Mối quan hệ giữa hai người họ vẫn như vậy, phát triển theo thời gian. Mãi cho tới ngày sinh nhật 18 tuổi của May.
- Em dẫn chị đi đâu thế này ? - May hỏi khi bị cậu bất ngờ bịt mắt lại, dẫn đi đâu đó.
- Đến rồi, đừng hét lên như thế nữa.
Du buông tay xuống, May giật mình khi thấy phía trước là một ngôi nhà bằng gỗ. Lối vào được trải bằng hàng ngàn viên sỏi với những ánh nến dọc hai bên đường. Xung quanh là rừng cây lá kim cao vút lên trên.
- Đẹp quá ! Đây là đâu vậy ?
- Nhà em đấy !
- Oa, tuyệt đó chứ ! - May từ từ bước vào trong.
Cô lại càng bất ngờ hơn khi vừa mở cánh cửa gỗ nhỏ ra. Bên trong tràn ngập ánh nến và dòng chữ Chúc mừng sinh nhật, May! làm cô từ ngạc nhiên chuyển dần sang xúc động :
- Những thứ này là...
- Tất cả là dành cho chị đấy, May ! - Du nói và kéo tay cô đi vào giữa căn phòng.
Chiếc bánh kem trông thật tuyệt. Tự tay Du làm nên nó để tặng cho cô. Nhìn những ánh nến đang nhẹ nhàng cháy, May lặng người.
- Ước đi chị. - Du từ phía sau đi đến, đặt tay lên vai cô.
Thế là May nhắm mắt, chắp tay lại và khẽ ước điều gì đó. Rồi cô nhẹ nhàng thổi tắt nến, Du vỗ tay :
- Chúc mừng sinh nhật !
May bất ngờ ôm lấy cổ Du, làm cậu giật mình :
- Này chị ! Ơ... người em lạnh lắm đấy ! - Du định đẩy cô ra nhưng càng bị siết chặt hơn.
Và rồi cậu không nỡ đẩy May ra nữa, Du đưa đôi tay ra ôm lấy cô, chợt :
- Chị khóc à ? Sao vậy ? - Cậu kéo May ra nhìn vào đôi mắt kia, đỏ hoe.
Cẩn thận lấy đôi tay lạnh lẽo của mình lau nước mắt cho cô, cậu lại nghe May nói trong nước mắt :
- Chị... cảm động quá ! Đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất.
- Thôi nào, em đã bảo là đừng khóc nữa rồi mà! Chị đã 18 tuổi rồi đấy. Đừng mãi trẻ con như thế chứ ? - Du cười.
*
Rồi bữa tiệc cũng kết thúc, ánh nến lụi tắt dần...
- Muộn rồi đấy ! Chị đi ngủ đi. Nằm trên giường em này. Em sẽ ngồi đằng kia canh chừng chị...
- Ổn không đấy ? Em lại trông chừng chị suốt đêm à ?
- Lại thế nữa rồi ! Chị ngủ luôn phần của em là được chứ gì ?
- Được rồi, không nói lại em !
Thế là May nằm xuống giường của cậu, nó thật ấm áp. Mùi hương của Du có ở khắp nơi khiến cô thấy yên tâm vô cùng. Còn Du - cậu ngồi trên ghế, hai tay đặt lên bàn, lặng lẽ nhìn May cho đến lúc cô ngủ say.
*
Như những đêm khó ngủ khác, May lại giật mình lúc nửa đêm. Lại không thấy Du đâu. Cô đã không còn sợ điều đó như những lần trước nữa. Nhẹ nhàng bước xuống giường và ra ngoài đi dạo. Vì lúc này May nghĩ rằng bản thân sẽ rất khó để ngủ trở lại.
Trên con đường mòn mà xung quanh toàn là cây lúc này chỉ có một mình cô bước đi. Cảnh vật thật yên ắng, chỉ có ánh trăng chiếu thứ ánh sáng mờ ảo xuống con đường ấy. May cảm thấy hơi lạnh, đang định trở về thì vừa vặn nghe được :
- Cậu định để mọi việc như thế này mãi sao ?
