Edit: Lục Lam
Ầm ầm, bên ngoài sấm sét nổ vang dội. Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại. Không lâu sau đã có những hạt mưa lác đác rơi.
Thanh Thư bỏ sách xuống, nhìn xuyên qua ô cửa sổ, thấy bầu trời tối tăm xám xịt bên ngoài thì trong lòng có chút lo lắng nói: "Trời sắp mưa rồi, không biết bà ngoại có mang ô theo không?"
Kiều Hạnh cười nói: "Tiểu thư đừng lo lắng, lão phu nhân ngồi xe ngựa sẽ không bị dính mưa đâu. Cho dù không mang ô, trong tiệm cũng có mà."
Cơn mưa này không kéo dài, gần nửa canh giờ đã tạnh.
Kiều Hạnh thấy Thanh Thư đã viết mười chữ lớn, vừa cười vừa nói: "Tiểu thư, sân nhỏ cũng đã dọn dẹp xong, người có muốn qua xem hay không?"
Thanh Thư lắc đầu: "Đợi lát nữa rồi đi!" Nàng dự định viết thêm mười con chữ lớn nữa.
Mặc dù Vô Trần đại sư nói nàng đã được khai chiếu, nhưng nàng tự biết rõ lai lịch của mình. Tư chất nàng vốn dĩ bình thường, bây giờ học được nhanh như vậy, một là nàng có tư duy của người trưởng thành, hai là chỉ mới học những thứ đơn giản.
Kiều Hạnh cười nói: "Tiểu thư, Chung ma ma nói tiểu thư còn nhỏ tuổi không nên luyện viết chữ quá nhiều, nếu không các ngón tay của tiểu thư sẽ bị biến dạng đấy." Cô nương gia, nếu ngón tay bị biến dạng quá sẽ khó nhìn. Sau này ra ngoài giao lưu, người khác sẽ cười cho đấy.
Thanh Thư bất đắc dĩ đành phải bỏ bút lông xuống: "Vậy chúng ta đến viện Tử Đằng xem một chút đi!" Cái sân nhỏ kia đã được Thanh Thư đổi tên thành viện Tử Đằng.
Viện Tử Đằng đã được thu dọn xong, bên trong cũng đã xông hương mấy lần, bất cứ lúc nào Thanh Thư cũng có thể vào ở.
Kiều Hạnh nói: "Tiểu thư, nếu có chỗ nào không thích, có thể cho người sửa ngay bây giờ."
Thanh Thư lắc đầu nói: "Không cần, thế này rất tốt. Giờ mùi quá nồng rồi, dặn các nàng đừng có xông hương nữa." Mùi hương này quá nồng, nàng ngửi thấy hơi khó chịu.
Tùy tiện nhìn một lúc, rồi Thanh Thư đi ra ngoài. Bởi vì vừa mới mưa xong, trên những đóa hoa Tử Đằng trong sân còn đọng những giọt nước.
Hoa Tử Đằng này nhúng trứng trộn bột mì rồi chiên ngập dầu hay luộc sơ với nước, đều rất ngon. Chẳng qua Thừa Phong huyện không có cách ăn này, mà nàng cũng không thể nói. Vì vậy, Thanh Thư nhìn thấy sân viện đầy hoa Tử Đằng cũng chỉ có thể thầm than đáng tiếc.
(Truyện đã được mình chỉnh sửa lại nhân xưng, các bạn vào bachngocsach.com để đọc được bản gốc đầy đủ và chất lượng nhất nhé!)
Kiều Hạnh cười nói: "Tiểu thư, chúng ta đi dạo vườn hoa một chút đi!" Cố lão phu nhân thấy Thanh Thư quá chăm chỉ, sợ nàng chăm chỉ quá mức làm tổn thương mắt và tay, vì vậy, lén dặn dò Kiều Hạnh dẫn Thanh Thư đi dạo bên ngoài nhiều một chút.
Thanh Thư gật đầu.
Vườn hoa của Cố gia có không ít hoa cỏ, cây cối, nhưng đều là những chủng loại thông thường.
