Đoan Mộc đứng ngay cửa phòng nhìn Lý Nông nói: “Xin đưa giấy giới thiệu cho tôi.”
“Giấy giới thiệu?!” Lý Nông sửng sốt, cho thuê phòng còn đòi giấy giới thiệu?
Đoan Mộc nhìn Lý Nông bằng nửa con mắt nói: “Không có giấy giới thiệu làm sao cậu biết đến đây thuê hử?”
Lý Nông vỗ vỗ đầu, bực mình đưa tờ quảng cáo cho Đoan Mộc. Anh ta liền đốt nó bằng một ngọn nến trên quầy sau đó dẫn cậu ra phía sau.
Lý Nông theo Đoan Mộc ra khỏi tiệm sách, băng qua một khoảng sân rộng. Cạnh tường nơi góc phải sân có hai hàng xà đơn dài, hình như dùng để phơi quần áo. Đối diện đó là hai tầng lầu cũng có ghi một chữ『L』lộn ngược. Kết cấu khá giống với mấy nhà trọ kiểu Nhật. Cầu thang bắt lên lầu hai được nối với một dãi hành lang. Cửa sau của tiệm sách trông ra ngay vị trí cuối thang lầu. Bất quá nó làm từ đá cẩm thạch, hơi khác các bậc thang bằng sắt của phòng trọ kiểu Nhật. Hành lang ở lầu một cũng làm bằng đá được điêu khắc thật cầu kỳ. Lầu một và lầu hai có tất cả bốn cửa phòng, từng cặp đối mặt với nhau. Đặc biệt là lầu một có một cánh cửa, rộng lớn hoa lệ dị thường.
Toàn bộ phòng đều được dựng lên từ đá cẩm thạch màu vàng đất. Rất đẹp.
Đoan Mộc dẫn Lý Nông đến căn phòng cuối cùng bên phải, lấy ra một chìa khóa, mở cửa. Toàn bộ phòng như một hình khối chữ nhật, được chia ra làm hai.
Cạnh cửa là một tủ đứng, bên phải nó là giá để giày, bên trái đóng một hàng đinh, thêm vài cái móc áo bằng sắt. Tường phải lại được mở ra phòng khác là một bếp và một nhà vệ sinh, đều nhỏ đến đáng thương nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Tường bên trái thông đến một hành lang nhỏ, cuối hành lang là một cánh cửa.
Cánh cửa cuối hành lang bên trái là của một phòng vuông vứt. Trong đó để một cái giường ngủ, tủ quần áo, bàn làm việc và một cái sopha đơn, còn có TV nữa. Tất cả chiếm khoảng ¾ diện tích.
Lý Nông rất vừa lòng, nói với Đoan Mộc là mình muốn thuê.
Đoan Mộc lấy ra một tờ giấy màu đen, trên có chữ viết màu trắng thành hàng rất nghiêm chỉnh.
“Cậu xem qua, nếu đồng ý, chúng ta sẽ ký hợp đồng.”
“Được.”
Lý Nông ngồi xổm xuống cửa đọc “Điều khoản hợp đồng”:
Không được cho phụ nữ ngủ lại nhà trọ. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Không được quấy nhiễu các hộ gia đình khác. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Không được thiếu tiền thuê nhà. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Điều khoản quá tốt, Lý Nông vỗ đùi nhảy dựng lên, hào khí ngất trời hét lớn: “Thuê liền! Mau ký hợp đồng đi.”
Họ Đoan Mộc cười mị hoặc nói: “Cậu nên biết cho rõ, nơi này là Sau Phố.”
Lý Nông lắc mình xem thường: “Tôi biết. Không phải sau phố[1] cũng rất thuận tiện sao? Tiền thuê nhà lại chỉ bằng ¼ những nơi khác.”
Đoan Mộc cười hì hì nói: “Vậy thì tốt rồi. Đi theo tôi ký hợp đồng đi.”
Bước vào quầy thu ngân của tiệm sách. Đoan Mộc liền lấy từ trong đó ra hai tờ giấy đen. Lý Nông thầm thấy kỳ lạ: Làm hợp đồng sao lại chọn màu này thế? Đoan Mộc lấy ra một cây bút nạm vàng trắng chia ra ký tên ở hai bản hợp đồng. Màu mực đương nhiên cũng trắng nốt.
