Rõ ràng là dáng vẻ của một đứa trẻ, khi nói chuyện lại giống một bà cô hiền lành, nhu mì. Loại cảm giác kỳ quái này thật sự khó nói.
Phía sau, bỗng nhiên quần chúng bắt đầu nhỏ giọng hô lên.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người trên võ đài ngả ra dần rồi ngã xuống một cái. Cái xác vừa ngã xuống kia lúc đầu đang chiếm ưu thế, lúc này lại nằm dài trên võ đài, trên mặt đủ mọi màu sắc, gần như sắp tắt thở.
Nhiều người nhịn không được đang nôn khan phía dưới.
Trọng Tuyết Chi cảm thấy ghê tởm muốn xoay người đi.
Người chết trên võ đài cũng không phải là nhân vật quan trọng, nhưng cũng là một đệ từ của Hoa Sơn. Huyền Thiên Hồng Linh đúng là vuốt mặt không nể mũi. Anh hùng đại hội tổ chức sáu mươi năm nay chưa hề xãy ra việc giết người. Vị chủ trì của anh hùng đại hội lần này, phương trượng Thiếu Lâm – Thích Viêm đã lên đài khám nghiệm tử thi, bắt đầu truy cứu trách nhiệm.
Tuyết Chi vừa quay đầu lại đã phát hiện Mãn Phi Nguyệt và đám yêu nam kia đã biến mất.
Phong Thành – trưởng môn Hoa Sơn đã muốn dẫn theo đệ tử ra ngoài trả thù, phương trượng Thích Viêm tuyên bố, trong vòng mười lăm năm, Huyền Thiên Hồng Linh mất tư cách tham dự anh hùng đại hội.
Không khí ở đại hội trầm đi không ít, nhưng mọi việc vẫn đang tiếp tục.
Ngọc Lưu Ly thấy thi thể bị hạ nhân dùng vải bố bao lại khiên xuống, chậc lưỡi nói:” Thật không ngờ, tên tiểu tử võ công như thái rau kia, lại ra tay tàn độc, hăng máu đến thế.”
Chu Sa nói:” Thuộc hạ của Mãn Phi Nguyệt, có mấy người lại bình thường?”
Tuyết Chi nói:” Mãn Phi Nguyệt dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, sao mà …”
“Bà ta không phải là một đứa trẻ. Ả từ nhỏ đã luyện độc công, đến năm mười hai tuổi không biết đã uống nhầm độc gì, cơ thể không phát triển nữa, Mãn Phi Nguyệt rất quan tâm đến làn da và vóc dáng của ả, muốn trở thành bộ dáng của một cô nương mười chín tuổi, vì thế càng cố gắng giải độc, ai ngờ cơ thể ả đã qua giai đoạn dậy thì, đã không cao lên thì không nói, màu da lại còn biến thành như vậy. Toàn bộ đệ tử của Hồng Linh đều là nam nhân, còn người hầu đều là nữ, so với ả còn thấp bé hơn. Nếu ai lỡ cao hơn hoặc có bộ ngực lớn hơn ả, thế nào cũng bị hạ độc đến chết.”
Ngọc Lưu Ly nói:” Người như vậy đúng là thiên hạ vô song.” (ý là quái dị như bả trên đời có một không hai ==”)
“Tóm lại, Thiếu cung chủ phải đề phòng ả ta. Người đàn bà này nhìn qua thấy vô hại, nhưng thực sự rất đáng sợ.”
Trọng Tuyết Chi căn bản không chú tâm nghe. Ánh mắt của nàng vẫn nhìn qua Linh Kiếm sơn trang và Tuyết Yến giáo. Phụng Tử hình như bị thi thể kia dọa, ôm lấy cánh tay Lâm Hiên Phượng mà làm nũng, làm các sư huynh, sư tỷ và các trưởng bối đều ồ lên trêu chọc cô ta. Thật ra Tuyết Chi đã quen dòm cái bộ dạng này, nhưng vừa thấy cha cô ta – Lâm Hiên Phượng đứng bên dỗ dành, trấn an, rồi vuốt đầu, Tuyết Chi đột nhiên thấy khó chịu.
Chu Sa đứng trước mặt Tuyết Chi lắc lắc:” Thiếu cung chủ?”
Tuyết Chi nhặt bảo kiếm lên, nhảy lên võ đài.
Trên đài không có người, nàng vừa nhảy lên đã có hơn trăm ngàn tầm mắt phóng đến.
“ Trọng Hỏa Cung – Trọng Tuyết Chi!” Trọng Tuyết Chi hướng bốn phía chắp tay, sau đó xoay qua Lâm Phụng Tử,” Mời Tuyết Yến giáo – Lâm Phụng Tử chỉ giáo!”
