Editor: Dứa aka Gracie
Người dân Vương Gia Trang thường đi ngủ sớm, dọc theo con đường nhỏ chỉ còn lác đác vài ngọn đèn le lói, xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng sè sè từ guồng quay tơ, hòa với tiếng ru của người mẹ dỗ con ngủ.
A Hạ và Sương Hoa cũng không đi xa, mà chỉ đi qua cầu. Hai người tựa vào lan can đá, ngắm nhìn gợn nước lưu động, nhìn hàng cây in bóng cùng ánh trăng rơi xuống sông, ở phía kia có một chiếc thuyền đầu nhọn xuất hiện trên mặt nước.
“A tỷ, tỷ thực sự không đến nhà muội ở mấy ngày ư?”
A Hạ cúi đầu nhìn xuống dòng sông bên dưới, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại lần nữa.
“Thực sự không đi, muội có thấy ai sắp kết hôn mà còn chạy đến chỗ này chỗ nọ không,“ giọng Sương Hoa có chút ngượng ngùng, “Áo cưới của ta còn chưa thêu xong đâu.”
Rồi nàng ấy lại nói tiếp, “Nhưng còn muội, qua tháng Bảy là đã mười sáu rồi, cô mẫu vẫn chưa có dự tính gì cho muội sao?”
“Nương có ngầm nói qua, bị muội nghe lén được, nhưng cũng không nhắc đến chuyện này trước mặt muội. Thái bà thì ngược lại, lão nhân gia không hề vội chút nào, chẳng biết bà đã nói với nương cái gì, mà sau đó nương cũng không còn gấp nữa.”
Tính tình A Hạ vốn phóng khoáng, không nói với nàng, nàng cũng sẽ giả vờ như mình không biết. Dẫu sao việc kết hôn, cho dù bản thân nàng có sốt ruột thì cũng chẳng ích gì, huống chi nàng căn bản không thèm quan tâm.
“Dù sao thì cô mẫu cũng sẽ thay muội tính toán thật tốt, trách ta, tự nhiên lại nhắc đến chuyện này, cứ như là bà mối ấy. Thôi không nói nữa.”
“Nói thì có sao đâu.”
Càng về đêm trời càng lạnh, thò tay ra cũng sẽ bị lạnh đến tê cóng, hai chị em dựa gần nhau đi về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, A Hạ vừa ăn sáng xong, thì có người vén rèm cửa phòng ăn tiến vào.
“A Hạ, con đã thu thập đồ đạc xong chưa?”
Cha Phương vác một túi tay nải to trên vai, hơi thở có chút hổn hển, hỏi.
“A cha, sao cha lại đến sớm thế ạ?”
Trên mặt A Hạ hiện lên nụ cười, vội vàng đứng dậy. Ông ngoại cũng nhanh chóng bước tới đỡ phụ, bà ngoại thì nhiệt tình hỏi han, “Đại Phúc à, đã ăn sáng chưa, ta đi làm cho con bát mì nhé.”
“Nương, không cần không cần, con ăn rồi,“ cha Phương lau mồ hôi, liên tục từ chối, hắn ta đặt túi tay nải lên bàn, vừa nói vừa lấy đồ ra, “Đây là vải mới ra của tiệm vải trấn trên, Tiểu Cần nói đưa cho cha nương may quần áo mùa xuân. Còn có vải của Sương Hoa, cô mẫu nàng cũng cắt cho nàng mấy thước, có thể làm được một hai bộ, màu sắc và hoa văn tươi sáng hơn chút. Sinh Đông và Tiểu Ôn cũng có phần, đều ở chỗ này, chỉ có điều phải phiền nương may cho tụi nó rồi.”
Những vải vóc này xác thực là thời thượng nhất, mẹ Phương nhìn thấy thì vừa lòng không chịu nổi, liền cắt cho mỗi người không ít vải, cũng tiêu tốn kha khá tiền bạc.
Bà ngoại khẽ khàng sờ vào xấp vải, vẻ mặt đầy đau lòng, bà ngoài miệng oán trách, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, “Nha đầu này, mua nhiều thế làm gì, chúng ta tự đi mua cũng được mà. Đại Phúc, sao con cũng không lên tiếng cản nó lại chút nào vậy?”
Cha Phương cười khờ khạo, “Việc hiếu thuận với cha mẹ thì sao con có thể ngăn cản được chứ.”
