"Vốn muốn dẫn em đến cho vui, không nghĩ tới lại gây ra phiền phức như vậy, thật sự là xin lỗi. Ngày mai đợi em làm xong chúng ta đi tìm một nhà hàng xịn nhất ăn cơm, không phải em thích đồ ăn thành phố C sao? Chúng ta đi ăn hải sản". Lục Tử Hãn ghé sát bên tai Mạch Tiểu Hân nói, không khí trong phòng rất ấm khiến gương mặt Mạch Tiểu Hân đỏ bừng mềm mại, làm mọi người nhìn chỉ muốn hôn một cái.
"Không cần không cần, trợ lý Lục không cần đến giúp đâu, cùng lắm là vài tiếng, có gì đâu mà ngại". Mạch Tiểu Hân lập tức từ chối, thái độ của Lục Tử Tình vừa rồi khiến cô rất không thoải mái, vạn nhất ngày mai diễn ra đúng như những gì vừa nói thì có lẽ chưa đến mức gây sự nhưng nói không chừng cũng sẽ sai cô chạy đôn chạy đáo. Mạch Tiểu Hân cũng là bảo bối trong nhà, không muốn làm những chuyện khiến mình tủi thân, "Đông Đông sẽ đến cùng em, còn có Mã Tô". Tính khí hai người Đông Đông và Mã Tô đều rất thẳng thắn sảng khoái, nếu như có thể mượn cơ hội này ghép thành một đôi... Mạch Tiểu Hân đắc ý một phen, càng nghĩ càng thấy có cảm giác thành tựu.
Lục Tử Hãn cau mày, tại sao lại động đến Mã Tô rồi? Tuy nói thích đẹp là bản tính của con người nhưng tên Mã Tô kia trắng trợn cướp hàng như thế thì cũng quá kiêu ngạo. Ngươi đã đối nghịch với ta thì cũng không thể trách ta ngáng chân được. "Tiểu Hân, đừng coi những gì Mã Tô nói là thật, bọn anh học cùng nhau bốn năm rồi, hiểu nhau lắm, con người nó không xấu, cũng rất trọng nghĩa, chỉ có điều vừa nhìn thấy gái đẹp là đã không bước đi nổi rồi, một tên đại thiếu gia đa tình!"
Mạch Tiểu Hân mỉm cười nghĩ thầm, em cũng rất muốn Lục đại thiếu gia anh bước chân đi, cứ áp tới gần như vậy bắt em cứ phải liên tục tìm chỗ trống để tránh né.
Thấy Mạch Tiểu Hân không lên tiếng, cho rằng cô đã nghe rõ lời mình, trong lòng vui vẻ, Lục Tử Hãn tiếp tục nói: "Chị gái anh là một người rất tốt, chỉ có điều hơi quan tâm đến Tư Viễn quá, đừng để ý. Hôm nay nếu không có em thì Tư Viễn cũng không xuống thang nổi, khi nghĩ thông rồi thì chị ấy sẽ phải cảm ơn em".
"Không sao không sao", thấy hắn đột nhiên nghiêm túc, Mạch Tiểu Hân cảm thấy mình không tiện qua quít nữa, "Em nhìn thấy rồi, hai người bọn họ quả nhiên rất xứng đôi, đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ". Nói xong quay lại nhìn một chút hai người đang sóng vai đứng cách đó không xa, phát hiện Mục Tư Viễn đang nhìn về phía mình như đang suy nghĩ gì đó, thấy cô quay lại Mục Tư Viễn mỉm cười với cô.
"Nhìn chúng ta người ta cũng nói là Kim Đồng Ngọc Nữ", Lục Tử Hãn thân mật quay đầu cô lại cười nói, "Anh cảm thấy hai chúng ta còn đẹp đôi hơn hai người họ".
"Đâu có, tổng giám đốc Mục hot hơn anh nhiều, em phát hiện rất nhiều cô gái đều đang len lén nhìn anh ấy, đặc biệt là mấy cô gái trẻ đó, còn người nhìn anh thì ít hơn nhiều", Mạch Tiểu Hân cười nói, cố ý tấn công hắn.
"Anh cần gì mấy cô bé đó nhìn anh, có em nhìn anh là được rồi". Lục Tử Hãn cúi đầu nhìn cô chăm chú, "Được không?"
