Mạch Tiểu Hân thấp thỏm nhìn chiếc hộp gốm trên bàn, nhớ lại câu nói Ngải Lâm thì thầm bên tai kia, "Đây là mẹ Tư Viễn đặc biệt hầm đấy". Câu này quá thâm ảo, đặc biệt? Đặc biệt cho ai? Cho Ngải Lâm, sau đó Ngải Lâm lại mang đến cho mình? Cô biết Ngải Lâm đã có chồng, Ngải Lâm đã nói chồng chị ta và Mục Tư Viễn thân như anh em, bình thường Ngải Lâm cũng giúp đỡ chăm sóc cuộc sống của Mục Tư Viễn, cho nên mẹ anh ấy hầm một chút thuốc bổ cho Ngải Lâm, rất hợp tình hợp lý. Cô bắt buộc chính mình suy nghĩ theo phương hướng này, nhưng giọng nói của Ngải Lâm lại rất mập mờ, khiến cô không thể không mặt đỏ tim đập. Như vậy, có lẽ bác gái "đặc biệt" là vì thể diện của Lục Tử Hãn? Lục Tử Hãn từng nói ba người bọn họ là thanh mai trúc mã, hai chị em xem mẹ Mục Tư Viễn như mẹ của chính mình, ở nhà họ Mục Lục Tử Hãn đã tận lực thể hiện thân mật với mình như vậy, nên người khác hiểu lầm mình là bạn gái hắn cũng chưa biết chừng. Nghĩ đến việc chỉ là hiểu lầm cô thoáng thở phào một hơi. Thật là kỳ quái, ngay cả Hà Đông, người vẫn luôn xem đàn ông như chuyện vặt nhưng khi đứng trước gã Lục Tử Hãn đẹp trai này đều bát giác lộ ra vẻ nữ tính, còn mình thì lại không thể động tâm được, lúc từ chối hắn mình vẫn còn có thể bình tĩnh dẫn dắt câu chuyện, gặp nguy không loạn, cô nghĩ sau khi trải qua chuyện với Ngô Cạnh có lẽ sức miễn dịch của mình đối với mỹ nam tài tử thực sự đã được nâng cao rất nhiều.
Mạch Tiểu Hân ngồi nhìn màn hình máy tính thở dài khiến Tiểu Dương bên cạnh quay đầu nhìn lại, "Tiểu Hân, em có chuyện phiền phức gì à, sao cứ thở dài mãi thế?" Cô chột dạ lắc đầu, cố cười tươi quay sang nhìn lại hắn. Trong lòng biết quả thật là mình gặp phiền phức rồi, từ khi Mục Tư Viễn nhất định đợi đến sáng sớm ngày thứ hai trở về cùng cô, từ khi cô tựa vào vai anh ngủ suốt dọc đường, từ lúc cô ho khan tự nhiên anh đẩy bát canh của mình tới cho cô, tất cả đều đang lặng lẽ thay đổi. Còn hộp a giao này thì như một hòn đá nho nhỏ ném xuống mặt hồ trong lúc có cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho mặt nước vốn đã khó mà phẳng lặng không thể không nhẹ nhàng gợn sóng. Cô nhớ tới ánh mắt Mục Tư Viễn, từ bao giờ mà ánh mắt đó trở nên ấm áp dịu dàng trong mắt mình như vậy, làm mình từ từ đắm chìm vào trong đó mà không thể khống chế được. Cô lại nhớ tới giấc mơ kia, Lục Tử Hãn suốt ngày lượn lờ bên người mình, tại sao người mình mơ thấy lại là Mục Tư Viễn? Rồi cách gọi "cún lông xù" thân mật như vậy nữa, mỗi lần nhớ tới trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy âm thanh đó vô cùng êm tai. Khi mẹ hỏi mình đã thích chàng trai nào hay chưa, trước giờ mình đều khăng khăng nhất định sẽ làm gái ế để ở nhà với bố mẹ, lần này bất ngờ lại cảm thấy hơi xấu hổ, ngay cả bố cũng nhận ra, cười nói mình già rồi, không có sức hấp dẫn với con gái nữa rồi. Lúc đó trong đầu mình đã hiện lên hình ảnh của ai? Nghĩ tới đây trái tim cô bất chợt đập nhanh, cô vội len lén nhìn một vòng xung quanh.
