*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù đang ngồi trên cỏ, Thẩm Độ vẫn không hề dính bụi bặm.
Đầu ngón tay trắng nõn níu lấy quần áo kỵ sĩ của anh, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Anna Sui kỳ lân*, mùi hương ngọt ngào của hoa cam hòa quyện với mùi cỏ xanh thiên nhiên, cùng nhau lan tỏa khắp bãi cỏ mênh mông trước mặt.
*Anna Sui kỳ lân: Hương vị tổng thể là hương vị trái cây, mang lại cảm giác mơ màng, và hương thơm ngọt ngào và nữ tính.
Anna Sui kỳ lân (hình minh họa)
Dung Dung thấy chân mày của anh chỉ nhíu nhẹ, không giống với dáng vẻ đau đớn, thế là lại lên giọng hỏi: “Thật không?”
Khách bị ngã, mọi người đứng ngoài xem vội vàng đi tới. Trong lòng Thẩm Độ hơi nhộn nhạo, khóe miệng suýt nữa không giấu được nụ cười.
Môi mỏng kéo thành một đường thẳng, người đàn ông rủ mắt, hàng lông mi dài che đi vẻ gian xảo trong đôi mắt.
Giọng nói vẫn to rõ, kiệm lời, “Đùa thôi.”
Tới rồi.
Chiêu bài “Nếu bị em phát hiện, tôi sẽ giả vờ đáng thương luôn, tranh thủ sự đồng cảm và cảm tình của em”.
Từ Bắc Dã im lặng ngồi một bên xem đã méo miệng.
Vậy mà gái thẳng Tiểu Dung Tử vẫn luôn dính chiêu, vẻ lo lắng trong mắt ngày càng rõ rệt, “Tôi đỡ anh qua bên kia nghỉ ngơi nhé.”
Từ Bắc Dã nhếch mép rồi khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, “Chút sức lực của em thì làm sao đỡ nổi anh ta?”
Sau đó, anh nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, nâng cánh tay Thẩm Độ lên, “Nào, sếp Thẩm, tôi đỡ anh.”
Dung Dung nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ, “Anh nói đúng.”
Thẩm Độ nhàn nhạt liếc nhìn Từ Bắc Dã, đối phương đáp trả anh bằng nụ cười thân thiện.
Lúc này ông cụ và mọi người đều đã chạy tới, vội vàng hỏi Thẩm Độ có sao không.
Từ Bắc Dã xua tay, giành trả lời thay anh ta: “Đàn ông chỉ cần không rớt ‘thằng nhỏ’ là chỉ bị thương nhẹ thôi. Con đỡ anh ta ra kia ngồi nghỉ một lát sẽ khỏe ngay.”
Dung Dung mím môi, thoáng xoay mặt đi.
Ông cụ đã lớn tuổi, nghe không lọt tai mấy từ dơ bẩn này, trợn mắt cảnh cáo anh: “Cái thằng này, nói chuyện đứng đắn chút!”
“Con nói chuyện đâu có thô tục đâu.” Từ Bắc Dã duỗi tay ra, sảng khoái vỗ vào lưng Thẩm Độ, “Sếp Thẩm, chẳng lẽ anh bị thương nặng?”
Câu nói đầy ẩn ý.
Mặt của Thẩm Độ không bộc lộ cảm xúc, “Không có, không cần phiền luật sư Từ đỡ tôi.”
“Nếu sếp Thẩm không đỡ giúp tôi, có lẽ người bị thương là tôi rồi.” Từ Bắc Dã cau mày, vẻ lo lắng trong mắt sắp tràn ra ngoài, “Sếp Thẩm, anh còn đi được không? Cần tôi cõng anh không?”
Ông cụ nhẹ người, cuối cùng thằng nhóc này đã nói tiếng người một lần.
“Đừng cố ép bản thân, cháu và thằng nhóc Bắc Dã cao gần bằng nhau, chắc nó có thể cõng cháu.”
Ngay cả Dung Dung cũng phụ họa: “Đúng đó.”
Từ Bắc Dã cười thầm trong lòng, lặng lẽ chờ giây phút Thẩm Độ kích động không giả vờ được nữa.
Sau đó, Thẩm Độ chỉ nhíu mày vài giây rồi giãn ra, khẽ cười với anh ta, “Vậy làm phiền anh rồi.”
Từ Bắc Dã: “…”
Cái tên Thẩm Độ này không những la liếm, mà còn lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
Anh chửi thầm trong bụng, nhục nhã khuỵu gối xuống dưới sự thúc giục của mọi người.
Ban đầu anh nghĩ mình và Thẩm Độ cao gần bằng nhau, cõng anh ta chắc không đến nỗi nào. Kết quả là tên Thẩm Độ trông có vẻ gầy, nhưng không biết trên chân anh ta có buộc cục sắt hay không, nặng đến nỗi bất chấp mọi định luật vạn vật hấp dẫn của Newton. Từ Bắc Dã gượng dậy vài lần, nhưng cái chân kia không thể nhấc lên nổi.
