Thật ra Thượng Quan Thấu chỉ biết một chút về Mục Viễn. Lúc Tuyết Chi nói chuyện phiếm với hắn, lúc nào cũng nhắc đến Mục Viễn ca ở Trọng Hỏa Cung. Thượng Quan Thấu không biết Mục Viễn là người thế nào, nhưng theo lời Tuyết Chi thì hắn là một ‘nhân vật truyền kỳ’, là một người trái ngược hoàn toàn với mình.
Mục Viễn và Hải Đường là cùng một loại người, đặc điểm lớn nhất, chính là không có đặc điểm gì. Hơn nữa, hắn được Trọng Liên nuôi dưỡng, sùng bái Trọng Liên dẫn đến một áp lực rất lớn, tính cách của Mục Viễn càng ngày càng không còn sự sắc xảo. Hắn ngủ sớm dậy sớm, sống rất có quy luật, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh, thời gian còn lại không tập võ, nghiên cứu bí kiếp thì xử lý chuyện trong Trọng Hỏa Cung. Nói cách khác, hắn hoàn toàn không cần thời gian giải trí, đã nói liền làm, hiệu suất cực kỳ cao, sở trường quan sát sự việc, chưa bao giờ làm việc gì phí thời gian. Mặc khác, Mục Viễn thuận tay trái, không có đam mê, không có dã tâm, giống như không có dục vọng gì, nên có rất nhiều động lực. Ngoại trừ những yếu tố võ thuật, một người không có dục vọng, chính là người không có nhược điểm. Muốn đánh bại người như vậy, chỉ có một cách duy nhất là giết hắn. Nhưng trong vài trường hợp, giết chết một người không giống như đánh bại hắn.
Nhưng mà, nếu là người nhất định sẽ có ham muốn gì đó. Những điều Mục Viễn muốn, nhất định là có, chỉ có điều không ai biết mà thôi.
Lúc này, Mục Viễn nói: “Huynh đã muốn thương lượng với các Trưởng lão chuyện cho muội quay về, có điều thái độ của họ vẫn như cũ, rất cứng đầu, Muội có tính cách gì quay về không?”
Tuyết Chi nói: “Thật ra Ngọc Lưu Ly nói cũng đúng, xông xáo ở bên ngoài cũng tốt. Vài năm nửa muội mạnh lên, bọn họ sẽ thu nhận muội lần nửa.”
“Người thật sự vẫn chưa muốn về sao?” Ngọc Lưu Ly liếc đằng sau Tuyết Chi một cái, thấp giọng nói, “Hay là có nguyên nhân khác?”
“Tất nhiên là có.” Tuyết Chi cười nói, “Hiện giờ ta đang rất vui, có một đám ca ca tỷ tỷ luôn.”
“Hử, có chuyện đó sao.”
Hải Đường và Chu Sa nhìn nhau, Chu Sa nói: “Aiz, thiếu cung chủ quả nhiên là còn nhò, không biết người trong giang hồ tâm sâu hiểm ác sao … Ủa? Thiếu cung chủ đâu?”
Tuyết Chi đã quay lại bên Thượng Quan Thấu.
Mọi người đều nói hai năm nay là năm của Thích Viêm. Năm ngoái, Thích Viêm ở Phụng Thiên chủ trì đại hội anh hùng, bây giờ lại làm chủ sự của đại hội Binh khí phổ, đang đọc danh sách hai mươi người ở binh khí bảng năm ngoái. Sau đó, người đầu tiên lên đài, là Nhưỡng Nguyệt sơn trang Nhưỡng Nguyệt Kiếm và Toái Mãn Luân của Nam Khách Lư
Nhiều người đang đứng dưới lôi đài, cố gắng ngóng cổ thật cao để nhìn trận đấu cho rõ.
Nam Khách Lư đề nghị khiêu chiến, nhưng mọi người đã chắc chín phần là Nhưỡng Nguyệt sơn trang thắng. Nhưng tiếc là đại hội Binh khí phổ tổ chức ở Thiếu Lâm tự, ở những đại hội khác, các anh hùng tụ tập đánh cược thắng thua, mua bán vũ khí, áo giáp đã dùng qua, nhưng ở đây lại bị cấm, nếu không, Tuyết Chi nhất định đến cược cho Lư lữ khách thắng.