"Sợ là không được", Mạch Tiểu Hân cười rất ngọt nhưng vẫn từ chối thẳng thừng, "Thế giới đặc sắc như thế, em còn muốn nhìn nhiều thứ lắm, mong trợ lý Lục thứ lỗi".
"Vì sao không được?" Lục Tử Hãn không hề nhụt chí, mấy trò lạt mềm buộc chặt của phụ nữ hắn đã thấy nhiều rồi, chơi một chút cũng rất thú vị, "Cảm thấy không đúng chỗ nào?"
Mạch Tiểu Hân hơi lúng túng, người ta lại không nói rõ cần mình làm bạn gái, chỉ muốn mình "nhìn" người ta thôi. Mặc dù hai người đều biết chữ "nhìn" này là ý gì nhưng chỉ cần trả lời sơ ý một chút thì sẽ bị đối phương nắm được chuôi mà không xuống thang được. Nghĩ một hồi lâu mới cẩn thận nói: "Em làm việc tại tầng 12 nhà A, cửa sổ nhìn ra đường cái, có nhìn sang bên cạnh đến dài cổ cũng không nhìn thấy tầng 38 nhà bên cạnh được, cho nên cũng không cần cố nhìn làm gì vô ích!"
"Tại sao em có thể lười thế nhỉ, đi vài bước ra ngoài hành lang không phải sẽ nhìn được sao?" Lục Tử Hãn gõ gõ trán cô, đương nhiên hắn đã nghe ra ý tứ trong lời cô nhưng lại không để ý, vốn hắn cũng không cho rằng có thể lừa được người đẹp nhanh như vậy. Cô nàng Mạch Tiểu Hân này mặc dù xinh đẹp nhưng hắn cũng không phải loại chíp hôi chưa từng tiếp xúc với người đẹp, hắn sẽ không quá mức nóng vội. Sự sạch sẽ mát mẻ trên gương mặt cô làm hắn cảm động, vậy thì hắn sẽ phối hợp với cô diễn trò ngây thơ đã làm sao, "Con gái mà lười quá cũng không tốt, sẽ tăng cân".
Mạch Tiểu Hân hơi tức giận liếc mắt nhìn hắn, phụ nữ mẫn cảm nhất là chữ tăng cân này. Cô cao một mét sáu tám, khung xương vốn đã nhỏ nhắn, rất là mảnh dẻ, nhưng như Hà Đông nói, "người đẹp như Kate Moss mà sờ đến thì vẫn có chút thịt", ai bảo hiện nay mẫu người xương xẩu này đang thịnh hành, cho nên mỗi lần nhìn thấy những cô gái mảnh dẻ như người mẫu đó cô vẫn không thể không tự ti mặc cảm. Bây giờ Lục Tử Hãn tình cờ nói đến điều này nên sức chú ý của cô lập tức bị di chuyển. Trên tay vốn vừa cầm lên một ly sữa chua định uống, suy nghĩ một chút lại đặt xuống.
"Mạch Tiểu Hân, anh rất vui khi thấy anh có thể để ý đến ánh mắt anh nhanh như vậy, uống đi, em không hề béo chút nào, cực kì hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh", thấy hành động trẻ con của cô Lục Tử Hãn không nhịn được cất tiếng cười to khiến những người bên cạnh lũ lượt quay đầu lại nhìn.
"Hình như Tử Hãn rất thích vị Mạch tiểu thư này nên mới trò chuyện vui vẻ như vậy, bọn họ quen nhau lâu rồi à?" Cách đó không xa phía sau bọn họ, Lục Tử Tình nhấp một ngụm nước hoa quả hỏi.
"Cũng không lâu lắm", Không phải mới quen trong buổi tiệc nọ sao? Mục Tư Viễn chăm chú nhìn bóng lưng Mạch Tiểu Hân, mái tóc ngắn xoăn xoăn của cô lấp lánh ánh sáng nhu hòa dưới ánh đèn, trong đầu hiện lên hình ảnh chiếc áo khoác màu đỏ bạc đó của cô, cũng là một màu sắc rất êm dịu.
"Mạch tiểu thư rất đẹp", Lục Tử Tình lặng lẽ liếc nhìn Mục Tư Viễn.
"Ở đây có cô gái nào không đẹp chứ". Mục Tư Viễn phát hiện cô đang chú ý, quay sang mỉm cười nhìn lại, "Đừng nâng người ta lên hạ thấp mình xuống nữa, Tử Tình, năm đó em chính là hoa khôi của khoa mình đấy".