Lý Nông xem kỹ lại hợp đồng. Phía trên là thủ tục thuê phòng, còn viết trong phòng cậu có gì đó, kèm theo câu cuối cùng dưới danh sách là: Không được làm hư hoặc lạc mất đồ đạc. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Tự gánh lấy hậu quả là gì thế? Lý Nông cười.
Trong hợp đồng còn viết cách thức thanh toán tiền phòng. Ấy thế mà, mỗi tháng phải tự mình đặt tiền thuê phòng vào hộp thư trước cửa của chủ nhà.
Đỗ mồ hôi hột….
Lý Nông nhìn từ đây chỉ có thể thấy được 1/6 quầy tiền thôi, liền thắc mắc:
“Các người ở đâu? Chủ thuê nhà ấy.”
“Ngay dưới lầu cậu ở thôi.”
Lý Nông quay đầu, quả nhiên thấy bên cánh cửa lớn hoa lệ kia có một hộp thư.
Hợp đồng còn ghi: chủ nhà bao tiền nước, các loại phí khác mỗi tháng đến kỳ sẽ theo số liệu sử dụng mà thanh toán. Tự người thuê phải ghi lấy số liệu.
Lý Nông vung bút, ký hai chữ ký rồng bay phượng múa thật to.
Đoan Mộc cầm lấy một bản hợp đồng, còn lại đưa cho cậu. Cười nói: “Cậu họ Lý à?”
“Đúng thế, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy họ Lý rất thân quen.”
“Hở?!”
“Ờh, đây là chìa khóa. Chỉ có một chiếc thôi, nếu làm mất thì cứ đến tìm tôi.”
Lý Nông hỏi: “Thế làm mất có phải đền lại không?”
Đoan Mộc nói: “Không cần đền lại, cậu chỉ cần đến xác minh với tôi. Tôi sẽ làm cho cậu cái mới.”
“Anh vừa nói chỉ có một chiếc….”
Đoan Mộc chỉ cười nhưng không nói gì, giao chìa khóa cho Lý Nông.
Lý Nông vừa cầm là thấy ngay. Đó là một cái chìa khóa thật lớn, không giống như thông thường, mặt trên còn được đắp nổi hoa văn vô cùng đẹp đẽ.
“Ờh quên nữa, nếu buổi tối cậu về thấy cửa của tiệm sách đóng rồi, cứ đẩy ra là được. Nhưng mà, sau khi vào rồi thì nhớ phải đóng kỹ lại đó.”
“Ờ!”
Họ Đoan Mộc dùng một cây nến nhỏ đốt đi phần hợp đồng kia. Lý Nông nhìn thấy nhưng cũng chẳng nói gì.
“Chủ nhà trọ à, ngoài tôi ra còn người nào thuê nhà nữa không?”
“Cậu là người thứ nhất, chiều nay sẽ có một người đến, ba ngày sau sẽ thêm một người nữa.”
“Ha!”
“Cậu còn cần gì nữa thì cứ nói ra. Tôi sẽ hết sức giúp đỡ.”
Lý Nông cầm 250 đồng để vào cái hộp thư hoa lệ kia. Nó thật khiến cho người khác vừa nhìn thôi đã muốn phá quách đi cho rồi.
Đem tất cả hành lý vào phòng, giở quần áo ra cất hết vào trong tủ. Kéo giường dựa vào tường, đầu giường thì tựa vào bức tường ngăn với nhà vệ sinh. Ghế sopha đặt ở cạnh giường. Bàn làm việc thì kê sát góc bên phải. Trên đó còn để thêm TV, trên nữa là quạt thông gió. Tủ quần áo thì đặt ở góc cùng bên phải.
Đều đã dọn xong, Lý Nông đóng cửa bước ra ngoài, ngay đúng lúc thấy Đoan Mộc đang dẫn theo người đến xem phòng.
Người xem phòng rất cao, ước chừng 1m88. So với chiều cao 1m83 của mình thì hơn hẳn, Lý Nông khó chịu bĩu môi.
Da của người này hơi trắng, nhưng so với Đoan Mộc thì không thể gọi là trắng được. Môi hơi mỏng, nhìn thật mê người, có thể coi là cô cùng gợi cảm. Mũi cao và thẳng nói quá lên là giống như người Tây vậy. Nhưng nếu so với người phương Đông thì nhìn vô cùng đẹp mắt. Hai mi mắt rất sâu, lông mi thật dài, tóc đen, ngắn, sạch sẽ ngăn nắp. Trên mũi còn có một cặp mắt kính mạ vàng rất phong độ và trí thức.
