Giọng của Tề Tri Dật rất êm tai, toát ra khí chất trong trẻo, đặc biệt là thanh âm thoải mái khi nói càng dễ lọt vào tai hơn. Chỉ có điều, âm thanh dễ nghe đó lại đồng thời giống như tiếng sấm sét. Trong đầu Diệp Lâm Tây đang vang lên đủ thứ tiếng pháo hoa đầy màu sắc. Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Điều tôi vừa nghe thấy có phải là ảo giác hay không? Ai là mợ út? Mợ út.
Diệp Lâm Tây không khỏi nhắm chặt hai mắt lại, không sao, cô vẫn ổn. Cô vẫn có thể chịu đựng được!
Cũng vào lúc này, bàn tay cô bị ai đó nhéo nhẹ một cái, là Phó Cẩm Hành. Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt có chút đờ đẫn, dưới ánh sáng lạnh lẽo của bóng đèn sợi đốt, anh ta một thân như ngọc đứng tại đó, gương mặt anh tuấn, biểu cảm vừa lạnh nhạt vừa mang chút tự phụ.
Anh nhìn Diệp Lâm Tây, cong môi cười: “Thằng bé đang gọi em kìa, mợ út.”
Câu nói này như một tiếng sét đánh thẳng vào người Diệp Lâm Tây, cô rùng mình đứng chết lặng tại chỗ. Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn Tề Tri Dật đang ở phía đối diện, nghĩ đến cảnh nửa đêm mình và Khương Lập Hạ gào thét vì xem video và ảnh của cậu ấy lập tực cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đặt biệt là cô và Khương Lập Hạ đã thảo luận sôi nổi về cơ bụng hoàn hảo của cậu ấy khi nhìn thấy tấm hình cậu kéo áo phông lên để lộ ra nửa bên eo, còn nói nếu được chạm vào đó cảm giác sẽ tuyệt vời thế nào. Còn có môi, yết hầu, ngón tay… của cậu ấy nữa. Cô dường như không bỏ sót bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cậu, đã bình luận tất cả về chúng.
Ngoài ra, đến giờ vẫn còn lưu một video cắt ghép những đoạn biểu diễn gợi cảm của cậu ấy trên sân khấu nữa.
Bỗng dưng bây giờ lại nói với cô rằng người ta phải gọi cô là mợ út. Lúc này, Diệp Lâm Tây chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Tề Tri Dật. Bởi vì cô cảm thấy giờ đây trên trán mình đang được khắc rõ bốn chữ:
Không, biết, tự, trọng.
“Cậu út, không ngờ cậu lại thực sự đưa mợ út đến xem Concert của cháu.” Tề Tri Dật nhìn thấy Diệp Lâm Tây đang cúi đầu trầm mặc không nói gì, còn tưởng rằng mợ út của mình trời sinh ra đã xinh đẹp quá mức như vậy, nên hay ngại ngùng. Vì vậy, cậu đã chủ động nói chuyện để làm dịu bầu không khí.
Phó Cẩm Hành: “Lý do chính là do mợ út của cháu tương đối…”
Ngay khi người đang ông chó chết này lại muốn tiếp tục mở miệng, Diệp Lâm Tây đã hung hăng nhéo mạnh vào lòng bàn tay anh ta. Nếu còn dám nói thêm một câu nào nữa thì hôm nay cô quyết định sẽ sống chết với anh ta. Dù sao thì cô cũng đã quá mất mặt rồi.
“Cô ấy tương đối quan tâm cậu, nên tình nguyện đi cùng.”
Diệp Lâm Tây thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này, thế nhưng hoàn toàn không thấy biết ơn với những gì anh ta vừa nói. Bởi vì tất cả đều là do người đàn ông chó này cố ý.
Anh ta cố tình không nói với cô về mối quan hệ của anh ta và Tề Tri Dật và nhiều thứ khác nữa.
Đột nhiên Diệp Lâm Tây lại nhớ về những gì cô đã nói với anh ta trong buổi Concert.
Dật Tể rất đáng thương.
Không có chỗ dựa, không có quan hệ.
Tể Tể chỉ còn mỗi chúng tôi làm điểm tựa thôi.
Càng nghĩ đến cô lại càng thấy xấu hổ đến tê dại cả da đầu, nhất là câu nói “Đừng suy nghĩ quá nhiều” của Phó Cẩm Hành, cô vốn tưởng rằng anh ta đã thay đổi rồi, còn biết an ủi khi cô xúc động. Hóa ra là anh ta chỉ muốn nói với cô rằng: đầu óc có vấn đề, mau chóng chữa trị đi.
Ahhhhhhh, tên đàn ông chó má này.
Trong lòng Diệp Lâm Tây dấy lên một mối nghi ngờ lớn, tại sao trên đời này lại tồn tại loại người thích cười nhạo trên sự đau khổ của người khác như vậy?