Lời này nói ra làm cho ý cười của hai lão nhân càng thêm sâu, cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn ta lại đặt lên một cái giỏ khác, bên trong có vài vại rượu và một gói bọc bằng giấy dầu, cha Phương mở bao giấy dầu ra, để lộ thịt cừu màu đỏ tươi bên trong, “Hôm qua đi làm phụ bếp ở thôn Hứa, lúc về gặp được người ta bán thịt cừu, vừa mới mổ nên tươi ngon lắm, con mua một tảng lớn. Để lại một ít cho trong nhà ăn, phần còn lại biếu cha mẹ làm món nhắm rượu, cũng cho mấy đứa trẻ tẩm bổ.”
Ông ngoại cũng không từ chối, chỉ nói: “Lần sau đừng mang theo gì nữa, đến tay không là được rồi.”
“Vâng.” Cha Phương đồng ý, nhưng đồ gì nên mang vẫn sẽ mang.
Sau một hồi hàn huyên, cả đoàn người cùng nhau đi về phía bờ sông, trên đường đi gặp gỡ không ít bà con làng xóm và nhận được rất nhiều lời chào hỏi niềm nở.
Khi chuẩn bị lên thuyền, Sinh Đông và Tiểu Ôn vô cùng luyến tiếc, nếu không phải vì không thể đi, thì chúng nó đã muốn cùng theo lên thuyền luôn rồi.
“A Hạ, Tết Đoan Ngọ con nhất định phải đến sớm một chút nhé, măng và đồ rừng trong giỏ này các con cũng tranh thủ ăn nhanh đi, nếu còn muốn ăn cái gì nữa thì cứ nhờ người báo tin cho ta, ta sẽ gửi cho các con.”
Bà ngoại đứng ở đầu thuyền lải nhải thật lâu, A Hạ chỉ biết gật đầu lia lịa.
“Được rồi, ngoại bà, con đều đã biết, mọi người mau trở về đi ạ, hai tháng nữa con sẽ lại đến thăm.”
“Cha, mẹ với mấy đứa nhỏ quay về đi, chúng con đi đây, đừng tiễn nữa.”
Sau khi nói xong, con thuyền từ từ rời bến trước mắt những người trên bờ, A Hạ vẫn luôn đứng ở đầu thuyền, dùng sức vẫy tay, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa mới thôi.
Nàng cũng không đi vào khoang, mà ngồi lại ở đầu thuyền, trời hôm nay vừa vặn để phơi nắng, A Hạ hợp ống tay áo lại, trông như một chú mèo lười nhác.
Cha Phương vừa chèo thuyền, vừa cười ha hả nói: “A Hạ, sau khi chúng ta về nhà, buổi tối nấu lẩu thịt cừu ăn, có được hay không?”
“Ăn lẩu thịt cừu ạ,“ vẻ mặt lừ đừ của A Hạ lập tức trở nên phấn chấn, nàng nói: “Nhưng con còn muốn ăn nướng nữa, cắt thịt cừu thành từng khối nhỏ, xiên vào que rồi nướng trên giá sắt.”
“Được thôi, đến lúc đó nếu nương con không đồng ý, cha sẽ nướng giúp con.”
“Vâng ạ.”
A Hạ vui vẻ gật đầu, hai cha con tiếp tục câu được câu không mà trò chuyện, con thuyền cũng từ cánh đồng lúa mênh mông trở lại sông Minh Nguyệt.
Vừa về đến nhà, mới bước được nửa cái chân qua ngạch cửa, A Hạ đã xa xa mà gọi: “A nương, con về rồi đây!”
Mẹ Phương đang bận rộn làm việc, lập tức từ trong nhà đi ra, đôi tay lau vào tạp dề, vừa đi vừa nói: “Biết là con về rồi, mấy ngày nay ở nhà ngoại không có quậy phá đó chứ?”
“Con cảm thấy là không có.” A Hạ trả lời một cách hàm hồ.
“Được rồi, ta còn không biết con sao. Đã đói bụng chưa, ta đi nấu cho con chén chè trứng gà, có uống hay không?”
Miệng vừa nói, người đã đi về phía nhà bếp, thậm chí còn không đợi A Hạ trả lời, nàng ấy lấy ra vài quả trứng gà, đun nóng nồi nước, chờ nước sôi, dùng một tay lần lượt đập mấy quả trứng vàng ươm kia vào mép nồi.