Thanh Thư nhìn thấy cúc Họa Mi đang trong kỳ nở rộ bèn đi tới ngắt một ít, dự định trưng trong phòng.
Ngắt được một bó lớn cúc Họa Mi, Thanh Thư bèn đi về. Khi đến lối vào hoa viên, Kiều Hạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư, Đại thiếu gia đang đến."
Cố Phú Quý vô cùng sợ Cố lão phu nhân, nơi nào có Cố lão phu nhân thì sẽ không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Vì vậy mấy ngày này ở Cố gia, đây vẫn là lần đầu Thanh Thư nhìn thấy hắn.
Lúc nhìn thấy Cố Phú Quý, Thanh Thư hơi sững sờ. Mặc dù khi nhắc đến hắn nha hoàn đều nói hắn béo, nhưng không ngờ tới Cố Phú Quý lại béo giống hệt một cục thịt vậy. So với Cố Phú Quý, nàng kiếp trước còn tính là thon thả.
Chờ đám người đi đến trước mặt, Thanh Thư bèn chào một tiếng biểu ca.
Chịu ảnh hưởng của Viên San Nương, Cố Phú Quý cũng cực kỳ chán ghét Thanh Thư. Thấy bó cúc Họa Mi trong tay nàng, Cố Phú Quý lộ vẻ chán ghét nói: "Nha đầu trộm cắp, trộm vàng bạc châu báu nhà ta chưa tính, bây giờ ngay cả hoa nhà ta cũng trộm."
Thanh Thư tức giận nói: "Ngươi nói ai là nha đầu trộm cắp?"
Nếu cái biệt danh này truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng nàng đã ăn trộm thứ gì. Trên lưng cõng ô danh ăn trộm, đừng nói khảo thí học đường, người khác thấy nàng đều phải tránh xa ba thước.
Cái gì Viên San Nương cũng chiều theo Cố Phú Quý, đến nỗi nuôi dưỡng tính tình hắn thành một tiểu bá vương. Trừ Cố lão phu nhân ra, những người khác hắn đều không để vào mắt.
"Chính là nói ngươi đấy. Mỗi lần tới nhà ta đều bao lớn bao nhỏ mang về, đạo tặc cũng không lợi hại bằng ngươi."
Kiều Hạnh thấy Thanh Thư tức đến nỗi mặt cũng đã xanh lên rồi, vội nói: "Đại Thiếu Gia, sao người có thể nói tiểu thư là kẻ trộm hả? Những thứ kia đều là lão phu nhân mua cho biểu tiểu thư."
Cố Phú Quý đã quen thói ngang ngược, há có thể để yên cho Kiều Hạnh chỉ trích hắn: "Ngân Bàn, đánh cho ta, đánh cho nó nói không nên lời mới thôi."
Nha hoàn kia có chút chần chừ.
Cố Phú Quý nổi giận: "Ngươi dám không nghe theo lời bản thiếu gia ta nói, khi về ta bảo mẹ ta bán ngươi đi."
Bị bán đi, sao có thể có kết cục tốt. Nha hoàn tên Ngân Bàn này chỉ có thể cắn răng tiến lên trước: "Kiều Hạnh muội muội, đắc tội."
Dù Kiều Hạnh nhỏ hơn hai tuổi so với Ngân Bàn, nhưng khi ở quê nàng đã làm quen việc nhà nông nên sức lực rất lớn, rất nhanh Ngân Bàn đã yếu thế.
Cố Phú Quý cảm thấy mất mặt, nói: "Ngân Hồng, ngươi lên hỗ trợ. Nếu như hai người các ngươi không đánh ngã được nó, ta sẽ bán hết hai người các ngươi."(Truyện đã được mình chỉnh sửa lại nhân xưng, các bạn vào bachngocsach.com để đọc được bản gốc đầy đủ và chất lượng nhất nhé!)
Hai người đánh một người, rất nhanh Kiều Hạnh đã rơi vào thế bất lợi.
