Nước chảy róc rách, bóng hòe xanh rì, liễu rũ nhẹ phẩy theo gió.
Xe ngựa chạy tới trước cây cầu dài vượt sông, dừng trước bờ sông, hộ vệ tùy tùng lui xuống, Trịnh Bích Ngọc vén rèm, ánh mắt đảo một vòng, ra hiệu Lý Huyền Trinh có thể xuống xe.
Lý Huyền Trinh đầu chít khỏa bình*, mặc áo bào vải không mới không cũ, nhảy xuống xe ngựa, thân binh dắt ngựa đến, yên ngựa trang bị vật dụng, túi đựng tên, bao khỏa…
Trịnh Bích Ngọc không xuống xe, ngồi trong xe nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, chỉ đưa được chàng đến đây.”
Lý Huyền Trinh quay đầu nhìn nàng: “Ngọc Nương, tạ ơn nàng.”
Trịnh Bích Ngọc cười: “Điện hạ không cần tạ ơn ta, chỉ vì ta còn thiếu ân tình điện hạ năm đó.”
Lý Huyền Trinh nhớ tới nam tử kia, giật mình.
Cạnh cầu gió lớn, Trịnh Bích Ngọc đưa tay vén sợi tóc mai bị gió thổi loạn: “Đại Lang, năm đó chàng không giết Trịnh Võ, ta rất cảm kích chàng.”
…
Trịnh Võ là người hầu của Trịnh gia, sau trở thành hộ vệ của Trịnh Bích Ngọc, khi nàng lấy chồng lần đầu, Trịnh Võ đưa nàng xuất các, nhìn nàng cùng chồng bước vào thanh lư, động phòng hoa chúc.
Trịnh Bích Ngọc chưa từng nhìn Trịnh Võ hơn một cái, nàng là đích nữ thế gia, xuất thân cao quý, danh tiếng hiền huệ truyền xa, hẳn sẽ gả vào vọng tộc làm chủ mẫu, đâu thể thiếu tự trọng, để ý nô bộc trong nhà?
Ngay hôm sau ngày nàng thành thân, Trịnh Võ rời đi.
Hắn ra chiến trận, theo Trịnh công tử chinh chiến sa trường, bắt đầu từ sĩ tốt nhỏ nhất, từng chút từng chút góp nhặt quân công. Hắn anh dũng giết địch, lên chức rất nhanh, nhưng trong thời loạn người như hắn thực sự nhiều lắm, dù gì hắn cũng chỉ là thế bộc của Tạ gia, mặc hắn liều mạng cỡ nào cuối cùng cũng chỉ là Tiểu giáo úy cạnh Trịnh công tử.
Ngày chồng đầu của Trịnh Bích Ngọc chết trên tay Lý gia, trước mấy ngày thành phá, Trịnh Võ tìm đến nàng.
“Nữ lang… Triệu gia không phải đối thủ của Lý gia… vài ngày nữa quân Ngụy sẽ tấn công vào thành.” Hắn cầm đao đứng dưới thềm, cả người đầy máu, vẻ thiếu tự nhiên, ánh mắt đen láy thẳng tắp nhìn Trịnh Bích Ngọc.
Cuối cùng, hắn lấy dũng khí nói ra: “Đi theo ta đi, ta dẫn nữ lang rời đi, sau này đối xử tốt với nữ lang cả đời.”
Trịnh Bích Ngọc từ nhỏ thuộc lòng nữ huấn, gò bó khuôn phép, chưa hề làm qua chuyện gì khác người. Đêm đó, không biết từ đâu nàng có được quyết tâm, xách mép váy từng bước bước xuống thềm đá, đi đến trước mặt Trịnh Võ.
Trịnh Võ mở cờ trong lòng.
Họ đều không nói gì, nhìn nhau trong chốc lát.
Ngay lúc Trịnh Võ định mở miệng, chợt vang tiếng bước chân, người Trịnh gia phái tới trà trộn vào Triệu phủ tìm tới, quỳ dưới chân Trịnh Bích Ngọc: “Nữ lang, một chi xa của họ chúng ta đang ở dưới trướng đại tướng quận Ngụy, rất được tin tưởng, lang quân phái bộc đến báo cho nữ lang, Ngụy quân thế như chẻ tre, khí số của Triệu gia đã hết, dặn nữ lang đừng kinh hoàng, Lý đại tướng quân quận Ngụy đã truyền chỉ lệnh, Ngụy quân sẽ không mạo phạm nữ lang.”
Thoảng như có cơn gió thổi qua, ngọn lửa mới dấy lên ở đầu quả tim Trịnh Bích Ngọc lập tức dập tắt.
Nàng ở lại Triệu gia, chờ người trong họ đến đón nàng. Trịnh Võ không nói không rằng, quay đi.
Không lâu sau, Triệu gia hủy diệt, Lý gia phái người đến cửa, Trịnh Bích Ngọc gả cho Lý Huyền Trinh.
Đêm thành hôn, nàng ngồi trong thanh lư, đoan trang dịu dàng, Lý Huyền Trinh ngồi cạnh nàng, tuấn lãng trầm tĩnh, hai người đều bình thản đến gần như lạnh lùng, không lộ vẻ gì vui mừng, bà chúc hỉ không khỏi ngượng mặt, không dám thốt ra lời ghẹo.
Lúc nửa đêm, nến đỏ treo cao, tân khách đều rời đi, Trịnh Bích Ngọc nhìn ánh nến chập chờn không biết vì sao bỗng nhiên đỏ mắt.
Lý Huyền Trinh nhìn nàng, đứng dậy, nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Trịnh Bích Ngọc sững sờ.
Lúc này, ở tường sau vườn nghe tiếng đánh nhau ầm ĩ, có người cao giọng hét lên có thích khách. Lý Huyền Trinh vén rèm ra ngoài.
Không bao lâu, Trịnh Võ bị trói gô đưa đến trước mặt Lý Huyền Trinh, hộ vệ gặng hỏi, hắn không nói một lời.
Lý Huyền Trinh giơ đao lên.
Trong trướng Trịnh Bích Ngọc có linh cảm, lần ra ngoài, nhận ra Trịnh Võ, hơi thở đông cứng. Trịnh Võ thấy nàng, con mắt chăm chú nhìn nàng. Cả người Trịnh Bích Ngọc cứng ngắc, nhưng không mở miệng ngăn cản Lý Huyền Trinh.
