Được cậu cõng trên lưng, May cảm nhận được mình đang di chuyển rất nhanh. Tiếng gió mạnh vù vù tạt qua bên tai liên tục. Được một đoạn, May lấy hết can đảm mở mắt ra xem thử. Thì ra, cậu đang cõng cô chạy như bay. Thế là May càng có thêm cơ sở tin rằng cậu bé này có gì đó không bình thường. Nhưng sao May lại không có chút sợ hãi, trái lại cô còn cảm thấy rất an toàn. Rồi đôi tay cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ cậu bé và gục đầu vai cậu, nhắm mắt lại.
Về gần đến ký túc xá, May được cậu thả xuống :
- Chị vào nhà đi. Chắc là giờ này hai người bạn kia cũng đang lo lắng cho chị lắm đó!
- Sao em lại dừng ở đây ?
- Em sợ nếu mà còn cõng chị thì bạn bè sẽ thấy rằng chị đang lơ lửng mất.
- Ừ. Chị đoán được rồi ! Nhưng...
- Còn việc gì sao ?
- Chị có rất nhiều việc muốn hỏi em...
- À, thì ra là chuyện này ! Ngày mai em sẽ kể cho chị nghe. Còn bây giờ chị về phòng và ngủ đi. Muộn lắm rồi đấy !
- Được rồi, tạm biệt em !
- Tạm biệt chị May nhé... - Cậu bé nói và dần biến mất sau làn sương đêm.
****
Chương 5: Tiểu Hồn Ma Là Cậu
Khi May về đến cổng ký túc xá, Thanh và Lam đã chờ sẵn ở đó tự bao giờ. Họ sốt sắng :
- Cậu đã đi đâu vậy ?
- Trời ạ ! Cậu có biết bọn tớ lo cho cậu lắm không, May ?
- Ơ... tớ... Tại truyện hay quá! Tớ mãi đọc nên quên mất thời gian - May tìm một lý do vì không muốn họ suy nghĩ nhiều.
- Thôi, về là tốt rồi. Vào trong tắm rửa rồi ngủ đi cậu.
Một ngày dài khép lại. May thầm cảm ơn cậu bé đã cứu mình hôm nay. Rồi ngày mai đây, khi biết được sự thật, dù thế nào đi nữa thì May cũng sẽ chấp nhận nó.
Ngày chủ nhật bình yên cũng đã đến, May lại ra bờ đê ấy và ngồi xuống nơi quen thuộc. Đang buông thõng đôi bàn chân xuống làn nước mát thì có giọng nói phát ra từ phía sau lưng cô :
- Dường như chị đang nghĩ về em thì phải ?
May im lặng, giọng cậu bỗng pha lẫn chút ý cười :
- Chị đang nhớ em đấy à ?
- Không! À mà có. Chị nghĩ rằng mình biết em là ai đấy.
- Thế... chị không sợ sao ?
- Sợ? Tại sao lại phải sợ chứ?
- Tại em nghĩ chắc ai cũng sẽ sợ... thứ ấy thôi.
- Thì ra đây là lý do mà em đã giấu chị ngay từ đầu ?
- Ơ... em...
- Chị có thể hiểu. Nhưng làm sao lại phải sợ một cậu nhóc dễ thương đã cứu chị nhỉ ?
Cả hai mỉm cười, rồi cùng im lặng. Một lúc sau, cậu nói :
- Không định hỏi gì về em sao ?
- Chị nghĩ là em sẽ nói những gì mà em muốn.
Thế rồi, cậu kể cho May nghe chuyện của mình. Một ngày của hai năm trước, cậu đã phải trở thành một hồn ma sau khi gặp phải một vụ tai nạn và qua đời trong khu rừng này. Chẳng một ai biết về điều đó, bao gồm cả bạn bè và gia đình cậu. Vị thần chủ quản linh hồn tốt bụng đã không bắt cậu đi ngay, vì một số lý do.
- Chị có biết vì sao chỉ chị mới có thể thấy em, còn những người khác ít ai thấy được không ?
- Tại sao vậy ?
- Là nhờ chiếc vòng mà chị đeo đấy. Nó trước đây là của em.
- À, thì ra là thế. Thảo nào em có thể nói rõ đặc điểm của nó như vậy.
- Chị thử tháo nó ra một lúc rồi đeo lại xem.
May làm theo. Lúc tháo ra, cô bé chỉ thấy mình chỉ ngồi một mình ở đây, cậu đã biến mất. Và rồi khi đeo trở lại, thì cậu vẫn đang ngồi cạnh cô đây mà.
- Ơ...
- Chị đừng tháo nó ra nhé. Làm thế chị sẽ không thấy được em nữa đâu.
- Biết rồi, chị sẽ luôn đeo nó bên mình. À... Mà biết em đã lâu nhưng vẫn chưa biết tên em là gì?
- Em là người đặc biệt, nên làm gì có tên ?
- Sao thế được ? Em đùa hả?
- Vì em muốn được chị gọi là nhóc đấy mà.
- Đừng chọc chị nữa.
- Nếu đã nói thế thì... hay chị đặt tên cho em đi.
- Ơ... à... Hay gọi em là Du đi. Có nghĩa là một loại giai điệu đấy.
- Em thích lắm ạ. Thế tên May thì nghĩa là gì ?
- Chị... không biết. Du dám chọc chị hả ? - May vừa nói vừa vỗ vai cậu.
