Nhà Có Chó Dữ

Chương 9

/87


Thước Nhã gõ gõ cánh cửa phòng tổng tài, đẩy cửa đi vào: "Tổng tài, Đường Tư Nam đã tới rồi."

"Mời cậu ta vào đi." Uông Phong Lân hít sâu một hơi, ngày hôm qua sau khi ở chung thân mật, hôm nay lần đầu tiên mới có thể nhìn y thật kĩ lưỡng bằng ánh mắt của con người nha.

Đường Tư Nam đi vào phòng làm việc của Uông Phong Lân, bao nhiêu năm nay đều là nhìn thấy anh qua các phương tiện truyền thông, rốt cuộc cũng được gặp trực tiếp rồi.

Thước Nhã xoay người đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Hai người kia đang làm cái gì, mắt to trừng mắt nhỏ sao, không phải là đi phỏng vấn sao? Chẳng lẽ là đã biết nhau từ trước?

"Lại đây ngồi đi!" Lấy ngữ khí của tổng tài nói chuyện cùng với y có chút không quen, Uông Phong Lân cảm giác được bản thân thậm chí còn có ý nghĩ nhảy đến vồ lấy y rồi liếm lên mặt, thật may là có cái bàn làm việc to đùng cản lại.

"Cảm ơn, Uông tổng." Tư Nam lễ phép gật đầu, anh quả nhiên rất anh tuấn, hơn nữa còn rất có khí thế.

"Không cần khách sáo." Uông Phong Lân trong lòng ép buộc bản thân phải nghiêm túc, "Tôi có xem qua hồ sơ của cậu, học quản trị kinh doanh tại Mĩ sao?"

"Đúng vậy, Uông tổng."

"Không cần câu nệ như vậy, gọi tôi Phong Lân là được rồi." Kì thật đã quen mi gọi ta là A Kim rồi.

"Oh." Cứ là lạ thế nào ấy, tại sao lại cảm giác ánh mắt anh nhìn mình rất quen thuộc nhỉ?

"Cộc, cộc, cộc." Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

"Vào đi." Uông Phong Lân lên tiếng.

"Phong Lân, cậu có khách à?" Tu đẩy cửa đi vào.

"Không sao, đây là Đường Tư Nam tôi đã nói qua với cậu." Uông Phong Lân chỉ vào Tư Nam rồi nói với Tu.

"Oh." Tu nhìn Đường Tư Nam một lượt từ trên xuống dưới, nhìn thật là đẹp nha, quả thực còn muốn đẹp hơn so với phụ nữ, chẳng lẽ... Tu đưa ánh mắt dò hỏi về phía Uông Phong Lân.

"Tư Nam, đây là Tu Đức Uy, trợ lí cũng là bạn tốt nhất của tôi." Uông Phong Lân hướng Tư Nam giới thiệu Tu, "Nếu như cậu tới làm, sẽ có rất nhiều việc phải học hỏi kinh nghiệm của cậu ta."

Tư Nam lễ phép gật đầu chào Tu. "Chào anh Tu."

"Chào cậu, không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Tu cũng được." Tu cũng gật đầu với y, sau đó quay sang Uông Phong Lân, "Chuyện mà cậu dặn dò..." kéo dài lời ra một chút, ý hỏi Uông Phong Lân đang có người ngoài thì có vấn đề gì không?

"Không sao, cậu nói đi, Tư Nam không phải người ngoài." Y tất nhiên không phải là người ngoài rồi, y là chủ nhân của tôi a! Uông Phong Lân bất đắc dĩ nhớ tới.

"Tôi điều Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ từ Kì Lân Vệ tới bảo vệ cậu!" Tu Đức Uy chỉ hai gã đàn ông mặc y phục màu đen phía sau, "Ngoài ra, điều một y tá từ bệnh viện của Lâm cho cậu, tuyệt đối có thể tín nhiệm, nghe nói là em họ của cậu ta."

Uông Phong Lân gật đầu: "Nói với Lâm, hai tháng sau tôi nhất định sẽ mời cậu ta ăn cơm."

"Được." Tu gật đầu, thuận tiện liếc mắt nhìn Đường Tư Nam một cái, "Tôi ra ngoài trước."

"Uh."

Thì ra người xung quanh cũng gọi anh là Phong Lân, thật sự là một tổng tài không hề làm ra vẻ mà. Tư Nam thầm nghĩ ngợi.