Trứng chín có hình dạng tròn dẹt, viền trắng và lòng đỏ ở giữa, nổi lềnh bềnh trong nước đường. Món trứng này ăn cũng rất ngon, A Hạ ăn no nê, cộng thêm sau khi về nhà người cũng được thả lỏng, mí mắt nàng liền trĩu xuống, đầu gật gù liên tục.
Mẹ Phương bảo nàng lên lầu trở về phòng chợp mắt một lát, đêm qua A Hạ ngủ không ngon, lúc này phải bám vào tường để đi về phòng mình, thay quần áo xong, nàng liền tiến vào đệm chăn, ngủ say.
Chờ khi nàng tỉnh dậy, bên cửa sổ rủ xuống những tia sáng vàng nhạt như tơ lụa, A Hạ duỗi người, lê giày đi đến mở cửa sổ.
Bầu trời ở trấn Lũng Thủy vẫn xán lạn như mọi khi, mây ráng đầy trời, sau khi tỉnh ngủ, hiếm khi nàng trở nên trầm tĩnh, A Hạ ghé vào ô cửa sổ không muốn đứng dậy, đưa mắt nhìn xuống, một đàn uyên ương đang nghịch nước trên sông Minh Nguyệt.
Lúc này gió thổi nhẹ nhàng, lướt qua mặt rất dễ chịu, A Hạ ngáp một cái, khép cửa sổ lại rồi đi ra ngoài.
Đi được nửa đường, nàng gặp bà nội đang đi lên, bà cụ vui mừng nói: “Nương con bảo con mệt nên đã về phòng ngủ, ta đang định đi lên nhìn một cái đây, sẵn gọi con xuống dưới ăn cơm luôn. Mấy ngày qua ở nhà ngoại chơi có vui không?”
A Hạ ba bước thành hai, nhanh chóng đi xuống cầu thang, ôm lấy cánh tay bà nội, “Vui ạ, chơi vui lắm luôn, thái bà, để con kể cho ngài nghe...”
Nàng chọn vài mẩu chuyện thú vị nói với bà nội, chọc bà cười mãi không ngừng, ra đến cửa chính vẫn còn đang cười.
Do hôm nay A Hạ nói muốn nướng thịt cừu, ngại trong phòng quá ngột ngạt, nên mọi người dứt khoát dọn hết đồ đạc ra ngoài, tuy có hơi lạnh nhưng được cái rộng rãi.
Một nồi lẩu bằng đồng được đặt trên chiếc bàn tròn sơn đen, ở giữa nồi có cấu tạo giống như ống khói, bao xung quanh là “sông nhỏ” nước hầm xương, than cháy hừng hực, nước lẩu vẫn luôn sôi sùng sục, khói trắng theo ống khói thoát ra ngoài.
Trên bàn còn bày thêm mấy đĩa đồ ăn kèm, gồm một đĩa cải thảo, vài đĩa thịt cừu thái mỏng, một đĩa cá viên, còn có phi lê cá và huyết vịt. Khi Phương gia ăn lẩu thịt cừu, không chỉ ăn mỗi thịt cừu mà còn phải có thêm các món ăn kèm khác để làm nền.
A Hạ vừa xuất hiện, Phương Giác đang ngồi xổm nướng thịt ở nơi đó liền tinh mắt nhìn thấy, hắn vẫy tay, từ trên giá sắt lấy xuống một xiên thịt cừu đã nướng chín, gọi: “A Hạ mau đến đây, cho muội nếm trước một miếng này.”
“Nhanh như vậy đã nướng xong rồi ạ?” A Hạ vội vàng bước tới, nhận lấy xiên thịt cừu vẫn còn đang xèo xèo khói mỡ, miếng thịt dày dặn, được xiên vào que tre rồi đem đi nướng, lại rắc thêm chút gia vị, đặc biệt thơm ngon.
Nàng thổi phù phù vài cái, mới dám cắn một miếng thịt to. Thịt cừu nếu sơ chế không tốt sẽ có mùi hôi, ngay cả khi nấu chín với thật nhiều gia vị thì vẫn có thể nếm ra được. Nhưng cha Phương rất giỏi trong việc xử lý những thứ này, mùi hôi tanh không bao giờ có thể xuất hiện trong các món ăn của hắn ta. Vậy nên, miếng thịt cừu này được nướng trên lửa than cho đến khi ngoài giòn trong mềm, ngoại trừ mùi thơm ra thì vẫn là mùi thơm, thậm chí nướng khéo đến mức bên trong còn tiết ra nước thịt.
