Phủ Quốc sư nằm ở hướng Đông thành Trường An, kéo dài mấy nghìn thước. Cửa lớn cao hơn mười thước, có thể để kiệu lớn tám người dễ dàng ra vào. Hai cái trống lớn xếp ở hai bên trái phải, trên vách trống khắc sư tử bay lên trời, trên mặt thì khắc phù điêu quân sĩ.
Tuyết Chi tính ‘nữa đường rút lui’, nhưng đã bị Tư Đồ Tuyết Thiên gọi xuống xe.
Lúc này, ngoài cổng và sân trước đông như hội, không ít người ra ra vào vào chúc Tết, nhìn cách ăn vận và quần áo đều là quan to, quý nhân. Trong đó, cũng không ít người đen mặt đi ra.
Tuyết Chi nói: “Mấy người đó sao vậy?”
“Quốc sư làm quan thanh liêm, không nhận lễ lớn.” Vừa dứt lời, Tư Đồ Tuyết Thiên đem theo lễ vật đến báo thị vệ một tiếng. Thị vệ lập tức dẫn bọn họ vào.
Sân nhà của Quốc sư phủ khá rộng, ở cửa và bốn góc nhà đều đặt một thạch sư, hình dáng khác nhau. Trước nhà có một cái ao, như một con thuyền xanh biếc nằm một bên sân, trông rất xinh đẹp, tao nhã.
Những người đi ngang đều chào hỏi với Tư Đồ Tuyết Thiên, chúc mừng năm mới, Tư Đồ Tuyết Thiên đều giới thiệu với bọn họ, Tuyết Chi là cháu gái của mình, đến kinh thành chơi. Đặc biệt , Trọng Tuyết Chi nổi tiếng giang hồ, ở đây cũng chỉ là cái tên ba chữ mà thôi.
Vào đến đại sảnh, có một bảng rất lớn viết bốn chữ “Nhân Nghĩa Trung Hiếu” ờ bên trong, nét bút rất to và mạnh.
Tư Đồ Tuyết Thiên giải thích: “Đây là Hoàng Thượng đích thân ban chữ.”
Tuyết Chi gật đầu.
Lát sau, mấy quan viên và vợ cùng dẫn mấy cô con gái xinh đẹp đến, Tư Đồ Tuyết Thiên nói nhỏ: “Người ‘kinh doanh’ đấy.”
(*Người “kinh doanh”: Ý Tư Đồ Tuyết Thiên nói bọn họ muốn gả con gái cho phủ Quốc sư.)
Tuyết Chi gật đầu.
“Cháu ở đây chờ ta một chút, ta vào tìm Quốc sư.”
Tuyết Chi vẫn gật đầu như cũ.
Tư Đồ Tuyết Thiên vừa đi không bao lâu, Tuyết Chi liền thấy bọn họ đi đến vườn hoa phía đông. Với Tuyết Chi, chỗ này là nơi xa lạ, cô nên đứng chờ ở đây thì tốt hơn.
Sau đó, một quan viên “kinh doanh” nói: “Xem ra hôm nay không thể gặp được Thương Quan tiểu thiếu gia rồi.” Phu nhân ông ta nói tiếp: “Nếu không được, chúng ta xin gặp Nhị thiếu gia xem sao?” Quan viên kia nói: “Nhị thiếu gia năm ngoái mới thành thân rồi, không chừng còn dẫn theo vợ đến đây đấy, thôi thôi.”
Tuyết Chi ngạc nhiên nhìn bọn họ, lại bị đối phương trừng mắt nhìn lại quay mặt chỗ khác.
Không lâu sau, Tư Đồ Tuyết Thiên đi ra, bên cạnh còn có Thượng Quan Thấu.
Mấy người ‘kinh doanh’ kia vội vàng bước lên, nhưng thấy Thượng Quan Thấu bất chợt dừng hẳn động tác: “Chi nhi.”
Tuyết Chi nhanh quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: “Không phải huynh đã đi rồi à?”
“Huynh không biết người thân của muội lại là Tư Đồ thúc thúc.”