Người này mặc một cái áo thun đen cổ chữ V có viền trắng. Bên dưới là quần kaki vàng nhạt, chân mang giày da màu nâu.
Lý Nông xoa xoa cằm, bé cưng! Một anh trai đẹp đến nao lòng. Chẳng lẽ nhà trọ này ngoài trai đẹp ra thì không cho thuê? Ừhm, cũng dám lắm àh, nhà trọ trai đẹp này là một khởi đầu tốt đẹp! a ha ha…..
Lý Nông lấy lại tinh thần, phát hiện hàng xóm mới cũng đang nhìn mình đánh giá. Đôi mắt dài hẹp cứ như cười như không.
Lý Nông gật gật đầu, cất tiếng: “Xin chào”
Người nọ trả lời: “Xin chào” Giọng nói trầm ấm mê người. Loại thanh âm như thế này thật mị hoặc mà. Nếu là con gái nghe xong, phỏng chừng sẽ tê dại cả người.
Lý Nông khóa cửa xuống lầu. Lúc đi ngang qua tiệm thấy bốn năm khách đang lựa sách. Không biết có phải ảo giác hay không, mà cậu cảm thấy không thể nhìn rõ được mặt họ.
Lý Nông mua ít đồ dùng lặt vặt, vài cái bánh bao, đến gần 10 giờ đêm mới về lại nhà. Tiệm sách đã đóng cửa, cậu đẩy nhẹ, quả nhiên mở ra. Vừa đóng kỹ cửa lớn lại thì nghe có tiếng gõ, định mở thì Đoan Mộc ở đằng sau nói: “Không được mở.”
Cánh tay trên cửa của Lý Nông rụt về. Cậu quay đầu lại nhìn Đoan Mộc.
Đoan Mộc nói: “Nhớ cho kỹ, chỉ mình cậu mới có thể vào. Cửa đóng lại rồi thì tuyệt đối không được mở ra cho kẻ khác.”
Lông tóc toàn thân của Lý Nông đều dựng cả lên, lặng yên gật gật đầu.
Đoan Mộc cầm theo một cái đèn, đứng sau cửa chờ Lý Nông.
Lý Nông vừa bước vào trong thì nghe ngoài cửa có tiếng nam và nữ tru tréo lên hòa với đó là âm thanh cào mạnh vào cửa. Lý Nông sợ hãi chẳng dám quay đầu lại.
“Bên ngoài là gì….?” Lý Nông chảy mồ hôi lạnh hỏi.
“Nơi này là Sau Phố.” Đoan Mộc trả lời như không.
Lý Nông dựng cả tóc gáy. Nhưng tiền thuê phòng đã giao rồi, cậu nghĩ thầm không biết có thể nói với chủ nhà trọ là hoàn lại hợp đồng được không nữa?
Đoan Mộc nhìn cậu cười cười: “Đây là nơi an toàn duy nhất ở Sau Phố. Chỉ cần cậu làm theo lời tôi nói, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Lý Nông gật gật đầu, cậu giờ đã không còn tin vào thuyết vô thần nữa.
“Àh, còn nữa, nếu tối nay có người nào gõ cửa hay ấn chuông thì dù có thế nào. cậu tuyệt đối cũng không được mở cửa.”
Lý Nông vừa nghe xong thì ớn lạnh cả người.
“Anh không phải nói là nhà trọ này vô cùng an toàn sao?”
“Hôm nay là 14 tháng 7 âm lịch. Hơn nữa tảng đá ở nhà trọ này có chút vấn đề, đến ngày mai mới lành lặn hoàn toàn được. Nếu cậu sợ hay cứ xuống phòng tôi ngủ, tối nay chắc chắn sẽ có nguy hiểm nha.” Đoan Mộc cười nói.
Lý Nông gật gật đầu, lên lầu rửa mặt thay áo ngủ rồi đi thẳng xuống lầu. Lúc mở cửa đã thấy hàng xóm của mình ở đó, gật gật đầu coi như chào hỏi. Trong phòng còn có một người đàn ông tóc đen chưa gặp bao giờ. Cũng cao, cũng đẹp dã man, đáng tiếc lại là một tảng băng lớn, chưa đứng gần đã thấy lạnh.
