Ba giờ sáng, vì một câu nói của người đàn ông trước mặt, Dung Dung biết rõ đi ngủ sớm rất quan trọng với mình đã hoàn toàn tỉnh ngủ ngay lúc này.
Cho dù cô đang dùng kem nền Decorte AQ, phủ kem lót mắt Urban Decay, bây giờ đang là đầu xuân mưa lất phất nhưng nhiệt độ không cao, huống hồ đang là rạng sáng, gió lạnh có thể lùa vào người dọc theo cổ, kích thích nổi da gà.
Khuôn mặt cô chắc chắn đã ra dầu.
Bỏ qua tất cả suy đoán ngờ vực, sau vài tiếng ở lại nhà Thẩm Độ, mặt trời mọc ở hướng Đông, ánh nắng ấm áp bủa vây cô từ mọi hướng, tiện thể khiến cô lộ ra khuôn mặt đầy dầu full HD ngay trước mặt Thẩm Độ.
Không được, tuyệt đối không được.
Cho dù tự tin với lớp nền của mình, cô cũng không thể lõa lồ ngay trước mặt anh.
Cô lắc đầu, “Hôm nay không tiện cho lắm.”
Lông mày của Thẩm Độ khẽ nhúc nhích, giọng điệu vẫn hờ hững, “Không tiện chỗ nào?”
“Anh là đàn ông, anh không hiểu đâu.”
Đàn ông làm gì biết tầm quan trọng của việc tẩy trang và dặm lại lớp trang điểm, một đêm không tẩy trang có hại đến da cỡ nào.
Thẩm Độ suy tư một lát mới bừng tỉnh, khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, đã biết tại sao cô ấy lại khó nói ra.
“Đi mua đi.” Anh hạ giọng nói.
Dung Dung ngạc nhiên nhìn anh, “Anh biết tôi đang nói gì không?”
Anh gật đầu, “Đại khái có thể đoán được, đi thôi.”
Dung Dung bán tín bán nghi đi theo sau anh, cho đến khi vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Cửa hàng tiện lợi có à?
Cô còn đang thắc mắc, Thẩm Độ chỉ đứng ở cửa, nói rất nhỏ: “Cô đi tìm thử đi, tôi không đi vào với cô đâu.”
Nói xong, anh quay mặt ra cửa, ngẩn người nhìn màn đêm yên tĩnh bên ngoài.
Dung Dung không hiểu có cái gì mà phải tránh nghi ngờ.
Cô đi tới kệ hàng bên trong cùng, nhìn lên nhìn xuống tìm vài lần nhưng vẫn không tìm được nước tẩy trang và bông trang điểm, đành phải hét lên về phía Thẩm Độ đứng ở cửa: “Không có.”
Thẩm Độ quay đầu nhìn cô, hơi nhíu mày, trong mắt lộ vẻ không tin.
Dung Dung đeo kính áp tròng, bắt được sự thay đổi biểu cảm nhỏ nhặt của anh, chỉ vào kệ hàng bên cạnh mình, “Anh tới xem đi, thật sự không có.”
Thẩm Độ chậm rãi đi tới. Chân anh dài, lẽ ra đi vài bước chưa tới vài giây, nhưng Dung Dung lại có ảo giác hình như anh ta muốn con đường này dài hơn nấc thang cuộc đời.
Đi tới nơi, Thẩm Độ nhìn từ trên xuống, giọng điệu ngập tràn nghi ngờ IQ của cô, “Cô không thấy sao?”
Dung Dung nhìn theo tầm mắt của anh, cúi người xuống nhìn, “Không có mà.”
“Hôm nay cô không đeo mắt kính à?”
Quả thật Dung Dung không tìm thấy, còn cho rằng hiện giờ đầu óc mình vẫn tỉnh táo, không thể bị hoa mắt. Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, cãi lại: “Có phải anh cũng bị cận không?”
Người đàn ông cao hơn 1m8 đứng trong cửa hàng tiện lợi mini, có khi còn cao hơn vài cm so với kệ hàng. Cô chỉ nghe thấy anh thở dài thườn thượt, ngồi xổm xuống một cách khó khăn, chỉ vào sản phẩm được xếp ở tầng cuối cùng của kệ và nói: “Ở đây.”
Các hãng băng vệ sinh đang nằm ngay ngắn trên kệ hàng.
Tất cả đều là thương hiệu quen thuộc trong lòng người dân.