Cố Phú Quý dương dương đắc ý nhìn Thanh Thư, nói: "Nha đầu trộm cắp, biết điều thì nhanh về đi. Nếu không, lần sau sẽ không chỉ là đánh..."
Vốn ban đầu Thanh Thư luôn nghĩ cách chọc giận Viên San Nương, hôm nay Cố Phú Quý tự dâng tới cửa, cơ hội tốt như vậy sao nàng có thể bỏ qua.
Thanh Thư đẩy Cố Phú Quý ngã xuống đất, sau đó tát hắn một cái. Vừa đánh, Thanh Thư vừa mắng: "Ngươi mới là kẻ trộm, cả nhà các ngươi đều là kẻ trộm."
Cố Phú Quý có hơi ngây người khi bị đánh, chủ yếu là do ở nhà không ai dám trêu chọc hắn, bị đánh thì càng là lần đầu.
Trên mặt nóng rát, hắn đau đến nỗi oa một tiếng khóc rống lên: "Cứu mạng a, giết người."
Ngân Bàn và Ngân Hồng thấy Cố Phú Quý bị đánh đến nỗi không có sức đánh lại, vội vàng buông Kiều Hạnh ra tới cứu hắn.
Thanh Thư chỉ mới bốn tuổi, còn nhỏ lại không có sức lực. Nếu không phải dùng kỹ xảo, sao có thể đánh thắng được Cố Phú Quý.
Dĩ nhiên, cũng là do Cố Phú Quý quá kinh hãi. Nếu không, chỉ bằng thân mình hắn thôi Thanh Thư cũng không thể chiếm lợi được.
Cố Phú Quý ôm chặt bản mặt bị đánh cho xanh xanh tím tím lại, lớn tiếng hét lên: "Ngân Bàn, Ngân Hồng, các ngươi bắt con nha đầu trộm cắp này lại cho ta."
Dù cho Ngân Bàn cùng Ngân Hồng lá gan lớn bằng trời thì hai người cũng không dám động tới Thanh Thư. Bọn họ dám đánh Kiều Hạnh, đó là bởi vì tất cả mọi người đều là nha hoàn, cho dù lão phu nhân trách tội, nhiều lắm cũng chỉ mắng một trận rồi trừ mấy tháng tiền lương. Nhưng biểu tiểu thư là tâm can của lão phu nhân, một đầu ngón tay bọn họ cũng không dám động.
Thấy hai người đứng im bất động, Cố Phú Quý tức giận thở phì phì: "Nếu các ngươi không nghe lời ta, ta sẽ bán các ngươi vào trong kỹ viện."
Dù cho bị đe dọa như vậy, Ngân Bàn và Ngân Hồng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Nếu dám đánh biểu tiểu thư, không đợi bị bán vào kỹ viện, các nàng đã bị lão phu nhân đánh chết.
Thanh Thư cũng hết chỗ nói rồi. Loại lời nói bán vào kỹ viện này mà cũng nói ra được, có thể thấy Cố Phú Quý đã hoàn toàn bị dạy hư rồi. Cũng may bà ngoại không thích Cố Phú Quý, nếu không chắc chắn sẽ vì thế mà lo lắng.
Không sai bảo được hai đứa nha hoàn, Cố Phú Quý chỉ vào Thanh Thư nói: "Ngươi chờ đó cho ta."
Thanh Thư nhìn bóng lưng Cố Phú Quý cười lạnh, béo như vậy, trái lại chạy rất nhanh.
Kiều Hạnh hơi sốt ruột nói: "Tiểu thư, chắc chắn đại thiếu gia đi tìm đại phu nhân. Cô nương, chúng ta cũng tranh thủ thời gian mau đi tìm lão phu nhân đi."
Thanh Thư lắc đầu nói: "Mấy chữ lớn của ta còn chưa viết xong đây! Đi, trở về viết chữ."
Nàng ước gì Viên San Nương đến tìm nàng tính sổ, chỉ sợ bà ta không đến.
