Ah, hóa ra chính là Tạ Kha trong truyền thuyết nha, Tu đúng là thật có bản lãnh nha! Uông Phong Lân tiếp tục cười mập mờ, "Đại thám tử!"
"Gọi tôi A Kha là được rồi, Uông tổng."
"Uh" Uông Phong Lân gật đầu, ánh mắt nhìn Tu, thật sự là khó có thể tưởng tượng được Tu mà mình quen biết nhiều năm như vậy bên cạnh bộ mặt nhã nhặn tỉnh táo vẫn còn bộ mặt khác nha, đã thế lại còn dùng sức mạnh đối với đại thám tử này nữa, bản thân phải tự kềm chế rất lớn, không thì cười chết mất thôi.
"Tôi đã điều tra được chiếc xe mà Uông tổng bị tai nạn, quả thật là đã bị người khác động tay động chân." A Kha nói, "Hơn nữa, thủ pháp rất chuyên nghiệp, ngay cả người rất rành kĩ thuật trong nghề cũng chưa chắc nhìn thấy chỗ nào có vấn đề."
Uông Phong Lân gật đầu, tiếp tục nhịn cười.
"Phong Lân, cậu có cái gì buồn cười thì cứ cười đi, thân thể còn chưa có khỏe lại, đừng có để nghẹn mà nội thương." Tu lạnh lùng nói.
"Há há, đúng vậy!" Uông Phong Lân cũng chẳng thèm để ý tới thái độ của hắn, nhiều năm trôi qua riết cũng phải quen thôi, "A Kha, nói tiếp đi."
"Tôi nghĩ, ai tới vị trí này, trong lĩnh vực này cũng đã là người chuyên nghiệp." A Kha đương nhiên không thể biết tại sao Uông Phong Lân vẫn cười cười, nghe nói xe của mình bị người khác động tay động chân mới xảy ra tai nạn, đáng lẽ phải rất tức giận chứ?
"Đúng vậy, hắn ta hẳn là biết rất rõ." Nụ cười mập mờ bị thu lại, thay vào đó là nụ cười lạnh.
Chương 3.2
Tằng Khải Trữ ngồi trong phòng tiếp khách, nhìn vẻ mặt Mạnh Ba cứ nhìn thẳng mình hoàn toàn không hề có bất kì biểu cảm nào, tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nhưng mà, hắn phải tới đó, bởi vì hắn muốn nhìn thấy bộ dáng tàn tạ của Uông Phong lân. Là con riêng phía bên ngoại của Uông Thiên Đức, hắn có biết bao khát khao một ngày có thể thế chỗ của Uông Phong Lân, bản thân có thể độc chiếm tập đoàn Uông thị. Nhưng mà, hắn ngay cả một danh phận cũng không có, ngay cả họ cũng là phải theo họ mẹ. Mặc dù, Uông Phong Lân biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng ngay cả khi hắn uy hiếp cũng chẳng thèm tỏ thái độ, thận chí căn bản xem như hắn không hề tồn tại. Hắn không cam lòng, hắn muốn tất cả mọi thứ của Uông Phong Lân, thật vất vả mới chờ đến được lúc Uông Phong Lân bị thương vì tai nạn xe, lại không ngờ tới, hết thảy đều không như hắn đã tưởng tượng, mà cái tên hắn hận thấu xương kia vẫn là người nắm tất cả trong lòng bàn tay.
"Hắn lúc nào mới có thể gặp tôi?" Thông tin nội bộ trong công ti nói Uông Phong Lân ngoại trừ suy yếu một chút, không hề có bất kì dấu hiệu bị thương nào, cái này nhất định không có khả năng? Mà cũng có người nói, Uông Phong Lân căn bản là ở ngay tại công ti, bởi vì phần lớn thời gian hắn đều bị hôn mê. Cho nên hắn tận lực không hẹn gặp bất kì một kẻ nào.
"Uông tổng bận rộn nhiều việc, anh có phải đợi một lát." Vẻ mặt cùng ngữ khí của Mạnh Ba không hề mang theo bất kì biểu hiện gì trả lời.
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng trôi qua rất chậm. Tằng Khải Nhĩ nhìn hộp thuốc bổ cầm trong tay, nghiến răng đầy oán hận.