"Làm thế nào đây Mạch Tiểu Hân? Mày là một đứa con gái nhà A, tìm một thằng con trai nhà A mới phù hợp, tìm một gã cổ cồn nhà B thông thường cũng tàm tạm, bây giờ lại động tâm với một người đàn ông đứng ở trên đỉnh nhà B, đây không phải mày đang tìm bạn trai mà là đang tìm đau khổ cho chính mình, mau mau chấm dứt ý nghĩ kỳ quái này đi!" Mạch Tiểu Hân thầm nói với chính mình, phải lý trí. Mình đã thất bại một lần trước nhà B, chẳng lẽ còn muốn đi vào vết xe đổ? Năm đó những bạn bè của cô đều tiếc nuối khi thấy cô và Ngô Cạnh chia tay, cho rằng cô không nên dễ dàng chia tay chỉ vì một lần cãi nhau nho nhỏ như vậy, kể cả Ngô Cạnh cũng khó mà thừa nhận vì sự tuyệt tình của cô. Chỉ có chính cô mới rõ ràng, vụ tranh cãi khi đó bất quá chỉ là giọt nước tràn li, bất kể cô không nỡ đến mấy thì sớm muộn cô và Ngô Cạnh cũng sẽ chia tay. Bởi vì cô không chịu nổi chuyện mẹ Ngô Cạnh nhẹ nhàng chậm rãi nói với mình về tiền đồ chói lọi của con trai với một kì vọng không thể che giấu, chỉ để cô hiểu rõ rằng trong xã hội Trung Quốc hiện nay, một chàng trai tài hoa như con mình muốn bay cao hơn, xa hơn thì nền tảng, hoặc nói là hậu thuẫn, là điều cực kì quan trọng. Ngô Cạnh xuất thân gia đình công chức thông thường, bố mẹ anh ấy hi vọng anh ấy tìm được một cô bé có thể giúp anh ấy một tay, và cô bé nhà B xuất thân gia đình cán bộ cao cấp kia cũng đang đứng cách đó không xa nhìn anh ấy với vẻ mặt yêu chiều, cơ hội như vậy con trai có thể bỏ qua vì tình yêu, nhưng bố mẹ lại không thể không động lòng. Mặc dù ánh mắt mẹ Ngô Cạnh nhìn mình có mang vẻ do dự, hoặc nói có mang theo thương hại, nhưng bà vẫn nói ra hết sức thấu triệt. Vì vậy, Mạch Tiểu Hân không còn dũng khí, không còn sự dũng cảm để lấy tình yêu của mình ra PK với tiền đồ của một người đàn ông nữa. Cô cảm thấy mình chưa bao giờ là một cô bé bất khuất, tình yêu đầu tiên của cô chết non vì sự nhát gan của chính mình.
Mạch Tiểu Hân, mày nhất định phải tỉnh táo. Cô tự nói với mình, lần này tình hình còn xấu hơn lần trước, Lục Tử Tình và tập đoàn Văn Cẩm không phải thứ mày có thể PK được, nhà B gần như vậy nhưng không phải thứ mày có thể trèo lên. Huống chi, người kia thích mày không? Cô hết lần này tới lần khác hồi tưởng lại từng chuyện đã từng xảy ra giữa mình với Mục Tư Viễn, hình như là thích, hình như lại không phải loại thích đó. Vấn đề này quấn lấy cô, làm cho cô có cảm giác ngạt thở.
Mạch Tiểu Hân đứng ở điểm dừng xe buýt, ngưng thần nhìn hai tòa cao ốc một cao một thấp đối diện. Hà Đông huyên thuyên một hồi lâu, thấy cô không hề phản ứng liền đẩy đẩy vai cô, "Làm gì mà ngẩn ra thế? Chẳng lẽ khiêu vũ nhiều quá giờ bị đơ rồi?"
"Hai tòa cao ốc này đứng ngay sát nhau, một 18 tầng một 38 tầng, kém nhau tròn 20 tầng, nhìn đã thấy kỳ cục". Mạch Tiểu Hân rầu rĩ nói.
"Bạn lại không muốn làm thái tử phi của Văn Cẩm, suy nghĩ về vấn đề này làm cái gì?" Hà Đông biết Mạch Tiểu Hân đã từ chối Lục Tử Hãn, Lục Tử Hãn lại không hề giận lây sang mình mà vẫn đến chỗ bố hắn xin kí duyệt giảm thêm cho cô 1%, cho nên cô cảm thấy kỳ thực Lục Tử Hãn cũng là người rất đàng hoàng. "Làm sao, hối hận rồi à? Xem dáng vẻ Lục đại thiếu gia ngoại hình ủ rũ tâm hồn vỡ vụn mấy ngày nay thì có lẽ bây giờ bạn quay đầu lại vẫn còn kịp".
Mạch Tiểu Hân lườm cô rồi rụt cổ, "Tại sao xe 27 còn chưa tới nhỉ, tớ sắp chết cóng rồi".
"Tớ bị vạ lây còn chưa nói gì mà bạn đã khóc trước rồi". Hà Đông chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, "Về nhà làm mì cá đập cho tớ ăn, trong tủ lạnh vẫn còn chứ?"
Mạch Tiểu Hân gật đầu, "Còn, về nhà chúng mình phải nấu một nồi to mới được, tớ cũng sắp chết đói rồi".
Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, Mục Tư Viễn từ trong xe thò đầu ra, "Về nhà à? Lên xe đi".
Mạch Tiểu Hân vội lắc đầu nói: "Không cần không cần, xe đến ngay bây giờ ấy mà".
Mục Tư Viễn xuống xe mở cửa sau ra cười nói: "Không phải xe đã đến rồi sao, đứng đây không lạnh à? Đi thôi".
Mạch Tiểu Hân còn muốn từ chối Hà Đông đã vừa cảm ơn vừa nhanh chóng lên xe rôi, cô đang đau khổ vì không tìm được cơ hội quan sát một chút gian tình của hai người ở cự ly gần, giờ có cơ hội tốt đẹp thế này sao có thể bỏ lỡ được?
Mạch Tiểu Hân đành phải bất đắc dĩ lên xe theo.
"Tại sao về muộn thế? Làm thêm giờ à?" Mục Tư Viễn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
"Tập văn nghệ. Liên hoan năm mới toàn tòa nhà, mỗi đơn vị phải tham gia một tiết mục". Mạch Tiểu Hân nhẹ giọng trả lời.
"A? Bọn em chuẩn bị tiết mục gì mà về muộn như vậy?" Mục Tư Viễn nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối.
"Ông chủ bọn em chọn một tiết mục khiêu vũ phong cách cao bồi, còn mời giáo viên đến dạy nữa, mấy ngày nay bọn em bị hành hạ thảm quá". Mạch Tiểu Hân nhớ lại cảnh mấy cậu con trai chân tay thừa thãi đó, bất giác mỉm cười.
"Vậy đến hôm diễn lại được nhìn no mắt rồi", Mục Tư Viễn hơi nghiêng đầu tới hỏi, "Hết giờ làm là tập luôn nên còn chưa ăn cơm đúng không? Muốn đi đâu ăn bây giờ?"
"Ăn mấy cái bích quy rồi, về nhà nấu bát mì là được". Mạch Tiểu Hân đáp. Rõ ràng anh ấy cũng vừa từ cao ốc đi ra, không phải là cũng làm thêm giờ muộn như vậy chứ? Ánh sáng đèn đường bên ngoài chiếu vào bên mặt Mục Tư Viễn, cảm giác rất nhu hòa. Cô rất muốn hỏi xem anh ăn cơm chưa, đói chưa, mấp máy môi nhưng lại không hỏi ra miệng được.
"Thật hâm mộ Hà tiểu thư, ăn mì cá đập đúng không?" Mục Tư Viễn để ý thấy tâm tình Mạch Tiểu Hân không hề tốt, nhưng ngại Hà Đông đang ở bên cạnh nên cũng không tiện hỏi nhiều.
"Ờ, hôm qua làm hơi nhiều nên vẫn còn thừa một chút, giờ chỉ cần thêm nắm mì nữa là đủ hai người ăn". Mạch Tiểu Hân nhớ lại bát mì Tứ Xuyên ăn trên đường về nhà lần trước, chẳng lẽ anh ấy lại đến quán mì kia? Cô nhíu nhíu mày, mì mình nấu ngon hơn mì ở quán đó nhiều, có điều muộn như vậy rồi làm sao có thể mời anh ấy đến nhà mình ăn chứ. Mặc dù còn có cả Đông Đông nữa nhưng nhất định anh ấy vẫn sẽ cảm thấy không thích hợp.
Hà Đông lén đẩy cánh tay Mạch Tiểu Hân, tại sao lại nói chuyện như vậy, nghe giọng nói với vẻ cực kỳ hâm mộ của Mục Tư Viễn đó, hiển nhiên là anh ấy muốn Tiểu Hân mời mình ăn, giờ nói chỉ còn lại một chút hôm qua ăn thừa thì khác nào chặn họng người ta chứ. Mặc dù Hà Đông không nỡ chia sẻ đồ ăn Mạch Tiểu Hân nấu nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ cô vẫn phân biệt được rõ ràng, cô có thể ăn ít đi một chút mà!
Trong lòng Mục Tư Viễn thoáng qua một chút thất vọng, lập tức cười nhạt. Đã chín giờ tối rồi, chẳng lẽ thật sự cùng hai cô gái về nhà tìm đồ ăn? Chuyện như vậy có lẽ chỉ có Lục Tử Hãn mới có thể mặt dày làm được. Hồi lâu rồi anh không gặp Tử Hãn, xem ra vị đại thiếu gia này thật sự không làm ăn gì được ở chỗ Mạch Tiểu Hân rồi, không biết lại đi đâu tìm phụ nữ thượng phẩm đây. Điểm này đúng là cực giống Lục Kiến Thành, đi qua vạn khóm hoa mà trên người không vương mảnh lá nào, làm mọi người không biết nên bội phục thủ đoạn của hắn hay là than thở vì hắn vô tình.