Mặc dù hãng Whisper thuộc đẳng cấp lão làng, nhưng vì lớp đệm mút dạng lưới quá dày và bí hơi, cho nên dần dần bị các hãng nhỏ tân binh cotton siêu mỏng và thoáng mát vượt mặt.
Trước giờ hãng Space 7 vẫn luôn đi theo một cặp hồng xanh. Nhưng gần đây do nội bộ lục đục, một con nhóc thế hệ sau dùng cho ban đêm dài hơn 420mm ngầm vượt mặt danh tiếng của bậc đàn chị xanh hồng.
Vì hãng ABC có hương bạc hà nóng mông bị dân tình xỉa xói nhiều năm, nhưng được cái bao bì không lòe loẹt như các hãng diêm dúa, tầm thường khác, cho nên vẫn lọt vào top được yêu thích.
Ngôi sao mới hãng Sophie đi kèm với cái tên rất hay và gây vang dội, cộng thêm hình dáng tả giấy dùng cho ban đêm siêu hot, cho dù xoay vòng Thomas trên giường cũng không sợ bị tràn ra ngoài.
Một loạt hãng khác được giảm giá nhưng không dám mua.
“…”
Lúc đầu hai người vẫn còn đang nghi ngờ thị lực của nhau. Sau khi nhìn nhau vài giây, họ bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ IQ của nhau.
Mặt của Dung Dung đang rỉ máu, bất lực gầm lên: “Không phải cái này!”
“Vậy à?” Thẩm Độ lại hỏi: “Thế là cái gì?”
Dung Dung nhéo má mình giống như đang tự vả mặt mình, “Tẩy trang, tôi muốn tẩy trang!”
Thẩm Độ hắng giọng, không nhịn được cười, “Tại sao lúc nãy không nói thẳng ra?”
Dung Dung đỡ trán, “Anh là đàn ông, anh sẽ không hiểu đâu.”
“Tôi không hiểu, nhưng tôi có thể dẫn cô đi mua.” Thẩm Độ không cười nữa, khôi phục bộ dạng đứng đắn, “Đi thôi.”
Giờ này làm gì còn cửa hàng mỹ phẩm nào mở cửa?
Dù lúc nãy Thẩm Độ gặp thất bại, nhưng Dung Dung vẫn tin tưởng anh.
Thẩm Độ chỉnh lại ghế rồi lái xe của cô đưa cô đi tìm.
Đêm khuya hơi lạnh và sáng rực, bóng cây long não đổ xuống mặt đường, dần dần hòa vào màn đêm dày đặc, rồi sau đó lại bị ánh trăng sáng nhuộm thành màu xám bạc.
Ánh trăng soi sáng đường, Dung Dung thấy vầng trăng khuyết ngay phía trước đang từ từ sà xuống.
Đến nơi rồi.
Dung Dung nhìn tòa nhà màu vàng với thiết kế hình gợn sóng trước mặt. Lúc này plaza náo nhiệt vào ban ngày đã hơi ảm đạm.
Đây là The MixC do Trung Nhuận phụ trách phát triển.
Dung Dung khó hiểu, “Chỗ này đóng cửa rồi mà.”
Thẩm Độ thản nhiên nói: “Bây giờ tôi gọi người mở cửa.”
Mới đầu Dung Dung vẫn chưa hiểu ý anh, cho đến khi anh đi tới phòng bảo vệ, gọi nhân viên bảo vệ trực 24 giờ tới.
Cửa cuốn tự động lên xuống ở cửa chính từ từ được kéo lên.
Trong trung tâm mua sắm không một bóng người. Đến khi bảo vệ bật hết đèn lên, cảm giác trống vắng càng rõ ràng hơn.
Các cửa hàng tại lầu một The MixC đều là đồ mỹ phẩm. Bảo vệ lấy một chùm chìa khóa ra, cười nói với Thẩm Độ: “Tổng giám đốc Thẩm, ngài cần tôi mở những cửa hàng nào?”
Thẩm Độ lại quay đầu hỏi Dung Dung: “Muốn cửa hàng nào?”
Dung Dung kinh ngạc há hốc mồm, không nói được câu gì.
Hồi còn nhỏ, cô thường nằm mơ được ở một mình trong trung tâm thương mại hoặc siêu thị, không có khách hàng hay thu ngân. Những món hàng quý giá được bày trên kệ, cô muốn lấy gì thì lấy, muốn ăn gì thì ăn.