Ngay lúc đầu óc Diệp Lâm Tây đang điên cuồng suy nghĩ, Tề Tri Dật lại nói: “Cậu út, lát nữa tụi cháu mở tiệc ăn mừng, hai người cùng tới nhé, có được không?”
“Lâm Tây, em có muốn đi không?” Giọng Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng như thể anh thực sự nghiêm túc hỏi ý kiến của cô vậy.
Diệp Lâm Tây lúc này không thể phát tiết chọc giận anh, ngay cả ý muốn lườm nguýt một cái cũng bị đè nén đến cực hạn, một lúc sau mới có thể ngẩng đầu cười khẽ: “Hôm nay là sinh nhật anh, hay là chúng ta về sớm một chút nhé?”
Cô tiếc nuối nhìn sang Tề Tri Dật. Đây là Dật Tể của cô. Chỉ cần là một tiếng trước thôi, nếu có người nói với cô rằng cô sẽ chủ động từ chối lờ mời của Tề Tri Dật thì có đánh chết cô cũng không tin. Nhưng bây giờ đầu óc thật sự đang rối tung, sợ rằng bữa cơm này cô nuốt không trôi.
Phó Cẩm Hành: “Nếu em thấy mệt thì chúng ta về thôi.”
Tề Tri Dật cũng gật đầu: “Không sao, dù sao thì hai ngày nữa mẹ cháu cũng về, cậu út, đến lúc đó cậu và mợ đến ăn cơm cùng mẹ con cháu nhé. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cháu gặp mợ út đó.”
Ai dám nói không phải chứ.
Trong lòng Diệp Lâm Tây cảm thấy cực kỳ bất lực, kiểu duyên phận như trời giáng này nghĩ thế nào cũng vẫn cảm thấy có chỗ kỳ quái.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không kìm được tò mò: “Mẹ cậu và anh ta là quan hệ gì?”
Tề Tri Dật sửng sốt một chút, có lẽ cậu không ngờ rằng Diệp Lâm Tây lại xa lạ với gia phả nhà họ Phó như thế, tất nhiên là ngay sau khi hỏi, Diệp Lâm Tây lập tức thấy hối hận. Hình tượng đôi uyên ương ân ái một lần nữa lại sắp sụp đổ.
May mắn thay, Phó Cẩm Hành đã mở miệng nói: “Mẹ cậu ấy là chị họ của tôi, chỉ có điều gia đình chị ấy luôn sinh sống tại nước ngoài. Ngày diễn ra hôn lễ của chúng ta, chị ấy cũng có đến tham dự, chỉ là lúc đó Tri Dật không đến mà thôi.”
Thật kỳ lạ.
Trước đây cô đã từng gặp không ít người của nhà họ Phó, tại sao lại không có chút ấn tượng nào với Tề Tri Dật chứ? Đúng là ngựa mất móng trước* mà.
* Ẩn dụ về những sai lầm tình cờ dẫn đến sự thất vọng.
Rốt cuộc là chỉ vì hâm mộ một idol mà phải đi điều tra lý lịch của cả gia đình cậu ấy sao?
–
Buổi biểu diễn của Tề Tri Dật kết thúc thành công tốt đẹp, cả đoàn đang chờ ăn mừng chiến thắng, bữa tiệc chúc mừng đã được chuẩn bị sẵn sàng tại một khách sạn năm sao, chỉ đợi bọn họ đến là có thể bắt đầu.
Sau khi từ trối lời mời trái với ý muốn của mình, tất nhiên là cô sẽ về nhà cùng với Phó Cẩm Hành.
Chỉ có điều đến khi khuất tầm mắt của Tề Tri Dật, cô lập tức thay đổi sắc mặt. Một mình bước nhanh về phía trước, hận không thể treo lên người một tấm biển cảnh báo “Tôi không quen biết người đàn ông chó chết ở phía sau”.
Xe đã sớm đậu sẵn bên ngoài đợi bọn họ, thương hiệu chiếc xe rất dễ dọa người cùng với biển số bắt mắt, Diệp Lâm Tây trực tiếp mở cửa ngồi vào trong. Nếu đây không phải là xe của Phó Cẩm Hành thì cô sẽ chẳng nể nang gì mà bảo tài xế lái thẳng đi luôn. Tuy nhiên, tài xế chẳng dễ gì mà nghe lời cô. Vì vậy, cô dứt khoát im lặng, chờ Phó Cẩm Hành lên xe.
Tài xế quay đầu nhìn lại, có lẽ muốn dò hỏi về vị trí của điểm dừng tiếp theo.
Phó Cẩm Hành nhìn người đang bực bội bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Về nhà.”