"Thì cũng là chuyện năm đó, Tư Viễn, em cảm thấy mình già rồi, sang năm đã ba mốt rồi. Tháng trước đi Anh, lúc trở về gặp Linh Linh, chính là cô gái gầy gò rất hiếu thắng đã giành được học bổng hạng nhất đó, cô ấy đã sinh được một cặp song sinh, thật đáng yêu. Cô ấy nói với em, phụ nữ nên sống cuộc sống như vậy, chồng, con, gia đình, hòa thuận vui vẻ, cần ra sức vì sự nghiệp như vậy làm gì".
"Vị trí môi trường của mọi người khác nhau, nhà họ Lục của em không phải môt gia đình bình thường".
"Chỉ mong Tử Hãn có thể tìm được một bà trẻ giỏi giang", Lục Tử Tình ý tứ sâu xa, "Bố em không phải một người gàn tính, trước giờ ông vẫn nói phải giao việc làm ăn cho người có tài, không nhất định phải là em hay Tử Hãn".
Mục Tư Viễn không tiếp lời, lặng lẽ nhìn về phía trước. Trong tiếng nhạc, mấy đôi tình lữ nhẹ nhàng khiêu vũ, Lục Tử Hãn kéo Mạch Tiểu Hân tới sàn nhảy, hình như Mạch Tiểu Hân hơi không vui, dùng dằng nhìn đông nhìn tây, đại khái là muốn tìm cô nàng Hà Đông kia tới cứu trợ. Anh hơi nhếch miệng, tại sao chút việc nhỏ này mà cũng ngại? Một bà trẻ giởi giang? Thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Mạch Tiểu Hân nghiêm mặt quát cấp dưới như Lục Tử Tình, khuôn mặt như hoa, nét mặt non nớt, có mà bị quát mới đúng. Không đúng, có lẽ ông chủ còn không nỡ quát cô ấy ấy chứ.
"Tính khí Tử Hãn vốn thế, người ta càng không để ở trong lòng thì nó càng không bỏ xuống được, người nhà họ Lục tính khí đều giống nhau", Lục Tử Tình cũng nhìn thấy một đôi kì cục trên sàn nhảy đó, cười khổ nói, "Tự làm tự chịu".
"Tử Hãn là người thông minh, sẽ không cố chấp". Mục Tư Viễn thản nhiên nói, "Tử Tình, mấy năm nay anh đã nghĩ thông được một việc, cuộc đời có rất nhiều lựa chọn, lúc nên từ bỏ thì phải từ bỏ". Từ bỏ sự nghiệp học hành đã sắp hoàn thành tại Mỹ về nước, từ bỏ hận thù và sự tự ái của người trẻ tuổi để vào Viễn Dương, từ bỏ nguyên tắc làm người vẫn theo đuổi từ nhỏ để dần dần trở nên không từ thủ đoạn.
"Tư Viễn", Lục Tử Tình gấp giọng ngắt lời anh, trong giọng nói dứt khoát của anh cô ý thức được anh đang muốn nói gì đó với mình.
"Lúc đầu anh rất hận Vi Giai Hinh, tình cảm mấy năm mà vứt bỏ không chút do dự, bây giờ anh cũng có thể hiểu được cô ấy, lúc nhớ tới vậy mà còn rất bình tĩnh, như nhớ tới một người lạ. Cho nên, Tử Tình, một người không nhất định phải theo đuổi duy nhất một người".
"Tư Viễn".
Trong âm thanh của Lục Tử Tình mang vẻ cầu khẩn, Mục Tư Viễn ngoảnh mặt làm ngơ, anh biết trong một số chuyện vô tình chính là thiện ý lớn nhất.
"Nhiều năm như vậy em vẫn rất ủng hộ anh, anh rất cảm kích. Trong lòng anh, em giống như Ngải Lâm và Thiệu Chí Vĩ, là bạn tốt nhất của anh, có lúc thậm chí anh còn giống như Tử Hãn, coi em như chị gái tốt nhất. Mặc dù anh chỉ nhỏ hơn em một tháng nhưng trong lòng anh quả thật nghĩ như vậy".
Mục Tư Viễn nói một lèo hết lời mà không dám nhìn mặt Lục Tử Tình, nói đến mức này cô ấy cũng nên hiểu rõ rồi đúng không? Nếu như còn không chịu buông tay thì anh cũng đành bất lực.