Suốt những ngày sau đó, hôm nào cậu cũng đến chơi với May. Cậu làm cho bản thân cô thấy rất vui và dường như đã quen dần hơn với cuộc sống ở đây rồi. Du chính là một người bạn mới, một cậu con trai đầu tiên cô thân thiết kể từ khi đến đây, cảm giác thật sự rất đặc biệt.
Nhưng người và hồn ma trở thành bạn, có thể không?
Về gần đến ký túc xá, May được cậu thả xuống :
- Chị vào nhà đi. Chắc là giờ này hai người bạn kia cũng đang lo lắng cho chị lắm đó!
- Sao em lại dừng ở đây ?
- Em sợ nếu mà còn cõng chị thì bạn bè sẽ thấy rằng chị đang lơ lửng mất.
- Ừ. Chị đoán được rồi ! Nhưng...
- Còn việc gì sao ?
- Chị có rất nhiều việc muốn hỏi em...
- À, thì ra là chuyện này ! Ngày mai em sẽ kể cho chị nghe. Còn bây giờ chị về phòng và ngủ đi. Muộn lắm rồi đấy !
- Được rồi, tạm biệt em !
- Tạm biệt chị May nhé... - Cậu bé nói và dần biến mất sau làn sương đêm.
****
Chương 5: Tiểu Hồn Ma Là Cậu
Khi May về đến cổng ký túc xá, Thanh và Lam đã chờ sẵn ở đó tự bao giờ. Họ sốt sắng :
- Cậu đã đi đâu vậy ?
- Trời ạ ! Cậu có biết bọn tớ lo cho cậu lắm không, May ?
- Ơ... tớ... Tại truyện hay quá! Tớ mãi đọc nên quên mất thời gian - May tìm một lý do vì không muốn họ suy nghĩ nhiều.
- Thôi, về là tốt rồi. Vào trong tắm rửa rồi ngủ đi cậu.
Một ngày dài khép lại. May thầm cảm ơn cậu bé đã cứu mình hôm nay. Rồi ngày mai đây, khi biết được sự thật, dù thế nào đi nữa thì May cũng sẽ chấp nhận nó.
Ngày chủ nhật bình yên cũng đã đến, May lại ra bờ đê ấy và ngồi xuống nơi quen thuộc. Đang buông thõng đôi bàn chân xuống làn nước mát thì có giọng nói phát ra từ phía sau lưng cô :
- Dường như chị đang nghĩ về em thì phải ?
May im lặng, giọng cậu bỗng pha lẫn chút ý cười :
- Chị đang nhớ em đấy à ?
- Không! À mà có. Chị nghĩ rằng mình biết em là ai đấy.
- Thế... chị không sợ sao ?
- Sợ? Tại sao lại phải sợ chứ?
- Tại em nghĩ chắc ai cũng sẽ sợ... thứ ấy thôi.
- Thì ra đây là lý do mà em đã giấu chị ngay từ đầu ?
- Ơ... em...
- Chị có thể hiểu. Nhưng làm sao lại phải sợ một cậu nhóc dễ thương đã cứu chị nhỉ ?
Cả hai mỉm cười, rồi cùng im lặng. Một lúc sau, cậu nói :
- Không định hỏi gì về em sao ?
- Chị nghĩ là em sẽ nói những gì mà em muốn.
Thế rồi, cậu kể cho May nghe chuyện của mình. Một ngày của hai năm trước, cậu đã phải trở thành một hồn ma sau khi gặp phải một vụ tai nạn và qua đời trong khu rừng này. Chẳng một ai biết về điều đó, bao gồm cả bạn bè và gia đình cậu. Vị thần chủ quản linh hồn tốt bụng đã không bắt cậu đi ngay, vì một số lý do.
- Chị có biết vì sao chỉ chị mới có thể thấy em, còn những người khác ít ai thấy được không ?
- Tại sao vậy ?
- Là nhờ chiếc vòng mà chị đeo đấy. Nó trước đây là của em.
- À, thì ra là thế. Thảo nào em có thể nói rõ đặc điểm của nó như vậy.
- Chị thử tháo nó ra một lúc rồi đeo lại xem.
May làm theo. Lúc tháo ra, cô bé chỉ thấy mình chỉ ngồi một mình ở đây, cậu đã biến mất. Và rồi khi đeo trở lại, thì cậu vẫn đang ngồi cạnh cô đây mà.
- Ơ...
- Chị đừng tháo nó ra nhé. Làm thế chị sẽ không thấy được em nữa đâu.
- Biết rồi, chị sẽ luôn đeo nó bên mình. À... Mà biết em đã lâu nhưng vẫn chưa biết tên em là gì?
- Em là người đặc biệt, nên làm gì có tên ?
- Sao thế được ? Em đùa hả?
- Vì em muốn được chị gọi là nhóc đấy mà.
- Đừng chọc chị nữa.
- Nếu đã nói thế thì... hay chị đặt tên cho em đi.
- Ơ... à... Hay gọi em là Du đi. Có nghĩa là một loại giai điệu đấy.
- Em thích lắm ạ. Thế tên May thì nghĩa là gì ?
- Chị... không biết. Du dám chọc chị hả ? - May vừa nói vừa vỗ vai cậu.
Suốt những ngày sau đó, hôm nào cậu cũng đến chơi với May. Cậu làm cho bản thân cô thấy rất vui và dường như đã quen dần hơn với cuộc sống ở đây rồi. Du chính là một người bạn mới, một cậu con trai đầu tiên cô thân thiết kể từ khi đến đây, cảm giác thật sự rất đặc biệt.
Nhưng người và hồn ma trở thành bạn, có thể không?
/48
|