Tư Đồ Tuyết Thiên đáp: “Ta cũng không biết cháu quen Thượng Quan Tiểu Thấu. Ta biết thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn, lúc bé còn tiểu lên người ta nữa …”
Thượng Quan Thấu nói: “Khụ khụ, Chi nhi, năm mới khỏe không?’
“Rất khỏe.” Tư Đồ Tuyết Thiên ở đó, tính tình Tuyết Chi liền dễ dàng bạo phát, liếc mắt một cái, đẩy khuỷu tay vào Thượng Quan Thấu, “Ngươi còn chưa thành hôn sao?”
Thượng Quan Thấu ngẩn người: “Chuyện này, vâng.”
“Vậy lo mà thành hôn đi, ta thấy huynh có nhiều cô nương yêu thích như vậy mà, đừng lo chơi nữa, nghĩ đến tâm trạng của cô nương người ta đi.” Vừa nói xong, đầu Tuyết Chi đã bị Tư Đồ Tuyết Thiên gõ một cái: “Nhị phụ thân ngươi nói không sai, nha đầu ngốc này sau này ra ngoài nhất định sẽ chịu thiệt.” Nói xong lập tức lấy tay che đầu: “Không cần dùng nội lực, sẽ đánh chết thúc thúc đó.”
Tuyết Chi ôm đầu, dụi dụi: “Đau quá à, không cần thúc lo đâu!”
Tư Đồ Tuyết Thiên ngạc nhiên nói: “Cháu .. lại không đánh người à.”
Thượng Quan Thấu cười nói: “Chúng ta cùng nhau đi Tô Châu cũng được mà.”
“Tuyết Thiên thúc thúc đã hứa sẽ dẫn ta đi rồi.”
“Cái gì? Các cháu muốn đi đâu cơ?” Tư Đồ Tuyết Thiên đáp, “Nếu Thượng Quan Tiểu Thấu muốn đi, ta sẽ ở lại.”
“Tuyết Thiên thúc thúc!”
“Chi nhi ngoan, ta đi cũng vô dụng thôi, huống hồ sơn trang còn nhiều việc, cháu có thể tin tưởng Tiểu Thấu mà.”
“Rõ ràng là thúc hứa với cháu rồi mà!”
“Đừng nhõng nhẽo mà, ngoan nha.”
“Thúc không giữ lời gì hết!” Tuyết Chi nắm tay Tư Đồ Tuyết Thiên làm nũng một chút, “Hoàng nhi không cần con, người cũng giao con cho người khác, được, con tự đi!” Vừa nói xong chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều chết lặng. Không ít quan viên ‘kinh doanh’ nói nhỏ, “Tính tình cô nương này kỳ lạ quá.”, “không thích”, vân vân.
Thượng Quan Thấu nói: “Con đi tìm muội ấy.”
“Tuyết Chi từ nhỏ không cha không mẹ, ôi, tính tình con bé hơi quái, tính cách cũng lạ, rất nhạy cảm. Tiểu Thấu, lúc nói chuyện cháu phải cẩn thận một chút, đừng làm con bé khóc.”
“Con biết rồi.”
Thời tiết rất lạnh, bên ngoài đang có tuyết rơi, Thượng Quan Thấu mặc áo choàng đi ra ngoài. Lúc đầu tuyết rơi ít, như những sợi tơ mỏng, nhưng sau đó liền dày lên. Năm mới, trên đường rất ít người, thỉnh thoảng còn nghe âm thanh pháo nổ, có mấy người nhà thường dân dắt tay nhau ra chợ mua hàng, hay về nhà.
Trời đã tối hẳn, tuyết đang rơi nặng, kết thành một lưới to màu trắng trên bầu trời, đối lập với màn đêm đen tối, chập chờn rơi xuống.
Thượng Quan Thấu tìm thấy Tuyết Chi ở một chòi nghỉ mát gần bờ sông. Tuyết trắng rơi như lông hạc, bay vào chòi nghỉ mát, rơi xuống đầu Tuyết Chi. Nàng ôm hai tay, nhẹ nhàng thở ra, khói trắng thật lâu sau mới lan trong không khí.