"Được rồi, Tư Nam, như thế này: Tu là trợ lí của tôi, công việc của cậu ấy rất nhiều, cho nên tôi muốn tìm một người có thể chia sẻ công việc với cậu ấy. Thân thể tôi dạo này không ổn định..." Bởi vì ta còn phải làm chó cưng của mi, "Có thể sẽ bị lâm vào trạng thái hôn mê thường xuyên, cho nên tôi muốn tìm một người có thể tin cậy đảm nhận vị trí này. Tôi biết Đường Chính Sâm ba cậu là tổng giám đốc chi nhánh của công ti, làm việc rất chăm chỉ, là người tốt. Đường Tư Viễn anh cậu là giám đốc truyền thông, cũng rất có năng lực. Cho nên tôi nghĩ, cậu có thể đảm nhận vị trí này."

"Tôi sẽ làm hết sức, Uông tổng, oh, Phong Lân!" Tư Nam lộ ra nụ cười rạng rỡ đáng yêu.

Thật sự là đáng yêu, quả nhiên cho dù đổi sang góc nhìn của người rồi, vẫn cảm giác thấy y rất đáng yêu, Uông Phong lân nghĩ ngợi, khóe miệng cũng không khỏi cong lên thành một nụ cười: "Còn nữa, tôi nghe nói nhà cậu có nuôi chó à?"

"Cái này anh cũng biết à?" Tư Nam khó tin nhìn Uông Phong Lân.

"Trong lúc tôi hôn mê, có thể sẽ có vài kẻ muốn lên đây gây chuyện lộn xộn, cậu có thể mang chó cưng của cậu đi làm, để bảo vệ chỗ này được an toàn."

Mang A Kim tới chỗ này? Y có nghe lộn không vậy? Hay là Uông Phong Lân trước mặt bị tai nạn xe nên não bị hư rồi? Anh đã có hai đại cao thủ từ Kì Lân Vệ bảo vệ rồi mà! Kì Lân Vệ chính là công ti bảo vệ rất nổi danh những năm gần đây, nghe nói vệ sĩ của Kì Lân Vệ còn lợi hại hơn cả tổ cảnh sát tinh anh chuyên bảo vệ nhân chứng nữa.

Uông Phong Lân gật gật đầu: "Tôi nói thật, không phải nói giỡn đâu. Tốt nhất, ngày mai có thể thấy cậu tới nhận việc. Đương nhiên, A Kim có tới hay không, cũng có thể nhìn xem nó có tình nguyệt hay không nữa!" Nếu ta không muốn đi, mi không cần phải lôi ta tới đây, miễn bớt phiền toái.

"Oh, được." Tư Nam gật đầu.

Tư Nam đi rồi, đem tất cả những chuyện cần chú ý dặn dò lại Tu một lần nữa, Uông Phong Lân đi tới phòng nghỉ ngơi của mình. Nhân viên đã an bài tốt một cái giường để cho hắn muốn hôn mê lúc nào cũng được, y tá cũng chuẩn bị tốt máy hỗ trợ hô hấp cùng dịch truyền dinh dưỡng, vệ sĩ cũng đã có mặt. Uông Phong Lân duỗi chân duỗi tay bất đắc dĩ, nhìn lại thời gian cũng không còn sớm nữa, mình cũng đã dùng hết bảy giờ rồi, nếu mà bây giờ còn chưa quay về, Tư Nam về tới nhà thì sợ không kịp nữa.

Mạnh Ba nhìn Uông Phong Lân đi lại giường hỏi: "Uông tổng, anh muốn ngủ sao?"

Uông Phong Lân gật đầu: "Không biết tôi sẽ ngủ bao lâu nữa, cần phải đề phòng ai, tôi nghĩ Tu cũng đã dặn dò các người rồi."

Mạnh Ba gật đầu.

Uông Phong Lân nhìn y tá bên cạnh mình một chút, nhìn bảng tên trên ngực của cô: "Cô là em họ của Lâm? Phiên Gia?"

Y tá chỉnh lại bảng tên trên ngực: "Tôi là Phan Già, không phải Phiên Gia!"

Phan Già? Lâm nói có thể gọi cô là Phiên Gia." Uông Phong Lân cười, nhìn bộ dáng cô y tá nhỏ chẳng hề tươi cười trước mắt này.