Ầm ầm, bên ngoài sấm sét nổ vang dội. Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại. Không lâu sau đã có những hạt mưa lác đác rơi.
Thanh Thư bỏ sách xuống, nhìn xuyên qua ô cửa sổ, thấy bầu trời tối tăm xám xịt bên ngoài thì trong lòng có chút lo lắng nói: "Trời sắp mưa rồi, không biết bà ngoại có mang ô theo không?"
Kiều Hạnh cười nói: "Tiểu thư đừng lo lắng, lão phu nhân ngồi xe ngựa sẽ không bị dính mưa đâu. Cho dù không mang ô, trong tiệm cũng có mà."
Cơn mưa này không kéo dài, gần nửa canh giờ đã tạnh.
Kiều Hạnh thấy Thanh Thư đã viết mười chữ lớn, vừa cười vừa nói: "Tiểu thư, sân nhỏ cũng đã dọn dẹp xong, người có muốn qua xem hay không?"
Thanh Thư lắc đầu: "Đợi lát nữa rồi đi!" Nàng dự định viết thêm mười con chữ lớn nữa.
Mặc dù Vô Trần đại sư nói nàng đã được khai chiếu, nhưng nàng tự biết rõ lai lịch của mình. Tư chất nàng vốn dĩ bình thường, bây giờ học được nhanh như vậy, một là nàng có tư duy của người trưởng thành, hai là chỉ mới học những thứ đơn giản.
Kiều Hạnh cười nói: "Tiểu thư, Chung ma ma nói tiểu thư còn nhỏ tuổi không nên luyện viết chữ quá nhiều, nếu không các ngón tay của tiểu thư sẽ bị biến dạng đấy." Cô nương gia, nếu ngón tay bị biến dạng quá sẽ khó nhìn. Sau này ra ngoài giao lưu, người khác sẽ cười cho đấy.
Thanh Thư bất đắc dĩ đành phải bỏ bút lông xuống: "Vậy chúng ta đến viện Tử Đằng xem một chút đi!" Cái sân nhỏ kia đã được Thanh Thư đổi tên thành viện Tử Đằng.
Viện Tử Đằng đã được thu dọn xong, bên trong cũng đã xông hương mấy lần, bất cứ lúc nào Thanh Thư cũng có thể vào ở.
Kiều Hạnh nói: "Tiểu thư, nếu có chỗ nào không thích, có thể cho người sửa ngay bây giờ."
Thanh Thư lắc đầu nói: "Không cần, thế này rất tốt. Giờ mùi quá nồng rồi, dặn các nàng đừng có xông hương nữa." Mùi hương này quá nồng, nàng ngửi thấy hơi khó chịu.
Tùy tiện nhìn một lúc, rồi Thanh Thư đi ra ngoài. Bởi vì vừa mới mưa xong, trên những đóa hoa Tử Đằng trong sân còn đọng những giọt nước.
Hoa Tử Đằng này nhúng trứng trộn bột mì rồi chiên ngập dầu hay luộc sơ với nước, đều rất ngon. Chẳng qua Thừa Phong huyện không có cách ăn này, mà nàng cũng không thể nói. Vì vậy, Thanh Thư nhìn thấy sân viện đầy hoa Tử Đằng cũng chỉ có thể thầm than đáng tiếc.
(Truyện đã được mình chỉnh sửa lại nhân xưng, các bạn vào bachngocsach.com để đọc được bản gốc đầy đủ và chất lượng nhất nhé!)
Kiều Hạnh cười nói: "Tiểu thư, chúng ta đi dạo vườn hoa một chút đi!" Cố lão phu nhân thấy Thanh Thư quá chăm chỉ, sợ nàng chăm chỉ quá mức làm tổn thương mắt và tay, vì vậy, lén dặn dò Kiều Hạnh dẫn Thanh Thư đi dạo bên ngoài nhiều một chút.
Thanh Thư gật đầu.
Vườn hoa của Cố gia có không ít hoa cỏ, cây cối, nhưng đều là những chủng loại thông thường.