“ta biết, ta sai rồi.” Thượng Quan Thấu cởi mũ ra, đứng phía sau nàng, còn không mở miệng nói chuyện, Tuyết Chi thình lình ném ra những lời này:
“Ai nói muội sai?”Thượng Quan Thấu méo mặt nhìn nàng. “Muội thấy ở nhà ta rất chán, lấy cớ chuồn ra đây chứ gì?”
“Ta không có mà!”
“Huynh sẽ đi khuyên Tư Đồ thúc thúc.”
“Không phải ta giận chuyện đó!” Tuyết Chi hỗn hển quay đầu lại, ánh mắt đỏ lên, “Ta biết thúc ấy rất tốt với ta, nhưng mà, ta cảm thấy … thúc ấy đang đuổi ta đi.”
“Sao có thể vậy? Muội đừng nghĩ lung tung. Lúc nãy, huynh nói chuyện với thúc ấy ở sau viện, muội cũng như muội muội ruột của huynh, thúc ấy mới yên tâm để hai ta cùng đi.”
Tuyết Chi nhìn anh hồi lâu, bỗng nhiên giận nghiến răng mà nói: “Huynh rốt cuộc muốn cái gì đây? Để ta nói huynh biết, ta ở Trọng Hỏa Cung chẳng có địa vị gì cả, “Liên Thần Cửu Thức” ta cũng chẳng biết, huynh làm ơn tha cho ta đi!’
Thượng Quan Thấu bước lên một bước, vịn hai tay của cô: “Chi nhi ngốc, không có mục đích thì huynh không đổi xử tốt với muội được hay sao?”
“Ta không tin huynh!” Tuyết Chi cao giọng nói, lui về phía sau từng bước, thấy ở ngã tư đường đang có một nhà ba người vui vẻ nắm tay nhau đi, nước mắt chảy ra, giọng cũng mềm đi không ít, “Ta nhớ Hoàng nhi.”
Thượng Quan Thấu nhất thời không đành lòng, tiến lên phía trước, ôm nàng vào ngực: “Huynh dẫn muội đi tìm ông ấy.”
Tuyết Chi tính ‘nữa đường rút lui’, nhưng đã bị Tư Đồ Tuyết Thiên gọi xuống xe.
Lúc này, ngoài cổng và sân trước đông như hội, không ít người ra ra vào vào chúc Tết, nhìn cách ăn vận và quần áo đều là quan to, quý nhân. Trong đó, cũng không ít người đen mặt đi ra.
Tuyết Chi nói: “Mấy người đó sao vậy?”
“Quốc sư làm quan thanh liêm, không nhận lễ lớn.” Vừa dứt lời, Tư Đồ Tuyết Thiên đem theo lễ vật đến báo thị vệ một tiếng. Thị vệ lập tức dẫn bọn họ vào.
Sân nhà của Quốc sư phủ khá rộng, ở cửa và bốn góc nhà đều đặt một thạch sư, hình dáng khác nhau. Trước nhà có một cái ao, như một con thuyền xanh biếc nằm một bên sân, trông rất xinh đẹp, tao nhã.
Những người đi ngang đều chào hỏi với Tư Đồ Tuyết Thiên, chúc mừng năm mới, Tư Đồ Tuyết Thiên đều giới thiệu với bọn họ, Tuyết Chi là cháu gái của mình, đến kinh thành chơi. Đặc biệt , Trọng Tuyết Chi nổi tiếng giang hồ, ở đây cũng chỉ là cái tên ba chữ mà thôi.
Vào đến đại sảnh, có một bảng rất lớn viết bốn chữ “Nhân Nghĩa Trung Hiếu” ờ bên trong, nét bút rất to và mạnh.
Tư Đồ Tuyết Thiên giải thích: “Đây là Hoàng Thượng đích thân ban chữ.”
Tuyết Chi gật đầu.
