Tiêu Tử Y hít một hơi sâu không khí tươi mới nóng sốt, cưỡi ngựa giữa một đám thị vệ, chỉ lát sau sẽ đi qua khu rừng rậm. Mà xuất hiện trước mặt nàng là một mảng sườn núi cỏ xanh rờn. Đi từ sườn núi Bình Kiều này lên đã thấy có rất nhiều người ngựa tập trung, đang xây dựng cơ sở tạm thời.
Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn qua phát hiện ngựa của hoàng đế là con bạch mã màu vàng sáng đứng trước lều, có thể thấy hoàng đế đã vào trong lều nghỉ rồi.
Tiêu Sách vỗ ngựa chạy ra đón chào, cười cười nhìn Tiêu Tử Y nói, “Hoàng tỷ, đi một ngày có mệt không hả? đi nghỉ ngơi chút đi, tối còn đốt lửa trại nữa đó”
Tiêu Tử Y đáp khẽ một câu, nàng quả thật có mệt mỏi thật cũng chẳng muốn nói chuyện to nữa.
“Bác nhỏ à! Người nhìn hai con quái vật này xem có phải là con voi không ạ?” Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu cùng lúc đến đây tìm thấy con voi trong truyền thuyết. Kỳ thật trong vườn thú Hoàng gia cũng có nuôi mấy con voi, nhưng mà do Tiêu Trạm các bé tuổi còn quá nhỏ nên cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy.
Trong lòng Tiêu Tử Y giật mình, nhìn theo ngón tay nhỏ của Tiêu Trạm chỉ về một chỗ thì nhìn lại, trong mắt để ý đến Nam cung Sanh mặc toàn thân đen tuyền.
Mới không gặp có hai ngày mà nàng lại có thể nghĩ đến hắn vậy. Thực tế lần đầu nhìn thấy hắn mặc trang phục, lộ ra tư thế hiên ngang, hơn nữa màu quần áo đen càng nổi bật khuôn mặt như ngọc của hắn. Nàng không ngờ tới bỏ áo choàng đi hắn lại có vẻ phong lư không bị trói buộc vậy, chẳng còn có chút gì tại rừng đào uống rượu làm thơ nữa. Hắn đang đứng cạnh con voi nói chuyện với một vài quan viên, cũng không để ý nàng tới, hoặc là có biết nhưng không dám liếc mắt nhìn.
Tiêu Tử Y biết rõ nàng không thể nhìn được nữa, nhưng mà mắt nàng lại lặng lẽ nhìn hắn, rất khó bảo mình rời ánh mắt ra nửa khắc. Trong nội tâm nàng tự tìm cho mình cái cớ, dù Tiêu SÁch có cảm thấy hoài nghi cũng không sao, thật ra nàng đang nhìn con voi đó mà!
Nhưng nhìn con voi thì cũng đừng có đưa mắt thâm tình như thế chứ? Tiêu SÁch hoài nghi cau mày, cũng nhìn sang, phát hiện ra hoàng tỷ chú ánh mắt có lẽ đang tập trung voà toàn bộ trên người Lan lão bản. Kỳ thật chú cũng không thấy kỳ lạ, trong kinh thành, cái vị Lan lão bản này lại được rất nhiều cô gái ngưỡng mộ như tình nhân trong mộng. Từ sau khi nổi tiếng, chú mới tới tận hôm qua nhìn thấy được mặt thật, quả nhiên là danh bất hư truyền.
“Ồ? Người đó….Sao con lại cảm thấy nhìn quen mắt vậy ha?” Nam Cung Tiêu bất thình lình toát ra một câu.
Tiêu Sách nghe lọt vào tai, cũng hiểu được mà cả kinh. Đúng rồi, hoá ra bé cũng cảm thấy rất quen, vì thế hôm qua khi nhìn thấy vị Lan lão bản này thì rất sửng sốt.
Sau lưng Tiêu Tử Y chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Thảm rồi, hình như nàng và Nam Cung Sanh đều quên mất, có đôi khi năng lực quan sát của trẻ con lại đặc biệt mạnh, hơn nữa Nam Cung Tiêu lại lớn lên từ nhỏ bên Nam Cung Sanh. Đồng thời Nam Cung Tiêu gần như chưa từng gặp Lan lão bản gì cả, có thể vạch trần thân phận Nam Cung Sanh ra không nhỉ?
May quá Nam Cung Tiêu cũng chưa nói gì, cứ vòng vèo nói đến con voi. Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy tinh thần bay bổng, nghe tiếng người và ngựa đang hí ầm ĩ trong quân doanh này, lại càng đau đầu hơn. Vội đem hai đứa trẻ giao cho Tiêu SÁch và Trầm Ngọc Hàn đưa đi dạo, còn chính mình thì lại muốn lẻn vào trong lều để nghỉ một lát.
