*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra Dung Dung không biết cách an ủi người khác.
Cô dỗ chừng hai giây đã mất kiên nhẫn, trực tiếp đứng dậy rút ra một tờ giấy ghi chú trên bàn, sau đó tiện tay cầm bút lên như muốn viết gì đó.
Mắt của Tô An còn nhòe, không thấy rõ mặt cô ấy.
Chỉ biết cô ấy chống cằm lên nắp bút, lông mi lẳng lặng rủ xuống, đôi môi hơi mím lại, đường nét góc mặt tươi tắn và xinh đẹp.
“Tên thật của cô là gì?” Dung Dung bỗng hỏi cô: “Là Tô An à?”
Tô An nhíu mày, không kịp phản ứng, sửng sốt vài giây mới trả lời: “Tô An Ninh.”
Dung Dung gật đầu, “Ờ.”
Sau đó, cô viết ba chữ “Tô An Ninh” lên giấy ghi chú, phía trước là chữ “To” theo kiểu chữ hoa nắn nót.
Ngón tay của cô thon dài, móng tay bóng mượt và trắng hồng. Đốt ngón giữa có chỗ hơi nhô ra, đó là vết chai hình thành do cầm cọ quanh năm. Cô cầm cây bút màu đen bóng bằng chất sơn vecni đàn piano càng làm tôn lên làn da trắng ngần.
Những chữ Trung mà cô viết cũng rõ ràng và thanh nhã theo phong cách hành khải*, có một số vết tích của viết nối và viết ngoáy, viết ra lời chúc tốt đẹp dành cho Tô An Ninh.
*Hành khải: Mỗi chữ Hán có kết cấu riêng và số nét bút nhất định. Khi được viết nhanh chữ khải có thể giản lược đi một hai nét để tạo thành một thư thể gọi là hành-khải (行楷).
Dáng vẻ Yinel vẽ tranh chắc cũng như vậy.
Sau khi viết xong, Dung Dung liền đưa giấy ghi chú cho cô ấy.
“Sau này nếu tôi mở triển lãm tranh sẽ luôn chào đón cô đến bất cứ lúc nào, không cần vé vào cửa.” Cô mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, giọng nói ngọt ngào, “Cảm ơn cô đã yêu mến tranh của tôi.”
Cảm giác này là gì?
Đó là khi thần tượng mà bạn theo đuổi bấy lâu nay hát một đoạn đắt giá nhất cho bạn nghe, cảm ơn bạn vẫn luôn ủng hộ anh ấy.
Ngay lúc này, cho dù anh ấy có tin đen gì, cho dù những scandal bạn gái tin đồn của anh ấy có thật hay không, cho dù anh ấy có lăng xê thật hay không.
Trong lòng bạn chỉ có một suy nghĩ kiên định. Đó là má ơi, con muốn yêu anh ấy cả đời.
Dung Dung đứng dậy, tay phải đặt hờ lên ngực, một lần nữa cúi chào cô ấy, “Cảm ơn cô đã đóng góp cho quỹ từ thiện.”
Buổi gặp mặt fan đến đây là kết thúc.
Tô An cầm chặt tờ giấy chữ ký, cả người giống như mất nước, cứ thế rời khỏi phòng tiếp khách như đang nằm mơ.
Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần đang đợi cô ngay tại chỗ rẽ.
Thấy cô đi ra, bọn họ vội vàng đi tới an ủi, “Cô ta có làm gì cô không?!”
Tô An cau mày, sắc mặt trở lại bình thường, “Không có.”
“Hơn một triệu tệ kia xem như đi tong, không những không đập chết cô ta, ngược lại còn kiếm tiếng thơm cho cô ta.” Xuyên Nam nghiến răng, âm hiểm suy đoán, “Tôi không tin cô ta có thể luôn tỏa sáng như vậy.”
Hoắc Thanh Thuần không tiếp lời Xuyên Nam, tiếp tục an ủi Tô An, “An Ninh, cô đừng buồn nữa. Đối với cô mà nói, một triệu tệ chỉ là số tiền nhỏ mà thôi.”
Xuyên Nam gật đầu phụ họa, “Đúng đó, cô không phải là người thiếu chút tiền lẻ đó.”
“Nói đủ chưa?” Tô An liếc nhìn hai người, lạnh nhạt nói: “Tiền của tôi là để mấy người phân tích giúp tôi có đi tong hay không hả?”
Hai người nhất thời câm nín.
Tô An bực bội vung tay, nói thẳng: “Đừng có áp mấy thứ chia bè kết phái lên người tôi. Nếu không phải thấy mấy người có chút tác dụng, tôi ăn no rửng mỡ mới cho mấy người đi cùng.”
Nụ cười trên môi Xuyên Nam hơi gượng gạo, thử giải thích: “An Ninh, chúng ta là bạn mà, không giống với mấy hội đàn đúm.”
“Bạn?” Tô An cười khẩy, thờ ơ nói: “Cô thật sự coi tôi là con ngu hả?”
Phớt lờ nụ cười giả trân bỗng chốc sượng đơ trên mặt hai người đó, Tô An xoay người định quay về sảnh tiệc một mình.
Bóng lưng của cô vẫn cao gầy và kiêu ngạo.
Sau khi người ta rời đi, hai người bị vứt bỏ tại chỗ mới dám mở miệng trút giận.