Người trên lưng rất ân cần, chủ động tìm cho anh một bậc thang đi xuống, “Là do tôi đánh giá cao luật sư Từ, tôi vẫn không nên làm phiền anh.”
Từ Bắc Dã cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị giẫm đạp nát bét dưới đất.
Bây giờ anh rất muốn trói hai chân của tên này rồi treo trên yên ngựa, để con ngựa kéo anh ta chạy hơn 20 vòng quanh trường đua ngựa.
Nhưng bây giờ anh lại không thể bị thực tế tàn khốc mài hết sự sắc sảo, đỡ cánh tay của Thẩm Độ rồi dìu anh ta qua bên kia nghỉ ngơi.
Dung Dung dè dặt đi theo, còn luôn hỏi Thẩm Độ có sao không.
Từ Bắc Dã cảm thấy vô cùng khó chịu, giọng điệu ủ rũ và gato, “Anh cũng vừa bị ngã đấy.”
Dung Dung tuyệt tình như là chuyện hiển nhiên, “Anh ngã thì không sao.”
Từ Bắc Dã siết chặt hàm, chịu đựng lệ tuôn rơi trong lòng.
Thanh mai trúc mã không đấu lại trời giáng, đúng là phá vỡ định luật rác rưởi.
Sau đó, câu nói tiếp theo của Tiểu Dung Tử lập tức khiến tâm trạng của anh phấn chấn lên.
Dung Dung nhìn xương cụt của Thẩm Độ, thở dài, “Anh Thẩm lớn tuổi rồi, xương cốt không chịu nổi cú ngã đó. Nếu chuyện bị thương trong trường đua ngựa nhà em bị đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình em.”
Thẩm Độ: “…”
Từ Bắc Dã bừng tỉnh, “Vẫn là Tiểu Dung Tử suy nghĩ chu đáo.”
Cuối cùng Từ Bắc Dã ngồi bầu bạn với Thẩm Độ, nhường lại trường đua ngựa cho người khác. Dung Dung hào hứng chạy đi cưỡi ngựa.
Từ Bắc Dã thở phào một hơi, giọng điệu rất khinh địch, “Sếp Thẩm, con đường còn dài đằng đẵng nghen.”
Thẩm Độ nhàn nhạt nói: “Câu này nên tặng lại cho luật sư Từ thì hơn.”
“Tiểu Dung Tử ghét tôi, không phải nói từ mặt nhau là có thể từ.” Từ Bắc Dã cúi đầu, tự giễu mình, “Thật ra tôi cũng có trách nhiệm về mối quan hệ quái đản giữa hai chị em họ. Nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ tôi thích ai mà còn phải xem sắc mặt của hai chị em đó à? Mẹ nó, đây không phải là kiện tụng, thẩm phán quy định trái tim tôi thuộc về ai, tôi nhất định phải cung kính dâng nó lên.”
Tuy lời nói của anh ta không rõ ràng, nhưng Thẩm Độ rất thông minh, suy nghĩ một lát đã hiểu ra.
Từ Bắc Dã giữ những lời này trong lòng đã lâu, hôm nay khó khăn lắm mới thốt ra, lại còn là ở trước mặt tình địch, anh hơi lúng túng khoảng nửa phút rồi thả lỏng người như heo chết không sợ nước sôi.
Thôi bỏ đi, còn tốt hơn là giữ trong lòng.
Anh thấy Thẩm Độ chỉ im lặng lắng nghe, không nói câu nào, bất lực nói: “Anh vẫn nên mở miệng nói vài câu đi chứ, bằng không tôi còn tưởng mình đang tâm sự với một khúc gỗ đấy.”
Thẩm Độ nghiêng đầu nhìn anh ta, “Anh muốn tôi nói gì?”
“Không biết, dù sao đừng tỏ ra lạnh lùng là được. Bây giờ tôi không bàn chuyện hợp đồng với anh, chúng ta xem như là ngang hàng, đừng có mơ tôi xem anh là cấp trên.” Từ Bắc Dã chống một tay lên lưng ghế, bắt chéo chân, giọng điệu lười biếng, “Sao anh không hỏi tôi tại sao tôi thích Tiểu Dung Tử?”
Giọng của người đàn ông chậm rãi, bình tĩnh, nhếch môi lên, “Tôi hiểu rõ hơn anh.”
Từ Bắc Dã sững người vài giây, bật cười, “Được thôi, vậy anh có nghe không?”
“Tôi không có hứng thú với câu chuyện của thanh mai trúc mã.” Thẩm Độ quay đầu đi, khuôn mặt vẫn vô cảm.
Từ Bắc Dã luôn bất khả chiến bại trên tòa án, tất cả đều dựa vào tài hùng biện và cặp mắt có khả năng quan sát nhạy bén.
