Hai bóng dáng kia lập tức hướng người áo đen đánh tới, động tác nhanh nhẹn làm người ta không thấy rõ gương mặt, chỉ nghe lách cách vài tiếng, một cánh tay nhỏ nhưng mạnh mẽ ở trên chiếc tủ làm ra vài lỗ thủng. Thiếu niên cao lớn, dáng người hơi gầy yếu, mặc trên người bộ xiêm y màu xanh gọn nhẹ,tung bay, mái tóc bên phải còn xen lẫn vài bím tóc màu tím như tơ lụa. Hắn đưa lưng hướng về phía Tuyết Chi, không biết đang thưởng thức điều gì, đứng bên cạnh nhưng tỏ vẻ rất nhàn nhã. Lúc này hắc y nhân tựa hồ trên tường động qua,làm cho bên cạnh dính một thứ chất lỏng,rất nhanh ăn mòn khuếch tán ra xung quanh, hắc y nhân có vẻ phi thường cẩn thận, ra tay tuyệt không lưu tình, có vẻ rất muốn giết người diệt khẩu. Lúc này thiếu niên khoan thai ngẩng đầu nói:” Tốt lắm!”
Thân ảnh còn lại phát ra thanh âm của một cô bé ngây thơ: ”Động thủ!”
Người áo đen thở hốc ra vì kinh ngạc,thu hồi cánh tay vừa bổ ra,nhưng không kịp. Vị thiếu niên không biết hướng hắn ném tới cái gì,hắn bỗng hét lên thảm thiết,thanh âm có vẻ cũng lớn tuổi.Hắn che bàn tay mình lại,dưới chân nhẹ điểm vài lần,hướng phía ngoài cửa sổ,chỉ thấy nhẹ vài điểm bóng người đã biến mất trong bóng đêm.
“Ha,để ta xem ngươi làm sao thoát được khỏi ngũ chỉ sơn của ta!”
(Ngũ chỉ sơn là việc Phật Tổ đánh cược với Tôn Ngộ Không nếu chạy thoát khỏi bàn tay của ngài thì sẽ giúp Ngộ Không làm Thiên Đế,nhưng Ngộ Không đã ko làm được và bị đè dưới ngũ chỉ sơn là do năm ngón tay của Phật Tổ hóa thành =>để chỉ việc nắm rõ điều gì đó như trong lòng bàn tay)
Thiếu niên nhảy lên,nhưng lại bị cô bé kia tóm được góc áo,xém chút té ngã. Hắn quay phắt đầu lại,phủi tay,lắc lắc mái tóc trên đầu,một quả cầu nhỏ dinh dính theo đó bay ra,hướng cô bé bay tới. Cô bé không nhanh không chậm xoay mình,quả cầu nhỏ lại bay về phía tủ quần áo vỡ nát. Chỉ nghe phách một tiếng, mấy con độc trùng trên tủ quần áo rơi xuống, đa số rơi trên ngăn tủ, răng rắc kêu lên vài tiếng, ngăn tủ hỏng còn nhanh hơn lúc nãy.
“Thánh mẫu anh minh.”
Thiếu niên lập tức làm ra tư thế triều bái hướng cô bé vái chào. Cô bé lập đá một cước vào gối tên thiếu niên, hắn té lăn quay trên mặt đất.
“Chỉ có ngươi mới dám ra tay như vậy, bà cô đây sẽ giữ cái mạng nhỏ cho ngươi.”
Giọng nói ngây thơ nhưng lại phát ra lời nói mạnh mẽ,Tuyết Chi thấy rõ mặt cô bé ấy, cũng chắc rằng, thiên hạ này cũng chỉ có bà ta mới có thể phát ra lời nói như vậy——— Huyền Thiên Hồng Linh Quan quan chủ Mãn Phi Nguyệt. Thiếu niên nằm trên đất có vẻ không muốn đứng lên. Tuy rằng hắn dịch dung gương mặt khác với lần trước rất nhiều, mái tóc cũng đã đổi, lại mang rất nhiều hồ lô bên hông, nhưng Tuyết Chi tuyệt đối không quên được người cướp đi nụ hôn đầu ‘thứ ba’ của mình, bất kể là lần gặp thứ mấy. Mãn Phi Nguyệt đến gần, giải khai huyệt đạo cho Tuyết Chi. Tuyết Chi được giải huyệt đạo, liền đặt mông ngồi lên giường.
