Sau đó tài xế lái xe thẳng tới nơi cô muốn đến.
Niệm Ninh xuống xe nói: “Chú Vương, mọi người có thể tự đi dạo, cháu sẽ ngồi ngay bên cửa sổ, có chuyện gì cháu sẽ gọi điện trực tiếp cho chú.”
Chú Vương suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ghế ngồi bên cửa sổ, đơn giản gật đầu: ‘Được rồi, mợ chủ, có chuyện gì phải trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
Niệm Ninh gật đầu, rồi bước vào trong tiệm cà phê.
Cô gọi một tách trà chiều rồi ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Chú Vương không hề rời đi, mà là ngồi trong xe nhìn Niệm Ninh.
Niệm Ninh đang ngồi đó trông có vẻ say sưa thích thú, nhưng bầu không khí yên tĩnh rất nhanh đã bị phá vỡ bởi một giọng nam.
“Niệm Ninh.” Giọng nói nghe rất quen thuộc.
Niệm Ninh vô thức ngẩng đầu lên, lập tức cau mày: “Trần Mẫn?”
Sao lại là anh ta?
“Đã lâu không gặp.” Trần Mẫn trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện Niệm Ninh.
Mặc dù Niệm Ninh có chút không ưa, nhưng cô nghĩ đây là nơi công cộng, không thuộc sở hữu của mình nên không mở miệng đuổi người.
“Vừa gặp cách đây không lâu.” Cô thờ ơ đáp, sau đó chuyển tâm mắt về cuốn sách trên tay.
Trần Mãn lặng lẽ nhìn Niệm Ninh, không nói thêm lời nào.
Niệm Ninh định không đếm xỉa đến Trần Mãn, nhưng sau khi xem vài phút, cô phải thừa nhận rằng mình thực sự thất bại.
Cảm giác về sự tồn tại của Trần Mãn mạnh mẽ đến mức muốn ngó lơ cũng không thể ngó lơ được.
Sau đó, Niệm Ninh đặt sách lên bàn, ngẩng đầu nhìn Trần Mẫn, nói thẳng: “Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng về vấn đề giữa hai chúng ta rồi, anh còn gì không hiểu nữa sao?”
“Anh biết em đang nghĩ gì, anh cũng biết chúng ta không bao giờ có thể quay lại quá khứ.” Nói tới đây, dường như trên khuôn mặt Trần Mẫn mang theo một chút bi thương.
Niệm Ninh nhìn vẻ mặt của Trần Mẫn, trong lòng không có lấy một tia dao động, cô không thể không cảm thán, sức mạnh của thời gian quá mạnh.
Cô bình tĩnh hỏi: “Nếu anh đã biết chúng ta không thể quay lại, còn tới tìm tôi làm gì?”
Trần Mẫn buồn bã nhìn Niệm Ninh hỏi: “Anh chỉ muốn nói, anh biết chúng ta không thể quay về quá khứ, nhưng chúng ta có thể làm bạn được không?”
“Anh thiếu bạn bè sao?” Niệm Ninh biết, cô nói như vậy, là không cho đối phương chút thể diện nào, nhưng ban đầu là Trần Mãn vì Niệm Tâm Như mà phản bội cô, vậy bọn họ cũng đương nhiên không cần thiết phải trở thành bạn bè gì cả.
“Em có thích Nhạc Cận Ninh nhiều như vậy sao?” Trần Mãn có chút khó khăn hỏi.
“Không.” Niệm Ninh trả lời rất dứt khoát. : Nghe thấy Niệm Ninh có vẻ không phải rất thích Nhạc Cận Ninh, vẻ mặt của Trần Mãn vô cùng ngạc nhiên, hay nói đúng hơn là rất bất ngờ, rất mừng rỡ: ‘Vậy…”
Niệm Ninh kiên định nói: “Tôi không thích Nhạc Cận Ninh, mà là yêu anh ấy”
Trong mắt cô, thích và yêu không giống nhau, thích là hứng thú nhất thời, còn yêu, là chân ái.
Tình cảm của cô dành cho Nhạc Cận Ninh không còn đơn thuần là thích nữa mà là yêu, rất yêu và rất yêu.