Anh có thể nhanh chóng quan sát được sơ hở từ biểu cảm nhỏ nhặt của đối thủ.
Anh ngửa đầu, ung dung nói: “Nếu anh hỏi tôi, thật ra bản thân tôi cũng không biết.”
Trên đời này, khó có thanh mai trúc mã nào có thể chuyển thành tình yêu nam nữ, chẳng hạn như anh và Dung Thanh Từ.
Bọn họ quen biết nhau từ hồi nhỏ xíu xiu. Lúc đó vẫn chưa có nhiều lớp dạy thêm và lớp bồi dưỡng sở thích kiềm chế bản tính, không gì là không thể, bày trò nghịch ngợm khắp nơi.
Sau đó Dung Thanh Từ bị nhốt trong nhà, thời gian bọn họ gặp mặt càng ít đi. Từ Bắc Dã nhớ có lần dì giúp việc trong nhà có việc tạm thời ra ngoài, anh lại không mang theo chìa khóa, thế là đành phải đến nhà họ Dung đợi, miễn cưỡng ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Bỗng nhiên ghế sô pha bị lún xuống một góc, anh quay đầu qua, một cô bé với góc mặt xinh đẹp đang dán mắt vào màn hình, đôi tai ửng đỏ. Anh có thể nghe thấy sự run rẩy cố gắng kìm nén trong giọng điệu bình tĩnh, hỏi tại sao anh lại tới đây.
Lúc đó anh vừa mới chia tay với bạn gái yêu sớm không lâu. Anh cũng không phải ngây ngô về chuyện tình cảm, sững sờ một lát đã hiểu ra.
Lúc đó Từ Bắc Dã chỉ nghĩ em ấy là một sự bùng phát hormone ở tuổi dậy thì. Giống như anh vậy, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp sẽ không kiềm được lòng mà dừng lại ngắm một chút.
Không những không thèm để ý, mà anh còn cảm thấy buồn cười. Đã từng thấy dáng vẻ đối phương cắn núm vú cao su rồi sao có thể thích nhau được?
Sau này có một lần nghỉ trưa, anh bất ngờ bắt gặp Dung Dung đang lén trốn dưới dãy phòng học ăn vặt.
Từ Bắc Dã nổi hứng đùa dai, cướp lấy đồ ăn vặt trong tay em ấy, khiến cô bé đuổi theo anh cả trăm mét.
Khi anh hỏi tại sao lại trốn ra ngoài ăn vặt, Dung Dung chỉ nắm chặt ngón tay, khẽ nói buổi trưa ăn chưa no, giờ nghỉ trưa lại không được phép ăn nên em chỉ có thể lén ra ngoài ăn.
Nói xong, cô bé phụng phịu cầu xin anh đừng đi mách thầy giáo.
Lúc đó đang là giữa hè, hai người đứng dưới bóng cây. Vì đuổi theo anh một hồi, trên khuôn mặt trắng nõn của em ấy lấm tấm mồ hôi, gò má ửng đỏ. Hơn nữa vì muốn cầu xin anh, đôi mắt hạnh nhân sáng lên, còn sáng hơn cả ánh nắng chiếu vào mặt em ấy.
Anh ngửi thấy một mùi thơm, không biết là mùi hương từ cây long não hay là từ trên người em ấy.
Lên cấp Hai, Tiểu Dung Tử đã từ từ dậy thì. Anh còn là người lén chặn rất nhiều thư tình của các nam sinh.
Anh ỷ mình là đàn anh cấp Ba, uy hiếp đám nam sinh đó cách xa em gái mình một chút.
Kết quả lại nảy sinh suy nghĩ khác thường với cô vào giờ nghỉ trưa đó.
Thì ra giữa thanh mai trúc mã vẫn có thể nảy sinh tình yêu nam nữ. Mà cảm giác rung động này không thể phát hiện được, gần như là trong chớp mắt.
Hôm đi xem buổi hòa nhạc của Mayday, thật ra không phải không có người đi chung với anh.
Anh không muốn đi chung với người khác.
Cho dù ngồi trước cửa phòng khách sạn bị muỗi đốt cả đêm, trong lòng Từ Bắc Dã vẫn thấy ngọt ngào.
Sau đó, Ashin nói trên sân khấu rằng “Gọi điện thoại cho người mà các bạn thích, tôi sẽ hát bài 《Dịu Dàng》 cho người đó nghe”, Từ Bắc Dã nhìn sang Dung Dung bên cạnh theo bản năng.
Không cần gọi đâu, người đó đang ở bên cạnh rồi.
Cuối cùng, những suy nghĩ thầm kín này vẫn rất khó che giấu.
Sau khi Dung Thanh Từ tỏ tình với anh, anh vô thức chỉ tay về phía Tiểu Dung Tử đang núp trong bóng tối.