“Trọng cô nương yên tâm, ta phải dùng ngón này mới có thể đả thương người được.”
Nói xong giơ tay kia lên, ngón giữa,ngón áp út và ngón út đều được đeo một bộ móng vuốt kim loại, màu sắc kim trung phiếm thanh,Tuyết Chi nhìn thấy liền cảm thấy bản thân có vẻ trúng độc.
Tuyết Chi nói: ”Kết quả…..chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Ngươi bị Trọng Hỏa Cung đuổi đi, đi lại trên giang hồ sẽ không còn thuận lợi như trước”.
Mãn Phi Nguyệt chỉ chỉ những bí kíp trên giường Tuyết Chi “Mấy thứ này nên thu lại tốt hơn”
Tuyết Chi sửng sốt. Người bình thường thấy Trọng Hỏa Cung bí kíp, đều như sói như hổ thấy mồi bổ nhào tới, nhưng Mãn Phi Nguyệt và cả thiếu niên bên cạnh nàng thấy mấy thứ này, đều giống như thấy uế vật.
“Mấy thứ bí kíp này với ngươi là bảo vật, với ta mà nói chả đáng giá gì, không cần phải nhìn ta như vậy”.
Tuyết Chi lúc này mới bắt đầu dọn đồ lại.
“ Ngươi làm sao biết ta bị đuổi đi”
“Chúng ta luôn biết tin tức trước người khác”
“Vừa rồi người muốn giết ta là ai”
“Làm sao ta biết được.” Mãn Phi Nguyệt đảo mắt nhìn hướng thiếu niên bên cạnh.
“Phong Thiệp, ngươi kiểm tra xem nàng có bị thương hay không”
Phong Thiệp tủm tỉm đi qua,nhẹ nhàng ngồi xuống bên Tuyết Chi, bàn tay xoa xoa, cặp mắt to mở lớn hơn nữa.
”Tốt”
Dứt lời liền xoa bóp thắt lưng nàng, lại xoa bóp cánh tay nàng, xoa xoa lưng, day day đầu gối.
“Ngươi sẽ phải chết.” Tuyết Chi hung ác nhìn.
Nhưng sau khi biết họ dùng độc, cũng chỉ còn dám dùng mồm động thủ.
Phong Thiệp đảo mắt cười nói :”Không có bị thương”.
Mãn Phi Nguyệt hỏi: ”Hiện tại ngươi tính làm gì?”
“Ta không biết”
“Chờ vị tình lang ca ca của ngươi đi?”
“Tình ca ca?” Tuyết Chi ngẫm nghĩ,bỗng nhiên đứng lên
“ Không phải! Ta luôn xem Mục Viễn là đại ca!”
“Ha ha, cô gái nhỏ quả nhiên là cô gái nhỏ ha.”
Mãn Phi Nguyệt đi qua,hết sức đồng tình nắm tay Tuyết Chi:” Tình ca ca của ngươi đã đạt được mục đích, làm sao đến nửa chứ?”
“Tuy ngươi cứu ta một mạng, nhưng ngươi không có tư cách nói như vậy!”
“Rất đơn thuần,ha ha ha ha.”
Mãn Phi Nguyệt giơ lên kia trương nữ đồng mặt, lộ ra thần thái của người từng trải,”Có hứng thú gia nhập Huyền Thiên Hồng Linh Quan không?”
“Không có”
“Thật sao? Ta ở trên Anh Hùng Đại Hội có lẽ không được hạng nhất, nhưng trong thiên hạ, người có thể chân chính đánh bại ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay”.
Tuyết Chi không cất lời.
“Muốn gia nhập không?”
“Không.”
“Thật sự không ….” Mãn Phi Nguyệt vừa nói, vừa nhấc lên ngón út ở bộ móng độc ”Không có chút lo lắng nào sao?”
“Ta….Ta sẽ lo được trong vài ngày”
“Người cho rằng,vài ngày sau vị tình lang ca ca của ngươi sẽ tới sao?”