Trường đao rơi xuống, nàng cắn chặt răng, không thốt một tiếng.
Trịnh Võ cũng không lên tiếng.
Hắn không chết, một đao kia chỉ gọt vài cọng tóc.
Trịnh Bích Ngọc chảy nước mắt.
Lý Huyền Trinh ra hiệu những người khác lui ra, cởi trói cho Trịnh Võ, quay nhìn Trịnh Bích Ngọc. “Các ngươi đi đi.”
Hai mắt Trịnh Bích Ngọc rưng rưng, từng bước đi đến trước mặt Lý Huyền Trinh, cúi lạy. “Còn Thế tử phải làm sao?”
Lý Huyền Trinh xách đao, mặt không phẫn nộ cũng không căm hận, bình tĩnh nói: “Vợ của ta chỉ cần là đích nữ Trịnh thị là đủ. Ngọc Nương, ta không phải người chồng tốt, nếu Ngọc Nương chỉ cầu làm Thế tử phu nhân tôn vinh, ta cam đoan sẽ tôn kính nàng, đối xử tốt với nàng, còn cái khác, ta không cho được. Ngọc Nương lòng đã có nơi yêu thương, đừng uất ức chính mình, ta sẽ xử lý tốt mấy chuyện sau này, cha nàng sẽ không phái người truy sát các người đâu.”
“Ta sẽ bảo Tần Phi hộ tống các người rời đi, trước tiên các người có thể đi Nam Sở tránh đầu gió, mai sau ta lại cưới một cô con gái khác của Trịnh thị, dòng dõi Trịnh gia vẫn hưng vượng.”
Trịnh Bích Ngọc hạ giọng cảm ơn nước mắt ròng ròng, Trịnh Võ mừng rỡ, kéo tay nàng, dẫn nàng rời đi.
Không có nỗi lo về sau, không bị đuổi theo, không cần áy náy liên lụy gia tộc… mọi lo lắng của Trịnh Bích Ngọc đều sẽ không có, nàng có thể buông tất cả gánh nặng, theo Trịnh Võ rời đi.
Nhưng một khắc bước ra cửa sân, nàng lại dừng bước.
Trịnh Võ dừng lại, cúi nhìn nàng, vẻ mặt từ vô cùng vui mừng, nghi hoặc, ngớ người, chấn kinh, phẫn nộ, thất vọng, cuối cùng là lòng như tro nguội.
Hắn hiểu rất rõ Trịnh Bích Ngọc, nàng sinh ra là một nữ tử tính tình lạnh lùng, lý trí mà khắc chế.
Nàng là con gái thế gia, vứt bỏ thân phận cùng hắn rời đi, hai người sau này làm gì để sống qua ngày? Làm sao đối mặt với đàm tiếu của người đời?
Gả cho Lý Huyền Trinh, nàng chính là phu nhân của Thế tử Lý gia, sau này còn có thể trở thành Thái Tử Phi, thậm chí là thê bằng phu quý trở thành Mẫu nghi một nước, sao cam tâm vì một thế bộc thân phận hèn mọn từ bỏ mọi thứ?
Trịnh Võ cười tự giễu, nhẹ nhàng buông tay Trịnh Bích Ngọc. “Tôn ti có thứ tự, không thể vượt giới hạn. Bộc si tâm vọng tưởng, xin Thế tử và Thế tử phu nhân thứ tội.”
Trịnh Bích Ngọc đưa mắt nhìn bóng lưng hắn biến mất trong bóng đêm đen kịt, phủi nhẹ nước mắt bờ mi, trở lại thanh lư, ngồi trơ suốt đêm.
Mấy năm sau, trong lúc vô tình Trịnh Bích Ngọc nghe được một tin dữ, Trịnh Võ chết rồi.
Trịnh Bích Ngọc không hề lộ cảm xúc, hờ hững ừm rồi tiếp tục cười nói với đám phụ nữ trong bữa tiệc, trở về nội viện, ôm con dỗ nó ăn canh nóng, trên mặt vẫn treo nụ cười.
Nàng cười cả ngày, thẳng đến nửa đêm, bỗng từ trong mộng bừng tỉnh, gọi tên Trịnh Võ.
Một tấm khăn đưa tới trước mặt nàng, Lý Huyền Trinh nhìn nàng, trong mắt phượng không hề có vẻ cười nhạo khinh thị, nói: “Ngọc Nương, nén bi thương.”
Trịnh Bích Ngọc lã chã rơi lệ.
…
Trước cây cầu dài, yên liễu đưa tình.
Lý Huyền Trinh đứng cạnh tuấn mã, hỏi: “Ngọc Nương, nàng có từng hối hận không?”
Trịnh Bích Ngọc lắc đầu: “Điện hạ, thiếp chưa hề hối hận.” Nàng hiểu mình, có làm lại lần nữa, nàng vẫn chọn như vậy. “Đại Lang, thiếp không hối hận… Nhưng mỗi lần nhớ đến Trịnh Võ, trong lòng đều thấy trống rỗng một khoảng, dù bù đắp cách nào cũng không thể lấp chỗ trống.”
Trịnh Bích Ngọc nhìn Lý Huyền Trinh, chân thành nói: “Thiếp đã không có cơ hội bù đắp, cho nên trước kia dù chàng và Chu Lục Vân loạn thế nào, thiếp cũng hy vọng chàng có thể cùng người mình yêu song túc song tê*.”
*chỉ loài chim trống mái gắn bó, tình cảm nam nữ sâu sắc như hình với bóng.
Mấy năm qua Lý Huyền Trinh đối với nàng không tệ, nàng là gái hai đời chồng, đêm tân hôn còn suýt rời đi cùng một người đàn ông khác, chàng biết toàn bộ, cũng hiểu sở cầu của nàng là vinh hoa, chưa hề giễu cợt khinh miệt nàng.
Nàng cảm kích chàng, thương hại chàng, nàng thanh tỉnh lý trí, lòng đã già nua từ lâu, chỉ cần gia đình yên ổn, hoàn toàn không quan tâm oanh oanh yến yến cạnh chàng. Chàng vẫn còn có cơ hội giày vò vì tình, tốt biết bao!