Thanh Thư nhìn thấy cúc Họa Mi đang trong kỳ nở rộ bèn đi tới ngắt một ít, dự định trưng trong phòng.
Ngắt được một bó lớn cúc Họa Mi, Thanh Thư bèn đi về. Khi đến lối vào hoa viên, Kiều Hạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư, Đại thiếu gia đang đến."
Cố Phú Quý vô cùng sợ Cố lão phu nhân, nơi nào có Cố lão phu nhân thì sẽ không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Vì vậy mấy ngày này ở Cố gia, đây vẫn là lần đầu Thanh Thư nhìn thấy hắn.
Lúc nhìn thấy Cố Phú Quý, Thanh Thư hơi sững sờ. Mặc dù khi nhắc đến hắn nha hoàn đều nói hắn béo, nhưng không ngờ tới Cố Phú Quý lại béo giống hệt một cục thịt vậy. So với Cố Phú Quý, nàng kiếp trước còn tính là thon thả.
Chờ đám người đi đến trước mặt, Thanh Thư bèn chào một tiếng biểu ca.
Chịu ảnh hưởng của Viên San Nương, Cố Phú Quý cũng cực kỳ chán ghét Thanh Thư. Thấy bó cúc Họa Mi trong tay nàng, Cố Phú Quý lộ vẻ chán ghét nói: "Nha đầu trộm cắp, trộm vàng bạc châu báu nhà ta chưa tính, bây giờ ngay cả hoa nhà ta cũng trộm."
Thanh Thư tức giận nói: "Ngươi nói ai là nha đầu trộm cắp?"
Nếu cái biệt danh này truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng nàng đã ăn trộm thứ gì. Trên lưng cõng ô danh ăn trộm, đừng nói khảo thí học đường, người khác thấy nàng đều phải tránh xa ba thước.
Cái gì Viên San Nương cũng chiều theo Cố Phú Quý, đến nỗi nuôi dưỡng tính tình hắn thành một tiểu bá vương. Trừ Cố lão phu nhân ra, những người khác hắn đều không để vào mắt.
"Chính là nói ngươi đấy. Mỗi lần tới nhà ta đều bao lớn bao nhỏ mang về, đạo tặc cũng không lợi hại bằng ngươi."
Kiều Hạnh thấy Thanh Thư tức đến nỗi mặt cũng đã xanh lên rồi, vội nói: "Đại Thiếu Gia, sao người có thể nói tiểu thư là kẻ trộm hả? Những thứ kia đều là lão phu nhân mua cho biểu tiểu thư."
Cố Phú Quý đã quen thói ngang ngược, há có thể để yên cho Kiều Hạnh chỉ trích hắn: "Ngân Bàn, đánh cho ta, đánh cho nó nói không nên lời mới thôi."
Nha hoàn kia có chút chần chừ.
Cố Phú Quý nổi giận: "Ngươi dám không nghe theo lời bản thiếu gia ta nói, khi về ta bảo mẹ ta bán ngươi đi."
Bị bán đi, sao có thể có kết cục tốt. Nha hoàn tên Ngân Bàn này chỉ có thể cắn răng tiến lên trước: "Kiều Hạnh muội muội, đắc tội."
Dù Kiều Hạnh nhỏ hơn hai tuổi so với Ngân Bàn, nhưng khi ở quê nàng đã làm quen việc nhà nông nên sức lực rất lớn, rất nhanh Ngân Bàn đã yếu thế.
Cố Phú Quý cảm thấy mất mặt, nói: "Ngân Hồng, ngươi lên hỗ trợ. Nếu như hai người các ngươi không đánh ngã được nó, ta sẽ bán hết hai người các ngươi."(Truyện đã được mình chỉnh sửa lại nhân xưng, các bạn vào bachngocsach.com để đọc được bản gốc đầy đủ và chất lượng nhất nhé!)
Hai người đánh một người, rất nhanh Kiều Hạnh đã rơi vào thế bất lợi.