"Chị, chị đang nói chuyện gì với anh Tư Viễn đấy? Điệu sau anh chị lên đi", Lục Tử Hãn đi tới, "Tiểu Hân hơi mệt rồi, em đưa cô ấy về trước, chị với Tư Viễn ở lại chơi thêm lúc nữa". Lục Tử Hãn nói rất thân mật, cố ý không nhìn Mạch Tiểu Hân hơi nhíu mày.
"Chị cũng mệt rồi, mọi người cùng về đi, cũng không cần mọi người đưa đón chéo cánh cho phiền phức, làm phiền Tư Viễn đưa Mạch tiểu thư về được không?" Lục Tử Tình kéo tay em trai, bây giờ cô cấp bách cần một nơi để dựa vào, không khí quá loãng, cô không muốn mình ngất xỉu trong quán cà phê oi bức này.
Lục Tử Hãn hơi kinh ngạc nhìn sắc mặt tỏ ra trắng xanh của chị gái, cánh tay nhỏ nhắn kia đang kẹp chặt tay mình lại, hắn nhịn đau không dám kêu lên tiếng, trong có chút xíu thời gian như vậy đến cùng Tư Viễn và chị gái đã nói chuyện gì mà để chị gái không chịu được đến mức muốn lập tức rời xa anh ta thế.
Mạch Tiểu Hân cũng chú ý tới sự thay đổi trên thần sắc của Lục Tử Tình, nghĩ thầm người ta tình nhân cãi nhau, mình mà còn nhờ xe Mục Tư Viễn thì đúng là quá không biết điều, vội vàng nói: "Không cần không cần, tự em bắt taxi là được mà, tiện lắm". Cô nhìn bốn phía một chút, Hà Đông và Mã Tô không biết đã chạy đi đâu, vốn có thể đi nhờ xe họ, như vậy sẽ thoải mái hơn nhờ xe hai thằng cha này nhiều, chỉ có điều lời này không thể nói ra miệng được, đi nhờ xe còn kén cá chọn canh thì đúng là quá lập dị.
"Như vậy sao được, muộn rồi, làm thế không an toàn. Hôm nay anh là bạn gái anh mời tới, anh phải chịu trách nhiệm với em", thấy vẻ mặt khó chịu của chị gái, Lục Tử Hãn bất đắc dĩ nói: "Tư Viễn, làm phiền anh nhé".
"Không cần không cần, trợ lý Lục không cần đến giúp đâu, cùng lắm là vài tiếng, có gì đâu mà ngại". Mạch Tiểu Hân lập tức từ chối, thái độ của Lục Tử Tình vừa rồi khiến cô rất không thoải mái, vạn nhất ngày mai diễn ra đúng như những gì vừa nói thì có lẽ chưa đến mức gây sự nhưng nói không chừng cũng sẽ sai cô chạy đôn chạy đáo. Mạch Tiểu Hân cũng là bảo bối trong nhà, không muốn làm những chuyện khiến mình tủi thân, "Đông Đông sẽ đến cùng em, còn có Mã Tô". Tính khí hai người Đông Đông và Mã Tô đều rất thẳng thắn sảng khoái, nếu như có thể mượn cơ hội này ghép thành một đôi... Mạch Tiểu Hân đắc ý một phen, càng nghĩ càng thấy có cảm giác thành tựu.
Lục Tử Hãn cau mày, tại sao lại động đến Mã Tô rồi? Tuy nói thích đẹp là bản tính của con người nhưng tên Mã Tô kia trắng trợn cướp hàng như thế thì cũng quá kiêu ngạo. Ngươi đã đối nghịch với ta thì cũng không thể trách ta ngáng chân được. "Tiểu Hân, đừng coi những gì Mã Tô nói là thật, bọn anh học cùng nhau bốn năm rồi, hiểu nhau lắm, con người nó không xấu, cũng rất trọng nghĩa, chỉ có điều vừa nhìn thấy gái đẹp là đã không bước đi nổi rồi, một tên đại thiếu gia đa tình!"
Mạch Tiểu Hân mỉm cười nghĩ thầm, em cũng rất muốn Lục đại thiếu gia anh bước chân đi, cứ áp tới gần như vậy bắt em cứ phải liên tục tìm chỗ trống để tránh né.