Có tiếng nói ở đâu đó vô tình lọt vào tai May, cô bước lên vén bụi cây qua một bên thì thấy Du cùng một người khác đang đứng ở bãi đất trống phía trước. Đang lúc không hiểu chuyện gì xảy ra thì May lại nghe tiếp được :
- Ý anh như vậy là thế nào ? - Là tiếng của Du.
- Tình yêu không tồn tại ở thế giới của chúng ta, một nơi chỉ có sự thanh tẩy và hoá kiếp. - Lần này là tiếng của người lạ kia.
- Nhưng... Em yêu chị ấy !
- Cậu chịu đánh mất cơ hội về bên thần chủ quản linh hồn chỉ vì thứ tình yêu vớ vẩn này sao, Nam Phong ?
- Không có sự lựa chọn nào khác sao ạ ?
- Cậu nghĩ rằng có ai đó sẽ cho cậu vừa theo đuổi tình yêu vừa được hoá kiếp thành người sao ?
- Nếu như vậy thì em sẽ chọn tình yêu của mình.
- Cậu điên rồi, điên thật rồi Nam Phong ạ ! Rồi một ngày nào đó cậu cũng sẽ tan biến giống như thứ không khí vô vị kia thôi.
- Em mặc kệ ! - Du quả quyết.
May đứng đó và đã nghe thấy tất cả. Có dòng suy nghĩ chợt len lỏi trong đầu cô lúc này : Cô nghĩ rằng mình đang kìm hãm, bó buộc cơ hội hoá kiếp của Du khi cứ mãi giữ cậu ở bên mình như thế. Có ích kỷ không ? May lùi lại dần, lùi lại dần rồi vấp ngã. Nhưng không còn quan trọng nữa, vì điều quan trọng lúc này là cô biết mình phải làm gì. Thế là điều đầu tiên, May trở về và nằm lại giường như không có việc gì xảy ra.
Và đêm ấy, cũng đã đến kỳ hạn mà Du được trở thành người.
- Em dẫn chị đi đâu thế này ? - May hỏi khi bị cậu bất ngờ bịt mắt lại, dẫn đi đâu đó.
- Đến rồi, đừng hét lên như thế nữa.
Du buông tay xuống, May giật mình khi thấy phía trước là một ngôi nhà bằng gỗ. Lối vào được trải bằng hàng ngàn viên sỏi với những ánh nến dọc hai bên đường. Xung quanh là rừng cây lá kim cao vút lên trên.
- Đẹp quá ! Đây là đâu vậy ?
- Nhà em đấy !
- Oa, tuyệt đó chứ ! - May từ từ bước vào trong.
Cô lại càng bất ngờ hơn khi vừa mở cánh cửa gỗ nhỏ ra. Bên trong tràn ngập ánh nến và dòng chữ Chúc mừng sinh nhật, May! làm cô từ ngạc nhiên chuyển dần sang xúc động :
- Những thứ này là...
- Tất cả là dành cho chị đấy, May ! - Du nói và kéo tay cô đi vào giữa căn phòng.
Chiếc bánh kem trông thật tuyệt. Tự tay Du làm nên nó để tặng cho cô. Nhìn những ánh nến đang nhẹ nhàng cháy, May lặng người.
- Ước đi chị. - Du từ phía sau đi đến, đặt tay lên vai cô.
Thế là May nhắm mắt, chắp tay lại và khẽ ước điều gì đó. Rồi cô nhẹ nhàng thổi tắt nến, Du vỗ tay :
- Chúc mừng sinh nhật !
May bất ngờ ôm lấy cổ Du, làm cậu giật mình :
- Này chị ! Ơ... người em lạnh lắm đấy ! - Du định đẩy cô ra nhưng càng bị siết chặt hơn.
Và rồi cậu không nỡ đẩy May ra nữa, Du đưa đôi tay ra ôm lấy cô, chợt :
- Chị khóc à ? Sao vậy ? - Cậu kéo May ra nhìn vào đôi mắt kia, đỏ hoe.