“Cô ta bị khùng rồi, vậy mà lúc nãy chúng ta còn an ủi cô ta.” Hoắc Thanh Thuần chống nạnh, bộ dạng tức điên người, “Đúng là tự cho mình có tí tiền là ngon lắm, nói giống như ai cũng sẵn lòng bắt chuyện với cái đồ lạnh lùng như cô ta. Đúng là tự xem mình là bà hoàng.”
Xuyên Nam cười khẩy, “Người ta có tiền mà, đâu quan tâm đến cảm nhận của chúng ta.”
Hoắc Thanh Thuần trợn trắng mắt, “Thỏ Thỏ tốt tính hơn cô ta rất nhiều.”
“Nhưng cô ấy rớt đài rồi, vô dụng rồi.” Xuyên Nam nghiêng đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt trêu chọc, “Nếu ông không đu bám Tô An, lẽ nào ông muốn đi ôm đùi Đại Dung Dung?”
Hoắc Thanh Thuần há miệng, vừa định nói gì đó lại bị cắt ngang.
Xuyên Nam là điển hình của con gái miền Nam, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trong sáng và đáng yêu.
Giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào, “Trước đây đấu khẩu rất căng, cho dù ông đến ôm, người ta cũng chưa chắc để ý đến cậu. Đừng nằm mơ nữa, ngoan ngoãn hầu hạ bà hoàng đi, nếu không ông lại phải quay về ngồi hạng phổ thông đấy.”
***
Gặp người mua xong, Dung Dung vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Độ.
Có lẽ đang ở trong sảnh tiệc, người đàn ông để điện thoại ở chế độ im lặng, gọi mấy cuộc mà không có ai bắt máy.
Cô nghĩ ngợi có phải lúc nãy lạnh nhạt với Thẩm Độ nên làm anh không vui hay không.
Quản lý vừa mới đến phòng tiệc xã giao đã quay trở lại, ngồi trên ghế sô pha uống nước và nghỉ ngơi.
Ngày nay, các show diễn và sự kiện lớn của nước ngoài đã sớm trở thành cơn sốt báo chí của minh tinh trong nước. Vừa chạy xong show Liên hoan phim Cannes và show diễn thời trang bên kia, dạ tiệc bên này vừa mới bắt đầu đã phi ngựa thẳng đến buổi dạ tiệc từ thiện, mặc kệ mình đang mặc quần áo cao cấp đặt làm mà các công ty xa xỉ phẩm cho mượn.
Phòng tiệc lấp lánh ánh sao đã không còn là thiên hạ của người châu Âu nữa.
Có khá nhiều nhà truyền thông trong nước đứng đợi ngoài phòng nghỉ VIP.
Quản lý vẫn còn lải nhải bên tai cô: “Cô thật sự không ra ngoài nhận phỏng vấn à?”
“Những người đó đã biết Yinel trông như thế nào rồi, chẳng phải đã được rồi sao?” Dung Dung ngắm nghía ly rượu trên tay, giọng điệu lười biếng, “Còn mong đợi đào được tin sốt dẻo gì nữa?”
Quản lý dựa vào ghế sô pha, giống như đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, giọng điệu cũng không có vẻ kinh ngạc, “Biết bao nhiêu người cầu mong cơ hội này mà không được. Nếu cô nhận phỏng vấn, tôi sẽ chuẩn bị hết thông cáo báo chí cho cô, đến lúc đó sẽ sắp xếp vài buổi triển lãm tranh cá nhân lưu động trong nước cho cô, chẳng phải giá trị con người của cô liên tục tăng cao sao? Đến lúc đó cô cần gì sợ ăn không no, bán tranh không kiếm được tiền?”
Dung Dung phớt lờ chị ấy, nâng cánh tay lên đưa ly rượu đến bên môi, nếm thử một chút.
“OK, tôi biết cô không muốn, coi như tôi chưa nói gì.” Quản lý nhún vai, chuyển sang hỏi cô: “Có cần giúp cô dìm các blogger đưa tin trong nước kia không? Ông nội của cô chắc đã biết rồi chứ?”
“Dù sao cũng sẽ bị mắng thôi. Ông chỉ mong mỗi ngày em luẩn quẩn trong sân, ru rú trong nhà làm một tiểu thư khuê các xe chỉ luồn kim.” Dung Dung cười cười, tự giễu mình, “Ban đầu lúc em đăng video lên mạng, ông không hề đếm xỉa đến. Sau này có nhiều fan, ông mới bắt đầu lo lắng.”
Quản lý nói nhỏ nhẹ: “Quả thật tôi có thể hiểu được ông nội của cô. Thật ra cô không cần phải đối mặt với cái nhìn của công chúng.”
Một thiên kim đại tiểu thư có tất cả mọi thứ, cần gì tự làm mất hình tượng để đi làm hotgirl mạng?
Chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của người nhà, cả đời này ăn sung mặc sướng, có được những thứ mình muốn mà không cần tốn sức. Đó là những thứ mà cả đời này người bình thường muốn mà không được.
Cho phép cô tiếp tục làm blogger đã là sự khoan dung lớn nhất của ông cụ dành cho cô.
Mà Dung Dung vẫn làm rất tốt, trước giờ vẫn luôn kín tiếng, âm thầm duy trì thỏa thuận này với ông cụ.
Nhưng gần đây thỏa thuận này thường xuyên bị phá vỡ.