"Sau này ngày nào cũng phải tập luyện muộn như vậy à?" Mục Tư Viễn chuyển đề tài.
"Không phải, hôm nay giáo viên có việc nên đến muộn, bình thường bọn em tập hơn một tiếng là được nghỉ rồi". Mạch Tiểu Hân cọ cọ mái tóc mượt mà lên vai Hà Đông, "Nếu không Đông Đông sẽ tức chết mất".
Mục Tư Viễn cười, mặc dù anh không biết vì sao Hà Đông phải ở chỗ Mạch Tiểu Hân nhưng như vậy buổi tối về nhà có bạn thì cũng làm mọi người yên tâm hơn một chút.
Hà Đông nói: "Nếu bạn có bạn trai thì chức trách vệ sĩ này còn cần tớ phải làm sao? Cứ coi như chi phí ăn ngủ trong hai tháng tớ ăn nhờ ở đậu là được rồi".
Mạch Tiểu Hân hơi lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ lầm bầm nói: "Ai cần bạn làm vệ sĩ chứ!"
"Là tớ suy nghĩ vì sự đoàn kết yên ổn của công ty bạn được không? Mấy thằng bé đó tranh nhau đòi đưa bạn về nhà, nhỡ đâu đánh nhau thì làm thế nào?" Hà Đông cười nói, "Xem như tớ phục ông chủ thông minh tuyệt đỉnh đó của bạn rồi, không đủ phụ nữ cho con trai đến thay vai, bạn có nhảy tốt đến mấy cũng vô dụng, mấy tên dở hơi đó chân tay vụng về như vậy làm sao mà nhảy đẹp được, vừa nhìn đã thấy ba cô gái các bạn chính là ba đóa hoa tươi cắm trên ba bãi phân trâu mà". Nói rồi len lén quan sát sắc mặt Mục Tư Viễn, sau đó nhận định là lúc này Mục Tư Viễn đang nhịn cười đến mức căng cứng cơ mặt.
Mạch Tiểu Hân cười nói: "Hai ngày nay họ đã nhảy khá lắm rồi, bạn đừng suốt ngày ngồi bên cạnh công kích người ta được không? Hôm qua lại nói lung tung, kết quả là bị người ta bắt chẹt làm hại tớ phải mời đi ăn, thế là tiêu hết sạch số tiền lương mới nhận được ở chỗ anh họ bạn".
"Thế thì bảo anh ấy tăng lương cho bạn, anh ấy chỉ mong được quan tâm đến bạn thôi, lần trước là ai sống chết không chịu tăng lương nhỉ?" Hà Đông lại nhìn Mục Tư Viễn, thấy anh chăm chú nghe rồi khẽ cau mày, trong lòng thầm vui vẻ.
Mạch Tiểu Hân quẫn bách lườm Hà Đông cảnh cáo cô không được nói lung tung.
"Mạch Mạch, có phải bạn thích anh ấy không?" Hà Đông vừa kéo Mạch Tiểu Hân đi lên nhà vừa lớn tiếng hỏi.
Mạch Tiểu Hân sợ đến mức vội quay lại nhìn, Mục Tư Viễn vừa quay đầu xe, anh lơ đãng nhìn lại phía sau, phát hiện Mạch Tiểu Hân còn đang nhìn mình, anh mỉm cười vẫy vẫy tay rồi nhấn ga.
"Bạn nói to như vậy người ta cũng nghe thấy mất!" Mạch Tiểu Hân vừa xấu hổ vừa tức giận, không phải là anh ấy cười vì cho rằng mình lưu luyến không rời đấy chứ?"
"Nghe thấy thì thế nào? Nghe thấy mới tốt! Đó chính là Mục Tư Viễn đấy, không phải mấy thằng nhóc trong công ty bạn đâu. Nếu vô duyên vô cớ thì tại sao anh ấy lại bỏ thời gian công sức ra đối xử tốt với bạn như vậy?" Hà Đông làm ra vẻ khôn ngoan, "Thấy trình độ nói chuyện của tớ hôm nay thế nào? Vừa nghe thấy có người theo đuổi bạn sắc mặt anh ấy đã thay đổi rồi, chắc chắn đã ép được anh ấy ngày mai tỏ tình với bạn".
"Bạn cứ nói linh tinh, hôm đó anh ấy và Lục Tử Tình ở trong phòng sách, Lục Tử Hãn đòi đưa tớ về nhà, mẹ anh ấy gọi hồi lâu mà anh ấy cũng không chịu đi ra, giờ bạn kể mấy cái chuyện lẻ tẻ ấy ra thì cũng có ai thèm để ý chứ". Mạch Tiểu Hân hơi nổi giận nói, tại sao mình lại quên chuyện đó được nhỉ.