Như thể mọi thứ đó đều thuộc về một mình cô.
Sau này lớn lên, các cửa hàng do cô đứng tên đều được đại diện công ty cho các hộ kinh doanh cá thể thuê, mỗi tháng tài khoản tự động vô tiền. Dĩ nhiên cô không thể đột nhập vào cửa hàng người khác để trải nghiệm cảm giác này.
Hôm nay, lòng hư vinh to lớn này lại được thỏa mãn dưới tình huống này.
Cô ngỡ ngàng lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”
Hiển nhiên Thẩm Độ có cách, tiện tay ra hiệu, “Vậy mở hết các cửa hàng đi, cô từ từ chọn.”
“Đừng!” Dung Dung vội vàng ngăn cản, tiện tay chỉ vào một cửa hàng, “Cửa hàng này thôi.”
Cô chỉ lấy một chai nước tẩy trang nhỏ và bông trang điểm. Vì trong lòng kích động nên nhất thời sắc mặt vẫn chưa dịu đi.
Thẩm Độ bật cười, “Tôi sẽ trả tiền.”
“Tôi biết, nhưng tôi chỉ cần những thứ này.”
“Cô tẩy trang mà không cần trang điểm sao?” Thẩm Độ liếc nhìn túi xách mini trên vai cô, “Hay là cô có mang theo?”
Cô sửng sốt.
Không có. Trong túi xách của cô chỉ có son và phấn nền để dặm lại lớp trang điểm.
“Chọn đi.” Thẩm Độ chỉ vào những món đồ, “Cần gì cứ lấy.”
Các bước trang điểm của cô vốn dĩ rườm rà, sẽ cần nhiều món hơn.
Lúc lên xe, Dung Dung nhìn túi mỹ phẩm trên ghế sau, cảm nhận sâu sắc trải nghiệm này quá kích thích.
Lầu một của trung tâm mua sắm chỉ mở cửa cho một mình cô, gian hàng chỉ mở cửa cho một mình cô.
Cô thở dài và nói: “Nếu tôi làm bà chủ của một thương hiệu thì cũng được như vậy.”
Thẩm Độ tự động bỏ qua mục đích thật sự đằng sau câu nói của cô, cười khen ngợi cô, “Rất có đầu óc kinh doanh.”
“Có điều tôi vẫn thích hợp ăn không ngồi rồi hơn.” Dung Dung mím môi, tự giễu, “Không giống như anh.”
Thẩm Độ đặt hai tay lên vô lăng, nhìn thoáng qua cô, “Chị họ cô từng nói với tôi rất nhiều lần rằng muốn để cô đến công ty học quản lý, nhưng cô vẫn luôn từ chối.”
Dung Dung cúi đầu không nói gì.
Trước khi vào đại học, cô từng đi theo ông nội tiếp xúc với một số công việc kinh doanh của công ty. Mặc dù không hiểu những con số đó, nhưng cô vẫn có thể hiểu khái quát nội dung hợp đồng của tổng thể văn bản mà người lớn nêu ra.
Ông nội và chú Hai nói con nhóc này giống như ba nó, khứu giác vẫn nhạy bén ở phương diện này. Thi đại học xong sẽ bảo cô vào đại học Tài chính, sau khi tốt nghiệp sẽ vào thẳng công ty làm.
Cô núp sau cánh cửa, thấy chú Hai cười giễu Dung Thanh Từ: Học quản lý bốn năm mà không bằng em họ con thi vào đại học.
Dung Thanh Từ cười châm biếm: Nếu không phải do bác Cả chết, bây giờ ba cũng chỉ là ông sếp già trên danh nghĩa, hai bàn tay trắng mà thôi.
Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên bên tai cô.
Cô lấy lại tinh thần, thoải mái nói: “Tôi đúng là kém cỏi.”
“Nếu thoát khỏi con đường lúc trước, chọn một con đường hoàn toàn ngược lại nghĩa là kém cỏi.” Thẩm Độ nghiêng đầu nhìn cô, ôn tồn nói: “Vậy thì tôi cũng kém cỏi.”
Dung Dung cười, “Sao anh lại kém cỏi chứ?”
“Tôi chỉ chọn con đường tương tự, nhưng cuối cùng vẫn làm trái sự kỳ vọng của bố mẹ.” Thẩm Độ hạ thấp giọng, lại hỏi cô: “Nghe nói cô là họa sĩ?”
