Editor: Gracie on Wattpad
Ngay khi những tia sáng đầu tiên vừa ló dạng ở Vương Gia Trang, chú gà trống đuôi dài trong lồng đã bắt đầu gáy vang, tiếng này nối tiếp tiếng khác, như muốn hối thúc ông mặt trời thức dậy.
Người dân miền núi lúc này cũng đã tỉnh giấc, vội vàng chuẩn bị sơ qua bữa sáng, rải một ít vỏ trấu cho gà vịt, rồi xuống ruộng cấy lúa. A Hạ dù có muốn ngủ nướng thêm chút nữa cũng không được, đợi đến khi ánh sáng len lỏi qua lớp giấy dán cửa sổ, nàng chỉ có thể uể oải, tựa như không xương mà mặc quần áo vào.
Thấy bộ dạng mơ màng của nàng, Sương Hoa liền kêu nàng ngủ thêm giấc nữa. A Hạ lắc đầu, khom lưng ngồi xổm xuống mang giày vớ, miệng nói: “Mẹ muội bọn họ lát nữa sẽ về, muội xuống xem thử.”
Nàng mò sang bên cạnh rửa mặt xong rồi đi xuống, gió vào sáng sớm thực hiền hòa, không bị quá lạnh. Tới dưới lầu, bà ngoại nàng đang nắm tay bà nội, thân thiết nói: “Bà thông gia, hay là bà ở lại thêm vài ngày nữa rồi hãy đi?”
“Ta cũng muốn ở lại lắm, nhưng thân gia cũng biết đó, ta thực sự không thể dứt ra được.” Bà nội lắc đầu, khéo léo từ chối.
Rồi lại nói thêm một đống lớn, sau đó A Hạ hỗ trợ xách hai túi đồ, tiễn mấy người mẹ Phương trở về, một đường hàn huyên cho đến bên cạnh con thuyền.
“A Hạ, con ở đây ngoan ngoãn nghe lời, qua mấy ngày ta sẽ bảo cha con chèo thuyền đón con về.” Mẹ Phương xách theo một sọt măng bước vào cửa khoang, nhưng rồi vẫn không yên tâm mà thò đầu ra dặn dò.
“Đừng có nghịch quá đó,“ bà nội cũng lo lắng mà căn dặn.
“Vâng, vâng.” A Hạ gật đầu như giã tỏi.
“Thôi, cha mẹ, chúng con về trước đây, sau này nếu có thời gian thì đến trấn ở lại mấy ngày nhé ạ.”
“Đúng vậy, hai ông bà thông gia không bận thì cứ tới chơi nha.”
“Được, các ngươi vội thì về nhanh đi, trên đường chèo thuyền cẩn thận chút.”
“Aiii...”
Chiếc thuyền nhỏ từ từ rời bến, trôi về phía cánh đồng lúa mênh mông, rồi cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Trên đường quay về chỉ còn ông bà ngoại đi cùng A Hạ, những người khác đã thức dậy từ sáng sớm và đi thuyền đến các làng quê xung quanh để làm việc, kiếm thêm chút bạc.
Khói bếp màu xám tro từ từng nhà bốc lên, lững lờ bay về phía núi rừng. Chim diệc đậu ven đường, đang chải chuốt lại bộ lông vũ dài của mình, chim sẻ thì ẩn mình trong tán cây, ríu ra ríu rít mà hót vang.
Có tiếng hò vang vọng khắp cánh đồng lúa,
“Tháng Ba trăng sáng, treo cao giữa trời,
Nông dân trên đời, làm lụng vất vả,
Gặt lúa cấy mạ, tát nước nhổ cỏ,
Cày bừa gian khổ, mong lúa tốt tươi...”
“Ai ơ ai ơ...”
A Hạ đang nghe đến nhập thần, bỗng ông ngoại gọi nàng, “A Hạ ơi, chúng ta đi nhanh lên nào.”
“Đêm qua ngoại tổ con làm thịt kho, còn lấy ra trứng vịt muối đã ủ tốt để con ăn cùng với cháo nữa đấy...”