“Chi nhi, muội thấy ai sẽ thắng?”
“Nam Khách Lư.”
“Vì sao?”
“Vì Bang chủ trước của Nam Khách Lư là bạn hữu của nhị phụ thân muội.”
“Ý muội là … người bị Thiếu Lâm đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ Khúc Du Duyên?”
“Đúng vậy.”
“Bạn bè thân hữu của Lâm đại hiệp quả là trải dài đại giang nam bắc nhỉ.” Thượng Quan Thấu nói, “Nhưng mà, sở dĩ Nam Khách Lư nổi danh như vậy, cũng vì Khúc Du Duyên, Khúc Du Duyên hiện đã tạ thế, chỉ sợ họ đang nguyên khí hao tổn, không dễ giành phần thắng đâu.”
Cầu Hồng Tụ nói: “Ta cũng cho rằng Nam Khách Lư sẽ thắng.”
Trọng Đào nói: “Vì sao?”
“Trực giác thôi.”
Trọng Đào bĩu môi: “Sao đàn bà con gái lắm trực giác vậy.”
Kết quả trận đấu, người giành thắng lợi đúng là đệ tử của Nam Khách Lư. Mọi người vốn nghĩ chỉ là trùng hợp, nhưng đến lúc Nhưỡng Nguyệt sơn trang ra trận lần nửa, Nam Khách Lư lại thắng. Đánh lại mấy trận, Nhưỡng Nguyệt sơn trang thua nhiều hơn thắng, cuối cùng phải để hai người đứng đầu tỷ thí với nhau, vẫn là Nam Khách Lư thắng. Vì vậy, Nam Khách Lư vốn đứng hạng chín mươi chín nhảy lên hạng ba mươi sáu.
Trọng Đào ngạc nhiên nhìn Cầu Hồng Tụ.
Cầu Hồng Tụ cười nói: “Trực giác của phụ nữ quả nhiên luôn chính xác.”
Tiếc là Nam Khách Lư trong khi giao chiến đã bị thương nặng, cộng thêm nhiều chuyện phát sinh ngoài ý muốn, sau đó đã bị Huyền Thiên Hồng Linh đánh bại. Vừa thấy đám yêu tinh của Huyền Thiên Hồng Linh, Tuyết Chi đã nhớ đến tên tiểu tử tà ác kia, nhưng nhìn qua thì không thấy hắn. Danh tiếng của Hồng Linh rất tệ, nhưng thực lực rất tốt, thắng liên tiếp hai trận mới xuống nghỉ ngơi.
Vì đại hội đã quy định, mỗi môn phái chỉ có thể khiêu chiến môn phái hơn hoặc dưới mình hai mươi tên, nên ngày hôm nay, môn phái đứng đầu vẫn chưa ra trận. Tuyết Chi lần đầu thoải mái tham gia đại hội như vậy, chỉ đơn thuần là thăm hỏi người quen. Nhưng đến chiều hôm sau, môn phái Võ Đang nổi danh đã lên đài, không khí ở võ đài như lắng đọng lại, Tuyết Chi vẫn cười ha hả như cũ, không mang danh Thiếu cung chủ thật là thoải mái mà.
Nhưng lúc Võ Đang Thái cực kiếm khiêu chiến Hỗn nguyệt kiếm Trọng Hỏa Cung, Tuyết Chi cũng hồi hộp nhìn lên lôi đài. Hai phái này cũng không rườm rà, đều là Lão đại trực tiếp lên đấu. Nhị đệ tử núi Võ Đang – Lệ Huyền đánh với Trọng Hỏa Cung – Ngọc Lưu Ly.
Tuyết Chi bắt tay hình chữ thập khấn trời.
Sau mấy chục hiệp, Ngọc Lưu Ly nhất thời phân tâm mà rơi xuống đài, nhưng sau đó lại nhay chóng nhảy được sang đài bên cạnh, leo lên, nhưng vì vậy mà mất ưu thế, bại trận.