Trên đường, Diệp Lâm Tây im lặng không nói một lời, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng của những ngọn đèn đường lần lượt lưu chuyển, cứ thế lướt qua gương mặt cô rồi biến mất, giống như một cảnh quay ẩn ý và mơ hồ trong một bộ phim văn học vậy. Vẻ đẹp của Diệp Lâm Tây luôn tỏa sáng mọi lúc mọi nơi.
Lúc này, cô trầm mặc như mỹ nhân trong tranh, yên lặng, bình tĩnh, như sợ cuộc đời sẽ khiến cô chấn động. Chỉ là, mỹ nhân trầm mặc ấy lại đột nhiên quay đầu nhìn sang, vừa vặn giao nhau với ánh mắt của Phó Cẩm Hành.
Phó Cẩm Hành không hề lúng túng khi bị bắt gặp đang nhìn lén, cho dù Diệp Lâm Tây đã quay đầu lại thì ánh mắt của anh vẫn chẳng kiêng nể gì, đôi mắt hẹp dài nam tính, dù ở trong một không gian thiếu ánh sáng như này, vẫn khiến mọi người phải kinh hãi. Cái cách mà anh nhìn người khác, rất dễ khiến đối phương cảm thấy bị khiêu khích.
Vì vậy Diệp Lâm Tây không chút do dự mở miệng: “Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à? Tôi cảnh cáo anh, đừng có mê đắm sắc đẹp của tôi, không có kết quả đâu.”
Nói xong, Diệp Lâm Tây hơi nâng cằm lên, tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Cẩm Hành trong lòng tiếc nuối nghĩ: Người đẹp có thì đẹp, chỉ tiếc là không phải một người câm.
–
Khi xe về tới cửa biệt thự, Diệp Lâm Tây xuống xe, đi thẳng vào nhà trước.
Vì Phó Cẩm không thích có người ngoài trong nhà nên dì giúp việc và tài xế đều không ở lại vào ban đêm. Chỉ có hai người bọn họ trong căn biệt thự rộng lớn.
Rất thích hợp để cãi vã.
Khi Phó Cẩm Hành bước vào đã thấy cô đứng dưới chiếc đèn chùm lớn được trang trí cầu kỳ trong phòng khách. Khi đó, phòng khách được thiết kế rộng rãi như vậy là để lắp đặt chiếc đèn chùm mà Diệp Lâm Tây bỏ ra tám triệu tệ mua về.
Lúc này đây, ánh đèn như sao, mỹ nhân như lửa.
Nếu có thể hiện thực hóa cơn tức giận, thì có lẽ bây giờ trên đầu Diệp Lâm Tây đang bốc khói nghi ngút rồi, cô nhẫn nhịn đến tận bây giờ là vì không muốn cãi nhau với anh ta trước mặt người ngoài.
Xem xem cô hiểu chuyện và chu đáo nhường nào.
Nhưng người nào đó, rõ ràng là đã lấy được một cô vợ nhan sắc như hoa như ngọc, thân hình thì miễn chê, gia thế lại khủng như vậy mà vẫn không biết trân trọng.
Diệp Lâm Tây chiếm thế thượng phong: “Rốt cuộc là anh có ý gì? Muốn thấy tôi bẽ mặt sao? Tôi mới nói sao hôm nay anh bỗng dưng lại tốt bụng như vậy, rốt cuộc là muốn tôi xấu hổ trước mặt Tề Tri Dật đúng không?”
Phó Cẩm Hành không hề tức giận với phản ứng dữ dội của cô, giọng điệu đều đều: “Không phải là em nhất quyết phải đi xem Concert sao?”
“Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết Tề Tri Dật với anh có quan hệ như vậy?”
Phó Cẩm Hành: “Nếu tôi nói với em, thì em sẽ không đến xem Concert, sẽ thoát fans à?”
*Thoát fans: Thuật ngữ mạng ngày nay giới trẻ thường dùng để nói về việc: Khi bạn thích một ngôi sao nào đó, bạn sẽ tham gia nhóm fans của người ấy và trở thành fans. Vì một số lý do cá nhân hoặc tác động bên ngoài, bạn không còn thích ngôi sao đó nữa, hoặc không muốn để ý đến họ, thì bạn rời khỏi nhóm người hâm mộ và không còn là fan của họ nữa, đó gọi là thoát fans.
Tên đàn ông chó chết, còn biết cả thoát fans.
Diệp Lâm Tây oán hận trong lòng, đương nhiên là sẽ không thoát fans, nhưng ít ra cô cũng sẽ không la hét cuồng nhiệt như vậy trong buổi Concert.
Vừa rồi trong buổi biểu diễn, vốn dĩ ban đầu là do Phó Cẩm Hành đang ngồi bên cạnh, nên biểu hiện của cô vẫn có chút e ngại. Nhưng sau đó đến màn biểu diễn nóng bỏng như muốn đốt cháy khán đài của Tề Tri Dật, đồng thời nó cũng khiến trái tim Diệp Lâm Tây bùng cháy.