“Đại Lang, Văn Chiêu công chúa còn sống, chàng còn cơ hội chuộc tội, nhận rõ lòng mình, đừng vì thù hận che mắt chàng, người chết không thể sống lại, đừng để mình tiếc nuối.”
Lý Huyền Trinh ngơ một lát, trở mình lên ngựa. “Ngọc Nương, mấy năm nay ta không chịu buông tha Lý Trọng Kiền, cuối cùng còn ép A Nguyệt hòa thân, vì đâu nàng ấy còn muốn liều chết cho thân binh cảnh báo ta?”
Trịnh Bích Ngọc hất cằm: “Điện hạ cho là Thất công chúa ghi hận trong lòng với chàng và toàn bộ triều đình, ngồi nhìn Bắc Nhung đánh lén Đại Ngụy, muốn Đại Ngụy và mấy triệu bách tính chôn cùng theo mình ư?”
Nàng cười một tiếng. “Điện hạ, chàng quá coi thường người.”
Lý Huyền Trinh kéo cương: “Đúng, ta quá coi thường người. Ta luôn tự nhủ, Lý Đức là thiên tử, ông có chỗ bất đắc dĩ của mình, thiên hạ còn chưa nhất thống, ta không thể vì thù riêng mà giết ông, nên ta để Lý Trọng Kiền ra tay, vị trí Thế tử là mẹ dùng mạng đổi lấy, không ai có thể cướp đi.”
Hắn lặng thinh thật lâu, những năm qua đang lướt lên trong đầu. “A Nguyệt đã cho ta cơ hội… Nếu khi đó ta bình thản ôn hòa nhận thiện ý của nàng, sẽ không phát sinh những việc thế này.”
Hắn quá bướng bỉnh. “Ta có gì khác Lý Đức chứ?”
Gặp thời loạn, nam nhi tốt, không nghĩ tới cứu giúp núi sông, bình định loạn thế, giải cứu vạn dân trong nước lửa, vì ước nguyện của mẹ không phân biệt thị phi, vô tri vô giác. A Nguyệt bị dồn vào đường cùng, vẫn giữa thù riêng và đại nghĩa quả quyết lựa chọn đại nghĩa, hắn có khát vọng chấm dứt thời loạn, lòng lại hẹp hòi, dung túng thuộc hạ tính toán trung lương.
Một phòng không quét, quét làm sao được thiên hạ?
Hắn bị tâm ma vây khốn, căn bản không xứng là Thái tử một nước.
“Ngọc Nương, nàng là một người mẹ tốt.” Lý Huyền Trinh thúc nhẹ bụng ngựa, “Dạy con chúng ta cho tốt, đừng để nó lớn lên giống như ta.”
Trịnh Bích Ngọc gật đầu: “Chàng yên tâm.”
Tuấn mã tung vó, dần đi xa.
Nhưng đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ cổng thành truyền đến như sấm, bụi mù tung kín, mấy chục khoái mã lao vụt mà tới.
“Thái tử điện hạ —— ” Bùi Đô đốc dẫn đầu la to: “Dừng bước!”
Lý Huyền Trinh không quay lại.
Bùi Đô đốc gầm lên: “Điện hạ, Thánh thượng có lệnh, Điện hạ đi tiếp một bước, bọn ta sẽ bắn tên!”
Lý Huyền Trinh vẫn không quay đầu.
Khoái mã xông lên đầu cầu, Bùi đô đốc cắn răng, trầm giọng: “Bắn tên!”
Kim Ngô Vệ hô vâng, giương cung buông dây, một tiếng bén nhọn xé gió, mưa tên như châu chấu chụp về Lý Huyền Trinh.
Lý Huyền Trinh giục ngựa về hướng Tây, bóng lưng kiên định đơn độc. A Nguyệt còn sống, hắn còn có cơ hội xin tội, dù nàng có tha thứ hắn không, hắn vẫn muốn đi cứu nàng.
Lý Huyền Trinh trước kia đã chết.
Bùi Đô đốc đến cùng không dám hạ sát thủ, đành đưa mắt nhìn theo bóng Lý Huyền Trinh biến mất trong yên liễu khói sương, hồi cung nghe lệnh.
“Thánh thượng, Thái tử Điện hạ đã đi.”
Vết thương kiếm đâm trên vai Lý Đức còn chưa tốt, nghe vậy, ụa ra một búng máu.
Vị trí Thái tử mà Đường Doanh dùng mạng đổi lấy, Lý Huyền Trinh nói không cần là không cần.
Tâm huyết nửa đời người của ông, cứ vậy bỏ đi!
Cô gia quả nhân… Cô gia quả nhân…
Lý Đức nhìn vết máu đỏ tươi trên tấu chương, hai tay run rẩy. Đứa con trai ông thương yêu trân trọng nhất cũng vứt bỏ ông mà đi.
Hương khói lượn lờ trước ngự án.
…
Lý Huyền Trinh rời Trường An, ra roi thúc ngựa, ăn uống trên lưng ngựa, bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Lương Châu. Quan viên Lương Châu giật cả mình, Lý Huyền Trinh gọi tướng thủ thành đến, bố trí từng việc, chúng tướng tuân lệnh.
Hắn đổi con ngựa tốt, châm đầy túi nước, mang theo mấy con ngựa không ai ngồi dự bị, lên đường về phía Tây.
Cuối cùng dãy Kỳ Liên Sơn nguy nga đã xuất hiện nơi chân trời, hắn đội mũ mềm, thay áo da dày, không dừng lại ngủ đêm, tiếp tục đi đường.
Cảnh giới Bắc Nhung rất nghiêm ngặt, nghiêm cấm người Hán nhập quan, cũng may trước khi hắn xuất phát nhận được tuyến báo của thân binh, trên đường đi tránh các trạm gác của đối phương, hữu kinh vô hiểm tiến vào địa phận sông Lũng, ngẫu nhiên gặp được một đội binh tuần tra Bắc Nhung, bị nghi vấn, hắn không nói không rằng trực tiếp chém giết, cướp ngựa, sau đó nhanh chóng đổi hướng đi tiếp.