Lát sau, mấy quan viên và vợ cùng dẫn mấy cô con gái xinh đẹp đến, Tư Đồ Tuyết Thiên nói nhỏ: “Người ‘kinh doanh’ đấy.”
(*Người “kinh doanh”: Ý Tư Đồ Tuyết Thiên nói bọn họ muốn gả con gái cho phủ Quốc sư.)
Tuyết Chi gật đầu.
“Cháu ở đây chờ ta một chút, ta vào tìm Quốc sư.”
Tuyết Chi vẫn gật đầu như cũ.
Tư Đồ Tuyết Thiên vừa đi không bao lâu, Tuyết Chi liền thấy bọn họ đi đến vườn hoa phía đông. Với Tuyết Chi, chỗ này là nơi xa lạ, cô nên đứng chờ ở đây thì tốt hơn.
Sau đó, một quan viên “kinh doanh” nói: “Xem ra hôm nay không thể gặp được Thương Quan tiểu thiếu gia rồi.” Phu nhân ông ta nói tiếp: “Nếu không được, chúng ta xin gặp Nhị thiếu gia xem sao?” Quan viên kia nói: “Nhị thiếu gia năm ngoái mới thành thân rồi, không chừng còn dẫn theo vợ đến đây đấy, thôi thôi.”
Tuyết Chi ngạc nhiên nhìn bọn họ, lại bị đối phương trừng mắt nhìn lại quay mặt chỗ khác.
Không lâu sau, Tư Đồ Tuyết Thiên đi ra, bên cạnh còn có Thượng Quan Thấu.
Mấy người ‘kinh doanh’ kia vội vàng bước lên, nhưng thấy Thượng Quan Thấu bất chợt dừng hẳn động tác: “Chi nhi.”
Tuyết Chi nhanh quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: “Không phải huynh đã đi rồi à?”
“Huynh không biết người thân của muội lại là Tư Đồ thúc thúc.”
Tư Đồ Tuyết Thiên đáp: “Ta cũng không biết cháu quen Thượng Quan Tiểu Thấu. Ta biết thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn, lúc bé còn tiểu lên người ta nữa …”
Thượng Quan Thấu nói: “Khụ khụ, Chi nhi, năm mới khỏe không?’
“Rất khỏe.” Tư Đồ Tuyết Thiên ở đó, tính tình Tuyết Chi liền dễ dàng bạo phát, liếc mắt một cái, đẩy khuỷu tay vào Thượng Quan Thấu, “Ngươi còn chưa thành hôn sao?”
Thượng Quan Thấu ngẩn người: “Chuyện này, vâng.”
“Vậy lo mà thành hôn đi, ta thấy huynh có nhiều cô nương yêu thích như vậy mà, đừng lo chơi nữa, nghĩ đến tâm trạng của cô nương người ta đi.” Vừa nói xong, đầu Tuyết Chi đã bị Tư Đồ Tuyết Thiên gõ một cái: “Nhị phụ thân ngươi nói không sai, nha đầu ngốc này sau này ra ngoài nhất định sẽ chịu thiệt.” Nói xong lập tức lấy tay che đầu: “Không cần dùng nội lực, sẽ đánh chết thúc thúc đó.”
Tuyết Chi ôm đầu, dụi dụi: “Đau quá à, không cần thúc lo đâu!”
Tư Đồ Tuyết Thiên ngạc nhiên nói: “Cháu .. lại không đánh người à.”
Thượng Quan Thấu cười nói: “Chúng ta cùng nhau đi Tô Châu cũng được mà.”
“Tuyết Thiên thúc thúc đã hứa sẽ dẫn ta đi rồi.”
“Cái gì? Các cháu muốn đi đâu cơ?” Tư Đồ Tuyết Thiên đáp, “Nếu Thượng Quan Tiểu Thấu muốn đi, ta sẽ ở lại.”
“Tuyết Thiên thúc thúc!”
“Chi nhi ngoan, ta đi cũng vô dụng thôi, huống hồ sơn trang còn nhiều việc, cháu có thể tin tưởng Tiểu Thấu mà.”
