"Uh," Uông Phong Lân gật đầu, "Không nỡ xa A Kim à?"
"Đúng vậy!" Tư Nam đem quả táo đã gọt vỏ đặt xuống bên cạnh, "Tóc với tay của anh cho cảm giác tệ hơn của A Kim rất là nhiều!"
"Nhưng da anh rờ cũng được lắm mà!" Uông Phong Lân cố ý vén áo ra một chút.
"A Kim sẽ cùng em chơi ném đĩa!" Tư Nam đem một miếng táo nhỏ nhét vào trong miệng Uông Phong Lân rồi nói tiếp.
"Anh cũng vậy mà! Chỉ cần em không bắt anh dùng miệng chụp lấy!" Nhấm nháp miếng táo, Uông Phong Lân nói ú ớ không rõ.
"A Kim làm sai, có thể phạt nó đứng, phạt anh đứng cũng chẳng có gì vui!" Tư Nam tiếp tục oán niệm.
"Vậy em có thể phạt anh cái gì nè!" Uông Phong Lân lời vừa trôi ra khỏi miệng thì phát hiện ý cười trong đáy mắt của Tư Nam, chỉ muốn nuốt lại những gì mình vừa nói ra.
"Đây là anh nói nha." Tư Nam lập tức chộp lấy lời của anh, "Sau này, anh mà chọc em mất hứng thì sẽ phạt anh trồng cây chuối!"
"Làm!" Nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh nắng tươi hồng kia, trồng cây chuối thì tính là cái gì! Uông Phong Lân âm thầm nghĩ tới, hơn nữa, chờ khi cơ thể mình hồi phục trở lại, há há, có thể... Ánh mắt lại lượn lờ trên người Tư Nam.
"Ít nghĩ bậy lại một chút cho em có được không!" Nhìn ánh mắt kia của anh như là đang muốn lột da sống rồi ăn tươi mình, Tư Nam làm sao có thể không biết anh đang nghĩ tới cái gì chứ, lại nhét một miếng táo vào trong miệng anh, "Ăn táo nào!"
"Em khi nào thì mới dọn qua ở với anh vậy?" Uông Phong Lân hỏi.
"Em mới không cần!" Tư Nam lắc đầu, "Anh thích nhà của em như vậy, không bằng anh dọn đến nhà em đi!"
"Ý của em có phải là muốn kết hôn với anh sao?" Uông Phong Lân giả bộ thẹn thùng hỏi.
"Ha ha, anh quên rồi hả, vợ của em chính là A Kim nha?" Tư Nam cười.
Chẳng lẽ muốn anh làm thiếp à? Người ta không chịu đâu!" Uông Phong Lân bắt đầu giả bộ phụ nữ, nhõng nhẽo.
"Phong Lân, Tư Nam!" Tu đẩy cửa ra một chút, tự nhiên nhìn thấy Uông Phong Lân giả bộ bộ dáng nương nương, đứng hình ngay ngoài cửa, chợt nghiêm mặt, "Tỉnh Thượng Đan đang ở một phòng trên tầng hai mươi bảy của khách sạn Tư Thịnh, đang ồn ào đòi tự tử!"
"Tự tử?" Uông Phong Lân hỏi, "Tại sao?"
"Bởi vì lão tổng tài đã chính thức đưa ra lời từ hôn với bên nhà Tỉnh Thượng rồi!" Tu mở miệng giải thích, nhưng trong lòng vẫn còn đang rất kinh dị --- mình vừa rồi thấy Uông Phong Lân giả nương nương nũng nịu với Tư Nam nha? Hay là hoa mắt rồi?
"Chính cô ta nói sẽ chủ động từ hôn, lại còn quậy phá gì nữa?" Uông Phong Lân cau mày.
"Cô ta nói muốn gặp cậu." Tu thở dài, tốt nhất là quên cái vấn đề rối rắm kia đi, cho dù Phong Lân có ở phía dưới đi chăng nữa, cậu ta vẫn là bạn tốt kiêm ông chủ của mình!
"Yêu có chết hay không!" Uông Phong Lân hừ lạnh một tiếng, quay đầu, thay bằng nụ cười đáng yêu: "Tư Nam, anh còn muốn ăn táo của em!"
Tư Nam lại đút một miếng táo vào trong miệng của anh.