“Tức thật! Hải Đường, Hải Đường!” Tuyết Chi kêu.
Trọng Đào liếc nhìn nàng một cái, nuốt nước miếng. Thượng Quan Thấu chỉ cười.
Qủa nhiên, Hải Đường đã lên đài. Lúc xưa, Hải Đường, Trọng Liên và tứ đại trưởng lão là những đại cao thủ của cung, lại xinh đẹp hơn người, nên rất nhiều người khen là “Mỹ nhân khuynh thành.”
Tuyết Chi cắn răng, nắm chặt hai tay: “Hải Đường cố lên!”
Trọng Đào cuối cùng nhịn không được nói: “Muội à, muội có thể có một chút tự giác của Thiếu cung chủ không?”
Tuyết Chi hoàn toàn không nghe gì.
Hải Đường quả nhiên không phụ kỳ vọng, kiếm quang lạnh toát, ào ào mấy cái sau đó đánh Lệ Huyền rơi xuống lôi đài. Tiếp theo là đại đệ tử Thư Vân ra trận. Lúc này đánh hơi lâu một chút, chừng một nén hương, rốt cuộc Hải Đường thắng.
Cuối cùng Tinh Nghi đạo trưởng thở dài nói: ‘Aiz, thằng bé này, còn không xuống được nửa. Lần nào ta cũng phải tự đối phó với cô nương Trọng Hỏa Cung kia, chẳng ra thể thống gì.”
Nếu chưởng môn đã lên đài, tất nhiên Hải Đường sẽ thua. Qua vài chiêu, Hải Đường bị Thái Cực Kiếm chỉa ngay yếu hầu, thua.
Những môn phái xếp trên thường sẽ không thay đổi nhiều, vì vậy, lúc này Trọng Hỏa Cung đang hạng tư, còn Võ Đang sơn hạng ba.
Tinh Nghi đạo trưởng đang định bước xuống, lại nghe âm thanh có người vừa lên đài, nhưng mà không phát ra tiếng động nào.
Hắn xoay người sang chỗ khác, Mục Viễn tay cầm Hỗn Nguyệt Kiếm, hướng hắn ôm quyền.
Tuyết Chi đằng xa bỗng nhảy dựng lên: “Mục Viễn ca! Mục Viễn ca! Mục Viễn ca vạn tuế!”
Mục Viễn và Hải Đường là cùng một loại người, đặc điểm lớn nhất, chính là không có đặc điểm gì. Hơn nữa, hắn được Trọng Liên nuôi dưỡng, sùng bái Trọng Liên dẫn đến một áp lực rất lớn, tính cách của Mục Viễn càng ngày càng không còn sự sắc xảo. Hắn ngủ sớm dậy sớm, sống rất có quy luật, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh, thời gian còn lại không tập võ, nghiên cứu bí kiếp thì xử lý chuyện trong Trọng Hỏa Cung. Nói cách khác, hắn hoàn toàn không cần thời gian giải trí, đã nói liền làm, hiệu suất cực kỳ cao, sở trường quan sát sự việc, chưa bao giờ làm việc gì phí thời gian. Mặc khác, Mục Viễn thuận tay trái, không có đam mê, không có dã tâm, giống như không có dục vọng gì, nên có rất nhiều động lực. Ngoại trừ những yếu tố võ thuật, một người không có dục vọng, chính là người không có nhược điểm. Muốn đánh bại người như vậy, chỉ có một cách duy nhất là giết hắn. Nhưng trong vài trường hợp, giết chết một người không giống như đánh bại hắn.
Nhưng mà, nếu là người nhất định sẽ có ham muốn gì đó. Những điều Mục Viễn muốn, nhất định là có, chỉ có điều không ai biết mà thôi.
Lúc này, Mục Viễn nói: “Huynh đã muốn thương lượng với các Trưởng lão chuyện cho muội quay về, có điều thái độ của họ vẫn như cũ, rất cứng đầu, Muội có tính cách gì quay về không?”
Tuyết Chi nói: “Thật ra Ngọc Lưu Ly nói cũng đúng, xông xáo ở bên ngoài cũng tốt. Vài năm nửa muội mạnh lên, bọn họ sẽ thu nhận muội lần nửa.”