La hét, hô hào, chẳng thiếu thứ gì.
Nghĩ đến việc Tề Tri Dật nhìn về phía cô mấy lần trong buổi biểu diễn, cô còn tưởng rằng chính vẻ đẹp của mình đã thu hút thần tượng, nhưng hóa ra là vì Phó Cẩm Hành đang ngồi bên cạnh cô.
Vì thế mà cô đã phấn khích đến mức la hét hầm ỹ, chắc chắn đã bị Tề Tri Dật nhìn thấy cả rồi. Một bà mợ út mê mẩn theo đuổi thần tượng, theo đến tận đứa cháu đằng ngoại luôn rồi…
Diệp Lâm Tây cao giọng: “Vậy thì ít nhất tôi cũng có thể chuẩn bị tâm lý để không phải mất mặt như vậy. Tôi còn không biết mẹ cậu ấy là chị họ của anh. Anh nói xem người ta sẽ nhìn chúng ta như thế nào, còn không phải sẽ nghĩ chúng ta là kiểu vợ chồng hời hợt trên danh nghĩa sao?”
Cô đang cao giọng nhưng càng nói về cuối lại càng trầm xuống. Bởi vì bọn họ không chỉ là kiểu vợ chồng trên danh nghĩa.
Vì vậy, trước khi Phó Cẩm Hành trả lời, cô nói thêm: “Ý tôi là, mối quan hệ lạnh nhạt giữa vợ và chồng này có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quan niệm lựa chọn bạn đời sau này của Tri Dật.”
Kết hôn cần thận trọng, tránh rơi vào nấm mồ trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Phó Cẩm Hành: “Là một fan hâm mộ, chẳng phải luôn mong cậu ta tốt nhất không bao giờ có ý nghĩ yêu đương hay tìm bạn đời cho mình à?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Anh không cần phải hiểu quá rõ về Fans club vậy chứ?
Lần cãi nhau này chắc chắn có cãi đến bao giờ cũng chẳng thể đi đế hồi kết.
Vì vậy, khi hai đình chiến đi lên lầu, Phó Cẩm Hành đã lấy đồ ngủ đi tắm, còn Diệp Lâm Tây thì tẩy trang. Khi cúi đầu lau sạch bọt sữa rửa mặt trên mặt, cô mới nhìn lên tấm gương to trước mặt, nhưng ánh mắt lại đang thất thần.
Mặc dù cô và Phó Cẩm Hành mới kết hôn được một năm nhưng họ đã quen nhau nhiều năm trước đó rồi. Dù là nhà họ Phó hay nhà họ Diệp, thì ở Bắc An họ đều là những gia tộc có tiếng. Chỉ là, nếu nói theo khía cạnh so sánh thì nhà họ Phó phát triển sớm hơn, tán lá tươi tốt và bộ rễ đã ăn sâu. Tập đoàn Thịnh Á của nhà họ Phó nổi tiếng khắp cả nước và đứng trong top 100 những doanh nghiệp hàng đầu.
Vì vậy, việc cả hai kết hôn, không có gì bất ngờ với thế giới bên ngoài. Bốn chữ môn đăng hộ đối ở thời đại nào cũng không bao giờ là lỗi thời.
Hơn nữa, bên ngoài còn đồn đại rằng, đời sau này của nhà họ Phó luôn không yên ổn, dù sao thì trên Phó Cẩm Hành vẫn còn một người anh trai ruột. Khi tin tức về cuộc hôn nhân của anh với Diệp Lâm Tây được tung ra, trong giới kinh doanh nói rằng, nhị thiếu gia nhà họ Phó sẽ sử dụng thế mạnh của nhà họ Diệp để lật đổ hoàn toàn anh trai mình rồi một mình làm chủ Đông Cung.
Vì vậy, thái độ của Diệp Lâm Tây đối với cuộc hôn nhân này trước giờ vẫn luôn như vậy, không phản đối, nhưng cũng chẳng yêu thích.
Thế nhưng cũng chẳng ai quan tâm.
Rốt cuộc thì cảm xúc của một công cụ như cô cũng không mấy quan trọng. Dù sao thì người mà Phó Cẩm Hành muốn cưới cũng là con gái nhà họ Diệp, cho dù không có Diệp Lâm Tây thì sẽ có Diệp Lâm Đông, Diệp Lâm Nam và Diệp Lâm Bắc nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Lâm Tây hừ lạnh một tiếng.
Rất nhanh sau đó, cô bỏ qua bước dưỡng da, bước nhanh vào phòng ngủ, với điện thoại di động đang để trên kệ tủ phía đầu giường, rồi ngồi xuống một bên giường.
Cô mở Wechat ra liên hệ với bên Trợ lý thiết kế, tốc độ nhanh và chính xác đặt luôn hai chiếc túi mà trước đó cô đã nhìn trúng nhưng chưa kịp đặt hàng.