Tu thì phải lấy tay giữ cằm lại, tránh cho cằm rơi xuống đất: "Bây giờ lão tổng tài cùng phu nhân đã ở bên đó rồi, Tỉnh Thượng Bình cũng đã đến."
Uông Phong Lân nhìn đồng hồ một chút: "Mẹ tôi cũng đến sao? Ôi... xem ra, tôi cũng chỉ có thể hi sinh thời gian cho giấc ngủ quí báu đi nhìn một chút rồi!"
Tư Nam đưa quả táo đã gọt xong qua cho anh: "Vậy anh đi đi, em về phòng làm việc trước."
"Em đi với anh đi, ở đây giao cho Tu là tốt rồi." Uông Phong Lân chớp chớp mắt nhìn Tư Nam.
"Tôi nghĩ cô ta cũng không dám nhảy xuống đâu, hai người cứ từ từ mà thương lượng!" Tu nhìn khinh bỉ, Phong Lân vốn là người nằm dưới, cái này làm cho hắn muốn quay về phòng từ từ tiêu hóa từng chút một.
Nhìn Tu đi ra ngoài, Tư Nam cười đứng dậy đỡ Uông Phong Lân xuống giường: "Anh xong hết rồi, Tu bị bộ dạng nương nương của anh dọa chết rồi!"
"Anh mặc kệ đó!" Uông Phong Lân dựa đầu vào ngực Tư Nam, "Chỉ cần em thích là tốt rồi!"
"Ôi... Anh thật là nhiễm rất nhiều thói quen của A Kim!" Tư Nam dìu anh đứng dậy, "Để cho Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đưa anh nha, em muốn đưa A Kim về nhà!"
"Tại sao vậy?" Uông Phong Lân nhìn em mà lòng không muốn chút nào.
"Em không có ở bên cạnh anh, anh mới có thể hiểu được thời gian quí giá đến mức nào!" Tư Nam hừ một tiếng, "Không được đem thời gian ra xài hết, lỡ đâu ngày mai có chuyện gì thì không xong đó!"
"Uh, anh biết rồi." Uông Phong Lân gật đầu, "Em làm sao mang A Kim về?"
"Ôm cục cưng xuống dưới, lái xe của anh về!" Tư Nam trả lời.
"Uh, đúng là A Kim hạnh phúc, đều được em ôm!" Uông Phong Lân lại chu môi.
"Anh rảnh quá nha! Anh có biết là A Kim cũng nặng lắm không?" Tư Nam tức giận nắm môi anh anh lại, "Hơn nữa, em cũng không muốn anh dựa vào một chút nào, anh cũng rất nặng!"
" Ô ô ô..." Môi bị nắm không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt vô tội cầu cứu.
"Ha ha." Tư Nam buông tay ra, "Cho nên, anh tốt nhất là đừng có chuyện gì, nhanh khỏe lên biết không, sau đó để cho em dựa vào."
"Biết rồi biết rồi, bảo bối, sau này cũng đến lượt anh cõng em, ôm em." Uông Phong Lân lại tựa đầu dụi vào trên vai Tư Nam, "Ài da, anh bây giờ phải cố gắng hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc khi được em bảo vệ nha!"
"Em đâu có bảo vệ anh?" Tư Nam cười, "Em chỉ bảo vệ A Kim thôi!"
"Nếu không có hạn chế về thời gian, vĩnh viễn có thể đổi qua đổi lại giữa bản thân với A Kim thì tốt rồi!" Uông Phong Lân vuốt ve khuôn mặt của Tư Nam.
Chương 8.2
"Anh không cảm thấy phải gạt người khác rất mệt mỏi sao?" Tư Nam nhìn anh, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của Phong Lân, "Trải qua chuyện An Chi Huyến lần trước, em nghĩ em đã có thể chấp nhận chuyện A Kim sẽ rời đi, sau này chỉ cần có anh là tốt rồi."
"Uh!" Uông Phong Lân hôn khẽ lên gương mặt em, "Vậy em về nhà chờ anh trước nha, anh sẽ về mau thôi!"
"Được." Tư Nam dìu anh ra, giao cho Mạnh Ba, "Chú ý an toàn nha!"
"Uh." Uông Phong Lân gật đầu.
Uông Phong Lân mang theo Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đi đến khách sạn Tư Thịnh.