Bên kia Uông Phong Lân không có đề cập đến chuyện công ti, mà lại bắt đầu nói nhảm.
"A Kha, cậu quen Tu từ lúc nào vậy?"
"Nửa năm trước." A Kha thành thật trả lời.
"Tu, chưa từng nghe cậu nhắc đến nha!" Uông Phong Lân nhìn Tu ranh mãnh.
"Cậu bớt cười dê kiểu đó đi!" Tu đột nhiên quàng tay qua vai A Kha, "Đúng là như cậu nghĩ đó!"
"Há há há há!" Uông Phong Lân rốt cuộc cũng cười điên cuồng, xem ra A Kha này chính là nhược điểm của Tu nha.
"Anh làm cái gì đó?" A Kha hất tay Tu ra, trừng mắt liếc hắn một cái, quay qua Uông Phong Lân, "Uông tổng, tất cả báo cáo điều tra tôi đã đưa cho Tu rồi, tôi về trước."
"Được, gặp lại sau." Uông Phong Lân gật đầu, xem vẻ mặt của Tu bối rối như vậy, thấy vẫn nên nhịn cười, "Tu, không cười cậu nữa! Gọi kẻ kia vào đi!"
"Được." Tu gật đầu đi ra ngoài, chỉ một lúc sau liền dẫn Tu Khải Trữ đi vào.
"Anh Lân!" Tằng Khãi Nhĩ đem vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi trong phòng tiếp khách quăng đi thay vào đó là vẻ mặt nịnh nọt tươi cười.
"Nhìn thấy tôi như vậy, có phải hơi thất vọng không?" Uông Phong Lân lạnh lùng hỏi.
"Làm gì có, như thế nào có thể chứ?" Tằng Khải Trữ cúi nửa đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Uông Phong Lân, chỉ dùng khóe mắt liếc hắn, khí sắc rất tốt, hoàn toàn không có bộ dáng bị thương. Tại sao lại có thể như vậy chứ? Cho dù không xảy ra chuyện gì thì ít ra cũng phải cắt nát bộ mặt đẹp trai của hắn mới tốt chứ!
"Khải Trữ," Uông Phong Lân nhìn gã đàn ông ra bộ cúi mặt hiền lành trước mắt này, khóe mặt hiện lên một nụ cười lạnh, "Xem ra mấy trò đua xe của mi, sửa xe học được cũng nhiều nhỉ!"
"Đúng vậy." Tằng Khải Nhĩ do dự một chút, đột nhiên hỏi, "Em nghe nói anh Lân muốn kết hôn cùng cô Tỉnh Thượng à?"
"Kết hôn?" Uông Phong Lân bị hỏi ngược lại không hiểu gì cả, "Mi nói Tỉnh Thượng Đan hả?"
"Đúng vậy." Tằng Khải Nhĩ gật đầu, "Mẹ em nói bên nhà Tỉnh Thượng đã chuẩn bị hôn lễ rồi, chỉ cần chờ anh hoàn toàn khôi phục nữa thôi."
"Ha ha, mi là người đầu tiên cho ta biết vở kịch này đó."
"Anh không biết?" Tằng Khải Nhĩ nhìn Uông Phong Lân với ánh mắt không thể tin được.
"Không biết."
"Nhưng mà, cha... Oh, cha của anh cũng đồng ý rồi mà!"
"Ông ta đồng ý thì để cho ông ta đi lấy cô gái Nhật Bản kia đi!" Uông Phong Lân hừ lạnh một tiếng, "Dù sao, ông ta lấy thêm một người nữa cũng chả sao."
Tằng Khải Trữ lại cúi đầu, hắn tại sao lại có thể như rằng chẳng có gì cả? Hết thảy đồ tốt nhất hắn đều có thể có dễ dàng, nhưng mà cũng không thèm quí trọng. Lần đầu tiên gặp mặt Tỉnh Thượng Đan, gã đã bị cô ta cuốn hút, không biết vì nguyên nhân gì, chính là cảm thấy bản thân bị cuốn hút mà thôi. Nhưng mà, lại thu được tin tức Tỉnh Thượng Đan sắp đính hôn với Uông Phong Lân, tại sao tất cả những gì mình muốn đều rơi vào trong tay hắn, mà tất cả những gì mình khao khát thèm thuồng hắn lúc nào cũng tỏ ra nhàm chán không hứng thú như vậy. Chẳng lẽ ông trời cũng không thể cho gã một chút công bằng sao?