Dung Dung khẽ gật đầu.
“Dù là lĩnh vực nào, ngành nghề nào, vị trí của mỗi người đều giống như một kim tự tháp, địa vị xã hội của mỗi nghề có thể khác nhau. Thậm chí nếu có người đứng trên đỉnh tháp, năng lực chắc chắn phải vượt trội hơn số đông. Cái gọi là kỹ năng cá nhân không chỉ đơn giản là trí thông minh hay năng lực học tập. Dung Dung, thật ra cô không cần tự ti.”
Giọng điệu của anh hờ hững, nhưng lời nói lại thực sự làm trái tim Dung Dung rung động.
Thẩm Độ khẳng định giá trị của cô, “Phủ nhận giá trị xã hội của một người từ nghề nghiệp là một sai lầm.”
Dung Dung biết anh đang nói cái gì.
Trước giờ nghề hotgirl mạng vẫn luôn bị dư luận chỉ trích. Hầu hết mọi người đều cho rằng làm hotgirl mạng chỉ là xuất hiện trước ống kính, chạy quảng cáo là thu nhập sẽ vượt xa những người thuộc tầng lớp lao động bình thường.
Trong thời đại Big Data* – nơi mà những hotgirl mạng có mặt ở mọi nơi, những hotgirl mạng có giá trị thương mại cao có thể đứng vững trên đỉnh, có thể leo lên đến vị trí hiện tại chắc chắn không chỉ dựa vào gương mặt hoặc là tiếp thị ồ ạt.
*Big Data: là thuật ngữ dùng để chỉ một tập hợp dữ liệu rất lớn và rất phức tạp đến nỗi những công cụ, ứng dụng xử lí dữ liệu truyền thống không thể nào đảm đương được.
Bọn họ nhất định cũng có ưu điểm nổi trội hơn người bình thường nên mới được mọi người yêu mến.
Thẩm Độ đang nói cho cô biết không phải chỉ có doanh nhân làm kinh doanh, hoặc là lao vào sự nghiệp khoa học và nghiên cứu học thuật mới được gọi là yêu nghề.
360 ngành nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.
Xe đã đến nhà Thẩm Độ.
Dung Dung vừa vào nhà đã trốn vào phòng vệ sinh xem mặt mình.
Mặt cô không đổ nhiều dầu, nhưng trang điểm cả một đêm, quả thật trên mặt đã có một lớp bóng loáng.
Dung Dung nhanh chóng tẩy trang.
Sau khi cô ra ngoài, Thẩm Độ vẫn còn đang chọn phim.
Cô thuận tiện ngồi xuống ghế sô pha, buồn chán ngồi hất chân đợi anh.
“Muốn xem phim gì?”
Dung Dung vùi mình trên ghế sô pha mềm mại, cười hì hì, “Có Những nàng tiên Balala không?”
Thẩm Độ cau mày, “Chưa từng nghe qua.”
“Anh thật là quê mùa, hot như vậy mà chưa từng nghe qua.” Dung Dung bĩu môi, nhắm mắt lẩm bẩm: “Anh từ từ tìm đi, tôi xem phim gì cũng được.”
Cuối cùng, Thẩm Độ đã tìm được một bộ phim tình cảm thích hợp cho con gái.
Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Dung Dung. Vừa định mở miệng hỏi ý kiến của cô đã thấy cô cuộn mình ngủ thiếp đi.
Cô ấy đã rửa mặt, trên gương mặt sạch sẽ là đường nét thanh tú.
Lông mày không thưa cũng không rậm, rất gọn gàng.
Lông mi dài, nhưng phần gốc rõ ràng.
Sống mũi cao thẳng và mịn màng. Đôi môi hơi mím lại, hiện ra chút màu hồng nhạt.
Cô ấy có trang điểm hay không đều rất xinh.
Cổ họng của Thẩm Độ nghẹn lại.
Thậm chí tiếng hít thở nhỏ xíu của cô giống như một hương hoa không tên, bỗng chốc trôi từ từ vào tâm trí anh.
Lúc này anh rất tỉnh táo, nhưng vẫn cảm thấy hơi say.
Thẩm Độ ngồi bên cạnh cô, giơ tay ra nhéo nhẹ má cô, thở dài bất lực nhưng đầy cưng chiều, “Em đó…”
Cô trề môi, khó chịu gạt tay anh ra.