Tùy tiện mi. Dù sao bị gọi là Phiên Gia riết cũng thành quen. "Tôi không vấn đề gì."

"Tốt lắm, Phiên Gia MM, tôi liền đem bản thân mình giao cho cô đây!" Uông Phong Lân mỉm cười nằm ra giường, "Tôi muốn ngủ, các người cứ ra ngoài trước đi, năm phút sau thì hãy vào lại."

Ba người đi ra ngoài.

Nhắm mắt lại, lẩm bẩm lầm bầm: "Không biết buổi tối hôm nay có thịt kho tàu không nữa! "Gạo lức!"

Chương 2.2

Mở mắt ra lại, quả nhiên là đang nằm trong rương ở tầng hầm, trở thành con chó vừa già vừa to A Kim lụm cụm bò ra khỏi rương, lặng lẽ đi lên cầu thang.

"Mẹ ơi, A Kim đâu?" Thanh âm của Tư Nam.

"Mẹ không thấy, chắc là lại chạy ra ngoài chơi rồi, không cần lo đâu."

Phải trở về thật nhanh! Uông Phong Lân nghĩ. Nghe thấy bước chân Tư Nam đi qua đoạn hành lang này, mới lặng lẽ lắc mình đi ra khỏi tầng hầm, sau đó chạy đến một hướng khác.

"Gâu!" (Ta ở đây!) nhìn thấy Tư Nam từ ngoài sân chạy lại, A Kim thở phì phò liền xông tới, bổ nhào vào Tư Nam, hai chân trước vừa vặn đặt trên ngực Tư Nam, sau đó thì liếm lấy liếm để lên mặt y.

Đột nhiên vị vồ lấy Tư Nam còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị liếm tới mặt mũi dính đầy nước miếng: "Ha ha, A Kim, cục cưng tại sao lại hưng phấn vậy? Cục cưng mới đi đâu về? Nam thật là lo lắng cho cục cưng nha!"

"Gâu gâu!" (Mới rồi chẳng phải mi gặp ta sao!) thật đúng là càng nhìn càng đáng yêu mà, lúc nãy trong phòng làm việc, ta đã muốn vồ lấy mi rồi, cho nên chẳng thể chờ được mà trở về gặp mi nha.

"A Kim, đừng náo loạn nữa, mày lại bôi bẩn hết quần áo của Tư Nam rồi!" Mẹ Đường buồn cười nhìn một người một chó đang lăn lộn trên mặt đất.

"Gâu!" (Được rồi!) dụi dùi đầu vào cổ Tư Nam rồi lại dụi dụi, cọ cọ rồi lại cọ cọ, Uông Phong Lân sau đó mới chịu đứng dậy, ngoắc ngoắc đuôi chạy lên lầu, nhìn Tư Nam cũng chưa chịu cùng đi lên, vì vậy quay đầu lại, "Gâu gâu!" (Cùng đi tắm nào!)

"A Kim, cục cưng muốn đi đâu?" Tư Nam đứng yên tại chỗ, cũng không có theo A Kim lên lầu.

"Gấu!" (Tắm rửa a!)

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài sân chơi một chút, còn sớm mà!"

"Gấu!" (Được rồi!) Không sao cả, buổi tối cùng nhau tắm cũng được.

Tư Nam ngồi trên bãi cỏ trong sân, chó cưng A Kim kia vừa to vừa cao kia rất không hình tượng dựa vào bên người y.

"Mặt trời lặn rồi." Tư nam bình thản nói.

"Gâu!" (Chả phải ngày nào cũng vậy sao?)

"Có một quyển sách tên là <>, trong đó nói rằng có một nơi người ta rất thích nhìn mặt trời lặn." Tư Nam nheo hai mắt lại nhìn lên bầu trời, "Tinh cầu của Hoàng tử bé rất nhỏ, nếu như cậu muốn nhìn mặt trời lặn, chỉ cần đem ghế đi tới phía trước một bước là được, một ngày cậu ấy có thể nhìn mặt trời lặn 43 lần."

"Gấu?" (43 lần? Đúng là thật thảm thương nha!) ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt tuấn mĩ nọ, Uông Phong Lân hoảng hốt nhìn thấy nơi trong ánh mắt trong veo kia lại ngập tràn bi thương, mi cũng bi thương sao? Trong buổi chiều tà, Tư Nam giống như là hóa thân của Hoàng tử bé.

/87

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status