Bỗng chốc thấy cả người trở nên sảng khoái.
Còn ai không phải là công cụ lợi dụng ở đây nữa chứ? Anh ta, Phó Cẩm Hành, cũng chỉ là một công cụ để cô đốt tiền mà thôi!!!
Diệp Lâm Tây không khỏi nhắm chặt hai mắt lại, không sao, cô vẫn ổn. Cô vẫn có thể chịu đựng được!
Cũng vào lúc này, bàn tay cô bị ai đó nhéo nhẹ một cái, là Phó Cẩm Hành. Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt có chút đờ đẫn, dưới ánh sáng lạnh lẽo của bóng đèn sợi đốt, anh ta một thân như ngọc đứng tại đó, gương mặt anh tuấn, biểu cảm vừa lạnh nhạt vừa mang chút tự phụ.
Anh nhìn Diệp Lâm Tây, cong môi cười: “Thằng bé đang gọi em kìa, mợ út.”
Câu nói này như một tiếng sét đánh thẳng vào người Diệp Lâm Tây, cô rùng mình đứng chết lặng tại chỗ. Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn Tề Tri Dật đang ở phía đối diện, nghĩ đến cảnh nửa đêm mình và Khương Lập Hạ gào thét vì xem video và ảnh của cậu ấy lập tực cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đặt biệt là cô và Khương Lập Hạ đã thảo luận sôi nổi về cơ bụng hoàn hảo của cậu ấy khi nhìn thấy tấm hình cậu kéo áo phông lên để lộ ra nửa bên eo, còn nói nếu được chạm vào đó cảm giác sẽ tuyệt vời thế nào. Còn có môi, yết hầu, ngón tay… của cậu ấy nữa. Cô dường như không bỏ sót bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cậu, đã bình luận tất cả về chúng.
Ngoài ra, đến giờ vẫn còn lưu một video cắt ghép những đoạn biểu diễn gợi cảm của cậu ấy trên sân khấu nữa.
Bỗng dưng bây giờ lại nói với cô rằng người ta phải gọi cô là mợ út. Lúc này, Diệp Lâm Tây chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Tề Tri Dật. Bởi vì cô cảm thấy giờ đây trên trán mình đang được khắc rõ bốn chữ:
Không, biết, tự, trọng.
“Cậu út, không ngờ cậu lại thực sự đưa mợ út đến xem Concert của cháu.” Tề Tri Dật nhìn thấy Diệp Lâm Tây đang cúi đầu trầm mặc không nói gì, còn tưởng rằng mợ út của mình trời sinh ra đã xinh đẹp quá mức như vậy, nên hay ngại ngùng. Vì vậy, cậu đã chủ động nói chuyện để làm dịu bầu không khí.
Phó Cẩm Hành: “Lý do chính là do mợ út của cháu tương đối…”
Ngay khi người đang ông chó chết này lại muốn tiếp tục mở miệng, Diệp Lâm Tây đã hung hăng nhéo mạnh vào lòng bàn tay anh ta. Nếu còn dám nói thêm một câu nào nữa thì hôm nay cô quyết định sẽ sống chết với anh ta. Dù sao thì cô cũng đã quá mất mặt rồi.
“Cô ấy tương đối quan tâm cậu, nên tình nguyện đi cùng.”
Diệp Lâm Tây thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này, thế nhưng hoàn toàn không thấy biết ơn với những gì anh ta vừa nói. Bởi vì tất cả đều là do người đàn ông chó này cố ý.
Anh ta cố tình không nói với cô về mối quan hệ của anh ta và Tề Tri Dật và nhiều thứ khác nữa.
Đột nhiên Diệp Lâm Tây lại nhớ về những gì cô đã nói với anh ta trong buổi Concert.
Dật Tể rất đáng thương.
Không có chỗ dựa, không có quan hệ.
Tể Tể chỉ còn mỗi chúng tôi làm điểm tựa thôi.
Càng nghĩ đến cô lại càng thấy xấu hổ đến tê dại cả da đầu, nhất là câu nói “Đừng suy nghĩ quá nhiều” của Phó Cẩm Hành, cô vốn tưởng rằng anh ta đã thay đổi rồi, còn biết an ủi khi cô xúc động. Hóa ra là anh ta chỉ muốn nói với cô rằng: đầu óc có vấn đề, mau chóng chữa trị đi.
Ahhhhhhh, tên đàn ông chó má này.
Trong lòng Diệp Lâm Tây dấy lên một mối nghi ngờ lớn, tại sao trên đời này lại tồn tại loại người thích cười nhạo trên sự đau khổ của người khác như vậy?
Ngay lúc đầu óc Diệp Lâm Tây đang điên cuồng suy nghĩ, Tề Tri Dật lại nói: “Cậu út, lát nữa tụi cháu mở tiệc ăn mừng, hai người cùng tới nhé, có được không?”