"Thật không? Thế thì bạn thảm rồi". Hà Đông kéo tay cô lại, bàn tay lạnh buốt, "Mạch Mạch, bạn biết không, giọng bạn nói với anh ấy bây giờ và giọng bạn nói với Ngô Cạnh năm đó giống nhau như đúc, vừa rồi ở trên xe tớ đã phát hiện rồi, nói chuyện với anh ấy bạn tỏ ra vừa ngoan ngoãn vừa nữ tính, trước kia ở bên người Ngô Cạnh bạn cũng như vậy. Ngô Cạnh thật sự thích bạn, nếu như Mục Tư Viễn không hề có ý đó như lời bạn nói thì bạn mau rút lui đi, xung quanh không thiếu người theo đuổi, tội gì bạn phải đi tranh giành với Lục đại tiểu thư người ta làm gì?"
"Tớ biết", tinh thần không yên, Mạch Tiểu Hân nhìn chiếc túi đựng hộp a giao trong tay, phiền muộn nghĩ: Hộp a giao này rối cuộc là ý của ai?
Mạch Tiểu Hân ngồi nhìn màn hình máy tính thở dài khiến Tiểu Dương bên cạnh quay đầu nhìn lại, "Tiểu Hân, em có chuyện phiền phức gì à, sao cứ thở dài mãi thế?" Cô chột dạ lắc đầu, cố cười tươi quay sang nhìn lại hắn. Trong lòng biết quả thật là mình gặp phiền phức rồi, từ khi Mục Tư Viễn nhất định đợi đến sáng sớm ngày thứ hai trở về cùng cô, từ khi cô tựa vào vai anh ngủ suốt dọc đường, từ lúc cô ho khan tự nhiên anh đẩy bát canh của mình tới cho cô, tất cả đều đang lặng lẽ thay đổi. Còn hộp a giao này thì như một hòn đá nho nhỏ ném xuống mặt hồ trong lúc có cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho mặt nước vốn đã khó mà phẳng lặng không thể không nhẹ nhàng gợn sóng. Cô nhớ tới ánh mắt Mục Tư Viễn, từ bao giờ mà ánh mắt đó trở nên ấm áp dịu dàng trong mắt mình như vậy, làm mình từ từ đắm chìm vào trong đó mà không thể khống chế được. Cô lại nhớ tới giấc mơ kia, Lục Tử Hãn suốt ngày lượn lờ bên người mình, tại sao người mình mơ thấy lại là Mục Tư Viễn? Rồi cách gọi "cún lông xù" thân mật như vậy nữa, mỗi lần nhớ tới trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy âm thanh đó vô cùng êm tai. Khi mẹ hỏi mình đã thích chàng trai nào hay chưa, trước giờ mình đều khăng khăng nhất định sẽ làm gái ế để ở nhà với bố mẹ, lần này bất ngờ lại cảm thấy hơi xấu hổ, ngay cả bố cũng nhận ra, cười nói mình già rồi, không có sức hấp dẫn với con gái nữa rồi. Lúc đó trong đầu mình đã hiện lên hình ảnh của ai? Nghĩ tới đây trái tim cô bất chợt đập nhanh, cô vội len lén nhìn một vòng xung quanh.
"Làm thế nào đây Mạch Tiểu Hân? Mày là một đứa con gái nhà A, tìm một thằng con trai nhà A mới phù hợp, tìm một gã cổ cồn nhà B thông thường cũng tàm tạm, bây giờ lại động tâm với một người đàn ông đứng ở trên đỉnh nhà B, đây không phải mày đang tìm bạn trai mà là đang tìm đau khổ cho chính mình, mau mau chấm dứt ý nghĩ kỳ quái này đi!" Mạch Tiểu Hân thầm nói với chính mình, phải lý trí. Mình đã thất bại một lần trước nhà B, chẳng lẽ còn muốn đi vào vết xe đổ? Năm đó những bạn bè của cô đều tiếc nuối khi thấy cô và Ngô Cạnh chia tay, cho rằng cô không nên dễ dàng chia tay chỉ vì một lần cãi nhau nho nhỏ như vậy, kể cả Ngô Cạnh cũng khó mà thừa nhận vì sự tuyệt tình của cô. Chỉ có chính cô mới rõ ràng, vụ tranh cãi khi đó bất quá chỉ là giọt nước tràn li, bất kể cô không nỡ đến mấy thì sớm muộn cô và Ngô Cạnh cũng sẽ chia tay. Bởi vì cô không chịu nổi chuyện mẹ Ngô Cạnh nhẹ nhàng chậm rãi nói với mình về tiền đồ chói lọi của con trai với một kì vọng không thể che giấu, chỉ để cô hiểu rõ rằng trong xã hội Trung Quốc hiện nay, một chàng trai tài hoa như con mình muốn bay cao hơn, xa hơn thì nền tảng, hoặc nói là hậu thuẫn, là điều cực kì quan trọng. Ngô Cạnh xuất thân gia đình công chức thông thường, bố mẹ anh ấy hi vọng anh ấy tìm được một cô bé có thể giúp anh ấy một tay, và cô bé nhà B xuất thân gia đình cán bộ cao cấp kia cũng đang đứng cách đó không xa nhìn anh ấy với vẻ mặt yêu chiều, cơ hội như vậy con trai có thể bỏ qua vì tình yêu, nhưng bố mẹ lại không thể không động lòng. Mặc dù ánh mắt mẹ Ngô Cạnh nhìn mình có mang vẻ do dự, hoặc nói có mang theo thương hại, nhưng bà vẫn nói ra hết sức thấu triệt. Vì vậy, Mạch Tiểu Hân không còn dũng khí, không còn sự dũng cảm để lấy tình yêu của mình ra PK với tiền đồ của một người đàn ông nữa. Cô cảm thấy mình chưa bao giờ là một cô bé bất khuất, tình yêu đầu tiên của cô chết non vì sự nhát gan của chính mình.