Nhưng hình như hai chị em này đều rất phản đối sự thật này.
Nhưng đó lại là sự thật. Nếu mọi người đều không chấp nhận, anh cũng dứt khoát không thừa nhận.
Cuối cùng, dấu vết trốn tránh vụng về này đã hoàn toàn bị bại lộ trong cuộc họp video lần đó.
Anh không thể giả vờ được nữa.
Cách đó không xa, Dung Dung đang ngồi trên lưng ngựa. Cô và con ngựa trắng nuôi từ nhỏ rất có cảm tình với nhau, phối hợp rất ăn ý.
Chỉ bằng một vài khẩu lệnh nhẹ nhàng, con ngựa trắng liền nhấc vó lên, chạy vượt qua hàng rào thấp. Cả người cô chuyển động nhẹ, sau khi đáp xuống đất vẫn thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Dây quai mũ ôm lấy chiếc cằm thanh tú, khiến khuôn mặt của cô chỉ to bằng lòng bàn tay.
Trong đôi mắt hạnh nhân đó vẫn có dải ngân hà đang chảy.
Hai người đàn ông nhìn vào trường đua ngựa, không quấy rầy nhau rất ăn ý.
Cho đến khi có giọng nói bông đùa của Dung Thanh Từ vang lên, “Con gái đang phi ngựa trong trường đua, hai ông tướng các anh lại ngồi đây lười biếng mà không biết ngượng.”
Từ Bắc Dã cười ha hả, “Tôi và sếp Thẩm đang tâm sự đấy.”
“Tình địch mà tâm sự, đàn ông mấy người rộng lượng thật đấy.” Dung Thanh Từ tỏ ý kinh ngạc, ngồi giữa bọn họ, “Có ngại để người khác giới nghe không?”
Từ Bắc Dã đứng dậy, gọi Thẩm Độ: “Sếp Thẩm, đua một trận chính thức với tôi không?”
Thẩm Độ cười khẽ, “Đương nhiên là được.”
Dung Thanh Từ nhướng mày, để mặc bọn họ rời đi. Thế nhưng lúc Thẩm Độ đi lướt qua người cô, cô chợt khẽ hỏi: “Em gái tôi nói đã đớp thính của anh rồi, nhưng không quá rõ ràng, anh có biết không?”
Từ Bắc Dã đi trước vài bước hối thúc: “Sếp Thẩm, anh còn muốn so tài không?”
“Đợi chút.” Thẩm Độ đáp qua loa, cúi đầu nhìn cô ấy, “Không quá rõ ràng?”
“Tôi không biết không rõ ràng cỡ nào.” Dung Thanh Từ nhún vai, dở khóc dở cười, “Vậy ra anh thật sự không biết?”
Thẩm Độ híp mắt, giọng hơi trầm xuống, “Bây giờ biết rồi.”
Dung Thanh Từ khoanh tay trước ngực nhìn anh ta, “Vậy nó trả lời anh như thế nào? Nói đi, nói không chừng tôi có thể phân tích giúp anh.”
Thẩm Độ tạm dừng rồi nhàn nhạt nói ra: “Có thích Messi không.”
Dung Thanh Từ: “Hả?”
Thẩm Độ khẽ gật đầu, “Đó là câu trả lời của cô ấy.”
“Là sao?”
Hai người đều ngu người.
Từ Bắc Dã sốt cả ruột, đi thẳng tới kéo người đi, “Nói gì mà lâu vậy, nói về chuyện đời hả?”
Dung Thanh Từ nhìn cậu ta bằng ánh mắt xa xăm, hỏi hời hợt: “Cậu có thích Messi không?”
“Tôi thích Cristiano Ronaldo.” Từ Bắc Dã cau mày, “Hôm anh ta tuyên bố giải ngũ, tôi còn đăng một bài luận ngắn trên vòng tròn bạn bè, cậu không thấy hả? Chặn tôi rồi hả?”
Dung Thanh Từ trợn trắng mắt, “Hỏi cậu chẳng thà đi hỏi Baidu.”
Vài phút sau.
Dung Thanh Từ nhếch môi xỉa xói: “Phim Hàn đúng là hại người.”
Thẩm Độ trả điện thoại cho cô ấy, chậm rãi nhìn về phía Dung Dung đang cười vui vẻ trên trường đua ngựa.
Ánh mắt sâu thẳm, yết hầu chuyển động, không biết rốt cuộc đang nghĩ gì.
Tóm lại là Dung Dung đang chơi vui vẻ với ngựa nhà mình thì đột nhiên rợn tóc gáy.
Lời của tác giả:
Anna Sui kỳ lân: Thời gian lưu giữ hương thơm quá ngắn. Lý do thích em nó rất đơn giản, cái chai quá đẹp!! Trái tim thiếu nữ của mị lại trỗi dậy rồi!