Kỳ thật mặc dù là nói đợi Hoàng đế đến cắm trại, nhưng dường như tất cả những nơi trú quân cũng đã dựng trại xong. Lều Hoàng đế dùng là màu vàng sáng dĩ nhiên là ở giữa, bên cạnh là lều cao cấp của hoàng hậu, xung quanh là các lều của hoàng tử và thân vương, xuống nữa là các vương công đại thần. Cứ xoay vòng quanh lều Hoàng đế làm trung tâm để dựng lên bên ngoài. Ngay trước cửa lều hoàng đế có một bãi đất trống, xem cách bố trí như vậy rõ là chuẩn bị cho lửa trại buổi tối rồi.
Tiêu Tử Y được thị vệ dẫn về lều của nàng, bên trong cũng khá rộng rãi, có đủ mọi thứ cần dùng. Nhưng lại cố ý chuẩn bị một chiếc giường nhỏ, có vẻ như là chuẩn bị cho NHư Lan và Nam Cung Tiêu vậy.
Xem ra Tiêu Trạm hẳn là cùng ở một chỗ với Hoàng hậu. Tiêu Tử Y ngồi trên ghế nhìn NHư Lan đang chỉ đạo thị vệ mang đồ vật các nàng chuyển hết vào. Do cuộc đi săn ít nhất phải ở đây ba ngày, nên nàng đã bảo Nhược Trúc chuẩn bị ít đồ vật hơn. Kết quả là vẫn ôm đến đầy bọc to bọc nhỏ.
Cũng may là dồ hoàng hậu mang đến còn nhiều hơn cả nàng….nên nàng cũng thấy không thất lễ lắm. Tiêu Tử Y vô ý thức nhìn Như Lan ngay lúc thị vệ đi rồi thì lôi một đống này nọ trong hòm ra xếp sắp trong lều, song trong lòng lại nghĩ đến vừa rồi không nhìn thấy bóng Tiêu Cảnh Dương đâu cả.
Theo lý àm nói, hoàng đế vừa giá lâm thì thân là thái tử sao lại không có mặt được chứ? Hay là hắn đã vào lều với Hoàng đế rồi?
Tiêu Tử Y xoa xoa chút thái dương đang đau, cẩn thận nhớ lại, đã lâu rồi nàng cũng không gặp Tiêu Cảnh dương rồi. Lâu đến thế nào thì nàng cũng nghĩ không ra, trông hắn có bộ dạng ra sao nữa. Hắn trong trí nhớ của nàng lại mơ hồ đến mức này….Là nàng vô ý thức muốn quên hắn đi ha…
“Công chúa, nếu người rất mệt thì cứ nghỉ một lát đi ạ” Như Lan thấy động tác của Tiêu Tử Y chăm sóc nói.
Tiêu Tử Y khẽ gật đầu, hôm nay đại để là nàng đã phải dậy lúc hai giờ sáng để lên đường cho đúng giờ rồi, lại ngồi lắc lư trong xe ngựa một ngày trời, chắc chắn là mệt lắm. Vì thế sau khi nàng thay xong quần áo, vừa đặt đầu xuống gối thì đã ngủ ngay mất.
Nàng thật thà nghĩ rằng nàng không ngủ. Do Như Lan lo nên lay cho nàng tỉnh lịa. Lúc này đã là giờ lên đèn, cũng có thể nghe rõ tiếng cười nói ăn uốn ồn ào bên ngoài của lửa trại.
“Công….công chúa, là nô tài không tốt, nô tài thu dọxong mọi thứ lại ngủ quên mất ạ” NHư Lan quỳ trên mặt đất, tự trách cắn chặt môi nói.
Tiêu Tử Y vốn chỉ mơ màng chút, sau đó bất đắc dĩ quát lên, “Đứng lên đi, giúp ta rửa mặt thay quần áo” Đây cũng là trách nhiệm của nàng, ai bảo nàng không tín nhiệm Nhược Trúc nên mới đem Như Lan đến. Nói cho cùng thì Như Lan mới mười hai mười ba tuổi, bắt nàng giúp làm việc cũng đã là quá nghiêm khắc với nàng ta rồi, bình thường đều do Nhược Trúc trông coi nàng mới không xảy ra sơ xuất gì.
Như Lan tranh thủ thời gian nhảy dựng lên đi múc nước, Tiêu Tử Y tự đứng lên đi đến trước gương mặc quần áo, mặc từng cái từng cái một lên người, mãi cho tới lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn thì vừa thấy bóng chính mình hiện mơ hồ trong gương mà cười khổ một cái.