Mạch Tiểu Hân, mày nhất định phải tỉnh táo. Cô tự nói với mình, lần này tình hình còn xấu hơn lần trước, Lục Tử Tình và tập đoàn Văn Cẩm không phải thứ mày có thể PK được, nhà B gần như vậy nhưng không phải thứ mày có thể trèo lên. Huống chi, người kia thích mày không? Cô hết lần này tới lần khác hồi tưởng lại từng chuyện đã từng xảy ra giữa mình với Mục Tư Viễn, hình như là thích, hình như lại không phải loại thích đó. Vấn đề này quấn lấy cô, làm cho cô có cảm giác ngạt thở.
Mạch Tiểu Hân đứng ở điểm dừng xe buýt, ngưng thần nhìn hai tòa cao ốc một cao một thấp đối diện. Hà Đông huyên thuyên một hồi lâu, thấy cô không hề phản ứng liền đẩy đẩy vai cô, "Làm gì mà ngẩn ra thế? Chẳng lẽ khiêu vũ nhiều quá giờ bị đơ rồi?"
"Hai tòa cao ốc này đứng ngay sát nhau, một 18 tầng một 38 tầng, kém nhau tròn 20 tầng, nhìn đã thấy kỳ cục". Mạch Tiểu Hân rầu rĩ nói.
"Bạn lại không muốn làm thái tử phi của Văn Cẩm, suy nghĩ về vấn đề này làm cái gì?" Hà Đông biết Mạch Tiểu Hân đã từ chối Lục Tử Hãn, Lục Tử Hãn lại không hề giận lây sang mình mà vẫn đến chỗ bố hắn xin kí duyệt giảm thêm cho cô 1%, cho nên cô cảm thấy kỳ thực Lục Tử Hãn cũng là người rất đàng hoàng. "Làm sao, hối hận rồi à? Xem dáng vẻ Lục đại thiếu gia ngoại hình ủ rũ tâm hồn vỡ vụn mấy ngày nay thì có lẽ bây giờ bạn quay đầu lại vẫn còn kịp".
Mạch Tiểu Hân lườm cô rồi rụt cổ, "Tại sao xe 27 còn chưa tới nhỉ, tớ sắp chết cóng rồi".
"Tớ bị vạ lây còn chưa nói gì mà bạn đã khóc trước rồi". Hà Đông chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, "Về nhà làm mì cá đập cho tớ ăn, trong tủ lạnh vẫn còn chứ?"
Mạch Tiểu Hân gật đầu, "Còn, về nhà chúng mình phải nấu một nồi to mới được, tớ cũng sắp chết đói rồi".
Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, Mục Tư Viễn từ trong xe thò đầu ra, "Về nhà à? Lên xe đi".
Mạch Tiểu Hân vội lắc đầu nói: "Không cần không cần, xe đến ngay bây giờ ấy mà".
Mục Tư Viễn xuống xe mở cửa sau ra cười nói: "Không phải xe đã đến rồi sao, đứng đây không lạnh à? Đi thôi".
Mạch Tiểu Hân còn muốn từ chối Hà Đông đã vừa cảm ơn vừa nhanh chóng lên xe rôi, cô đang đau khổ vì không tìm được cơ hội quan sát một chút gian tình của hai người ở cự ly gần, giờ có cơ hội tốt đẹp thế này sao có thể bỏ lỡ được?
Mạch Tiểu Hân đành phải bất đắc dĩ lên xe theo.
"Tại sao về muộn thế? Làm thêm giờ à?" Mục Tư Viễn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
"Tập văn nghệ. Liên hoan năm mới toàn tòa nhà, mỗi đơn vị phải tham gia một tiết mục". Mạch Tiểu Hân nhẹ giọng trả lời.