Bà ngoại nắm tay A Hạ, vẻ mặt dịu dàng.
“Vậy về nhà gọi Sinh Đông và Tiểu Ôn dậy thôi ạ.”
“Ừm, nên gọi bọn chúng dậy rồi.”
Khi về đến nhà, Sương Hoa đang bưng chậu nước rửa mặt ra tưới hoa, Sinh Đông và Tiểu Ôn cũng đã thức dậy. Hai đứa trẻ dựa vào trên bàn đu dây, đầu kề đầu, thi thoảng lại lắc lư.
Mọi người đi vào phòng ăn, bà ngoại múc từ hũ gốm trên bệ bếp ra mấy chén cháo nóng hổi, ông ngoại cũng mang món thịt kho mà ông nấu ra, những miếng thịt to nhỏ lẫn lộn trong lớp thạch trong suốt, còn cầm thêm mấy quả trứng vịt muối vỏ xanh.
Ông ngồi xuống, thúc giục: “Mau ăn đi nào, cháo nguội sẽ không ngon nữa đâu.”
“Vâng ạ.”
Giọng A Hạ trong trẻo, nàng cầm lấy một quả trứng vịt muối, trứng vịt do vịt nước đẻ ra. Sáng sớm, người ta thường lùa vịt ra hồ cỏ lau phía sau. Chúng nó thích đẻ trứng trong bùn lầy và đám lau sậy, cẩn thận mò mẫm nơi đó, thể nào cũng nhặt được cả một giỏ tre trứng, quả nào quả nấy đều rất lớn.
Những quả không được nhặt cũng không có gì đáng tiếc, bởi nếu có thể may mắn nở ra, chúng sẽ trở thành một đàn vịt con hoang dã.
Dùng những quả trứng vịt này để muối, rửa sạch vỏ trứng, sắp xếp chúng cẩn thận vào hũ nhỏ, rồi đổ nước ngâm vào, sau đó dùng bùn trát kín miệng hũ lại, đợi tới ngày lấy ra, trứng không thối, không ung là đạt, vớt lên rửa sạch và luộc chín ở lửa vừa.
A Hạ không thích cắt trứng vịt muối đã được nấu chín ra, nàng chỉ thích cầm nguyên cả quả, gõ nhẹ đầu nhọn quả trứng hai lần vào bàn rồi tách vỏ, để lộ ra phần lòng trắng trứng. Nói thật lòng, A Hạ không thích ăn phần lòng trắng trứng cho lắm, tuy nó mềm, song lại quá mặn, ăn một miếng phải uống mấy ngụm cháo to mới át được vị mặn đó.
Cho đến nay, nàng còn chưa từng nếm qua trứng vịt muối nào không bị mặn, nhưng nếu thật sự không mặn, nàng lại cảm thấy không phải là vị của trứng vịt muối nữa.
Phần ngon nhất là lòng đỏ trứng vịt bên trong, có màu sắc rực rỡ như ánh hoàng hôn ngày ấy, ứa ra lớp dầu béo ngậy, còn là dầu màu đo đỏ, chỉ cần nhấm một ít thôi cũng đủ để dư vị lưu lại trong miệng rất lâu.
Với một quả trứng vịt muối, A Hạ đã ăn hết cả chén cháo, chỉ dư lại vỏ trứng rỗng và chén cháo được vét sạch. A Hạ kỳ thực đã hơi no, nhưng lại vẫn múc thêm một vá cháo nhỏ, nàng còn chưa có ăn thịt đâu.
Về phần thịt, trong Vương Gia Trang có nhà nuôi lợn, thường thì vào sáng tinh mơ, bọn họ sẽ đến nơi vắng vẻ giết thịt một con, lót một tấm ván gỗ rồi vận chuyển lên thuyền và chở sang làng bên cạnh để bán. Do vậy, việc mua thịt rất thuận tiện, giá cũng không bị đắt.
Cắt một khối thịt ba chỉ, dùng dây cỏ mang về nhà, thái miếng và dùng lạt tre buộc lại rồi cho vào nồi chần, sau khi vớt ra, đổi nước mới, cho thêm hương liệu và nước tương, đun nhỏ lửa, cuối cùng đổ vào tô tròn, để gió lạnh thổi qua một đêm, khi thịt đông lại hoàn toàn thì mới ngon.