“Lâm Tây, em có muốn đi không?” Giọng Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng như thể anh thực sự nghiêm túc hỏi ý kiến của cô vậy.
Diệp Lâm Tây lúc này không thể phát tiết chọc giận anh, ngay cả ý muốn lườm nguýt một cái cũng bị đè nén đến cực hạn, một lúc sau mới có thể ngẩng đầu cười khẽ: “Hôm nay là sinh nhật anh, hay là chúng ta về sớm một chút nhé?”
Cô tiếc nuối nhìn sang Tề Tri Dật. Đây là Dật Tể của cô. Chỉ cần là một tiếng trước thôi, nếu có người nói với cô rằng cô sẽ chủ động từ chối lờ mời của Tề Tri Dật thì có đánh chết cô cũng không tin. Nhưng bây giờ đầu óc thật sự đang rối tung, sợ rằng bữa cơm này cô nuốt không trôi.
Phó Cẩm Hành: “Nếu em thấy mệt thì chúng ta về thôi.”
Tề Tri Dật cũng gật đầu: “Không sao, dù sao thì hai ngày nữa mẹ cháu cũng về, cậu út, đến lúc đó cậu và mợ đến ăn cơm cùng mẹ con cháu nhé. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cháu gặp mợ út đó.”
Ai dám nói không phải chứ.
Trong lòng Diệp Lâm Tây cảm thấy cực kỳ bất lực, kiểu duyên phận như trời giáng này nghĩ thế nào cũng vẫn cảm thấy có chỗ kỳ quái.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không kìm được tò mò: “Mẹ cậu và anh ta là quan hệ gì?”
Tề Tri Dật sửng sốt một chút, có lẽ cậu không ngờ rằng Diệp Lâm Tây lại xa lạ với gia phả nhà họ Phó như thế, tất nhiên là ngay sau khi hỏi, Diệp Lâm Tây lập tức thấy hối hận. Hình tượng đôi uyên ương ân ái một lần nữa lại sắp sụp đổ.
May mắn thay, Phó Cẩm Hành đã mở miệng nói: “Mẹ cậu ấy là chị họ của tôi, chỉ có điều gia đình chị ấy luôn sinh sống tại nước ngoài. Ngày diễn ra hôn lễ của chúng ta, chị ấy cũng có đến tham dự, chỉ là lúc đó Tri Dật không đến mà thôi.”
Thật kỳ lạ.
Trước đây cô đã từng gặp không ít người của nhà họ Phó, tại sao lại không có chút ấn tượng nào với Tề Tri Dật chứ? Đúng là ngựa mất móng trước* mà.
* Ẩn dụ về những sai lầm tình cờ dẫn đến sự thất vọng.
Rốt cuộc là chỉ vì hâm mộ một idol mà phải đi điều tra lý lịch của cả gia đình cậu ấy sao?
–
Buổi biểu diễn của Tề Tri Dật kết thúc thành công tốt đẹp, cả đoàn đang chờ ăn mừng chiến thắng, bữa tiệc chúc mừng đã được chuẩn bị sẵn sàng tại một khách sạn năm sao, chỉ đợi bọn họ đến là có thể bắt đầu.
Sau khi từ trối lời mời trái với ý muốn của mình, tất nhiên là cô sẽ về nhà cùng với Phó Cẩm Hành.
Chỉ có điều đến khi khuất tầm mắt của Tề Tri Dật, cô lập tức thay đổi sắc mặt. Một mình bước nhanh về phía trước, hận không thể treo lên người một tấm biển cảnh báo “Tôi không quen biết người đàn ông chó chết ở phía sau”.
Xe đã sớm đậu sẵn bên ngoài đợi bọn họ, thương hiệu chiếc xe rất dễ dọa người cùng với biển số bắt mắt, Diệp Lâm Tây trực tiếp mở cửa ngồi vào trong. Nếu đây không phải là xe của Phó Cẩm Hành thì cô sẽ chẳng nể nang gì mà bảo tài xế lái thẳng đi luôn. Tuy nhiên, tài xế chẳng dễ gì mà nghe lời cô. Vì vậy, cô dứt khoát im lặng, chờ Phó Cẩm Hành lên xe.
Tài xế quay đầu nhìn lại, có lẽ muốn dò hỏi về vị trí của điểm dừng tiếp theo.
Phó Cẩm Hành nhìn người đang bực bội bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Về nhà.”
Trên đường, Diệp Lâm Tây im lặng không nói một lời, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng của những ngọn đèn đường lần lượt lưu chuyển, cứ thế lướt qua gương mặt cô rồi biến mất, giống như một cảnh quay ẩn ý và mơ hồ trong một bộ phim văn học vậy. Vẻ đẹp của Diệp Lâm Tây luôn tỏa sáng mọi lúc mọi nơi.