Khắp nơi mênh mông vô ngần, tiếng gió rít gào, giữa trời đất không thấy bất cứ gì khác, dường như chỉ có một mình hắn.
Hôm ấy, hắn đã ba ngày chưa ăn, vừa mệt vừa đói vừa lạnh vừa khát, vượt qua núi non trùng điệp tuyết trắng bao phủ, đột nhiên nghe được một tiếng bén nhọn.
Một mũi tên sắt phá gió tuyết, bắn ra.
Lý Huyền Trinh ngửa người ra sau, né mũi tên, té xuống lưng ngựa. Tuấn mã chấn kinh, nâng vó trước, hí lên cao vút.
Mấy bóng đen từ dưới đất tuyết trồi lên, bổ vào trước đường núi, ghìm chặt con ngựa đang chấn kinh, một người đi đến trước mặt Lý Huyền Trinh, một đao chém xuống, khí thế ác liệt.
Gió lạnh thấu xương thổi rối bời tóc hắn, lộ ra đôi mắt phượng âm u.
Lý Huyền Trinh lộn một cái né tránh trường đao, tháo mặt nạ. Đối phương nhận ra hắn, run run, lập tức, trong mắt phượng dâng lên hừng hực lửa giận, nhấc cánh tay giơ đao, khuôn mặt dữ tợn.
Lý Huyền Trinh nhìn đối phương, không đánh trả: “Lý Trọng Kiền, Minh Nguyệt Nô còn sống.”
Hắn luôn phái người đi theo Lý Trọng Kiền, biết hắn tìm kiếm xác Lý Dao Anh khu vực này, đến Hà Lũng là để báo tin cho Lý Trọng Kiền.
Nghe thấy tên em gái, Lý Trọng Kiền chấn động cả người, cứng rắn dừng trường đao trong tay, mắt phượng mở lớn, tiến lên một bước, túm cổ áo Lý Huyền Trinh: “Ngươi nói cái gì?”
Giọng khàn đặc, đôi mắt đỏ như máu, ánh mắt âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
“Ta không lừa ngươi.” Lý Huyền Trinh từng chữ nói, “ta lấy mạng ra thề, em ấy còn sống, lúc Diệp Lỗ bị diệt em ấy bị Hải Đô A Lăng bắt đi, tin từ Bắc Nhung đưa về, vô cùng chính xác.”
Lý Trọng Kiền không nói, con mắt đỏ như nhỏ ra máu, cánh tay siết chặt cổ áo Lý Huyền Trinh run rẩy từng đợt. Hắn nhìn thân binh bên cạnh, động tác quỷ dị.
Thân binh quỳ rạp xuống đất, giọng run run, gật đầu: “Lang quân, không phải ngài đang nằm mơ! Ngài không có điên! Thất công chúa còn sống!”
Con mắt đỏ ngầu của Lý Trọng Kiền thoáng hiện vài tia sáng, “Minh Nguyệt nô còn sống…”
Mấy ngày qua hắn luôn mơ thấy Tiểu Thất, mơ thấy con bé gối đầu lên đầu gối hắn nũng nịu, mơ thấy con bé vô cùng vui sướng dạng chân tập đi, mơ thấy con bé tỉnh từ cơn hôn mê, nhìn thấy mặt hắn, hai mắt tỏa sáng: “Anh, anh còn sống!”
Hắn mơ thấy con bé một mình trơ trọi ngồi trong lều khóc, chung quanh đều là người Diệp Lỗ thô lỗ, con bé khóc gọi tên hắn, gọi hắn cứu mình. Hắn muốn cứu con bé nhưng cơ thể không thể động đậy, đành trơ mắt nhìn em chịu khổ.
Mỗi lần bừng tỉnh từ cơn ác mộng, trước mắt chỉ có một mảnh xám mênh mông hoang dã.
Đôi khi hắn mơ thấy mình tìm rồi lại tìm, tìm rất lâu không tìm được em mình, bỗng có người vỗ vỗ vai hắn, cười khanh khách: “Thất công chúa còn sống nha? Ngươi đang tìm cái gì?”
Trong mơ Lý Trọng Kiền mừng phát điên, đúng, hắn ngốc quá, Tiểu Thất còn sống mà! Sau khi tỉnh lại, hắn ngơ ngác ngồi dựa vào sơn động, hiểu ra vừa rồi chỉ là giấc mộng..
Cảnh trong mơ tươi đẹp đến chừng nào, vừa thức tỉnh có chừng ấy tê tim liệt phổi.
Ở ngoài ngàn dặm đột nhiên Lý Huyền Trinh xuất hiện ở trước mắt, hẳn đây cũng chỉ là một giấc mơ ly kỳ. Thân binh quỳ dưới chân hắn, nói đây không phải mộng. Tiểu Thất còn sống.
Lý Trọng Kiền quay đầu nhìn thẳng Lý Huyền Trinh, mắt phượng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo hung ác như băng, sắc bạc lóe lên trường đao chém xuống.
Lý Huyền Trinh bay ra sau, né phát đao tàn nhẫn này. “Minh Nguyệt nô đang ở Bắc Nhung, Lý Trọng Kiền, bằng mấy người các ngươi, làm sao cứu em ấy đây? Cho là các ngươi cứu em ấy ra khỏi Bắc Nhung đi. Làm sao các ngươi về được Trung Nguyên?”
Hắn đứng trong đống tuyết, khuôn mặt trầm tĩnh. “Không có người dẫn đường, không có chỉ dẫn, bao lâu ngươi mới tìm được em ấy? Một năm? Hai năm?”
“Lý Trọng Kiền, giờ người của ta đang ở Nha trướng Bắc Nhung, ta có cách trong vòng hai tháng đến Y Châu, ngươi giết ta, ai dẫn ngươi đi cứu Minh Nguyệt nô?”
Lý Trọng Kiền hé mắt.
Lý Huyền Trinh nói: “Món nợ giữa ngươi ta, sau sẽ tự có một ngày tính toán rõ ràng. Ngay lúc này, ta chỉ muốn cứu Minh Nguyệt nô trước.”
Lý Trọng Kiền thu trường đao.
Không gì quan trọng bằng sự an nguy của Tiểu Thất.
Tiểu Thất, đừng sợ, chờ anh, anh tới cứu em.
trời ơi đúng chuẩn ông anh già, với anh hai em chỉ luôn 3 tuội.
