"Mày càng ngày càng kênh kiệu nha? Bây giờ Tư nam về rồi, tao ngay cả sờ một chút cũng không được?" Đường Tư Viễn trừng mắt nhìn A Kim trước mặt, đột nhiên trong đầu lòi ra một suy nghĩ cực kì kì cục, bản thân mình vô tình nhìn thấy được sự khinh thường cùng kiêu ngạo trong ánh mắt của con chó vàng vừa ngu vừa mập A Kim kia sao! Quên đi! Một con chó mà biết kiêu ngạo sao? Quên đi, không cần để ý tới nó! "Tư Nam, em hôm nay vào công ti phỏng vấn thế nào rồi?"
"Ôi, đừng nói nữa!" Tư Nam đưa tay xoa xoa mớ lông vàng trên đầu A Kim, "Người bên bộ phận nhân sự nói giám đốc có chút việc không có mặt ở công ti, cho nên tạm thời không thể sắp xếp phỏng vấn được."
"Quả nhiên lời đồn là thật rồi!" Đường Tư Viễn cau mày.
"Chuyện gì vậy?" Tư Nam hỏi.
"Nghe nói tổng tài Uông Phong Lân của bọn anh sáng nay bị tai nạn xe, đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện." Đường Tư Viễn thở dài, "Hi vọng không xảy ra chuyện gì."
"Gâu gấu!" (Yên tâm, qua hai tháng là xong ngay!)
"Mày kêu cái gì hử? Biết gì mà nói hử?" Đường Tư Viễn trừng mắt liếc A Kim một cái, "Tư Nam mau đem nó đi tắm đi! Dơ chết đi được. Ba cũng sắp về rồi đó."
"Uh." Tư Nam không biết tại sao có chút rầu rĩ, gật đầu với anh Hai, sau đó kéo A Kim lên lầu, "Lên lầu, A Kim, chúng ta đi tắm nào."
...
"A Kim, da cục cưng thiệt là dày quá đi!" Tư Nam đóng cửa phòng tắm của mình lại.
"Gâu gâu!" (Da nó chứ da ta cái gì?)
"Lần nào tắm cho cục cưng cũng làm cho ta ướt nhẹp hết." Tư nam vừa cởi quần áo vừa oán giận.
"Gấu gâu!" (Vậy mi cũng đem quần áo cởi ra là được mà!)
"Được rồi! Cục cưng đừng lộn xộn nữa!"
"Gấu!" (hả!) Uông Phong Lân nhìn cái người trước mặt mình chỉ mặc có mỗi cái quần lót kiểu quần đùi bó, tự nhiên làm cho cơ thể lại có phản ứng cực kì khác thường, đầu tiên chính là mình lại có thể vì một người đàn ông mà cơ thể sinh ra ham muốn! Thật là muốn xông tới cấu xé nha! Da dẻ nhìn thật là mịn màng, khuôn ngực tuy bằng phẳng nhưng mà hai viên hồng ngọc trên ngực nhất định ăn vào sẽ rất ngon, cái eo nhỏ nhắn này nhìn thật là muốn ôm... Ặc? Cái mũi sao là lạ vậy. "Gấu!" (máu a) đây không phải là một con chó già sao? Như thế nào lại có thể động tình, lại còn xịt máu mũi bởi vì cơ thể của một người đàn ông! Cái này nếu mà nói ra, dọa không ít người hồn vía bay ra khỏi vũ trụ luôn!
"A Kim, cục cưng như thế nào rồi?" Tư Nam sau khi xả nước tắm ra vừa quay đầu lại đã nhìn thấy chó cưng của mình xịt máu mũi, "Cục cưng không sao chứ? Có phải đi ra ngoài bị cái gì đập vào đầu chấn thương sọ não không?"
"Gấu gấu!" (Có mi mới ngu như vậy thôi!), oa, thật là gần nha! Mặc kệ luôn, nếm thử mới được, Nghĩ tới đó Uông Phong Lân liền dí đầu vào trong lòng Tư Nam, liếm liếm lên trên làn da trắng nõn của y.
"A Kim!" Đang định lau máu trên mũi A Kim, Tư Nam bị hù sợ đến nhảy dựng lên, "Cục cưng, cục cưng đang làm gì đó?"
"Ô..." Thì ra chó không chỉ biết sủa gầu gâu, còn có thể làm nũng nha! Uông Phong Lân giả bộ trưng ra bộ dáng đáng thương.
