Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 51: NGƯỜI ANH EM, CẬU VẪN ỔN CHỨ?​

/89


Thái độ của Tông Chính, thật kỳ lạ.

Lâm Miểu Miểu cũng không nghĩ nhiều, không SEX vậy thì ngủ trưa thôi, cô mới vừa leo lên giường nằm, Tông Chính bỗng nhiên trở mình, giống như một con mãnh thú tỉnh lại từ trong cơn ngủ say, đè mạnh lên người cô, áo khoác bị anh cởi ra, váy ngủ hờ hững, hai điểm nhỏ trước ngực dựng thẳng lên, cách một tầng lụa mỏng manh anh cúi đầu xuống ngậm điểm nhỏ ấy, ngón tay lần theo thắt lưng cô trượt vào giữa hai chân, đẩy mép quần lót thâm nhập vào bên trong.

Lâm Miểu Miểu gần như bị sự bất thình lình giống như tốc độ lan tràn của ngọn lửa này của anh, khiến cho trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp, làn da trần trụi dưới ánh sáng vừa mới cảm nhận được cái mát lạnh trong không khí, cảm giác mát lạnh còn chưa ngấm vào trong máu, đã bị sự nóng bỏng của anh loại bỏhoàn toàn.

Rất nóng, có một loại cảm giác, bất luận làn da, ánh mắt, hay hơi thở,bất luận nhiệt độ trong cơ thể, trong máu của anh đều giống như nham thạch nóng chảy ẩn núp truyền đến trên người cô, theo đụng chạm của anh đốt cháy cô từng chút từng chút một.

Động tác của anh tưởng như rất dịu dàng, nhưng động tác dịu dàng ở nơi yếu ớt nhất cọ tới cọ lui, cũng sẽ lộ ra sự thô bạo, khiến chỗ nào của cô cũng run rẩy theo đụng chạm của anh, cô bị thiêu đốt đến mơ mơ màng màng, bị ép giơ chân lên cao.

Anh tiến vào cũng không nhanh, nhưng lại bộc lộ một loại cường thế áp đảo, Lâm Miểu Miểu nắm khăn trải giường, không tự chủ cong thắt lưng, kiềm nén thở hổn hển, đợi đến khi anh tiến vào toàn bộ, cô chịu không nổi, kêu một tiếng.

Chạm đến đỉnh, anh còn thúc sâu vào trong, tựa như muốn xuyên qua cô, hơi đau nhưng dường như càng nhiều hơn chính là sự vui sướng, cô khó khăn thừa nhận cô giống như lọt vào cơn sóng giữa đại dương, dập dìu đầu váng mắt hoa.

"Sâu......quá......"

Anh thở hổn hển, nghe được lời từ chối gần như rên rỉ của cô, đầu ngón tay niết vào hạt chân châu của cô bỗng hơi dùng sức công kích, trong nháy mắt chân của Lâm Miểu Miểu bị tách hẳn ra, cô gần như muốn thoát khỏi bàn tay của anh, kẹp chặt lấy anh, Tông Chính bị kẹp chặt khó chịu, trái lại bất chấp tất cả chơi đùa với cô, cô bị anh làm như vậy, cơ thể với những vết hồng vặn vẹo thắt lưng, giống như dây leo, giãy dụa, run rẩy, nhưng càng quấn anh chặt hơn.

Tông Chính bị kẹp hơi đau, bàn tay giữ chặt thắt lưng của cô.

"Đừng nhúc nhích."

Làn da mịn màng vì sự xoa nắn của anh, đã sớm đỏ ửng, dấu tay bên hông càng rõ ràng hơn.

Lâm Miểu Miểu cũng không thấy đau lắm, chẳng qua cảm thấy có chút uất ức, nếu anh không cố ý làm vậy với cô, cô có thể vì né tránh mà vặn vẹo thành ra thế nàyđược sao?

Đầu ngón tay của anh lại một lần nữa chạm đến nơi mềm mại, xấu xa ấn mạnh xuống, cái loại cảm giác này làm cho thân thể của cô giống như dây cung bị kéo căng cực hạn, căng như muốn đứt ra, đầu óc của cô càng mơ màng,tiếng rên khe khẽ mang theo nghẹn ngàokhông ngừng thoát ratừ giữa đôi môi đỏ mọng.

"Em à, thả lỏng một chút."

Anh bị cô kẹp trán toát mồ hôi, anh càng động, cô kẹp càng chặt, tưởng chừng như tuần hoàn ác tính, khiến anh tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, chật vật vô cùng.