Lúc này, cô trầm mặc như mỹ nhân trong tranh, yên lặng, bình tĩnh, như sợ cuộc đời sẽ khiến cô chấn động. Chỉ là, mỹ nhân trầm mặc ấy lại đột nhiên quay đầu nhìn sang, vừa vặn giao nhau với ánh mắt của Phó Cẩm Hành.
Phó Cẩm Hành không hề lúng túng khi bị bắt gặp đang nhìn lén, cho dù Diệp Lâm Tây đã quay đầu lại thì ánh mắt của anh vẫn chẳng kiêng nể gì, đôi mắt hẹp dài nam tính, dù ở trong một không gian thiếu ánh sáng như này, vẫn khiến mọi người phải kinh hãi. Cái cách mà anh nhìn người khác, rất dễ khiến đối phương cảm thấy bị khiêu khích.
Vì vậy Diệp Lâm Tây không chút do dự mở miệng: “Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à? Tôi cảnh cáo anh, đừng có mê đắm sắc đẹp của tôi, không có kết quả đâu.”
Nói xong, Diệp Lâm Tây hơi nâng cằm lên, tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Cẩm Hành trong lòng tiếc nuối nghĩ: Người đẹp có thì đẹp, chỉ tiếc là không phải một người câm.
–
Khi xe về tới cửa biệt thự, Diệp Lâm Tây xuống xe, đi thẳng vào nhà trước.
Vì Phó Cẩm không thích có người ngoài trong nhà nên dì giúp việc và tài xế đều không ở lại vào ban đêm. Chỉ có hai người bọn họ trong căn biệt thự rộng lớn.
Rất thích hợp để cãi vã.
Khi Phó Cẩm Hành bước vào đã thấy cô đứng dưới chiếc đèn chùm lớn được trang trí cầu kỳ trong phòng khách. Khi đó, phòng khách được thiết kế rộng rãi như vậy là để lắp đặt chiếc đèn chùm mà Diệp Lâm Tây bỏ ra tám triệu tệ mua về.
Lúc này đây, ánh đèn như sao, mỹ nhân như lửa.
Nếu có thể hiện thực hóa cơn tức giận, thì có lẽ bây giờ trên đầu Diệp Lâm Tây đang bốc khói nghi ngút rồi, cô nhẫn nhịn đến tận bây giờ là vì không muốn cãi nhau với anh ta trước mặt người ngoài.
Xem xem cô hiểu chuyện và chu đáo nhường nào.
Nhưng người nào đó, rõ ràng là đã lấy được một cô vợ nhan sắc như hoa như ngọc, thân hình thì miễn chê, gia thế lại khủng như vậy mà vẫn không biết trân trọng.
Diệp Lâm Tây chiếm thế thượng phong: “Rốt cuộc là anh có ý gì? Muốn thấy tôi bẽ mặt sao? Tôi mới nói sao hôm nay anh bỗng dưng lại tốt bụng như vậy, rốt cuộc là muốn tôi xấu hổ trước mặt Tề Tri Dật đúng không?”
Phó Cẩm Hành không hề tức giận với phản ứng dữ dội của cô, giọng điệu đều đều: “Không phải là em nhất quyết phải đi xem Concert sao?”
“Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết Tề Tri Dật với anh có quan hệ như vậy?”
Phó Cẩm Hành: “Nếu tôi nói với em, thì em sẽ không đến xem Concert, sẽ thoát fans à?”
*Thoát fans: Thuật ngữ mạng ngày nay giới trẻ thường dùng để nói về việc: Khi bạn thích một ngôi sao nào đó, bạn sẽ tham gia nhóm fans của người ấy và trở thành fans. Vì một số lý do cá nhân hoặc tác động bên ngoài, bạn không còn thích ngôi sao đó nữa, hoặc không muốn để ý đến họ, thì bạn rời khỏi nhóm người hâm mộ và không còn là fan của họ nữa, đó gọi là thoát fans.
Tên đàn ông chó chết, còn biết cả thoát fans.
Diệp Lâm Tây oán hận trong lòng, đương nhiên là sẽ không thoát fans, nhưng ít ra cô cũng sẽ không la hét cuồng nhiệt như vậy trong buổi Concert.
Vừa rồi trong buổi biểu diễn, vốn dĩ ban đầu là do Phó Cẩm Hành đang ngồi bên cạnh, nên biểu hiện của cô vẫn có chút e ngại. Nhưng sau đó đến màn biểu diễn nóng bỏng như muốn đốt cháy khán đài của Tề Tri Dật, đồng thời nó cũng khiến trái tim Diệp Lâm Tây bùng cháy.
La hét, hô hào, chẳng thiếu thứ gì.
Nghĩ đến việc Tề Tri Dật nhìn về phía cô mấy lần trong buổi biểu diễn, cô còn tưởng rằng chính vẻ đẹp của mình đã thu hút thần tượng, nhưng hóa ra là vì Phó Cẩm Hành đang ngồi bên cạnh cô.