Cẩn thận lấy đôi tay lạnh lẽo của mình lau nước mắt cho cô, cậu lại nghe May nói trong nước mắt :
- Chị... cảm động quá ! Đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất.
- Thôi nào, em đã bảo là đừng khóc nữa rồi mà! Chị đã 18 tuổi rồi đấy. Đừng mãi trẻ con như thế chứ ? - Du cười.
*
Rồi bữa tiệc cũng kết thúc, ánh nến lụi tắt dần...
- Muộn rồi đấy ! Chị đi ngủ đi. Nằm trên giường em này. Em sẽ ngồi đằng kia canh chừng chị...
- Ổn không đấy ? Em lại trông chừng chị suốt đêm à ?
- Lại thế nữa rồi ! Chị ngủ luôn phần của em là được chứ gì ?
- Được rồi, không nói lại em !
Thế là May nằm xuống giường của cậu, nó thật ấm áp. Mùi hương của Du có ở khắp nơi khiến cô thấy yên tâm vô cùng. Còn Du - cậu ngồi trên ghế, hai tay đặt lên bàn, lặng lẽ nhìn May cho đến lúc cô ngủ say.
*
Như những đêm khó ngủ khác, May lại giật mình lúc nửa đêm. Lại không thấy Du đâu. Cô đã không còn sợ điều đó như những lần trước nữa. Nhẹ nhàng bước xuống giường và ra ngoài đi dạo. Vì lúc này May nghĩ rằng bản thân sẽ rất khó để ngủ trở lại.
Trên con đường mòn mà xung quanh toàn là cây lúc này chỉ có một mình cô bước đi. Cảnh vật thật yên ắng, chỉ có ánh trăng chiếu thứ ánh sáng mờ ảo xuống con đường ấy. May cảm thấy hơi lạnh, đang định trở về thì vừa vặn nghe được :
- Cậu định để mọi việc như thế này mãi sao ?
Có tiếng nói ở đâu đó vô tình lọt vào tai May, cô bước lên vén bụi cây qua một bên thì thấy Du cùng một người khác đang đứng ở bãi đất trống phía trước. Đang lúc không hiểu chuyện gì xảy ra thì May lại nghe tiếp được :
- Ý anh như vậy là thế nào ? - Là tiếng của Du.
- Tình yêu không tồn tại ở thế giới của chúng ta, một nơi chỉ có sự thanh tẩy và hoá kiếp. - Lần này là tiếng của người lạ kia.
- Nhưng... Em yêu chị ấy !
- Cậu chịu đánh mất cơ hội về bên thần chủ quản linh hồn chỉ vì thứ tình yêu vớ vẩn này sao, Nam Phong ?
- Không có sự lựa chọn nào khác sao ạ ?
- Cậu nghĩ rằng có ai đó sẽ cho cậu vừa theo đuổi tình yêu vừa được hoá kiếp thành người sao ?
- Nếu như vậy thì em sẽ chọn tình yêu của mình.
- Cậu điên rồi, điên thật rồi Nam Phong ạ ! Rồi một ngày nào đó cậu cũng sẽ tan biến giống như thứ không khí vô vị kia thôi.
- Em mặc kệ ! - Du quả quyết.
May đứng đó và đã nghe thấy tất cả. Có dòng suy nghĩ chợt len lỏi trong đầu cô lúc này : Cô nghĩ rằng mình đang kìm hãm, bó buộc cơ hội hoá kiếp của Du khi cứ mãi giữ cậu ở bên mình như thế. Có ích kỷ không ? May lùi lại dần, lùi lại dần rồi vấp ngã. Nhưng không còn quan trọng nữa, vì điều quan trọng lúc này là cô biết mình phải làm gì. Thế là điều đầu tiên, May trở về và nằm lại giường như không có việc gì xảy ra.
Và đêm ấy, cũng đã đến kỳ hạn mà Du được trở thành người.
/48
|