“Người thật sự vẫn chưa muốn về sao?” Ngọc Lưu Ly liếc đằng sau Tuyết Chi một cái, thấp giọng nói, “Hay là có nguyên nhân khác?”
“Tất nhiên là có.” Tuyết Chi cười nói, “Hiện giờ ta đang rất vui, có một đám ca ca tỷ tỷ luôn.”
“Hử, có chuyện đó sao.”
Hải Đường và Chu Sa nhìn nhau, Chu Sa nói: “Aiz, thiếu cung chủ quả nhiên là còn nhò, không biết người trong giang hồ tâm sâu hiểm ác sao … Ủa? Thiếu cung chủ đâu?”
Tuyết Chi đã quay lại bên Thượng Quan Thấu.
Mọi người đều nói hai năm nay là năm của Thích Viêm. Năm ngoái, Thích Viêm ở Phụng Thiên chủ trì đại hội anh hùng, bây giờ lại làm chủ sự của đại hội Binh khí phổ, đang đọc danh sách hai mươi người ở binh khí bảng năm ngoái. Sau đó, người đầu tiên lên đài, là Nhưỡng Nguyệt sơn trang Nhưỡng Nguyệt Kiếm và Toái Mãn Luân của Nam Khách Lư
Nhiều người đang đứng dưới lôi đài, cố gắng ngóng cổ thật cao để nhìn trận đấu cho rõ.
Nam Khách Lư đề nghị khiêu chiến, nhưng mọi người đã chắc chín phần là Nhưỡng Nguyệt sơn trang thắng. Nhưng tiếc là đại hội Binh khí phổ tổ chức ở Thiếu Lâm tự, ở những đại hội khác, các anh hùng tụ tập đánh cược thắng thua, mua bán vũ khí, áo giáp đã dùng qua, nhưng ở đây lại bị cấm, nếu không, Tuyết Chi nhất định đến cược cho Lư lữ khách thắng.
“Chi nhi, muội thấy ai sẽ thắng?”
“Nam Khách Lư.”
“Vì sao?”
“Vì Bang chủ trước của Nam Khách Lư là bạn hữu của nhị phụ thân muội.”
“Ý muội là … người bị Thiếu Lâm đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ Khúc Du Duyên?”
“Đúng vậy.”
“Bạn bè thân hữu của Lâm đại hiệp quả là trải dài đại giang nam bắc nhỉ.” Thượng Quan Thấu nói, “Nhưng mà, sở dĩ Nam Khách Lư nổi danh như vậy, cũng vì Khúc Du Duyên, Khúc Du Duyên hiện đã tạ thế, chỉ sợ họ đang nguyên khí hao tổn, không dễ giành phần thắng đâu.”
Cầu Hồng Tụ nói: “Ta cũng cho rằng Nam Khách Lư sẽ thắng.”
Trọng Đào nói: “Vì sao?”
“Trực giác thôi.”
Trọng Đào bĩu môi: “Sao đàn bà con gái lắm trực giác vậy.”
Kết quả trận đấu, người giành thắng lợi đúng là đệ tử của Nam Khách Lư. Mọi người vốn nghĩ chỉ là trùng hợp, nhưng đến lúc Nhưỡng Nguyệt sơn trang ra trận lần nửa, Nam Khách Lư lại thắng. Đánh lại mấy trận, Nhưỡng Nguyệt sơn trang thua nhiều hơn thắng, cuối cùng phải để hai người đứng đầu tỷ thí với nhau, vẫn là Nam Khách Lư thắng. Vì vậy, Nam Khách Lư vốn đứng hạng chín mươi chín nhảy lên hạng ba mươi sáu.
Trọng Đào ngạc nhiên nhìn Cầu Hồng Tụ.
Cầu Hồng Tụ cười nói: “Trực giác của phụ nữ quả nhiên luôn chính xác.”