"A? Bọn em chuẩn bị tiết mục gì mà về muộn như vậy?" Mục Tư Viễn nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối.
"Ông chủ bọn em chọn một tiết mục khiêu vũ phong cách cao bồi, còn mời giáo viên đến dạy nữa, mấy ngày nay bọn em bị hành hạ thảm quá". Mạch Tiểu Hân nhớ lại cảnh mấy cậu con trai chân tay thừa thãi đó, bất giác mỉm cười.
"Vậy đến hôm diễn lại được nhìn no mắt rồi", Mục Tư Viễn hơi nghiêng đầu tới hỏi, "Hết giờ làm là tập luôn nên còn chưa ăn cơm đúng không? Muốn đi đâu ăn bây giờ?"
"Ăn mấy cái bích quy rồi, về nhà nấu bát mì là được". Mạch Tiểu Hân đáp. Rõ ràng anh ấy cũng vừa từ cao ốc đi ra, không phải là cũng làm thêm giờ muộn như vậy chứ? Ánh sáng đèn đường bên ngoài chiếu vào bên mặt Mục Tư Viễn, cảm giác rất nhu hòa. Cô rất muốn hỏi xem anh ăn cơm chưa, đói chưa, mấp máy môi nhưng lại không hỏi ra miệng được.
"Thật hâm mộ Hà tiểu thư, ăn mì cá đập đúng không?" Mục Tư Viễn để ý thấy tâm tình Mạch Tiểu Hân không hề tốt, nhưng ngại Hà Đông đang ở bên cạnh nên cũng không tiện hỏi nhiều.
"Ờ, hôm qua làm hơi nhiều nên vẫn còn thừa một chút, giờ chỉ cần thêm nắm mì nữa là đủ hai người ăn". Mạch Tiểu Hân nhớ lại bát mì Tứ Xuyên ăn trên đường về nhà lần trước, chẳng lẽ anh ấy lại đến quán mì kia? Cô nhíu nhíu mày, mì mình nấu ngon hơn mì ở quán đó nhiều, có điều muộn như vậy rồi làm sao có thể mời anh ấy đến nhà mình ăn chứ. Mặc dù còn có cả Đông Đông nữa nhưng nhất định anh ấy vẫn sẽ cảm thấy không thích hợp.
Hà Đông lén đẩy cánh tay Mạch Tiểu Hân, tại sao lại nói chuyện như vậy, nghe giọng nói với vẻ cực kỳ hâm mộ của Mục Tư Viễn đó, hiển nhiên là anh ấy muốn Tiểu Hân mời mình ăn, giờ nói chỉ còn lại một chút hôm qua ăn thừa thì khác nào chặn họng người ta chứ. Mặc dù Hà Đông không nỡ chia sẻ đồ ăn Mạch Tiểu Hân nấu nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ cô vẫn phân biệt được rõ ràng, cô có thể ăn ít đi một chút mà!
Trong lòng Mục Tư Viễn thoáng qua một chút thất vọng, lập tức cười nhạt. Đã chín giờ tối rồi, chẳng lẽ thật sự cùng hai cô gái về nhà tìm đồ ăn? Chuyện như vậy có lẽ chỉ có Lục Tử Hãn mới có thể mặt dày làm được. Hồi lâu rồi anh không gặp Tử Hãn, xem ra vị đại thiếu gia này thật sự không làm ăn gì được ở chỗ Mạch Tiểu Hân rồi, không biết lại đi đâu tìm phụ nữ thượng phẩm đây. Điểm này đúng là cực giống Lục Kiến Thành, đi qua vạn khóm hoa mà trên người không vương mảnh lá nào, làm mọi người không biết nên bội phục thủ đoạn của hắn hay là than thở vì hắn vô tình.
"Sau này ngày nào cũng phải tập luyện muộn như vậy à?" Mục Tư Viễn chuyển đề tài.
"Không phải, hôm nay giáo viên có việc nên đến muộn, bình thường bọn em tập hơn một tiếng là được nghỉ rồi". Mạch Tiểu Hân cọ cọ mái tóc mượt mà lên vai Hà Đông, "Nếu không Đông Đông sẽ tức chết mất".
Mục Tư Viễn cười, mặc dù anh không biết vì sao Hà Đông phải ở chỗ Mạch Tiểu Hân nhưng như vậy buổi tối về nhà có bạn thì cũng làm mọi người yên tâm hơn một chút.
Hà Đông nói: "Nếu bạn có bạn trai thì chức trách vệ sĩ này còn cần tớ phải làm sao? Cứ coi như chi phí ăn ngủ trong hai tháng tớ ăn nhờ ở đậu là được rồi".
Mạch Tiểu Hân hơi lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ lầm bầm nói: "Ai cần bạn làm vệ sĩ chứ!"