Xe ngựa chạy tới trước cây cầu dài vượt sông, dừng trước bờ sông, hộ vệ tùy tùng lui xuống, Trịnh Bích Ngọc vén rèm, ánh mắt đảo một vòng, ra hiệu Lý Huyền Trinh có thể xuống xe.
Lý Huyền Trinh đầu chít khỏa bình*, mặc áo bào vải không mới không cũ, nhảy xuống xe ngựa, thân binh dắt ngựa đến, yên ngựa trang bị vật dụng, túi đựng tên, bao khỏa…
Trịnh Bích Ngọc không xuống xe, ngồi trong xe nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, chỉ đưa được chàng đến đây.”
Lý Huyền Trinh quay đầu nhìn nàng: “Ngọc Nương, tạ ơn nàng.”
Trịnh Bích Ngọc cười: “Điện hạ không cần tạ ơn ta, chỉ vì ta còn thiếu ân tình điện hạ năm đó.”
Lý Huyền Trinh nhớ tới nam tử kia, giật mình.
Cạnh cầu gió lớn, Trịnh Bích Ngọc đưa tay vén sợi tóc mai bị gió thổi loạn: “Đại Lang, năm đó chàng không giết Trịnh Võ, ta rất cảm kích chàng.”
…
Trịnh Võ là người hầu của Trịnh gia, sau trở thành hộ vệ của Trịnh Bích Ngọc, khi nàng lấy chồng lần đầu, Trịnh Võ đưa nàng xuất các, nhìn nàng cùng chồng bước vào thanh lư, động phòng hoa chúc.
Trịnh Bích Ngọc chưa từng nhìn Trịnh Võ hơn một cái, nàng là đích nữ thế gia, xuất thân cao quý, danh tiếng hiền huệ truyền xa, hẳn sẽ gả vào vọng tộc làm chủ mẫu, đâu thể thiếu tự trọng, để ý nô bộc trong nhà?
Ngay hôm sau ngày nàng thành thân, Trịnh Võ rời đi.
Hắn ra chiến trận, theo Trịnh công tử chinh chiến sa trường, bắt đầu từ sĩ tốt nhỏ nhất, từng chút từng chút góp nhặt quân công. Hắn anh dũng giết địch, lên chức rất nhanh, nhưng trong thời loạn người như hắn thực sự nhiều lắm, dù gì hắn cũng chỉ là thế bộc của Tạ gia, mặc hắn liều mạng cỡ nào cuối cùng cũng chỉ là Tiểu giáo úy cạnh Trịnh công tử.
Ngày chồng đầu của Trịnh Bích Ngọc chết trên tay Lý gia, trước mấy ngày thành phá, Trịnh Võ tìm đến nàng.
“Nữ lang… Triệu gia không phải đối thủ của Lý gia… vài ngày nữa quân Ngụy sẽ tấn công vào thành.” Hắn cầm đao đứng dưới thềm, cả người đầy máu, vẻ thiếu tự nhiên, ánh mắt đen láy thẳng tắp nhìn Trịnh Bích Ngọc.
Cuối cùng, hắn lấy dũng khí nói ra: “Đi theo ta đi, ta dẫn nữ lang rời đi, sau này đối xử tốt với nữ lang cả đời.”
Trịnh Bích Ngọc từ nhỏ thuộc lòng nữ huấn, gò bó khuôn phép, chưa hề làm qua chuyện gì khác người. Đêm đó, không biết từ đâu nàng có được quyết tâm, xách mép váy từng bước bước xuống thềm đá, đi đến trước mặt Trịnh Võ.
Trịnh Võ mở cờ trong lòng.
Họ đều không nói gì, nhìn nhau trong chốc lát.
Ngay lúc Trịnh Võ định mở miệng, chợt vang tiếng bước chân, người Trịnh gia phái tới trà trộn vào Triệu phủ tìm tới, quỳ dưới chân Trịnh Bích Ngọc: “Nữ lang, một chi xa của họ chúng ta đang ở dưới trướng đại tướng quận Ngụy, rất được tin tưởng, lang quân phái bộc đến báo cho nữ lang, Ngụy quân thế như chẻ tre, khí số của Triệu gia đã hết, dặn nữ lang đừng kinh hoàng, Lý đại tướng quân quận Ngụy đã truyền chỉ lệnh, Ngụy quân sẽ không mạo phạm nữ lang.”
Thoảng như có cơn gió thổi qua, ngọn lửa mới dấy lên ở đầu quả tim Trịnh Bích Ngọc lập tức dập tắt.
Nàng ở lại Triệu gia, chờ người trong họ đến đón nàng. Trịnh Võ không nói không rằng, quay đi.
Không lâu sau, Triệu gia hủy diệt, Lý gia phái người đến cửa, Trịnh Bích Ngọc gả cho Lý Huyền Trinh.
Đêm thành hôn, nàng ngồi trong thanh lư, đoan trang dịu dàng, Lý Huyền Trinh ngồi cạnh nàng, tuấn lãng trầm tĩnh, hai người đều bình thản đến gần như lạnh lùng, không lộ vẻ gì vui mừng, bà chúc hỉ không khỏi ngượng mặt, không dám thốt ra lời ghẹo.
Lúc nửa đêm, nến đỏ treo cao, tân khách đều rời đi, Trịnh Bích Ngọc nhìn ánh nến chập chờn không biết vì sao bỗng nhiên đỏ mắt.
Lý Huyền Trinh nhìn nàng, đứng dậy, nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Trịnh Bích Ngọc sững sờ.
Lúc này, ở tường sau vườn nghe tiếng đánh nhau ầm ĩ, có người cao giọng hét lên có thích khách. Lý Huyền Trinh vén rèm ra ngoài.
Không bao lâu, Trịnh Võ bị trói gô đưa đến trước mặt Lý Huyền Trinh, hộ vệ gặng hỏi, hắn không nói một lời.
Lý Huyền Trinh giơ đao lên.
Trong trướng Trịnh Bích Ngọc có linh cảm, lần ra ngoài, nhận ra Trịnh Võ, hơi thở đông cứng. Trịnh Võ thấy nàng, con mắt chăm chú nhìn nàng. Cả người Trịnh Bích Ngọc cứng ngắc, nhưng không mở miệng ngăn cản Lý Huyền Trinh.