Thẩm Độ khẽ cười, cuối cùng cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Sự tiếp xúc ấm áp này không biết là do môi của anh ấm, hay là khuôn mặt cô ấm hơn.
Cho dù cô đang dùng kem nền Decorte AQ, phủ kem lót mắt Urban Decay, bây giờ đang là đầu xuân mưa lất phất nhưng nhiệt độ không cao, huống hồ đang là rạng sáng, gió lạnh có thể lùa vào người dọc theo cổ, kích thích nổi da gà.
Khuôn mặt cô chắc chắn đã ra dầu.
Bỏ qua tất cả suy đoán ngờ vực, sau vài tiếng ở lại nhà Thẩm Độ, mặt trời mọc ở hướng Đông, ánh nắng ấm áp bủa vây cô từ mọi hướng, tiện thể khiến cô lộ ra khuôn mặt đầy dầu full HD ngay trước mặt Thẩm Độ.
Không được, tuyệt đối không được.
Cho dù tự tin với lớp nền của mình, cô cũng không thể lõa lồ ngay trước mặt anh.
Cô lắc đầu, “Hôm nay không tiện cho lắm.”
Lông mày của Thẩm Độ khẽ nhúc nhích, giọng điệu vẫn hờ hững, “Không tiện chỗ nào?”
“Anh là đàn ông, anh không hiểu đâu.”
Đàn ông làm gì biết tầm quan trọng của việc tẩy trang và dặm lại lớp trang điểm, một đêm không tẩy trang có hại đến da cỡ nào.
Thẩm Độ suy tư một lát mới bừng tỉnh, khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, đã biết tại sao cô ấy lại khó nói ra.
“Đi mua đi.” Anh hạ giọng nói.
Dung Dung ngạc nhiên nhìn anh, “Anh biết tôi đang nói gì không?”
Anh gật đầu, “Đại khái có thể đoán được, đi thôi.”
Dung Dung bán tín bán nghi đi theo sau anh, cho đến khi vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Cửa hàng tiện lợi có à?
Cô còn đang thắc mắc, Thẩm Độ chỉ đứng ở cửa, nói rất nhỏ: “Cô đi tìm thử đi, tôi không đi vào với cô đâu.”
Nói xong, anh quay mặt ra cửa, ngẩn người nhìn màn đêm yên tĩnh bên ngoài.
Dung Dung không hiểu có cái gì mà phải tránh nghi ngờ.
Cô đi tới kệ hàng bên trong cùng, nhìn lên nhìn xuống tìm vài lần nhưng vẫn không tìm được nước tẩy trang và bông trang điểm, đành phải hét lên về phía Thẩm Độ đứng ở cửa: “Không có.”
Thẩm Độ quay đầu nhìn cô, hơi nhíu mày, trong mắt lộ vẻ không tin.
Dung Dung đeo kính áp tròng, bắt được sự thay đổi biểu cảm nhỏ nhặt của anh, chỉ vào kệ hàng bên cạnh mình, “Anh tới xem đi, thật sự không có.”
Thẩm Độ chậm rãi đi tới. Chân anh dài, lẽ ra đi vài bước chưa tới vài giây, nhưng Dung Dung lại có ảo giác hình như anh ta muốn con đường này dài hơn nấc thang cuộc đời.
Đi tới nơi, Thẩm Độ nhìn từ trên xuống, giọng điệu ngập tràn nghi ngờ IQ của cô, “Cô không thấy sao?”
Dung Dung nhìn theo tầm mắt của anh, cúi người xuống nhìn, “Không có mà.”
“Hôm nay cô không đeo mắt kính à?”
Quả thật Dung Dung không tìm thấy, còn cho rằng hiện giờ đầu óc mình vẫn tỉnh táo, không thể bị hoa mắt. Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, cãi lại: “Có phải anh cũng bị cận không?”
Người đàn ông cao hơn 1m8 đứng trong cửa hàng tiện lợi mini, có khi còn cao hơn vài cm so với kệ hàng. Cô chỉ nghe thấy anh thở dài thườn thượt, ngồi xổm xuống một cách khó khăn, chỉ vào sản phẩm được xếp ở tầng cuối cùng của kệ và nói: “Ở đây.”
Các hãng băng vệ sinh đang nằm ngay ngắn trên kệ hàng.
Tất cả đều là thương hiệu quen thuộc trong lòng người dân.