Khóe mắt liếc nhìn kẻ đang ngồi bên cạnh giường mình vẻ mặt tối tăm, Uông Phong Lân cảm thấy chán ghét sâu sắc, vị vậy, ra lệnh đuổi khách: "Được rồi, ta cũng mệt rồi. Mi trở về đi!"
"Oh, đúng vậy, em đi đây, anh Lân." Tằng Khải Trữ đứng dậy, im lặng đi ra ngoài.
Cửa thang máy mở ra, Tư Nam mang theo bánh bao cùng cháo gà nấm đông cô đứng đối diện với hai mắt tràn ngập oán hận của Tằng Khải Trữ. Cười gật đầu chào gã một cái, sau đó đi vào trong phòng nghỉ của Uông Phong Lân.
Y là ai vậy? Hai mắt Tằng Khải Trữ nhìn theo, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy người này, tại sao lại có người đàn ông xinh đẹp như vậy! Có một tia sáng lóe lên trong cái đầu luôn tự cho là thông minh của gã, sau đó vội vàng tiến vào trong thang máy bỏ đi.
"Phong Lân, đây là cháo anh yêu cầu." Tư nam cười đi vào trong, không để ý tới người mình vừa nhìn thấy, trong lòng chỉ tràn ngập yêu cầu muốn ăn cháo khi Uông Phong Lân tỉnh lại.
"Cảm ơn nhiều, Tư Nam." Uông Phong Lân ngồi dậy.
"Anh cảm thấy thế nào?" Tư Nam hỏi.
"Tốt lắm rồi." Hai tuần trôi qua, ở chung gần gũi như vậy, Uông Phong Lân cảm thấy mình đã mê luyến người trước mặt này tới mức không thể nào kiềm chế nữa rồi. Y luôn mỉm cười, đôi mắt trong veo lúc nào cũng lộ ra ánh sáng thuần khiết; có đôi khi y lại để cho suy nghĩ đi hoang, bần thần, ngây thơ đến đáng yêu; nhưng mà bộ dáng khi y làm việc, lại rất chăm chú, rất tỉ mỉ; khi y đọc sách thì rất nhập tâm, ngẫu nhiên còn có bộ dạng cắn móng tay rất dễ thương; khi y tắm rửa cho A Kim, mặc dù có khi phát hiện ra bị A Kim ăn đậu hũ mà bĩu môi, nhưng mà vẫn rất ôn nhu; y bởi vì cảm thấy mình yêu phải người không nên yêu mà ánh mắt lại tỏa ra sự u buồn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn dang tay ôm y vào lòng che chở...
"Làm sao vậy?" Tư Nam đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, "Anh có khỏe không?"
"Không có việc gì, chỉ là đang suy nghĩ một số việc." Uông Phong Lân vẫn nhìn y như trước.
"Liên quan với người mới ra à?"
"Hả?"
"Em vừa nhìn thấy một người đi ra."
"Oh, đúng rồi, Tư Nam," Uông Phong Lân rất nhiêm túc nhìn Tư Nam, "Em phải cẩn thận người kia, hắn ta tên là Tằng Khải Trữ."
Đúng là gã? Tư Nam lộ ra vẻ mặt không hài lòng, "Anh lại còn cho phép gã đến gặp anh?"
"Em biết?"
"Ở tầng dưới, A Kha đã nói với em rồi." Tư Nam chậm rãi múc ra một chén cháo, bưng đến trước mặt Uông Phong Lân.
.
"Đút anh đi!" Uông Phong Lân chớp chớp mắt với Tư Nam.
"Hả? Em sao?" Tư Nam ngẩn người.
"Có được không?" Giả bộ đáng thương, A Kim dùng chiêu này rất có tác dụng, mình dùng nhất định cũng có tác dụng!
"Oh, được rồi!" Tư Nam ngồi vào bên cạnh anh, nhìn trộm ra cửa, Phan Già tựa hồ chẳng có gì ghê gớm đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.
"Như thế nào rồi?" Uông Phong Lân nhìn Tư Nam đầy chờ mong.
"Cái đó..." Tư Nam bỗng nhiên có chút, cót chút thẹn thùng, "Em chưa từng đút cơm cho người khác."