Trường đao rơi xuống, nàng cắn chặt răng, không thốt một tiếng.
Trịnh Võ cũng không lên tiếng.
Hắn không chết, một đao kia chỉ gọt vài cọng tóc.
Trịnh Bích Ngọc chảy nước mắt.
Lý Huyền Trinh ra hiệu những người khác lui ra, cởi trói cho Trịnh Võ, quay nhìn Trịnh Bích Ngọc. “Các ngươi đi đi.”
Hai mắt Trịnh Bích Ngọc rưng rưng, từng bước đi đến trước mặt Lý Huyền Trinh, cúi lạy. “Còn Thế tử phải làm sao?”
Lý Huyền Trinh xách đao, mặt không phẫn nộ cũng không căm hận, bình tĩnh nói: “Vợ của ta chỉ cần là đích nữ Trịnh thị là đủ. Ngọc Nương, ta không phải người chồng tốt, nếu Ngọc Nương chỉ cầu làm Thế tử phu nhân tôn vinh, ta cam đoan sẽ tôn kính nàng, đối xử tốt với nàng, còn cái khác, ta không cho được. Ngọc Nương lòng đã có nơi yêu thương, đừng uất ức chính mình, ta sẽ xử lý tốt mấy chuyện sau này, cha nàng sẽ không phái người truy sát các người đâu.”
“Ta sẽ bảo Tần Phi hộ tống các người rời đi, trước tiên các người có thể đi Nam Sở tránh đầu gió, mai sau ta lại cưới một cô con gái khác của Trịnh thị, dòng dõi Trịnh gia vẫn hưng vượng.”
Trịnh Bích Ngọc hạ giọng cảm ơn nước mắt ròng ròng, Trịnh Võ mừng rỡ, kéo tay nàng, dẫn nàng rời đi.
Không có nỗi lo về sau, không bị đuổi theo, không cần áy náy liên lụy gia tộc… mọi lo lắng của Trịnh Bích Ngọc đều sẽ không có, nàng có thể buông tất cả gánh nặng, theo Trịnh Võ rời đi.
Nhưng một khắc bước ra cửa sân, nàng lại dừng bước.
Trịnh Võ dừng lại, cúi nhìn nàng, vẻ mặt từ vô cùng vui mừng, nghi hoặc, ngớ người, chấn kinh, phẫn nộ, thất vọng, cuối cùng là lòng như tro nguội.
Hắn hiểu rất rõ Trịnh Bích Ngọc, nàng sinh ra là một nữ tử tính tình lạnh lùng, lý trí mà khắc chế.
Nàng là con gái thế gia, vứt bỏ thân phận cùng hắn rời đi, hai người sau này làm gì để sống qua ngày? Làm sao đối mặt với đàm tiếu của người đời?
Gả cho Lý Huyền Trinh, nàng chính là phu nhân của Thế tử Lý gia, sau này còn có thể trở thành Thái Tử Phi, thậm chí là thê bằng phu quý trở thành Mẫu nghi một nước, sao cam tâm vì một thế bộc thân phận hèn mọn từ bỏ mọi thứ?
Trịnh Võ cười tự giễu, nhẹ nhàng buông tay Trịnh Bích Ngọc. “Tôn ti có thứ tự, không thể vượt giới hạn. Bộc si tâm vọng tưởng, xin Thế tử và Thế tử phu nhân thứ tội.”
Trịnh Bích Ngọc đưa mắt nhìn bóng lưng hắn biến mất trong bóng đêm đen kịt, phủi nhẹ nước mắt bờ mi, trở lại thanh lư, ngồi trơ suốt đêm.
Mấy năm sau, trong lúc vô tình Trịnh Bích Ngọc nghe được một tin dữ, Trịnh Võ chết rồi.
Trịnh Bích Ngọc không hề lộ cảm xúc, hờ hững ừm rồi tiếp tục cười nói với đám phụ nữ trong bữa tiệc, trở về nội viện, ôm con dỗ nó ăn canh nóng, trên mặt vẫn treo nụ cười.
Nàng cười cả ngày, thẳng đến nửa đêm, bỗng từ trong mộng bừng tỉnh, gọi tên Trịnh Võ.
Một tấm khăn đưa tới trước mặt nàng, Lý Huyền Trinh nhìn nàng, trong mắt phượng không hề có vẻ cười nhạo khinh thị, nói: “Ngọc Nương, nén bi thương.”
Trịnh Bích Ngọc lã chã rơi lệ.
…
Trước cây cầu dài, yên liễu đưa tình.
Lý Huyền Trinh đứng cạnh tuấn mã, hỏi: “Ngọc Nương, nàng có từng hối hận không?”
Trịnh Bích Ngọc lắc đầu: “Điện hạ, thiếp chưa hề hối hận.” Nàng hiểu mình, có làm lại lần nữa, nàng vẫn chọn như vậy. “Đại Lang, thiếp không hối hận… Nhưng mỗi lần nhớ đến Trịnh Võ, trong lòng đều thấy trống rỗng một khoảng, dù bù đắp cách nào cũng không thể lấp chỗ trống.”
Trịnh Bích Ngọc nhìn Lý Huyền Trinh, chân thành nói: “Thiếp đã không có cơ hội bù đắp, cho nên trước kia dù chàng và Chu Lục Vân loạn thế nào, thiếp cũng hy vọng chàng có thể cùng người mình yêu song túc song tê*.”
*chỉ loài chim trống mái gắn bó, tình cảm nam nữ sâu sắc như hình với bóng.
Mấy năm qua Lý Huyền Trinh đối với nàng không tệ, nàng là gái hai đời chồng, đêm tân hôn còn suýt rời đi cùng một người đàn ông khác, chàng biết toàn bộ, cũng hiểu sở cầu của nàng là vinh hoa, chưa hề giễu cợt khinh miệt nàng.
Nàng cảm kích chàng, thương hại chàng, nàng thanh tỉnh lý trí, lòng đã già nua từ lâu, chỉ cần gia đình yên ổn, hoàn toàn không quan tâm oanh oanh yến yến cạnh chàng. Chàng vẫn còn có cơ hội giày vò vì tình, tốt biết bao!