Trong mắt người quản lý, việc lộ diện không chỉ có thể khiến Dung Dung được chú ý hơn, trước sau gì cũng sẽ có được danh vọng và tiền tài.
Nhưng Dung Dung không hề cần những thứ này.
Dung Dung đột nhiên cười với chị ấy, dịu dàng nói: “Em tiêu xài phung phí tiền của gia đình, nhưng lại không nghe theo sự sắp đặt của gia đình. Em làm những gì mình thích, tự do lằm xằng. Nhưng em biết nếu không có nhà họ Dung, em không là gì cả.”
Chút thu nhập quảng cáo ít ỏi của blogger làm đẹp hoàn toàn không đủ để cô mua sắm mỗi tháng.
Thậm chí ban đầu cô sẽ không thể tới Paris học nghệ thuật, chứ đừng nói là trở thành họa sĩ.
Trong lòng cô hiểu rõ, nhưng không có cách nào thay đổi trạng thái tâm lý bất thường này.
Không phải là tiến thoái lưỡng nan, mà là cô không muốn bước vào, cũng không muốn rút lui.
Chuyện mà cô thích làm là chuyện ít bền vững nhất, cũng là chuyện ít được người ta chấp nhận nhất.
Nếu ban đầu cô yên phận vẽ tranh, ông cụ cũng sẽ không nói gì cả. Chẳng qua ông cụ không thích ngày nào đứa cháu gái của mình cũng bị công chúng và những người trong giới giải trí chỉ trỏ và kiếm chuyện.
Giống như mẹ cô vậy.
Quản lý thở dài, không nhiều lời nữa.
“Tôi đi ra ngoài xã giao trước. Cô không nhận phỏng vấn cũng được, nhưng nhất định phải tổ chức triển lãm tranh trong nước.” Chị ấy đứng lên dặn dò: “Cô phải chấp nhận sự thật này. Một họa sĩ dù có thanh cao đến đâu cũng cần phải ăn cơm.”
“Em biết.” Dung Dung cười gật đầu, “Chị yên tâm đi.”
Sau khi quản lý rời khỏi, phòng nghỉ lại trở nên yên tĩnh.
Dung Dung ngẩn người tựa vào tay vịn ghế, cảm thấy hơi chán ghét bản thân, cầm điện thoại lên lướt Weibo của mình.
Nhìn những bình luận vô cùng khoa trương mà fan để lại cho cô, cuối cùng tâm trạng đã khá lên một chút.
Con người chính là sinh vật tự mâu thuẫn với chính mình, không chịu nổi những lời chê bai, nhưng lại dễ dàng vui vẻ chỉ vì một số câu khen ngợi.
Cô còn nhớ lúc mình đăng vlog đầu tiên, những người xa lạ đã để lại bình luận.
“Chị gái xinh quá, theo dõi rồi.”
“Video dễ chịu quá.”
“Nhạc nền êm tai quá.”
“Nhìn biểu cảm của chị gái có vẻ không được vui, video làm rất tốt, cố gắng lên nha on_no.”
Lúc đó cô đang chán nản vì bị phân biệt chủng tộc từ học viện. Bài tập về nhà mà giáo sư giao đã bị nát bét. Đó là lần đầu tiên giáo sư luôn đánh giá cao cô lại chỉ tay vào mũi cô và mỉa mai trước giảng đường có hơn một trăm người.
“Yinel, tôi rất thất vọng về em. Thiên tài không chịu đổ mồ hôi thì có khác gì rác rưởi. Lẽ nào em muốn đến bờ sông Seine vẽ chân dung cho người ta, một bức tranh chỉ kiếm được một cây xúc xích thôi hả?”
Tiếng cười của những người da trắng dưới bục giảng đâm vào tim cô.
Những người đó cho rằng người châu Á không có thiên phú nghệ thuật. Còn cô lại chán chường, đúng như ý muốn của họ.
Chính những dòng bình luận đó đã khiến cô vượt qua cuộc sống ở nước ngoài, ngày đêm tự nghi ngờ năng lực bản thân, đối mặt với bản vẽ nhưng không vẽ nổi nét nào.
Mạng Internet có thể hủy hoại một người, nhưng thật ra cũng có tồn tại sự ấm áp.
Nó xuất phát từ sự quan tâm của những con người xa lạ tốt bụng.
“Ngồi ngẩn người ở đây một mình cũng không chịu đi tìm anh hả?”
Đột nhiên có một giọng nam trầm khàn vang lên bên tai.
Dung Dung mở mắt ra, lau đi ướt át bên khóe mắt theo bản năng, ngẩng đầu lên mỉm cười với người đó.
Thẩm Độ vẫn còn mặc lễ phục, chỗ bả vai có tia sáng thoáng lóe lên lấp lánh. Trong phòng tiệc đang náo nhiệt, có lẽ anh đã xã giao xong mới tới đây.
Ghế sô pha đột nhiên lõm xuống, Thẩm Độ dang hai tay về phía cô, “Lại đây.”
Dung Dung ưỡn ẹo một lát rồi thoáng di chuyển mông, nghiêng người ôm anh một cái.
Cô dựa vào bờ vai vững chắc của Thẩm Độ, nhắm mắt ngửi mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.
Ôm được một lát, người đàn ông khẽ hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô thoáng ngẩn người, không kịp phản ứng anh đang hỏi cái gì, “Gì cơ?”
