Nhà Có Chó Dữ

Chương 66

/87


Dìu Uông Phong Lân vào cửa lớn nhà họ Uông, phòng ở đây mặc dù lớn hơn so với phòng của mình, nhưng rõ ràng thiếu đi cảm giác gia đình như ở nhà mình. Hết thảy đều rất trật tự ngăn nắp, hiển nhiên cho dù chủ nhân không có ở nhà, thì người giúp việc ở đây đều biết tự động ai làm việc nấy.

Dì Lí đi từ trong phòng ra ngoài cửa đón chào. "Thiếu gia, cậu đã trở về! Thời gian dài như vậy..." Vừa nói vừa lau lệ trào ra nơi khóe mắt.

"Ha ha, dì Lí, tôi tốt lắm, qua vài ngày nữa là có thể khỏe lại rồi." Uông Phong Lân an ủi bà.

"Đúng vậy, đúng vậy! Khỏe nhanh là tốt rồi." Dì Lí đi vào trong phòng, đồng thời dùng khóe mắt liếc Tư Nam, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ lúc trước bà đã gặp qua, chỉ là thiếu niên xinh đẹp đang dìu Uông Phong Lân này thì chưa từng thấy, "Thiếu gia, tôi cho người nấu canh bổ cho cậu rồi."

"Dì Lí, tôi có chuyện hỏi dì, có gì thì bưng tới phòng sách cùng nhau dùng luôn đi!". Thân hình Uông Phong Lân dựa lên người Tư Nam, nói với dì Thẩm xong, chuyển qua bên em, ghé vào lỗ tai em nhẹ giọng hỏi, "Thế nào? Lúc nào thì muốn đi thử giường?"

"Lo việc chính đi!" Tư Nam đánh nhẹ anh một cái.

Động tác nhỏ này không tránh đường hai con mắt của dì Lí, lần nữa đánh giá lại thiếu niên xinh đẹp này, sao lại không phải là bé gái chứ? Nhìn thế nào cũng có cảm giác như là bạn gái của thiếu gia nhà mình! Nhưng mà vô luận chiều cao hay vóc dáng đều là của bé trai mà!

"Chúng ta lên lầu đi!" Uông Phong Lân dựa vào Tư Nam, "Nếu có chỗ nào không hài lòng với cái phòng đó thì nói nha! Tranh thủ lúc anh còn chưa có hồi phục quay về ở thì có thể để cho người ta sửa chữa một chút."

Tư Nam lắc đầu, không biết cần nói gì. Cách bài trí, xếp đặt trong căn phòng này rõ ràng là do kiến trúc sư có trình độ, nhưng mà tại sao nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thiếu mùi vị gia đình vậy? Ngẫm lại cảm giác của mình khi trở về nhà, cho dù là tối qua cũng chẳng khác gì như đang mở phiên tòa nhưng mà vẫn rất ấm áp.

"Làm sao vậy?" Uông Phong Lân nhìn ra em hình như có điều gì đó nghi hoặc.

"Tại sao nhà của anh không có không khí gia đình vậy?" Tư Nam nghi hoặc, "Chẳng lẽ là bởi vì không có mẹ ở nhà nấu cơm? Nhưng mà dì Lí không phải ngày nào cũng đều nấu cơm sao?"

"Bởi vì ở nhà này cái gì cũng có, chỉ là không có tình yêu," Uông Phong Lân thở dài một tiếng, "Từ khi anh còn nhỏ đã chưa từng được biết đến không khí ấm áp của gia đình là cái gì, mặc dù cha mẹ đều còn sống cả. Nhưng mà khi làm A Kim, ở nhà em mới tìm thấy được không khí gia đình."

"Như vậy thì gả tới nhà em đi!" Tư Nam cười với anh.

"Cái đó thì không thể được, phải gả thì cũng là em gả cho anh!"

"Hừ, ai nghe anh nói hưu nói vượn chứ!" Tư Nam theo hướng anh chỉ dìu anh vào trong phòng sách.

Uông Phong Lân ngồi xuống ghế, kéo Tư Nam ngồi lên đùi, ôm lấy eo em, muốn âu yếm với em.

"Không được đâu!" Tư Nam đẩy cằm anh ra, "Dì Lí sẽ vào đó!"