Phụng Tử thoáng giật mình nhìn lên
Những đệ tử mới nhập môn của Linh Kiếm sơn trang đều đang tự hỏi, cô nương anh khí bừng bừng trên đài kia rốt cuộc có lai lịch gì.
Thấy nàng không kiên nhẫn mà dậm chân xuống, Hạ Khinh Mi cũng không nhịn được hỏi,” Cô nương này tính tình rất cứng rắn, Phụng Tử, muội nên cẩn thận một chút.”
Phụng Tử mím môi, nhận roi rồi nhảy lên lôi đài, hướng Tuyết Chi chào:” Tỷ tỷ.”
Trọng Tuyết Chi đứng thẳng, dùng kiếm khí chỉ vào cô ta, không khí thoáng chút đã căng thẳng tột độ.
Võ đài bên cạnh vẫn còn thi đấu, nhưng mọi người đều chú ý đến bên này. Hai cô nương này đều là người mới, chỉ chừng mười mấy tuổi, sao lại ghen ghét nhau đến thành như vậy.
“Chuyện này còn phải đoán sao? Đương nhiên là vì một người nam nhân rồi.” Một đại thúc đẹp trai rất có kinh nghiệm vuốt râu nói:” Cô nương xinh đẹp nhưng dáng vẻ hung dữ kia là Thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung, chỉ nghe nói nàng bị cô nương hiền lành cái gì Phụng Tử kia cướp người yêu. Nữ nhân với nhau còn không phải xuất hiện thâm cừu đại hận sao.” (thù oán sâu nặng)
Mọi người nghe xong đều rõ ràng mọi chuyện, học theo bộ dáng của hắn, sờ sờ cằm.
Nhưng mà, nam nhân đó là ai?
Mọi người xung quanh võ đài bắt đầu tìm kiếm thanh niên anh tuấn nhưng không có kết quả.
Trên đài đã bắt đầu đánh nhau
Tuyết Chi thật là cho mọi người một vinh dự lớn, đánh nhau với người khác, bình thường nàng sẽ dùng Hỗn Nguyệt Kiếm
“Hỗn Nguyệt kiếm pháp” và tâm pháp “Cửu diệu viêm ảnh” là một đôi võ công phối hợp của đệ tử Trọng Hỏa Cung. Người nào tu luyện chỉ cần một nửa, đã trở thành nhất đẳng cao thủ. Bất quá, hai bản bí kíp trên rất khó tu luyện. Gần năm mươi năm, luyện “Hỗn Nguyệt kiếm” đến tầng thứ chín chỉ có bảy mười: Nhậm nhị cung chủ, Vũ Văn trưởng lão, Xa Cừ, Hải Đường, Thủy Kính, Mục Viễn. Những người còn sống, chỉ có Xa Cừ, Hải Đường và Mục Viễn. Nhưng tu luyện bí kíp đến tầng cuối cùng, mấy năm nay chỉ có hai người, là Trọng Liên và Mục Viễn.
Hỗn Nguyệt Kiếm của Trọng Tuyết Chi luyện đến tầng bảy, “Cửu diệu viêm ảnh” tầng thứ năm, nếu muốn đánh bại Phụng Tử, phải cố gắng hết sức. Thân pháp của Phụng Tử rất nhanh, phản ứng cũng mau lẹ, nhưng Tuyết Yến giáo chính là một phần của Linh Kiếm sơn trang, chiêu thức ổn định. Nhưng kiếm pháp của Trọng Hỏa Cung vừa nhanh vừa biến hóa không ngừng, thật sự không thể đả thương được. Lâm Phụng Tử đành né đòn rất khó khăn.
Bầu trời tháng mười, trống trải mà xa xăm, rồi lại vô cùng thấp. Âm thanh binh khí chạm vào nhau, giống như vang giữa trời, rồi vọng lại.
Cuối cùng, Tuyết Chi xuất chiêu “ Xích Viêm thần công”, đánh rơi roi của Lâm Phụng Tử.
Lúc roi rơi xuống, đuôi roi của Lâm Phụng Tử làm cổ cô ta có một vết ngấn đỏ.
Tuyết Chi thở mạnh một hơi, tiến lên phía trước, lại nghe giọng của Phương trượng tuyên bố:’ Trọng Hỏa Cung – Trọng Tuyết Chi thắng.”
Lâm Phụng Tử lại xoay sang Trọng Tuyết Chi chắp tay chào, băng vết thương ở cổ, cũng không quay đầu lại võ đài.
Tuyết Chi đột nhiên có chút hối hận
Nàng vừa chuẩn bị bước xuống đã có người cầm trường kiếm, nhảy lên lôi đài, hướng nàng chắp tay:
“Mời Thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung chỉ giáo.”
Vì thế, lời tiên đoán của đại thúc kia bắt đầu, phần lớn mọi người đều hiểu, phát hiện ra sự thật là:
Nam nhân may mắn kia, chính là Hạ Khinh Mi.