"Anh...... đừng chạm vào chỗ đó nữa!" Lâm Miểu Miểu cũng đưa ra ý kiến, thanh âm của cô thực sự là muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất, không giống anh lẽ thẳng khí hùng, thậm chí cô còn không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng hùng hổ doạ người của anh, nhắm hai mắt lại còn nghiêng đầu sang một bên.

Tông Chính không thể làm gì khác đành phải bỏ qua hạt trân châu bị ngón tay kẹp lạimuốn làm gì thì làm ra trước, Lâm Miểu Miểu thở hổn hà hổn hển, có cảm giác thả lỏng khisống sót sau tai nạn.

Anh thừa dịp cô thả lỏng, không thành thật động một cái, còn chưa được mấy lần, cô lạibắt đầu kẹp chặt, Tông Chính biết rõ vì mình đụng vào quá sâu, chẳng những không dừng, ngược lại nảy sinh ác độc tiến vào toàn bộ, chỗ giao nhau còn phát ra âm thanh.

Cô bị đụng không nhịn được kêu một tiếng, bản năng muốn trốn, nhưng dù giường lớn, một đùi cô vẫn còn bị anh giữ chặt, cũng không chốn đi đâu được, lần hoan ái này đúng màu sắc kiểu "Tông Chính", cường thế, hung hăng, cuồng dã.

Lâm Miểu Miểu không nói ra được rốt cuộc là cảm giác gì, cô cho rằng nếu lần trước giống như đốt cháy, thế thì lần này, giống như vật hiến tế đang trong quá trình thiêu hơn, dâng tặng toàn bộ thân thể, linh hồn, lý trí cũng như tình cảm, sau đó đẩy cô tới bên bờ vực sâu vạn trượng, hoặc có thể là đỉnh núi cao vút tầng mây.

Tông Chính ôm cô xoay người, giữ tấm lưng mịn màng của cô, động mạnh, cô bị anh làm cho gần như muốn ngất đi, cái lần đêm đầu tiên anh rất dịu dàng, cô đã cảm thấy không chịu nổi, mặc dù anh cố ý làm vậy, nhưng không hung dữ mạnh mẽ như thế này, khiến giữa hai chân của cô suýt chút nữa chịu không nổi sự vui vẻ ào tới như biển động dữ dội.

Anh chạm vào rất sâu, cường thế đè nửa người lên cô, tách hai tay giữ ở hai bên sườn tai của cô.

Tay anh chụp lên mu bàn tay của cô, mỗi một ngón tay đều bị anh tách ra sau đó đan chặt lại, Lâm Miểu Miểu không nhìn anh, cũng có thể tưởng tượng ra mình bị anh quấn quít với tư thế thân mật ra sao.

Hơi thở của cô càng ngày càng trở nên nặng nhọc, ý thức lại càng thêm mơ hồ, trong mỗi lần anh va chạm,cơ thể yếu ớt giống như đoá hoa ở trong cơn cuồng phong, chịu không nổi gánh nặng mà run rẩy, lý trí của cô, tình cảm của cô bị ngọn lửa của anh thiêu đốt, gần nhưmuốn hóa thành tro tàn.

Anh lật người cô, Lâm Miểu Miểu mơ màng mở mắt ra, đèn đỉnh đầu rất sáng, rõ ràng là ban ngày, đèn thủy tinh trên trần nhà lại được anh mở tất cả, ánh sáng chói lóa khiến cô hoa cả mắt, mà dưới ánh sáng chói lóa khuôn mặt và cơ thể cường tráng của anh khiến cô tâm thần hỗn loạn.

Dường như qua rất lâu, anh bỗng nhiên cúi xuống, nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ hạxuốngmôi cô, ra sức cắn mút, thân thể hợp lại một chỗ, lực va chạm cũng mạnh hơn.

Cái ôm của anh càng ngày càng chặt, cơ thể, máu, còn có những giọt mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống, tất cả đều giống như luồng nhiệt chứa nham thạch nóng kinh người, luồng nhiệt này ẩn trong đại dương sâu thẳm, cùng với cơn sóng tình dục quay cuồng cháy bùng lên trong thân thể cô, sau đó cuốn cô chìm ngập vào trong xoáy nước cuồn cuộn, đốt cháy hoàn toàn lý trí và tình cảm, chỉ còn lại tất cả những gì thuộc về anh, ngọn lửa ấm áp vô biên.

Trước khi ngủ anh muốn cô một lần, sau khi tỉnh giấc anh ôm lấy cô lại muốn một lần nữa, chỉ là lần thứ hai hơi hơi gian nan, sau đó anh tinh thần thoải máivui vẻ rời giường, tinh thần của Lâm Miểu Miểu thì không tốt như vậy, tắm rửa xong lại về giường ngủ tiếp.