"Vậy anh là người đầu tiên của em rồi?"
"Gọi tôi A Kha là được rồi, Uông tổng."
"Uh" Uông Phong Lân gật đầu, ánh mắt nhìn Tu, thật sự là khó có thể tưởng tượng được Tu mà mình quen biết nhiều năm như vậy bên cạnh bộ mặt nhã nhặn tỉnh táo vẫn còn bộ mặt khác nha, đã thế lại còn dùng sức mạnh đối với đại thám tử này nữa, bản thân phải tự kềm chế rất lớn, không thì cười chết mất thôi.
"Tôi đã điều tra được chiếc xe mà Uông tổng bị tai nạn, quả thật là đã bị người khác động tay động chân." A Kha nói, "Hơn nữa, thủ pháp rất chuyên nghiệp, ngay cả người rất rành kĩ thuật trong nghề cũng chưa chắc nhìn thấy chỗ nào có vấn đề."
Uông Phong Lân gật đầu, tiếp tục nhịn cười.
"Phong Lân, cậu có cái gì buồn cười thì cứ cười đi, thân thể còn chưa có khỏe lại, đừng có để nghẹn mà nội thương." Tu lạnh lùng nói.
"Há há, đúng vậy!" Uông Phong Lân cũng chẳng thèm để ý tới thái độ của hắn, nhiều năm trôi qua riết cũng phải quen thôi, "A Kha, nói tiếp đi."
"Tôi nghĩ, ai tới vị trí này, trong lĩnh vực này cũng đã là người chuyên nghiệp." A Kha đương nhiên không thể biết tại sao Uông Phong Lân vẫn cười cười, nghe nói xe của mình bị người khác động tay động chân mới xảy ra tai nạn, đáng lẽ phải rất tức giận chứ?
"Đúng vậy, hắn ta hẳn là biết rất rõ." Nụ cười mập mờ bị thu lại, thay vào đó là nụ cười lạnh.
Chương 3.2
Tằng Khải Trữ ngồi trong phòng tiếp khách, nhìn vẻ mặt Mạnh Ba cứ nhìn thẳng mình hoàn toàn không hề có bất kì biểu cảm nào, tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nhưng mà, hắn phải tới đó, bởi vì hắn muốn nhìn thấy bộ dáng tàn tạ của Uông Phong lân. Là con riêng phía bên ngoại của Uông Thiên Đức, hắn có biết bao khát khao một ngày có thể thế chỗ của Uông Phong Lân, bản thân có thể độc chiếm tập đoàn Uông thị. Nhưng mà, hắn ngay cả một danh phận cũng không có, ngay cả họ cũng là phải theo họ mẹ. Mặc dù, Uông Phong Lân biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng ngay cả khi hắn uy hiếp cũng chẳng thèm tỏ thái độ, thận chí căn bản xem như hắn không hề tồn tại. Hắn không cam lòng, hắn muốn tất cả mọi thứ của Uông Phong Lân, thật vất vả mới chờ đến được lúc Uông Phong Lân bị thương vì tai nạn xe, lại không ngờ tới, hết thảy đều không như hắn đã tưởng tượng, mà cái tên hắn hận thấu xương kia vẫn là người nắm tất cả trong lòng bàn tay.
"Hắn lúc nào mới có thể gặp tôi?" Thông tin nội bộ trong công ti nói Uông Phong Lân ngoại trừ suy yếu một chút, không hề có bất kì dấu hiệu bị thương nào, cái này nhất định không có khả năng? Mà cũng có người nói, Uông Phong Lân căn bản là ở ngay tại công ti, bởi vì phần lớn thời gian hắn đều bị hôn mê. Cho nên hắn tận lực không hẹn gặp bất kì một kẻ nào.
"Uông tổng bận rộn nhiều việc, anh có phải đợi một lát." Vẻ mặt cùng ngữ khí của Mạnh Ba không hề mang theo bất kì biểu hiện gì trả lời.
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng trôi qua rất chậm. Tằng Khải Nhĩ nhìn hộp thuốc bổ cầm trong tay, nghiến răng đầy oán hận.
Bên kia Uông Phong Lân không có đề cập đến chuyện công ti, mà lại bắt đầu nói nhảm.