Thẩm Độ thở dài, vươn tay đặt lên đầu cô, “Có lẽ anh nhìn lầm.”
Dung Dung nghẹn ngào, nghiêng đầu thì thầm bên tai anh: “Sao anh lại tới đây? Xã giao mới đó đã kết thúc rồi à?”
“Vẫn chưa.” Thẩm Độ hơi thả lỏng cánh tay đang ôm cô, đôi mắt trong veo lọt vào mắt cô, “Biết em ở đây nên quay lại, sẵn tiện…”
Anh còn chưa nói xong đã bị Dung Dung ôm chặt lấy với vẻ mặt cảm động.
“Anh Thẩm, anh tốt quá đi!” Dung Dung kích động đến mức không thể nói ra hết, “Yêu anh chết đi được!”
Thẩm Độ sững sờ một lúc rồi muốn đẩy cô ra theo bản năng.
Kết quả là cô bé giống như bám chặt vào người anh, gỡ cỡ nào cũng không ra.
Anh đỡ trán, “Dung Dung, em buông ra trước đi.”
“Hai tháng không gặp, lẽ nào chúng ta không nên ôm nhau ít nhất một tiếng? Tại sao anh muốn đẩy em ra?” Dung Dung ôm chặt lấy vai anh bằng hai tay, thà chết chứ không nghe lời, “Có phải anh hết yêu em rồi không?”
“Không có chuyện đó.” Thẩm Độ không biết làm sao, khẽ thì thào, giọng nói hiếm khi hơi bối rối, “Chỉ là lúc này không thích hợp.”
Dung Dung buông anh ra, lên án anh với vẻ mặt ảm đạm, “Anh thay đổi rồi, trước đây anh không phải như vậy.”
Thẩm Độ dở khóc dở cười, “Anh…?”
Khuôn mặt của anh bị giữ lấy, sau đó đôi môi mềm mại xâm chiếm, chặn lại lời nói của người đàn ông.
Giống như muốn trừng phạt người đàn ông này, sau khi hôn liên hoàn lên môi anh, cô lại hôn một cái chóc lên trán anh.
Má trái má phải mỗi bên một cái.
Lancome 505* với màu đỏ thắm cực đẹp trên môi người đàn ông một cái, trên trán một cái, trên mặt hai cái càng làm khuôn mặt khôi ngô, sạch sẽ của anh điển trai hơn.
*Lancome 505: Không chỉ có khả năng lên màu cực chuẩn nét mà còn có khả năng dưỡng môi vô cùng tốt, lớp son mỏng nhẹ, mướt môi không tạo cảm giác nặng môi.
Lancome 505 (hình minh họa)
Tai của Thẩm Độ ửng đỏ, sắc mặt hơi lúng túng.
Dung Dung cho rằng anh xấu hổ, nhíu mày nhìn anh, “Ây da, cô Thẩm của chúng ta xấu hổ à?”
“Đừng quậy.” Anh bật cười, bất đắc dĩ muốn duỗi tay che miệng cô.
Trước đây Dung Dung từng bị anh đùa giỡn không biết bao nhiêu lần, sao có thể bỏ qua đòn phản kích tuyệt vời này.
Hôm nay cô phải đòi lại từng cái một!
Cô bé bạo dạn hơn, lúc này dè đặt làm gì? Cô phải để bạn trai mình lộ ra vẻ mặt của cô vợ nhỏ, tận hưởng cảm giác làm ác bá một lần!
“Mới hôn một cái đã xấu hổ rồi?” Cô ôm lấy cổ Thẩm Độ, cười nham hiểm, “Vậy sau này khi tiến thêm một bước thì sao?”
Lối trang điểm hôm nay của cô cũng không theo phong cách con gái nhà lành, kết hợp với câu nói trên càng cool ngầu.
Quả đúng là một cô nàng lưu manh.
Thẩm Độ cắn môi, chịu thua lần nữa, “Dung Dung, đừng quậy nữa.”
Cuối cùng Dung Dung đã biết tại sao đôi khi phụ nữ đã nghiện còn ngại lại càng có thể kích thích thú tính của đàn ông.
Bởi vì thật sự quá quyến rũ.
Chết tiệt, mùi vị của người đàn ông này quá ngọt ngào!
“Em không muốn. Hôm nay em sẽ hôn đến khi nào cả người anh nhũn ra, để an ủi nỗi niềm tương tư của em suốt hai tháng qua.” Cô đột ngột tiến tới, định để lại thêm vài dấu son môi trên mặt người đàn ông.
Thẩm Độ không làm gì được cô.
Đành phải thỏa hiệp, “Bố mẹ, đừng nhìn.”
“…”
Cô sững người, cứng ngắc quay đầu lại.
Một đôi nam nữ trung niên luôn đứng trước cửa nhưng không vào đang nhìn cô với vẻ thích thú.
Lời của tác giả:
Hôm nay Dung Dung và Đỗ Đỗ vẫn cầm nhầm kịch bản.
Mị nhớ đã từng đọc qua một câu nói: Một khi con gái nổi hứng dê xồm, con trai sẽ không làm được gì, ha ha ha.
***
Lancome 505: Mịn mượt! Son lì! Siêu đẹp! Màu đỏ thắm! Mua ngay! Không sai đâu!