A Hạ ăn xong thì gật đầu lia lịa, lè lưỡi nói: “Đại ca, với tay nghề này của huynh, có thể mở sạp bán trên cầu Minh Kiều rồi đấy.”
“Tất cả đều là tay nghề của cha, đừng có khen ta.” Phương Giác mỉm cười, đáp lời nàng.
Sau khi mọi người ăn hết mấy xiên thịt cừu, giá sắt tạm thời được dời sang một bên, dùng làm chậu than sưởi ấm, lúc này nồi lẩu đã sớm nóng hôi hổi, chỉ còn chờ bỏ nguyên liệu vào để nấu.
Mẹ Phương thả không ít thịt cừu cuộn vô nồi, thịt cừu đỏ tươi vừa chạm vào nước lẩu trắng đục đang sôi sùng sục, thì liền co lại và đổi màu.
A Hạ gắp một miếng nhỏ, vị khác hẳn so với thịt cừu nướng xiên, thịt nhúng lẩu tươi và mềm hơn, được thái cực kỳ mỏng, chỉ cần chạm nhẹ vào răng là có thể bị cắn đứt.
Một mình A Hạ ăn hết non nửa đĩa thịt, còn uống kha khá nước lẩu, hơi thở phả ra cũng thoang thoảng mùi của thịt cừu. Cha Phương còn gắp thêm cá viên cho nàng, cá viên làm từ thịt cá tươi được đánh nhuyễn bằng tay, mềm mềm dai dai, cắn vào bên trong còn có nước ngọt. A Hạ một hơi ăn liền ba viên.
Bánh Gạo đang ghé vào bên cạnh giá sắt ăn cá viên cũng không khác gì nàng, ngay cả bộ râu mép cũng không kiềm được mà bị vùi vào trong bát.
Chú thích:
i, Lẩu thịt cừu (minh họa):
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Người dân Vương Gia Trang thường đi ngủ sớm, dọc theo con đường nhỏ chỉ còn lác đác vài ngọn đèn le lói, xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng sè sè từ guồng quay tơ, hòa với tiếng ru của người mẹ dỗ con ngủ.
A Hạ và Sương Hoa cũng không đi xa, mà chỉ đi qua cầu. Hai người tựa vào lan can đá, ngắm nhìn gợn nước lưu động, nhìn hàng cây in bóng cùng ánh trăng rơi xuống sông, ở phía kia có một chiếc thuyền đầu nhọn xuất hiện trên mặt nước.
“A tỷ, tỷ thực sự không đến nhà muội ở mấy ngày ư?”
A Hạ cúi đầu nhìn xuống dòng sông bên dưới, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại lần nữa.
“Thực sự không đi, muội có thấy ai sắp kết hôn mà còn chạy đến chỗ này chỗ nọ không,“ giọng Sương Hoa có chút ngượng ngùng, “Áo cưới của ta còn chưa thêu xong đâu.”
Rồi nàng ấy lại nói tiếp, “Nhưng còn muội, qua tháng Bảy là đã mười sáu rồi, cô mẫu vẫn chưa có dự tính gì cho muội sao?”
“Nương có ngầm nói qua, bị muội nghe lén được, nhưng cũng không nhắc đến chuyện này trước mặt muội. Thái bà thì ngược lại, lão nhân gia không hề vội chút nào, chẳng biết bà đã nói với nương cái gì, mà sau đó nương cũng không còn gấp nữa.”
Tính tình A Hạ vốn phóng khoáng, không nói với nàng, nàng cũng sẽ giả vờ như mình không biết. Dẫu sao việc kết hôn, cho dù bản thân nàng có sốt ruột thì cũng chẳng ích gì, huống chi nàng căn bản không thèm quan tâm.
“Dù sao thì cô mẫu cũng sẽ thay muội tính toán thật tốt, trách ta, tự nhiên lại nhắc đến chuyện này, cứ như là bà mối ấy. Thôi không nói nữa.”
“Nói thì có sao đâu.”