Đoan Mộc đi đến: “Giới thiệu một chút, vị này là hàng xóm mới của cậu, Doãn Hàm, còn đây là ông xã của tôi họ Hình.” Nói xong anh ta còn làm nũng cọ cọ lên người đàn ông tóc đen kia, trông thật giống như một con mèo lớn.
“Xin chào mọi người, tôi là Lý Nông.”
“Xin chào.” Doãn Hàm trả lời.
Họ Hình chỉ gật gật đầu.
“Ngày mai các cậu có cần phải thức sớm không?”
“Tôi không cần.” Lý Nông trả lời.”Ngày mai tôi không có tiết học.” Doãn Hàm trả lời.
Đoan Mộc cười nói: “Vậy chúng ta hãy ăn gì đó, rồi ngủ trễ một chút! Đến đây cùng ăn lẩu đi.” Họ Hình ở bên kia đã trải bàn, lẩu cùng lò điện đều đã chuẩn bị chu đáo. Mấy người cùng ngồi trong phòng khách quây quanh nồi lẩu.
Khi đợt thịt thứ nhất vừa chín tới, thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa. Lý Nông vừa gấp một miếng thịt ra khỏi nồi liền ớn lạnh từng cơn.
Ai cũng không lên tiếng, trong phòng trừ nồi lẩu đang sôi thì không còn âm thanh nào khác.
Tiếng đập cửa vang lên vài tiếng, rồi dừng, xong lại vang lên vài tiếng rồi ngừng. Mọi người vẫn trầm mặc.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng của đàn ông. Tiếng nói tuy rất nhỏ nhưng vô cùng khản đặc, nghe như đang dán chặt vào cửa rồi dùng một loại ngữ điệu vô cùng quỷ dị, chậm rãi cất lên:
“Van xin ngươi….Mau mở cửa ra….”
[1] Ở đây là Lý Nông hiểu lầm. Ý của Đoan Mộc muốn nói là “Sau Phố” tức là tên một địa danh có nhiều chuyện ma quái, còn Lý Nông nghe thì tưởng đang nói là ở ‘phía sau của dãy phố’ (tưởng nhắc đến chuyện giao thông không thuận tiện)
———————
Bạn Hữu cũng họ Lý nữa đó nha ^.^
“Giấy giới thiệu?!” Lý Nông sửng sốt, cho thuê phòng còn đòi giấy giới thiệu?
Đoan Mộc nhìn Lý Nông bằng nửa con mắt nói: “Không có giấy giới thiệu làm sao cậu biết đến đây thuê hử?”
Lý Nông vỗ vỗ đầu, bực mình đưa tờ quảng cáo cho Đoan Mộc. Anh ta liền đốt nó bằng một ngọn nến trên quầy sau đó dẫn cậu ra phía sau.
Lý Nông theo Đoan Mộc ra khỏi tiệm sách, băng qua một khoảng sân rộng. Cạnh tường nơi góc phải sân có hai hàng xà đơn dài, hình như dùng để phơi quần áo. Đối diện đó là hai tầng lầu cũng có ghi một chữ『L』lộn ngược. Kết cấu khá giống với mấy nhà trọ kiểu Nhật. Cầu thang bắt lên lầu hai được nối với một dãi hành lang. Cửa sau của tiệm sách trông ra ngay vị trí cuối thang lầu. Bất quá nó làm từ đá cẩm thạch, hơi khác các bậc thang bằng sắt của phòng trọ kiểu Nhật. Hành lang ở lầu một cũng làm bằng đá được điêu khắc thật cầu kỳ. Lầu một và lầu hai có tất cả bốn cửa phòng, từng cặp đối mặt với nhau. Đặc biệt là lầu một có một cánh cửa, rộng lớn hoa lệ dị thường.
Toàn bộ phòng đều được dựng lên từ đá cẩm thạch màu vàng đất. Rất đẹp.
Đoan Mộc dẫn Lý Nông đến căn phòng cuối cùng bên phải, lấy ra một chìa khóa, mở cửa. Toàn bộ phòng như một hình khối chữ nhật, được chia ra làm hai.
Cạnh cửa là một tủ đứng, bên phải nó là giá để giày, bên trái đóng một hàng đinh, thêm vài cái móc áo bằng sắt. Tường phải lại được mở ra phòng khác là một bếp và một nhà vệ sinh, đều nhỏ đến đáng thương nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Tường bên trái thông đến một hành lang nhỏ, cuối hành lang là một cánh cửa.