Thật ra Dung Dung không biết cách an ủi người khác.
Cô dỗ chừng hai giây đã mất kiên nhẫn, trực tiếp đứng dậy rút ra một tờ giấy ghi chú trên bàn, sau đó tiện tay cầm bút lên như muốn viết gì đó.
Mắt của Tô An còn nhòe, không thấy rõ mặt cô ấy.
Chỉ biết cô ấy chống cằm lên nắp bút, lông mi lẳng lặng rủ xuống, đôi môi hơi mím lại, đường nét góc mặt tươi tắn và xinh đẹp.
“Tên thật của cô là gì?” Dung Dung bỗng hỏi cô: “Là Tô An à?”
Tô An nhíu mày, không kịp phản ứng, sửng sốt vài giây mới trả lời: “Tô An Ninh.”
Dung Dung gật đầu, “Ờ.”
Sau đó, cô viết ba chữ “Tô An Ninh” lên giấy ghi chú, phía trước là chữ “To” theo kiểu chữ hoa nắn nót.
Ngón tay của cô thon dài, móng tay bóng mượt và trắng hồng. Đốt ngón giữa có chỗ hơi nhô ra, đó là vết chai hình thành do cầm cọ quanh năm. Cô cầm cây bút màu đen bóng bằng chất sơn vecni đàn piano càng làm tôn lên làn da trắng ngần.
Những chữ Trung mà cô viết cũng rõ ràng và thanh nhã theo phong cách hành khải*, có một số vết tích của viết nối và viết ngoáy, viết ra lời chúc tốt đẹp dành cho Tô An Ninh.
*Hành khải: Mỗi chữ Hán có kết cấu riêng và số nét bút nhất định. Khi được viết nhanh chữ khải có thể giản lược đi một hai nét để tạo thành một thư thể gọi là hành-khải (行楷).
Dáng vẻ Yinel vẽ tranh chắc cũng như vậy.
Sau khi viết xong, Dung Dung liền đưa giấy ghi chú cho cô ấy.
“Sau này nếu tôi mở triển lãm tranh sẽ luôn chào đón cô đến bất cứ lúc nào, không cần vé vào cửa.” Cô mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, giọng nói ngọt ngào, “Cảm ơn cô đã yêu mến tranh của tôi.”
Cảm giác này là gì?
Đó là khi thần tượng mà bạn theo đuổi bấy lâu nay hát một đoạn đắt giá nhất cho bạn nghe, cảm ơn bạn vẫn luôn ủng hộ anh ấy.
Ngay lúc này, cho dù anh ấy có tin đen gì, cho dù những scandal bạn gái tin đồn của anh ấy có thật hay không, cho dù anh ấy có lăng xê thật hay không.
Trong lòng bạn chỉ có một suy nghĩ kiên định. Đó là má ơi, con muốn yêu anh ấy cả đời.
Dung Dung đứng dậy, tay phải đặt hờ lên ngực, một lần nữa cúi chào cô ấy, “Cảm ơn cô đã đóng góp cho quỹ từ thiện.”
Buổi gặp mặt fan đến đây là kết thúc.
Tô An cầm chặt tờ giấy chữ ký, cả người giống như mất nước, cứ thế rời khỏi phòng tiếp khách như đang nằm mơ.
Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần đang đợi cô ngay tại chỗ rẽ.
Thấy cô đi ra, bọn họ vội vàng đi tới an ủi, “Cô ta có làm gì cô không?!”
Tô An cau mày, sắc mặt trở lại bình thường, “Không có.”
“Hơn một triệu tệ kia xem như đi tong, không những không đập chết cô ta, ngược lại còn kiếm tiếng thơm cho cô ta.” Xuyên Nam nghiến răng, âm hiểm suy đoán, “Tôi không tin cô ta có thể luôn tỏa sáng như vậy.”
Hoắc Thanh Thuần không tiếp lời Xuyên Nam, tiếp tục an ủi Tô An, “An Ninh, cô đừng buồn nữa. Đối với cô mà nói, một triệu tệ chỉ là số tiền nhỏ mà thôi.”
Xuyên Nam gật đầu phụ họa, “Đúng đó, cô không phải là người thiếu chút tiền lẻ đó.”
“Nói đủ chưa?” Tô An liếc nhìn hai người, lạnh nhạt nói: “Tiền của tôi là để mấy người phân tích giúp tôi có đi tong hay không hả?”
Hai người nhất thời câm nín.
Tô An bực bội vung tay, nói thẳng: “Đừng có áp mấy thứ chia bè kết phái lên người tôi. Nếu không phải thấy mấy người có chút tác dụng, tôi ăn no rửng mỡ mới cho mấy người đi cùng.”
Nụ cười trên môi Xuyên Nam hơi gượng gạo, thử giải thích: “An Ninh, chúng ta là bạn mà, không giống với mấy hội đàn đúm.”
“Bạn?” Tô An cười khẩy, thờ ơ nói: “Cô thật sự coi tôi là con ngu hả?”
Phớt lờ nụ cười giả trân bỗng chốc sượng đơ trên mặt hai người đó, Tô An xoay người định quay về sảnh tiệc một mình.
Bóng lưng của cô vẫn cao gầy và kiêu ngạo.
Sau khi người ta rời đi, hai người bị vứt bỏ tại chỗ mới dám mở miệng trút giận.