Mặc dù hãng Whisper thuộc đẳng cấp lão làng, nhưng vì lớp đệm mút dạng lưới quá dày và bí hơi, cho nên dần dần bị các hãng nhỏ tân binh cotton siêu mỏng và thoáng mát vượt mặt.
Trước giờ hãng Space 7 vẫn luôn đi theo một cặp hồng xanh. Nhưng gần đây do nội bộ lục đục, một con nhóc thế hệ sau dùng cho ban đêm dài hơn 420mm ngầm vượt mặt danh tiếng của bậc đàn chị xanh hồng.
Vì hãng ABC có hương bạc hà nóng mông bị dân tình xỉa xói nhiều năm, nhưng được cái bao bì không lòe loẹt như các hãng diêm dúa, tầm thường khác, cho nên vẫn lọt vào top được yêu thích.
Ngôi sao mới hãng Sophie đi kèm với cái tên rất hay và gây vang dội, cộng thêm hình dáng tả giấy dùng cho ban đêm siêu hot, cho dù xoay vòng Thomas trên giường cũng không sợ bị tràn ra ngoài.
Một loạt hãng khác được giảm giá nhưng không dám mua.
“…”
Lúc đầu hai người vẫn còn đang nghi ngờ thị lực của nhau. Sau khi nhìn nhau vài giây, họ bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ IQ của nhau.
Mặt của Dung Dung đang rỉ máu, bất lực gầm lên: “Không phải cái này!”
“Vậy à?” Thẩm Độ lại hỏi: “Thế là cái gì?”
Dung Dung nhéo má mình giống như đang tự vả mặt mình, “Tẩy trang, tôi muốn tẩy trang!”
Thẩm Độ hắng giọng, không nhịn được cười, “Tại sao lúc nãy không nói thẳng ra?”
Dung Dung đỡ trán, “Anh là đàn ông, anh sẽ không hiểu đâu.”
“Tôi không hiểu, nhưng tôi có thể dẫn cô đi mua.” Thẩm Độ không cười nữa, khôi phục bộ dạng đứng đắn, “Đi thôi.”
Giờ này làm gì còn cửa hàng mỹ phẩm nào mở cửa?
Dù lúc nãy Thẩm Độ gặp thất bại, nhưng Dung Dung vẫn tin tưởng anh.
Thẩm Độ chỉnh lại ghế rồi lái xe của cô đưa cô đi tìm.
Đêm khuya hơi lạnh và sáng rực, bóng cây long não đổ xuống mặt đường, dần dần hòa vào màn đêm dày đặc, rồi sau đó lại bị ánh trăng sáng nhuộm thành màu xám bạc.
Ánh trăng soi sáng đường, Dung Dung thấy vầng trăng khuyết ngay phía trước đang từ từ sà xuống.
Đến nơi rồi.
Dung Dung nhìn tòa nhà màu vàng với thiết kế hình gợn sóng trước mặt. Lúc này plaza náo nhiệt vào ban ngày đã hơi ảm đạm.
Đây là The MixC do Trung Nhuận phụ trách phát triển.
Dung Dung khó hiểu, “Chỗ này đóng cửa rồi mà.”
Thẩm Độ thản nhiên nói: “Bây giờ tôi gọi người mở cửa.”
Mới đầu Dung Dung vẫn chưa hiểu ý anh, cho đến khi anh đi tới phòng bảo vệ, gọi nhân viên bảo vệ trực 24 giờ tới.
Cửa cuốn tự động lên xuống ở cửa chính từ từ được kéo lên.
Trong trung tâm mua sắm không một bóng người. Đến khi bảo vệ bật hết đèn lên, cảm giác trống vắng càng rõ ràng hơn.
Các cửa hàng tại lầu một The MixC đều là đồ mỹ phẩm. Bảo vệ lấy một chùm chìa khóa ra, cười nói với Thẩm Độ: “Tổng giám đốc Thẩm, ngài cần tôi mở những cửa hàng nào?”
Thẩm Độ lại quay đầu hỏi Dung Dung: “Muốn cửa hàng nào?”
Dung Dung kinh ngạc há hốc mồm, không nói được câu gì.
Hồi còn nhỏ, cô thường nằm mơ được ở một mình trong trung tâm thương mại hoặc siêu thị, không có khách hàng hay thu ngân. Những món hàng quý giá được bày trên kệ, cô muốn lấy gì thì lấy, muốn ăn gì thì ăn.
Như thể mọi thứ đó đều thuộc về một mình cô.