Cánh cửa cuối hành lang bên trái là của một phòng vuông vứt. Trong đó để một cái giường ngủ, tủ quần áo, bàn làm việc và một cái sopha đơn, còn có TV nữa. Tất cả chiếm khoảng ¾ diện tích.
Lý Nông rất vừa lòng, nói với Đoan Mộc là mình muốn thuê.
Đoan Mộc lấy ra một tờ giấy màu đen, trên có chữ viết màu trắng thành hàng rất nghiêm chỉnh.
“Cậu xem qua, nếu đồng ý, chúng ta sẽ ký hợp đồng.”
“Được.”
Lý Nông ngồi xổm xuống cửa đọc “Điều khoản hợp đồng”:
Không được cho phụ nữ ngủ lại nhà trọ. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Không được quấy nhiễu các hộ gia đình khác. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Không được thiếu tiền thuê nhà. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Điều khoản quá tốt, Lý Nông vỗ đùi nhảy dựng lên, hào khí ngất trời hét lớn: “Thuê liền! Mau ký hợp đồng đi.”
Họ Đoan Mộc cười mị hoặc nói: “Cậu nên biết cho rõ, nơi này là Sau Phố.”
Lý Nông lắc mình xem thường: “Tôi biết. Không phải sau phố[1] cũng rất thuận tiện sao? Tiền thuê nhà lại chỉ bằng ¼ những nơi khác.”
Đoan Mộc cười hì hì nói: “Vậy thì tốt rồi. Đi theo tôi ký hợp đồng đi.”
Bước vào quầy thu ngân của tiệm sách. Đoan Mộc liền lấy từ trong đó ra hai tờ giấy đen. Lý Nông thầm thấy kỳ lạ: Làm hợp đồng sao lại chọn màu này thế? Đoan Mộc lấy ra một cây bút nạm vàng trắng chia ra ký tên ở hai bản hợp đồng. Màu mực đương nhiên cũng trắng nốt.
Lý Nông xem kỹ lại hợp đồng. Phía trên là thủ tục thuê phòng, còn viết trong phòng cậu có gì đó, kèm theo câu cuối cùng dưới danh sách là: Không được làm hư hoặc lạc mất đồ đạc. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Tự gánh lấy hậu quả là gì thế? Lý Nông cười.
Trong hợp đồng còn viết cách thức thanh toán tiền phòng. Ấy thế mà, mỗi tháng phải tự mình đặt tiền thuê phòng vào hộp thư trước cửa của chủ nhà.
Đỗ mồ hôi hột….
Lý Nông nhìn từ đây chỉ có thể thấy được 1/6 quầy tiền thôi, liền thắc mắc:
“Các người ở đâu? Chủ thuê nhà ấy.”
“Ngay dưới lầu cậu ở thôi.”
Lý Nông quay đầu, quả nhiên thấy bên cánh cửa lớn hoa lệ kia có một hộp thư.
Hợp đồng còn ghi: chủ nhà bao tiền nước, các loại phí khác mỗi tháng đến kỳ sẽ theo số liệu sử dụng mà thanh toán. Tự người thuê phải ghi lấy số liệu.
Lý Nông vung bút, ký hai chữ ký rồng bay phượng múa thật to.
Đoan Mộc cầm lấy một bản hợp đồng, còn lại đưa cho cậu. Cười nói: “Cậu họ Lý à?”
“Đúng thế, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy họ Lý rất thân quen.”
“Hở?!”
“Ờh, đây là chìa khóa. Chỉ có một chiếc thôi, nếu làm mất thì cứ đến tìm tôi.”
Lý Nông hỏi: “Thế làm mất có phải đền lại không?”
Đoan Mộc nói: “Không cần đền lại, cậu chỉ cần đến xác minh với tôi. Tôi sẽ làm cho cậu cái mới.”
“Anh vừa nói chỉ có một chiếc….”
Đoan Mộc chỉ cười nhưng không nói gì, giao chìa khóa cho Lý Nông.
Lý Nông vừa cầm là thấy ngay. Đó là một cái chìa khóa thật lớn, không giống như thông thường, mặt trên còn được đắp nổi hoa văn vô cùng đẹp đẽ.