Hoàng Hậu cố tình không cho người đến gọi nàng, làm vậy là có chủ ý gì chứ?
Yến hội này nàng có nên đi hay không đây?
Không biết hiện giờ mà lại tiếp tục giả vờ ngủ có còn được nữa không…
Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn qua phát hiện ngựa của hoàng đế là con bạch mã màu vàng sáng đứng trước lều, có thể thấy hoàng đế đã vào trong lều nghỉ rồi.
Tiêu Sách vỗ ngựa chạy ra đón chào, cười cười nhìn Tiêu Tử Y nói, “Hoàng tỷ, đi một ngày có mệt không hả? đi nghỉ ngơi chút đi, tối còn đốt lửa trại nữa đó”
Tiêu Tử Y đáp khẽ một câu, nàng quả thật có mệt mỏi thật cũng chẳng muốn nói chuyện to nữa.
“Bác nhỏ à! Người nhìn hai con quái vật này xem có phải là con voi không ạ?” Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu cùng lúc đến đây tìm thấy con voi trong truyền thuyết. Kỳ thật trong vườn thú Hoàng gia cũng có nuôi mấy con voi, nhưng mà do Tiêu Trạm các bé tuổi còn quá nhỏ nên cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy.
Trong lòng Tiêu Tử Y giật mình, nhìn theo ngón tay nhỏ của Tiêu Trạm chỉ về một chỗ thì nhìn lại, trong mắt để ý đến Nam cung Sanh mặc toàn thân đen tuyền.
Mới không gặp có hai ngày mà nàng lại có thể nghĩ đến hắn vậy. Thực tế lần đầu nhìn thấy hắn mặc trang phục, lộ ra tư thế hiên ngang, hơn nữa màu quần áo đen càng nổi bật khuôn mặt như ngọc của hắn. Nàng không ngờ tới bỏ áo choàng đi hắn lại có vẻ phong lư không bị trói buộc vậy, chẳng còn có chút gì tại rừng đào uống rượu làm thơ nữa. Hắn đang đứng cạnh con voi nói chuyện với một vài quan viên, cũng không để ý nàng tới, hoặc là có biết nhưng không dám liếc mắt nhìn.
Tiêu Tử Y biết rõ nàng không thể nhìn được nữa, nhưng mà mắt nàng lại lặng lẽ nhìn hắn, rất khó bảo mình rời ánh mắt ra nửa khắc. Trong nội tâm nàng tự tìm cho mình cái cớ, dù Tiêu SÁch có cảm thấy hoài nghi cũng không sao, thật ra nàng đang nhìn con voi đó mà!
Nhưng nhìn con voi thì cũng đừng có đưa mắt thâm tình như thế chứ? Tiêu SÁch hoài nghi cau mày, cũng nhìn sang, phát hiện ra hoàng tỷ chú ánh mắt có lẽ đang tập trung voà toàn bộ trên người Lan lão bản. Kỳ thật chú cũng không thấy kỳ lạ, trong kinh thành, cái vị Lan lão bản này lại được rất nhiều cô gái ngưỡng mộ như tình nhân trong mộng. Từ sau khi nổi tiếng, chú mới tới tận hôm qua nhìn thấy được mặt thật, quả nhiên là danh bất hư truyền.
“Ồ? Người đó….Sao con lại cảm thấy nhìn quen mắt vậy ha?” Nam Cung Tiêu bất thình lình toát ra một câu.
Tiêu Sách nghe lọt vào tai, cũng hiểu được mà cả kinh. Đúng rồi, hoá ra bé cũng cảm thấy rất quen, vì thế hôm qua khi nhìn thấy vị Lan lão bản này thì rất sửng sốt.
Sau lưng Tiêu Tử Y chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Thảm rồi, hình như nàng và Nam Cung Sanh đều quên mất, có đôi khi năng lực quan sát của trẻ con lại đặc biệt mạnh, hơn nữa Nam Cung Tiêu lại lớn lên từ nhỏ bên Nam Cung Sanh. Đồng thời Nam Cung Tiêu gần như chưa từng gặp Lan lão bản gì cả, có thể vạch trần thân phận Nam Cung Sanh ra không nhỉ?
May quá Nam Cung Tiêu cũng chưa nói gì, cứ vòng vèo nói đến con voi. Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy tinh thần bay bổng, nghe tiếng người và ngựa đang hí ầm ĩ trong quân doanh này, lại càng đau đầu hơn. Vội đem hai đứa trẻ giao cho Tiêu SÁch và Trầm Ngọc Hàn đưa đi dạo, còn chính mình thì lại muốn lẻn vào trong lều để nghỉ một lát.