Tầng hai mươi bảy của khách sạn đã được phong tỏa, Tỉnh Thượng Đan một mình nhốt mình trong phòng, hết thảy tin tức đều dùng điện thoại nội bộ bên trong khách sạn. Ken, Tỉnh Thượng Bình, Uông Thiên Đức cùng mẹ Uông đều ở bên phòng cách vách.
"Này, cô Tỉnh Thượng, cô ngàn vạn lần không nên làm chuyện điên rồi nha, Uông tổng đã tối!" Ken nói vào điện thoại.
"Các người nói láo, anh ta sẽ không tới, anh ta sẽ không tới!" Tỉnh Thượng Đan khàn khàn kêu lên, hoàn toàn không nghe được cái kiểu nhão nhẹt bình thường.
"Tôi tới rồi." Uông Phong Lân cần lấy điện thoại, lạnh lùng mở miệng, "Cô làm như vậy, vui lắm sao?"
"Phong Lân..." Tiếng nói Tỉnh Thượng Đan lập trức trở nên ôn nhu, "Anh tới thật sao?"
"Có chuyện gì, đi ra nói chuyện tử tế, không cần náo loạn nữa." Uông Phong Lân nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ đứng bên cạnh, vỗ vỗ tay bà, "Nhiều người lo lắng cho cô như vậy chính là mục đích của cô sao?"
"Không phải đâu, không phải đâu!" Tỉnh Thượng Đan lo lắng kêu to, "Phong Lân, em muốn nói chuyện với anh, chỉ có em với anh!"
"Cô muốn nói chuyện gì?" Ánh mắt UÔng Phong Lân nhìn về phía Mạnh Ba, ra hiệu bảo hắn ta đi qua xem một chút.
"Chỉ có em với anh, cho em có cơ hội được bên cạnh anh một lần không được sao?" Tỉnh Thượng Đan yêu cầu.
"Được rồi, cô chờ tôi một chút."
"Em chờ anh, Phong Lân, em sẽ chờ anh cả đời" Tỉnh Thượng Đan dùng giọng nói ôn nhu nhất đáp lại.
Uông Phong Lân buông điện thoại, nhìn mọi người: "Ba mẹ, các người trở về đi! Cô ta không có việc gì đâu, con sẽ xử lí."
"Đúng vậy!" Tư Nam đem quả táo đã gọt vỏ đặt xuống bên cạnh, "Tóc với tay của anh cho cảm giác tệ hơn của A Kim rất là nhiều!"
"Nhưng da anh rờ cũng được lắm mà!" Uông Phong Lân cố ý vén áo ra một chút.
"A Kim sẽ cùng em chơi ném đĩa!" Tư Nam đem một miếng táo nhỏ nhét vào trong miệng Uông Phong Lân rồi nói tiếp.
"Anh cũng vậy mà! Chỉ cần em không bắt anh dùng miệng chụp lấy!" Nhấm nháp miếng táo, Uông Phong Lân nói ú ớ không rõ.
"A Kim làm sai, có thể phạt nó đứng, phạt anh đứng cũng chẳng có gì vui!" Tư Nam tiếp tục oán niệm.
"Vậy em có thể phạt anh cái gì nè!" Uông Phong Lân lời vừa trôi ra khỏi miệng thì phát hiện ý cười trong đáy mắt của Tư Nam, chỉ muốn nuốt lại những gì mình vừa nói ra.
"Đây là anh nói nha." Tư Nam lập tức chộp lấy lời của anh, "Sau này, anh mà chọc em mất hứng thì sẽ phạt anh trồng cây chuối!"
"Làm!" Nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh nắng tươi hồng kia, trồng cây chuối thì tính là cái gì! Uông Phong Lân âm thầm nghĩ tới, hơn nữa, chờ khi cơ thể mình hồi phục trở lại, há há, có thể... Ánh mắt lại lượn lờ trên người Tư Nam.
"Ít nghĩ bậy lại một chút cho em có được không!" Nhìn ánh mắt kia của anh như là đang muốn lột da sống rồi ăn tươi mình, Tư Nam làm sao có thể không biết anh đang nghĩ tới cái gì chứ, lại nhét một miếng táo vào trong miệng anh, "Ăn táo nào!"
"Em khi nào thì mới dọn qua ở với anh vậy?" Uông Phong Lân hỏi.