Càng về đêm trời càng lạnh, thò tay ra cũng sẽ bị lạnh đến tê cóng, hai chị em dựa gần nhau đi về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, A Hạ vừa ăn sáng xong, thì có người vén rèm cửa phòng ăn tiến vào.
“A Hạ, con đã thu thập đồ đạc xong chưa?”
Cha Phương vác một túi tay nải to trên vai, hơi thở có chút hổn hển, hỏi.
“A cha, sao cha lại đến sớm thế ạ?”
Trên mặt A Hạ hiện lên nụ cười, vội vàng đứng dậy. Ông ngoại cũng nhanh chóng bước tới đỡ phụ, bà ngoại thì nhiệt tình hỏi han, “Đại Phúc à, đã ăn sáng chưa, ta đi làm cho con bát mì nhé.”
“Nương, không cần không cần, con ăn rồi,“ cha Phương lau mồ hôi, liên tục từ chối, hắn ta đặt túi tay nải lên bàn, vừa nói vừa lấy đồ ra, “Đây là vải mới ra của tiệm vải trấn trên, Tiểu Cần nói đưa cho cha nương may quần áo mùa xuân. Còn có vải của Sương Hoa, cô mẫu nàng cũng cắt cho nàng mấy thước, có thể làm được một hai bộ, màu sắc và hoa văn tươi sáng hơn chút. Sinh Đông và Tiểu Ôn cũng có phần, đều ở chỗ này, chỉ có điều phải phiền nương may cho tụi nó rồi.”
Những vải vóc này xác thực là thời thượng nhất, mẹ Phương nhìn thấy thì vừa lòng không chịu nổi, liền cắt cho mỗi người không ít vải, cũng tiêu tốn kha khá tiền bạc.
Bà ngoại khẽ khàng sờ vào xấp vải, vẻ mặt đầy đau lòng, bà ngoài miệng oán trách, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, “Nha đầu này, mua nhiều thế làm gì, chúng ta tự đi mua cũng được mà. Đại Phúc, sao con cũng không lên tiếng cản nó lại chút nào vậy?”
Cha Phương cười khờ khạo, “Việc hiếu thuận với cha mẹ thì sao con có thể ngăn cản được chứ.”
Lời này nói ra làm cho ý cười của hai lão nhân càng thêm sâu, cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn ta lại đặt lên một cái giỏ khác, bên trong có vài vại rượu và một gói bọc bằng giấy dầu, cha Phương mở bao giấy dầu ra, để lộ thịt cừu màu đỏ tươi bên trong, “Hôm qua đi làm phụ bếp ở thôn Hứa, lúc về gặp được người ta bán thịt cừu, vừa mới mổ nên tươi ngon lắm, con mua một tảng lớn. Để lại một ít cho trong nhà ăn, phần còn lại biếu cha mẹ làm món nhắm rượu, cũng cho mấy đứa trẻ tẩm bổ.”
Ông ngoại cũng không từ chối, chỉ nói: “Lần sau đừng mang theo gì nữa, đến tay không là được rồi.”
“Vâng.” Cha Phương đồng ý, nhưng đồ gì nên mang vẫn sẽ mang.
Sau một hồi hàn huyên, cả đoàn người cùng nhau đi về phía bờ sông, trên đường đi gặp gỡ không ít bà con làng xóm và nhận được rất nhiều lời chào hỏi niềm nở.
Khi chuẩn bị lên thuyền, Sinh Đông và Tiểu Ôn vô cùng luyến tiếc, nếu không phải vì không thể đi, thì chúng nó đã muốn cùng theo lên thuyền luôn rồi.
“A Hạ, Tết Đoan Ngọ con nhất định phải đến sớm một chút nhé, măng và đồ rừng trong giỏ này các con cũng tranh thủ ăn nhanh đi, nếu còn muốn ăn cái gì nữa thì cứ nhờ người báo tin cho ta, ta sẽ gửi cho các con.”
Bà ngoại đứng ở đầu thuyền lải nhải thật lâu, A Hạ chỉ biết gật đầu lia lịa.
“Được rồi, ngoại bà, con đều đã biết, mọi người mau trở về đi ạ, hai tháng nữa con sẽ lại đến thăm.”
“Cha, mẹ với mấy đứa nhỏ quay về đi, chúng con đi đây, đừng tiễn nữa.”