“Ờh quên nữa, nếu buổi tối cậu về thấy cửa của tiệm sách đóng rồi, cứ đẩy ra là được. Nhưng mà, sau khi vào rồi thì nhớ phải đóng kỹ lại đó.”
“Ờ!”
Họ Đoan Mộc dùng một cây nến nhỏ đốt đi phần hợp đồng kia. Lý Nông nhìn thấy nhưng cũng chẳng nói gì.
“Chủ nhà trọ à, ngoài tôi ra còn người nào thuê nhà nữa không?”
“Cậu là người thứ nhất, chiều nay sẽ có một người đến, ba ngày sau sẽ thêm một người nữa.”
“Ha!”
“Cậu còn cần gì nữa thì cứ nói ra. Tôi sẽ hết sức giúp đỡ.”
Lý Nông cầm 250 đồng để vào cái hộp thư hoa lệ kia. Nó thật khiến cho người khác vừa nhìn thôi đã muốn phá quách đi cho rồi.
Đem tất cả hành lý vào phòng, giở quần áo ra cất hết vào trong tủ. Kéo giường dựa vào tường, đầu giường thì tựa vào bức tường ngăn với nhà vệ sinh. Ghế sopha đặt ở cạnh giường. Bàn làm việc thì kê sát góc bên phải. Trên đó còn để thêm TV, trên nữa là quạt thông gió. Tủ quần áo thì đặt ở góc cùng bên phải.
Đều đã dọn xong, Lý Nông đóng cửa bước ra ngoài, ngay đúng lúc thấy Đoan Mộc đang dẫn theo người đến xem phòng.
Người xem phòng rất cao, ước chừng 1m88. So với chiều cao 1m83 của mình thì hơn hẳn, Lý Nông khó chịu bĩu môi.
Da của người này hơi trắng, nhưng so với Đoan Mộc thì không thể gọi là trắng được. Môi hơi mỏng, nhìn thật mê người, có thể coi là cô cùng gợi cảm. Mũi cao và thẳng nói quá lên là giống như người Tây vậy. Nhưng nếu so với người phương Đông thì nhìn vô cùng đẹp mắt. Hai mi mắt rất sâu, lông mi thật dài, tóc đen, ngắn, sạch sẽ ngăn nắp. Trên mũi còn có một cặp mắt kính mạ vàng rất phong độ và trí thức.
Người này mặc một cái áo thun đen cổ chữ V có viền trắng. Bên dưới là quần kaki vàng nhạt, chân mang giày da màu nâu.
Lý Nông xoa xoa cằm, bé cưng! Một anh trai đẹp đến nao lòng. Chẳng lẽ nhà trọ này ngoài trai đẹp ra thì không cho thuê? Ừhm, cũng dám lắm àh, nhà trọ trai đẹp này là một khởi đầu tốt đẹp! a ha ha…..
Lý Nông lấy lại tinh thần, phát hiện hàng xóm mới cũng đang nhìn mình đánh giá. Đôi mắt dài hẹp cứ như cười như không.
Lý Nông gật gật đầu, cất tiếng: “Xin chào”
Người nọ trả lời: “Xin chào” Giọng nói trầm ấm mê người. Loại thanh âm như thế này thật mị hoặc mà. Nếu là con gái nghe xong, phỏng chừng sẽ tê dại cả người.
Lý Nông khóa cửa xuống lầu. Lúc đi ngang qua tiệm thấy bốn năm khách đang lựa sách. Không biết có phải ảo giác hay không, mà cậu cảm thấy không thể nhìn rõ được mặt họ.
Lý Nông mua ít đồ dùng lặt vặt, vài cái bánh bao, đến gần 10 giờ đêm mới về lại nhà. Tiệm sách đã đóng cửa, cậu đẩy nhẹ, quả nhiên mở ra. Vừa đóng kỹ cửa lớn lại thì nghe có tiếng gõ, định mở thì Đoan Mộc ở đằng sau nói: “Không được mở.”
Cánh tay trên cửa của Lý Nông rụt về. Cậu quay đầu lại nhìn Đoan Mộc.
Đoan Mộc nói: “Nhớ cho kỹ, chỉ mình cậu mới có thể vào. Cửa đóng lại rồi thì tuyệt đối không được mở ra cho kẻ khác.”
Lông tóc toàn thân của Lý Nông đều dựng cả lên, lặng yên gật gật đầu.
Đoan Mộc cầm theo một cái đèn, đứng sau cửa chờ Lý Nông.