Mãn Phi Nguyệt giật giật ngón út.”Lo lắng đi lo lắng đi”.
Đây là lời nói đe dọa trắng trợn.
“Buổi sáng ngày mai.”
“Tốt!, sáng mai ta tới tìm người”.
Mãn Phi Nguyệt có phần ôn nhu nhẹ nhàng hơn,lại còn có chút phong tình, quay đầu liếc mắt nhìn Phong Thiệp một cái.
”Thiệp nhi, chúng ta đi”.
Phong Thiệp nháy mắt với Tuyết Chi, rồi theo Mãn Phi Nguyệt ra ngoài.
Thân ảnh còn lại phát ra thanh âm của một cô bé ngây thơ: ”Động thủ!”
Người áo đen thở hốc ra vì kinh ngạc,thu hồi cánh tay vừa bổ ra,nhưng không kịp. Vị thiếu niên không biết hướng hắn ném tới cái gì,hắn bỗng hét lên thảm thiết,thanh âm có vẻ cũng lớn tuổi.Hắn che bàn tay mình lại,dưới chân nhẹ điểm vài lần,hướng phía ngoài cửa sổ,chỉ thấy nhẹ vài điểm bóng người đã biến mất trong bóng đêm.
“Ha,để ta xem ngươi làm sao thoát được khỏi ngũ chỉ sơn của ta!”
(Ngũ chỉ sơn là việc Phật Tổ đánh cược với Tôn Ngộ Không nếu chạy thoát khỏi bàn tay của ngài thì sẽ giúp Ngộ Không làm Thiên Đế,nhưng Ngộ Không đã ko làm được và bị đè dưới ngũ chỉ sơn là do năm ngón tay của Phật Tổ hóa thành =>để chỉ việc nắm rõ điều gì đó như trong lòng bàn tay)
Thiếu niên nhảy lên,nhưng lại bị cô bé kia tóm được góc áo,xém chút té ngã. Hắn quay phắt đầu lại,phủi tay,lắc lắc mái tóc trên đầu,một quả cầu nhỏ dinh dính theo đó bay ra,hướng cô bé bay tới. Cô bé không nhanh không chậm xoay mình,quả cầu nhỏ lại bay về phía tủ quần áo vỡ nát. Chỉ nghe phách một tiếng, mấy con độc trùng trên tủ quần áo rơi xuống, đa số rơi trên ngăn tủ, răng rắc kêu lên vài tiếng, ngăn tủ hỏng còn nhanh hơn lúc nãy.
“Thánh mẫu anh minh.”
Thiếu niên lập tức làm ra tư thế triều bái hướng cô bé vái chào. Cô bé lập đá một cước vào gối tên thiếu niên, hắn té lăn quay trên mặt đất.
“Chỉ có ngươi mới dám ra tay như vậy, bà cô đây sẽ giữ cái mạng nhỏ cho ngươi.”
Giọng nói ngây thơ nhưng lại phát ra lời nói mạnh mẽ,Tuyết Chi thấy rõ mặt cô bé ấy, cũng chắc rằng, thiên hạ này cũng chỉ có bà ta mới có thể phát ra lời nói như vậy——— Huyền Thiên Hồng Linh Quan quan chủ Mãn Phi Nguyệt. Thiếu niên nằm trên đất có vẻ không muốn đứng lên. Tuy rằng hắn dịch dung gương mặt khác với lần trước rất nhiều, mái tóc cũng đã đổi, lại mang rất nhiều hồ lô bên hông, nhưng Tuyết Chi tuyệt đối không quên được người cướp đi nụ hôn đầu ‘thứ ba’ của mình, bất kể là lần gặp thứ mấy. Mãn Phi Nguyệt đến gần, giải khai huyệt đạo cho Tuyết Chi. Tuyết Chi được giải huyệt đạo, liền đặt mông ngồi lên giường.
“Trọng cô nương yên tâm, ta phải dùng ngón này mới có thể đả thương người được.”
Nói xong giơ tay kia lên, ngón giữa,ngón áp út và ngón út đều được đeo một bộ móng vuốt kim loại, màu sắc kim trung phiếm thanh,Tuyết Chi nhìn thấy liền cảm thấy bản thân có vẻ trúng độc.