"Em mới không cần!" Tư Nam lắc đầu, "Anh thích nhà của em như vậy, không bằng anh dọn đến nhà em đi!"
"Ý của em có phải là muốn kết hôn với anh sao?" Uông Phong Lân giả bộ thẹn thùng hỏi.
"Ha ha, anh quên rồi hả, vợ của em chính là A Kim nha?" Tư Nam cười.
Chẳng lẽ muốn anh làm thiếp à? Người ta không chịu đâu!" Uông Phong Lân bắt đầu giả bộ phụ nữ, nhõng nhẽo.
"Phong Lân, Tư Nam!" Tu đẩy cửa ra một chút, tự nhiên nhìn thấy Uông Phong Lân giả bộ bộ dáng nương nương, đứng hình ngay ngoài cửa, chợt nghiêm mặt, "Tỉnh Thượng Đan đang ở một phòng trên tầng hai mươi bảy của khách sạn Tư Thịnh, đang ồn ào đòi tự tử!"
"Tự tử?" Uông Phong Lân hỏi, "Tại sao?"
"Bởi vì lão tổng tài đã chính thức đưa ra lời từ hôn với bên nhà Tỉnh Thượng rồi!" Tu mở miệng giải thích, nhưng trong lòng vẫn còn đang rất kinh dị --- mình vừa rồi thấy Uông Phong Lân giả nương nương nũng nịu với Tư Nam nha? Hay là hoa mắt rồi?
"Chính cô ta nói sẽ chủ động từ hôn, lại còn quậy phá gì nữa?" Uông Phong Lân cau mày.
"Cô ta nói muốn gặp cậu." Tu thở dài, tốt nhất là quên cái vấn đề rối rắm kia đi, cho dù Phong Lân có ở phía dưới đi chăng nữa, cậu ta vẫn là bạn tốt kiêm ông chủ của mình!
"Yêu có chết hay không!" Uông Phong Lân hừ lạnh một tiếng, quay đầu, thay bằng nụ cười đáng yêu: "Tư Nam, anh còn muốn ăn táo của em!"
Tư Nam lại đút một miếng táo vào trong miệng của anh.
Tu thì phải lấy tay giữ cằm lại, tránh cho cằm rơi xuống đất: "Bây giờ lão tổng tài cùng phu nhân đã ở bên đó rồi, Tỉnh Thượng Bình cũng đã đến."
Uông Phong Lân nhìn đồng hồ một chút: "Mẹ tôi cũng đến sao? Ôi... xem ra, tôi cũng chỉ có thể hi sinh thời gian cho giấc ngủ quí báu đi nhìn một chút rồi!"
Tư Nam đưa quả táo đã gọt xong qua cho anh: "Vậy anh đi đi, em về phòng làm việc trước."
"Em đi với anh đi, ở đây giao cho Tu là tốt rồi." Uông Phong Lân chớp chớp mắt nhìn Tư Nam.
"Tôi nghĩ cô ta cũng không dám nhảy xuống đâu, hai người cứ từ từ mà thương lượng!" Tu nhìn khinh bỉ, Phong Lân vốn là người nằm dưới, cái này làm cho hắn muốn quay về phòng từ từ tiêu hóa từng chút một.
Nhìn Tu đi ra ngoài, Tư Nam cười đứng dậy đỡ Uông Phong Lân xuống giường: "Anh xong hết rồi, Tu bị bộ dạng nương nương của anh dọa chết rồi!"
"Anh mặc kệ đó!" Uông Phong Lân dựa đầu vào ngực Tư Nam, "Chỉ cần em thích là tốt rồi!"
"Ôi... Anh thật là nhiễm rất nhiều thói quen của A Kim!" Tư Nam dìu anh đứng dậy, "Để cho Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đưa anh nha, em muốn đưa A Kim về nhà!"
"Tại sao vậy?" Uông Phong Lân nhìn em mà lòng không muốn chút nào.
"Em không có ở bên cạnh anh, anh mới có thể hiểu được thời gian quí giá đến mức nào!" Tư Nam hừ một tiếng, "Không được đem thời gian ra xài hết, lỡ đâu ngày mai có chuyện gì thì không xong đó!"
"Uh, anh biết rồi." Uông Phong Lân gật đầu, "Em làm sao mang A Kim về?"
"Ôm cục cưng xuống dưới, lái xe của anh về!" Tư Nam trả lời.