Lý Nông vừa bước vào trong thì nghe ngoài cửa có tiếng nam và nữ tru tréo lên hòa với đó là âm thanh cào mạnh vào cửa. Lý Nông sợ hãi chẳng dám quay đầu lại.
“Bên ngoài là gì….?” Lý Nông chảy mồ hôi lạnh hỏi.
“Nơi này là Sau Phố.” Đoan Mộc trả lời như không.
Lý Nông dựng cả tóc gáy. Nhưng tiền thuê phòng đã giao rồi, cậu nghĩ thầm không biết có thể nói với chủ nhà trọ là hoàn lại hợp đồng được không nữa?
Đoan Mộc nhìn cậu cười cười: “Đây là nơi an toàn duy nhất ở Sau Phố. Chỉ cần cậu làm theo lời tôi nói, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Lý Nông gật gật đầu, cậu giờ đã không còn tin vào thuyết vô thần nữa.
“Àh, còn nữa, nếu tối nay có người nào gõ cửa hay ấn chuông thì dù có thế nào. cậu tuyệt đối cũng không được mở cửa.”
Lý Nông vừa nghe xong thì ớn lạnh cả người.
“Anh không phải nói là nhà trọ này vô cùng an toàn sao?”
“Hôm nay là 14 tháng 7 âm lịch. Hơn nữa tảng đá ở nhà trọ này có chút vấn đề, đến ngày mai mới lành lặn hoàn toàn được. Nếu cậu sợ hay cứ xuống phòng tôi ngủ, tối nay chắc chắn sẽ có nguy hiểm nha.” Đoan Mộc cười nói.
Lý Nông gật gật đầu, lên lầu rửa mặt thay áo ngủ rồi đi thẳng xuống lầu. Lúc mở cửa đã thấy hàng xóm của mình ở đó, gật gật đầu coi như chào hỏi. Trong phòng còn có một người đàn ông tóc đen chưa gặp bao giờ. Cũng cao, cũng đẹp dã man, đáng tiếc lại là một tảng băng lớn, chưa đứng gần đã thấy lạnh.
Đoan Mộc đi đến: “Giới thiệu một chút, vị này là hàng xóm mới của cậu, Doãn Hàm, còn đây là ông xã của tôi họ Hình.” Nói xong anh ta còn làm nũng cọ cọ lên người đàn ông tóc đen kia, trông thật giống như một con mèo lớn.
“Xin chào mọi người, tôi là Lý Nông.”
“Xin chào.” Doãn Hàm trả lời.
Họ Hình chỉ gật gật đầu.
“Ngày mai các cậu có cần phải thức sớm không?”
“Tôi không cần.” Lý Nông trả lời.”Ngày mai tôi không có tiết học.” Doãn Hàm trả lời.
Đoan Mộc cười nói: “Vậy chúng ta hãy ăn gì đó, rồi ngủ trễ một chút! Đến đây cùng ăn lẩu đi.” Họ Hình ở bên kia đã trải bàn, lẩu cùng lò điện đều đã chuẩn bị chu đáo. Mấy người cùng ngồi trong phòng khách quây quanh nồi lẩu.
Khi đợt thịt thứ nhất vừa chín tới, thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa. Lý Nông vừa gấp một miếng thịt ra khỏi nồi liền ớn lạnh từng cơn.
Ai cũng không lên tiếng, trong phòng trừ nồi lẩu đang sôi thì không còn âm thanh nào khác.
Tiếng đập cửa vang lên vài tiếng, rồi dừng, xong lại vang lên vài tiếng rồi ngừng. Mọi người vẫn trầm mặc.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng của đàn ông. Tiếng nói tuy rất nhỏ nhưng vô cùng khản đặc, nghe như đang dán chặt vào cửa rồi dùng một loại ngữ điệu vô cùng quỷ dị, chậm rãi cất lên:
“Van xin ngươi….Mau mở cửa ra….”
[1] Ở đây là Lý Nông hiểu lầm. Ý của Đoan Mộc muốn nói là “Sau Phố” tức là tên một địa danh có nhiều chuyện ma quái, còn Lý Nông nghe thì tưởng đang nói là ở ‘phía sau của dãy phố’ (tưởng nhắc đến chuyện giao thông không thuận tiện)
———————
Bạn Hữu cũng họ Lý nữa đó nha ^.^
/19
|