ta xoa đầu mình. Như thể anh ta đang võ đầu một con chó con vậy.
Mình là mẹ kế của anh ta, thực sự lớn hơn anh ta về vai vế.
Sợ những lời mình nói với Niệm Ninh không hiệu quả với cô ta, Nhạc Cận Ninh đặc biệt nói với chú Hoàng rằng: “Chú Hoàng chú ý quan sát cô ấy, đừng để cô ấy chạm vào nước lần nữa, nếu cô ấy không vâng lời, chú cứ gọi cho tôi.”
Niệm Ninh nghe lời thú nhận của Nhạc Cận Ninh, lặng lẽ đảo mắt và lẩm bẩm: “Thực sự, anh xem tôi là một đứa trẻ ba tuổi hay sao!”
Chú Hoàng rất vui khi thấy Nhạc Cận Ninh quan tâm rất nhiều đến Niệm Ninh, và đôi mắt chú có chút nhẹ nhõm: “Cậu chủ, cậu có thể yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Có vẻ như mối quan hệ giữa cô chủ và cậu chủ rất tốt và mình không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian để có thể ôm cháu trai Nhạc Cận Ninh gật đầu nhẹ nhàng và kiên nhãn lặp lại lần nữa: “Niệm Ninh, hãy nhớ rằng tay của cô không được chạm vào nước.”
“Vâng thưa cô, xin đợi một chút.”
Sau khi hỏi xong, người giúp việc vội vã vào bếp.
Ngay sau đó, bữa sáng đã được chuẩn bị và mang ra ngoài.
Khi Niệm Ninh vừa mới bắt đầu ăn thì Nhạc Cận Ninh đã ngồi ngay bên cạnh cô. Chuyển động trong tay cô khựng lại một chút, và cô di chuyển sang một bên không một tiếng động, sợ rằng Nhạc Cận Ninh sẽ phải làm điều gì đó không đứng đắn với cô sau đó.
Nhạc Cận Ninh thấy hành động buồn cười của Niệm Ninh cộng với khuôn mặt ngây thơ ham ăn ham uống của cô thì sự tức giận của anh cuối cùng cũng lắng xuống phần nào.
Quên đi, người phụ nữ này chưa biết ai là người đàn ông của cô ta.
Anh vân không quan tâm đến người phụ nữ ngu ngốc này!
Niệm Ninh bí mật quan sát Nhạc Cận Ninh, thấy rằng anh ta không có ý gây rắc rối cho cô nên cô thở phào nhẹ nhõm.
Ông Nhạc không có ý định cho cô về ngôi nhà cũ. Cô và Nhạc Cận Ninh vân phải sống chung dưới một mái nhà.
Nếu có thể cùng sống một cách hòa bình, tất nhiên đó là điều tốt nhất.
“Tôi phải đi làm, cô ở trong biệt thự, nếu ai đó bắt nạt cô một lần nữa, hãy nói với chú Hoàng. Đừng chạm vào nước, cô rõ không?”
Nhạc Cận Ninh quả quyết khuyên cô.
Người phụ nữ này thật ngu ngốc.
Đã được vài ngày, và những gợi ý ‘ anh ấy đưa ra rõ ràng đến mức ngay cả một đứa học sinh tiểu học cũng hiểu ra.
Vậy mà cô ta đến giờ vẫn không biết mình kết hôn với ai. Giống như IQ của cô ta bị hóa thạch vậy.
Thật là một cô gái ngốc và vô dụng II Niệm Ninh vẫn đang uống cháo từ từ, gật đầu trong tiềm thức: “Được rồi…”
Nhạc Cận Ninh thấy rằng cô cư xử rất tốt, và nỗi bưồn trong lòng anh ta cuối cùng cũng tan biến. Anh xoa đầu cô: “Cô biết là tốt!”
Một đường màu đen xuất hiện trên trán của Niệm Ninh. Làm thế nào ?
Anh ta xoa đầu mình. Như thể anh ta đang võ đầu một con chó con vậy.
Mình là mẹ kế của anh ta, thực sự lớn hơn anh ta về vai vế.
Sợ những lời mình nói với Niệm Ninh không hiệu quả với cô ta, Nhạc Cận Ninh đặc biệt nói với chú Hoàng rằng: “Chú Hoàng chú ý quan sát cô ấy, đừng để cô ấy chạm vào nước lần nữa, nếu cô ấy không vâng lời, chú cứ gọi cho tôi.”
Niệm Ninh nghe lời thú nhận của Nhạc Cận Ninh, lặng lẽ đảo mắt và lẩm bẩm: “Thực sự, anh xem tôi là một đứa trẻ ba tuổi hay sao!”
Chú Hoàng rất vui khi thấy Nhạc Cận Ninh quan tâm rất nhiều đến Niệm Ninh, và đôi mắt chú có chút nhẹ nhõm: “Cậu chủ, cậu có thể yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Có vẻ như mối quan hệ giữa cô chủ và cậu chủ rất tốt và mình không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian để có thể ôm cháu trai Nhạc Cận Ninh gật đầu nhẹ nhàng và kiên nhãn lặp lại lần nữa: “Niệm Ninh, hãy nhớ rằng tay của cô không được chạm vào nước.”
/446
|