Cố Phú Quý dương dương đắc ý nhìn Thanh Thư, nói: "Nha đầu trộm cắp, biết điều thì nhanh về đi. Nếu không, lần sau sẽ không chỉ là đánh..."
Vốn ban đầu Thanh Thư luôn nghĩ cách chọc giận Viên San Nương, hôm nay Cố Phú Quý tự dâng tới cửa, cơ hội tốt như vậy sao nàng có thể bỏ qua.
Thanh Thư đẩy Cố Phú Quý ngã xuống đất, sau đó tát hắn một cái. Vừa đánh, Thanh Thư vừa mắng: "Ngươi mới là kẻ trộm, cả nhà các ngươi đều là kẻ trộm."
Cố Phú Quý có hơi ngây người khi bị đánh, chủ yếu là do ở nhà không ai dám trêu chọc hắn, bị đánh thì càng là lần đầu.
Trên mặt nóng rát, hắn đau đến nỗi oa một tiếng khóc rống lên: "Cứu mạng a, giết người."
Ngân Bàn và Ngân Hồng thấy Cố Phú Quý bị đánh đến nỗi không có sức đánh lại, vội vàng buông Kiều Hạnh ra tới cứu hắn.
Thanh Thư chỉ mới bốn tuổi, còn nhỏ lại không có sức lực. Nếu không phải dùng kỹ xảo, sao có thể đánh thắng được Cố Phú Quý.
Dĩ nhiên, cũng là do Cố Phú Quý quá kinh hãi. Nếu không, chỉ bằng thân mình hắn thôi Thanh Thư cũng không thể chiếm lợi được.
Cố Phú Quý ôm chặt bản mặt bị đánh cho xanh xanh tím tím lại, lớn tiếng hét lên: "Ngân Bàn, Ngân Hồng, các ngươi bắt con nha đầu trộm cắp này lại cho ta."
Dù cho Ngân Bàn cùng Ngân Hồng lá gan lớn bằng trời thì hai người cũng không dám động tới Thanh Thư. Bọn họ dám đánh Kiều Hạnh, đó là bởi vì tất cả mọi người đều là nha hoàn, cho dù lão phu nhân trách tội, nhiều lắm cũng chỉ mắng một trận rồi trừ mấy tháng tiền lương. Nhưng biểu tiểu thư là tâm can của lão phu nhân, một đầu ngón tay bọn họ cũng không dám động.
Thấy hai người đứng im bất động, Cố Phú Quý tức giận thở phì phì: "Nếu các ngươi không nghe lời ta, ta sẽ bán các ngươi vào trong kỹ viện."
Dù cho bị đe dọa như vậy, Ngân Bàn và Ngân Hồng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Nếu dám đánh biểu tiểu thư, không đợi bị bán vào kỹ viện, các nàng đã bị lão phu nhân đánh chết.
Thanh Thư cũng hết chỗ nói rồi. Loại lời nói bán vào kỹ viện này mà cũng nói ra được, có thể thấy Cố Phú Quý đã hoàn toàn bị dạy hư rồi. Cũng may bà ngoại không thích Cố Phú Quý, nếu không chắc chắn sẽ vì thế mà lo lắng.
Không sai bảo được hai đứa nha hoàn, Cố Phú Quý chỉ vào Thanh Thư nói: "Ngươi chờ đó cho ta."
Thanh Thư nhìn bóng lưng Cố Phú Quý cười lạnh, béo như vậy, trái lại chạy rất nhanh.
Kiều Hạnh hơi sốt ruột nói: "Tiểu thư, chắc chắn đại thiếu gia đi tìm đại phu nhân. Cô nương, chúng ta cũng tranh thủ thời gian mau đi tìm lão phu nhân đi."
Thanh Thư lắc đầu nói: "Mấy chữ lớn của ta còn chưa viết xong đây! Đi, trở về viết chữ."
Nàng ước gì Viên San Nương đến tìm nàng tính sổ, chỉ sợ bà ta không đến.
/104
|