Không thể không nói, cả đời này của Diệp Trụ không làm ra chuyện gì có quyết đoán, chuyện lần này coi như lần đầu. Sau đó tiểu Kiều cũng đã hỏi Ngô thị, cha lập tức nghĩ thông suốt? Không giống với phong cách của cha.
Ngô thị cười nói: “Cha con ấy, có một số việc nhỏ trong lòng hiểu rõ ràng, nhưng bởi vì là trưởng bối, cho nên chuyện gì cũng không tiện cự tuyệt, cha con chẳng lẽ không biết những chuyện này không tốt với chúng ta sao? Làm con cái hiếu thuận, ý nghĩ này từ nhỏ cha con đã nghe thành quen, muốn để cho cha con không nghe lời ông nội con, đó chính là lập tức không thay đổi được. Cha con biết mình không tốt, cho nên muốn để cho đại ca con làm đương gia, trong nhà ngoài nhà mình đại ca con đương gia, có chuyện gì cũng do đại ca con định đoạt, vậy về sau liền bớt rất nhiều phiền toái.”
Ngô thị thật tâm vui mừng, con trai của mình có thể kiếm tiền, hiện giờ trượng phu của mình cũng cảm thấy con trai có thể độc bá một phương rồi, nhìn cả thôn Diệp gia này, còn có ai có phúc khí như mình?
Ngược lại Nhất Phàm bên chỗ đại cô tỷ kia, cũng là tuổi còn nhỏ đã ra ngoài làm việc rồi, còn có chuyện lần này, nếu không phải có Nhất Phàm giật dây, cũng không thể thuận lợi như vậy
Lúc tiểu Kiều đi vào, nhìn thấy đại ca Lập Hạ đang suy nghĩ điều gì, “Đại ca, ca đang nghĩ gì vậy?”
Lập Hạ cười cười, nói: “Ca nghĩ, chuyện ao cá này của chúng ta, có nên ghi sổ sách lại không?”
Tiểu Kiều bội phục trong lòng, đại ca quả nhiên còn tốt, nói với Lập Hạ: “Đại ca, tiền mỗi lần mua phân bón này muội đều nhớ kỹ, ca, về sau chúng ta bán bao nhiêu cá, thu bao nhiêu tiền, còn có tiền mua thức ăn cho cá bao nhiêu tiền, tất cả chúng ta đều phải nhớ rõ biết rõ ràng, đến lúc đó nhìn vào thu và chi, cũng biết chúng ta đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi.”
Lập Hạ gật đầu: “Muội nói đúng! Tiểu Kiều, về sau chuyện sổ sách này giao cho muội!”
“Ca, vậy cũng bắt đầu đương gia.” Tiểu Kiều cười hì hì nói.
“Nghịch ngợm, chúng ta có chuyện gì thương lượng với nhau.” Lập Hạ cũng cười nói.
“Được rồi, ca, sổ sách này muội nhớ. Nhưng mà không thể chê chữ muội xấu.” Thu vào chi cái gì, đây không tính là khó khăn. Tiểu Kiều chuẩn bị vẽ một bảng biểu, ghi hạng mục công việc, thu vào chi ra đều viết lên, nhìn bảng biểu như vậy liền vừa nhìn đã hiểu ngay rồi.
Nàng biết chữ ngược lại nhanh, nhưng mà có vài chữ thật sự quá rườm rà, cũng may không phải dùng bút lông viết chữ, chỉ dùng cục than đó, sau đó gọt nhọn đi, nếu không càng khó coi hơn.
“Vậy bộ sách bút của huynh đến lúc đó để muội dùng.” Sau khi Lập Hạ đi học, bên chỗ dì cả cũng tặng sách bút đến cho hắn và Lập Thu.
Tiểu Kiều nghe liền buồn bực, như vậy không luyện chữ vẫn không được. Nếu không thật lòng không bỏ ra nổi.
Trong nhà đã bắt đầu bán cá rồi, Lập Hạ liền đưa hai con qua cho đại bá, tam thúc, còn có chính phòng. Đồng thời cũng nói cho mọi người, từ nay về sau, chi thứ hai chính là Lập Hạ đương gia.
Đại bá vỗ bả vai Lập Hạ, nói hắn rất tốt, làm rất tốt. Ngay cả tam thúc cũng vui nhiều hơn lo lắng, Diệp Điền biết tính tình của Diệp Trụ, cảm thấy để cháu đương gia tốt hơn.
Người của chính phòng vốn không trông cậy vào bọn họ có thể có sắc mặt tốt, có lúc hận không thể không đi tặng đồ cho bọn họ đi, mỗi lần đi đều nhăn mặt.
Ông cụ vui mừng nhận lấy cá, nghe nói Lập Hạ đương gia, hơi sững sờ. Nhưng cũng khích lệ Lập Hạ đương gia cho tốt, tranh sĩ diện cho lão Diệp gia. Lại biết được ao cá này do Lập Hạ làm, cháu nội có tiền đồ rồi, ông làm ông nội cũng vui mừng, nói với Lập Hạ: “Làm đương gia này không phải chuyện dễ dàng như vậy, lòng gia chủ phải rộng, phải khoan dung độ lượng hơn với hàng xóm láng giềng, đừng hẹp hòi, bản thân đã có tiền đồ, cũng đừng quên bà con quê nhà.”
Lập Hạ vội nói: “Ông nội nói đúng lắm, cháu đều nghe.”
Bên kia, Ngô thị cũng để cho Lập Thu và tiểu Phượng đi
/96
|