"A Kha, cậu quen Tu từ lúc nào vậy?"
"Nửa năm trước." A Kha thành thật trả lời.
"Tu, chưa từng nghe cậu nhắc đến nha!" Uông Phong Lân nhìn Tu ranh mãnh.
"Cậu bớt cười dê kiểu đó đi!" Tu đột nhiên quàng tay qua vai A Kha, "Đúng là như cậu nghĩ đó!"
"Há há há há!" Uông Phong Lân rốt cuộc cũng cười điên cuồng, xem ra A Kha này chính là nhược điểm của Tu nha.
"Anh làm cái gì đó?" A Kha hất tay Tu ra, trừng mắt liếc hắn một cái, quay qua Uông Phong Lân, "Uông tổng, tất cả báo cáo điều tra tôi đã đưa cho Tu rồi, tôi về trước."
"Được, gặp lại sau." Uông Phong Lân gật đầu, xem vẻ mặt của Tu bối rối như vậy, thấy vẫn nên nhịn cười, "Tu, không cười cậu nữa! Gọi kẻ kia vào đi!"
"Được." Tu gật đầu đi ra ngoài, chỉ một lúc sau liền dẫn Tu Khải Trữ đi vào.
"Anh Lân!" Tằng Khãi Nhĩ đem vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi trong phòng tiếp khách quăng đi thay vào đó là vẻ mặt nịnh nọt tươi cười.
"Nhìn thấy tôi như vậy, có phải hơi thất vọng không?" Uông Phong Lân lạnh lùng hỏi.
"Làm gì có, như thế nào có thể chứ?" Tằng Khải Trữ cúi nửa đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Uông Phong Lân, chỉ dùng khóe mắt liếc hắn, khí sắc rất tốt, hoàn toàn không có bộ dáng bị thương. Tại sao lại có thể như vậy chứ? Cho dù không xảy ra chuyện gì thì ít ra cũng phải cắt nát bộ mặt đẹp trai của hắn mới tốt chứ!
"Khải Trữ," Uông Phong Lân nhìn gã đàn ông ra bộ cúi mặt hiền lành trước mắt này, khóe mặt hiện lên một nụ cười lạnh, "Xem ra mấy trò đua xe của mi, sửa xe học được cũng nhiều nhỉ!"
"Đúng vậy." Tằng Khải Nhĩ do dự một chút, đột nhiên hỏi, "Em nghe nói anh Lân muốn kết hôn cùng cô Tỉnh Thượng à?"
"Kết hôn?" Uông Phong Lân bị hỏi ngược lại không hiểu gì cả, "Mi nói Tỉnh Thượng Đan hả?"
"Đúng vậy." Tằng Khải Nhĩ gật đầu, "Mẹ em nói bên nhà Tỉnh Thượng đã chuẩn bị hôn lễ rồi, chỉ cần chờ anh hoàn toàn khôi phục nữa thôi."
"Ha ha, mi là người đầu tiên cho ta biết vở kịch này đó."
"Anh không biết?" Tằng Khải Nhĩ nhìn Uông Phong Lân với ánh mắt không thể tin được.
"Không biết."
"Nhưng mà, cha... Oh, cha của anh cũng đồng ý rồi mà!"
"Ông ta đồng ý thì để cho ông ta đi lấy cô gái Nhật Bản kia đi!" Uông Phong Lân hừ lạnh một tiếng, "Dù sao, ông ta lấy thêm một người nữa cũng chả sao."
Tằng Khải Trữ lại cúi đầu, hắn tại sao lại có thể như rằng chẳng có gì cả? Hết thảy đồ tốt nhất hắn đều có thể có dễ dàng, nhưng mà cũng không thèm quí trọng. Lần đầu tiên gặp mặt Tỉnh Thượng Đan, gã đã bị cô ta cuốn hút, không biết vì nguyên nhân gì, chính là cảm thấy bản thân bị cuốn hút mà thôi. Nhưng mà, lại thu được tin tức Tỉnh Thượng Đan sắp đính hôn với Uông Phong Lân, tại sao tất cả những gì mình muốn đều rơi vào trong tay hắn, mà tất cả những gì mình khao khát thèm thuồng hắn lúc nào cũng tỏ ra nhàm chán không hứng thú như vậy. Chẳng lẽ ông trời cũng không thể cho gã một chút công bằng sao?