Dù đang ngồi trên cỏ, Thẩm Độ vẫn không hề dính bụi bặm.
Đầu ngón tay trắng nõn níu lấy quần áo kỵ sĩ của anh, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Anna Sui kỳ lân*, mùi hương ngọt ngào của hoa cam hòa quyện với mùi cỏ xanh thiên nhiên, cùng nhau lan tỏa khắp bãi cỏ mênh mông trước mặt.
*Anna Sui kỳ lân: Hương vị tổng thể là hương vị trái cây, mang lại cảm giác mơ màng, và hương thơm ngọt ngào và nữ tính.
Anna Sui kỳ lân (hình minh họa)
Dung Dung thấy chân mày của anh chỉ nhíu nhẹ, không giống với dáng vẻ đau đớn, thế là lại lên giọng hỏi: “Thật không?”
Khách bị ngã, mọi người đứng ngoài xem vội vàng đi tới. Trong lòng Thẩm Độ hơi nhộn nhạo, khóe miệng suýt nữa không giấu được nụ cười.
Môi mỏng kéo thành một đường thẳng, người đàn ông rủ mắt, hàng lông mi dài che đi vẻ gian xảo trong đôi mắt.
Giọng nói vẫn to rõ, kiệm lời, “Đùa thôi.”
Tới rồi.
Chiêu bài “Nếu bị em phát hiện, tôi sẽ giả vờ đáng thương luôn, tranh thủ sự đồng cảm và cảm tình của em”.
Từ Bắc Dã im lặng ngồi một bên xem đã méo miệng.
Vậy mà gái thẳng Tiểu Dung Tử vẫn luôn dính chiêu, vẻ lo lắng trong mắt ngày càng rõ rệt, “Tôi đỡ anh qua bên kia nghỉ ngơi nhé.”
Từ Bắc Dã nhếch mép rồi khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, “Chút sức lực của em thì làm sao đỡ nổi anh ta?”
Sau đó, anh nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, nâng cánh tay Thẩm Độ lên, “Nào, sếp Thẩm, tôi đỡ anh.”
Dung Dung nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ, “Anh nói đúng.”
Thẩm Độ nhàn nhạt liếc nhìn Từ Bắc Dã, đối phương đáp trả anh bằng nụ cười thân thiện.
Lúc này ông cụ và mọi người đều đã chạy tới, vội vàng hỏi Thẩm Độ có sao không.
Từ Bắc Dã xua tay, giành trả lời thay anh ta: “Đàn ông chỉ cần không rớt ‘thằng nhỏ’ là chỉ bị thương nhẹ thôi. Con đỡ anh ta ra kia ngồi nghỉ một lát sẽ khỏe ngay.”
Dung Dung mím môi, thoáng xoay mặt đi.
Ông cụ đã lớn tuổi, nghe không lọt tai mấy từ dơ bẩn này, trợn mắt cảnh cáo anh: “Cái thằng này, nói chuyện đứng đắn chút!”
“Con nói chuyện đâu có thô tục đâu.” Từ Bắc Dã duỗi tay ra, sảng khoái vỗ vào lưng Thẩm Độ, “Sếp Thẩm, chẳng lẽ anh bị thương nặng?”
Câu nói đầy ẩn ý.
Mặt của Thẩm Độ không bộc lộ cảm xúc, “Không có, không cần phiền luật sư Từ đỡ tôi.”
“Nếu sếp Thẩm không đỡ giúp tôi, có lẽ người bị thương là tôi rồi.” Từ Bắc Dã cau mày, vẻ lo lắng trong mắt sắp tràn ra ngoài, “Sếp Thẩm, anh còn đi được không? Cần tôi cõng anh không?”
Ông cụ nhẹ người, cuối cùng thằng nhóc này đã nói tiếng người một lần.
“Đừng cố ép bản thân, cháu và thằng nhóc Bắc Dã cao gần bằng nhau, chắc nó có thể cõng cháu.”
Ngay cả Dung Dung cũng phụ họa: “Đúng đó.”
Từ Bắc Dã cười thầm trong lòng, lặng lẽ chờ giây phút Thẩm Độ kích động không giả vờ được nữa.
Sau đó, Thẩm Độ chỉ nhíu mày vài giây rồi giãn ra, khẽ cười với anh ta, “Vậy làm phiền anh rồi.”
Từ Bắc Dã: “…”
Cái tên Thẩm Độ này không những la liếm, mà còn lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
Anh chửi thầm trong bụng, nhục nhã khuỵu gối xuống dưới sự thúc giục của mọi người.
Ban đầu anh nghĩ mình và Thẩm Độ cao gần bằng nhau, cõng anh ta chắc không đến nỗi nào. Kết quả là tên Thẩm Độ trông có vẻ gầy, nhưng không biết trên chân anh ta có buộc cục sắt hay không, nặng đến nỗi bất chấp mọi định luật vạn vật hấp dẫn của Newton. Từ Bắc Dã gượng dậy vài lần, nhưng cái chân kia không thể nhấc lên nổi.