Thấy Mạch Tiểu Hân không lên tiếng, cho rằng cô đã nghe rõ lời mình, trong lòng vui vẻ, Lục Tử Hãn tiếp tục nói: "Chị gái anh là một người rất tốt, chỉ có điều hơi quan tâm đến Tư Viễn quá, đừng để ý. Hôm nay nếu không có em thì Tư Viễn cũng không xuống thang nổi, khi nghĩ thông rồi thì chị ấy sẽ phải cảm ơn em".
"Không sao không sao", thấy hắn đột nhiên nghiêm túc, Mạch Tiểu Hân cảm thấy mình không tiện qua quít nữa, "Em nhìn thấy rồi, hai người bọn họ quả nhiên rất xứng đôi, đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ". Nói xong quay lại nhìn một chút hai người đang sóng vai đứng cách đó không xa, phát hiện Mục Tư Viễn đang nhìn về phía mình như đang suy nghĩ gì đó, thấy cô quay lại Mục Tư Viễn mỉm cười với cô.
"Nhìn chúng ta người ta cũng nói là Kim Đồng Ngọc Nữ", Lục Tử Hãn thân mật quay đầu cô lại cười nói, "Anh cảm thấy hai chúng ta còn đẹp đôi hơn hai người họ".
"Đâu có, tổng giám đốc Mục hot hơn anh nhiều, em phát hiện rất nhiều cô gái đều đang len lén nhìn anh ấy, đặc biệt là mấy cô gái trẻ đó, còn người nhìn anh thì ít hơn nhiều", Mạch Tiểu Hân cười nói, cố ý tấn công hắn.
"Anh cần gì mấy cô bé đó nhìn anh, có em nhìn anh là được rồi". Lục Tử Hãn cúi đầu nhìn cô chăm chú, "Được không?"
"Sợ là không được", Mạch Tiểu Hân cười rất ngọt nhưng vẫn từ chối thẳng thừng, "Thế giới đặc sắc như thế, em còn muốn nhìn nhiều thứ lắm, mong trợ lý Lục thứ lỗi".
"Vì sao không được?" Lục Tử Hãn không hề nhụt chí, mấy trò lạt mềm buộc chặt của phụ nữ hắn đã thấy nhiều rồi, chơi một chút cũng rất thú vị, "Cảm thấy không đúng chỗ nào?"
Mạch Tiểu Hân hơi lúng túng, người ta lại không nói rõ cần mình làm bạn gái, chỉ muốn mình "nhìn" người ta thôi. Mặc dù hai người đều biết chữ "nhìn" này là ý gì nhưng chỉ cần trả lời sơ ý một chút thì sẽ bị đối phương nắm được chuôi mà không xuống thang được. Nghĩ một hồi lâu mới cẩn thận nói: "Em làm việc tại tầng 12 nhà A, cửa sổ nhìn ra đường cái, có nhìn sang bên cạnh đến dài cổ cũng không nhìn thấy tầng 38 nhà bên cạnh được, cho nên cũng không cần cố nhìn làm gì vô ích!"
"Tại sao em có thể lười thế nhỉ, đi vài bước ra ngoài hành lang không phải sẽ nhìn được sao?" Lục Tử Hãn gõ gõ trán cô, đương nhiên hắn đã nghe ra ý tứ trong lời cô nhưng lại không để ý, vốn hắn cũng không cho rằng có thể lừa được người đẹp nhanh như vậy. Cô nàng Mạch Tiểu Hân này mặc dù xinh đẹp nhưng hắn cũng không phải loại chíp hôi chưa từng tiếp xúc với người đẹp, hắn sẽ không quá mức nóng vội. Sự sạch sẽ mát mẻ trên gương mặt cô làm hắn cảm động, vậy thì hắn sẽ phối hợp với cô diễn trò ngây thơ đã làm sao, "Con gái mà lười quá cũng không tốt, sẽ tăng cân".
Mạch Tiểu Hân hơi tức giận liếc mắt nhìn hắn, phụ nữ mẫn cảm nhất là chữ tăng cân này. Cô cao một mét sáu tám, khung xương vốn đã nhỏ nhắn, rất là mảnh dẻ, nhưng như Hà Đông nói, "người đẹp như Kate Moss mà sờ đến thì vẫn có chút thịt", ai bảo hiện nay mẫu người xương xẩu này đang thịnh hành, cho nên mỗi lần nhìn thấy những cô gái mảnh dẻ như người mẫu đó cô vẫn không thể không tự ti mặc cảm. Bây giờ Lục Tử Hãn tình cờ nói đến điều này nên sức chú ý của cô lập tức bị di chuyển. Trên tay vốn vừa cầm lên một ly sữa chua định uống, suy nghĩ một chút lại đặt xuống.