"Ôi, được rồi! Nam biết, cục cưng không thoải mái muốn liếm liếm phải không? Tư Nam lại ngồi xổm xuống, "Ôi, A Kim, cục cưng có biết cục cưng như vậy Nam sẽ rất lo lắng hay không hả."
Không thèm đếm xỉa tới mi, thật sự là rất mềm mại, thơm quá đi! Tiếp tục liếm.
"A Kim, cục cưng cũng biết bạn bè của Nam không có bao nhiêu người, khi còn nhỏ yêu nhất chính là cục cưng đó." Vuốt vuốt bộ lông vàng của A Kim, vốc một chút nước xối lên cho nó. "Nam cũng biết dựa theo tuổi của chó mà nói, cục cưng đã rất già rồi. Lúc nào cũng có thể rời Nam mà đi, nhưng mà, Nam thật là không nỡ!"
"Gâu!" Xem như là để ứng phó, tiếp tục liếm liến, ôi, hai hạt anh đào be bé này ăn thật là ngon! Thủ pháp xoa bóp của mi thật là tốt mà!
"Hôm nay anh cũng xảy ra chuyện, nghe anh Hai nói anh bị hôn mê rồi, Nam thật lo lắng quá."
"Gâu! (hả?) Mi lo lắng cho ta? Chúng ta quen nhau sao? Mi đừng có nói là bởi vì muốn vào làm trong công ti của ta mà lo cho ta nha?
"A Kim, trí nhớ của cục cưng thật là tệ nha!" Tư Nam hoàn toàn không có chú ý tới con chó vàng đang liếm liếm lên bộ ngực của mình, "Khi cục cưng vẫn còn là cún con, khi đó, có lần Nam dẫn cục cưng ra ngoài chơi, bị lạc đường, sau đó có người xấu muốn bắt nạt Nam, có một anh nhỏ nhỏ đánh người xấu chạy tán loạn, rồi lại còn đưa chúng ta về nhà đó!"
"Gâu!" (Khi A Kim con bé, ta làm sao mà biết hả?)
"Anh nhỏ nhỏ kia bây giờ đã là tổng tài của tập đoàn Uông thị rồi!" Tư Nam lẩm bẩm lầm bầm vuốt đầu A Kim, "Anh lớn hơn Nam ba tuổi, như vậy thì đúng là quá giỏi phải không!"
"Gấu?" (Ta?) có chuyện như vậy sao? Ta nghĩ không ra nha. Hình như là có thì phải, chao ơi, nhưng mà không phải ta cứu một cô bé trắng trẻo mắt to sao? Nhìn lại Đường Tư Nam trước mặt, cũng trắng trẻo, mắt to, nhưng mà y là nam nha, đúng là nam hàng thật giá thật nha, mặc dù cũng rất thơm, rất dễ chịu, bộ dạng ăn vô cũng rất tốt.
"Hi hi, cũng phải, cục cưng tất nhiên sẽ không nhớ rồi! Khi đó cục cưng còn chưa đến một tuổi mà." Tư Nam tiếp tục giúp chó cưng tẩy lông, bàn tay đã đưa tới bụng dưới của ki ki, xoa nắn, "Kì thật, Nam cũng có thể không cần đến Uông thị làm việc. Nhưng mà Nam muốn tới đó, hi vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, dù là từ xa nhìn thấy một chút cũng đã đủ rồi."
"Ô ~" (Rờ trúng cái kia rồi!)
"Làm sao vậy? Nam mạnh tay quá à?" Tư Nam rụt tay, đột nhiên cảm thấy cái gì đó không đúng, "Á! A Kim, cục cưng háo sắc nha! Cái kia tại sao lại cứng lên hả? Cục cưng đừng có nói là đi ra ngoài trêu chọc chó cái nhà người khác nha? Cục cưng già như vậy rồi, làm cho con nhà người ta to bụng, cũng chẳng thể chịu trách nhiệm nữa đâu!"
"Gấu!" (Ngu ngốc, mi đang nói cái gì hả?)
"Hi hi, quên đi! Làm gì có chuyện ở đâu nói ki ki phải chịu trách nhiệm ha?" Tư Nam tiếp tục tắm rửa cho A Kim.