Lớp vỏ ngoài được cô đặc từ nước thịt, dù ăn không hay cho vào ăn kèm với cháo, thì hương vị thơm ngon của món thịt kho vẫn không thay đổi.
Sinh Đông và Tiểu Ôn ăn đến mức không ngẩng đầu lên được, xì xụp mà húp cháo, mãi tới khi ăn hết sạch hai chén mới chịu dừng tay lại, nhưng dù cho đã no, hai đứa trẻ vẫn dùng đũa gắp thêm một ít thịt vào chén, ăn đến miệng bóng nhẫy.
Thấy bộ dạng bẩn thỉu của hai đứa, Sương Hoa không thể chịu được, đi lấy khăn ướt cho bọn chúng lau miệng, còn A Hạ thì giúp đỡ thu dọn chén dĩa, đợi đến khi mọi việc xong xuôi, bên ngoài có tiếng trẻ con vọng vào: “Sinh Đông, Tiểu Ôn, mau ra chơi nào.”
Hai đứa trẻ vẫn đang ngồi ở kia lập tức bật dậy, Sinh Đông vừa xách lưng quần, vừa vội vã la lên: “Ta ra đây.”
A Hạ tò mò không biết mấy đứa tiểu quỷ này chơi cái trò gì, cũng chậm rì rì đi theo sau ra ngoài, bên ngoài cửa, đứa cầm đầu chính là cháu trai Vương Lão Tam cách vách, thằng nhỏ vừa đen vừa cao, miệng lưỡi rất lanh lợi, vừa nhìn thấy nàng liền chào hỏi: “A Hạ tỷ.”
“Chà, Tiểu Bát, các ngươi đây là chuẩn bị làm gì vậy?”
Thấy nàng hỏi, Tiểu Bát cười hắc hắc, nhanh nhảu trả lời: “Tụi đệ muốn chơi trò 'con cóc đón dâu' ạ.”
Nó ngẩng đầu lên nhìn A Hạ, đôi mắt nhỏ long lanh, “Hay là A Hạ tỷ giúp tụi đệ chọn người nhé?”
“Được nha, bất quá để đỡ cho các ngươi cảm thấy không công bằng, chúng ta sẽ rút thăm.”
“Rút thăm là gì ạ?” Ngay lập tức có một đứa trẻ ở phía sau hỏi.
A Hạ khẽ ừm một tiếng, không trả lời ngay, mà chạy đến phòng tạp vật của ông ngoại lấy ra mấy cái thẻ tre, tô tô vẽ vẽ, còn dán thêm chút giấy trắng, giấy vàng, giấy xanh...
A Hạ cầm một nắm thẻ ngũ sắc bước ra, hướng về phía đám trẻ con, nói: “Bây giờ chúng ta rút thăm, chính là ai rút được thẻ nào thì sẽ làm theo nội dung trên thẻ ấy, thẻ xanh lá là con ếch, thẻ màu đỏ là chuồn chuồn đỏ...”
Nói xong một hơi, nàng lắc lắc nắm thẻ hỏi: “Ai tới trước?”
“Đệ trước, đệ trước!”
Giọng Sinh Đông lớn nhất, nó lập tức nhón chân lên muốn rút thăm, khi mở ra, là thẻ chuột lớn.
Mấy đứa trẻ còn lại cười to, rồi cũng vội vàng lấy mỗi đứa một thẻ, sau đó chạy khắp nơi khoe khoang với tụi bạn: “Ta là ếch đồng! Ngươi là gì?”
“Chậc, ta là ruồi bọ.”
“Còn ta là con muỗi.”
“Ngươi thì tính là gì, nhìn ta này, chim hố phân.” (Chim hố phân: Chích chòe than)
“Ha ha ha,“ cả bọn vây quanh đứa bé bốc được thẻ chim hố phân mà cười đùa, đặc biệt Sinh Đông vẫn là người cười to nhất.