Sau này lớn lên, các cửa hàng do cô đứng tên đều được đại diện công ty cho các hộ kinh doanh cá thể thuê, mỗi tháng tài khoản tự động vô tiền. Dĩ nhiên cô không thể đột nhập vào cửa hàng người khác để trải nghiệm cảm giác này.
Hôm nay, lòng hư vinh to lớn này lại được thỏa mãn dưới tình huống này.
Cô ngỡ ngàng lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”
Hiển nhiên Thẩm Độ có cách, tiện tay ra hiệu, “Vậy mở hết các cửa hàng đi, cô từ từ chọn.”
“Đừng!” Dung Dung vội vàng ngăn cản, tiện tay chỉ vào một cửa hàng, “Cửa hàng này thôi.”
Cô chỉ lấy một chai nước tẩy trang nhỏ và bông trang điểm. Vì trong lòng kích động nên nhất thời sắc mặt vẫn chưa dịu đi.
Thẩm Độ bật cười, “Tôi sẽ trả tiền.”
“Tôi biết, nhưng tôi chỉ cần những thứ này.”
“Cô tẩy trang mà không cần trang điểm sao?” Thẩm Độ liếc nhìn túi xách mini trên vai cô, “Hay là cô có mang theo?”
Cô sửng sốt.
Không có. Trong túi xách của cô chỉ có son và phấn nền để dặm lại lớp trang điểm.
“Chọn đi.” Thẩm Độ chỉ vào những món đồ, “Cần gì cứ lấy.”
Các bước trang điểm của cô vốn dĩ rườm rà, sẽ cần nhiều món hơn.
Lúc lên xe, Dung Dung nhìn túi mỹ phẩm trên ghế sau, cảm nhận sâu sắc trải nghiệm này quá kích thích.
Lầu một của trung tâm mua sắm chỉ mở cửa cho một mình cô, gian hàng chỉ mở cửa cho một mình cô.
Cô thở dài và nói: “Nếu tôi làm bà chủ của một thương hiệu thì cũng được như vậy.”
Thẩm Độ tự động bỏ qua mục đích thật sự đằng sau câu nói của cô, cười khen ngợi cô, “Rất có đầu óc kinh doanh.”
“Có điều tôi vẫn thích hợp ăn không ngồi rồi hơn.” Dung Dung mím môi, tự giễu, “Không giống như anh.”
Thẩm Độ đặt hai tay lên vô lăng, nhìn thoáng qua cô, “Chị họ cô từng nói với tôi rất nhiều lần rằng muốn để cô đến công ty học quản lý, nhưng cô vẫn luôn từ chối.”
Dung Dung cúi đầu không nói gì.
Trước khi vào đại học, cô từng đi theo ông nội tiếp xúc với một số công việc kinh doanh của công ty. Mặc dù không hiểu những con số đó, nhưng cô vẫn có thể hiểu khái quát nội dung hợp đồng của tổng thể văn bản mà người lớn nêu ra.
Ông nội và chú Hai nói con nhóc này giống như ba nó, khứu giác vẫn nhạy bén ở phương diện này. Thi đại học xong sẽ bảo cô vào đại học Tài chính, sau khi tốt nghiệp sẽ vào thẳng công ty làm.
Cô núp sau cánh cửa, thấy chú Hai cười giễu Dung Thanh Từ: Học quản lý bốn năm mà không bằng em họ con thi vào đại học.
Dung Thanh Từ cười châm biếm: Nếu không phải do bác Cả chết, bây giờ ba cũng chỉ là ông sếp già trên danh nghĩa, hai bàn tay trắng mà thôi.
Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên bên tai cô.
Cô lấy lại tinh thần, thoải mái nói: “Tôi đúng là kém cỏi.”
“Nếu thoát khỏi con đường lúc trước, chọn một con đường hoàn toàn ngược lại nghĩa là kém cỏi.” Thẩm Độ nghiêng đầu nhìn cô, ôn tồn nói: “Vậy thì tôi cũng kém cỏi.”
Dung Dung cười, “Sao anh lại kém cỏi chứ?”
“Tôi chỉ chọn con đường tương tự, nhưng cuối cùng vẫn làm trái sự kỳ vọng của bố mẹ.” Thẩm Độ hạ thấp giọng, lại hỏi cô: “Nghe nói cô là họa sĩ?”
Dung Dung khẽ gật đầu.