"Ô ~ (xoa bóp thiệt là thoải mái nha.) chờ một chút, y mới nãy nói cái gì vậy? Hình như là y nói y thích mình nha! Ôi chao, thích mình? Uông Phong Lâu rốt cuộc thu hồi đầu lưỡi háo sắc của mình lại, giương mắt nhìn người đang tắm rửa cho mình, người đẹp như vậy mà phải sống kiếp đàn ông thì thật sự quá đáng tiếc mà. Bất quá bây giờ dù sao song tính luyến cũng có rất nhiều, đợi ta sau khi trở lại làm người, thì đem mi làm tình nhân cũng rất được.
"Ôi, bây giờ anh đang ở trong bệnh viện, Nam thật muốn đến gặp anh."
"Gâu!" (Ta cũng muốn đi!) cũng không biết là tai nạn xe đó có làm cho khuôn mặt anh tuấn của ta tiêu tùng không nữa, quên hỏi con bé thiên sứ ngu ngốc kia mất tiêu rồi. Hơn nữa, tốt nhất là đừng có nên đột nhiên nhảy ra bảy tám kẻ muốn xâu xé công ti của ta. Còn có cái tai họa ngầm kia, cũng đừng có mà đột nhiên lòi ra nha?
Chương 1.3
Trên bàn ăn trước bữa cơm của nhà họ Đường.
Uông Phong Lân mới biết được tổng giám đốc chi nhánh thứ hai của công ty Đường Chính Sâm là lão cha của Đường Tư Viễn cùng Đường Tư Nam! Kì quái, bộ dạng xấu muốn chết kia lại có thể sinh ra hai đứa con có bộ dạng như vậy à! Thật khó mà tin được... Hai tròng mắt lại nhìn về mẹ Đường mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng hẳn là khi trẻ cũng là người rất xinh đẹp.
"A Kim, cục cưng sao nhìn lung tung vậy?" Tư Nam sờ sờ đầu của hắn, "Hôm nay có rất nhiều món ngon nha, cục cưng muốn ăn gì nè?"
"Gâu!" (Ta nhìn không có thấy, ăn kiểu gì hả?) Uông Phong Lân nhìn chỗ trống bên cạnh Tư Nam, liền động thân nhảy phóc lên ghế.
"Oa, A Kim, mày hồi quang phản chiếu hử?" Đường Tư Viễn độc mồm độc miệng nói.
"Gấu gấu!" (Có mà mi mới nhanh chết đấy!)
"A Kim! Mày cũng rất lâu rồi không có ngồi cùng bàn ăn cơm rồi nha!" Đối với Đường Tư Sâm vị trí của con chó già này trong lòng ông cũng lớn lắm, "Bất quá, vị trí của mày là để dành cho vợ tương lai của Tư Nam nha!"
"Gấu?" (Vợ?) Uông Phong Lân nhìn Tư Nam bên cạnh một chút, y có bạn gái sao? Không quá như vậy chứ? Nghĩ lại vừa mới nãy y còn mặc quần lót xì teen mà, hẳn vẫn còn là gà con hử? Huống chi, y thích hắn mà, đừng có nói là đi thích phụ nữ nha?
"Ba, ba đừng có nói lung tung mà!" Tư Nam bĩu môi, gắp một miếng sườn non cho A Kim, "Ăn đi!"
"Uh, ngon quá!" Ăn hết thịt, nhả xương ra.
"Á! A Kim, mày bây giờ sang quá hen! Lại còn ăn thịt không ăn xương!" Đường Tư Viễn thật sự là cảm giác thấy con chó già nhà mình hôm nay có những hành vi thực sự rất quái lạ.
"Gấu!" (Mi quản được ta à?)
"A Kim già mà! Có thể răng của cục cưng xài không được nữa." Tư Nam tốt bụng giải thích thay cho hắn.
"Gấu!" Nhìn vào miếng cá chiên xù, đầu ủi ủi vào tay Tư Nam.
"Còn đòi món mình thích nữa mới ghê?" Đường Tư Viễn nhìn A Kim, nhất định là có chỗ nào không đúng mà.
"Tư Viễn, hôm nay sao con cứ gây chuyện gì với A Kim vậy?" Đường Chính Sâm nhìn vẻ mặt của đứa con lớn, lại nhìn con chó già đang ra sức ăn cá của mình, hình như A Kim cũng không giống mọi ngày lắm, hôm nay cứ lạ lạ thế nào ấy?