Lâm Miểu Miểu mới ngủ chưa được bao lâu, đã bị Tông Chính đánh thức, kêu cô dậy đi cùng anh đến buổi gặp gỡ bạn bè.

Cho dù ai đang ngủ say bị đánh thức tính khí cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì, huống chi là hai lần liên tiếp, Lâm Miểu Miểu cứng rắn ném ra câu "mệt", xoayngười rúc vào trong chăn.

Tông Chính ở bên giường im lặng hai giây, tình huống này, hình như có thể tổng kết vì cô bị anh làm cho không xuống giường được..... thế là anh tâm tình vui vẻ rời đi.

Một người tình trước kia của Đỗ Thiếu Khiêm, mở câu lạc bộ tư nhân, Đỗ Thiếu Khiêm liền kêu gọi một đám anh em đến cổ vũ, Tông Chính vừa tới cửa câu lạc bộ, bà chủ đã ra đón, nhiệt tình dẫn anh vào căn phòng của Đỗ Thiếu Khiêm.

Mọi người trong phòng áo quần bảnh bao đang vây quanh hai bàn chơi bài, nghe thấy tiếng cửa động, Đỗ Thiếu Khiêm ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nở nụ cười, dùng ngón tay gõ gõ bàn nói với những người khác: "Sếp Tông của chúng ta tới rồi, còn tới một mình, người thua nhanh đưa tiền đây! !"

Tông Chính vừa nghe thấy lời này, biết ngay đám người kia đang đem mình ra đánh cuộc, đám bạn nhìn anh còn cười rất ý vị, Cố Khải ném tiền lên bàn, hô lên với Tông Chính: "Tôi nói người anh em, gần hai tuần nay tôi không gặp cậu, cậu lên mặt trăng hay là đi đến sao Hỏa? Hay là bị quản thúc hả?"

Tông Chính tìm một chỗ ngồi xuống, quét mắt nhìn anh một cái: "Cậu mà cũng có tư cách nói những lời này à?"

Vì đại đa số mọi người trong phòng đều lớn lên ở Trường Nguyệt Loan, cho nên cũng có thể nói là bạn thâm niên, nhưng quan hệ của ba người Cố Khải, Đỗ Thiếu Khiêm và Tông Chính lại đặc biệt tốt, gần như mỗi ngày đều chơi đùa cùng nhau, nhưng từ sau khi Cố Khải kết hôn, gần như bữa nào cũng chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu, lời này của Tông Chính rõ ràng chính là châm chọc ngược lại.

Người bên cạnh cũng cười, Đỗ Thiếu Khiêm bỏ bài, trịnh trọng hùa theo: "Lời này của Tông Chính thật không sai chút nào, Cố thiếu cậu cũng không biết xấu hổ nói những lời này, số mệnh của lão tử thật khổ a, giao tình mấy mươi năm, có vợ liền không chút do dự vứt bỏ lão tử rồi......" Đỗ Thiếu Khiêm trong miệng nói mệnh khổ, giọng nói cũng rất thổn thức, nhưng sẽ chẳng ai tin cậu ta khổ thật cả.

Mọi người cười ha ha, trước đây bọn họ thường hay trêu chọc mối quan hệ giữa Đỗ Thiếu Khiêm và Tông Chính, mối quan hệ không chính đáng kia của hai người bắt đầu truyền ra, chính là trò đùa của đám anh em này bày ra.

Cố Khải không chịu tỏ ra yếu thế trả lời: "Tôi đây tuyệt đối không phải sợ vợ, mà là tôi yêu vợ, Tông Chính nói không đúng rồi." Anh cười híp mắt hỏi, "Tông huynh, vợ là vô địch Taekwondo thế giới, huynh, vẫn, ổn, chứ?"

Cố Khải vừa thốt ra những lời này, hàng loạt ánh mắt cùng lúc đổ dồn vào anh.

Giới quyền quý ở Trường Nguyệt Loan sống quá gần nhau, tin tức truyền ra phải nói làcực nhanh, khi Lâm Miểu Miểu gặp tai nạn giao thông, mặc dù tin tức được phong tỏa, nhưng đã kinh động cảnh sát, những điều cần biết, những điều không nên biết, đều biết đại khái, tai nạn ô tô còn có thể bình an vô sự, những việc Lâm Miểu Miểu đã trải qua trước kia hiển nhiên cũng không còn là bí mật nữa.

Tông Chính vẻ mặt không kiên nhẫn: "Thì sao? Muốn đánh tay đôi hả?"