Người trên lưng rất ân cần, chủ động tìm cho anh một bậc thang đi xuống, “Là do tôi đánh giá cao luật sư Từ, tôi vẫn không nên làm phiền anh.”
Từ Bắc Dã cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị giẫm đạp nát bét dưới đất.
Bây giờ anh rất muốn trói hai chân của tên này rồi treo trên yên ngựa, để con ngựa kéo anh ta chạy hơn 20 vòng quanh trường đua ngựa.
Nhưng bây giờ anh lại không thể bị thực tế tàn khốc mài hết sự sắc sảo, đỡ cánh tay của Thẩm Độ rồi dìu anh ta qua bên kia nghỉ ngơi.
Dung Dung dè dặt đi theo, còn luôn hỏi Thẩm Độ có sao không.
Từ Bắc Dã cảm thấy vô cùng khó chịu, giọng điệu ủ rũ và gato, “Anh cũng vừa bị ngã đấy.”
Dung Dung tuyệt tình như là chuyện hiển nhiên, “Anh ngã thì không sao.”
Từ Bắc Dã siết chặt hàm, chịu đựng lệ tuôn rơi trong lòng.
Thanh mai trúc mã không đấu lại trời giáng, đúng là phá vỡ định luật rác rưởi.
Sau đó, câu nói tiếp theo của Tiểu Dung Tử lập tức khiến tâm trạng của anh phấn chấn lên.
Dung Dung nhìn xương cụt của Thẩm Độ, thở dài, “Anh Thẩm lớn tuổi rồi, xương cốt không chịu nổi cú ngã đó. Nếu chuyện bị thương trong trường đua ngựa nhà em bị đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình em.”
Thẩm Độ: “…”
Từ Bắc Dã bừng tỉnh, “Vẫn là Tiểu Dung Tử suy nghĩ chu đáo.”
Cuối cùng Từ Bắc Dã ngồi bầu bạn với Thẩm Độ, nhường lại trường đua ngựa cho người khác. Dung Dung hào hứng chạy đi cưỡi ngựa.
Từ Bắc Dã thở phào một hơi, giọng điệu rất khinh địch, “Sếp Thẩm, con đường còn dài đằng đẵng nghen.”
Thẩm Độ nhàn nhạt nói: “Câu này nên tặng lại cho luật sư Từ thì hơn.”
“Tiểu Dung Tử ghét tôi, không phải nói từ mặt nhau là có thể từ.” Từ Bắc Dã cúi đầu, tự giễu mình, “Thật ra tôi cũng có trách nhiệm về mối quan hệ quái đản giữa hai chị em họ. Nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ tôi thích ai mà còn phải xem sắc mặt của hai chị em đó à? Mẹ nó, đây không phải là kiện tụng, thẩm phán quy định trái tim tôi thuộc về ai, tôi nhất định phải cung kính dâng nó lên.”
Tuy lời nói của anh ta không rõ ràng, nhưng Thẩm Độ rất thông minh, suy nghĩ một lát đã hiểu ra.
Từ Bắc Dã giữ những lời này trong lòng đã lâu, hôm nay khó khăn lắm mới thốt ra, lại còn là ở trước mặt tình địch, anh hơi lúng túng khoảng nửa phút rồi thả lỏng người như heo chết không sợ nước sôi.
Thôi bỏ đi, còn tốt hơn là giữ trong lòng.
Anh thấy Thẩm Độ chỉ im lặng lắng nghe, không nói câu nào, bất lực nói: “Anh vẫn nên mở miệng nói vài câu đi chứ, bằng không tôi còn tưởng mình đang tâm sự với một khúc gỗ đấy.”
Thẩm Độ nghiêng đầu nhìn anh ta, “Anh muốn tôi nói gì?”
“Không biết, dù sao đừng tỏ ra lạnh lùng là được. Bây giờ tôi không bàn chuyện hợp đồng với anh, chúng ta xem như là ngang hàng, đừng có mơ tôi xem anh là cấp trên.” Từ Bắc Dã chống một tay lên lưng ghế, bắt chéo chân, giọng điệu lười biếng, “Sao anh không hỏi tôi tại sao tôi thích Tiểu Dung Tử?”
Giọng của người đàn ông chậm rãi, bình tĩnh, nhếch môi lên, “Tôi hiểu rõ hơn anh.”
Từ Bắc Dã sững người vài giây, bật cười, “Được thôi, vậy anh có nghe không?”
“Tôi không có hứng thú với câu chuyện của thanh mai trúc mã.” Thẩm Độ quay đầu đi, khuôn mặt vẫn vô cảm.
Từ Bắc Dã luôn bất khả chiến bại trên tòa án, tất cả đều dựa vào tài hùng biện và cặp mắt có khả năng quan sát nhạy bén.