"Ba à, ba có cảm thấy hôm nay A Kim có cái gì đó kì kì không?" Đường Tư Viễn nhìn A Kim thở phì phò nhai cá chiên, sau đó thì đem xương nhả ra, liền cảm thấy quỉ dị không nói nên lời.
"Chắc là như Tư Nam nói thôi, A Kim già rồi, răng không có nhai xương được nữa." Đường Chính Sâm lơ đểnh nói rồi tiếp tục ăn cơm.
"Ôi, đừng nói nữa!" Tư Nam đưa tay xoa xoa mớ lông vàng trên đầu A Kim, "Người bên bộ phận nhân sự nói giám đốc có chút việc không có mặt ở công ti, cho nên tạm thời không thể sắp xếp phỏng vấn được."
"Quả nhiên lời đồn là thật rồi!" Đường Tư Viễn cau mày.
"Chuyện gì vậy?" Tư Nam hỏi.
"Nghe nói tổng tài Uông Phong Lân của bọn anh sáng nay bị tai nạn xe, đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện." Đường Tư Viễn thở dài, "Hi vọng không xảy ra chuyện gì."
"Gâu gấu!" (Yên tâm, qua hai tháng là xong ngay!)
"Mày kêu cái gì hử? Biết gì mà nói hử?" Đường Tư Viễn trừng mắt liếc A Kim một cái, "Tư Nam mau đem nó đi tắm đi! Dơ chết đi được. Ba cũng sắp về rồi đó."
"Uh." Tư Nam không biết tại sao có chút rầu rĩ, gật đầu với anh Hai, sau đó kéo A Kim lên lầu, "Lên lầu, A Kim, chúng ta đi tắm nào."
...
"A Kim, da cục cưng thiệt là dày quá đi!" Tư Nam đóng cửa phòng tắm của mình lại.
"Gâu gâu!" (Da nó chứ da ta cái gì?)
"Lần nào tắm cho cục cưng cũng làm cho ta ướt nhẹp hết." Tư nam vừa cởi quần áo vừa oán giận.
"Gấu gâu!" (Vậy mi cũng đem quần áo cởi ra là được mà!)
"Được rồi! Cục cưng đừng lộn xộn nữa!"
"Gấu!" (hả!) Uông Phong Lân nhìn cái người trước mặt mình chỉ mặc có mỗi cái quần lót kiểu quần đùi bó, tự nhiên làm cho cơ thể lại có phản ứng cực kì khác thường, đầu tiên chính là mình lại có thể vì một người đàn ông mà cơ thể sinh ra ham muốn! Thật là muốn xông tới cấu xé nha! Da dẻ nhìn thật là mịn màng, khuôn ngực tuy bằng phẳng nhưng mà hai viên hồng ngọc trên ngực nhất định ăn vào sẽ rất ngon, cái eo nhỏ nhắn này nhìn thật là muốn ôm... Ặc? Cái mũi sao là lạ vậy. "Gấu!" (máu a) đây không phải là một con chó già sao? Như thế nào lại có thể động tình, lại còn xịt máu mũi bởi vì cơ thể của một người đàn ông! Cái này nếu mà nói ra, dọa không ít người hồn vía bay ra khỏi vũ trụ luôn!
"A Kim, cục cưng như thế nào rồi?" Tư Nam sau khi xả nước tắm ra vừa quay đầu lại đã nhìn thấy chó cưng của mình xịt máu mũi, "Cục cưng không sao chứ? Có phải đi ra ngoài bị cái gì đập vào đầu chấn thương sọ não không?"
"Gấu gấu!" (Có mi mới ngu như vậy thôi!), oa, thật là gần nha! Mặc kệ luôn, nếm thử mới được, Nghĩ tới đó Uông Phong Lân liền dí đầu vào trong lòng Tư Nam, liếm liếm lên trên làn da trắng nõn của y.
"A Kim!" Đang định lau máu trên mũi A Kim, Tư Nam bị hù sợ đến nhảy dựng lên, "Cục cưng, cục cưng đang làm gì đó?"
"Ô..." Thì ra chó không chỉ biết sủa gầu gâu, còn có thể làm nũng nha! Uông Phong Lân giả bộ trưng ra bộ dáng đáng thương.
"Ôi, được rồi! Nam biết, cục cưng không thoải mái muốn liếm liếm phải không? Tư Nam lại ngồi xổm xuống, "Ôi, A Kim, cục cưng có biết cục cưng như vậy Nam sẽ rất lo lắng hay không hả."