Tuyết Chi nói: ”Kết quả…..chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Ngươi bị Trọng Hỏa Cung đuổi đi, đi lại trên giang hồ sẽ không còn thuận lợi như trước”.
Mãn Phi Nguyệt chỉ chỉ những bí kíp trên giường Tuyết Chi “Mấy thứ này nên thu lại tốt hơn”
Tuyết Chi sửng sốt. Người bình thường thấy Trọng Hỏa Cung bí kíp, đều như sói như hổ thấy mồi bổ nhào tới, nhưng Mãn Phi Nguyệt và cả thiếu niên bên cạnh nàng thấy mấy thứ này, đều giống như thấy uế vật.
“Mấy thứ bí kíp này với ngươi là bảo vật, với ta mà nói chả đáng giá gì, không cần phải nhìn ta như vậy”.
Tuyết Chi lúc này mới bắt đầu dọn đồ lại.
“ Ngươi làm sao biết ta bị đuổi đi”
“Chúng ta luôn biết tin tức trước người khác”
“Vừa rồi người muốn giết ta là ai”
“Làm sao ta biết được.” Mãn Phi Nguyệt đảo mắt nhìn hướng thiếu niên bên cạnh.
“Phong Thiệp, ngươi kiểm tra xem nàng có bị thương hay không”
Phong Thiệp tủm tỉm đi qua,nhẹ nhàng ngồi xuống bên Tuyết Chi, bàn tay xoa xoa, cặp mắt to mở lớn hơn nữa.
”Tốt”
Dứt lời liền xoa bóp thắt lưng nàng, lại xoa bóp cánh tay nàng, xoa xoa lưng, day day đầu gối.
“Ngươi sẽ phải chết.” Tuyết Chi hung ác nhìn.
Nhưng sau khi biết họ dùng độc, cũng chỉ còn dám dùng mồm động thủ.
Phong Thiệp đảo mắt cười nói :”Không có bị thương”.
Mãn Phi Nguyệt hỏi: ”Hiện tại ngươi tính làm gì?”
“Ta không biết”
“Chờ vị tình lang ca ca của ngươi đi?”
“Tình ca ca?” Tuyết Chi ngẫm nghĩ,bỗng nhiên đứng lên
“ Không phải! Ta luôn xem Mục Viễn là đại ca!”
“Ha ha, cô gái nhỏ quả nhiên là cô gái nhỏ ha.”
Mãn Phi Nguyệt đi qua,hết sức đồng tình nắm tay Tuyết Chi:” Tình ca ca của ngươi đã đạt được mục đích, làm sao đến nửa chứ?”
“Tuy ngươi cứu ta một mạng, nhưng ngươi không có tư cách nói như vậy!”
“Rất đơn thuần,ha ha ha ha.”
Mãn Phi Nguyệt giơ lên kia trương nữ đồng mặt, lộ ra thần thái của người từng trải,”Có hứng thú gia nhập Huyền Thiên Hồng Linh Quan không?”
“Không có”
“Thật sao? Ta ở trên Anh Hùng Đại Hội có lẽ không được hạng nhất, nhưng trong thiên hạ, người có thể chân chính đánh bại ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay”.
Tuyết Chi không cất lời.
“Muốn gia nhập không?”
“Không.”
“Thật sự không ….” Mãn Phi Nguyệt vừa nói, vừa nhấc lên ngón út ở bộ móng độc ”Không có chút lo lắng nào sao?”
“Ta….Ta sẽ lo được trong vài ngày”
“Người cho rằng,vài ngày sau vị tình lang ca ca của ngươi sẽ tới sao?”
Mãn Phi Nguyệt giật giật ngón út.”Lo lắng đi lo lắng đi”.
Đây là lời nói đe dọa trắng trợn.
“Buổi sáng ngày mai.”
“Tốt!, sáng mai ta tới tìm người”.
Mãn Phi Nguyệt có phần ôn nhu nhẹ nhàng hơn,lại còn có chút phong tình, quay đầu liếc mắt nhìn Phong Thiệp một cái.
”Thiệp nhi, chúng ta đi”.
Phong Thiệp nháy mắt với Tuyết Chi, rồi theo Mãn Phi Nguyệt ra ngoài.
/52
|