Anh có thể nhanh chóng quan sát được sơ hở từ biểu cảm nhỏ nhặt của đối thủ.
Anh ngửa đầu, ung dung nói: “Nếu anh hỏi tôi, thật ra bản thân tôi cũng không biết.”
Trên đời này, khó có thanh mai trúc mã nào có thể chuyển thành tình yêu nam nữ, chẳng hạn như anh và Dung Thanh Từ.
Bọn họ quen biết nhau từ hồi nhỏ xíu xiu. Lúc đó vẫn chưa có nhiều lớp dạy thêm và lớp bồi dưỡng sở thích kiềm chế bản tính, không gì là không thể, bày trò nghịch ngợm khắp nơi.
Sau đó Dung Thanh Từ bị nhốt trong nhà, thời gian bọn họ gặp mặt càng ít đi. Từ Bắc Dã nhớ có lần dì giúp việc trong nhà có việc tạm thời ra ngoài, anh lại không mang theo chìa khóa, thế là đành phải đến nhà họ Dung đợi, miễn cưỡng ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Bỗng nhiên ghế sô pha bị lún xuống một góc, anh quay đầu qua, một cô bé với góc mặt xinh đẹp đang dán mắt vào màn hình, đôi tai ửng đỏ. Anh có thể nghe thấy sự run rẩy cố gắng kìm nén trong giọng điệu bình tĩnh, hỏi tại sao anh lại tới đây.
Lúc đó anh vừa mới chia tay với bạn gái yêu sớm không lâu. Anh cũng không phải ngây ngô về chuyện tình cảm, sững sờ một lát đã hiểu ra.
Lúc đó Từ Bắc Dã chỉ nghĩ em ấy là một sự bùng phát hormone ở tuổi dậy thì. Giống như anh vậy, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp sẽ không kiềm được lòng mà dừng lại ngắm một chút.
Không những không thèm để ý, mà anh còn cảm thấy buồn cười. Đã từng thấy dáng vẻ đối phương cắn núm vú cao su rồi sao có thể thích nhau được?
Sau này có một lần nghỉ trưa, anh bất ngờ bắt gặp Dung Dung đang lén trốn dưới dãy phòng học ăn vặt.
Từ Bắc Dã nổi hứng đùa dai, cướp lấy đồ ăn vặt trong tay em ấy, khiến cô bé đuổi theo anh cả trăm mét.
Khi anh hỏi tại sao lại trốn ra ngoài ăn vặt, Dung Dung chỉ nắm chặt ngón tay, khẽ nói buổi trưa ăn chưa no, giờ nghỉ trưa lại không được phép ăn nên em chỉ có thể lén ra ngoài ăn.
Nói xong, cô bé phụng phịu cầu xin anh đừng đi mách thầy giáo.
Lúc đó đang là giữa hè, hai người đứng dưới bóng cây. Vì đuổi theo anh một hồi, trên khuôn mặt trắng nõn của em ấy lấm tấm mồ hôi, gò má ửng đỏ. Hơn nữa vì muốn cầu xin anh, đôi mắt hạnh nhân sáng lên, còn sáng hơn cả ánh nắng chiếu vào mặt em ấy.
Anh ngửi thấy một mùi thơm, không biết là mùi hương từ cây long não hay là từ trên người em ấy.
Lên cấp Hai, Tiểu Dung Tử đã từ từ dậy thì. Anh còn là người lén chặn rất nhiều thư tình của các nam sinh.
Anh ỷ mình là đàn anh cấp Ba, uy hiếp đám nam sinh đó cách xa em gái mình một chút.
Kết quả lại nảy sinh suy nghĩ khác thường với cô vào giờ nghỉ trưa đó.
Thì ra giữa thanh mai trúc mã vẫn có thể nảy sinh tình yêu nam nữ. Mà cảm giác rung động này không thể phát hiện được, gần như là trong chớp mắt.
Hôm đi xem buổi hòa nhạc của Mayday, thật ra không phải không có người đi chung với anh.
Anh không muốn đi chung với người khác.
Cho dù ngồi trước cửa phòng khách sạn bị muỗi đốt cả đêm, trong lòng Từ Bắc Dã vẫn thấy ngọt ngào.
Sau đó, Ashin nói trên sân khấu rằng “Gọi điện thoại cho người mà các bạn thích, tôi sẽ hát bài 《Dịu Dàng》 cho người đó nghe”, Từ Bắc Dã nhìn sang Dung Dung bên cạnh theo bản năng.
Không cần gọi đâu, người đó đang ở bên cạnh rồi.
Cuối cùng, những suy nghĩ thầm kín này vẫn rất khó che giấu.
Sau khi Dung Thanh Từ tỏ tình với anh, anh vô thức chỉ tay về phía Tiểu Dung Tử đang núp trong bóng tối.