Không thèm đếm xỉa tới mi, thật sự là rất mềm mại, thơm quá đi! Tiếp tục liếm.
"A Kim, cục cưng cũng biết bạn bè của Nam không có bao nhiêu người, khi còn nhỏ yêu nhất chính là cục cưng đó." Vuốt vuốt bộ lông vàng của A Kim, vốc một chút nước xối lên cho nó. "Nam cũng biết dựa theo tuổi của chó mà nói, cục cưng đã rất già rồi. Lúc nào cũng có thể rời Nam mà đi, nhưng mà, Nam thật là không nỡ!"
"Gâu!" Xem như là để ứng phó, tiếp tục liếm liến, ôi, hai hạt anh đào be bé này ăn thật là ngon! Thủ pháp xoa bóp của mi thật là tốt mà!
"Hôm nay anh cũng xảy ra chuyện, nghe anh Hai nói anh bị hôn mê rồi, Nam thật lo lắng quá."
"Gâu! (hả?) Mi lo lắng cho ta? Chúng ta quen nhau sao? Mi đừng có nói là bởi vì muốn vào làm trong công ti của ta mà lo cho ta nha?
"A Kim, trí nhớ của cục cưng thật là tệ nha!" Tư Nam hoàn toàn không có chú ý tới con chó vàng đang liếm liếm lên bộ ngực của mình, "Khi cục cưng vẫn còn là cún con, khi đó, có lần Nam dẫn cục cưng ra ngoài chơi, bị lạc đường, sau đó có người xấu muốn bắt nạt Nam, có một anh nhỏ nhỏ đánh người xấu chạy tán loạn, rồi lại còn đưa chúng ta về nhà đó!"
"Gâu!" (Khi A Kim con bé, ta làm sao mà biết hả?)
"Anh nhỏ nhỏ kia bây giờ đã là tổng tài của tập đoàn Uông thị rồi!" Tư Nam lẩm bẩm lầm bầm vuốt đầu A Kim, "Anh lớn hơn Nam ba tuổi, như vậy thì đúng là quá giỏi phải không!"
"Gấu?" (Ta?) có chuyện như vậy sao? Ta nghĩ không ra nha. Hình như là có thì phải, chao ơi, nhưng mà không phải ta cứu một cô bé trắng trẻo mắt to sao? Nhìn lại Đường Tư Nam trước mặt, cũng trắng trẻo, mắt to, nhưng mà y là nam nha, đúng là nam hàng thật giá thật nha, mặc dù cũng rất thơm, rất dễ chịu, bộ dạng ăn vô cũng rất tốt.
"Hi hi, cũng phải, cục cưng tất nhiên sẽ không nhớ rồi! Khi đó cục cưng còn chưa đến một tuổi mà." Tư Nam tiếp tục giúp chó cưng tẩy lông, bàn tay đã đưa tới bụng dưới của ki ki, xoa nắn, "Kì thật, Nam cũng có thể không cần đến Uông thị làm việc. Nhưng mà Nam muốn tới đó, hi vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, dù là từ xa nhìn thấy một chút cũng đã đủ rồi."
"Ô ~" (Rờ trúng cái kia rồi!)
"Làm sao vậy? Nam mạnh tay quá à?" Tư Nam rụt tay, đột nhiên cảm thấy cái gì đó không đúng, "Á! A Kim, cục cưng háo sắc nha! Cái kia tại sao lại cứng lên hả? Cục cưng đừng có nói là đi ra ngoài trêu chọc chó cái nhà người khác nha? Cục cưng già như vậy rồi, làm cho con nhà người ta to bụng, cũng chẳng thể chịu trách nhiệm nữa đâu!"
"Gấu!" (Ngu ngốc, mi đang nói cái gì hả?)
"Hi hi, quên đi! Làm gì có chuyện ở đâu nói ki ki phải chịu trách nhiệm ha?" Tư Nam tiếp tục tắm rửa cho A Kim.
"Ô ~ (xoa bóp thiệt là thoải mái nha.) chờ một chút, y mới nãy nói cái gì vậy? Hình như là y nói y thích mình nha! Ôi chao, thích mình? Uông Phong Lâu rốt cuộc thu hồi đầu lưỡi háo sắc của mình lại, giương mắt nhìn người đang tắm rửa cho mình, người đẹp như vậy mà phải sống kiếp đàn ông thì thật sự quá đáng tiếc mà. Bất quá bây giờ dù sao song tính luyến cũng có rất nhiều, đợi ta sau khi trở lại làm người, thì đem mi làm tình nhân cũng rất được.