“Được rồi, hôm nay nếu các ngươi đã mời ta tới chủ hôn, vậy thì không thể chỉ chơi đơn giản như vậy được, chiêng trống, đèn lồng cao, của hồi môn đều phải có.”
A Hạ ho khan một tiếng, khiến đám trẻ bên dưới an tĩnh lại, mấy trò này nàng chơi từ bé đến lớn, tuy những việc khác có thể không giỏi, nhưng khoản ăn uống chơi bời thì nàng chính là cao thủ.
Nàng lập tức phân công từng đứa trẻ đi lấy những đồ vật cần thiết, chờ khi mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, nàng mới hài lòng mà gật đầu.
Mấy người đi ngang qua thấy một đám tiểu quỷ này, không ai là không bật cười, Sương Hoa ngồi ở phía sau lẩm bẩm với bà ngoại, “Ai u, A Hạ lại nghịch nữa rồi.”
“Cứ để con bé chơi đi.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, A Hạ không biết lấy từ đâu ra một đôi chiêng trống, gõ vang một tiếng, sau đó nàng hắng giọng nói: “Lễ đón dâu bắt đầu.”
“Đinh đăng, đinh đăng, đón dâu thôi.”
Nàng lại gõ tiếp hai cái vào chiêng trống, hô, “Ếch đồng cõng đèn cao.”
Đứa bé làm ếch đồng lập tức ngồi xổm xuống, cõng cái đèn lồng giấy trên lưng, chạy loạn đầy đất, miệng kêu “ộp ộp”, khiến đám trẻ con cười đến nghiêng ngả.
“Chuồn chuồn đỏ làm người mai mối.”
Tiểu Ôn lập tức múa may cánh tay của mình, bay đến bên cạnh ếch đồng.
“Chim hố phân, làm phù dâu.”
Một đứa bé mặt ủ mày ê tiến lên, hàng lông mày cụp xuống, như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa là sẽ òa khóc, mọi người lại cười ầm lên.
“Kiến hổ khiêng của hồi môn, ruồi bọ nâng kiệu hoa.”
“Muỗi vo ve thổi kèn.”
Mấy đứa trẻ tinh nghịch gánh những thùng gỗ nhỏ, một đứa khác thì huýt sáo, nhưng huýt nửa ngày cũng không ra tiếng, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
“Chuột gánh nước qua bờ sông, mèo đánh trống nhảy qua thành.”
Sinh Đông lập tức gánh một thùng nhỏ, chạy thẳng đến bên cạnh bờ ruộng lúa, nước lắc qua lắc lại đổ hết xuống mạ, đứa bé làm mèo đánh một chiếc trống nhỏ, tung tăng nhảy nhót đuổi theo.
Tiểu Bát ngây người tại chỗ, nhìn trái nhìn phải, thấy đám gánh của hồi môn vẫn còn đứng nguyên ở đó, vội vàng hét lên: “Này..., bà mối ơi, của hồi môn còn chưa có đi đâu.”
Một đám trẻ con chạy ùa lên, đi đến trên bờ ruộng, dọc theo con đường nhỏ thông suốt tứ phía, vừa đi vừa lắc đèn, gõ trống, náo nhiệt như đi đón dâu thật, Sinh Đông không hề ngượng ngùng chút nào, đi ngang qua những người đang cấy mạ, còn gọi to: “Tam thúc, lát nữa thúc đến uống rượu nha!”
“Uống rượu cái gì?” Người nọ đang cắm mạ thiếu chút nữa là cười ngã lăn ra ruộng.
“Tất nhiên là uống rượu mừng con cóc đón dâu rồi ạ!”
Mấy hán tử đang cấy mạ ngoài đồng không thể nhịn được nữa, cười vang rung trời, có người đỡ lấy thắt lưng, có người dựa vào bờ ruộng cười đến nỗi bụng co giật.
Một con cóc thật từ trong đám mạ lặng lẽ thò đầu ra, khẽ kêu lên một tiếng, “Ồm ộp.”