Kỳ thật mặc dù là nói đợi Hoàng đế đến cắm trại, nhưng dường như tất cả những nơi trú quân cũng đã dựng trại xong. Lều Hoàng đế dùng là màu vàng sáng dĩ nhiên là ở giữa, bên cạnh là lều cao cấp của hoàng hậu, xung quanh là các lều của hoàng tử và thân vương, xuống nữa là các vương công đại thần. Cứ xoay vòng quanh lều Hoàng đế làm trung tâm để dựng lên bên ngoài. Ngay trước cửa lều hoàng đế có một bãi đất trống, xem cách bố trí như vậy rõ là chuẩn bị cho lửa trại buổi tối rồi.
Tiêu Tử Y được thị vệ dẫn về lều của nàng, bên trong cũng khá rộng rãi, có đủ mọi thứ cần dùng. Nhưng lại cố ý chuẩn bị một chiếc giường nhỏ, có vẻ như là chuẩn bị cho NHư Lan và Nam Cung Tiêu vậy.
Xem ra Tiêu Trạm hẳn là cùng ở một chỗ với Hoàng hậu. Tiêu Tử Y ngồi trên ghế nhìn NHư Lan đang chỉ đạo thị vệ mang đồ vật các nàng chuyển hết vào. Do cuộc đi săn ít nhất phải ở đây ba ngày, nên nàng đã bảo Nhược Trúc chuẩn bị ít đồ vật hơn. Kết quả là vẫn ôm đến đầy bọc to bọc nhỏ.
Cũng may là dồ hoàng hậu mang đến còn nhiều hơn cả nàng….nên nàng cũng thấy không thất lễ lắm. Tiêu Tử Y vô ý thức nhìn Như Lan ngay lúc thị vệ đi rồi thì lôi một đống này nọ trong hòm ra xếp sắp trong lều, song trong lòng lại nghĩ đến vừa rồi không nhìn thấy bóng Tiêu Cảnh Dương đâu cả.
Theo lý àm nói, hoàng đế vừa giá lâm thì thân là thái tử sao lại không có mặt được chứ? Hay là hắn đã vào lều với Hoàng đế rồi?
Tiêu Tử Y xoa xoa chút thái dương đang đau, cẩn thận nhớ lại, đã lâu rồi nàng cũng không gặp Tiêu Cảnh dương rồi. Lâu đến thế nào thì nàng cũng nghĩ không ra, trông hắn có bộ dạng ra sao nữa. Hắn trong trí nhớ của nàng lại mơ hồ đến mức này….Là nàng vô ý thức muốn quên hắn đi ha…
“Công chúa, nếu người rất mệt thì cứ nghỉ một lát đi ạ” Như Lan thấy động tác của Tiêu Tử Y chăm sóc nói.
Tiêu Tử Y khẽ gật đầu, hôm nay đại để là nàng đã phải dậy lúc hai giờ sáng để lên đường cho đúng giờ rồi, lại ngồi lắc lư trong xe ngựa một ngày trời, chắc chắn là mệt lắm. Vì thế sau khi nàng thay xong quần áo, vừa đặt đầu xuống gối thì đã ngủ ngay mất.
Nàng thật thà nghĩ rằng nàng không ngủ. Do Như Lan lo nên lay cho nàng tỉnh lịa. Lúc này đã là giờ lên đèn, cũng có thể nghe rõ tiếng cười nói ăn uốn ồn ào bên ngoài của lửa trại.
“Công….công chúa, là nô tài không tốt, nô tài thu dọxong mọi thứ lại ngủ quên mất ạ” NHư Lan quỳ trên mặt đất, tự trách cắn chặt môi nói.
Tiêu Tử Y vốn chỉ mơ màng chút, sau đó bất đắc dĩ quát lên, “Đứng lên đi, giúp ta rửa mặt thay quần áo” Đây cũng là trách nhiệm của nàng, ai bảo nàng không tín nhiệm Nhược Trúc nên mới đem Như Lan đến. Nói cho cùng thì Như Lan mới mười hai mười ba tuổi, bắt nàng giúp làm việc cũng đã là quá nghiêm khắc với nàng ta rồi, bình thường đều do Nhược Trúc trông coi nàng mới không xảy ra sơ xuất gì.
Như Lan tranh thủ thời gian nhảy dựng lên đi múc nước, Tiêu Tử Y tự đứng lên đi đến trước gương mặc quần áo, mặc từng cái từng cái một lên người, mãi cho tới lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn thì vừa thấy bóng chính mình hiện mơ hồ trong gương mà cười khổ một cái.
Hoàng Hậu cố tình không cho người đến gọi nàng, làm vậy là có chủ ý gì chứ?
Yến hội này nàng có nên đi hay không đây?
Không biết hiện giờ mà lại tiếp tục giả vờ ngủ có còn được nữa không…
/322
|