"Ôi, bây giờ anh đang ở trong bệnh viện, Nam thật muốn đến gặp anh."
"Gâu!" (Ta cũng muốn đi!) cũng không biết là tai nạn xe đó có làm cho khuôn mặt anh tuấn của ta tiêu tùng không nữa, quên hỏi con bé thiên sứ ngu ngốc kia mất tiêu rồi. Hơn nữa, tốt nhất là đừng có nên đột nhiên nhảy ra bảy tám kẻ muốn xâu xé công ti của ta. Còn có cái tai họa ngầm kia, cũng đừng có mà đột nhiên lòi ra nha?
Chương 1.3
Trên bàn ăn trước bữa cơm của nhà họ Đường.
Uông Phong Lân mới biết được tổng giám đốc chi nhánh thứ hai của công ty Đường Chính Sâm là lão cha của Đường Tư Viễn cùng Đường Tư Nam! Kì quái, bộ dạng xấu muốn chết kia lại có thể sinh ra hai đứa con có bộ dạng như vậy à! Thật khó mà tin được... Hai tròng mắt lại nhìn về mẹ Đường mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng hẳn là khi trẻ cũng là người rất xinh đẹp.
"A Kim, cục cưng sao nhìn lung tung vậy?" Tư Nam sờ sờ đầu của hắn, "Hôm nay có rất nhiều món ngon nha, cục cưng muốn ăn gì nè?"
"Gâu!" (Ta nhìn không có thấy, ăn kiểu gì hả?) Uông Phong Lân nhìn chỗ trống bên cạnh Tư Nam, liền động thân nhảy phóc lên ghế.
"Oa, A Kim, mày hồi quang phản chiếu hử?" Đường Tư Viễn độc mồm độc miệng nói.
"Gấu gấu!" (Có mà mi mới nhanh chết đấy!)
"A Kim! Mày cũng rất lâu rồi không có ngồi cùng bàn ăn cơm rồi nha!" Đối với Đường Tư Sâm vị trí của con chó già này trong lòng ông cũng lớn lắm, "Bất quá, vị trí của mày là để dành cho vợ tương lai của Tư Nam nha!"
"Gấu?" (Vợ?) Uông Phong Lân nhìn Tư Nam bên cạnh một chút, y có bạn gái sao? Không quá như vậy chứ? Nghĩ lại vừa mới nãy y còn mặc quần lót xì teen mà, hẳn vẫn còn là gà con hử? Huống chi, y thích hắn mà, đừng có nói là đi thích phụ nữ nha?
"Ba, ba đừng có nói lung tung mà!" Tư Nam bĩu môi, gắp một miếng sườn non cho A Kim, "Ăn đi!"
"Uh, ngon quá!" Ăn hết thịt, nhả xương ra.
"Á! A Kim, mày bây giờ sang quá hen! Lại còn ăn thịt không ăn xương!" Đường Tư Viễn thật sự là cảm giác thấy con chó già nhà mình hôm nay có những hành vi thực sự rất quái lạ.
"Gấu!" (Mi quản được ta à?)
"A Kim già mà! Có thể răng của cục cưng xài không được nữa." Tư Nam tốt bụng giải thích thay cho hắn.
"Gấu!" Nhìn vào miếng cá chiên xù, đầu ủi ủi vào tay Tư Nam.
"Còn đòi món mình thích nữa mới ghê?" Đường Tư Viễn nhìn A Kim, nhất định là có chỗ nào không đúng mà.
"Tư Viễn, hôm nay sao con cứ gây chuyện gì với A Kim vậy?" Đường Chính Sâm nhìn vẻ mặt của đứa con lớn, lại nhìn con chó già đang ra sức ăn cá của mình, hình như A Kim cũng không giống mọi ngày lắm, hôm nay cứ lạ lạ thế nào ấy?
"Ba à, ba có cảm thấy hôm nay A Kim có cái gì đó kì kì không?" Đường Tư Viễn nhìn A Kim thở phì phò nhai cá chiên, sau đó thì đem xương nhả ra, liền cảm thấy quỉ dị không nói nên lời.
"Chắc là như Tư Nam nói thôi, A Kim già rồi, răng không có nhai xương được nữa." Đường Chính Sâm lơ đểnh nói rồi tiếp tục ăn cơm.
/87
|