“Cô ta bị khùng rồi, vậy mà lúc nãy chúng ta còn an ủi cô ta.” Hoắc Thanh Thuần chống nạnh, bộ dạng tức điên người, “Đúng là tự cho mình có tí tiền là ngon lắm, nói giống như ai cũng sẵn lòng bắt chuyện với cái đồ lạnh lùng như cô ta. Đúng là tự xem mình là bà hoàng.”
Xuyên Nam cười khẩy, “Người ta có tiền mà, đâu quan tâm đến cảm nhận của chúng ta.”
Hoắc Thanh Thuần trợn trắng mắt, “Thỏ Thỏ tốt tính hơn cô ta rất nhiều.”
“Nhưng cô ấy rớt đài rồi, vô dụng rồi.” Xuyên Nam nghiêng đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt trêu chọc, “Nếu ông không đu bám Tô An, lẽ nào ông muốn đi ôm đùi Đại Dung Dung?”
Hoắc Thanh Thuần há miệng, vừa định nói gì đó lại bị cắt ngang.
Xuyên Nam là điển hình của con gái miền Nam, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trong sáng và đáng yêu.
Giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào, “Trước đây đấu khẩu rất căng, cho dù ông đến ôm, người ta cũng chưa chắc để ý đến cậu. Đừng nằm mơ nữa, ngoan ngoãn hầu hạ bà hoàng đi, nếu không ông lại phải quay về ngồi hạng phổ thông đấy.”
***
Gặp người mua xong, Dung Dung vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Độ.
Có lẽ đang ở trong sảnh tiệc, người đàn ông để điện thoại ở chế độ im lặng, gọi mấy cuộc mà không có ai bắt máy.
Cô nghĩ ngợi có phải lúc nãy lạnh nhạt với Thẩm Độ nên làm anh không vui hay không.
Quản lý vừa mới đến phòng tiệc xã giao đã quay trở lại, ngồi trên ghế sô pha uống nước và nghỉ ngơi.
Ngày nay, các show diễn và sự kiện lớn của nước ngoài đã sớm trở thành cơn sốt báo chí của minh tinh trong nước. Vừa chạy xong show Liên hoan phim Cannes và show diễn thời trang bên kia, dạ tiệc bên này vừa mới bắt đầu đã phi ngựa thẳng đến buổi dạ tiệc từ thiện, mặc kệ mình đang mặc quần áo cao cấp đặt làm mà các công ty xa xỉ phẩm cho mượn.
Phòng tiệc lấp lánh ánh sao đã không còn là thiên hạ của người châu Âu nữa.
Có khá nhiều nhà truyền thông trong nước đứng đợi ngoài phòng nghỉ VIP.
Quản lý vẫn còn lải nhải bên tai cô: “Cô thật sự không ra ngoài nhận phỏng vấn à?”
“Những người đó đã biết Yinel trông như thế nào rồi, chẳng phải đã được rồi sao?” Dung Dung ngắm nghía ly rượu trên tay, giọng điệu lười biếng, “Còn mong đợi đào được tin sốt dẻo gì nữa?”
Quản lý dựa vào ghế sô pha, giống như đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, giọng điệu cũng không có vẻ kinh ngạc, “Biết bao nhiêu người cầu mong cơ hội này mà không được. Nếu cô nhận phỏng vấn, tôi sẽ chuẩn bị hết thông cáo báo chí cho cô, đến lúc đó sẽ sắp xếp vài buổi triển lãm tranh cá nhân lưu động trong nước cho cô, chẳng phải giá trị con người của cô liên tục tăng cao sao? Đến lúc đó cô cần gì sợ ăn không no, bán tranh không kiếm được tiền?”
Dung Dung phớt lờ chị ấy, nâng cánh tay lên đưa ly rượu đến bên môi, nếm thử một chút.
“OK, tôi biết cô không muốn, coi như tôi chưa nói gì.” Quản lý nhún vai, chuyển sang hỏi cô: “Có cần giúp cô dìm các blogger đưa tin trong nước kia không? Ông nội của cô chắc đã biết rồi chứ?”
“Dù sao cũng sẽ bị mắng thôi. Ông chỉ mong mỗi ngày em luẩn quẩn trong sân, ru rú trong nhà làm một tiểu thư khuê các xe chỉ luồn kim.” Dung Dung cười cười, tự giễu mình, “Ban đầu lúc em đăng video lên mạng, ông không hề đếm xỉa đến. Sau này có nhiều fan, ông mới bắt đầu lo lắng.”
Quản lý nói nhỏ nhẹ: “Quả thật tôi có thể hiểu được ông nội của cô. Thật ra cô không cần phải đối mặt với cái nhìn của công chúng.”
Một thiên kim đại tiểu thư có tất cả mọi thứ, cần gì tự làm mất hình tượng để đi làm hotgirl mạng?
Chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của người nhà, cả đời này ăn sung mặc sướng, có được những thứ mình muốn mà không cần tốn sức. Đó là những thứ mà cả đời này người bình thường muốn mà không được.
Cho phép cô tiếp tục làm blogger đã là sự khoan dung lớn nhất của ông cụ dành cho cô.
Mà Dung Dung vẫn làm rất tốt, trước giờ vẫn luôn kín tiếng, âm thầm duy trì thỏa thuận này với ông cụ.
Nhưng gần đây thỏa thuận này thường xuyên bị phá vỡ.