"Uh, đúng là A Kim hạnh phúc, đều được em ôm!" Uông Phong Lân lại chu môi.
"Anh rảnh quá nha! Anh có biết là A Kim cũng nặng lắm không?" Tư Nam tức giận nắm môi anh anh lại, "Hơn nữa, em cũng không muốn anh dựa vào một chút nào, anh cũng rất nặng!"
" Ô ô ô..." Môi bị nắm không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt vô tội cầu cứu.
"Ha ha." Tư Nam buông tay ra, "Cho nên, anh tốt nhất là đừng có chuyện gì, nhanh khỏe lên biết không, sau đó để cho em dựa vào."
"Biết rồi biết rồi, bảo bối, sau này cũng đến lượt anh cõng em, ôm em." Uông Phong Lân lại tựa đầu dụi vào trên vai Tư Nam, "Ài da, anh bây giờ phải cố gắng hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc khi được em bảo vệ nha!"
"Em đâu có bảo vệ anh?" Tư Nam cười, "Em chỉ bảo vệ A Kim thôi!"
"Nếu không có hạn chế về thời gian, vĩnh viễn có thể đổi qua đổi lại giữa bản thân với A Kim thì tốt rồi!" Uông Phong Lân vuốt ve khuôn mặt của Tư Nam.
Chương 8.2
"Anh không cảm thấy phải gạt người khác rất mệt mỏi sao?" Tư Nam nhìn anh, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của Phong Lân, "Trải qua chuyện An Chi Huyến lần trước, em nghĩ em đã có thể chấp nhận chuyện A Kim sẽ rời đi, sau này chỉ cần có anh là tốt rồi."
"Uh!" Uông Phong Lân hôn khẽ lên gương mặt em, "Vậy em về nhà chờ anh trước nha, anh sẽ về mau thôi!"
"Được." Tư Nam dìu anh ra, giao cho Mạnh Ba, "Chú ý an toàn nha!"
"Uh." Uông Phong Lân gật đầu.
Uông Phong Lân mang theo Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đi đến khách sạn Tư Thịnh.
Tầng hai mươi bảy của khách sạn đã được phong tỏa, Tỉnh Thượng Đan một mình nhốt mình trong phòng, hết thảy tin tức đều dùng điện thoại nội bộ bên trong khách sạn. Ken, Tỉnh Thượng Bình, Uông Thiên Đức cùng mẹ Uông đều ở bên phòng cách vách.
"Này, cô Tỉnh Thượng, cô ngàn vạn lần không nên làm chuyện điên rồi nha, Uông tổng đã tối!" Ken nói vào điện thoại.
"Các người nói láo, anh ta sẽ không tới, anh ta sẽ không tới!" Tỉnh Thượng Đan khàn khàn kêu lên, hoàn toàn không nghe được cái kiểu nhão nhẹt bình thường.
"Tôi tới rồi." Uông Phong Lân cần lấy điện thoại, lạnh lùng mở miệng, "Cô làm như vậy, vui lắm sao?"
"Phong Lân..." Tiếng nói Tỉnh Thượng Đan lập trức trở nên ôn nhu, "Anh tới thật sao?"
"Có chuyện gì, đi ra nói chuyện tử tế, không cần náo loạn nữa." Uông Phong Lân nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ đứng bên cạnh, vỗ vỗ tay bà, "Nhiều người lo lắng cho cô như vậy chính là mục đích của cô sao?"
"Không phải đâu, không phải đâu!" Tỉnh Thượng Đan lo lắng kêu to, "Phong Lân, em muốn nói chuyện với anh, chỉ có em với anh!"
"Cô muốn nói chuyện gì?" Ánh mắt UÔng Phong Lân nhìn về phía Mạnh Ba, ra hiệu bảo hắn ta đi qua xem một chút.
"Chỉ có em với anh, cho em có cơ hội được bên cạnh anh một lần không được sao?" Tỉnh Thượng Đan yêu cầu.
"Được rồi, cô chờ tôi một chút."
"Em chờ anh, Phong Lân, em sẽ chờ anh cả đời" Tỉnh Thượng Đan dùng giọng nói ôn nhu nhất đáp lại.
Uông Phong Lân buông điện thoại, nhìn mọi người: "Ba mẹ, các người trở về đi! Cô ta không có việc gì đâu, con sẽ xử lí."
/87
|