“Dù là lĩnh vực nào, ngành nghề nào, vị trí của mỗi người đều giống như một kim tự tháp, địa vị xã hội của mỗi nghề có thể khác nhau. Thậm chí nếu có người đứng trên đỉnh tháp, năng lực chắc chắn phải vượt trội hơn số đông. Cái gọi là kỹ năng cá nhân không chỉ đơn giản là trí thông minh hay năng lực học tập. Dung Dung, thật ra cô không cần tự ti.”
Giọng điệu của anh hờ hững, nhưng lời nói lại thực sự làm trái tim Dung Dung rung động.
Thẩm Độ khẳng định giá trị của cô, “Phủ nhận giá trị xã hội của một người từ nghề nghiệp là một sai lầm.”
Dung Dung biết anh đang nói cái gì.
Trước giờ nghề hotgirl mạng vẫn luôn bị dư luận chỉ trích. Hầu hết mọi người đều cho rằng làm hotgirl mạng chỉ là xuất hiện trước ống kính, chạy quảng cáo là thu nhập sẽ vượt xa những người thuộc tầng lớp lao động bình thường.
Trong thời đại Big Data* – nơi mà những hotgirl mạng có mặt ở mọi nơi, những hotgirl mạng có giá trị thương mại cao có thể đứng vững trên đỉnh, có thể leo lên đến vị trí hiện tại chắc chắn không chỉ dựa vào gương mặt hoặc là tiếp thị ồ ạt.
*Big Data: là thuật ngữ dùng để chỉ một tập hợp dữ liệu rất lớn và rất phức tạp đến nỗi những công cụ, ứng dụng xử lí dữ liệu truyền thống không thể nào đảm đương được.
Bọn họ nhất định cũng có ưu điểm nổi trội hơn người bình thường nên mới được mọi người yêu mến.
Thẩm Độ đang nói cho cô biết không phải chỉ có doanh nhân làm kinh doanh, hoặc là lao vào sự nghiệp khoa học và nghiên cứu học thuật mới được gọi là yêu nghề.
360 ngành nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.
Xe đã đến nhà Thẩm Độ.
Dung Dung vừa vào nhà đã trốn vào phòng vệ sinh xem mặt mình.
Mặt cô không đổ nhiều dầu, nhưng trang điểm cả một đêm, quả thật trên mặt đã có một lớp bóng loáng.
Dung Dung nhanh chóng tẩy trang.
Sau khi cô ra ngoài, Thẩm Độ vẫn còn đang chọn phim.
Cô thuận tiện ngồi xuống ghế sô pha, buồn chán ngồi hất chân đợi anh.
“Muốn xem phim gì?”
Dung Dung vùi mình trên ghế sô pha mềm mại, cười hì hì, “Có Những nàng tiên Balala không?”
Thẩm Độ cau mày, “Chưa từng nghe qua.”
“Anh thật là quê mùa, hot như vậy mà chưa từng nghe qua.” Dung Dung bĩu môi, nhắm mắt lẩm bẩm: “Anh từ từ tìm đi, tôi xem phim gì cũng được.”
Cuối cùng, Thẩm Độ đã tìm được một bộ phim tình cảm thích hợp cho con gái.
Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Dung Dung. Vừa định mở miệng hỏi ý kiến của cô đã thấy cô cuộn mình ngủ thiếp đi.
Cô ấy đã rửa mặt, trên gương mặt sạch sẽ là đường nét thanh tú.
Lông mày không thưa cũng không rậm, rất gọn gàng.
Lông mi dài, nhưng phần gốc rõ ràng.
Sống mũi cao thẳng và mịn màng. Đôi môi hơi mím lại, hiện ra chút màu hồng nhạt.
Cô ấy có trang điểm hay không đều rất xinh.
Cổ họng của Thẩm Độ nghẹn lại.
Thậm chí tiếng hít thở nhỏ xíu của cô giống như một hương hoa không tên, bỗng chốc trôi từ từ vào tâm trí anh.
Lúc này anh rất tỉnh táo, nhưng vẫn cảm thấy hơi say.
Thẩm Độ ngồi bên cạnh cô, giơ tay ra nhéo nhẹ má cô, thở dài bất lực nhưng đầy cưng chiều, “Em đó…”
Cô trề môi, khó chịu gạt tay anh ra.
Thẩm Độ khẽ cười, cuối cùng cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Sự tiếp xúc ấm áp này không biết là do môi của anh ấm, hay là khuôn mặt cô ấm hơn.
/99
|