"Mạch Tiểu Hân, anh rất vui khi thấy anh có thể để ý đến ánh mắt anh nhanh như vậy, uống đi, em không hề béo chút nào, cực kì hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh", thấy hành động trẻ con của cô Lục Tử Hãn không nhịn được cất tiếng cười to khiến những người bên cạnh lũ lượt quay đầu lại nhìn.
"Hình như Tử Hãn rất thích vị Mạch tiểu thư này nên mới trò chuyện vui vẻ như vậy, bọn họ quen nhau lâu rồi à?" Cách đó không xa phía sau bọn họ, Lục Tử Tình nhấp một ngụm nước hoa quả hỏi.
"Cũng không lâu lắm", Không phải mới quen trong buổi tiệc nọ sao? Mục Tư Viễn chăm chú nhìn bóng lưng Mạch Tiểu Hân, mái tóc ngắn xoăn xoăn của cô lấp lánh ánh sáng nhu hòa dưới ánh đèn, trong đầu hiện lên hình ảnh chiếc áo khoác màu đỏ bạc đó của cô, cũng là một màu sắc rất êm dịu.
"Mạch tiểu thư rất đẹp", Lục Tử Tình lặng lẽ liếc nhìn Mục Tư Viễn.
"Ở đây có cô gái nào không đẹp chứ". Mục Tư Viễn phát hiện cô đang chú ý, quay sang mỉm cười nhìn lại, "Đừng nâng người ta lên hạ thấp mình xuống nữa, Tử Tình, năm đó em chính là hoa khôi của khoa mình đấy".
"Thì cũng là chuyện năm đó, Tư Viễn, em cảm thấy mình già rồi, sang năm đã ba mốt rồi. Tháng trước đi Anh, lúc trở về gặp Linh Linh, chính là cô gái gầy gò rất hiếu thắng đã giành được học bổng hạng nhất đó, cô ấy đã sinh được một cặp song sinh, thật đáng yêu. Cô ấy nói với em, phụ nữ nên sống cuộc sống như vậy, chồng, con, gia đình, hòa thuận vui vẻ, cần ra sức vì sự nghiệp như vậy làm gì".
"Vị trí môi trường của mọi người khác nhau, nhà họ Lục của em không phải môt gia đình bình thường".
"Chỉ mong Tử Hãn có thể tìm được một bà trẻ giỏi giang", Lục Tử Tình ý tứ sâu xa, "Bố em không phải một người gàn tính, trước giờ ông vẫn nói phải giao việc làm ăn cho người có tài, không nhất định phải là em hay Tử Hãn".
Mục Tư Viễn không tiếp lời, lặng lẽ nhìn về phía trước. Trong tiếng nhạc, mấy đôi tình lữ nhẹ nhàng khiêu vũ, Lục Tử Hãn kéo Mạch Tiểu Hân tới sàn nhảy, hình như Mạch Tiểu Hân hơi không vui, dùng dằng nhìn đông nhìn tây, đại khái là muốn tìm cô nàng Hà Đông kia tới cứu trợ. Anh hơi nhếch miệng, tại sao chút việc nhỏ này mà cũng ngại? Một bà trẻ giởi giang? Thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Mạch Tiểu Hân nghiêm mặt quát cấp dưới như Lục Tử Tình, khuôn mặt như hoa, nét mặt non nớt, có mà bị quát mới đúng. Không đúng, có lẽ ông chủ còn không nỡ quát cô ấy ấy chứ.
"Tính khí Tử Hãn vốn thế, người ta càng không để ở trong lòng thì nó càng không bỏ xuống được, người nhà họ Lục tính khí đều giống nhau", Lục Tử Tình cũng nhìn thấy một đôi kì cục trên sàn nhảy đó, cười khổ nói, "Tự làm tự chịu".