"Ứ ~" Chu chu miệng làm nũng.

Tư Nam chuyển sang cầm lấy cằm anh, nhéo một chút, "Nhéo thích quá đi!"

Uông Phong Lân lấy ngón tay chạm lên môi của mình: "Cái này hôn cũng thích lắm đó! Thử xem đi!"

"Cũng đâu có gì mới mẻ đâu!" Tư Nam cố ý ghẹo anh.

"Chẳng lẽ cần bọc lại cho tươi ta?" UÔng Phong Lân lén hôn lên má em thành công, "Có em tươi mát là được rồi!"

Dì Lí gõ gõ cửa, bưng canh đi vào: "Thiếu gia, ăn canh thôi!"

"Dì Lí," Uông Phong Lân chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, "Ngồi đi, tôi có việc muốn hỏi dì."

"Oh?" Lí THẩm vừa múc canh vừa nói, "Chuyện gì à? Mấy ngày cậu không có ở đây, chúng tôi đều không dám lười biếng, cậu khi nào thì trở về, ổn định mọi việc như trước."

"Tôi không nói cái này." Uông Phong Lân dừng một chút, "Tôi chỉ muốn hỏi dì có phải có một người con trai, tên là Lí Hoán?"

Tay dì Lí run lên, nước canh vẩy ra tay, vội vàng buông chén, rút khăn giấy lau qua.

"Dì Lí, từ nhỏ đều là dì chăm sóc tôi, tôi chưa từng nghe nói dì có con, cái này là tôi nghe được từ người khác! Uông Phong Lân thở dài một tiếng, "Tại sao chưa từng nghe thấy dì nhắc tới vậy?"

"Thiếu gia, đừng hỏi!" Dì Lí bưng một chén canh qua, "Khi tôi đến nhà họ Uông thì đã li dị, tòa quyết định con trai ở với cha của nó, cũng không cho tôi đi thăm hỏi. Cho nên, tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó.

"Cái kia, dì muốn gặp cậu ta không?" Uông Phong Lân hỏi.

"Tôi..." Dì Lí lắc đầu, "Không cần."

"Tại sao?" Uông Phong Lân khó hiểu.

Tư Nam nhận lấy chén canh trong tay Uông Phong Lân, thổi thổi một chút, đưa cho anh uống.

"Nhiều năm rồi không có gặp, gặp cũng đâu khác gì người xa lạ đâu?" Dì Lí cười khổ, lại dùng thìa múc canh, hơi liếc nhìn về Uông Phong Lân.

"Cậu ấy đang làm việc ở công ti tôi." Uông Phong Lân uống xuống một miếng canh, ý bảo Tư Nam cũng uống đi.

"Còn chuyện gì khác không?" Dì Lí không có trả lời Uông Phong Lân, chỉ là dùng khóe mắt nhìn Tư Nam đang tỉ mỉ đút canh cho anh, "Không còn việc gì nữa thì tôi đi chuẩn bị cơm tối."

"Không cần đâu, dì Lí, tôi không ăn ở nhà, tôi còn phải ra ngoài." Uông Phong Lân mở miệng ngăn cản, "Dì đi nghỉ trước đi!"

"Vâng ạ! Vậy canh để ở đây, hai người từ từ dùng!" Dì Lí xoay người đi ra ngoài.

Tư Nam quay lại đút Uông Phong Lân một muỗng canh, lại bị anh giữ sau gáy, hôn lên môi của mình, sau đó đem toàn bộ nước canh chuyển qua miệng mình.

"Ha ha, uống ngon không?" Đôi môi Uông Phong Lân vẫn còn áp trên đôi môi em, nhẹ giọng nói chuyện.

"Cũng không tệ lắm." Tư Nam cười, "Em nói là nói canh nha!"

"Như thế nào lại như vậy chứ?" Uông Phong Lân cong miệng lên, chỉ vào môi mình, "Còn cái này?"

"Cái đó hả..." Tư Nam chớp chớp mắt, cười ám muội không trả lời.

"Rốt cuộc thì sao hả?" Uông Phong Lân chờ mong câu trả lời của Tư Nam.

"Tư Nam đứng dậy, đưa chén đến bên cạnh anh: "Cũng... tốt lắm đó!"

/87

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status