Nhưng hình như hai chị em này đều rất phản đối sự thật này.
Nhưng đó lại là sự thật. Nếu mọi người đều không chấp nhận, anh cũng dứt khoát không thừa nhận.
Cuối cùng, dấu vết trốn tránh vụng về này đã hoàn toàn bị bại lộ trong cuộc họp video lần đó.
Anh không thể giả vờ được nữa.
Cách đó không xa, Dung Dung đang ngồi trên lưng ngựa. Cô và con ngựa trắng nuôi từ nhỏ rất có cảm tình với nhau, phối hợp rất ăn ý.
Chỉ bằng một vài khẩu lệnh nhẹ nhàng, con ngựa trắng liền nhấc vó lên, chạy vượt qua hàng rào thấp. Cả người cô chuyển động nhẹ, sau khi đáp xuống đất vẫn thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Dây quai mũ ôm lấy chiếc cằm thanh tú, khiến khuôn mặt của cô chỉ to bằng lòng bàn tay.
Trong đôi mắt hạnh nhân đó vẫn có dải ngân hà đang chảy.
Hai người đàn ông nhìn vào trường đua ngựa, không quấy rầy nhau rất ăn ý.
Cho đến khi có giọng nói bông đùa của Dung Thanh Từ vang lên, “Con gái đang phi ngựa trong trường đua, hai ông tướng các anh lại ngồi đây lười biếng mà không biết ngượng.”
Từ Bắc Dã cười ha hả, “Tôi và sếp Thẩm đang tâm sự đấy.”
“Tình địch mà tâm sự, đàn ông mấy người rộng lượng thật đấy.” Dung Thanh Từ tỏ ý kinh ngạc, ngồi giữa bọn họ, “Có ngại để người khác giới nghe không?”
Từ Bắc Dã đứng dậy, gọi Thẩm Độ: “Sếp Thẩm, đua một trận chính thức với tôi không?”
Thẩm Độ cười khẽ, “Đương nhiên là được.”
Dung Thanh Từ nhướng mày, để mặc bọn họ rời đi. Thế nhưng lúc Thẩm Độ đi lướt qua người cô, cô chợt khẽ hỏi: “Em gái tôi nói đã đớp thính của anh rồi, nhưng không quá rõ ràng, anh có biết không?”
Từ Bắc Dã đi trước vài bước hối thúc: “Sếp Thẩm, anh còn muốn so tài không?”
“Đợi chút.” Thẩm Độ đáp qua loa, cúi đầu nhìn cô ấy, “Không quá rõ ràng?”
“Tôi không biết không rõ ràng cỡ nào.” Dung Thanh Từ nhún vai, dở khóc dở cười, “Vậy ra anh thật sự không biết?”
Thẩm Độ híp mắt, giọng hơi trầm xuống, “Bây giờ biết rồi.”
Dung Thanh Từ khoanh tay trước ngực nhìn anh ta, “Vậy nó trả lời anh như thế nào? Nói đi, nói không chừng tôi có thể phân tích giúp anh.”
Thẩm Độ tạm dừng rồi nhàn nhạt nói ra: “Có thích Messi không.”
Dung Thanh Từ: “Hả?”
Thẩm Độ khẽ gật đầu, “Đó là câu trả lời của cô ấy.”
“Là sao?”
Hai người đều ngu người.
Từ Bắc Dã sốt cả ruột, đi thẳng tới kéo người đi, “Nói gì mà lâu vậy, nói về chuyện đời hả?”
Dung Thanh Từ nhìn cậu ta bằng ánh mắt xa xăm, hỏi hời hợt: “Cậu có thích Messi không?”
“Tôi thích Cristiano Ronaldo.” Từ Bắc Dã cau mày, “Hôm anh ta tuyên bố giải ngũ, tôi còn đăng một bài luận ngắn trên vòng tròn bạn bè, cậu không thấy hả? Chặn tôi rồi hả?”
Dung Thanh Từ trợn trắng mắt, “Hỏi cậu chẳng thà đi hỏi Baidu.”
Vài phút sau.
Dung Thanh Từ nhếch môi xỉa xói: “Phim Hàn đúng là hại người.”
Thẩm Độ trả điện thoại cho cô ấy, chậm rãi nhìn về phía Dung Dung đang cười vui vẻ trên trường đua ngựa.
Ánh mắt sâu thẳm, yết hầu chuyển động, không biết rốt cuộc đang nghĩ gì.
Tóm lại là Dung Dung đang chơi vui vẻ với ngựa nhà mình thì đột nhiên rợn tóc gáy.
Lời của tác giả:
Anna Sui kỳ lân: Thời gian lưu giữ hương thơm quá ngắn. Lý do thích em nó rất đơn giản, cái chai quá đẹp!! Trái tim thiếu nữ của mị lại trỗi dậy rồi!
/99
|