Phía sau, bỗng nhiên quần chúng bắt đầu nhỏ giọng hô lên.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người trên võ đài ngả ra dần rồi ngã xuống một cái. Cái xác vừa ngã xuống kia lúc đầu đang chiếm ưu thế, lúc này lại nằm dài trên võ đài, trên mặt đủ mọi màu sắc, gần như sắp tắt thở.
Nhiều người nhịn không được đang nôn khan phía dưới.
Trọng Tuyết Chi cảm thấy ghê tởm muốn xoay người đi.
Người chết trên võ đài cũng không phải là nhân vật quan trọng, nhưng cũng là một đệ từ của Hoa Sơn. Huyền Thiên Hồng Linh đúng là vuốt mặt không nể mũi. Anh hùng đại hội tổ chức sáu mươi năm nay chưa hề xãy ra việc giết người. Vị chủ trì của anh hùng đại hội lần này, phương trượng Thiếu Lâm – Thích Viêm đã lên đài khám nghiệm tử thi, bắt đầu truy cứu trách nhiệm.
Tuyết Chi vừa quay đầu lại đã phát hiện Mãn Phi Nguyệt và đám yêu nam kia đã biến mất.
Phong Thành – trưởng môn Hoa Sơn đã muốn dẫn theo đệ tử ra ngoài trả thù, phương trượng Thích Viêm tuyên bố, trong vòng mười lăm năm, Huyền Thiên Hồng Linh mất tư cách tham dự anh hùng đại hội.
Không khí ở đại hội trầm đi không ít, nhưng mọi việc vẫn đang tiếp tục.
Ngọc Lưu Ly thấy thi thể bị hạ nhân dùng vải bố bao lại khiên xuống, chậc lưỡi nói:” Thật không ngờ, tên tiểu tử võ công như thái rau kia, lại ra tay tàn độc, hăng máu đến thế.”
Chu Sa nói:” Thuộc hạ của Mãn Phi Nguyệt, có mấy người lại bình thường?”
Tuyết Chi nói:” Mãn Phi Nguyệt dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, sao mà …”
“Bà ta không phải là một đứa trẻ. Ả từ nhỏ đã luyện độc công, đến năm mười hai tuổi không biết đã uống nhầm độc gì, cơ thể không phát triển nữa, Mãn Phi Nguyệt rất quan tâm đến làn da và vóc dáng của ả, muốn trở thành bộ dáng của một cô nương mười chín tuổi, vì thế càng cố gắng giải độc, ai ngờ cơ thể ả đã qua giai đoạn dậy thì, đã không cao lên thì không nói, màu da lại còn biến thành như vậy. Toàn bộ đệ tử của Hồng Linh đều là nam nhân, còn người hầu đều là nữ, so với ả còn thấp bé hơn. Nếu ai lỡ cao hơn hoặc có bộ ngực lớn hơn ả, thế nào cũng bị hạ độc đến chết.”
Ngọc Lưu Ly nói:” Người như vậy đúng là thiên hạ vô song.” (ý là quái dị như bả trên đời có một không hai ==”)
“Tóm lại, Thiếu cung chủ phải đề phòng ả ta. Người đàn bà này nhìn qua thấy vô hại, nhưng thực sự rất đáng sợ.”
Trọng Tuyết Chi căn bản không chú tâm nghe. Ánh mắt của nàng vẫn nhìn qua Linh Kiếm sơn trang và Tuyết Yến giáo. Phụng Tử hình như bị thi thể kia dọa, ôm lấy cánh tay Lâm Hiên Phượng mà làm nũng, làm các sư huynh, sư tỷ và các trưởng bối đều ồ lên trêu chọc cô ta. Thật ra Tuyết Chi đã quen dòm cái bộ dạng này, nhưng vừa thấy cha cô ta – Lâm Hiên Phượng đứng bên dỗ dành, trấn an, rồi vuốt đầu, Tuyết Chi đột nhiên thấy khó chịu.
Chu Sa đứng trước mặt Tuyết Chi lắc lắc:” Thiếu cung chủ?”
Tuyết Chi nhặt bảo kiếm lên, nhảy lên võ đài.
Trên đài không có người, nàng vừa nhảy lên đã có hơn trăm ngàn tầm mắt phóng đến.
“ Trọng Hỏa Cung – Trọng Tuyết Chi!” Trọng Tuyết Chi hướng bốn phía chắp tay, sau đó xoay qua Lâm Phụng Tử,” Mời Tuyết Yến giáo – Lâm Phụng Tử chỉ giáo!”
Phụng Tử thoáng giật mình nhìn lên
Những đệ tử mới nhập môn của Linh Kiếm sơn trang đều đang tự hỏi, cô nương anh khí bừng bừng trên đài kia rốt cuộc có lai lịch gì.