Vì thế mà cô đã phấn khích đến mức la hét hầm ỹ, chắc chắn đã bị Tề Tri Dật nhìn thấy cả rồi. Một bà mợ út mê mẩn theo đuổi thần tượng, theo đến tận đứa cháu đằng ngoại luôn rồi…
Diệp Lâm Tây cao giọng: “Vậy thì ít nhất tôi cũng có thể chuẩn bị tâm lý để không phải mất mặt như vậy. Tôi còn không biết mẹ cậu ấy là chị họ của anh. Anh nói xem người ta sẽ nhìn chúng ta như thế nào, còn không phải sẽ nghĩ chúng ta là kiểu vợ chồng hời hợt trên danh nghĩa sao?”
Cô đang cao giọng nhưng càng nói về cuối lại càng trầm xuống. Bởi vì bọn họ không chỉ là kiểu vợ chồng trên danh nghĩa.
Vì vậy, trước khi Phó Cẩm Hành trả lời, cô nói thêm: “Ý tôi là, mối quan hệ lạnh nhạt giữa vợ và chồng này có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quan niệm lựa chọn bạn đời sau này của Tri Dật.”
Kết hôn cần thận trọng, tránh rơi vào nấm mồ trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Phó Cẩm Hành: “Là một fan hâm mộ, chẳng phải luôn mong cậu ta tốt nhất không bao giờ có ý nghĩ yêu đương hay tìm bạn đời cho mình à?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Anh không cần phải hiểu quá rõ về Fans club vậy chứ?
Lần cãi nhau này chắc chắn có cãi đến bao giờ cũng chẳng thể đi đế hồi kết.
Vì vậy, khi hai đình chiến đi lên lầu, Phó Cẩm Hành đã lấy đồ ngủ đi tắm, còn Diệp Lâm Tây thì tẩy trang. Khi cúi đầu lau sạch bọt sữa rửa mặt trên mặt, cô mới nhìn lên tấm gương to trước mặt, nhưng ánh mắt lại đang thất thần.
Mặc dù cô và Phó Cẩm Hành mới kết hôn được một năm nhưng họ đã quen nhau nhiều năm trước đó rồi. Dù là nhà họ Phó hay nhà họ Diệp, thì ở Bắc An họ đều là những gia tộc có tiếng. Chỉ là, nếu nói theo khía cạnh so sánh thì nhà họ Phó phát triển sớm hơn, tán lá tươi tốt và bộ rễ đã ăn sâu. Tập đoàn Thịnh Á của nhà họ Phó nổi tiếng khắp cả nước và đứng trong top 100 những doanh nghiệp hàng đầu.
Vì vậy, việc cả hai kết hôn, không có gì bất ngờ với thế giới bên ngoài. Bốn chữ môn đăng hộ đối ở thời đại nào cũng không bao giờ là lỗi thời.
Hơn nữa, bên ngoài còn đồn đại rằng, đời sau này của nhà họ Phó luôn không yên ổn, dù sao thì trên Phó Cẩm Hành vẫn còn một người anh trai ruột. Khi tin tức về cuộc hôn nhân của anh với Diệp Lâm Tây được tung ra, trong giới kinh doanh nói rằng, nhị thiếu gia nhà họ Phó sẽ sử dụng thế mạnh của nhà họ Diệp để lật đổ hoàn toàn anh trai mình rồi một mình làm chủ Đông Cung.
Vì vậy, thái độ của Diệp Lâm Tây đối với cuộc hôn nhân này trước giờ vẫn luôn như vậy, không phản đối, nhưng cũng chẳng yêu thích.
Thế nhưng cũng chẳng ai quan tâm.
Rốt cuộc thì cảm xúc của một công cụ như cô cũng không mấy quan trọng. Dù sao thì người mà Phó Cẩm Hành muốn cưới cũng là con gái nhà họ Diệp, cho dù không có Diệp Lâm Tây thì sẽ có Diệp Lâm Đông, Diệp Lâm Nam và Diệp Lâm Bắc nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Lâm Tây hừ lạnh một tiếng.
Rất nhanh sau đó, cô bỏ qua bước dưỡng da, bước nhanh vào phòng ngủ, với điện thoại di động đang để trên kệ tủ phía đầu giường, rồi ngồi xuống một bên giường.
Cô mở Wechat ra liên hệ với bên Trợ lý thiết kế, tốc độ nhanh và chính xác đặt luôn hai chiếc túi mà trước đó cô đã nhìn trúng nhưng chưa kịp đặt hàng.
Bỗng chốc thấy cả người trở nên sảng khoái.
Còn ai không phải là công cụ lợi dụng ở đây nữa chứ? Anh ta, Phó Cẩm Hành, cũng chỉ là một công cụ để cô đốt tiền mà thôi!!!
/86
|