Chú thích:
Thịt kho đông theo mô tả (chỉ là hình ảnh minh họa, có thể không chính xác):
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Ngay khi những tia sáng đầu tiên vừa ló dạng ở Vương Gia Trang, chú gà trống đuôi dài trong lồng đã bắt đầu gáy vang, tiếng này nối tiếp tiếng khác, như muốn hối thúc ông mặt trời thức dậy.
Người dân miền núi lúc này cũng đã tỉnh giấc, vội vàng chuẩn bị sơ qua bữa sáng, rải một ít vỏ trấu cho gà vịt, rồi xuống ruộng cấy lúa. A Hạ dù có muốn ngủ nướng thêm chút nữa cũng không được, đợi đến khi ánh sáng len lỏi qua lớp giấy dán cửa sổ, nàng chỉ có thể uể oải, tựa như không xương mà mặc quần áo vào.
Thấy bộ dạng mơ màng của nàng, Sương Hoa liền kêu nàng ngủ thêm giấc nữa. A Hạ lắc đầu, khom lưng ngồi xổm xuống mang giày vớ, miệng nói: “Mẹ muội bọn họ lát nữa sẽ về, muội xuống xem thử.”
Nàng mò sang bên cạnh rửa mặt xong rồi đi xuống, gió vào sáng sớm thực hiền hòa, không bị quá lạnh. Tới dưới lầu, bà ngoại nàng đang nắm tay bà nội, thân thiết nói: “Bà thông gia, hay là bà ở lại thêm vài ngày nữa rồi hãy đi?”
“Ta cũng muốn ở lại lắm, nhưng thân gia cũng biết đó, ta thực sự không thể dứt ra được.” Bà nội lắc đầu, khéo léo từ chối.
Rồi lại nói thêm một đống lớn, sau đó A Hạ hỗ trợ xách hai túi đồ, tiễn mấy người mẹ Phương trở về, một đường hàn huyên cho đến bên cạnh con thuyền.
“A Hạ, con ở đây ngoan ngoãn nghe lời, qua mấy ngày ta sẽ bảo cha con chèo thuyền đón con về.” Mẹ Phương xách theo một sọt măng bước vào cửa khoang, nhưng rồi vẫn không yên tâm mà thò đầu ra dặn dò.
“Đừng có nghịch quá đó,“ bà nội cũng lo lắng mà căn dặn.
“Vâng, vâng.” A Hạ gật đầu như giã tỏi.
“Thôi, cha mẹ, chúng con về trước đây, sau này nếu có thời gian thì đến trấn ở lại mấy ngày nhé ạ.”
“Đúng vậy, hai ông bà thông gia không bận thì cứ tới chơi nha.”
“Được, các ngươi vội thì về nhanh đi, trên đường chèo thuyền cẩn thận chút.”
“Aiii...”
Chiếc thuyền nhỏ từ từ rời bến, trôi về phía cánh đồng lúa mênh mông, rồi cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Trên đường quay về chỉ còn ông bà ngoại đi cùng A Hạ, những người khác đã thức dậy từ sáng sớm và đi thuyền đến các làng quê xung quanh để làm việc, kiếm thêm chút bạc.
Khói bếp màu xám tro từ từng nhà bốc lên, lững lờ bay về phía núi rừng. Chim diệc đậu ven đường, đang chải chuốt lại bộ lông vũ dài của mình, chim sẻ thì ẩn mình trong tán cây, ríu ra ríu rít mà hót vang.
Có tiếng hò vang vọng khắp cánh đồng lúa,
“Tháng Ba trăng sáng, treo cao giữa trời,
Nông dân trên đời, làm lụng vất vả,
Gặt lúa cấy mạ, tát nước nhổ cỏ,
Cày bừa gian khổ, mong lúa tốt tươi...”
“Ai ơ ai ơ...”
A Hạ đang nghe đến nhập thần, bỗng ông ngoại gọi nàng, “A Hạ ơi, chúng ta đi nhanh lên nào.”
“Đêm qua ngoại tổ con làm thịt kho, còn lấy ra trứng vịt muối đã ủ tốt để con ăn cùng với cháo nữa đấy...”
Bà ngoại nắm tay A Hạ, vẻ mặt dịu dàng.