"Là tớ suy nghĩ vì sự đoàn kết yên ổn của công ty bạn được không? Mấy thằng bé đó tranh nhau đòi đưa bạn về nhà, nhỡ đâu đánh nhau thì làm thế nào?" Hà Đông cười nói, "Xem như tớ phục ông chủ thông minh tuyệt đỉnh đó của bạn rồi, không đủ phụ nữ cho con trai đến thay vai, bạn có nhảy tốt đến mấy cũng vô dụng, mấy tên dở hơi đó chân tay vụng về như vậy làm sao mà nhảy đẹp được, vừa nhìn đã thấy ba cô gái các bạn chính là ba đóa hoa tươi cắm trên ba bãi phân trâu mà". Nói rồi len lén quan sát sắc mặt Mục Tư Viễn, sau đó nhận định là lúc này Mục Tư Viễn đang nhịn cười đến mức căng cứng cơ mặt.
Mạch Tiểu Hân cười nói: "Hai ngày nay họ đã nhảy khá lắm rồi, bạn đừng suốt ngày ngồi bên cạnh công kích người ta được không? Hôm qua lại nói lung tung, kết quả là bị người ta bắt chẹt làm hại tớ phải mời đi ăn, thế là tiêu hết sạch số tiền lương mới nhận được ở chỗ anh họ bạn".
"Thế thì bảo anh ấy tăng lương cho bạn, anh ấy chỉ mong được quan tâm đến bạn thôi, lần trước là ai sống chết không chịu tăng lương nhỉ?" Hà Đông lại nhìn Mục Tư Viễn, thấy anh chăm chú nghe rồi khẽ cau mày, trong lòng thầm vui vẻ.
Mạch Tiểu Hân quẫn bách lườm Hà Đông cảnh cáo cô không được nói lung tung.
"Mạch Mạch, có phải bạn thích anh ấy không?" Hà Đông vừa kéo Mạch Tiểu Hân đi lên nhà vừa lớn tiếng hỏi.
Mạch Tiểu Hân sợ đến mức vội quay lại nhìn, Mục Tư Viễn vừa quay đầu xe, anh lơ đãng nhìn lại phía sau, phát hiện Mạch Tiểu Hân còn đang nhìn mình, anh mỉm cười vẫy vẫy tay rồi nhấn ga.
"Bạn nói to như vậy người ta cũng nghe thấy mất!" Mạch Tiểu Hân vừa xấu hổ vừa tức giận, không phải là anh ấy cười vì cho rằng mình lưu luyến không rời đấy chứ?"
"Nghe thấy thì thế nào? Nghe thấy mới tốt! Đó chính là Mục Tư Viễn đấy, không phải mấy thằng nhóc trong công ty bạn đâu. Nếu vô duyên vô cớ thì tại sao anh ấy lại bỏ thời gian công sức ra đối xử tốt với bạn như vậy?" Hà Đông làm ra vẻ khôn ngoan, "Thấy trình độ nói chuyện của tớ hôm nay thế nào? Vừa nghe thấy có người theo đuổi bạn sắc mặt anh ấy đã thay đổi rồi, chắc chắn đã ép được anh ấy ngày mai tỏ tình với bạn".
"Bạn cứ nói linh tinh, hôm đó anh ấy và Lục Tử Tình ở trong phòng sách, Lục Tử Hãn đòi đưa tớ về nhà, mẹ anh ấy gọi hồi lâu mà anh ấy cũng không chịu đi ra, giờ bạn kể mấy cái chuyện lẻ tẻ ấy ra thì cũng có ai thèm để ý chứ". Mạch Tiểu Hân hơi nổi giận nói, tại sao mình lại quên chuyện đó được nhỉ.
"Thật không? Thế thì bạn thảm rồi". Hà Đông kéo tay cô lại, bàn tay lạnh buốt, "Mạch Mạch, bạn biết không, giọng bạn nói với anh ấy bây giờ và giọng bạn nói với Ngô Cạnh năm đó giống nhau như đúc, vừa rồi ở trên xe tớ đã phát hiện rồi, nói chuyện với anh ấy bạn tỏ ra vừa ngoan ngoãn vừa nữ tính, trước kia ở bên người Ngô Cạnh bạn cũng như vậy. Ngô Cạnh thật sự thích bạn, nếu như Mục Tư Viễn không hề có ý đó như lời bạn nói thì bạn mau rút lui đi, xung quanh không thiếu người theo đuổi, tội gì bạn phải đi tranh giành với Lục đại tiểu thư người ta làm gì?"
"Tớ biết", tinh thần không yên, Mạch Tiểu Hân nhìn chiếc túi đựng hộp a giao trong tay, phiền muộn nghĩ: Hộp a giao này rối cuộc là ý của ai?
/50
|