Trong mắt người quản lý, việc lộ diện không chỉ có thể khiến Dung Dung được chú ý hơn, trước sau gì cũng sẽ có được danh vọng và tiền tài.
Nhưng Dung Dung không hề cần những thứ này.
Dung Dung đột nhiên cười với chị ấy, dịu dàng nói: “Em tiêu xài phung phí tiền của gia đình, nhưng lại không nghe theo sự sắp đặt của gia đình. Em làm những gì mình thích, tự do lằm xằng. Nhưng em biết nếu không có nhà họ Dung, em không là gì cả.”
Chút thu nhập quảng cáo ít ỏi của blogger làm đẹp hoàn toàn không đủ để cô mua sắm mỗi tháng.
Thậm chí ban đầu cô sẽ không thể tới Paris học nghệ thuật, chứ đừng nói là trở thành họa sĩ.
Trong lòng cô hiểu rõ, nhưng không có cách nào thay đổi trạng thái tâm lý bất thường này.
Không phải là tiến thoái lưỡng nan, mà là cô không muốn bước vào, cũng không muốn rút lui.
Chuyện mà cô thích làm là chuyện ít bền vững nhất, cũng là chuyện ít được người ta chấp nhận nhất.
Nếu ban đầu cô yên phận vẽ tranh, ông cụ cũng sẽ không nói gì cả. Chẳng qua ông cụ không thích ngày nào đứa cháu gái của mình cũng bị công chúng và những người trong giới giải trí chỉ trỏ và kiếm chuyện.
Giống như mẹ cô vậy.
Quản lý thở dài, không nhiều lời nữa.
“Tôi đi ra ngoài xã giao trước. Cô không nhận phỏng vấn cũng được, nhưng nhất định phải tổ chức triển lãm tranh trong nước.” Chị ấy đứng lên dặn dò: “Cô phải chấp nhận sự thật này. Một họa sĩ dù có thanh cao đến đâu cũng cần phải ăn cơm.”
“Em biết.” Dung Dung cười gật đầu, “Chị yên tâm đi.”
Sau khi quản lý rời khỏi, phòng nghỉ lại trở nên yên tĩnh.
Dung Dung ngẩn người tựa vào tay vịn ghế, cảm thấy hơi chán ghét bản thân, cầm điện thoại lên lướt Weibo của mình.
Nhìn những bình luận vô cùng khoa trương mà fan để lại cho cô, cuối cùng tâm trạng đã khá lên một chút.
Con người chính là sinh vật tự mâu thuẫn với chính mình, không chịu nổi những lời chê bai, nhưng lại dễ dàng vui vẻ chỉ vì một số câu khen ngợi.
Cô còn nhớ lúc mình đăng vlog đầu tiên, những người xa lạ đã để lại bình luận.
“Chị gái xinh quá, theo dõi rồi.”
“Video dễ chịu quá.”
“Nhạc nền êm tai quá.”
“Nhìn biểu cảm của chị gái có vẻ không được vui, video làm rất tốt, cố gắng lên nha on_no.”
Lúc đó cô đang chán nản vì bị phân biệt chủng tộc từ học viện. Bài tập về nhà mà giáo sư giao đã bị nát bét. Đó là lần đầu tiên giáo sư luôn đánh giá cao cô lại chỉ tay vào mũi cô và mỉa mai trước giảng đường có hơn một trăm người.
“Yinel, tôi rất thất vọng về em. Thiên tài không chịu đổ mồ hôi thì có khác gì rác rưởi. Lẽ nào em muốn đến bờ sông Seine vẽ chân dung cho người ta, một bức tranh chỉ kiếm được một cây xúc xích thôi hả?”
Tiếng cười của những người da trắng dưới bục giảng đâm vào tim cô.
Những người đó cho rằng người châu Á không có thiên phú nghệ thuật. Còn cô lại chán chường, đúng như ý muốn của họ.
Chính những dòng bình luận đó đã khiến cô vượt qua cuộc sống ở nước ngoài, ngày đêm tự nghi ngờ năng lực bản thân, đối mặt với bản vẽ nhưng không vẽ nổi nét nào.
Mạng Internet có thể hủy hoại một người, nhưng thật ra cũng có tồn tại sự ấm áp.
Nó xuất phát từ sự quan tâm của những con người xa lạ tốt bụng.
“Ngồi ngẩn người ở đây một mình cũng không chịu đi tìm anh hả?”
Đột nhiên có một giọng nam trầm khàn vang lên bên tai.
Dung Dung mở mắt ra, lau đi ướt át bên khóe mắt theo bản năng, ngẩng đầu lên mỉm cười với người đó.
Thẩm Độ vẫn còn mặc lễ phục, chỗ bả vai có tia sáng thoáng lóe lên lấp lánh. Trong phòng tiệc đang náo nhiệt, có lẽ anh đã xã giao xong mới tới đây.
Ghế sô pha đột nhiên lõm xuống, Thẩm Độ dang hai tay về phía cô, “Lại đây.”
Dung Dung ưỡn ẹo một lát rồi thoáng di chuyển mông, nghiêng người ôm anh một cái.
Cô dựa vào bờ vai vững chắc của Thẩm Độ, nhắm mắt ngửi mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.
Ôm được một lát, người đàn ông khẽ hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô thoáng ngẩn người, không kịp phản ứng anh đang hỏi cái gì, “Gì cơ?”