“Vậy về nhà gọi Sinh Đông và Tiểu Ôn dậy thôi ạ.”
“Ừm, nên gọi bọn chúng dậy rồi.”
Khi về đến nhà, Sương Hoa đang bưng chậu nước rửa mặt ra tưới hoa, Sinh Đông và Tiểu Ôn cũng đã thức dậy. Hai đứa trẻ dựa vào trên bàn đu dây, đầu kề đầu, thi thoảng lại lắc lư.
Mọi người đi vào phòng ăn, bà ngoại múc từ hũ gốm trên bệ bếp ra mấy chén cháo nóng hổi, ông ngoại cũng mang món thịt kho mà ông nấu ra, những miếng thịt to nhỏ lẫn lộn trong lớp thạch trong suốt, còn cầm thêm mấy quả trứng vịt muối vỏ xanh.
Ông ngồi xuống, thúc giục: “Mau ăn đi nào, cháo nguội sẽ không ngon nữa đâu.”
“Vâng ạ.”
Giọng A Hạ trong trẻo, nàng cầm lấy một quả trứng vịt muối, trứng vịt do vịt nước đẻ ra. Sáng sớm, người ta thường lùa vịt ra hồ cỏ lau phía sau. Chúng nó thích đẻ trứng trong bùn lầy và đám lau sậy, cẩn thận mò mẫm nơi đó, thể nào cũng nhặt được cả một giỏ tre trứng, quả nào quả nấy đều rất lớn.
Những quả không được nhặt cũng không có gì đáng tiếc, bởi nếu có thể may mắn nở ra, chúng sẽ trở thành một đàn vịt con hoang dã.
Dùng những quả trứng vịt này để muối, rửa sạch vỏ trứng, sắp xếp chúng cẩn thận vào hũ nhỏ, rồi đổ nước ngâm vào, sau đó dùng bùn trát kín miệng hũ lại, đợi tới ngày lấy ra, trứng không thối, không ung là đạt, vớt lên rửa sạch và luộc chín ở lửa vừa.
A Hạ không thích cắt trứng vịt muối đã được nấu chín ra, nàng chỉ thích cầm nguyên cả quả, gõ nhẹ đầu nhọn quả trứng hai lần vào bàn rồi tách vỏ, để lộ ra phần lòng trắng trứng. Nói thật lòng, A Hạ không thích ăn phần lòng trắng trứng cho lắm, tuy nó mềm, song lại quá mặn, ăn một miếng phải uống mấy ngụm cháo to mới át được vị mặn đó.
Cho đến nay, nàng còn chưa từng nếm qua trứng vịt muối nào không bị mặn, nhưng nếu thật sự không mặn, nàng lại cảm thấy không phải là vị của trứng vịt muối nữa.
Phần ngon nhất là lòng đỏ trứng vịt bên trong, có màu sắc rực rỡ như ánh hoàng hôn ngày ấy, ứa ra lớp dầu béo ngậy, còn là dầu màu đo đỏ, chỉ cần nhấm một ít thôi cũng đủ để dư vị lưu lại trong miệng rất lâu.
Với một quả trứng vịt muối, A Hạ đã ăn hết cả chén cháo, chỉ dư lại vỏ trứng rỗng và chén cháo được vét sạch. A Hạ kỳ thực đã hơi no, nhưng lại vẫn múc thêm một vá cháo nhỏ, nàng còn chưa có ăn thịt đâu.
Về phần thịt, trong Vương Gia Trang có nhà nuôi lợn, thường thì vào sáng tinh mơ, bọn họ sẽ đến nơi vắng vẻ giết thịt một con, lót một tấm ván gỗ rồi vận chuyển lên thuyền và chở sang làng bên cạnh để bán. Do vậy, việc mua thịt rất thuận tiện, giá cũng không bị đắt.
Cắt một khối thịt ba chỉ, dùng dây cỏ mang về nhà, thái miếng và dùng lạt tre buộc lại rồi cho vào nồi chần, sau khi vớt ra, đổi nước mới, cho thêm hương liệu và nước tương, đun nhỏ lửa, cuối cùng đổ vào tô tròn, để gió lạnh thổi qua một đêm, khi thịt đông lại hoàn toàn thì mới ngon.