Khóe mắt liếc nhìn kẻ đang ngồi bên cạnh giường mình vẻ mặt tối tăm, Uông Phong Lân cảm thấy chán ghét sâu sắc, vị vậy, ra lệnh đuổi khách: "Được rồi, ta cũng mệt rồi. Mi trở về đi!"
"Oh, đúng vậy, em đi đây, anh Lân." Tằng Khải Trữ đứng dậy, im lặng đi ra ngoài.
Cửa thang máy mở ra, Tư Nam mang theo bánh bao cùng cháo gà nấm đông cô đứng đối diện với hai mắt tràn ngập oán hận của Tằng Khải Trữ. Cười gật đầu chào gã một cái, sau đó đi vào trong phòng nghỉ của Uông Phong Lân.
Y là ai vậy? Hai mắt Tằng Khải Trữ nhìn theo, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy người này, tại sao lại có người đàn ông xinh đẹp như vậy! Có một tia sáng lóe lên trong cái đầu luôn tự cho là thông minh của gã, sau đó vội vàng tiến vào trong thang máy bỏ đi.
"Phong Lân, đây là cháo anh yêu cầu." Tư nam cười đi vào trong, không để ý tới người mình vừa nhìn thấy, trong lòng chỉ tràn ngập yêu cầu muốn ăn cháo khi Uông Phong Lân tỉnh lại.
"Cảm ơn nhiều, Tư Nam." Uông Phong Lân ngồi dậy.
"Anh cảm thấy thế nào?" Tư Nam hỏi.
"Tốt lắm rồi." Hai tuần trôi qua, ở chung gần gũi như vậy, Uông Phong Lân cảm thấy mình đã mê luyến người trước mặt này tới mức không thể nào kiềm chế nữa rồi. Y luôn mỉm cười, đôi mắt trong veo lúc nào cũng lộ ra ánh sáng thuần khiết; có đôi khi y lại để cho suy nghĩ đi hoang, bần thần, ngây thơ đến đáng yêu; nhưng mà bộ dáng khi y làm việc, lại rất chăm chú, rất tỉ mỉ; khi y đọc sách thì rất nhập tâm, ngẫu nhiên còn có bộ dạng cắn móng tay rất dễ thương; khi y tắm rửa cho A Kim, mặc dù có khi phát hiện ra bị A Kim ăn đậu hũ mà bĩu môi, nhưng mà vẫn rất ôn nhu; y bởi vì cảm thấy mình yêu phải người không nên yêu mà ánh mắt lại tỏa ra sự u buồn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn dang tay ôm y vào lòng che chở...
"Làm sao vậy?" Tư Nam đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, "Anh có khỏe không?"
"Không có việc gì, chỉ là đang suy nghĩ một số việc." Uông Phong Lân vẫn nhìn y như trước.
"Liên quan với người mới ra à?"
"Hả?"
"Em vừa nhìn thấy một người đi ra."
"Oh, đúng rồi, Tư Nam," Uông Phong Lân rất nhiêm túc nhìn Tư Nam, "Em phải cẩn thận người kia, hắn ta tên là Tằng Khải Trữ."
Đúng là gã? Tư Nam lộ ra vẻ mặt không hài lòng, "Anh lại còn cho phép gã đến gặp anh?"
"Em biết?"
"Ở tầng dưới, A Kha đã nói với em rồi." Tư Nam chậm rãi múc ra một chén cháo, bưng đến trước mặt Uông Phong Lân.
.
"Đút anh đi!" Uông Phong Lân chớp chớp mắt với Tư Nam.
"Hả? Em sao?" Tư Nam ngẩn người.
"Có được không?" Giả bộ đáng thương, A Kim dùng chiêu này rất có tác dụng, mình dùng nhất định cũng có tác dụng!
"Oh, được rồi!" Tư Nam ngồi vào bên cạnh anh, nhìn trộm ra cửa, Phan Già tựa hồ chẳng có gì ghê gớm đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.
"Như thế nào rồi?" Uông Phong Lân nhìn Tư Nam đầy chờ mong.
"Cái đó..." Tư Nam bỗng nhiên có chút, cót chút thẹn thùng, "Em chưa từng đút cơm cho người khác."
"Vậy anh là người đầu tiên của em rồi?"
/87
|