"Ôi chao, đây là bị ăn đòn rồi a?" Ở trong đám bạn này Cố Khải là người đầu tiên kết hôn, bởi vì thường vợ gọi là cậu ta đi luôn, còn có quy định thời gian, Cố Khải tự nhiên bị chụp lên danh hiệu "sợ vợ", ở trong đám bạn mãi vẫn không ngóc đầu lên được, hôm nay lại thêm Tông Chính, Cố Khải một lòng muốn ném cái mũ "sợ vợ" lên trên đầu Tông Chính, cho dù không ném được, cũng phải kéo một người xuống nước, cho nên nghe vậy cũng chẳng sợ hãi chút nào, trái lại càng hăng hái hơn.

"Ít nhất tôi còn có thể lộ cái mặt, còn cậu hai tuần cũng chẳng thấy người đâu......" Cố Khải nhìn Tông Chính mấy lần từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cầm lấy cánh tay anh, nhanh tay nhanh mắt vén tay áo của anh đến khuỷu tay lại còn kéo lên trên một chút.

"Chậc chậc...... đây là gì? Bằng chứng! Đây chính là một chứng cứ xác thực! Bị đánh sao?" Cố Khải đắc ý trực tiếp ném bài sang cho người bên cạnh.

Tông Chính vừa muốn phản bác, lại nhìn vết bầm tím trên cánh tay, vẻ mặt có chút gượng gạo. Lần thứ hai Lâm Miểu Miểu bị anh đánh thức, liền vung tay cho anh mấy quyền, sau đóđạp một cước lên trên vai anh, khiến Tông Chính không kịp đề phòng, mấy ngày nay Lâm Miểu Miểu ngoan ngoãn như một chú thỏ, anh vốn không nghĩ tới cô sẽ nổi loạn, suýt nữa đã ngã khỏi giường rồi.

Giường rất lớn, cho nên anh không lăn xuống giường, mặc dù sau đó anh dùng nhiều cách thức "giày vò" cô, nhưng trên góc độ nào đó, quả thực anh đã "bị ăn đòn".

Tông Chính nghẹn lời, hiển nhiên càng làm cho Cố Khải thấy được chân tướng, anh xấu xa vừa cười, vừa vỗ vỗ bả vai của Tông Chính: "Không sao, không sao, không phải sợ vợ, mà là các anh đây yêu vợ."

Tông Chính vẻ mặt chán ghét đẩy tay anh ra, "Tôi sợ vợ á? Tôi bảo Lâm Miểu Miểu đihướng đông, cô ấy tuyệt đối không dám đi hướng tây!"

Lúc này không chỉ Cố Khải, những người khác cũng "xuỵt" một tiếng, Cố Khải vỗ một cái thật mạnh lên đùi, khiêu khích nhướng mày: "Được đấy! Bây giờ cậu gọi Lâm Miểu Miểu đến đây đi!"

Cố Khải đã nói ra những lời này, với tính tình kia của Tông Chính làm sao có thể nhận thua, lập tức móc điện thoại, vẻ mặt khinh thường đi ra cửa, Đỗ Thiếu Khiêm vừa nhìn tình hình này đã cảm thấy không hay rồi, ân oán giữa Tông Chính và Lâm Miểu Miểu, anh là người biết rõ nhất, tất nhiên Cố Khải cũng biết kha khá, nhưng cậu ta chỉ đơn thuần làm người đứng xem không cho ý kiến cũng không xen vào, không giống với Đỗ Thiếu Khiêm anh, ngay từ đầu anh đã nhúng tay vào, còn áy náy mãi, không thể làm gì khác đành phải tiếp tục tham dự, anh vội vàng đẩy bài cho người khác, cũng đi theo ra cửa.

Trong khoảng thời gian này Đỗ Thiếu Khiêm và Tông Chính chạm mặt nhau mấy lần, nhưng đều là chuyện làm ăn, không có thời gian nói chuyện phiếm, cũng không biết hai người sống chung ra sao, hẹn mấy lần, đều bị Tông Chính hoãn lại, lần này vừa thấy mặt, Đỗ Thiếu Khiêm không nhịn được đến gần bóng gió nói gần nói xa.

"Tôi nói này, Lâm Miểu Miểu cũng không dễ dàng gì, vừa rồi còn gặp tai nạn, kế hoạch trả thù gì gì kia của cậu, tôi nghĩ hay là thôi đi, ngộ nhỡ sau này......cậu phải nằm trong bệnh viện......"