Lớp vỏ ngoài được cô đặc từ nước thịt, dù ăn không hay cho vào ăn kèm với cháo, thì hương vị thơm ngon của món thịt kho vẫn không thay đổi.
Sinh Đông và Tiểu Ôn ăn đến mức không ngẩng đầu lên được, xì xụp mà húp cháo, mãi tới khi ăn hết sạch hai chén mới chịu dừng tay lại, nhưng dù cho đã no, hai đứa trẻ vẫn dùng đũa gắp thêm một ít thịt vào chén, ăn đến miệng bóng nhẫy.
Thấy bộ dạng bẩn thỉu của hai đứa, Sương Hoa không thể chịu được, đi lấy khăn ướt cho bọn chúng lau miệng, còn A Hạ thì giúp đỡ thu dọn chén dĩa, đợi đến khi mọi việc xong xuôi, bên ngoài có tiếng trẻ con vọng vào: “Sinh Đông, Tiểu Ôn, mau ra chơi nào.”
Hai đứa trẻ vẫn đang ngồi ở kia lập tức bật dậy, Sinh Đông vừa xách lưng quần, vừa vội vã la lên: “Ta ra đây.”
A Hạ tò mò không biết mấy đứa tiểu quỷ này chơi cái trò gì, cũng chậm rì rì đi theo sau ra ngoài, bên ngoài cửa, đứa cầm đầu chính là cháu trai Vương Lão Tam cách vách, thằng nhỏ vừa đen vừa cao, miệng lưỡi rất lanh lợi, vừa nhìn thấy nàng liền chào hỏi: “A Hạ tỷ.”
“Chà, Tiểu Bát, các ngươi đây là chuẩn bị làm gì vậy?”
Thấy nàng hỏi, Tiểu Bát cười hắc hắc, nhanh nhảu trả lời: “Tụi đệ muốn chơi trò 'con cóc đón dâu' ạ.”
Nó ngẩng đầu lên nhìn A Hạ, đôi mắt nhỏ long lanh, “Hay là A Hạ tỷ giúp tụi đệ chọn người nhé?”
“Được nha, bất quá để đỡ cho các ngươi cảm thấy không công bằng, chúng ta sẽ rút thăm.”
“Rút thăm là gì ạ?” Ngay lập tức có một đứa trẻ ở phía sau hỏi.
A Hạ khẽ ừm một tiếng, không trả lời ngay, mà chạy đến phòng tạp vật của ông ngoại lấy ra mấy cái thẻ tre, tô tô vẽ vẽ, còn dán thêm chút giấy trắng, giấy vàng, giấy xanh...
A Hạ cầm một nắm thẻ ngũ sắc bước ra, hướng về phía đám trẻ con, nói: “Bây giờ chúng ta rút thăm, chính là ai rút được thẻ nào thì sẽ làm theo nội dung trên thẻ ấy, thẻ xanh lá là con ếch, thẻ màu đỏ là chuồn chuồn đỏ...”
Nói xong một hơi, nàng lắc lắc nắm thẻ hỏi: “Ai tới trước?”
“Đệ trước, đệ trước!”
Giọng Sinh Đông lớn nhất, nó lập tức nhón chân lên muốn rút thăm, khi mở ra, là thẻ chuột lớn.
Mấy đứa trẻ còn lại cười to, rồi cũng vội vàng lấy mỗi đứa một thẻ, sau đó chạy khắp nơi khoe khoang với tụi bạn: “Ta là ếch đồng! Ngươi là gì?”
“Chậc, ta là ruồi bọ.”
“Còn ta là con muỗi.”
“Ngươi thì tính là gì, nhìn ta này, chim hố phân.” (Chim hố phân: Chích chòe than)
“Ha ha ha,“ cả bọn vây quanh đứa bé bốc được thẻ chim hố phân mà cười đùa, đặc biệt Sinh Đông vẫn là người cười to nhất.