Thấy nàng không kiên nhẫn mà dậm chân xuống, Hạ Khinh Mi cũng không nhịn được hỏi,” Cô nương này tính tình rất cứng rắn, Phụng Tử, muội nên cẩn thận một chút.”
Phụng Tử mím môi, nhận roi rồi nhảy lên lôi đài, hướng Tuyết Chi chào:” Tỷ tỷ.”
Trọng Tuyết Chi đứng thẳng, dùng kiếm khí chỉ vào cô ta, không khí thoáng chút đã căng thẳng tột độ.
Võ đài bên cạnh vẫn còn thi đấu, nhưng mọi người đều chú ý đến bên này. Hai cô nương này đều là người mới, chỉ chừng mười mấy tuổi, sao lại ghen ghét nhau đến thành như vậy.
“Chuyện này còn phải đoán sao? Đương nhiên là vì một người nam nhân rồi.” Một đại thúc đẹp trai rất có kinh nghiệm vuốt râu nói:” Cô nương xinh đẹp nhưng dáng vẻ hung dữ kia là Thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung, chỉ nghe nói nàng bị cô nương hiền lành cái gì Phụng Tử kia cướp người yêu. Nữ nhân với nhau còn không phải xuất hiện thâm cừu đại hận sao.” (thù oán sâu nặng)
Mọi người nghe xong đều rõ ràng mọi chuyện, học theo bộ dáng của hắn, sờ sờ cằm.
Nhưng mà, nam nhân đó là ai?
Mọi người xung quanh võ đài bắt đầu tìm kiếm thanh niên anh tuấn nhưng không có kết quả.
Trên đài đã bắt đầu đánh nhau
Tuyết Chi thật là cho mọi người một vinh dự lớn, đánh nhau với người khác, bình thường nàng sẽ dùng Hỗn Nguyệt Kiếm
“Hỗn Nguyệt kiếm pháp” và tâm pháp “Cửu diệu viêm ảnh” là một đôi võ công phối hợp của đệ tử Trọng Hỏa Cung. Người nào tu luyện chỉ cần một nửa, đã trở thành nhất đẳng cao thủ. Bất quá, hai bản bí kíp trên rất khó tu luyện. Gần năm mươi năm, luyện “Hỗn Nguyệt kiếm” đến tầng thứ chín chỉ có bảy mười: Nhậm nhị cung chủ, Vũ Văn trưởng lão, Xa Cừ, Hải Đường, Thủy Kính, Mục Viễn. Những người còn sống, chỉ có Xa Cừ, Hải Đường và Mục Viễn. Nhưng tu luyện bí kíp đến tầng cuối cùng, mấy năm nay chỉ có hai người, là Trọng Liên và Mục Viễn.
Hỗn Nguyệt Kiếm của Trọng Tuyết Chi luyện đến tầng bảy, “Cửu diệu viêm ảnh” tầng thứ năm, nếu muốn đánh bại Phụng Tử, phải cố gắng hết sức. Thân pháp của Phụng Tử rất nhanh, phản ứng cũng mau lẹ, nhưng Tuyết Yến giáo chính là một phần của Linh Kiếm sơn trang, chiêu thức ổn định. Nhưng kiếm pháp của Trọng Hỏa Cung vừa nhanh vừa biến hóa không ngừng, thật sự không thể đả thương được. Lâm Phụng Tử đành né đòn rất khó khăn.
Bầu trời tháng mười, trống trải mà xa xăm, rồi lại vô cùng thấp. Âm thanh binh khí chạm vào nhau, giống như vang giữa trời, rồi vọng lại.
Cuối cùng, Tuyết Chi xuất chiêu “ Xích Viêm thần công”, đánh rơi roi của Lâm Phụng Tử.
Lúc roi rơi xuống, đuôi roi của Lâm Phụng Tử làm cổ cô ta có một vết ngấn đỏ.
Tuyết Chi thở mạnh một hơi, tiến lên phía trước, lại nghe giọng của Phương trượng tuyên bố:’ Trọng Hỏa Cung – Trọng Tuyết Chi thắng.”
Lâm Phụng Tử lại xoay sang Trọng Tuyết Chi chắp tay chào, băng vết thương ở cổ, cũng không quay đầu lại võ đài.
Tuyết Chi đột nhiên có chút hối hận
Nàng vừa chuẩn bị bước xuống đã có người cầm trường kiếm, nhảy lên lôi đài, hướng nàng chắp tay:
“Mời Thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung chỉ giáo.”
Vì thế, lời tiên đoán của đại thúc kia bắt đầu, phần lớn mọi người đều hiểu, phát hiện ra sự thật là:
Nam nhân may mắn kia, chính là Hạ Khinh Mi.
/52
|