"Tử Hãn là người thông minh, sẽ không cố chấp". Mục Tư Viễn thản nhiên nói, "Tử Tình, mấy năm nay anh đã nghĩ thông được một việc, cuộc đời có rất nhiều lựa chọn, lúc nên từ bỏ thì phải từ bỏ". Từ bỏ sự nghiệp học hành đã sắp hoàn thành tại Mỹ về nước, từ bỏ hận thù và sự tự ái của người trẻ tuổi để vào Viễn Dương, từ bỏ nguyên tắc làm người vẫn theo đuổi từ nhỏ để dần dần trở nên không từ thủ đoạn.
"Tư Viễn", Lục Tử Tình gấp giọng ngắt lời anh, trong giọng nói dứt khoát của anh cô ý thức được anh đang muốn nói gì đó với mình.
"Lúc đầu anh rất hận Vi Giai Hinh, tình cảm mấy năm mà vứt bỏ không chút do dự, bây giờ anh cũng có thể hiểu được cô ấy, lúc nhớ tới vậy mà còn rất bình tĩnh, như nhớ tới một người lạ. Cho nên, Tử Tình, một người không nhất định phải theo đuổi duy nhất một người".
"Tư Viễn".
Trong âm thanh của Lục Tử Tình mang vẻ cầu khẩn, Mục Tư Viễn ngoảnh mặt làm ngơ, anh biết trong một số chuyện vô tình chính là thiện ý lớn nhất.
"Nhiều năm như vậy em vẫn rất ủng hộ anh, anh rất cảm kích. Trong lòng anh, em giống như Ngải Lâm và Thiệu Chí Vĩ, là bạn tốt nhất của anh, có lúc thậm chí anh còn giống như Tử Hãn, coi em như chị gái tốt nhất. Mặc dù anh chỉ nhỏ hơn em một tháng nhưng trong lòng anh quả thật nghĩ như vậy".
Mục Tư Viễn nói một lèo hết lời mà không dám nhìn mặt Lục Tử Tình, nói đến mức này cô ấy cũng nên hiểu rõ rồi đúng không? Nếu như còn không chịu buông tay thì anh cũng đành bất lực.
"Chị, chị đang nói chuyện gì với anh Tư Viễn đấy? Điệu sau anh chị lên đi", Lục Tử Hãn đi tới, "Tiểu Hân hơi mệt rồi, em đưa cô ấy về trước, chị với Tư Viễn ở lại chơi thêm lúc nữa". Lục Tử Hãn nói rất thân mật, cố ý không nhìn Mạch Tiểu Hân hơi nhíu mày.
"Chị cũng mệt rồi, mọi người cùng về đi, cũng không cần mọi người đưa đón chéo cánh cho phiền phức, làm phiền Tư Viễn đưa Mạch tiểu thư về được không?" Lục Tử Tình kéo tay em trai, bây giờ cô cấp bách cần một nơi để dựa vào, không khí quá loãng, cô không muốn mình ngất xỉu trong quán cà phê oi bức này.
Lục Tử Hãn hơi kinh ngạc nhìn sắc mặt tỏ ra trắng xanh của chị gái, cánh tay nhỏ nhắn kia đang kẹp chặt tay mình lại, hắn nhịn đau không dám kêu lên tiếng, trong có chút xíu thời gian như vậy đến cùng Tư Viễn và chị gái đã nói chuyện gì mà để chị gái không chịu được đến mức muốn lập tức rời xa anh ta thế.
Mạch Tiểu Hân cũng chú ý tới sự thay đổi trên thần sắc của Lục Tử Tình, nghĩ thầm người ta tình nhân cãi nhau, mình mà còn nhờ xe Mục Tư Viễn thì đúng là quá không biết điều, vội vàng nói: "Không cần không cần, tự em bắt taxi là được mà, tiện lắm". Cô nhìn bốn phía một chút, Hà Đông và Mã Tô không biết đã chạy đi đâu, vốn có thể đi nhờ xe họ, như vậy sẽ thoải mái hơn nhờ xe hai thằng cha này nhiều, chỉ có điều lời này không thể nói ra miệng được, đi nhờ xe còn kén cá chọn canh thì đúng là quá lập dị.
"Như vậy sao được, muộn rồi, làm thế không an toàn. Hôm nay anh là bạn gái anh mời tới, anh phải chịu trách nhiệm với em", thấy vẻ mặt khó chịu của chị gái, Lục Tử Hãn bất đắc dĩ nói: "Tư Viễn, làm phiền anh nhé".
/50
|