“Được rồi, hôm nay nếu các ngươi đã mời ta tới chủ hôn, vậy thì không thể chỉ chơi đơn giản như vậy được, chiêng trống, đèn lồng cao, của hồi môn đều phải có.”
A Hạ ho khan một tiếng, khiến đám trẻ bên dưới an tĩnh lại, mấy trò này nàng chơi từ bé đến lớn, tuy những việc khác có thể không giỏi, nhưng khoản ăn uống chơi bời thì nàng chính là cao thủ.
Nàng lập tức phân công từng đứa trẻ đi lấy những đồ vật cần thiết, chờ khi mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, nàng mới hài lòng mà gật đầu.
Mấy người đi ngang qua thấy một đám tiểu quỷ này, không ai là không bật cười, Sương Hoa ngồi ở phía sau lẩm bẩm với bà ngoại, “Ai u, A Hạ lại nghịch nữa rồi.”
“Cứ để con bé chơi đi.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, A Hạ không biết lấy từ đâu ra một đôi chiêng trống, gõ vang một tiếng, sau đó nàng hắng giọng nói: “Lễ đón dâu bắt đầu.”
“Đinh đăng, đinh đăng, đón dâu thôi.”
Nàng lại gõ tiếp hai cái vào chiêng trống, hô, “Ếch đồng cõng đèn cao.”
Đứa bé làm ếch đồng lập tức ngồi xổm xuống, cõng cái đèn lồng giấy trên lưng, chạy loạn đầy đất, miệng kêu “ộp ộp”, khiến đám trẻ con cười đến nghiêng ngả.
“Chuồn chuồn đỏ làm người mai mối.”
Tiểu Ôn lập tức múa may cánh tay của mình, bay đến bên cạnh ếch đồng.
“Chim hố phân, làm phù dâu.”
Một đứa bé mặt ủ mày ê tiến lên, hàng lông mày cụp xuống, như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa là sẽ òa khóc, mọi người lại cười ầm lên.
“Kiến hổ khiêng của hồi môn, ruồi bọ nâng kiệu hoa.”
“Muỗi vo ve thổi kèn.”
Mấy đứa trẻ tinh nghịch gánh những thùng gỗ nhỏ, một đứa khác thì huýt sáo, nhưng huýt nửa ngày cũng không ra tiếng, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
“Chuột gánh nước qua bờ sông, mèo đánh trống nhảy qua thành.”
Sinh Đông lập tức gánh một thùng nhỏ, chạy thẳng đến bên cạnh bờ ruộng lúa, nước lắc qua lắc lại đổ hết xuống mạ, đứa bé làm mèo đánh một chiếc trống nhỏ, tung tăng nhảy nhót đuổi theo.
Tiểu Bát ngây người tại chỗ, nhìn trái nhìn phải, thấy đám gánh của hồi môn vẫn còn đứng nguyên ở đó, vội vàng hét lên: “Này..., bà mối ơi, của hồi môn còn chưa có đi đâu.”
Một đám trẻ con chạy ùa lên, đi đến trên bờ ruộng, dọc theo con đường nhỏ thông suốt tứ phía, vừa đi vừa lắc đèn, gõ trống, náo nhiệt như đi đón dâu thật, Sinh Đông không hề ngượng ngùng chút nào, đi ngang qua những người đang cấy mạ, còn gọi to: “Tam thúc, lát nữa thúc đến uống rượu nha!”
“Uống rượu cái gì?” Người nọ đang cắm mạ thiếu chút nữa là cười ngã lăn ra ruộng.
“Tất nhiên là uống rượu mừng con cóc đón dâu rồi ạ!”
Mấy hán tử đang cấy mạ ngoài đồng không thể nhịn được nữa, cười vang rung trời, có người đỡ lấy thắt lưng, có người dựa vào bờ ruộng cười đến nỗi bụng co giật.
Một con cóc thật từ trong đám mạ lặng lẽ thò đầu ra, khẽ kêu lên một tiếng, “Ồm ộp.”
Chú thích:
Thịt kho đông theo mô tả (chỉ là hình ảnh minh họa, có thể không chính xác):
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
/15
|