Sau khi nói xong, con thuyền từ từ rời bến trước mắt những người trên bờ, A Hạ vẫn luôn đứng ở đầu thuyền, dùng sức vẫy tay, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa mới thôi.
Nàng cũng không đi vào khoang, mà ngồi lại ở đầu thuyền, trời hôm nay vừa vặn để phơi nắng, A Hạ hợp ống tay áo lại, trông như một chú mèo lười nhác.
Cha Phương vừa chèo thuyền, vừa cười ha hả nói: “A Hạ, sau khi chúng ta về nhà, buổi tối nấu lẩu thịt cừu ăn, có được hay không?”
“Ăn lẩu thịt cừu ạ,“ vẻ mặt lừ đừ của A Hạ lập tức trở nên phấn chấn, nàng nói: “Nhưng con còn muốn ăn nướng nữa, cắt thịt cừu thành từng khối nhỏ, xiên vào que rồi nướng trên giá sắt.”
“Được thôi, đến lúc đó nếu nương con không đồng ý, cha sẽ nướng giúp con.”
“Vâng ạ.”
A Hạ vui vẻ gật đầu, hai cha con tiếp tục câu được câu không mà trò chuyện, con thuyền cũng từ cánh đồng lúa mênh mông trở lại sông Minh Nguyệt.
Vừa về đến nhà, mới bước được nửa cái chân qua ngạch cửa, A Hạ đã xa xa mà gọi: “A nương, con về rồi đây!”
Mẹ Phương đang bận rộn làm việc, lập tức từ trong nhà đi ra, đôi tay lau vào tạp dề, vừa đi vừa nói: “Biết là con về rồi, mấy ngày nay ở nhà ngoại không có quậy phá đó chứ?”
“Con cảm thấy là không có.” A Hạ trả lời một cách hàm hồ.
“Được rồi, ta còn không biết con sao. Đã đói bụng chưa, ta đi nấu cho con chén chè trứng gà, có uống hay không?”
Miệng vừa nói, người đã đi về phía nhà bếp, thậm chí còn không đợi A Hạ trả lời, nàng ấy lấy ra vài quả trứng gà, đun nóng nồi nước, chờ nước sôi, dùng một tay lần lượt đập mấy quả trứng vàng ươm kia vào mép nồi.
Trứng chín có hình dạng tròn dẹt, viền trắng và lòng đỏ ở giữa, nổi lềnh bềnh trong nước đường. Món trứng này ăn cũng rất ngon, A Hạ ăn no nê, cộng thêm sau khi về nhà người cũng được thả lỏng, mí mắt nàng liền trĩu xuống, đầu gật gù liên tục.
Mẹ Phương bảo nàng lên lầu trở về phòng chợp mắt một lát, đêm qua A Hạ ngủ không ngon, lúc này phải bám vào tường để đi về phòng mình, thay quần áo xong, nàng liền tiến vào đệm chăn, ngủ say.
Chờ khi nàng tỉnh dậy, bên cửa sổ rủ xuống những tia sáng vàng nhạt như tơ lụa, A Hạ duỗi người, lê giày đi đến mở cửa sổ.
Bầu trời ở trấn Lũng Thủy vẫn xán lạn như mọi khi, mây ráng đầy trời, sau khi tỉnh ngủ, hiếm khi nàng trở nên trầm tĩnh, A Hạ ghé vào ô cửa sổ không muốn đứng dậy, đưa mắt nhìn xuống, một đàn uyên ương đang nghịch nước trên sông Minh Nguyệt.
Lúc này gió thổi nhẹ nhàng, lướt qua mặt rất dễ chịu, A Hạ ngáp một cái, khép cửa sổ lại rồi đi ra ngoài.
Đi được nửa đường, nàng gặp bà nội đang đi lên, bà cụ vui mừng nói: “Nương con bảo con mệt nên đã về phòng ngủ, ta đang định đi lên nhìn một cái đây, sẵn gọi con xuống dưới ăn cơm luôn. Mấy ngày qua ở nhà ngoại chơi có vui không?”
A Hạ ba bước thành hai, nhanh chóng đi xuống cầu thang, ôm lấy cánh tay bà nội, “Vui ạ, chơi vui lắm luôn, thái bà, để con kể cho ngài nghe...”
Nàng chọn vài mẩu chuyện thú vị nói với bà nội, chọc bà cười mãi không ngừng, ra đến cửa chính vẫn còn đang cười.