“Đại Lang, Văn Chiêu công chúa còn sống, chàng còn cơ hội chuộc tội, nhận rõ lòng mình, đừng vì thù hận che mắt chàng, người chết không thể sống lại, đừng để mình tiếc nuối.”
Lý Huyền Trinh ngơ một lát, trở mình lên ngựa. “Ngọc Nương, mấy năm nay ta không chịu buông tha Lý Trọng Kiền, cuối cùng còn ép A Nguyệt hòa thân, vì đâu nàng ấy còn muốn liều chết cho thân binh cảnh báo ta?”
Trịnh Bích Ngọc hất cằm: “Điện hạ cho là Thất công chúa ghi hận trong lòng với chàng và toàn bộ triều đình, ngồi nhìn Bắc Nhung đánh lén Đại Ngụy, muốn Đại Ngụy và mấy triệu bách tính chôn cùng theo mình ư?”
Nàng cười một tiếng. “Điện hạ, chàng quá coi thường người.”
Lý Huyền Trinh kéo cương: “Đúng, ta quá coi thường người. Ta luôn tự nhủ, Lý Đức là thiên tử, ông có chỗ bất đắc dĩ của mình, thiên hạ còn chưa nhất thống, ta không thể vì thù riêng mà giết ông, nên ta để Lý Trọng Kiền ra tay, vị trí Thế tử là mẹ dùng mạng đổi lấy, không ai có thể cướp đi.”
Hắn lặng thinh thật lâu, những năm qua đang lướt lên trong đầu. “A Nguyệt đã cho ta cơ hội… Nếu khi đó ta bình thản ôn hòa nhận thiện ý của nàng, sẽ không phát sinh những việc thế này.”
Hắn quá bướng bỉnh. “Ta có gì khác Lý Đức chứ?”
Gặp thời loạn, nam nhi tốt, không nghĩ tới cứu giúp núi sông, bình định loạn thế, giải cứu vạn dân trong nước lửa, vì ước nguyện của mẹ không phân biệt thị phi, vô tri vô giác. A Nguyệt bị dồn vào đường cùng, vẫn giữa thù riêng và đại nghĩa quả quyết lựa chọn đại nghĩa, hắn có khát vọng chấm dứt thời loạn, lòng lại hẹp hòi, dung túng thuộc hạ tính toán trung lương.
Một phòng không quét, quét làm sao được thiên hạ?
Hắn bị tâm ma vây khốn, căn bản không xứng là Thái tử một nước.
“Ngọc Nương, nàng là một người mẹ tốt.” Lý Huyền Trinh thúc nhẹ bụng ngựa, “Dạy con chúng ta cho tốt, đừng để nó lớn lên giống như ta.”
Trịnh Bích Ngọc gật đầu: “Chàng yên tâm.”
Tuấn mã tung vó, dần đi xa.
Nhưng đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ cổng thành truyền đến như sấm, bụi mù tung kín, mấy chục khoái mã lao vụt mà tới.
“Thái tử điện hạ —— ” Bùi Đô đốc dẫn đầu la to: “Dừng bước!”
Lý Huyền Trinh không quay lại.
Bùi Đô đốc gầm lên: “Điện hạ, Thánh thượng có lệnh, Điện hạ đi tiếp một bước, bọn ta sẽ bắn tên!”
Lý Huyền Trinh vẫn không quay đầu.
Khoái mã xông lên đầu cầu, Bùi đô đốc cắn răng, trầm giọng: “Bắn tên!”
Kim Ngô Vệ hô vâng, giương cung buông dây, một tiếng bén nhọn xé gió, mưa tên như châu chấu chụp về Lý Huyền Trinh.
Lý Huyền Trinh giục ngựa về hướng Tây, bóng lưng kiên định đơn độc. A Nguyệt còn sống, hắn còn có cơ hội xin tội, dù nàng có tha thứ hắn không, hắn vẫn muốn đi cứu nàng.
Lý Huyền Trinh trước kia đã chết.
Bùi Đô đốc đến cùng không dám hạ sát thủ, đành đưa mắt nhìn theo bóng Lý Huyền Trinh biến mất trong yên liễu khói sương, hồi cung nghe lệnh.
“Thánh thượng, Thái tử Điện hạ đã đi.”
Vết thương kiếm đâm trên vai Lý Đức còn chưa tốt, nghe vậy, ụa ra một búng máu.
Vị trí Thái tử mà Đường Doanh dùng mạng đổi lấy, Lý Huyền Trinh nói không cần là không cần.
Tâm huyết nửa đời người của ông, cứ vậy bỏ đi!
Cô gia quả nhân… Cô gia quả nhân…
Lý Đức nhìn vết máu đỏ tươi trên tấu chương, hai tay run rẩy. Đứa con trai ông thương yêu trân trọng nhất cũng vứt bỏ ông mà đi.
Hương khói lượn lờ trước ngự án.
…
Lý Huyền Trinh rời Trường An, ra roi thúc ngựa, ăn uống trên lưng ngựa, bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Lương Châu. Quan viên Lương Châu giật cả mình, Lý Huyền Trinh gọi tướng thủ thành đến, bố trí từng việc, chúng tướng tuân lệnh.
Hắn đổi con ngựa tốt, châm đầy túi nước, mang theo mấy con ngựa không ai ngồi dự bị, lên đường về phía Tây.
Cuối cùng dãy Kỳ Liên Sơn nguy nga đã xuất hiện nơi chân trời, hắn đội mũ mềm, thay áo da dày, không dừng lại ngủ đêm, tiếp tục đi đường.
Cảnh giới Bắc Nhung rất nghiêm ngặt, nghiêm cấm người Hán nhập quan, cũng may trước khi hắn xuất phát nhận được tuyến báo của thân binh, trên đường đi tránh các trạm gác của đối phương, hữu kinh vô hiểm tiến vào địa phận sông Lũng, ngẫu nhiên gặp được một đội binh tuần tra Bắc Nhung, bị nghi vấn, hắn không nói không rằng trực tiếp chém giết, cướp ngựa, sau đó nhanh chóng đổi hướng đi tiếp.
Khắp nơi mênh mông vô ngần, tiếng gió rít gào, giữa trời đất không thấy bất cứ gì khác, dường như chỉ có một mình hắn.