“Rõ ràng là thúc hứa với cháu rồi mà!”
“Đừng nhõng nhẽo mà, ngoan nha.”
“Thúc không giữ lời gì hết!” Tuyết Chi nắm tay Tư Đồ Tuyết Thiên làm nũng một chút, “Hoàng nhi không cần con, người cũng giao con cho người khác, được, con tự đi!” Vừa nói xong chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều chết lặng. Không ít quan viên ‘kinh doanh’ nói nhỏ, “Tính tình cô nương này kỳ lạ quá.”, “không thích”, vân vân.
Thượng Quan Thấu nói: “Con đi tìm muội ấy.”
“Tuyết Chi từ nhỏ không cha không mẹ, ôi, tính tình con bé hơi quái, tính cách cũng lạ, rất nhạy cảm. Tiểu Thấu, lúc nói chuyện cháu phải cẩn thận một chút, đừng làm con bé khóc.”
“Con biết rồi.”
Thời tiết rất lạnh, bên ngoài đang có tuyết rơi, Thượng Quan Thấu mặc áo choàng đi ra ngoài. Lúc đầu tuyết rơi ít, như những sợi tơ mỏng, nhưng sau đó liền dày lên. Năm mới, trên đường rất ít người, thỉnh thoảng còn nghe âm thanh pháo nổ, có mấy người nhà thường dân dắt tay nhau ra chợ mua hàng, hay về nhà.
Trời đã tối hẳn, tuyết đang rơi nặng, kết thành một lưới to màu trắng trên bầu trời, đối lập với màn đêm đen tối, chập chờn rơi xuống.
Thượng Quan Thấu tìm thấy Tuyết Chi ở một chòi nghỉ mát gần bờ sông. Tuyết trắng rơi như lông hạc, bay vào chòi nghỉ mát, rơi xuống đầu Tuyết Chi. Nàng ôm hai tay, nhẹ nhàng thở ra, khói trắng thật lâu sau mới lan trong không khí.
“ta biết, ta sai rồi.” Thượng Quan Thấu cởi mũ ra, đứng phía sau nàng, còn không mở miệng nói chuyện, Tuyết Chi thình lình ném ra những lời này:
“Ai nói muội sai?”Thượng Quan Thấu méo mặt nhìn nàng. “Muội thấy ở nhà ta rất chán, lấy cớ chuồn ra đây chứ gì?”
“Ta không có mà!”
“Huynh sẽ đi khuyên Tư Đồ thúc thúc.”
“Không phải ta giận chuyện đó!” Tuyết Chi hỗn hển quay đầu lại, ánh mắt đỏ lên, “Ta biết thúc ấy rất tốt với ta, nhưng mà, ta cảm thấy … thúc ấy đang đuổi ta đi.”
“Sao có thể vậy? Muội đừng nghĩ lung tung. Lúc nãy, huynh nói chuyện với thúc ấy ở sau viện, muội cũng như muội muội ruột của huynh, thúc ấy mới yên tâm để hai ta cùng đi.”
Tuyết Chi nhìn anh hồi lâu, bỗng nhiên giận nghiến răng mà nói: “Huynh rốt cuộc muốn cái gì đây? Để ta nói huynh biết, ta ở Trọng Hỏa Cung chẳng có địa vị gì cả, “Liên Thần Cửu Thức” ta cũng chẳng biết, huynh làm ơn tha cho ta đi!’
Thượng Quan Thấu bước lên một bước, vịn hai tay của cô: “Chi nhi ngốc, không có mục đích thì huynh không đổi xử tốt với muội được hay sao?”
“Ta không tin huynh!” Tuyết Chi cao giọng nói, lui về phía sau từng bước, thấy ở ngã tư đường đang có một nhà ba người vui vẻ nắm tay nhau đi, nước mắt chảy ra, giọng cũng mềm đi không ít, “Ta nhớ Hoàng nhi.”
Thượng Quan Thấu nhất thời không đành lòng, tiến lên phía trước, ôm nàng vào ngực: “Huynh dẫn muội đi tìm ông ấy.”
/52
|