Niệm Ninh xuống xe nói: “Chú Vương, mọi người có thể tự đi dạo, cháu sẽ ngồi ngay bên cửa sổ, có chuyện gì cháu sẽ gọi điện trực tiếp cho chú.”
Chú Vương suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ghế ngồi bên cửa sổ, đơn giản gật đầu: ‘Được rồi, mợ chủ, có chuyện gì phải trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
Niệm Ninh gật đầu, rồi bước vào trong tiệm cà phê.
Cô gọi một tách trà chiều rồi ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Chú Vương không hề rời đi, mà là ngồi trong xe nhìn Niệm Ninh.
Niệm Ninh đang ngồi đó trông có vẻ say sưa thích thú, nhưng bầu không khí yên tĩnh rất nhanh đã bị phá vỡ bởi một giọng nam.
“Niệm Ninh.” Giọng nói nghe rất quen thuộc.
Niệm Ninh vô thức ngẩng đầu lên, lập tức cau mày: “Trần Mẫn?”
Sao lại là anh ta?
“Đã lâu không gặp.” Trần Mẫn trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện Niệm Ninh.
Mặc dù Niệm Ninh có chút không ưa, nhưng cô nghĩ đây là nơi công cộng, không thuộc sở hữu của mình nên không mở miệng đuổi người.
“Vừa gặp cách đây không lâu.” Cô thờ ơ đáp, sau đó chuyển tâm mắt về cuốn sách trên tay.
Trần Mãn lặng lẽ nhìn Niệm Ninh, không nói thêm lời nào.
Niệm Ninh định không đếm xỉa đến Trần Mãn, nhưng sau khi xem vài phút, cô phải thừa nhận rằng mình thực sự thất bại.
Cảm giác về sự tồn tại của Trần Mãn mạnh mẽ đến mức muốn ngó lơ cũng không thể ngó lơ được.
Sau đó, Niệm Ninh đặt sách lên bàn, ngẩng đầu nhìn Trần Mẫn, nói thẳng: “Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng về vấn đề giữa hai chúng ta rồi, anh còn gì không hiểu nữa sao?”
“Anh biết em đang nghĩ gì, anh cũng biết chúng ta không bao giờ có thể quay lại quá khứ.” Nói tới đây, dường như trên khuôn mặt Trần Mẫn mang theo một chút bi thương.
Niệm Ninh nhìn vẻ mặt của Trần Mẫn, trong lòng không có lấy một tia dao động, cô không thể không cảm thán, sức mạnh của thời gian quá mạnh.
Cô bình tĩnh hỏi: “Nếu anh đã biết chúng ta không thể quay lại, còn tới tìm tôi làm gì?”
Trần Mẫn buồn bã nhìn Niệm Ninh hỏi: “Anh chỉ muốn nói, anh biết chúng ta không thể quay về quá khứ, nhưng chúng ta có thể làm bạn được không?”
“Anh thiếu bạn bè sao?” Niệm Ninh biết, cô nói như vậy, là không cho đối phương chút thể diện nào, nhưng ban đầu là Trần Mãn vì Niệm Tâm Như mà phản bội cô, vậy bọn họ cũng đương nhiên không cần thiết phải trở thành bạn bè gì cả.
“Em có thích Nhạc Cận Ninh nhiều như vậy sao?” Trần Mãn có chút khó khăn hỏi.
“Không.” Niệm Ninh trả lời rất dứt khoát. : Nghe thấy Niệm Ninh có vẻ không phải rất thích Nhạc Cận Ninh, vẻ mặt của Trần Mãn vô cùng ngạc nhiên, hay nói đúng hơn là rất bất ngờ, rất mừng rỡ: ‘Vậy…”
Niệm Ninh kiên định nói: “Tôi không thích Nhạc Cận Ninh, mà là yêu anh ấy”
Trong mắt cô, thích và yêu không giống nhau, thích là hứng thú nhất thời, còn yêu, là chân ái.
Tình cảm của cô dành cho Nhạc Cận Ninh không còn đơn thuần là thích nữa mà là yêu, rất yêu và rất yêu.
/446
|