Hôm ấy, hắn đã ba ngày chưa ăn, vừa mệt vừa đói vừa lạnh vừa khát, vượt qua núi non trùng điệp tuyết trắng bao phủ, đột nhiên nghe được một tiếng bén nhọn.
Một mũi tên sắt phá gió tuyết, bắn ra.
Lý Huyền Trinh ngửa người ra sau, né mũi tên, té xuống lưng ngựa. Tuấn mã chấn kinh, nâng vó trước, hí lên cao vút.
Mấy bóng đen từ dưới đất tuyết trồi lên, bổ vào trước đường núi, ghìm chặt con ngựa đang chấn kinh, một người đi đến trước mặt Lý Huyền Trinh, một đao chém xuống, khí thế ác liệt.
Gió lạnh thấu xương thổi rối bời tóc hắn, lộ ra đôi mắt phượng âm u.
Lý Huyền Trinh lộn một cái né tránh trường đao, tháo mặt nạ. Đối phương nhận ra hắn, run run, lập tức, trong mắt phượng dâng lên hừng hực lửa giận, nhấc cánh tay giơ đao, khuôn mặt dữ tợn.
Lý Huyền Trinh nhìn đối phương, không đánh trả: “Lý Trọng Kiền, Minh Nguyệt Nô còn sống.”
Hắn luôn phái người đi theo Lý Trọng Kiền, biết hắn tìm kiếm xác Lý Dao Anh khu vực này, đến Hà Lũng là để báo tin cho Lý Trọng Kiền.
Nghe thấy tên em gái, Lý Trọng Kiền chấn động cả người, cứng rắn dừng trường đao trong tay, mắt phượng mở lớn, tiến lên một bước, túm cổ áo Lý Huyền Trinh: “Ngươi nói cái gì?”
Giọng khàn đặc, đôi mắt đỏ như máu, ánh mắt âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
“Ta không lừa ngươi.” Lý Huyền Trinh từng chữ nói, “ta lấy mạng ra thề, em ấy còn sống, lúc Diệp Lỗ bị diệt em ấy bị Hải Đô A Lăng bắt đi, tin từ Bắc Nhung đưa về, vô cùng chính xác.”
Lý Trọng Kiền không nói, con mắt đỏ như nhỏ ra máu, cánh tay siết chặt cổ áo Lý Huyền Trinh run rẩy từng đợt. Hắn nhìn thân binh bên cạnh, động tác quỷ dị.
Thân binh quỳ rạp xuống đất, giọng run run, gật đầu: “Lang quân, không phải ngài đang nằm mơ! Ngài không có điên! Thất công chúa còn sống!”
Con mắt đỏ ngầu của Lý Trọng Kiền thoáng hiện vài tia sáng, “Minh Nguyệt nô còn sống…”
Mấy ngày qua hắn luôn mơ thấy Tiểu Thất, mơ thấy con bé gối đầu lên đầu gối hắn nũng nịu, mơ thấy con bé vô cùng vui sướng dạng chân tập đi, mơ thấy con bé tỉnh từ cơn hôn mê, nhìn thấy mặt hắn, hai mắt tỏa sáng: “Anh, anh còn sống!”
Hắn mơ thấy con bé một mình trơ trọi ngồi trong lều khóc, chung quanh đều là người Diệp Lỗ thô lỗ, con bé khóc gọi tên hắn, gọi hắn cứu mình. Hắn muốn cứu con bé nhưng cơ thể không thể động đậy, đành trơ mắt nhìn em chịu khổ.
Mỗi lần bừng tỉnh từ cơn ác mộng, trước mắt chỉ có một mảnh xám mênh mông hoang dã.
Đôi khi hắn mơ thấy mình tìm rồi lại tìm, tìm rất lâu không tìm được em mình, bỗng có người vỗ vỗ vai hắn, cười khanh khách: “Thất công chúa còn sống nha? Ngươi đang tìm cái gì?”
Trong mơ Lý Trọng Kiền mừng phát điên, đúng, hắn ngốc quá, Tiểu Thất còn sống mà! Sau khi tỉnh lại, hắn ngơ ngác ngồi dựa vào sơn động, hiểu ra vừa rồi chỉ là giấc mộng..
Cảnh trong mơ tươi đẹp đến chừng nào, vừa thức tỉnh có chừng ấy tê tim liệt phổi.
Ở ngoài ngàn dặm đột nhiên Lý Huyền Trinh xuất hiện ở trước mắt, hẳn đây cũng chỉ là một giấc mơ ly kỳ. Thân binh quỳ dưới chân hắn, nói đây không phải mộng. Tiểu Thất còn sống.
Lý Trọng Kiền quay đầu nhìn thẳng Lý Huyền Trinh, mắt phượng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo hung ác như băng, sắc bạc lóe lên trường đao chém xuống.
Lý Huyền Trinh bay ra sau, né phát đao tàn nhẫn này. “Minh Nguyệt nô đang ở Bắc Nhung, Lý Trọng Kiền, bằng mấy người các ngươi, làm sao cứu em ấy đây? Cho là các ngươi cứu em ấy ra khỏi Bắc Nhung đi. Làm sao các ngươi về được Trung Nguyên?”
Hắn đứng trong đống tuyết, khuôn mặt trầm tĩnh. “Không có người dẫn đường, không có chỉ dẫn, bao lâu ngươi mới tìm được em ấy? Một năm? Hai năm?”
“Lý Trọng Kiền, giờ người của ta đang ở Nha trướng Bắc Nhung, ta có cách trong vòng hai tháng đến Y Châu, ngươi giết ta, ai dẫn ngươi đi cứu Minh Nguyệt nô?”
Lý Trọng Kiền hé mắt.
Lý Huyền Trinh nói: “Món nợ giữa ngươi ta, sau sẽ tự có một ngày tính toán rõ ràng. Ngay lúc này, ta chỉ muốn cứu Minh Nguyệt nô trước.”
Lý Trọng Kiền thu trường đao.
Không gì quan trọng bằng sự an nguy của Tiểu Thất.
Tiểu Thất, đừng sợ, chờ anh, anh tới cứu em.
trời ơi đúng chuẩn ông anh già, với anh hai em chỉ luôn 3 tuội.
/208
|