Tiếc là Nam Khách Lư trong khi giao chiến đã bị thương nặng, cộng thêm nhiều chuyện phát sinh ngoài ý muốn, sau đó đã bị Huyền Thiên Hồng Linh đánh bại. Vừa thấy đám yêu tinh của Huyền Thiên Hồng Linh, Tuyết Chi đã nhớ đến tên tiểu tử tà ác kia, nhưng nhìn qua thì không thấy hắn. Danh tiếng của Hồng Linh rất tệ, nhưng thực lực rất tốt, thắng liên tiếp hai trận mới xuống nghỉ ngơi.
Vì đại hội đã quy định, mỗi môn phái chỉ có thể khiêu chiến môn phái hơn hoặc dưới mình hai mươi tên, nên ngày hôm nay, môn phái đứng đầu vẫn chưa ra trận. Tuyết Chi lần đầu thoải mái tham gia đại hội như vậy, chỉ đơn thuần là thăm hỏi người quen. Nhưng đến chiều hôm sau, môn phái Võ Đang nổi danh đã lên đài, không khí ở võ đài như lắng đọng lại, Tuyết Chi vẫn cười ha hả như cũ, không mang danh Thiếu cung chủ thật là thoải mái mà.
Nhưng lúc Võ Đang Thái cực kiếm khiêu chiến Hỗn nguyệt kiếm Trọng Hỏa Cung, Tuyết Chi cũng hồi hộp nhìn lên lôi đài. Hai phái này cũng không rườm rà, đều là Lão đại trực tiếp lên đấu. Nhị đệ tử núi Võ Đang – Lệ Huyền đánh với Trọng Hỏa Cung – Ngọc Lưu Ly.
Tuyết Chi bắt tay hình chữ thập khấn trời.
Sau mấy chục hiệp, Ngọc Lưu Ly nhất thời phân tâm mà rơi xuống đài, nhưng sau đó lại nhay chóng nhảy được sang đài bên cạnh, leo lên, nhưng vì vậy mà mất ưu thế, bại trận.
“Tức thật! Hải Đường, Hải Đường!” Tuyết Chi kêu.
Trọng Đào liếc nhìn nàng một cái, nuốt nước miếng. Thượng Quan Thấu chỉ cười.
Qủa nhiên, Hải Đường đã lên đài. Lúc xưa, Hải Đường, Trọng Liên và tứ đại trưởng lão là những đại cao thủ của cung, lại xinh đẹp hơn người, nên rất nhiều người khen là “Mỹ nhân khuynh thành.”
Tuyết Chi cắn răng, nắm chặt hai tay: “Hải Đường cố lên!”
Trọng Đào cuối cùng nhịn không được nói: “Muội à, muội có thể có một chút tự giác của Thiếu cung chủ không?”
Tuyết Chi hoàn toàn không nghe gì.
Hải Đường quả nhiên không phụ kỳ vọng, kiếm quang lạnh toát, ào ào mấy cái sau đó đánh Lệ Huyền rơi xuống lôi đài. Tiếp theo là đại đệ tử Thư Vân ra trận. Lúc này đánh hơi lâu một chút, chừng một nén hương, rốt cuộc Hải Đường thắng.
Cuối cùng Tinh Nghi đạo trưởng thở dài nói: ‘Aiz, thằng bé này, còn không xuống được nửa. Lần nào ta cũng phải tự đối phó với cô nương Trọng Hỏa Cung kia, chẳng ra thể thống gì.”
Nếu chưởng môn đã lên đài, tất nhiên Hải Đường sẽ thua. Qua vài chiêu, Hải Đường bị Thái Cực Kiếm chỉa ngay yếu hầu, thua.
Những môn phái xếp trên thường sẽ không thay đổi nhiều, vì vậy, lúc này Trọng Hỏa Cung đang hạng tư, còn Võ Đang sơn hạng ba.
Tinh Nghi đạo trưởng đang định bước xuống, lại nghe âm thanh có người vừa lên đài, nhưng mà không phát ra tiếng động nào.
Hắn xoay người sang chỗ khác, Mục Viễn tay cầm Hỗn Nguyệt Kiếm, hướng hắn ôm quyền.
Tuyết Chi đằng xa bỗng nhảy dựng lên: “Mục Viễn ca! Mục Viễn ca! Mục Viễn ca vạn tuế!”
/52
|