Thẩm Độ thở dài, vươn tay đặt lên đầu cô, “Có lẽ anh nhìn lầm.”
Dung Dung nghẹn ngào, nghiêng đầu thì thầm bên tai anh: “Sao anh lại tới đây? Xã giao mới đó đã kết thúc rồi à?”
“Vẫn chưa.” Thẩm Độ hơi thả lỏng cánh tay đang ôm cô, đôi mắt trong veo lọt vào mắt cô, “Biết em ở đây nên quay lại, sẵn tiện…”
Anh còn chưa nói xong đã bị Dung Dung ôm chặt lấy với vẻ mặt cảm động.
“Anh Thẩm, anh tốt quá đi!” Dung Dung kích động đến mức không thể nói ra hết, “Yêu anh chết đi được!”
Thẩm Độ sững sờ một lúc rồi muốn đẩy cô ra theo bản năng.
Kết quả là cô bé giống như bám chặt vào người anh, gỡ cỡ nào cũng không ra.
Anh đỡ trán, “Dung Dung, em buông ra trước đi.”
“Hai tháng không gặp, lẽ nào chúng ta không nên ôm nhau ít nhất một tiếng? Tại sao anh muốn đẩy em ra?” Dung Dung ôm chặt lấy vai anh bằng hai tay, thà chết chứ không nghe lời, “Có phải anh hết yêu em rồi không?”
“Không có chuyện đó.” Thẩm Độ không biết làm sao, khẽ thì thào, giọng nói hiếm khi hơi bối rối, “Chỉ là lúc này không thích hợp.”
Dung Dung buông anh ra, lên án anh với vẻ mặt ảm đạm, “Anh thay đổi rồi, trước đây anh không phải như vậy.”
Thẩm Độ dở khóc dở cười, “Anh…?”
Khuôn mặt của anh bị giữ lấy, sau đó đôi môi mềm mại xâm chiếm, chặn lại lời nói của người đàn ông.
Giống như muốn trừng phạt người đàn ông này, sau khi hôn liên hoàn lên môi anh, cô lại hôn một cái chóc lên trán anh.
Má trái má phải mỗi bên một cái.
Lancome 505* với màu đỏ thắm cực đẹp trên môi người đàn ông một cái, trên trán một cái, trên mặt hai cái càng làm khuôn mặt khôi ngô, sạch sẽ của anh điển trai hơn.
*Lancome 505: Không chỉ có khả năng lên màu cực chuẩn nét mà còn có khả năng dưỡng môi vô cùng tốt, lớp son mỏng nhẹ, mướt môi không tạo cảm giác nặng môi.
Lancome 505 (hình minh họa)
Tai của Thẩm Độ ửng đỏ, sắc mặt hơi lúng túng.
Dung Dung cho rằng anh xấu hổ, nhíu mày nhìn anh, “Ây da, cô Thẩm của chúng ta xấu hổ à?”
“Đừng quậy.” Anh bật cười, bất đắc dĩ muốn duỗi tay che miệng cô.
Trước đây Dung Dung từng bị anh đùa giỡn không biết bao nhiêu lần, sao có thể bỏ qua đòn phản kích tuyệt vời này.
Hôm nay cô phải đòi lại từng cái một!
Cô bé bạo dạn hơn, lúc này dè đặt làm gì? Cô phải để bạn trai mình lộ ra vẻ mặt của cô vợ nhỏ, tận hưởng cảm giác làm ác bá một lần!
“Mới hôn một cái đã xấu hổ rồi?” Cô ôm lấy cổ Thẩm Độ, cười nham hiểm, “Vậy sau này khi tiến thêm một bước thì sao?”
Lối trang điểm hôm nay của cô cũng không theo phong cách con gái nhà lành, kết hợp với câu nói trên càng cool ngầu.
Quả đúng là một cô nàng lưu manh.
Thẩm Độ cắn môi, chịu thua lần nữa, “Dung Dung, đừng quậy nữa.”
Cuối cùng Dung Dung đã biết tại sao đôi khi phụ nữ đã nghiện còn ngại lại càng có thể kích thích thú tính của đàn ông.
Bởi vì thật sự quá quyến rũ.
Chết tiệt, mùi vị của người đàn ông này quá ngọt ngào!
“Em không muốn. Hôm nay em sẽ hôn đến khi nào cả người anh nhũn ra, để an ủi nỗi niềm tương tư của em suốt hai tháng qua.” Cô đột ngột tiến tới, định để lại thêm vài dấu son môi trên mặt người đàn ông.
Thẩm Độ không làm gì được cô.
Đành phải thỏa hiệp, “Bố mẹ, đừng nhìn.”
“…”
Cô sững người, cứng ngắc quay đầu lại.
Một đôi nam nữ trung niên luôn đứng trước cửa nhưng không vào đang nhìn cô với vẻ thích thú.
Lời của tác giả:
Hôm nay Dung Dung và Đỗ Đỗ vẫn cầm nhầm kịch bản.
Mị nhớ đã từng đọc qua một câu nói: Một khi con gái nổi hứng dê xồm, con trai sẽ không làm được gì, ha ha ha.
***
Lancome 505: Mịn mượt! Son lì! Siêu đẹp! Màu đỏ thắm! Mua ngay! Không sai đâu!
/99
|