Nếu Đỗ Thiếu Khiêm không nhắc đến chuyện này, Tông Chính cũng quên mất lúc đầu nói phải báo thù, khoảng thời gian đó mỗi lần đi Mộ Sắc Sâm Lâm, đều là sau khi cãi nhau với Lâm Miểu Miểu, ở trong cơn giận dữ, tự nhiên anh nói ra không ít những lời hung dữ.

Vừa rồi ở trong phòng, anh mới bị Cố Khải làm mất hết mặt mũi, bây giờ phải thừa nhận từ lâu mình đã không còn ý nghĩ này, chẳng phải là......hơn nữa tưởng Đỗ Thiếu Khiêm nói chuyện gì, hoá ra là sợ anh chịu thiệt, mới khuyên anh từ bỏ báo thù, nếu anh theo lời của Đỗ Thiếu Khiêm nói mình không trả thù, há chẳng phải biến thành "sợ" Lâm Miểu Miểu sao?

Tông Chính liếc nhìn cậu ta: "Sao tôi cảm thấy hình như cậu rất hy vọng tôi nằm viện thì phải?"

"Sao có thể thế được?" Đỗ Thiếu Khiêm kêu oan, khuyên bảo hết nước hết cái: "Người phụ nữ này a, trái tim thật sự rất mạnh mẽ, nhất là bản lĩnh của cô ta, vừa nhìn đã biết không phải người dễ trêu chọc, đến lúc đó cậu thật sự phải vào bệnh viện, tôi sẽ đi thăm cậu......"

"Dừng dừng dừng!"Tông Chính cười lạnh lùng, "Gần đây cậu rảnh rỗi ngứa ngáy lắm có phải không?Còn nói giúp Lâm Miểu Miểu, vẫn còn vương vấn phải không?"

Đỗ Thiếu Khiêm bị nụ cười của anh làm nổi da gà, Tông Chính vén tay áo lên, điện thoại cũng không thèm gọi, ngoắc ngoắc tay với anh, "Ta đánh tay đôi đi!"

Đỗ Thiếu Khiêm: "......" Gì đây, khuyên can mà, tự dựng sao lôi mình vào.

Trước đây lòng dạ Tông Chính đối với phụ nữ cứng rắn bao nhiêu, Đỗ Thiếu Khiêm đương nhiên hiểu rất rõ, với tính cách của cậu ta, bị thua thiệt còn không đòi lại gấp mười gấp trăm lần ấy à? Đỗ Thiếu Khiêm không hề nghi ngờ việc Tông Chính nói báo thù, anh nào biết mỗi lần Tông Chính ném ra những lời tàn nhẫn, đều là sau khi cãi nhau với Lâm Miểu Miểu kìa.

Vừa thấy tình hình này, anh lập tức cho ra kết luận, mối quan hệ của hai người này vẫn đang ở trong nguy cơ.

Đỗ Thiếu Khiêm cũng không phải không biết Tông Chính là người như thế nào, ngay lập tức bắt đầu gột rửa sự trong sạch của mình, Tông Chính quăng ra ánh mắt lạnh lùng, mới đi đến chỗ không có ngườingồi ở một bên ghế sô pha gọi một cú điện thoại cho Lâm Miểu Miểu.

Điện thoại vang lên một lúc lâu, Lâm Miểu Miểu mới nhận, cô cực kỳ giận giữ hỏi: "Anh còn để cho người khác ngủ hay không?"

Trước khi Tông Chính gọi điện còn muốn gọi Lâm Miểu Miểu tới, đây cũng chỉ là chuyệncỏn con ý mà, vừa nghe giọng điệu này của Lâm Miểu Miểu, chợt nhớ tới, hình như hôm nay mình đánh thức người nào đó mấy lần, dường như tâm tình của Lâm Miểu Miểu không tốt lắm thì phải.

Anh hắng giọng, nói: "Lâm Miểu Miểu, nên dậy đi thôi!"

"Tút tút tút—— "

Tông Chính: "......" Anh im lặng một giây, lại gọi đi, lần này điện thoại tiếp rất nhanh, vừa mới thông âm thanh của Lâm Miểu Miểu đã truyền tới, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Tông Chính giọng điệu nghiêm túc hỏi: "Lâm Miểu Miểu, làm một người vợ, em không cảm thấy mình không làm tròn bổn phận hay sao?"

"Em hiểu rõ cuộc sống của anh không?Em có quan tâm đến giao thiệp của anh không?Em biết bạn bè của anh không?......"

"Tút tút tút——"

Lần đầu tiên Tông Chính cảm thấy, trước đây cười nhạo Cố Khải sợ vợ, thật chẳng sai chút nào.

/89

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status