Do hôm nay A Hạ nói muốn nướng thịt cừu, ngại trong phòng quá ngột ngạt, nên mọi người dứt khoát dọn hết đồ đạc ra ngoài, tuy có hơi lạnh nhưng được cái rộng rãi.
Một nồi lẩu bằng đồng được đặt trên chiếc bàn tròn sơn đen, ở giữa nồi có cấu tạo giống như ống khói, bao xung quanh là “sông nhỏ” nước hầm xương, than cháy hừng hực, nước lẩu vẫn luôn sôi sùng sục, khói trắng theo ống khói thoát ra ngoài.
Trên bàn còn bày thêm mấy đĩa đồ ăn kèm, gồm một đĩa cải thảo, vài đĩa thịt cừu thái mỏng, một đĩa cá viên, còn có phi lê cá và huyết vịt. Khi Phương gia ăn lẩu thịt cừu, không chỉ ăn mỗi thịt cừu mà còn phải có thêm các món ăn kèm khác để làm nền.
A Hạ vừa xuất hiện, Phương Giác đang ngồi xổm nướng thịt ở nơi đó liền tinh mắt nhìn thấy, hắn vẫy tay, từ trên giá sắt lấy xuống một xiên thịt cừu đã nướng chín, gọi: “A Hạ mau đến đây, cho muội nếm trước một miếng này.”
“Nhanh như vậy đã nướng xong rồi ạ?” A Hạ vội vàng bước tới, nhận lấy xiên thịt cừu vẫn còn đang xèo xèo khói mỡ, miếng thịt dày dặn, được xiên vào que tre rồi đem đi nướng, lại rắc thêm chút gia vị, đặc biệt thơm ngon.
Nàng thổi phù phù vài cái, mới dám cắn một miếng thịt to. Thịt cừu nếu sơ chế không tốt sẽ có mùi hôi, ngay cả khi nấu chín với thật nhiều gia vị thì vẫn có thể nếm ra được. Nhưng cha Phương rất giỏi trong việc xử lý những thứ này, mùi hôi tanh không bao giờ có thể xuất hiện trong các món ăn của hắn ta. Vậy nên, miếng thịt cừu này được nướng trên lửa than cho đến khi ngoài giòn trong mềm, ngoại trừ mùi thơm ra thì vẫn là mùi thơm, thậm chí nướng khéo đến mức bên trong còn tiết ra nước thịt.
A Hạ ăn xong thì gật đầu lia lịa, lè lưỡi nói: “Đại ca, với tay nghề này của huynh, có thể mở sạp bán trên cầu Minh Kiều rồi đấy.”
“Tất cả đều là tay nghề của cha, đừng có khen ta.” Phương Giác mỉm cười, đáp lời nàng.
Sau khi mọi người ăn hết mấy xiên thịt cừu, giá sắt tạm thời được dời sang một bên, dùng làm chậu than sưởi ấm, lúc này nồi lẩu đã sớm nóng hôi hổi, chỉ còn chờ bỏ nguyên liệu vào để nấu.
Mẹ Phương thả không ít thịt cừu cuộn vô nồi, thịt cừu đỏ tươi vừa chạm vào nước lẩu trắng đục đang sôi sùng sục, thì liền co lại và đổi màu.
A Hạ gắp một miếng nhỏ, vị khác hẳn so với thịt cừu nướng xiên, thịt nhúng lẩu tươi và mềm hơn, được thái cực kỳ mỏng, chỉ cần chạm nhẹ vào răng là có thể bị cắn đứt.
Một mình A Hạ ăn hết non nửa đĩa thịt, còn uống kha khá nước lẩu, hơi thở phả ra cũng thoang thoảng mùi của thịt cừu. Cha Phương còn gắp thêm cá viên cho nàng, cá viên làm từ thịt cá tươi được đánh nhuyễn bằng tay, mềm mềm dai dai, cắn vào bên trong còn có nước ngọt. A Hạ một hơi ăn liền ba viên.
Bánh Gạo đang ghé vào bên cạnh giá sắt ăn cá viên cũng không khác gì nàng, ngay cả bộ râu mép cũng không kiềm được mà bị vùi vào trong bát.
Chú thích:
i, Lẩu thịt cừu (minh họa):
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
/15
|